Đôi Cánh Mang Tên Anh - Chương 11

Tác giả: Yun_Coi

Minh An như người mất hồn lái xe đến công ty.
Cô muốn kéo dài thời gian để được bình yên phút nào hay phút đó nhưng không dám vì sợ trễ mất cuộc họp, tội càng thêm nặng. Dù sao ở công ty đông người, Âu Dương Quân cũng không thể làm gì quá đáng với cô.
Dừng xe trước tòa nhà cao ốc thiết kế sang trọng, An cho xe vào bãi đỗ rồi chạy nhanh vào trong.
Cảm giác mong muốn của bản thân và hành động của chính mình khác nhau thật khiến người ta muốn điên người!
Ông trời thật biết cách trêu ngươi.
Tầng hai mươi.
Minh An vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã chạm ngay phải Âu Dương Quân. Cô liền cúi đầu thật thấp chào hỏi rồi chìa hai tay đang nắm túi tài liệu đưa về phía anh.
Vì tư thế này mà cô đã bỏ qua nụ cười của ai đó, nụ cười trước nắng đẹp đến mê người.
Cảm nhận túi tài liệu đã được cầm đi, cô nhanh chóng xoay người bước vào thanh máy.
Đang định chuồn thật nhanh thì cô nghe thấy tiếng nói:
- Xuống dưới đợi tôi!
Cửa thang máy đóng lại cô mới ngẩng mặt lên thầm rủa anh, đưa tay giang chân đá vào cửa như thể cánh đó là kẻ đáng ghét cô vừa gặp. Nhưng đột nhiên sực nhớ trong thang máy có camera ghi hình nên cô đành phải đứng thẳng lại lấy hình tượng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
- Anh ta đúng là hung thần mà!
Suốt cả buổi ngồi ở sảnh tiếp khách của công ty, An cứ thẫn thờ suy nghĩ không biết Âu Dương Quân sẽ xử cô thế nào.
Thời gian hôm nay vì sao lại trôi quá nhanh, chớp mắt trời đã xế chiều.
“Ting!”
Tiếng cửa thang máy mở ra khiến cô giật mình liền hướng mắt về phía đó.
Quân cầm một tập tài liệu đi trước, phía sau là một đoàn người nhìn qua có vẻ là cổ đông. Một số đi gần trao đổi với anh cũng phải hơi cúi người.
Hình ảnh này khiến người ta có cảm giác anh như những ông vua đầy quyền lực trong phim truyền hình. Mỗi động tác, cử chỉ đều mang nét cao ngạo và sáng chói.
Bất chợt, ánh mắt anh hướng về phía cô làm cô thầm than không ổn.
Anh gật đầu với những người còn lại rồi dứt khoát tiến đến kéo tay cô đi, bỏ lại một đống ánh mắt tò mò phía sau.
Ánh chiều vàng cam ôm trọn thành phố lúc này đang dần đông người qua lại. Chiếc BMW màu đen sang trọng lướt nhẹ trên đường mà bên trong xe là hai con người với hai tính cách đối lập. Một là vui vẻ, thích tự do nhưng đôi cánh lại bị ai đó giấu mất. Mà người kia, cố tình khiến người khác dở khóc dở cười cứ trưng ra gương mặt lạnh lùng. Đã thế cũng không thèm giấu cho kĩ, thỉnh thoảng lộ ra một góc bản chất quái đản của mình.
Loay hoay với suy nghĩ không biết nói thế nào để giảm bớt tội trạng của mình, Minh An không hề chú ý đến người bên cạnh từ lúc lên xe đến giờ đã không thể kiềm được mà cười suốt. Gương mặt cô lúc nhăn nhó, khi lại méo xệch, đôi mắt cứ lúng liếng nhìn lên rồi lại nhìn xuống, hệt chú cún con phạm lỗi. Cô cứ như thế cho đến khi ai đó rủ lòng thương mở miệng nói trước:
- Từ nay về sau, tuyệt đối không được uống rượu nữa!
Anh đã mở lời xem như cho cô một bậc thang để xuống, không có lí do gì cô từ chối.
- Đương nhiên, đương nhiên, tôi hứa sẽ không có lần thứ hai!
Minh An cười híp mắt.
Ông trời đúng là vẫn chiếu cố đến cái mạng nhỏ của cô.
Đưa mắt nhìn khung cảnh hai bên, cô thấy có chút lạ liền hỏi:
- Chúng ta không phải về nhà sao?
Chúng ta? Về nhà?
Âu Dương Quân bất giác cười.
Tuy biết cô không có ý gì nhưng những lời đó khiến anh cảm thấy thật êm tai.
- Ừ!
- Vậy đi đâu?
- Nhật Bản.
---------
NHẬT
Đã đến đây không dưới một lần nhưng Minh An vẫn không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đặc biệt, bây giờ là thời gian đầu tháng tư, sắc hồng của hoa đào ngập tràn các con phố, ngõ ngách của Nhật Bản.
Hoa đào, loài hoa tượng trưng cho sắc đẹp, sự mong manh và trong trắng nhưng lại nhanh nở chóng tàn khiến người người yêu mến trân trọng.
Những cánh hoa màu hồng nhẹ nhàng tung bay trong gió có thể chạm đến tận đáy lòng của người yêu hoa.
Minh An cùng Âu Dương Quân tản bộ trong vườn đào bạt ngàn.
Những hàng đào hồng phấn trải dài như vô tận.
Không khí trong lành cùng khung cảnh thơ mộng thật khiến lòng người thanh thản mà dễ dàng bỏ quên tất cả hiện thực khắc nghiệt ngoài kia. Nó giúp con người kéo ngắn khoảng cách để gần nhau hơn.
Lúc đầu Minh An thật mơ hồ khi bất ngờ nghe Âu Dương Quân nói sang Nhật là đi ngay. Khi đáp sân bay Nhật Bản, cô mới nhớ lại mấy hôm trước có nghe Quân và Hàn nói về việc dự tiệc mừng sinh nhật ông nội chú của mình, Âu Dương Khánh, tổ chức ở Nhật Bản.
Nhưng cô nhớ rõ buổi tiệc đó còn cách cả tuần nữa mới đến nên xoay người hỏi anh:
- Là anh đã chuẩn bị trước để sang đây đúng dịp hoa đào nở đúng không?
Quân chỉ nhìn cô cười không nói.
Sao có thể nói rằng anh đã bắt Phong xem thông tin về mùa đào này rồi bảo Vũ đặt vé máy bay. Anh lại còn vờ như vô tình để quên tập tài liệu bắt cô mang đến trụ sở công ty.
Tất cả đều diễn ra một cách vô tình trong sự sắp đặt cố tình của anh. ( hehe xảo quyệt )
Có ai nghĩ rằng Âu Dương Quân xảo quyệt trên thương trường cũng có máu mặt với thế giới ngầm lại kì công suy tính những chuyện mà anh vẫn cho là vớ vẩn này.
Nguyên nhân của một loạt hành động đó xuất phát từ cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt sáng trong mà linh hoạt đang đứng trước mặt anh.
Chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười như phát ra ngàn tia nắng rực rỡ, nụ cười mà anh chỉ muốn giữ riêng cho mình mà chiêm ngưỡng.
- Trên mặt tôi có dính gì sao?
An vốn dĩ định trêu anh “Sao anh nhìn tôi mãi thế, tôi đẹp lắm phải không?” nhưng nghĩ lại cô vừa mới được anh bỏ qua vụ say rượu không bao lâu, không nên đắc tội nên đổi sang câu khác.
Âu Dương Quân nhìn cô đến thất thần lại bị cô nhìn thấy nên có chút sững người.
Nhưng dễ dàng bị bắt thóp thì đâu phải là anh nữa!
Quân sắc mặt không đổi nhìn lên cành hoa màu hồng sà xuống trên đầu cô. Anh đưa tay chạm nhẹ lên đó rồi trả lời.
- Tôi nghĩ phải chăng mình sai lầm khi đưa cô đến đây! Mất hết cảnh đẹp.
An trừng mắt phủ nhận:
- Ý anh là tôi làm nơi này xấu đi á? Phong cảnh ở đây mới là làm nền cho nhan sắc của tôi!
Dương Quân cười không phản bác.
Minh An thấy anh xuống nước lại muốn lấn lướt. Nhưng cô chưa kịp nói thì điện thoại của anh đã reo lên.
Anh nghe một hồi rồi quay sang nhìn cô nói rằng có việc gấp, bảo cô ở đây chờ anh.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Phải nhân cơ hội này mà ngắm cảnh cho thỏa thích! ( mấy khi )
Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa đào tung bay nhẹ nhàng trong không trung rồi chạm xuống đất làm thành một thảm hồng trắng tuyệt đẹp.
Khung cảnh như mộng ảo trong những câu chuyện cổ tích.
Bỗng Minh An cảm nhận được phía sau có người tiến đến liền đề cao cảnh giác.
Từ lúc bước vào vườn đào, cô không hề thấy bóng dáng những người tham quan ngắm cảnh hay thưởng thức. Đoán rằng Quân đã có sắp xếp nên cô cũng không đề cập.
Bây giờ có người xuất hiện đằng sau, khoảng cách ngày càng gần lại không lên tiếng, chắc chắn không phải người của mình. Cô nhớ đến lần bị bắt cóc trước đó càng không khỏi cảnh giác hơn, chủ động ra tay trước để kẻ đó không chiếm được ưu thế.
Cô vụt xoay người bắt lấy cánh tay đang vươn đến gần với độ chính xác cao rồi định bẻ quặt nó ra đằng sau. Nhưng tốc độ của kẻ đó còn nhanh hơn, cánh tay vừa bị chụp được đã xoay ngược trở lại bắt lấy cổ tay cô.
An không chịu thua, dùng tay còn lại đấm vào иgự¢ hắn nhưng chưa chạm đến nơi đã bị hắn tóm gọn.
Kẻ đó nắm chặt hai tay cô, đẩy cô lùi vào chạm đến thân cây đào gần đó, khoảng cách giữa hai người bây giờ ko còn xa.
Thân thủ của hắn thực nhanh nhẹn, lực lại rất chuẩn, chỉ sợ ngang ngửa với bọn Phong, Vũ, Hàn. Cô đã thử qua tất cả ba người bọn họ nhưng không thắng nổi người nào.
Tuy nhiên không vì thế mà cô bị bắt nạt bởi xét về khả năng xoay chuyển tình thế, hạ mình đúng lúc để đánh lạc hướng, nhằm lung lạc đối phương là sở trường của cô.
An thu lại lực ở hai tay, để mặc cho hắn giữ chặt. Thay vào đó cô tập trung suy nghĩ cách thoát thân.
Cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt như ngấn nước ngước lên trông thật long lanh, lộ ra bảy phần yếu đuối. Cô biết, với ánh mắt này không nhiều thì ít cũng giúp cô kéo dài thời gian.
Quả thật, hắn sững người, lực ở hai tay cũng bớt vài phần.
Đôi môi mềm khẽ mấp máy, giọng điệu nhẹ nhàng như những cánh hoa đào đang bay:
- Anh muốn bắt cóc tôi sao?
Hắn mất vài giây định thần mới có vẻ ngạc nhiên đáp lời cô:
- Bắt cóc?
- Đúng thế, không phải anh đến để bắt cóc tôi ư?
Giọng cô hạ thấp âm điệu.
- Tôi là quản lý ở đây! Vườn hoa đào này là do tôi đầu tư xây dựng để phục vụ cho những người muốn yên tĩnh thưởng cảnh. Hôm nay, nghe nhân viên thông báo rằng có vị khách nam đã đặt chỗ này, tôi vô tình đi ngang qua lại thấy cô ở đây, cứ tưởng cô đi nhầm do vườn đào này chia ra nhiều khu vực. Tôi chỉ định đến hỏi thăm, không ngờ khiến cô hiểu lầm. Thật xin lỗi!
Nói xong hắn liền buông tay cô rồi lùi lại mở rộng khoảng cách.
Minh An thở phào, cô cứ tưởng mình lại bị bắt làm con tin.
Thấy người trước mặt có vẻ thành thật nên cô cũng cười đáp:
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi! Người đặt chỗ này là ông chủ của tôi, bây giờ ông ấy có việc, lát nữa sẽ quay lại.
- Xem ra ông ấy rất tốt với cô! Giá tham quan ở đây rất cao vậy mà chỉ mang cô đi cùng.
Minh An cười cười nhưng trong đầu phảng phất nhiều suy nghĩ.
Âu Dương Quân mang cô đến đây chắc vì tiện đường thôi!
Thấy cô không nói gì, người trước mặt tiếp lời:
- Tôi rất ngạc nhiên khi một cô gái nhỏ nhắn như cô lại có khả năng tấn công nhanh nhẹn và linh hoạt như vậy!
Minh An điềm nhiên:
- Anh đã quá lời, chẳng phải tôi cũng không thắng được anh đó sao!
Người trước mặt cười nhẹ.
Hắn và cô, nam nữ sức lực vốn đã khác biệt. Hắn lại còn luyện tập từ nhỏ nên đương nhiên không khó để khống chế cô.
Vì giữ phép lịch sự nên hắn không tiện hỏi nhiều, chỉ kịp biết tên cô thì điện thoại rung.
Lúc hắn nghe điện thoại, Minh An tranh thủ đánh giá một lượt con người này.
Hắn tính ra cũng thuộc hàng tuấn tú, là mẫu người được nhiều cô gái theo đuổi hiện nay. Tuy nhiên, cô luôn ở bên cạnh Âu Dương Quân cùng bọn Phong, Vũ, Hàn đều là hàng cực phẩm. Hằng ngày, cô nhìn họ đến quen mắt nên không có ấn tượng đặc biệt gì với anh chàng đẹp trai này.
- Bố, có việc gì ạ?
“Hắn đến rồi! ”
- Đến sớm vậy sao?
Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười nửa miệng cùng giọng điệu có vẻ hứng thú, trông không giống với tính cách khoan hòa của hắn vừa rồi.
“Hắn đến trước! Còn nghe nói đi cùng một cô gái!”
- Con biết rồi! Gặp bố sau!
Tắt điện thoại, hắn quay sang Minh An với gương mặt có phần nhã nhặn lúc đầu.
- Tôi đã làm phiền cô rồi! Tôi xin đi trước, chúc cô có một ngày vui vẻ!
Hắn nói rồi cúi đầu chào bỏ đi, Minh An cũng chào đáp lại.
Vườn hoa đào vẫn rực rỡ hai sắc trắng hồng đan quyện, bay bay trong gió...
( Yun đố hắn là ai ?? )
---------
Thành phố ban đêm rực rỡ với những ánh đèn ở khắp nơi.
Trên đường, chiếc BMW đen sang trọng, sáng loáng lướt nhẹ giữa những tòa nhà cao tầng rồi dừng lại trước cửa một khách sạn lớn.
Những chiếc cửa gương lấp lánh phản chiếu ánh đèn và kim loại khiến cả khách sạn tỏa bừng như một viên ngọc quý.
Cánh cửa xe mở ra, một nam thanh niên cao lớn mặc bộ vest đen bước xuống thu hút mọi ánh nhìn.
Anh chỉnh lại vạt áo rồi bước sang mở cánh cửa còn lại.
Từ trong cánh cửa đó, một cô gái xinh đẹp bước xuống. Cử chỉ của cô nhẹ nhàng, chuyên nghiệp khiến người khác bất giác nghĩ đến hình ảnh một cô công chúa cao quý.
Cô gái khoác tay anh thư thả đi vào trong.
---
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, là tầng có vị trí tuyệt vời nhất để xem được toàn cảnh của thành phố cùng những ánh sao đêm qua lớp kính cao cấp trong suốt.
An khoát tay Quân bước vào phòng tiệc. Căn phòng rộng lớn lộng lẫy thể hiện đẳng cấp của một khách sạn hạng sang đã đầy người.
Tất cả quan khách nếu không phải là quan chức thì cũng là doanh nhân thành đạt hay nghệ sĩ, diễn viên nổi tiếng.
Nhưng giờ phút cô và anh cùng bước vào, mọi người đều như chìm vào im lặng, không hẹn mà đồng loạt hướng về hai người.
Không gian rộng lớn bây giờ chỉ tràn ngập tiếng nhạc nhẹ.
Dương Quân, một doanh nhân thành đạt khi tuổi vẫn còn cách con số ba mươi đến vài năm. Tuy nhiên, anh đã đưa được tập đoàn Âu Dương lên tầm quốc tế.
Với gương mặt tuấn tú thập phần nam tính và tài năng hơn người, anh chính là hình mẫu lí tưởng mà mọi cô gái hướng đến. Nếu không phải anh luôn lạnh lùng đến kinh người cùng thế lực ngầm đáng sợ phía sau thì hẳn hằng ngày không thiếu các cô gái xinh đẹp vây quanh cùng những ông hoàng kinh doanh muốn gả con gái.
Nhưng bây giờ, bên cạnh tác phẩm được xem là hoàn hảo ấy lại xuất hiện một nhân vật không hề kém cạnh.
Cô, Trịnh Minh An, là người con gái đầu tiên có thể xuất hiện công khai bên cạnh anh. Tuy không ai biết được thân thế của cô nhưng chỉ dựa vào những tin tức gần đây họ nhận được thì chắc chắn rằng, cô đủ tư cách hơn bất kì ai được sánh vai cùng Âu Dương Quân.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ngắn hở vai màu đen. Thoạt nhìn, chiếc váy không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, một số người thầm giật mình bởi phát hiện con giá của nó. Đường kim mũi chỉ tinh xảo đến từng centimet. Chiếc váy ôm sát vòng eo nhỏ nhắn tôn lên vẻ đẹp kiều diễm động lòng người. Mái tóc đen suôn mượt vẫn thường buộc cao đuôi ngựa nay xõa dài qua vai. Trên chiếc cổ cao là sợi dây chuyền bằng ngọc được thiết kế một cách tinh tế. Đôi chân thon dài lộ ra dưới làn váy xòe ngắn trên gối kết hợp với đôi giày cao gót kiểu cách lướt nhẹ trên thảm.
Tất cả trang phục trên người cô đều mang một màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn.
Cô và anh chính là một sự kết hợp hoàn hảo mà không ai có thể phủ nhận. ( chuyện nhân vật của tg mà )
- Mọi người vẫn đang nhìn chúng ta!
Minh An nhỏ giọng hướng về phía Dương Quân.
Trong lời nói của cô mang vẻ khó chịu lẫn ngượng ngùng, nhưng hình ảnh đó qua mắt người khác lại trở thành một hành động thân mật.
Họ chưa thấy Âu Dương Quân đi dự tiệc cùng bạn gái bao giờ mà nay lại có người khoác tay anh còn hướng vào tai anh nói nhỏ.
Trong lòng ai nấy đều thêm phần đề cao giá trị của cô.
Âu Dương Quân thản nhiên nhìn quanh một vòng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo chứa sát khí, mọi người đều sợ hãi ngoảnh mặt và bắt đầu trở lại nói chuyện của mình.
Anh hài lòng thu lại ánh mắt lại rồi nhìn cô cười:
- Vậy sao?
Con người này thật có khả năng khiến người khác khi*p sợ!- Minh An âm thầm thở dài.
Thấy một bóng người tiến về phía họ, Âu Dương Quân quay sang nói với cô:
- Đứng đây đợi tôi!
Không hỏi cũng biết kẻ đang đến đó ai! Ông ta chính là chủ nhân buổi tiệc hôm nay, Âu Dương Khánh.
Hắn là ông ta khó chịu lắm khi tất cả quan khách đều bỏ lơ ông mà đi chú ý Âu Dương Quân. Đã vậy, anh vừa là hậu bối lại vừa là khách nhưng không thèm đến chào hỏi một tiếng, phải để ông đích thân mang xác đến chào trước.
Chuyện của gia đình giàu có đúng là không thể đoán được!
Cô không quan tâm đến hai người đó nữa, đang định quay lưng hướng về dãy thức uống thì nghe có tiếng gọi:
- Minh An?
( ai gọi thế ??? đoán đi ^_^ )
YUN đã in dấu dép hehe
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc