Độc Y Xấu Phi - Chương 57

Tác giả: Chá Mễ Thố

Hạng Trị Chung đã sớm dự đoán Hạng Quân Vãn sẽ truy vấn về mẹ ruột của nàng, về điều này, Hạng Trị Chung chưa từng muốn giấu nàng, “Thực xin lỗi, Vãn Nhi, cha không biết mẫu thân của con là ai.”
Làm sao có thể? Hạng Quân Vãn bất khả tư nghị nhìn Hạng Trị Chung, hắn làm sao có thể không biết mẫu thân của nàng là ai?
Nhìn ra nghi vấn của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung bất đắc dĩ mỉm cười, “Con là được Nguyệt Như mang về. Lúc trước, Nguyệt Như, cha, cùng bọn La Húc là bảy thủ hạ bí mật dưới trướng Thái tử. Chỉ là cha cùng Nguyệt Như ở ngoài sáng, bọn La Húc năm người luôn ở một nơi bí mật gần đó. Con mồ côi mẹ từ lúc sơ sinh, nửa năm sau khi Thái tử mất, Nguyệt Như bị thương mang con trở về, chỉ nói con là huyết mạch của Thái tử quá cố. Về phần mẹ đẻ của con là ai, e rằng chỉ có Nguyệt Như mới biết được……”
Thì ra là thế……
Khó trách Công Tôn Bách mất đã mười tám năm, nhưng nàng chỉ mới mười bảy tuổi. Mồ côi từ lúc sơ sinh sao? Rốt cuộc mẹ đẻ của mình là ai? Bí mật này, vĩnh viễn được giấu trong lòng Nguyệt Như.
Bất quá, Hạng Quân Vãn cũng không muốn rối rắm vấn đề này thêm nữa. Nàng hỏi một câu, chỉ muốn biết ai là thân nhân, ai là địch nhân, tránh cho ngày sau lại có mâu thuẫn giống như Triệu Mạn. Nếu mẹ đẻ không rõ, vậy thì quên đi! Đều là chuyện đã qua, chuyện quan trọng nhất đối với nàng bây giờ chính là chờ ngày khoác áo tân nương.
Đại hôn trong nháy mắt đã tới. Trước thành hôn một ngày, Hạng Quân Vãn tiến cung chờ gả. Có lẽ vì trong lòng Triệu Mạn áy náy, muốn bồi thường vị cháu gái duy nhất này, cũng muốn dùng khoảng thời gian cuối cùng cùng Hạng Quân Vãn tăng tiến tình cảm, cho nên chủ động mời nàng đến tẩm cung.
Đến lúc này, Công Tôn Nam cũng không còn lo lắng Triệu Mạn làm ra chuyện tình gì quá đáng đối với Hạng Quân Vãn. Trong chuyện của Hạng Trị Chung lần trước, Triệu Mạn đã nhượng bộ rất nhiều, hơn nữa còn tỏ vẻ tĩnh tâm nơi Phật đường an hưởng tuổi già, Công Tôn Nam không sợ bà phản đối. Hiện tại, Công Tôn Nam chú ý nhất chính là quặng sắt trong tay Phượng Cửu. Phượng Cửu đã đáp ứng hắn, sau khi đại hôn sẽ cho người dâng lên sản lượng sắt một năm, chờ hắn trở lại Bàn Long thành, lại dâng lên một năm nữa. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Bàn đến chuyện này, Công Tôn Nam hết sức bội phục Phượng Cửu. Tự hỏi nếu bọn họ đổi vị trí, nếu hắn là thiếu chủ Bàn Long thành, không nói đến dung mạo của Hạng Quân Vãn như vậy, cho dù nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, hắn cũng sẽ không lấy sản lượng sắt hai năm đi đổi một đoạn hôn nhân.
Đối với Công Tôn Nam, nữ nhân chỉ đơn giản có tác dụng củng cố địa vị bản thân và nối dõi tông đường, còn tình yêu cùng những thứ khác, đều là mấy cái cớ nhàm chán Gi*t thời gian. Hắn sẽ không nhân danh tình yêu, dâng sản lượng sắt hai năm ra ngoài.
Tuy rằng chưa hiểu được vì sao Phượng Cửu nhất định phải lấy Hạng Quân Vãn, nhưng đối với chuyện này, Công Tôn Nam không suy nghĩ nhiều rối rắm, mục đích của hắn là sắt. Chỉ cần có sắt trong tay, tinh luyện ra rất nhiều binh khí, tương lai hắn không cần phải sợ ai!
Lúc Hạng Quân Vãn tiến vào tẩm cung Thái hậu đã là một ngày trước đại hôn, để ngừa vạn nhất, Công Tôn Nam tự mình đưa Hạng Quân Vãn đến đây.
“Mẫu hậu, trẫm đem Vãn Nhi giao cho ngươi!” Công Tôn Nam cường điệu một câu, sắc mặt Triệu Mạn lúc ấy có chút khó coi, nhưng sau đó rất nhanh khôi phục bình thường, “Hoàng thượng, ngươi yên tâm đi! Đại hôn cùng Bàn Long thành, ai gia đương nhiên biết nặng nhẹ, sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thái Bình quận chúa!”
“Mẫu hậu biết được là tốt rồi, nhi tử còn tấu chương phải phê, đáng tiếc không thể bồi người!”
Hắn nói xong liền quay đầu, đối với Hạng Quân Vãn nở một nụ cười hiền lành, bất quá nét cười này đối với nàng mà nói, cùng hiền lành không có quan hệ, chỉ thấy thèm muốn khát cầu, dường như nàng chính là quặng sắt.
“Vãn Nhi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai làm một tân nương hạnh phúc!”
Tuy rằng cái Công Tôn Nam muốn cũng chỉ là sắt, nhưng câu chúc phúc này Hạng Quân Vãn vẫn vui vẻ tiếp nhận. Bởi vì phong tục trước ngày thành hôn tân nương và tân lang không được gặp nhau mà đã mấy ngày rồi nàng không được thấy mặt Phượng Cửu. Trước kia mỗi ngày gặp mặt, nào biết tương tư gian nan, nay đã nhiều ngày không thấy,Hạng Quân Vãn mới phát hiện nam tử kia đã tiến vào thật sâu thật sâu trong lòng mình.
Công Tôn Nam đi rồi, Triệu Mạn lệnh cho Thanh Đằng lui ra, “Thanh Đằng, ngươi lui xuống đi, ai gia có một chút chuyện thân mật muốn nói với Vãn Nhi!”
Từ khi biết được con người vẫn theo hầu hạ mình suốt mấy chục năm qua lại là người của Công Tôn Nam, trái tim Triệu Mạn hoàn toàn lạnh lẽo.
Bất quá, là người có thâm niên lâu năm nhất trong cung, cũng là người trải qua nhiều sóng gió nhất, Triệu Mạn thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, vẫn hoà khí sử xự như thường, nếu bà như trước bảo trì thái độ thù địch với Hạng Quân Vãn, Công Tôn Nam mới sẽ không hoài nghi Hạng Quân Vãn, mà thân phân đích thật của đứa cháu gái này cũng sẽ được bảo toàn lâu hơn một chút.
“Nương nương, ngày mai là ngày hỉ của quận chúa, người hãy để nàng thu thập sớm một chút nghỉ ngơi đi ạ!” Thanh Đằng như trước hết sức săn sóc, chỉ là trong mắt Triệu Mạn cử chỉ săn sóc như thế này rất ghê tởm. Chủ tớ vài thập niên, Thanh Đằng là nha hoàn bà mang theo từ nhà mẹ đẻ, vì sao nàng ta lại đầu nhập vào dưới trướng Công Tôn Nam? Chẳng lẽ Công Tôn Nam ban cho nàng thứ gì tốt hay sao!
“Thanh Đằng, Thái hậu là có điều muốn răn dạy ta, ta không có vấn đề gì! Thái hậu nương nương trước kia rất yêu thương ta, nay khi ta sắp phải gả đi xa, về sau cơ hội nghe Thái hậu nương nương giáo huấn cũng không còn nữa, để cho ta một mình bồi Thái hậu đi!”
Vừa vặn lúc Triệu Mạn muốn răn dạy Thanh Đằng, Hạng Quân Vãn đã dịu dàng lên tiếng, thuận tiện cho Thanh Đằng một cái biểu tình “Ngươi yên tâm, ta không sao”, Thanh Đằng hành sự theo ý tứ của Công Tôn Nam, phải chiếu cố Hạng Quân Vãn cho tốt, hiện tại thấy nàng không có việc gì, liền cung kính hành lễ với Thái hậu rồi lui xuống.
Kiểm tra trong phòng một chút, không hề còn ai khác, Hạng Quân Vãn mới nhìn Triệu Mạn.
“Thái hậu……”
Hạng Quân Vãn còn chưa nói xong, thâm âm run rẩy của Triệu Mạn đã vang lên, “Vãn Nhi, cho tới bây giờ, ngươi còn không chịu gọi ta một tiếng hoàng tổ mẫu sao?” Một câu này, hàm chứa vô vàn cảm xúc, khiến cho tâm Hạng Quân Vãn bị nhéo một cái.
“Ta ——” Hạng Quân Vãn nhìn về phía Triệu Mạn, lại nói đên đây lâu như vậy, nàng chưa từng tỉ mỉ đánh giá Triệu Mạn. Nghe nói Công Tôn Bách năm đó là hoàng Thái tử phong hoa tuyệt đại, danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Nay nhìn kỹ Triệu Mạn, Hạng Quân Vãn phát hiện dung mạo của Công Tôn Bách có một phần rất lớn là di truyền từ vị Thái hậu này.
Nói vậy, Triệu Mạn thời tuổi trẻ cũng phải là một mỹ nhân xuất chúng đi! Dung mạo Hạng Quân Vãn lại có phần giống Công Tôn Bách, hiện tại xem ra, trên mặt của nàng chung quy cũng có thể thấy được một phần phong tư của Triệu Mạn năm xưa.
“Bà nội.”
Nhìn đôi mắt rưng rưng này, một lão nhân đầu đã đầy nếp nhăn, bà vừa trung niên thì chịu tang con, mười mấy năm để tang nhận muôn vàn đau khổ tra tấn, Hạng Quân Vãn tâm lập tức mềm nhũn xuống. Theo lời Hạng Trị Chung đã nói, Triệu Mạn là người thân duy nhất của nàng, quan hệ huyết thống không thể phá bỏ.
Một tiếng “Bà nội”, so với hoàng tổ mẫu thân cận hơn rất nhiều, nghe thấy Hạng Quân Vãn rốt cục thừa nhận mình, Triệu Mạn rốt cuộc nhịn không được, hai hàng lệ nối dài.
“Hảo hài tử! Hảo hài tử! Ngươi chịu khổ rồi!”
Hạng Quân Vãn đã chủ động giải hòa, Triệu Mạn liền buông bỏ lễ nghi, tiến lên ôm lấy Hạng Quân Vãn, bà chỉ muốn khóc thật to, lại bởi vì thân là người trong cung, muốn khóc muốn thét không thể tuỳ ý, chỉ có thể lặng lẽ để nước mắt tuôn rơi.
Vòng tay Triệu Mạn thật ấm áp, thấy bà khóc sướt mướt như mưa, Hạng Quân Vãn vội vàng rút khăn thay bà lau nước mắt.
“Bà nội, đừng khóc. Nhìn thấy ngươi rơi lệ, ta cũng muốn khóc. Tân nương tử mà khóc đến đỏ cả mắt rất khó coi, người không nghĩ đem ánh mắt hồng như quả đào đến tân hôn đi! Tân nương tử không phải xinh xắn thẹn thùng một chút mới tốt sao!”
Một câu đùa của Hạng Quân Vãn cũng không phải rất buồn cười, lại làm cho Triệu Mạn nín khóc cười mắng. “Quỷ nha đầu!” Nghĩ đến Thanh Đằng trong chốc lát lại tiến vào, Triệu Mạn vội vàng lau mặt, lại dùng khăn lông ướt làm dịu ánh mắt, khiến cho ánh mắt hồng hồng bình thường trở lại một chút, không thể để cho Thanh Đằng nhìn ra đầu mối gì hết!
“Vãn Nhi, thực xin lỗi, ta lúc trước lại đối với ngươi làm chuyện như vậy, thật sự xin lỗi!”
Cho dù mới lúc trước trong lòng Hạng Quân Vãn còn có chút khó chịu, sau khi cảm nhận được Triệu Mạn thật tâm xin lỗi, bất mãn gì cũng tan thành mây khói.
“Bà nội, chúng ta là người một nhà, không phải hai nhà khác nhau. Trước kia người một lòng muốn báo thù, ta có thể lý giải. May mắn không có gây nên sai lầm gì lớn, đối với ta mà nói, bất quá chỉ là chịu chút suy sụp. Lại nói, người cũng không chiếm được ưu việt, ta cũng không chịu thiệt đúng không!”
Hạng Quân Vãn chắc chắn tuyên bố thế này, toàn bộ những điều nàng vừa nói khiến cho Triệu Mạn đối với đứa cháu gái duy nhất vừa đau lòng vừa yêu thương, trong lòng hận tại sao không biết được chân tướng sớm một chút, như thế tổ tôn cũng sẽ không bị ngăn cách nhiều năm. Hiện tại muốn bù đắp hết thảy, lại không có thời gian, Hạng Quân Vãn sắp gả đi xa, về sau đến khi nào mới có thể tái ngộ là cả một vấn đề.
Tuy rằng Triệu Mạn rất muốn đem toàn bộ lời yêu thương trong lòng đem ra thổ lộ hết với cháu gái yêu quý, nhưng mà thời gian không cho phép, hiện tại cũng bất chấp cái gì tăng tiến cảm tình, Triệu Mạn trực tiếp vào trọng điểm.
“Phượng Cửu đối với ngươi, là nghiêm túc sao?”
Lời này nếu Hạng Trị Chung hỏi, Hạng Quân Vãn còn có thể tiếp nhận, lúc này bị Triệu Mạn hỏi, nàng lập tức đỏ mặt.
Nhìn thấy bộ dáng Hạng Quân Vãn ngượng ngùng, Triệu Mạn trong lòng được củng cố một chút, tôn nữ của mình cũng thích Phượng Cửu, như thế rất tốt.
“Nam nhân, thời điểm chìm đắm trong tình yêu, hết thảy đều có thể, chỉ sợ hắn có người mới……”
“Hắn đã hứa hẹn cả đời này chỉ biết có mình ta!” Nghe Triệu Mạn cảm thán, Hạng Quân Vãn vội vàng vì Phượng Cửu bào chữa. Lại thấy Hạng Quân Vãn sốt ruột, Triệu Mạn nở nụ cười. “Còn chưa có gả đi đã nói giúp hắn! Ta chính là lo lắng cho ngươi. Nghe nói lão thái quân Bàn Long thành là một người khó ở chung, hơn nữa quan hệ hắn cùng Phượng Cửu cũng rất gay gắt. Tuy rằng ngươi gả qua đó không có mẹ chồng, nhưng mà lại có một cái tổ mẫu đau đầu như vậy, ta sợ ngươi chịu thiệt!”
Triệu Mạn tinh tế giải thích về Bàn Long thành cho Hạng Quân Vãn nghe, thì ra mẫu phi Phượng Cửu Phượng quý phi cũng không phải lão thái quân thân sinh, lão thái quân là kế mẫu của Phượng quý phi. Chính bà ta cũng có thân nhi tử, còn có tôn tử, hiện tại đều ở Bàn Long thành. Tuy rằng Bàn Long thành là đất phong của Phượng Cửu, nhưng mà thánh chỉ đã chiếu, Phượng Cửu sau khi đại hôn mới có thể cầm quyền, cho nên dù Phượng Cửu đã lớn tuổi như vậy, bởi vì hắn chưa thành hôn, cho nên vẫn luôn chỉ là thiếu chủ.
“Bà nội, ý của ngươi là, lão thái quân sợ quyền lợi bị Phượng Cửu lấy đi, cho nên mấy năm nay vẫn dung túng Vân Tranh theo đuổi Phượng Cửu? Ngăn cản hôn sự của hắn?”
Đầu óc Hạng Quân Vãn chỉ là vừa chuyển, liền nghĩ đến điểm nầy, mặt nhăn như mèo con. Xem ra, lão thái quân cũng không phải tốt đẹp gì. Thì ra Phượng Cửu của nàng ngày ngày trôi qua không có thật sự tiêu dao!
“Đúng! Bất quá, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng. Phượng Cửu là người thông minh! Nếu hắn thật lòng thích ngươi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt! Chờ các ngươi trở về, lão thái quân trong lòng không muốn, cũng sẽ bị áp lực bắt buộc phải giao ra quyền lực. Hơn nữa, đây cũng là thời điểm khảo nghiệm Phượng Cửu đó!
“Khảo nghiệm cái gì?” Hạng Quân Vãn có chút buồn bực, thấy nàng không hiểu, Triệu Mạn cười chỉ chỉ vào trán Hạng Quân Vãn.
“Hài tử ngốc! Đương nhiên là khảo nghiệm hắn có phải thật tâm yêu ngươi hay không! Nam nhân, vì nữ nhân mình âu yếm, có thể sẵn sàng hy sinh bất cứ giá nào, huống chi là người khác! Nếu giữa ngươi và người khác, hắn bỏ quên ngươi, mặc kệ là xuất phát từ đại nghĩa hay là ích lợi, đều là mấy lý do khốn khi*p! Chỉ có thể trách hắn ích kỷ, thuyết minh trong lòng hắn ngươi không phải là quan trọng nhất.”
“Nếu Phượng Cửu thật sự là như thế, ngươi cũng không cần ở cùng hắn, đến đây với ta. Tuy rằng ta còn có một bộ xương, nhưng nếu thiệt tình ra tay, cho ngươi làm nữ hoàng cũng có thể!”
Lời Triệu Mạn ngược lại cùng Hạng Trị Chung có chút giống nhau, khiến Hạng Quân Vãn hốc mắt nóng lên. Thật tốt! Lại có có một người thật tâm suy nghĩ vì nàng!
“Bà nội, người yên tâm đi! Ta nhất định sẽ không ủy khuất chính mình! Nếu hắn vi phạm ước hẹn, ta cũng không phải là tức phụ mềm yếu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Đến lúc đó còn phải nghe lời bà nội, làm nữ hoàng, tuyển phu!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tính tình Triệu Mạn vốn dĩ rất hào sảng, nay thấy Hạng Quân Vãn cùng mình tính cách có phần tương tự, đối với cháu gái này lại đau tiếc đến tận xương tủy. “Dụ Tịnh ngươi yên tâm dùng đi! Ta đã nói cho bọn hắn biết toàn bộ chân tướng, bọn họ về sau chính là người của ngươi. Ngươi gả đến Bàn Long thành, bên cạnh không có người nhà ta thật không yên tâm. Ngươi đem Hắc Bạch Sát mang đi đi!”
Biết được Hắc Bạch Sát tựa như bùa hộ mệnh của Triệu Mạn, Hạng Quân Vãn sao có thể ích kỷ như vậy. Nay Công Tôn Nam đã đối với Triệu Mạn động sát tâm, không có Hắc Bạch Sát, ai ở đây bảo hộ an toàn của Triệu Mạn! Triệu Mạn chính là ngươi thân còn sót lại duy nhất của nàng!
“Bà nội, Hắc Bạch Sát ngươi phải lưu lại đây, ta không thể mang đi. Người ở chỗ này bình an, ta mới có thể an tâm!”
Vô luận như thế nào Hạng Quân Vãn cũng không chịu mang Hắc Bạch Sát đi, tổ tôn vì cái này mà tranh chấp nửa ngày, cuối cùng Triệu Mạn đồng ý để lại Hắc Bạch Sát, nhưng Hạng Quân Vãn phải mang theo Dụ Tịnh bên người.
“Dụ Tịnh thông minh linh hoạt, nhân phẩm chịu thử thách vài lần. Ngươi mang hắn theo, có chuyện gì để hắn gửi thư về cho ta! Chỉ cần ta còn một hơi thở, Thương Nguyệt quốc chính là hậu thuẫn của ngươi!”
Đối với cừu hận của nhi tử, Triệu Mạn đã nghĩ tới biện pháp. Khiến bà buông bỏ hận thù với Công Tôn Nam, cùng kẻ thù chung sống, đối với Triệu Mạn chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Mỗi lần nhìn thấy Công Tôn Nam, lòng của bà đau đến rỉ máu. Đứa nhỏ chính mình một tay nuôi lớn, lại là một kẻ tâm địa âm độc, mấy năm nay bà đều nhận cẩu tặc làm con, hỏi sao Triệu Mạn không hận cho được.
Bất quá, báo thù là chuyện của lão thái bà này, bà không thể làm liên luỵ đến Hạng Quân Vãn. Hạng Quân Vãn còn trẻ, vẫn chưa kết hôn sinh con, đường tương lai còn rất dài. Cừu hận cứ để lão thái bà này mang trên lưng, bà đã thiếu Hạng Quân Vãn rất nhiều, chỉ cần cuộc sống Hạng Quân Vãn hạnh phúc, bà đã mãn nguyện.
Triệu Mạn không nói, nhưng ánh mắt đã bán đứng toàn bộ tâm can nàng. Biết được bà không thể buông bỏ cừu hận, Hạng Quân Vãn cũng không khuyên can. Thiếu nợ phải trả, Gi*t người đền mạng, người làm bậy nhất định phải chịu trừng phạt, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu xét đến thân phận, thù này cũng phải đề cập với Hạng Quân Vãn để hoàn thành. Bất quá, xem Triệu Mạn không hề nhắc đến những thứ đó với mình, Hạng Quân Vãn cũng không nói gì.
“Bà nội, quân tử báo thù mười năm không muộn. Người có nhiều chuyện nên thương lượng cùng cha ta, không thể lấy cứng đối cứng!”
Được Hạng Quân Vãn quan tâm, trong lòng Triều Mãn rất rất cao hứng, hơn nữa còn kích động. Nguyên bản bà tưởng rằng muốn cùng cháu gái làm hoà sẽ tốn rất nhiều thời gian, dù sao bà cũng chưa từng dưỡng dục Hạng Quân Vãn, lúc trước còn làm khổ đứa nhỏ này, nhưng mà không ngờ tất cả lo lắng của bà chỉ là tự mình đa tâm.
“Được! Bà nội nghe lời ngươi! Hạng Trị Chung thật sự đem ngươi giáo dục vô cùng tốt! Ta nên cảm tạ hắn thật nhiều!” Nghĩ đến chính mình trước kia đối với Hạng Trị Chung hiểu lầm, Triệu Mạn cảm thấy thật áy này.
Thấy Triệu Mạn lại tự trách, Hạng Quân Vãn vội vàng trấn an Triệu Mạn. Tổ tôn hai người hàn huyên quá trưa, đến khi mặt trời đã khuất núi, Thanh Đằng mới tiến vào, Triệu Mạn lại nhận thấy thời gian trôi đi cực nhanh.
Đã có trở ngại, vướng một người Thanh Đằng kia, Triệu Mạn thu hồi biểu tình hiền lành, gương mặt lại trở nên cứng nhắc vô tình.
“Lời ai gia ngươi đã nhớ rồi chứ? Lập gia đình nhất định phải phụng dưỡng phu quân cho tốt, phải biết rằng ngươi không đại diện một mình ngươi, mà là Thương Nguyệt quốc! Phải giúp chồng dạy con, hiếu kính trưởng bối, mà quan trọng nhất là nên vì Phượng gia khai chi tán diệp, như thế địa vị của ngươi mới được củng cố.”
“Nữ nhân, không cần luôn hối hận, làm oán phụ mất thời gian, không bằng nghĩ cách nào giữ được tâm phu quân! Dù không chiếm được tâm của hắn, cũng phải củng cố địa vị mình cho chắc chắn. Ngày sau hắn có người khác, cũng phải tôn ngươi một tiếng chủ mẫu, nhớ đừng để rớt thân phận, mất phong độ!”
Biết Triệu Mạn đang diễn cho Thanh Đằng xem, Hạng Quân Vãn cũng trưng ra một bộ dạng khúm núm, “Ta nhớ kỹ. Đa tạ Thái hậu dạy bảo!”
“Ngươi đi xuống đi! Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có tinh thần một chút! Ai gia cùng ngươi nói hết buổi chiều, cũng không biết ngươi nghe có được cái gì không. Tóm lại, phải làm một thê tử tốt, đừng làm cho người ta nói chúng ta Thương Nguyệt quốc gả ra ngoài một đứa không có giáo dưỡng! Đi xuống đi ——”
“Dạ!” Âm thanh Hạng Quân Vãn hết sức ủy khuất, thời điểm nàng thoáng chạm mắt cùng Thanh Đằng, Thanh Đằng tinh tường thấy được trong mắt Hạng Quân Vãn hồng hồng. Xem ra Thái hậu vẫn chưa có buông xuống, cho nên mới đem Hạng Quân Vãn tới đây tuỳ ý gây khó dễ. Bất quá chỉ cần Hạng Quân Vãn không có việc gì, có thể bình an xuất giá, cái này là được rồi.
Đêm đó, một đám khách nhân trẻ tuổi quây quần trong trong tẩm cung Triệu Mạn, là bốn vị công chúa của Công Tôn Nam. Bái kiến Triệu Mạn xong, Công Tôn Triêu Tịch mang theo bọn muội muội đi tìm Hạng Quân Vãn.
Lúc trước bại dưới tay Hạng Quân Vãn, Công Tôn Triêu Tịch trong lòng nghẹn một hơi, mắt thấy Hạng Quân Vãn thật sự sắp gả, Công Tôn Triêu Tịch lại không thoải mái.
Tuy rằng Công Tôn Nam đã sớm cảnh báo nàng, không được tìm Hạng Quân Vũ gây phiền toái, nhưng có hai người đồng dạng tâm tư Công Tôn Cẩm Tịch cùng Công Tôn Hạc Tịch giựt giây, Công Tôn Triêu Tịch vẫn tìm đến đây.
Các nàng dạo qua chỗ Hạng Quân Vãn một vòng, nhìn mũ phượng khăn quàng vai cùng hộp trang sức trên bàn, Công Tôn Triêu Tịch sắc mặt ngày càng khó coi.
Vì sao? Hết thảy tất cả nên là của nàng! So về xuất thân, so về cao quý, so về dung mạo, về tài hoa, nàng mọi thứ không thua Hạng Quân Vãn, vì sao người gả cho Phượng Cửu là Hạng Quân Vãn! Điểm ấy Công Tôn Triêu Tịch không nghĩ ra, cũng không muốn đi tìm hiểu. Trong thâm tâm nàng, nhất định là Hạng Quân Vãn câu dẫn Phượng Cửu, nếu không Phượng Cửu lại động tâm với một xấu nữ như vậy!
“Mấy thứ này có cái gì tốt?” Công Tôn Hạc Tịch nhìn trang sức tinh xảo trong hộp, trong lòng có chút a-xít pan-tô-te-nic. Nghe nói toàn bộ trang sức Hạng Quân Vãn đều do Phượng Cửu tự mình đưa tới, hắn đều là thứ tốt. Hiện tại nhìn thấy hộp trang sức hộp cũng xinh đẹp như vậy, giá trị đồ bên trong nhất định hết sức xa xỉ.
Lúc Công Tôn Hạc Tịch nói lời này, đã muốn đưa tay đi mở hộp trang sức, bị Hạng Quân Vãn trực tiếp chặn lại.
“Ngại quá, Tam công chúa, đây là Phượng gia truyền cho con dâu, người khác không thể động.”
Ý tứ của Hạng Quân Vãn rất rõ ràng, chỉ có ta mới là con dâu Phượng gia, ngươi không phải, cho nên ngươi không có tư cách ᴆụng tới.
Lời này nguyên bản chỉ là câu nói thật, lại đâm trúng trái tim nhỏ bé của Công Tôn Hạc Tịch. Nàng làm sao không biết chứ! Chính là tò mò muốn biết trong hộp có cái gì, lại vừa vặn bị Hạng Quân Vãn ngăn lại, còn xem thấu dụng tâm của nàng.
Nhất thời, Công Tôn Hạc Tịch mặt tím bầm như gan heo. Không làm gì được Hạng Quân Vãn, Công Tôn Hạc Tịch chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, “Đại tỷ, ngươi xem nàng nói kìa, ta chính là muốn nhìn một chút mà thôi, lại nhỏ mọn như vậy! Còn chưa xuất giá mà, cũng không biết dựa vào uy thế của ai, ai cho cái gan…..”
“Dĩ nhiên dựa vào uy thế của ta, là cái gan ta cho!”
Cạnh cửa, Phượng Cửu một thân đỏ tươi, diêm dúa lẳng lơ tiến vào, đến trước mặt hai người.
“Sao chàng lại tới đây!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chỉ cần nhìn thấy Phượng Cửu, tâm tình Hạng Quân Vãn bị mấy người phụ nhân ảnh hưởng nhất thời tốt lên, còn chưa đi đến trước mặt hắn, đã bị hắn kéo vào trong lòng.
Ngửi thiên hạ trong lòng cả người phát ra mùi thơm ngát, vẻ mặt Phượng Cửu đầy thỏa mãn. Mấy ngày nay, hắn rốt cục cảm nhận được cái gì là một ngày không thấy, như cách ba thu. Thiệt tình chịu không nổi!
Phượng Cửu không thể tưởng tượng, không có bé con này, chính mình sẽ như thế nào. Tuy rằng ngày mai có thể nhìn thấy Hạng Quân Vãn, nhưng mà giờ khắc cuối cùng này hắn kềm chế không nổi, trực tiếp vào cung tìm nàng! Không ngờ vừa đến thì thấy cảnh tượng Hạng Quân Vãn bị người “khi dễ”, nhất thời lửa giận bùng cháy. Nếu không phải Hạng Quân Vãn cười tiến ra nghênh đón, hắn nhất định sẽ lôi Công Tôn Hạc Tịch đem ra bên ngoài.
“Vãn Vãn, có nghĩ tới ta không?”
Thanh âm Phương Cửu từ bên tai truyền đến, chân thật như vậy, đem khoảng trống trong tâm Hạng Quân Vãn bổ khuyết tràn đầy.
“Có nghĩ.” Hạng Quân Vãn nhào vào lòng Phượng Cửu, nhăn nhó hồi đáp. Hai người không coi ai ra gì vô cùng thân thiết, khiến cho mấy nữ nhân bên cạnh nhìn đến mắt sắp rơi xuống đất. Công Tôn Triêu Tịch, Công Tôn Cẩm Tịch cùng Công Tôn Hạc Tịch tự nhiên hâm mộ cùng ghen hận, hận một nam tử tuyệt đại tao nhã như thế vì sao si mê một xấu nữ.
Chỉ có Công Tôn Lan Tịch thật tình chúc phúc cho hai người trước mắt. Nhìn dáng vẻ Hạng Quân Vãn hạnh phúc, Công Tôn Lan Tịch rất hâm mộ, hâm mộ nàng có thể cùng người yêu kết duyên, có thể chân chính sống cuộc sống cho riêng mình. Còn bản thân mình thì ngược lại, cả đời bị bị giam cầm trong hoàng cung đại viện, không biết về sau cũng trở thành lợi thế chính trị gì đó, thủy chung không chạm đến tự do.
Biếu tình của bốn vị công chúa không thoát khỏi ánh mắt Hạng Quân Vãn, ba vị phía trước nàng hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp xem nhẹ bỏ qua. Ngược lại Công Tôn Lan Tịch trong mắt có thản nhiên ưu thương, khiến cho Hạng Quân Vãn kinh ngạc rất nhiều, lại có chút hiểu u buồn này từ đâu mà đến. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng cảm thấy Công Tôn Lan Tịch đối với cuộc sống của mình có khát vọng, chỉ là, thân bất do kỷ, thân là công chúa, nàng không được quyết định vận mệnh của mình.
Hạng Quân Vãn rất có hảo cảm với Công Tôn Lan Tịch, nàng là nữ tử duy nhất không có bệnh công chúa, tâm tư thoải mái, cùng hoàng cung không thích hợp. Nữ tử như thế chỉ thích hợp với thế giới rộng lớn, mà không phải bị khóa ở nơi này, bẻ gãy cánh.
Vốn dĩ Công Tôn Triêu Tịch còn muốn gây khó dễ Hạng Quân Vãn, không nghĩ tới Phượng Cửu không thèm để ý phong tục tân nương tân lang không được gặp nhau, chạy tới nhìn Hạng Quân Vãn, càng không nghĩ tình cảm hai người tốt như vậy. Nếu không biết thức thời, sẽ chỉ làm Phượng Cửu thêm chán ghét. Cho nên Công Tôn Triêu Tịch kéo mấy muội muội đã nhìn lạc cả mắt, nói lời chút chúc phúc liền rời đi.
Công Tôn Lan Tịch đi sau cùng, nàng mới vừa ra tới cửa, Hạng Quân Vãn bỗng nhiên mở miệng, “Lan Tịch, chờ một chút.”
Hạng Quân Vãn buông tay Phượng Cửu, bước nhanh đến bên cạnh Công Tôn Lan Tịch bên cạnh. “Lan Tịch, ngươi có muốn rời khỏi hoàng cung?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc