Trời vừa chập tối, mặt trăng đã treo lơ lửng trên cao.
Trong căn biệt thự rộng lớn ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp, Âu Dương Quân nhẹ nhàng bế Minh An lên phòng.
Suốt mấy hôm nay, trong lễ tang của Nhật, An dường như không ăn cũng không ngủ. Tuy cô chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa nhưng ai cũng thấy rõ, tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.
Mặc dù Âu Dương Quân luôn an ủi rằng cái ૮ɦếƭ của Nhật không phải lỗi của cô, nhưng cô vẫn như cũ chỉ nói một câu: “Không phải lỗi của tôi nhưng vì tôi mà ૮ɦếƭ!”
Quân đặt Minh An lên chiếc giường rộng rãi và mềm mại rồi kéo chăn giúp cô. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà.
Cái ૮ɦếƭ của Nhật là một sự đã kích đối với An. Cô luôn cho rằng mình đã khiến anh thành ra như vậy.
Quân chau mày. Anh lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Nhìn thấy người con gái mình yêu đau lòng vì người khác nhưng anh chẳng thể được làm gì. Anh chỉ có thể ở bên cạnh và cho cô một bờ vai vững chải để dựa vào. ( nhân từ quá hegg )
- Anh Quân!
Vũ mở cửa với sắc mặt không tốt, trông anh có vẻ khẩn trương.
- Suỵt!
Âu Dương Quân đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu Vũ im lặng. Anh đứng dậy chỉnh lại chăn cho Minh An lần nữa mới chịu rời đi.
Trong thư phòng, Vũ nhanh chóng tường thuật lại tin tức vừa nhận được.
- Minh Thư?
Quân chau mày nhìn Vũ xác nhận.
- Đúng vậy, người của chúng ta bên Anh báo về cô ấy đã bị tên Hawk bắt đi. Hắn muốn tôi đến gặp thì mới thả người.
Hawk là một tên xã hội đen có thù với Vũ. Năm năm trước, anh từng ᴆụng đầu với hắn và để lại trên mặt hắn một vết sẹo dài sâu. Có lẽ bây giờ hắn muốn đến trả thù lại biết rằng anh cùng Thư có quan hệ thân thiết nên mới bắt cô để dụ anh xuất hiện.
- Cậu biết rõ cho dù cậu đến đó thì hắn cũng không thả người!
Dương Quân nhắc Vũ.
- Tôi biết!
Vũ khẳng định. Anh đương nhiên hiểu một kẻ tiểu nhân như Hawk làm sao có thể tuân thủ lời hứa.
- Vậy cậu hãy cẩn thận, chọn và mang theo những người có khả năng tốt nhất. Nếu có điều gì bất ngờ hoặc bất lợi thì phải liên lạc ngay!
- Rõ!
Vũ cúi đầu.
Anh vừa định xoay người đi thì Quân lại lên tiếng:
- Việc này tạm thời đừng để An biết. Cô ấy vẫn còn sốc trước cái ૮ɦếƭ của Nhật!
- Tôi hiểu!
Vũ cúi đầu lần nữa rồi lui ra ngoài, chuẩn bị lên chuyến bay tối nay.
---
Trên đường phố rộng lớn, chiếc Lexus RX lao ✓út đi như gió.
Từ khi nhận được tin về Minh Thư, lòng Vũ nóng như lửa đốt. Anh chỉ sợ mỗi giây chậm trễ thì Minh Thư sẽ càng chịu thêm một giây đau khổ.
Phía trước, đèn giao thông đã báo hiệu chuẩn bị chuyển sang đèn đỏ. Vũ nhấn mạnh ga phóng nhanh qua.
Bất ngờ, một chiếc xe chạy ngang khiến anh phải vội đạp phanh.
- Á!
Vũ đang bực tức lườm tên lái xe trước mặt thì đột nhiên nghe tiếng kêu đằng sau. Anh liền quay đầu.
Vì vội vàng nên lúc đi anh không bật đèn trong xe, hơn nữa, tinh thần anh bị xáo trộn nên không nhạy cảm phát giác bên trong xe còn thêm một người.
- Minh An?
- Anh tiếp tục lái đi!
An ngồi ở ghế sau bị Vũ bất ngờ đạp phanh nên theo quán tính ngã về trước.
- Sao cô lại theo tôi chứ? Hãy mau về nghỉ ngơi!
- Tôi muốn cứu chị Thư!
Minh An kiên quyết.
- Sao cô lại biết?
Vũ kinh ngạc nhìn cô.
- Lúc nãy đứng bên ngoài phòng tôi đã nghe thấy hết.
- Không được, cô phải trở về!
Vũ dứt khoát đánh tay lái quay đầu xe rồi chạy theo hướng ngược lại. Minh An không phản kháng mà chỉ bình tĩnh nói một câu tường thuật như lời tâm sự.
- Tôi vừa mất đi một người bạn, không thể chịu nổi việc mất thêm một người thân!
Giọng cô nhẹ nhàng phảng phất nét buồn bã.
Vũ bị thái độ của Minh An làm cho suy nghĩ trở nên ௱ôЛƓ lung. Anh hiểu rõ Minh Thư đối với cô quan trọng không kém anh. Anh cũng chứng kiến cô suốt mấy hôm nay trong lễ tang chỉ như khúc gỗ, không nói không cười cũng không hề khóc.
Tuy nhiên, Quân nhất định không đồng ý anh đưa cô theo cùng!- Vũ nghĩ.
- Tôi nhất định phải gặp được Minh Thư! Vì vậy, nếu anh không để tôi theo cùng thì tôi sẽ tự mình hành động, không ai cản được. Anh thừa biết tôi có khả năng đó mà, phải không?
Lời nói của Minh An khiến suy nghĩ của Vũ rối tung. Cô không phải tự dưng có thể trở thành người con gái trong lòng Âu Dương Quân và đồng thời nhận được sự nể phục của những người còn lại. Năng lực của cô là điều mà ai cũng phải công nhận.
Tinh thần con người trong lúc bấn loạn sẽ bị người khác dễ dàng dẫn dắt!
Thấy Vũ giảm tốc độ nhưng vẫn theo hướng cũ cho xe chạy, Minh An lại tiếp tục:
- Mỗi giây anh lưỡng lự là mỗi giây Minh Thư có thể gặp thêm nhiều nguy hiểm!
Câu nói của Minh An nhẹ nhàng nhưng lại như chiếc 乃úa lớn, thành công phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng vệ cuối cùng của Vũ. Anh lập tức cho quay đầu xe, hướng về sân bay với tộc độ nhanh nhất.
---
Sớm hôm sau, Âu Dương Quân vào phòng Minh An thì phát hiện trên giường trống không. Anh vội đi tìm khắp căn biệt thự.
- Tối qua cô ấy lên xe của Vũ rồi cùng đi ạ! Tôi cứ tưởng hai người ấy đi làm nhiệm vụ nên không dám hỏi gì.
Tên vệ sĩ trực ở cửa thành thật khai báo.
Quân gắt gao cuộn tay thành nắm đấm kiềm chế cơn giận.
- Cô ấy dám rời đi mà không cần sự cho phép của tôi? Vũ cậu ta cũng hùa theo không báo lại?
- Cậy ấy không phải là đối thủ của Minh An về mặt tâm lý! Cô ấy có thể dễ dàng thuyết phục Vũ!
Hàn từ sau bước đến nói đỡ.
Âu Dương Quân tức giận quay người đi vào trong rồi phân phó với Hàn:
- Liên lạc với Vũ bảo cậu ta nếu còn muốn tôi giữ lại cho mạng sống thì canh chừng An cho cẩn thận. Đến lúc tôi sang đó sẽ hỏi tội câu ta!
- Vậy bây giờ...
- Sang Anh!
Âu Dương Quân dứt khoát.
----------
Anh quốc một buổi sớm trời đầy âm u.
Những đám mây xám xịt nặng trĩu như chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ đổ cả tấn nước lên mặt đất.
Khu nghĩa địa nhấp nhô những cây thánh giá đủ loại to nhỏ. Làn khói từ hương được thắp trên các ngôi mộ bay mù trong không gian. Tiếng quạ kêu oang oác mang mùi ૮ɦếƭ chóc vang vọng xa gần. Chúng bay lượn lờ trên không trung chờ đợi những mớ thịt thối rữa. ( kinh quá )
Không gian tràn ngập sự quỷ dị đến rợn người.
Quân dẫn theo một đám người rảo quanh khu vực mồ mã.
Từ lúc nhận được tin một nhóm gần hai mươi người bao gồm cả Minh An và Vũ mất tín hiệu liên lạc tại địa điểm này, Dương Quân vừa đáp máy bay đã vội đến đây.
