Nắng ngập tràn khắp mọi nơi như tưới lên cho cây cối một sức sống mãnh liệt. Tia nắng ấm áp trong những ngày đông khiến con người cảm thấy dễ chịu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh An để cho những cơn gió mát vuốt lên mặt và thổi tung mái tóc đuôi ngựa buộc cao đầy năng động.
- Toa tàu thượng hạng có khác, một khoang rộng lớn đầy tiện nghi mà chỉ bốn người.
Vũ đang quan sát toa tàu vẻ chăm chú, nghe thấy cô nói liền cười:
- Đúng, đúng. Từ trước đến nay nếu không phải là ô tô thì là máy bay, đây là lần đầu tôi đi tảu hỏa.
- Đương nhiên. Nếu không phải chuyện cần thiết thì đời nào lại đi như này chứ! Tốc độ chậm hơn máy bay nhiều.
- À, lần trước ở Anh tôi thấy cô leo cây rất cừ. Môn công phu đó cô học ở đâu vậy?
Minh An với tay lấy trái táo trên đĩa trái cây, không thèm nhìn cái điệu cười quái gỡ của Vũ.
- Chỉ là trộm cái thế của mấy con mèo thôi, làm gì mà công phu với công thê. Nếu anh thích, khi nào rãnh tôi sẽ chỉ cho anh.
Âu Dương Quân đang xem tạp chí kinh tế, ngồi đối diện cô qua chiếc bàn gỗ chạm khắc tỉ mỉ, thong thả nhấc li trà lên nhấp thì suýt bị sặc. ( bình tĩnh …bình tĩnh )
Anh cố ý ho khan đồng thời đưa tay che miệng để không bật cười thành tiếng. Hình ảnh cô mặc chiếc váy trắng trèo lên cây nhanh và thuần thục như con sóc là điều thú vị nhất mà anh không thể quên được.
Tư thế của con mèo ư? Thì ra là cách trèo của con mèo...
- Ồ! Nghe cô nói thì tôi mới để ý. Cô quả thật giống mèo, người nhỏ mà thao tác khá nhanh, đặc biệt là đi không tạo tiếng động. Tôi nhiều khi bất ngờ vì cô cứ lù lù sau lưng.
Vũ cười, giả vờ quan sát cô và đánh giá. Thực ra cô cũng khá cao nhưng đi chung với bọn họ thì vẫn quá thấp, đặc biệt là khi đứng cùng Quân.
- Trước giờ tôi luôn di chuyển bất định, làm nhiều công việc, đôi khi vô tình đắc tội với nhiều kẻ máu mặt nên chuồn đi nhẹ nhàng như mèo là điều cần thiết.
Cô cười híp mắt với lời mình vừa nói khiến gương mặt bé nhỏ như hoa nở rộ, làm kẻ nào đó đang vờ xem tạp chí cũng thất thần vài giây.
- À, thì ra thế! Thảo nào trong lần đầu tiên gặp cô, cô đã có thể thoát êm dễ dàng.
Phong ngồi bên cạnh ngán ngẩm hai kẻ nhắng nhít đang nói chuyện, mở máy tính cập nhật tình hình bên ngoài.
Minh An cười hì hì lấy ly nước giã uống qua chuyện. Hành động đáng yêu đó khiến Âu Dương Quân suốt từ khi lên tàu vẫn im lặng phải lên tiếng.
- Người ta nhìn vào không biết sẽ nghĩ là cô đang vui vẻ đi du lịch đấy.
Ý bảo cô đang nói nhiều đây mà. Được rồi, dù sao anh cũng là ông chủ, cô không nói nữa là được chứ gì.
Vừa lúc ấy, điện thoại của Phong rung lên, anh đứng dậy nhận cuộc gọi, lát sau quay lại nói với Âu Dương Quân.
- Anh Quân, mục đích của chúng ta đã bị lộ, bên phía họ muốn gặp mặt.
Anh không có thái độ gì ngạc nhiên, thực nhàn nhã uống trà, mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí.
- Cậu sắp xếp đi.
Phong cúi người, lại tiếp lời điện thoại.
- Họ sẽ đến ngay bây giờ.
Phong nói.
- Ngay bây giờ? Tàu đang chạy mà.
Minh An thắc mắc nhìn Phong.
- Với chúng thì không gì là không thể.
Phong vừa dứt lời, cửa phía sau đã được mở. Đi vào đầu là một gã mặc vest đen, áo trong màu hồng kiểu hoa sặc sỡ, trên mặt nhiều vết sẹo, nhìn vào liền biết là người lăn lộn trong thế giới ngầm. Đi theo sau là ba tên thuộc hạ và có hai tên đứng ở cửa.
- Nghe danh Âu Dương chủ tịch đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt.
Tên mặt sẹo giọng ồm ồm.
Âu Dương Quân không đứng dậy chào, vẫn ngồi uống trà, đợi đến khi hắn đến trước mặt mới đặt quyển tạp chí xuống rồi ngước lên:
- Mời ngồi.
Ông ta ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía bọn Minh An đang đứng sau lưng anh.
- Âu Dương chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện riêng?
- Vậy người của ông cũng ra chứ?
Câu hỏi bất ngờ của Phong khiến ông ta nhất thời không trả lời được.
Âu Dương Quân tiếp lời:
- Được rồi, Vũ, cậu đưa Minh An sang toa bên cạnh.
- Vâng.
Vũ dẫn Minh An đến cửa, liếc nhìn hai tên đứng đấy rồi nhảy sang toa tàu khác. Vừa sang bên kia, anh nắm lấy nắm đấm cửa rồi đi vào trong. Khi Minh An vừa vào thì cửa đóng lại, cô giật mình xoay người.
- Hình như bọn chúng đã khóa cửa.
- Không sao! Lũ khốn!
Vũ vừa nói vừa mở cửa một cách nhẹ nhàng.
Minh An nhìn Vũ.
- Vừa nãy tôi nghe tiếng bọn chúng đã khóa chốt rồi mà.
- Trò vặt ấy mà! Ngay lúc thấy hai tên đứng ở cửa thì tôi đã đoán chúng nhất định giở trò. Vì thế tôi đã làm vài thủ thuật với cái khóa.
Vũ mở cửa, bên ngoài không còn ai.
- Chúng rõ ràng muốn tách Âu Dương Quân khỏi chúng ta mà. Tình hình trong đó không biết thế nào rồi! Sao anh ta lại đồng ý để chúng ta ra ngoài chứ?
- Cô đừng lo, anh Quân hẳn đã có tính toán. Anh muốn đàm phán để giảm tối đa thiệt hại, tránh bị thương cho anh em. Tên mặt sẹo đã ra mặt chúng tỏ trên con tàu này có không ít người của chúng. Người của ta cũng rải rác khắp các toa tàu, nếu có động, hai bên xung đột chắc chắn có thương vong. Hơn nữa, bọn tép riu đó không làm gì được anh Quân đâu, trong đó còn có Phong, cậu ấy sẽ báo cho chúng ta.
Đằng sau cánh cửa, tên mặt sẹo có vẻ hài lòng với thế trận của mình, hai tên gác ở cửa đã vào trong và đứng cách sau lưng Phong một đoạn. Nghe nói Âu Dương Quân này là kẻ đáng gờm, nguyên tắc ngầm biết người biết ta hắn đã được học trong thế giới đen của mình nên không thể không chuẩn bị kĩ lưỡng, cắt bớt thuộc hạ của Âu Dương Quân.
- Âu Dương chủ tịch, chúng ta nên vào luôn vấn đề chính. Tôi biết mục đích anh đến đây là gì nên tôi muốn đề nghị anh hãy nhẹ nhàng rút lui. Cùng là dân làm ăn nên anh sẽ hiểu bị người khác đạp đổ chén cơm cảm giác như thế nào.
- Vậy là tôi phải tự đá chén cơm của mình để chén cơm của anh yên sao?
Một câu hỏi trả lời cho một câu hỏi. Ánh mắt anh thản nhiên vô cùng khiến người đối diện bất giác phát hoảng.
- Ha ha ha...
Tên mặt sẹo cười lớn tiếng.
- Âu Dương Quân, thiên hạ đã không đồn sai về mày. Nhưng mà, cuộc gặp mặt thất bại thì cũng nên kết thúc mọi thứ nhỉ?
Dứt lời, đồng loạt cả năm tên thuộc hạ của hắn rút súng.
Hắn lại tiếp:
- Nếu mày hối hận vẫn còn kịp, Gi*t mày thật là đáng tiếc!
- Ha ha ha...
Lần này là tiếng cười của Âu Dương Quân. Anh như đã nghe được một câu chuyện đáng buồn cười nhất.
- Còn phải xem khả năng của các người thế nào.
Dứt lời, anh dùng tay hất tung chiếc khăn trải bàn, làm mất tầm nhìn của ba kẻ thuộc hạ sau lưng tên mặt sẹo rồi với tốc độ nhanh nhất nhảy lên bàn, một cước đá bật súng trên tay bọn chúng. Cùng lúc anh tung chiếc khăn, Phong xoay người, cho nổ một quả pháo cay rồi cúi xuống tránh đường đạn của hai tên phía sau.
---------
“Vào đi”
Minh An và Vũ đồng thời nghe tiếng của Phong qua thiết bị liên lạc gắn ở tai.
- Lũ khốn! Bọn chúng khóa luôn cửa bên kia rồi!
Vũ dùng lực đạp cánh cửa bên kia nhưng không suy suyễn. Tàu vẫn đang chạy lại không có điểm tựa để dùng lực ở khoảng cách giữa hai toa.
Minh An nhìn lên phần mái tàu phía trên.
- Này Vũ, anh có muốn học kĩ năng của mèo không? Tôi dạy anh.
Vũ ngạc nhiên không hiểu trong tình huống này mà cô đòi dạy cái gì, tức giận quay sang thì đã thấy cô tung người nắm lấy phần mái, hai chân đạp vào thành hai toa tàu làm điểm tựa. Cô đạp mạnh một bên chân, lấy lực đẩy người sang mái toa tàu của Âu Dương Quân. Cô nằm sấp trên mái tàu, một tay lấy cây 乃út cắt kim loại mà Hàn đưa trước đó đâm vào mái tàu để cố định thân người, tay kia đưa cho Vũ.
- Anh cũng lên đi!
Theo cách của Minh An, Vũ cũng nhanh chóng lên được. Khi cả hai đã giữ được thăng bằng, Vũ dùng lực cắt thật nhanh mái tàu bằng cây 乃út của mình. Anh dự định nhảy xuống từ trên này. Thấy An di chuyển, anh vội giữ lại.
- Cô đi đâu?
- Tôi xuống trước, anh cứ cắt rồi xuống sau.
Cô khom người đi cẩn thận trên mái tàu. Nếu không phải tàu đang đi trong khu vực đồi núi vắng người mà là đô thị thì hẳn người ta sẽ tưởng rằng mình đang xem diễn viên đóng phim hành động Mỹ.
Cô cúi đầu tìm vị trí cửa sổ thì bất ngờ thấy có tên áo đen bị lực nào đó làm nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, vừa hợp làm chỗ đáp đất của cô. Minh An nhanh chóng đâm cây 乃út vào mái, thả người đáp chuẩn xác trên đầu tên áo đen làm hắn giật mình rụt đầu vào. Cô cũng nắm vào mép trên cửa sổ nhảy vào trong.
- Minh An?
Âu Dương Quân cùng Phong kinh ngạc nhìn cô nhảy vào từ cửa sổ.
- Cẩn thận!
Minh An hét lên, đẩy Âu Dương Quân ngã xuống sàn, tránh phát đạn từ tên mặt sẹo.
Hắn vẫn hướng đến phía cô và anh nổ súng.
Anh nhanh chóng ôm cô rồi đá lật chiếc bàn gỗ làm lá chắn, đang định bắn trả lại thì thấy hắn bị vật gì đó từ trên trời rơi xuống đè ngã. Đương nhiên vật đó không gì khác ngoài Vũ nãy giờ cắt ở phía trên.
Minh An nhảy qua bàn, lộn một vòng rồi lấy khẩu súng dưới đất. Đó là súng của thuộc hạ tên mặt sẹo đã bị Phong đá rơi. Cùng lúc đó, tên mặt sẹo kịp đứng dậy chĩa súng về Âu Dương Quân.
Tình hình bây giờ như một thước phim quay chậm, mũi súng của Minh An nhắm trúng vào thái dương tên mặt sẹo, hắn lại cùng Âu Dương Quân hướng súng về nhau. Bên kia, Phong và Vũ đã xử đẹp bọn tép.
- Kết thúc như thế này hay tiếp tục bằng một màn đấu tốc độ bắn?
Giọng anh vẫn thản nhiên.
- Âu Dương Quân, mày đừng đắc ý, súng của tao nhắm thẳng vào tim mày đấy!
Anh tỏ vẻ xem thường lời đe dọa của hắn:
- Vậy thì chúng ta thử xem. Một phát vào tim, một phát vào thái dương hay phát vào mi tâm sẽ đến mục tiêu trước.
Một câu thách thức đúng nghĩa được kết thúc bằng nụ cười nửa miệng lộ rõ sự tự tin của Âu Dương Quân. Nụ cười đó đốn ngã không biết bao nhiêu cô gái nhưng lại là sự sỉ nhục đối với kẻ lăn lộn như tên mặt sẹo. Trong đời, hắn gặp bao đối thủ khó khăn nhưng chưa lần thất bại. Hắn đột nhiên hét lớn rồi chĩa súng vào bản thân.
Phụt... Tiếng súng gắn giảm thanh vang lên trong không gian, máu nhuộm đỏ sàn. Phát súng đó không phải của hắn mà từ súng của Âu Dương Quân. Tên mặt sẹo ôm cánh tay trúng đạn khụy xuống sàn.
Tốc độ đoàn tàu cũng đột nhiên chậm lại.
- Tại sao... tại sao...
Tên mặt sẹo ՐêՈ Րỉ.
Âu Dương Quân chặn lời:
- Cảnh sát sắp đến, hãy thắc mắc với họ.
Nói xong, anh thu súng rồi hướng về phía Minh An, nắm tay cô kéo đi.
- Đi thôi.
Bốn người nhảy khỏi tàu thì Phong ra hiệu, đoàn tàu lại tăng tốc.
Bọn họ đi bộ đến đường cái đã có vài chiếc ô tô đen đứng đợi.
- Anh Quân.
Một tên chạy đến cúi đầu chào.
- Các cậu về trước đi!
Quân vẫn nắm tay Minh An dắt đi thẳng đến chiếc ô tô đầu tiên, mặc cho cô cố đẩy tay anh ra.
--------
- Thế nào, muốn tự xuống hay muốn tôi bế cô xuống?
Dương Quân xuống xe, đi sang mở cửa xe cho Minh An. Cô vẫn còn chóng mặt bởi tốc độ lái xe kinh hoàng của anh lại nghe anh nói như thế mới bừng tỉnh, nhảy ngay xuống xe, đạp cả vào chân anh.
Cô ríu rít xin lỗi.
- Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!
Anh không nói gì, đóng cửa cửa xe lại rồi kéo cô vào trong. Minh An chỉ kịp nhìn thoáng xung quanh rồi bước vội theo sải bước dài của anh:
- Này, đây là bệnh viện mà, anh đưa tôi đến đây làm gì? Này, Âu Dương Quân, anh...
- Nếu cô muốn cánh tay đó nhiễm trùng rồi cắt bỏ đi thì cô cứ việc!
Anh cắt lời.
Minh An vẫn ngơ ngác không hiểu anh nói gì thì đột nhiên nhảy dựng.
- Á, máu!
Cô nhìn cánh tay còn lại không bị anh giữ, giật mình hét lớn.
- Có vẻ như cô không thấy đau, sao lại hét lớn vậy chứ? Người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô!
Anh bật cười trước thái độ của cô, mà cô chỉ biết trợn trừng khi nghe anh nói.
- Sao không đau chứ! Chắc là bị thương lúc trên tàu, vừa xong thì lại bị anh kéo đi với tốc độ kinh khủng như thế nữa... là anh bắt nạt tôi đúng quá rồi còn gì!
- Nếu là tôi mà chỉ dừng ở mức bắt nạt thôi ư?
Minh An định sẽ tranh thủ cơ hội đổ lỗi cho anh mong có chút bồi thường nhưng cô quên mất anh là ai. Mạng cô anh còn dễ dàng lấy, dùng hai chữ bắt nạt thì chẳng thấm vào đâu. Cuối cùng cô chọn cách im lặng đi theo anh.
---------
Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Minh An vẫn chưa nói lời nào.
Đối với người lạnh lùng thì cần phải lạnh lùng hơn. Tuy cô không có ý đó nhưng câu nói đó đúng trong trường hợp này. ( cái này là lấy độc trị độc này hehe )
Âu Dương Quân là người mở miệng trước.
- Cô muốn ăn gì?
Minh An đang thẫn thờ nhìn qua cửa sổ, nghe anh nói thì ngạc nhiên quay lại.
- Anh hỏi tôi?
Anh thản nhiên đáp, vẫn là kiểu một câu hỏi trả lời cho một câu hỏi.
- Trên xe còn người thứ ba à?
- Hì hì, vậy thì tôi muốn tôm hùm sốt me, bò chua ngọt, gà rán bơ, lẩu tươi sống...
Vẻ mặt hạnh phúc khi đọc ra cả chục món ăn của cô trong chẳng khác gì đứa trẻ sắp được thưởng. Nét mặt vui vẻ này mới hợp với đôi mắt đen và trong của cô.
Quân nhìn nghiêng đôi mắt đó, bất giác cũng cười theo, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ.
Anh muốn giữ mãi nụ cười đó! ( ố ồ )
- À, dù sao tôi cũng cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi còn không biết mình bị thương, sao anh biết vậy?
- Tôi có mắt mà!
Câu trả lời của anh quá xúc tích, quá chuẩn xác khiến Minh An chẳng còn lời nào để nói.
---------
Trước bàn ăn đầy thức ăn nhưng vẻ mặt của hai người ngồi đối diện thì khác nhau hoàn toàn.
Một gương mặt thể hiện sự sung sướng vô cùng, nhìn chằm chặp vào con tôm hùm to tướng nằm ngoan ngoãn trước mặt. Bên kia lại là sự hứng thú, nhìn cô gái đối diện đang ngồi im bất động nhìn con tôm.
Lần này, vẫn là Âu Dương Quân lên tiếng trước.
- Con tôm ấy đẹp lắm sao?
Minh An dời cặp mắt sáng như pha lê từ con tôm với những đường cong tuyệt đẹp sang anh.
Cô cười:
- Không, nó không đẹp bằng anh!
Cô đã bị con tôm to tướng làm đờ đẫn nên mới thực sự hiểu ý anh theo nghĩa đen.
- Cô đang đem tôi ra so sánh với một con tôm? Muốn một ngày đem tôi luộc lên trả thù như thế kia?
Anh cười đầy vẻ nam tính kèm theo lời nói đùa, cứ như con người lạnh lùng thường trưng ra cho mọi người thấy và anh bây giờ không phải là một. Anh biết cô không có ý đó nhưng vẫn cố ý muốn vặn vẹo lời của cô.
- Anh đừng xuyên tạc ý của tôi chứ! Ý tôi là tôi ngắm nó làm gì, ngắm nó chẳng bằng nhìn anh cho rồi. Tôi chỉ là đang suy nghĩ...
- Suy nghĩ điều gì?
Mặc dù không quan tâm đến việc người ngoài nhận xét về ngoại hình, nhưng việc bị mang ra đặt ngang hàng với con tôm khiến anh lần đầu tiên cảm thấy hụt hẫng.
Trong khi đó, Minh An vẫn dào dạt tình yêu với con tôm, mắt cô sáng rỡ.
- Nghĩ rằng nên cắt nó theo chiều ngang hay dọc để có thể cho nó vào bụng một cách nhanh nhất.
- Ha ha... Tôi thấy con tôm này sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm!
Âu Dương Quân không nhịn được liền cười lớn, ngã người dựa lưng vào thành ghế.
- Tại sao?
Anh xoay xoay ly rượu vang rồi nhấp nhẹ.
- Vì nó trước khi bị ăn mất còn được cô nhọc lòng suy nghĩ.
- Vậy thì tôi sẽ không phụ lòng nó, cho nó đầu đuôi tái ngộ trong bụng.
Nói xong cô bắt đầu công cuộc xử lý con tôm hùm sốt me đầy hương vị. Một chút chua của me, quyện vào một chút béo thơm của bơ, kết hợp thêm vị cay của ớt và cơ bản là thịt con tôm.
Minh An cứ một miếng lại một miếng còn Quân chỉ biết nhìn cô và cười. Lâu rồi anh không được vui vẻ khi ăn như thế. Nếu không phải là dự những buổi tiệc sang trọng thì cũng là những lúc ăn một mình, thỉnh thoảng mới dùng bữa cùng bọn Phong, Hàn, Vũ. Từ bao giờ mà cuộc sống của anh trở nên đầy mỹ vị và vui vẻ như thế!
Bữa tối kết thúc trong sự vui vẻ, Quân lái xe đưa An đến bờ sông tản bộ.
Công viên bên cạnh bờ sông ban đêm có đủ thành phần từ già đến trẻ dạo chơi. Ánh đèn nhàn nhạt tỏa khắp các thảm cỏ trong công viên cùng những bông hồng hoang rung rinh trong gió. Trong không khí phảng phất một vị thanh của bạc hà. Bên dưới dòng sông lấp lánh ánh ngũ sắc từ đèn hai bên bờ sông khiến không gian trở nên huyền ảo.
Nhưng có vẻ như người nào đó không cảm nhận được, lên tiếng phá vỡ:
- Đã nói là trời đang lạnh vậy mà anh cứ nhất quyết ra đây hóng gió! Tôi không đi nổi nữa đâu.
Minh An phàn nàn, cố chấp đến ngồi lì tại chiếc ghế đá gần đó. Cô nhăn mặt, đến ghế mà cũng lạnh quá vậy? Gió từ sông từng cơn vuốt lên mặt khiến cô không kiềm được run nhẹ. Cái này trong lời nói của tên ác ma nào đấy thì chính là: “Ăn sương uống gió tốt cho sức khỏe.”
Thấy bộ dạng đó của cô, Quân đành đi đến ngồi cạnh, khoác chiếc áo dạ đen dài của mình cho cô.
- Anh...
- Đừng có ngạc nhiên, tôi vốn dĩ là một người tốt.
Chưa đợi Minh An nói hết, anh cắt lời.
Trước đôi mắt to tròn trong như pha lê của cô, anh quay mặt hướng ra sông.
Cô bĩu môi:
- Nếu anh là người tốt thì thế giới này quá tốt đẹp rồi! Từ lúc gặp anh tôi toàn gặp vận.
Anh cười, mắt vẫn hướng về xa bên sông:
- Là do cô tự chuốc lấy. Ông trời ưu ái cho cô khả năng, cho cô đôi cánh để bay. Vậy mà thế giới rộng lớn cô không đi, lại bay đến chỗ tôi. Không phải sao?
Anh nhìn cô với vẻ hứng thú của sư tử bắt được mồi.
- Tôi hối hận rồi, tôi muốn bay.
Cô nhanh chóng chớp cơ hội từ lời nói của anh.
- Muộn rồi!
- Muộn gì chứ?
- Tôi đã chặt gãy đôi cánh đó, để cô mãi mãi không bay đi mất!