Minh An nằm trên chiếc giường rộng rãi, đắp lên người chiếc chăn mềm mại ấm áp.
Bác sĩ vừa rời khỏi, ông bảo chỉ là do cô hít phải thuốc mê quá nhiều nên mới ngủ sâu. Nghe được câu nói đó, đôi mày dài rậm của Âu Dương Quân mới từ từ giãn ra.
Phong đi tiễn vị bác sĩ, Vũ cũng lấy cớ khỏi phòng, để lại Quân ngồi trông Minh An.
Sau sự việc đêm qua, bọn họ ai cũng ít nhiều hiểu sự quan tâm của anh đối với cô. Một Âu Dương Quân lạnh lùng không bao giờ thể hiện suy nghĩ hay cảm xúc trên mặt cũng chưa bao giờ đến gần phụ nữ mà tối qua đã đích thân bế một cô gái suốt từ khi tìm được cô trong căn nhà hoang đổ nát với gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
Vũ vừa cười vừa nhẹ nhàng đóng cửa:
- Minh An, cô lợi hại lắm!
Trong phòng, Quân thẫn thờ ngắm gương mặt bình yên đang ngủ. Hàng lông mi dài khép lại, che giấu đôi mắt linh lợi giảo hoạt.
Hôm qua, lúc anh đạp nát cánh cửa sắt bước vào, đập thẳng vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh Minh An như con chim bé nhỏ, yếu ớt không sức sống. Cô bị trói ngồi trên ghế, đầu gục xuống. Cảm giác phẫn nộ và thương xót dâng đến đỉnh điểm, chỉ muốn ngay tức khắc bẻ gãy cánh tay đang cầm dao đặt trên cổ cô.
Lúc chạm đến thân người mềm nhũn, anh vội nâng mặt cô lên. Vệt máu đỏ chảy dài trên khóe môi anh đào khiến anh thật nhức mắt.
Thương trường đấu đá và cuộc sống tàn nhẫn đã tôi luyện anh trở nên chai sạn với những cảm xúc. Vậy mà một cô gái bé nhỏ như cô đã khiến tất cả chúng sống lại, từng cảm xúc một. Lòng anh lại mạnh mẽ trào dâng một cảm giác muốn bảo vệ...
---------
Khi Minh An tỉnh dậy, mặt trời đã treo trên đỉnh từ bao giờ.
Cô dụi dụi mắt, mơ hồ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Cô giật mình nhìn quanh. Đây chẳng phải phòng của cô sao? Cô về đây bằng cách nào chứ, hay đây là cô đang nằm mơ?
Hồi sau, khi đầu óc tỉnh hẳn, cô mới phát hiện.
- Âu Dương Quân, anh ta đã đến sao?
- Đúng thế, anh ấy đã đích thân vác xác cô về đây!
Vũ bất ngờ xuất hiện từ sau cánh cửa, trả lời câu hỏi của cô.
Thấy cô vẫn đang ngơ ngác, anh cười.
- Cả đêm hôm qua anh ấy không ngủ, nhặt xác cô về lại ngồi trông. Anh ấy vừa mới về phòng nghỉ ngơi.
- Thật ư? Anh ta chấp nhận trao đổi gì đó với tên ấy à?
Vũ đến gần, vò vò đầu cô khiến mái tóc chưa chải rối tung một mảng.
- Cô nghĩ anh Quân là ai hả? Tên đó muốn đổi liền đổi được sao? Cũng không xem người hắn động vào là ai!
An bực mình vì bị vò đầu, cô giơ tay hất tay Vũ ra.
- Thế tên đó bây giờ thế nào?
- Cô không phải thông minh lắm à? Hay bị ngửi thuốc mê đến lú lẫn đầu óc rồi, sao không tư mình suy nghĩ lấy?
- Anh đừng dài dòng, nói tôi nghe đi!
Minh An lại giở trò dụ dỗ, trưng ra vẻ mặt đáng thương.
Vũ biết tỏng mấy trò vặt của cô nhưng cũng vui vẻ giải đáp:
- Đại khái thì... hắn tiêu rồi!
Vũ lấp lửng trả lời với giọng điệu như mang tính cảm thông, muốn trêu chọc khiến cô tò mò.
- Dùng đầu gối suy nghĩ thì tôi cũng biết điều đó mà, ᴆụng vào0 Quân thì sao được yên.
Thấy Vũ vẫn cười cười, không có ý định nói tiếp, cô tăng lớn âm lượng.
- Này, anh không định nói chi tiết cho tôi à?
- Chỉ trong một đêm, Trần An đã trở thành kẻ trắng tay khuynh gia bại sản, nợ nần chồng chất. Bao nhiêu bí mật đen tối của công ty ông ta đều được công khai, trong đó có cả việc trốn thuế và rút tiền công quỹ đến hàng tỉ đồng. Sau khi tin đó được truyền hình cho lên sóng sáng nay, ông ta đã bỏ trốn chạy tội. Bên cảnh sát đã cho phát lệnh tìm kiếm. Và bây giờ, tôi nhận được tin ông ta nhảy sông tự tử với cánh tay bên phải đã bị gãy.
Vũ dừng lại nhìn Minh An.
- Cô còn muốn biết gì nữa?
Minh An lạnh người khi nghe Vũ kể lại, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
- Thật thê thảm đến mức đó sao? Cũng tại ông ta cố chấp không chịu nghe lời tôi. Tôi đã bảo mình chỉ là con chốt trong bàn cờ của Âu Dương Quân rồi mà ông ta không chịu nghe. Bây giờ thì thành ra hại người hại mình.
Minh An lại tiếp lời :
- Nhưng sao ông ta nhảy sông mà lại bị gãy tay?
- Cánh tay đó tối qua đã cầm dao đặt lên cổ của cô và bị anh Quân một phát dứt khoác bẻ gãy. Thôi được rồi, tôi sang xem cô đã tỉnh chưa mà nhắc nhở cô từ nay đi đâu thì cũng nên cẩn thận, không phải lúc nào cũng may mắn như lần này đâu. Tôi về ngủ tiếp đây, tối qua tìm cô cả đêm, chỉ mới chợp mắt được một lúc.
Vũ vươn vai ngáp dài rồi quay lưng bỏ đi. Anh vừa đến cửa thì nghe tiếng Minh An đằng sau:
- Cảm ơn!
Vũ mở cửa, quay lại cười với cô:
- Đi mà cảm ơn anh Quân ấy!
Minh An gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng đáp trả. Cô rón rén mở cửa.
Sau cuộc nói chuyện với Vũ, Minh An làm theo lời anh, nhảy xuống giường đi tìm Âu Dương Quân nói lời cảm ơn.
Để tỏ lòng thành, cô xuống bếp định mang trái cây lên cho anh nhưng nghe đầu bếp nói anh vẫn chưa ăn gì từ tối qua nên quyết định cùng đầu bếp làm bữa trưa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, cô mang thức ăn tiến vào.
Âu Dương Quân đang nằm yên trên chiếc giường ngủ rộng lớn bằng gỗ.
Đổi lại vai trò lúc sáng sớm anh ngắm cô ngủ, bây giờ lại thành ra cô bê khay thức ăn thơm lừng đứng bất động nhìn anh.
Đây là lần đầu cô nhìn kĩ những đường nét trên gương mặt anh ở cự li gần thế này. Đôi mày dài rậm thể hiện chủ nhân của nó là một người bản lĩnh. Gương mặt góc cạnh nam tính toát lên vẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, vài tia nắng nghịch ngợm bay nhảy trên sống mũi cao của anh.
Anh nằm như thế này tuy bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày nhưng đôi mắt có hồn sâu thẳm không đáy, luôn phẳng lặng như mặt hồ mùa thu lại không mở.
- Dù tôi có điển trai thì cô cũng đừng nhìn nữa, mặt tôi sắp bị cô nhìn đến thủng vài lỗ rồi!
Đang ngẩn ngơ liên tưởng đến đôi mắt thường ngày của anh thì anh đột nhiên lên tiếng khiến cô giật bắn người.
Bị bắt quả tang tại trận, mặt cô nóng ran nhưng lời nói không hề có chút ngượng ngập nào.
- Anh không mở mắt, sao biết là tôi đang nhìn anh chứ? Anh cũng quá tự tin về bản thân rồi!
Quân lúc này mới từ từ hé mắt nhìn cô rồi nghiêng mình chống đầu bằng cánh tay.
anh triệt để hiểu rõ đặc điểm của bản thân, bao gồm việc biết lợi dụng lợi thế từ nụ cười của mình để mê hoặc, đe dọa hay thách thức khiến đối phương khi*p sợ.
Lúc này đây, anh lại đang sử dụng nó để nhìn cô.
- Nếu ngủ say đến mức có người mang theo khay thức ăn bốc mùi thơm ngào ngạt hiên ngang đi vào mà không hay biết thì tôi đã không còn mạng nằm ở đây. Cô vào phòng lâu như thế nhưng không di chuyển hẳn là đang chăm chú vào vật gì. Mà trong phòng này, ngoài tôi ra thì chẳng còn thứ gì có thể lôi kéo được đôi mắt cô!
Bị nói trúng tim đen, Minh An không biết dùng lời lẽ nào để phản bác. Cô im lặng một lúc lại lên tiếng.
- Không biết những kẻ muốn anh biến mất ngoài kia khi biết đằng sau con người nhất nhất lạnh lùng mà họ thường thấy lại là một kẻ sùng bái bản thân như này thì sẽ có biểu cảm như thế nào?
- Hoặc là trở thành thuộc hạ của tôi hoặc là biến mất!
Anh trả lời.
- Được rồi, tôi nói không lại anh. Đây là bữa trưa tôi chuẩn bị cho anh xem như lời cảm ơn anh đã vác cái mạng nhỏ này về.
Minh An biết mình đấu khẩu không bằng anh liền chuyển chủ đề.
Cô đưa khay thức ăn đến trước mặt anh nhưng anh chỉ nhìn nó hồi lâu mà không có phản ứng.
- Không có độc đâu, tôi cùng nhà bếp của anh làm nên anh có thể yên tâm!
Âu Dương Quân vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy, mắt anh chuyển từ khay thức ăn sang cô. Ánh mắt đó chẳng mang ý nghĩa gì hết nhưng anh biết rằng ở vị trí của cô thì cô sẽ nghĩ đó là sự nghi ngờ. Anh cố ý giăng ra một cái lưới đơn giản và cô sẽ tự chui vào.
Quả nhiên, cô lên tiếng:
- Được rồi, tôi sẽ cùng ăn với anh là được chứ gì! Tôi đi lấy thêm bát đũa, nếu anh vẫn không muốn ăn thì tôi sẽ xử hết, xem như tự ăn mừng vì bản thân vừa thoát ải.
Nói xong, Minh An đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngoảnh mặt đi, bỏ lỡ nụ cười mang mười phần thích thú đằng sau.
Mặt trăng vừa lên, không khí lạnh hẳn. Minh An đang ngắm sao ngoài ban công cũng miễn cưỡng vào trong phòng khoác thêm áo. Cô đến đây đã một thời gian, tuy không quá dài nhưng trải qua nhiều sự việc đáng nhớ.
Đang thẫn thờ nhìn saođang lấp lánh, cô bỗng nhớ đến cây 乃út cắt kim loại đã bỏ lại trên toa tàu lúc trước liền xoay người xuống sảnh tìm Hàn để lấy cây khác. Chưa bước đến cầu thang, Minh An đã gặp Hàn đang vội vã đi ngược lại. Cô hỏi:
- Có việc gì sao?
Hàn chỉ ừ nhẹ rồi tiếp tục hướng về phòng Âu Dương Quân.
Minh An bước đến ngồi xuống ghế sô pha, quan sát nét mặt cũng không mấy sáng sủa của Phong và Vũ.
- Trời sập hay sao mà các anh lại lo lắng thế?
- Trời sập thì tôi đã chống dậy, nhưng hệ thống máy tính lưu tài liệu quan trọng bị hỏng dẫn đến có nguy cơ bị mất hết thông tin thì thật là... Nếu có Nhật ở đây...
- Phong, thôi đi!
Phong chưa nói hết câu đã bị Vũ cắt ngang. Theo ánh mắt của Vũ, anh quay lại phát hiện Quân đã đứng phía sau. Sắc mặt Âu Dương Quân lúc vừa xuống đã u ám, nay lại càng tối hơn.
Ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực khiến không khí xung quanh như đóng băng. Minh An cũng bất giác sởn gai óc nhìn sang Phong. Tuy không biết nói sai ở đâu nhưng tai hại cũng tại tên này vừa phát ngôn.
Bên này gương mặt của Phong cũng không ngừng biến đổi từ tái xanh đến trắng bệch.
Không gian bây giờ đứng lặng như cảnh quay chậm trong những bộ phim truyền hình, không ai dám cử động cũng như lên tiếng, đến cả hơi thở Minh An cũng cố gắng hạ nhẹ đến mức tối thiểu.
- Anh Quân, tình hình bây giờ rất gấp...
Cuối cũng thì cũng có người dũng cảm phá vỡ không khí căng thẳng khủng khi*p này. Hàn lên tiếng như mở đường cho những người còn lại. Nhìn nắm đấm tay của Âu Dương Quân dần dần nới lỏng, mọi người mới thở ra nhẹ nhõm.
- Nói đi.
Hàn hiểu ý, liền tranh thủ luôn cơ hội xóa dấu vết tình hình vừa nãy, một mạch nói:
- Hệ thống bảo mật những thông tin quan trọng của chúng ta bị virut xâm nhập. Một số tài liệu đã mất, những bản kế hoạch, thông tin bất động sản... đều có khả năng tiếp tục bị xóa. Tôi đã cố gắng thiết lập chương trình ngăn chặn nhưng có lẽ sẽ không giữ được lâu. Bây giờ cũng không thể đăng nhập vào được. Những tài liệu đó tuy không thể bị đánh cắp nhưng nếu mất đi thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
- Không còn cách nào sao?
Minh An thắc mắc.
- Tôi đã cho tìm những người chuyên nghiệp về tin học. Nhưng trong này toàn bộ đều là tài liệu quan trọng, chỉ sợ không đảm bảo an toàn. Những tài liệu đó, ngoài Hàn và anh Quân ra thì chưa ai được xem qua!
Vũ nói.
Đại sảnh rộng lớn lại chìm vào yên lặng.
Tin học? Máy tính? Vậy thì...
- Minh An, cô có cách sao?
Thấy Minh An nét mặt phân vân, Phong lên tiếng.
An ngước lên, cô lại được dịp hết hồn, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô.
- Tôi thì không thể nhưng tôi biết có người giúp được, chỉ là...
Cô ngập ngừng đưa mắt về phía Âu Dương Quân cũng bắt gặp anh đang kiên định nhìn cô. Anh ta tuy thường khiến cô khốn đốn nhưng cũng đã vừa cứu cô thoát nguy hiểm, cô lại là người có ơn phải trả.
- Để tôi thử liên lạc xem!
Nói xong, Minh An rút điện thoại, bấm một dãy số rồi mở loa ngoài.
Sau vài hồi chuông, bên kia có người nhấc máy. Chiếc điện thoại truyền đến giọng của một cô gái.
“Cô bé à, cả ngày hôm nay chị mới vừa chợp mắt được hai tiếng thôi đấy! Em có việc gì sao?”
Hết câu nói, điện thoại còn truyền đến một tiếng ngáp dài.
- Minh Thưà, em có việc cần chị giúp!
Minh An đi thẳng vào vấn đề.
“Em gặp chuyện sao?”
Bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp thể hiện sự lo lắng.
Trời càng về khuya càng yên tĩnh. Đại sảnh rộng chỉ vang tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng nói chuyện của Minh An. Cô kể lại sơ lược mọi chuyện...
Sau khi cô kể xong, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói:
“Được rồi, chị sẽ giúp!”
---------
Sân bay quốc tế rộng thênh thang về đêm vẫn sáng trưng.
Minh An và Vũ đưa mắt khắp nơi dáo dác tìm người.
- Đằng kia!
Minh An vui mừng chỉ về phía một cánh cửa ra vào rồi chạy nhanh đến.
- Minh Thư, em nhớ chị quá!
- Con bé này... á...
Minh Thư bất ngờ bị ôm chầm, suýt ngã về sau may nhờ Vũ nhanh đưa tay đỡ lấy.
- Đây là... ?
Thư đưa mắt nhìn về người đàn ông lạ đỡ mình rồi hỏi Minh An. Lúc này cô mới nhớ đến nhiệm vụ mà buông THư
- Đúng rồi, nhanh thôi chị, lên xe vừa đi vừa nói. Vũ, anh mang hành lý giúp nhé!
Nói là hành lý nhưng cũng chỉ là một va li nhỏ. Những người thường xuyên di chuyển như các cô thường chẳng bao giờ mang theo gì nhiều ngoài những vật cần thiết.
Trên xe,An kể lại cho Minh Thư những chuyện xảy ra. Thư càng nghe càng đơ người.
- Chị đã bảo em cứ an phận, sao cứ thích gây rắc rối, bây giờ động đến cả bọn người...
Đang nói cô bỗng liếc đến tên đang ngồi ở ghế lái, thấy mình suýt nữa lỡ lời nên im lặng. Minh An biết điều liền tiếp lời.
- Em đã nợ anh ta một mạng, bây giờ phải nhờ chị trả giúp rồi!
- Thế em muốn chị giúp gì?
Minh An cười cười, nũng nịu ôm chị. Trước vẻ mặt đáng yêu như con mèo con nịnh bợ đó, Minh Thư không thể nào chả đồng ý.
---------
Vừa bước vào đại sảnh, đồng hồ chỉ đúng ba giờ ba mươi phút sáng. Căn sảnh rộng lớn ngập tràn ánh sáng vàng dịu mang đến cảm giác ấm áp hơn so với cái lạnh bên ngoài.
Minh An kéo Minh Thư đến chỗ mấy người đang ngồi trên sô pha, một lượt giới thiệu .
- Đây là Âu Dương Quân mà em đã kể với chị.
Cô lại xoay sang Âu Dương Quân.
- Còn đây là Trịnh Minh Thư, chị gái của tôi. Anh có thể tin tưởng về độ bảo mật những thông tin trong máy tính.
Quân gật nhẹ đầu chào hỏi. Minh Thư cũng gật đầu đáp lễ rồi ngồi xuống.
Sau đó, Hàn nhanh chóng nói sơ qua tình hình rồi đưa chiếc laptop cho Minh THư.
Minh Thư bắt đầu ra tay. Cô mang những linh kiện trong va li của mình ra rồi kết nối và thao tác.
Trong không gian chỉ có tiếng lách tách của những phím máy tính. Những ngón tay thon dài của Minh Thư lướt nhẹ trên bàn phím với tốc độ chóng mặt. Đôi lúc cô đưa thêm phần mềm gì đó vào máy tính bằng USB hoặc đĩa.
Bốn giờ năm chín phút, Minh Thư kết thúc bằng một lần nhấn Enter.
Một đêm thức trắng, nhưng không ai thấy mệt mỏi vì lo lắng về những tài liệu quan trọng và hơn hết là được nhìn thấy kĩ thuật điêu luyện tuyệt vời của Thư.
Tuy nhiên cũng không hẳn như thế, trên chiếc ghế sô pha dài, Minh An đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Hơn nữa, đầu cô lại còn gối lên chân của Âu Dương Quân.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên. Trong khi tất cả đang dán mắt vào đôi tay di chuyển linh hoạt trên bàn phím hay những dữ liệu màn hình thì cô lại thoải mái ngủ trên chân của Quân. Quan trọng hơn, anh lại không hề có hành động xử lí mà cứ để mặc cô.
Thật là sống lâu mới biết nhiều điều thú vị.
Cuối cùng, Minh Thư là người lên tiếng phá vỡ không khí kì lạ.
- Ổn rồi! Có vẻ như có người đã phá được mật mã hệ thống và đưa virut xâm nhập vào. Tôi đã ngăn chặn và thiết lập một hệ thống có tính bảo mật cao hơn. Những thông tin hay tài liệu đã mất đều được phục hồi. Mọi người có thể yên tâm!
- Cô đã vất vả!.
Âu Dương Quân lên tiếng như một lời cảm ơn.
- Không có gì, Minh An con bé được anh cứu mạng nên tôi giúp anh là điều đương nhiên.
Vũ từ lúc gặp Minh Thư đến giờ vẫn như suy nghĩ điều gì đột nhiên vui mừng.
- Minh Thư, hacker Minh Thư là cô phải không?
Minh Thư ngạc nhiên nhìn anh.
- Anh biết tôi?
- Trước đây khi tìm kiếm thông tin về Minh An, tôi có biết về cô, lúc đó thấy hai cô chẳng có gì liên quan nên cứ tưởng thông tin bị nhầm, thật không ngờ.
Tiếng nói chuyện ồn ào khiến Minh An tỉnh giấc, cô chớp chớp mắt để quen ánh sáng.
Cô đã ngủ ư? Mà sao lại có cái gối... á...
Khi thông tin đã được thông đến thần kinh trung ương, cô ngồi bật thẳng dậy.
Cô đã ngủ trên chân của Âu Dương Quân sao, lại trước mặt bao nhiêu người?
- Những gì cô đang nghĩ đều đúng nên không cần trợn tròn mắt ngạc nhiên như thế!
Nhìn vẻ mặt như con mèo mới ăn vụng và bị chủ bắt gặp của cô Quân thật muốn trêu chọc.
Minh An ngượng đỏ cả mặt lại bị anh nhìn thấu suy nghĩ, chỉ ước có cái hố mà chui xuống. Thấy Minh Thư cũng đang nhìn mình, cô cười
- Thư ak, chị xong rồi à? Thật vất vả cho chị rồi!
- Con bé vô lương tâm, ngủ như thế mà biết chị vất vả sao?
- Hì hì, em biết mấy cái này chẳng làm khó được chị, chỉ cần chị động vào là mọi thứ đều xong nên em im lặng cho chị tập trung thôi.
Vừa nói, Minh An vừa chạy sang ngồi gần THư, ôm cánh tay của cô mà lắc lắc. Nhìn cô như thế, những người có mặt trong sảnh đều có một liên tưởng: Cô ta nên làm diễn viên mới đúng!