Đôi Cánh Mang Tên Anh - Chương 12

Tác giả: Yun_Coi

- Là anh? Anh cũng đến đây dự tiệc sao?
Minh An ngạc nhiên quay lại nhìn người thanh niên đằng sau.
Anh ta chẳng phải là ông chủ vườn đào đây sao!
Hôm nay anh ta mặc bộ vest trắng trông nho nhã và thanh lịch đúng chất công tử nhà giàu.
Trong ánh sáng lung linh của căn phòng, anh ta hướng về cô nở nụ cười. Tuy nhiên, cô cảm giác nụ cười đó có điều khác lạ.
Nó dường như chất chứa nét ngạc nhiên và tiếc nuối.
- Lúc nãy tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ là cô thật! Cô có vẻ khác hẳn với hôm trước nên tôi không nhận ra.
Anh ta lấy ly rượu vang màu đỏ từ người phục vụ đưa cho Minh An. Cô vui vẻ nhận lấy nhưng không uống.
Từ ngày uống say rồi làm loạn, cô đã thề sẽ không ᴆụng đến thứ này. Hơn nữa, Quân cũng đã ra lệnh cảnh cáo.
An khách sáo trả lời:
- Thế à? Hôm nay tôi chỉ là đổi trang phục khác thôi mà!
Hắn cười cười rồi nháy mắt với cô:
- Tối nay ở đây, cô là người đẹp nhất!
Nhận được lời khen bất ngờ, An có chút ngại ngùng. Cô cố ý đổi chủ đề:
- Anh đã quá lời rồi! À, khách sạn này thật đặc biệt, có thể xem được cả sao trời.
- Cô thích ngắm sao ư? Ở tầng trên tôi đã có chuẩn bị kính để quan sát thiên văn. Nếu cô muốn thì tôi sẽ đưa cô lên đấy.
Minh An vẫn còn đang ngơ ngác không biết nên đồng ý hay từ chối thì đã bị anh ta nắm tay kéo đi. Cô đang định lên tiếng thì bị một tiếng nói lớn hơn chèn xuống.
- Buông ra!
Dương Quân một tay đút vào túi quần tiến đến chỗ hai người.
Giọng anh không quá lớn nhưng đủ để những người đứng gần nghe rõ, đó là một mệnh lệnh dứt khoát.
Minh An giật mình rút tay lại nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt không chịu buông. Cô chỉ còn biết đứng yên bất động đưa mắt nhìn Âu Dương Quân đang tiến gần đến mình.
- Buông tay cô ấy ra!
Vừa nói, anh vừa giằng mạnh tay Minh An ra khỏi người kia rồi kéo cô lui về phía sau lưng mình.
Khác với những người xung quanh đang sợ hãi không dám nhìn về hướng của họ, người kia lại nở nụ cười:
- Xét về bối phận, cậu gọi tôi một tiếng “bác” cũng không sai. Sao lại dùng thái độ đó đối với người bề trên chứ?
- Bề trên?
Âu Dương Quân cười giễu cợt.
- Âu Dương Nhật, tôi cảnh cáo cậu đừng bao giờ ᴆụng đến người của tôi! Hãy cảm thấy hạnh phúc vì cậu vẫn còn sống đến bây giờ.
Âu Dương Nhật? Chính là con rơi của Âu Dương Khánh sao? Hắn là kẻ đã khiến cho Âu Dương Quân từ một thiếu niên vui vẻ trở thành con người lạnh lùng đáng sợ?
Minh An bỗng thay đổi thái độ thân thiện lúc đầu với Âu Dương Nhật. Cô trước nay vẫn không thích những kẻ phản bội, đặc biệt là kẻ phản bội vì muốn đổi lấy cuộc sống sung túc. ( chuẩn luôn )
Nhật vốn được đào tạo học, tập cùng Âu Dương Quân và Phong, Vũ, Hàn trong suốt một thời gian dài. Sau đó anh vẫn không ngừng rèn luyện và va chạm cuộc đời nên lá gan cũng không nhỏ. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, anh nói:
- Âu Dương Quân, anh đến tình cảm của thuộc hạ cũng quản sao?
Âu Dương Quân mặt xám xịt quay đầu sang nhìn Minh An nhắc lại:
- Tình cảm?
Bắt gặp ánh mắt vốn ấm lên mấy hôm nay lại như lạnh hẳn đi của anh, Minh An có cảm giác như mất đi điều gì đó. Cô lắc đầu liên tục phủ nhận câu nói của Âu Dương Nhật, cũng là trả lời câu hỏi của anh.
Thấy hành động đó của cô, đôi mày anh như giãn ra.