Anh bất ngờ ngồi xuống rồi đưa tay chạm vào đất.
- Là máu!
Phong vẫn theo sau lưng Âu Dương Quân lên tiếng.
- Ở đây nhất định đã xảy ra một trận đấu súng!
Âu Dương Quân khẳng định.
- Tại sao lại là đấu súng?
- Trên một số bia mộ xuất hiện những vệt máu tròn và nhỏ chứng tỏ máu bắn đến đó từ vị trí khá xa với tốc độ nhanh. Người của chúng ta không phải dễ dàng mà cho kẻ khác tiếp cận để ra tay. Vì vậy, họ là bị hạ bới súng. Không thể khẳng định máu trên đó là của bên nào, nhưng người của ta thiệt hại là điều chắc chắn. Chỉ e...
Quân không nói thêm. Sắc mặt anh chợt bao trùm một màn lạnh lẽo.
Nếu bọn chúng dám động vào một sợi tóc của Minh An, anh nhất định cho chúng nhận cái ૮ɦếƭ đau khổ nhất!
Tại một căn phòng tối tăm, rộng lớn dưới lòng đất, hai cô gái đang bị treo lủng lẳng bằng dây thừng trên xà ngang đều bất động. Đối diện với họ là một thanh niên cao lớn bị trói chặt vào chiếc ghế đã được chôn chặt xuống nền.
- Minh Thư! Minh An!
Vũ dùng sức giật giật sợ dây trói phía sau lưng và dùng âm lượng nhỏ nhất gọi hai cô gái treo trước mặt.
Minh An giật mình mở mắt. Cô bây giờ mới phát hiện suốt đêm qua mình đã ngủ trong tư thế thẳng đứng, hai cánh tay bị trói chặt nhức mỏi cực độ. ( thế mà ngủ đc … )
Ý thức dần thanh tỉnh, cô nhớ lại màn đấu súng trước đó, thật gay cấn và tàn khốc! Tất cả những người đi theo bọn cô đều trúng đạn ૮ɦếƭ. Chỉ còn cô và Vũ một mình đấu hơn chục tay súng. Đến cuối cùng, vì đạn mang theo không đủ nên cả hai đành chấp nhạn thất bại, bị chúng đánh ngất bắt về.
- Vũ, anh không sao chứ?
- Tôi không sao!
Vũ dừng lại một lúc rồi tiếp:
- Chỉ sợ cô ấy...
Theo ánh mắt Vũ, Minh An bắt gặp Thư cũng đang trong tư thế giống mình. Thấy chi, cô vừa vui mừng vừa hoảng hốt:
- Chi, Minh Thư! Chị sao vậy? Chị mau tỉnh dậy đi, Minh Thư!
NhưngThư vẫn như cũ gục đầu xuống đất, bất động cả người.
Bỗng, một tiếng động vang lên.
“Cạch!”
Từ cánh cửa vừa mở truyền đến một tiếng cười quái đản cùng giọng nói là ngôn ngữ bản địa:
- Ha ha, Vũ, lâu ngày không gặp! Mày còn nhớ tao không?
Căn phòng đột nhiên sáng trưng bởi hệ thống đèn điện mắc trên trần.
Vũ và An chưa kịp quen ánh sáng nên vội nhắm mắt tránh đi. Một lúc sau, Vũ mới cười mà lên tiếng:
- Tao không biết là mày còn có thói quen lãng phí năng lượng điện như vậy, Hawk! Đâu cần vì long trọng chào đón tao mà bật hết đèn lên thế!
- Ha ha, lúc này mà mày vẫn còn cứng miệng lắm:- Tao cứ tưởng con nhỏ này là bạn gái mày, sao bây giờ mày lại dắt thêm một đứa nữa đến?
Thấy Vũ im lặng, tên Hawk lại cười khoái trá:
- Sao? Mày không sợ trời không sợ đất lại sợ mấy con nhỏ này bị tao hại sao? Nào, bây giờ thì nói đi, đứa nào mới là người mày yêu? Hay cả hai? Tao tiết lộ cho mày biết nhé, tao sẽ xử đứa nào là người yêu của mày thôi, như thế thì mới có thể khiến mày đau khổ trước khi ૮ɦếƭ chứ!
Hawk chỉ vào An:
- Là nó?
Gương mặt Vũ vẫn giữ nét bình tĩnh nhưng trong lòng đã rối như tơ.
Chọn một trong hai cô sao?
Cả hai người đều quan trọng như nhau thì làm sao anh có thể mở miệng. Anh yêu Minh Thư nên tất nhiên không muốn cô bị bọn kia ђàภђ ђạ. Nhưng Minh An, chưa tính đến việc cô là người duy nhất khiến Quân một lần nữa mở rộng lòng mình, chỉ riêng cô là một cô gái tài năng và thánh thiện thì anh cũng đã không hể bỏ mặc. Hơn thế, anh từ lâu đã xem An như em gái mình thì làm sao để cô lâm vào nguy hiểm.
- Hay là cô ta?
Hawk lại tiếp tục đổi hướng ngón tay chỉ về Minh Thư.
Lúc này, đáy mắt Vũ đột nhiên thoáng động. Thư không thường xuyên luyện tập như An nên thân thể vốn yếu đuối. Bây giờ nhìn cô bị treo lên chẳng khác nào như cái xác không hồn, lòng anh lại dội lên một cơn đau nhói.
- Ha ha, vậy là cô ta rồi!
Hawk khẳng định.
- Là tôi!
Minh An bất ngờ lên tiếng, cô nói từng lời rõ ràng bằng tiếng quốc ngữ của chúng:
- Tôi chính là người yêu của Vũ, còn Minh Thư là chị gái của tôi. Vì muốn theo đuổi tôi nên anh ấy mới tiếp cận Minh Thư hòng lấy lòng rồi nhờ chị ấy giúp đỡ.
An bịa ra một câu chuyện đầy hợp lí.
Hawk bán tín bán nghi, nheo mắt nghi ngờ nhìn cô:
- Mày tưởng tao dễ bị lừa sao?
- Thế ông có biết bên cạnh Âu Dương Quân chỉ có một thuộc hạ nữ duy nhất không?
Minh An hướng mắt về Hawk đặt câu hỏi.
- Tao có nghe nói! Nhưng sao lại hỏi chuyện này?
- Tôi chính là người đó! Tôi biết, ông có thù với Vũ nhưng lại không dám động đến Âu Dương Quân. Vì vậy khi phát hiện Vũ thường xuyên qua lại với Minh Thư, ông mới hiểu lầm mà bắt chị ấy để nhằm dụ Vũ xuất hiện phải không?
Hawk không nói gì, chờ đợi cô nói tiếp.
- Nhưng chia buồn với ông vì ông đã bắt đầu kế hoạch ngu xuẩn này từ một sự nhầm lẫn! Tôi mới chính là người mà Vũ yêu, đồng thời cũng là người Âu Dương Quân thích. Ông nói xem, hôm nay ông trả thù Vũ bằng người yêu của anh nhưng lại hại đến người con gái của Âu Dương Quân thì sẽ phải gánh hậu quả gì đây?
Minh An tận dụng triệt để mọi yếu tố để vừa giúp mình thoát thân cũng đồng thời không để Minh Thư bị chúng xử lí. Cô thậm chí còn có thể kể trơn tru một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt. ( haha)
Cô biết kẻ trước mặt rất hiểu rõ và e sợ tính tình của Âu Dương Quân. Vì thế ông ta mới quyết định bắt Minh Thư, một người không thuộc danh sách thuộc hạ của anh. Ông ta nhất định cho rằng Minh Thư cùng lắm chỉ là nhân viên trong công ty, Quân hẳn không rãnh rỗi để lo đến việc mình bị mất đi một nhân viên.
- Nói vậy, Vũ hắn ta cùng ông chủ của mình, Âu Dương Quân tranh giành một cô gái?
- Im đi! Hawk, tao mới chính là người mày muốn trả thù nên hãy đến đây mà đấu với tao. Đừng có hèn hạ ᴆụng đến bọn họ!
Thấy câu chuyện bịa đặt của Minh An đã đi quá xa, Vũ không kiềm được lên tiếng. Anh biết rõ ý đồ của cô nhưng không thể chịu được khi bị kẻ khác cho rằng anh tranh giành người yêu với Quân vừa là anh em vừa là thủ lĩnh.
- Ha ha, mày vội gì chứ? Tao còn đang muốn nghe câu chuyện của con nhỏ này bịa đặt đến đâu!
Minh An chợt tái mặt.
Hắn biết cô bịa chuyện?
Hawk nhìn cô với nụ cười trào phúng:
- Mày nghĩ tao là ai mà dám đem câu chuyện nhảm nhí đó kể cho tao hả? Nhờ mày mà tao mới có thể khẳng định, đứa bên kia mới là bạn gái của hắn. Vũ, hắn là con chó trung thành của Âu Dương Quân thì làm sao có thể cùng chủ của của mình giành gái chứ! Ha ha...
Đúng lúc này, mấy tên thuộc hạ của hắn kéo đến một thùng nước lớn, hai bên có gắn hai thanh kim loại cùng dây điện.
Vũ và An đồng thời tái mặt.
- Chắc mày vẫn muốn biết bạn gái mày còn sống hay đã ૮ɦếƭ chứ gì? Vậy để tao giúp mày nhận biết!
Giọng hắn ồm ồm như những con ác quỷ hút máu người.
- Hawk, mày muốn làm gì cô ấy? Mau thả cô ấy ra! Thả ra!
Vũ khẩn trương vùng vẫy trong đống dây trói.
- Thả xuống!
Tên Hawk ra lệnh.
Ngay sau đó, Minh Thư đang bất tỉnh treo trên dây theo sự chuyển động của ròng rọc, rơi nửa người vào chiếc thùng nước lớn.
- Á!
Tiếng kêu của Minh Thư vang vọng trong căn phòng lớn.
- Tăng lên!
Theo lời của Hawk, bọn thuộc hạ của hắn lại cho tăng dần dòng điện dẫn vào thùng nước của Thư.
- Á!
Thư ngẩng đầu thét lên một tiếng trong vô thức rồi gục xuống ngất lịm.
- Lũ khốn, dừng lại ngay! Hawk, mày dừng lại ngay cho tao, mày muốn trả thù thì hãy nhắm vào tao đây!
- Dừng lại đi! Ta thề sẽ Gi*t hết bọn cặn bã chúng mày!
Vũ và An không ngừng chửi rủa. Thấy hình ảnh Minh Thư bị ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ đi sống lại ngay trước mặt, họ chỉ muốn nhào đến băm nát hết bọn tàn ác này.
- Yên tâm, cô ta chưa ૮ɦếƭ được đâu! Đồ chơi này tao vẫn còn muốn sử dụng.
Tên Hawk cười ha hả rồi tiến về phía Minh An. Lúc này cô mới quan sát rõ tên xã hội đen này.
Đập vào mắt cô đầu tiên là vết sẹo dài trên mặt hắn. Mỗi lần nói chuyện hay cười thì vết sẹo đó trở nên dữ tợn. Hắn là một người da màu, có thể là dân nhập cư hoặc thậm chí là nhập cư bất hợp pháp.
- Nếu còn la hét nữa thì tao cũng cho mày vào đó thử cảm giác mà chị mày vừa trải qua đấy!
Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt lên gương mặt trơn láng, trắng mịn của cô. Mắt hắn chợt sáng.
- Hừ, thì ra là mỹ nhân! Hay là cô hãy đồng ý về làm nhân tình của tôi? Tôi sẽ lập tức đưa cô rời khỏi nơi này và tha luôn cho chị của cô!
Hawk dụ dỗ. Đôi tay hắn không yên phận trượt nhẹ từ mặt cô xuống cổ . Hành động của hắn khiến Minh An chợt buồn nôn. Và….
- Ọe... ọe...
Toàn bộ thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày Minh An đều trào ra ngoài, rơi ngay trên đầu và mặt tên Hawk. Có cả một miếng gân bò còn nguyên hình dạng nằm chễm chệ trên áo hắn.( @_@ )
Mặt hắn tối sầm
- Mày dám!
Hắn vươn người tung một bạt tai vào má trái của Minh An khiến đầu cô ngẹo sang một bên. Nhưng sau đó, cô dùng lưỡi dồn tất cả chất dịch sót lại trong miệng rồi phun thẳng vào mặt tên xã hội đen trước mặt
- Phần này là tặng kèm miễn phí, không cần cảm ơn!
Nói xong, cô nhìn gương mặt giận dữ đến đỏ gắt của Hawk mà cười sảng khoái.
- Khốn kiếp! Đợi đấy, tao sẽ quay lại thanh toán bọn mày sau!
Hawk gầm gừ rồi kéo bọn đàn em rời khỏi, chỉ để lại hai tên trong phòng canh giữ.