Cô quay lại chỗ của Jack lúc Âu Dương Quân đã rời đi. Nhạc bây giờ đã chuyển thành điệu Valse nhẹ nhàng.
Jack cúi người:
- Chúng ta nhảy một bài nhé!
Người trước mặt chính là tấm phao tối nay của cô, cô nhất định không từ chối. Hai người dần tiến vào trung tâm, nhịp nhàng theo những giai điệu. Đèn đã được tắt, thay vào đó là những ánh sáng đủ màu mờ ảo di chuyển dưới sàn. Thanh Y lướt nhẹ, cô như một nàng tiên không vương chút bụi bước ra từ truyện cổ tích khiến mọi người chìm đắm. Các đôi khác xung quanh cũng nhường lại không gian cho Thanh Y và Jack.
Nhạc lại đổi sang điệu khác. Mọi người vẫn giữ nguyên vị trí ngắm đôi nhảy ở trung tâm, cô gái rạng rỡ như đóa hoa kiều diễm, chàng trai lại là con trai độc nhất của chủ nhân buổi tiệc hôm nay.
Cho đến khi có một cặp nào đó tiến vào thì những đôi khác mới đồng loạt vào theo.
Ánh sáng lại càng tối hơn, toàn bộ gian sảnh chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn màu nào đó phát ra, di chuyển khắp nơi.
Thanh Y xoay một vòng, lại một vòng nữa. Đến khi vòng xoay kết thúc, cô vừa vặn ngã vào một cánh tay rắn chắc. Cô ngạc nhiên, người trước mặt không phải Jack. Ánh đèn màu mờ ảo chiếu ngang qua vị trí của cô. Cô hoảng hốt bước lùi, cố thoát khỏi cánh tay đang vòng qua eo. Nhưng chưa kịp bước đã bị cánh tay đó kéo vào sát hơn. Cô khẽ lên tiếng:
- Anh muốn gì?
Âu Dương Quân cúi xuống, cười ma mị:
- Cô đoán xem!
Thanh Y không nói thêm, nhấc chân thúc mạnh vào bụng anh. Tuy nhiên chân chưa chạm đến người anh đã bị anh đẩy nhẹ ra, xoay một vòng, cô lại nằm gọn trong cánh tay đó. Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ:
- Thử một lần nữa xem, xem tôi có phế nó đi không!
Thanh Y cảm thấy sợ hãi, lần này cô mới thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm. Lòng bàn tay cô nhớp nháp thấm mồ hôi.
- Anh là người thông minh, hẳn sẽ không manh động ở đây!
Cô bạo gan nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt to tròn, trong veo như làn nước. Cô cũng là người thông minh, đủ biết rằng con người này không thể dùng mỹ nhân kế, tuy nhiên vẫn thử sử dụng chút thủ thuật, kết hợp kế hoãn binh, cố gắng tìm cơ hội.
Quả nhiên, anh ta không bị lừa, lại còn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
- Định dùng đôi mắt đó để trì hoãn thời gian sao? Vậy đã tìm ra cách thoát thân chưa?
- Nếu tôi hét lên?
Cô nói nhỏ, giọng điệu thản nhiên vô cùng.
Âu Dương Quân vẫn ôm cô lắc lư theo điệu nhạc, chất giọng trầm không xen bất kì cảm xúc nào:
- Thế thì e rằng đó là tiếng thét cuối cùng của cô!
Nghe xong cô hoàn toàn im lặng. Đã thế rồi thì cứ mặc, tới đâu thì tới, hi vọng tâm trạng tốt có thể anh ta cho cô một phát súng ૮ɦếƭ nhẹ nhàng. Cô đang suy nghĩ hàng chục phương án mà Âu Dương Quân sẽ dùng để xử lí mình thì lại nghe tiếng nói phát ra trên đỉnh đầu:
- Có muốn tôi chỉ cho con đường chạy trốn không?
Thanh Y trợn tròn mắt ngạc nhiên, mấy giây sau cô lại cười:
- Thà anh nói heo không ăn cám tôi sẽ tin!
Anh cũng mất vài giây trước nụ cười và sự bình thản của cô. Là không sợ hay quá tự tin?
- Cửa sau đại sảnh dẫn đến một cái cây lớn. Leo lên cây đó rồi nhảy ra tường thì đằng sau là đường chính, cô có thể chạy. Ở phía đó vẫn chưa có người của tôi, nếu thoát... cô được tự do!
Cô không tin nên vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh như để tìm kiếm sự lừa đảo trong đó. Nhưng không cần biết là anh ta có giăng bẫy hay không, cô đang có một cơ hội nữa, cùng lắm là ૮ɦếƭ, vậy thì thà thử một lần để có ૮ɦếƭ cũng không hối.
Nghĩ là làm, Thanh Y ngay tức khắc khuỵu chân ngồi xuống, tuột khỏi cánh tay của Âu Dương Quân. Cô len qua những đôi nhảy, vòng qua chân cầu thang lớn, chạy nhanh về phía cửa sau. Ở phía cuối vườn đúng là có cây lớn.
Cô vứt đôi giày cao gót làm giảm tốc độ của mình, lại tăng tốc vọt lên cây, bám lấy cành gần nhất. Cô đu mình, lộn một vòng như các vận động viên xà đơn.
Phía trong đại sảnh, Âu Dương Quân cười lớn bất chấp mọi ánh nhìn xung quanh. Anh đút một tay vào túi quần, thong thả tiến về hướng cô vừa chạy. Anh đến cửa sau, đúng lúc chứng kiến được cảnh cô gái váy trắng thoát tục như nàng tiên vừa nãy đang leo cây như một nữ Tarzan. Thân hình nhỏ bé ấy nhanh nhẹn bám lấy cành cây, nhảy khỏi tường.
Anh chống một tay lên cửa, tay còn lại ôm bụng cười lớn trước cảnh tượng thú vị này.
Vũ không biết từ đâu xuất hiện đằng sau Âu Dương Quân, cũng may mắn kịp thu vào mắt những hình ảnh đó.
Tuy nhiên việc khiến anh ngạc nhiên hơn cả là... Âu Dương Quân, thủ lĩnh lạnh lùng như băng ngàn năm của anh đang cười sao? Tiếng cười sảng khoái đó...Vũ đã lâu rồi chưa bắt gặp.
- Vũ!
Âu Dương Quân đột nhiên ngừng cười, gọi tên khiến Vũ bừng tỉnh.
- Vâng!
- Mang cô ta về!
Đó là một mệnh lệnh.
Vũ cúi người:
- Anh yên tâm. Lần này cô ta không thể thoát được!
--------
Sau khi nhảy tường xuống, Thanh Y chạy thẳng ra đường gọi taxi. Đường giờ này vắng xe và người qua lại, không hề có chiếc xe nào đi ngang. Cô như quên mất cảm giác lạnh, ✓út chạy trong gió với đôi chân trần. Hình ảnh ấy khó khiến người ta không liên tưởng đến nàng tiên bé nhỏ bị mất đi đôi cánh của mình.
Chạy đến một con đường khác, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô, cô vẫy tay nhưng chiếc nào cũng lướt qua. Lại một chiếc chạy đến, cô liều mạng xông ra cản đường. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Kính xe hạ xuống, trong xe là một người đàn ông.
- Xin cho tôi đi nhờ!
Người đàn ông gật đầu, Thanh Y mở cửa ngồi vào trong. Cô lên tiếng cảm ơn nhưng người đó không trả lời. Chạy một quãng dài cũng đã thấm mệt, cô cũng không quan tâm nhiều, thả lỏng người dựa lưng vào ghế.
Khoan đã!
Dây thần kinh của cô vừa được dịu xuống lại căng lên như dây cung. Tại sao chưa hỏi cô muốn đi đâu mà đã cho xe chạy. Thanh Y ngồi thẳng nhìn người lái xe. Bây giờ cô mới phát hiện ghế sau còn thêm một người.
Cô lại quay người nhìn về phía trước, nhắm mắt, tư thế thoải mái.
- Tôi nghĩ cô sẽ tiếp tục chạy.
Không đoán được cô sẽ có thái độ như thế, Vũ lên tiếng.
Cô đã gặp Vũ trong cái ngày quỷ quái đó, ngày khiến cô phải chạy trốn đến đây. Cô đáp lại, vẫn không mở mắt:
- Chạy cái gì chứ! Các người đã chuẩn bị đến thế này rồi!
Nghĩ một lát, cô lại tiếp:
- Hắn đã không nói sai, phía hắn chỉ cho tôi đúng là không có người bố trí, là tôi đã ngây thơ tưởng rằng có thể thoát khỏi. E là những chiếc xe vừa nãy lướt qua trên đường cũng là xe của các người, vào bất kì chiếc xe nào thì kết quả cũng chỉ có một.
Vũ nhăn mặt có vẻ không hài lòng khi cô dùng từ “hắn” với Âu Dương Quân, nhưng cũng anh cười trước suy luận của cô.
- Vậy cô đã biết không thoát được, sao lại có thể ung dung nằm ngủ?
- Bây giờ chạy cũng bị bắt lại, có khóc lóc van xin cũng không thoát, dùng kế mỹ nhân cũng không được tha, thế thì ngoài ngủ ra tôi còn biết làm gì! Ít ra cho đến lúc tới nơi, tôi vẫn giữ được mạng sống, không phải sao?
Bất ngờ trước lời nói và thái độ của cô, Vũ không nói thêm lời nào.
--------
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn thì một số chiếc khác không biết từ đâu cũng đến đỗ cạnh đó.
Thanh Y cười nhạt, không phải chúng là những chiếc đã lướt qua cô hồi nãy chứ?
Vừa bước xuống đã có hai tên chạy đến giữ lấy tay cô. Cô quay lại nhìn Vũ đang đóng cửa xe:
- Tôi sẽ không chạy.
Vũ nhìn hai tên mặc đồ đen gật đầu, chúng hiểu ý liền buông cô ra.
Vũ đi trước dẫn đường, Thanh Y theo sau, đằng sau nữa là chục tên áo đen đi thành hai hàng trật tự. Xem ra chúng đều qua đào tạo và rất quy tắc. Từ cổng chính đến ngôi biệt thự khoảng hai trăm mét, đường được lát đá, hai bên có nhiều cột đèn nhưng không ngọn nào sáng, như thể đây là con đường xuống địa ngục. Nhiệt độ về đêm càng thấp hơn, cơn lạnh truyền từ những viên đá qua đôi chân cô, len lỏi trong từng tế bào, xuyên thẳng lên đỉnh đầu. Toàn thân cô không ngừng run.
Cánh cửa lớn mở ra, bên trong ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp. Nhưng đập vào mắt cô đầu tiên là con người đầy cao ngạo đang ngồi trên chiếc ghế lớn chạm trổ tinh xảo, đặt giữa bức tường hình hổ bên phải. Âu Dương Quân ngồi đó, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý nhìn cô đang run bần bật.