Nhưng kẻ kia vẫn không sợ ૮ɦếƭ mà lên tiếng:.
- Bây giờ chưa có không hẳn sau này cũng như thế! Tôi sẽ theo đuổi cô ấy! Âu Dương chủ tịch trăm công nghìn việc chắc sẽ không bận tâm hay phản đối chứ?
Lời nói của Âu Dương Nhật kèm theo điệu cười ẩn ý.
Nhưng Quân không nhìn lấy hắn một lần, nắm tay Minh An kéo đi.
Hai người vừa rời đi thì phía sau, Âu Dương Nhật lập tức thu lại nụ cười, thay vào đó là ánh mắt căm hận.
Anh cùng Âu Dương Quân không có cách biệt gì lớn về thân phận nhưng tại sao ngay từ khi sinh ra, Quân đã có tất cả những thứ mà anh cực khổ lắm mới có được. Nếu không phải Âu Dương Khánh không có con, ông ta đã không miễn cưỡng nhận anh. Tuy mang danh là người nhà họ Âu Dương nhưng anh không được coi trọng bởi anh là con rơi của một kẻ vô dụng cùng người phụ nữ làm ở quán ba. Nếu không phải những năm qua anh vất vả gầy dựng sự nghiệp riêng từ sự đổ nát do Âu dương Khánh gây ra thì bây giờ có lẽ anh đã lại trở thành kẻ ăn mày. Mối tình đầu mà anh yêu say đắm lại đi thích một kẻ không hề biết đến sự tồn tại của mình. Để lấp đi khoảng trống đó trong tim, anh đã vui đùa với biết bao cô gái. Tuy nhiên, trái tim đó không những không lành lại mà còn bị khoét sâu hơn cho đến khi...
Anh vô tình bắt gặp Minh An trong vườn đào.
Một cô gái với đôi mắt trong như pha lê đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những cánh đào bay lả tả. Cô tưởng như là cô gái yếu mềm nhưng lại có thể tấn công nhanh chóng và chính xác.
Trái tim sau nhiều năm phẳng lặng của anh nay lại dậy sóng.
Hôm đó, tuy anh bỏ đi nhưng đã cho người theo dõi cô. Không ngờ bọn ăn hại đó lại không thể theo nổi tốc độ của chiếc BMW đưa cô đi.
Đến hôm nay, khi anh đã không còn hi vọng tìm được người con gái khiến anh rung động ấy thì cô lại bất ngờ xuất hiện. Cô bước vào phòng tiệc như một thiên thần đen xinh đẹp và quyến rũ bên cạnh kẻ mà anh luôn căm ghét, Âu Dương Quân.
Thật là ông trời đã quá trêu ngươi!
- Lần này tôi sẽ không để em đi, Minh An!
Âu Dương Nhật tự nói với bản thân rồi rời khỏi buổi tiệc đang còn nhộn nhịp.
---
Ở một góc khác của căn phòng rộng lớn, Minh An rụt rè theo sau Quân. Anh đang tiếp rượu của những doanh nhân khác.
Đến khi tất cả đi hết, Âu Dương Quân mới quay sang nhìn ly rượu trên tay cô.
- Sao không uống?
Giọng anh không cao không thấp khiến cô chẳng tài nào đoán nổi tâm trạng hiện giờ của anh mà ứng phó.
- Chẳng phải anh không cho phép tôi uống rượu nữa rồi còn gì!
Cô nhẹ nhàng đáp lời, dùng gương mặt tội nghiệp cùng đôi mắt ngấn nước như chực trào ra phô diễn.
Nhưng những chiêu thức đó sao qua nổi mắt Âu Dương Quân.
Anh lại hỏi:
- Tôi nói gì cô cũng nghe sao?
- Đương nhiên, vì anh là ông chủ của tôi!
Minh An nhanh miệng và biết điều lấy lòng anh. Thật ra câu nói của cô vẫn còn một nữa đó là:
“Và vì anh vẫn đều đặn hằng tháng gửi tiền vào sổ tiết kiệm của tôi!”
- Nếu tôi bảo cô không được gặp hắn ta nữa ?
Minh An thừa hiểu “hắn ta” mà anh nhắc đến.
Cô không hề có chút ấn tượng gì với Nhật cho đến khi biết anh ta chính là người phản bội Âu Dương Quân. Vừa nãy, anh ta lại còn chọc giận Quân khiến cô một phen hết hồn điêu đứng. Cô không ăn miếng trả miếng đã may cho anh ta rồi, còn muốn gặp làm gì!
- Tôi và anh ta đâu quen biết gì nhau, tất nhiên sẽ không gặp lại!
Âu Dương Quân bây giờ mới mỉm cười.
Vừa lúc ấy, nhạc lại nổi lên, một điệu Valse nhẹ nhàng.
Mọi người lần lượt từng cặp tiến vào trung tâm căn phòng lớn cùng nhau khiêu vũ. Âu Dương Quân cũng kéo Minh An tiến vào.
Khoảng cách giữa hai người bây giờ khiến An có chút bối rối. Tay anh đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay cô lại đặt lên vai anh.
Cô đã từng khiêu vũ với Âu Dương Quân lúc ở Anh. Lần đó tuy là cô đang bị anh truy đuổi nhưng không hề hồi hộp lo sợ đến nỗi tim đập loạn như bây giờ.
“Có lẽ gần đây mình ăn thiếu dinh dưỡng khiến tim không khỏe, sau này phải chú ý ăn uống lại mới được.” ( chắc k thế )
Dù đã viện lí do nhưng An không kiềm được mà ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt.
Gương mặt ấy như được điêu khắc từ băng ngàn năm, tuy đường nét tinh tế nhưng luôn phủ một lớp lạnh. Lông mi anh thật dài che đi một phần ánh mắt đang ẩn nhiều suy nghĩ.
Đột nhiên gương mặt ấy từ từ đến gần cô trong khi đầu óc cô vẫn còn bất động. Đôi môi anh khẽ cười tà mị:
- Liệu tôi có nên thu phí bảo trì gương mặt mình vì đã bị cô nhìn đến thủng vài chỗ không? ( tên này Nổ )
___Yun_ Còi ____
Minh An nhìn Âu Dương Quân đến thất thần, ngay cả khi bị anh phát hiện vẫn chưa chịu tỉnh.
Thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Cô xấu hổ cúi gầm mặt.
Thấy vậy, Dương Quân mỉm cười hứng thú nhìn cô hồi lâu.( thung mặt ngta bây h )
Anh bất ngờ chuyển tư thế ôm trọn cô vào lòng, để tai mình áp sát tai cô.
Hành động bất ngờ hết sức mờ ám này của anh khiến An cứng người, mặt nóng ran.
Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Quân lại cười âm hiểm, ôm cô chặt hơn.
Minh An lại được dịp hoảng hồn đưa tay đẩy anh ra thì anh đột nhiên lên tiếng, chất giọng trầm và thấp:
- Kiểm tra hệ thống camera trong khách sạn cùng những người tham dự tối nay!
Đang ngu ngơ không biết anh đang có ý định gì thì cô lại nghe tiếng của Hàn vang lên phía bên tai đang bị anh áp chặt:
“Giám đốc công ty quảng cáo Stars vừa mới được phát hiện trong một căn phòng ở tầng ba của khách sạn nhưng danh sách khách mời đã đến đủ.”
Vậy là có người đã giả làm ông ấy để vào đây?- An chợt hiểu ra.
Dương Quân phát hiện khả nghi nên mới dùng tư thế thân mật này vờ như đang nói chuyện với cô để liên lạc cho Hàn. Anh cũng biết hôm nay cô bỏ chiếc hoa tai là thiết bị liên lạc ở nhà để mang vào đôi bông tai phù hợp hơn.
Minh An đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng khẩn trương của Vũ. Anh cũng đã đến Nhật Bản cùng bọn họ.
“Anh Quân, có bom hẹn giờ trong thang máy!”
- Mang trực thăng đến!
Âu Dương Quân ngắt lời Vũ rồi nói với Minh An:
- Hãy đi sát theo tôi, đừng buông tay!
Minh An là một người thông minh nhạy bén nên không khó để hiểu được sự tình. Cô gật đầu chắc chắn với anh.
Âu Dương Khánh làm ăn bất chính, từ lâu đã bán cổ phiếu của tập đoàn Âu Dương rồi nhờ vào tài năng đầu óc của Âu Dương Nhật xây dựng nhiều sòng bài, quán bar... Những người ông ta đắc tội có lẽ không ít hơn kẻ thù của Âu Dương Quân. Lần này bị dùng cả bom hẹn giờ trả thù chắc hẳn là liên quan đến xã hội đen.( cúng có kém j anh đâu m.n k nhớ thì xem lại chap 1 nhé )
Âu Dương Quân nắm tay Minh An bước nhanh ra khỏi phòng tiệc sang trọng. Hai người đi được một đoạn thì cô ngạc nhiên hỏi:
- Khoan đã, chúng ta không thông báo cho những người trong kia sao?
Quân không hề quay lại, cứ nắm tay cô tiến nhanh về phía cầu thang bộ dẫn lên tầng thượng.
- Họ sẽ biết nhanh thôi!
Anh vừa dứt lời, cô đã nghe tiếng hỗn loạn truyền đến từ căn phòng đằng sau, nơi cô mới bước ra không lâu. Nhưng chưa kịp nhìn lại, cô đã bị Quân mạnh mẽ kéo đi.
Dù cố hết sức nhưng với đôi giày cao gót này, cô không thể nào theo kịp anh, cũng không thể dừng lại tháo nó ra khi cứ bị anh nắm tay chạy.
Bất ngờ, anh quay lại bế bổng cô lên rồi dùng tốc độ nhanh hơn hướng đến tầng thượng. Minh An thấy anh biểu hiện gấp gáp thì lên tiếng:
- Không phải chỉ là bom hẹn giờ thôi sao? Theo sắp xếp có lẽ nó sẽ nổ khi buổi tiệc gần kết thúc, nhưng chúng ta rời khỏi sớm hơn nên không cần khẩn trương như vậy!
Âu Dương Quân không trả lời. Anh dùng sức đá tung cánh cửa của sân thượng. Vừa lúc đó, một tiếng súng chói tai phát ra từ phía sau bay sượt qua vai Quân.
Minh An giật mình quay lại, phía dưới cầu thang có kẻ bắn lén. Nhưng Dương Quân không hề để tâm, vẫn bế cô chạy đến chiếc trực thăng đang dần tiến về phía họ.
Để đề phòng nên trước khi đến buổi tiệc, anh đã bảo Phong lái trực thăng chuẩn bị cách đó không xa.
Nhìn chiếc trực thăng đang chầm chậm đáp, Âu Dương Quân thả Minh An xuống. Cô nhanh chóng nhảy lên bám ở cửa.
Máy bay lại chuyển động, bắt đầu bay lên.
Âu Dương Quân rút súng nhanh như gió. Anh bắn một phát về bóng người vừa xuất hiện ở cửa sân thượng khiến hắn không kịp phản ứng, trúng đạn mà ngã xuống.
Âu Dương Quân cũng nhanh chóng lấy đà phóng lên máy bay. Nhưng lúc chân anh vừa chạm sàn thì có tiếng súng vang đến cùng tiếng hét thất thanh của Minh An khiến anh tái mặt.
- Á Á Á!
Viên đạn bắn ra từ tên bị trúng đạn đang nằm trên mặt đất. Đạn vừa khỏi súng hắn cũng gục đầu xuống.
Minh An đứng chưa vững trên trực thăng chuyển động đã bị viên đạn găm vào chân. Liền sau đó, cô khuỵu xuống và rơi khỏi.
Cô nhắm chặt mắt, cảm nhận tiếng gió ✓út bên tai lạnh như cắt.
Thế là hết!
Không ngờ cuộc đời của cô kết thúc bằng một cú rơi tự do. Trực thăng đã ra khỏi khu vực sân thượng khách sạn nên hẳn là cô sẽ rơi thẳng xuống mấy trăm mét.
Bị sự hoảng sợ xâm chiếm ý thức, An có cảm giác eo mình đã bị siết chặt bởi một vòng tay chắc chắn. Lúc các giác quan được phục hồi, cô mới mở to mắt ngạc nhiên nhìn người trước mặt rồi liếc xung quanh.
- Quân?Anh... sao...
Giọng cô run run.
- Chẳng phải tôi đã bảo không được buông tay, sao lại không nghe lời?
Minh An bị cảnh trước mắt làm cho cảm động nên không nói được gì.
Chính xác thì cô cùng Âu Dương Quân đang bay. Một tay anh ôm chặt cô, tay còn lại nắm lấy chân đậu của trực thăng.
Khoảnh khắc cô rơi xuống, anh đã không do dự mà nhảy theo. Nhờ tính toán chuẩn xác thời gian rơi mà anh vừa đón được cô vừa bắt lấy được chân trực thăng nên không thể xem đây là kì tích.
Cũng vào khoảnh khắc trước lúc rơi xuống, cô đã rút lại bàn tay có thể nắm được tay anh. Anh vừa lên trực thăng, chưa đứng thăng bằng, nếu nắm lấy tay anh thì cả hai sẽ cùng rơi xuống.
Vậy thì... cứ để mình cô rơi là được rồi!
- Tại sao mạo hiểm cứu tôi chứ?
Minh An tự dưng cảm thấy khóe mắt cay cay. Cô gục đầu vào иgự¢ Âu Dương Quân, hai tay ôm chặt lưng anh để giảm bớt trọng lực cho cánh tay anh đang ôm cô.
- Thật sự không biết ư?
Giọng anh như cười như không, thản nhiên vô cùng.
Anh cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng.
- Vì tôi yêu em! ( hê hê )
____ Yun đã đánh dấu dép____
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc