“Quận chúa không phải đến chúc mừng?” Hạng Quân Vãn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, “Xin hỏi quận chúa không mời mà tới, đến tột cùng là muốn làm gì?”
Nhã nhặn ôn tồn, Hạng Quân Vãn chỉ một thân la quần màu trắng, mang trên mặt ý cười nhợt nhạt, chỉ là trong mắt không có độ ấm. Vân Tranh nước mắt đầy mặt như thế lại đây, làm gì? Muốn bị đánh sao?
“Hạng cô nương!”
Vân Tranh hai lời chưa nói, trước hết “Ba” một cái quỳ gối trước mặt Hạng Quân Vãn, hai hàng thanh lệ lại chảy xuống, “Hạng cô nương, van cầu ngươi, để cho ta gặp Cửu ca ca đi! Ta có lời muốn nói với hắn, ta lâu rồi cũng chưa thấy hắn! Ngươi nhất định biết được hắn ở đâu, đúng hay không? Cầu ngươi để cho ta gặp Cửu ca ca! Ta van cầu ngươi, ta dập đầu với ngươi……”
Mẹ nó! Thấy qua kẻ tiện, chưa thấy qua tiện như thế! Một khóc hai náo, đợi lát nữa tính ba là thắt cổ? Sức lực như vậy, da mặt dày, nói chuyện cũng không thở gấp, nước mắt nói rớt thì rớt, còn nói khoác mà không biết ngượng, một bộ ngươi không đáp ứng ta ta khóc ૮ɦếƭ cho ngươi xem, Hạng Quân Vãn thật sự là bội phục cực kỳ. Nam nhân là của ta, ngươi oán hận mà gay phiền phức cho người khác!
Hai lời chưa nói, Hạng Quân Vãn gọi Lạc Tuyết bưng ống nhổ súc miệng tới, phun một trận mãnh liệt vào cái ống nhổ kia, “Nôn —— nôn ——”
Bộ dáng của Hạng Quân Vãn, khiến cho Vân Tranh cùng Ngọc phu nhân đều chấn động, chẳng lẽ, chẳng lẽ Hạng Quân Vãn có? Nàng cùng Phượng Cửu gạo nấu thành cơm?! Tin tức này quá mức khi*p sợ!
Chờ Vân Tranh nhìn đến đơ ra, đã quên khóc, Hạng Quân Vãn lấy khăn lau miệng, đem khăn vứt sang một bên, cười híp mắt nhìn Vân Tranh, “Ngại quá, vừa rồi không thoải mái cho lắm, cho nên không có nghe rõ quận chúa ngươi nói cái gì. Phiền quận chúa lặp lại lần nữa, ngươi đến tìm ta làm gì?”
“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!” Lúc này Vân Tranh đã quên mục đích chính mình tìm đến Hạng Quân Vãn, ả buồn bực đứng lên, chỉ vào Hạng Quân Vãn, vẻ mặt “Lòng đầy căm phẫn”, dường như bắt được chuyện xấu của Hạng Quân Vãn, vì Phượng Cửu biểu thị bất bình.
“Ta muốn nói cho Cửu ca ca, ngươi đã có thai, ngươi không thuần khiết, ngươi không xứng với hắn! Ngươi cùng người khác có dã chủng, không xứng gả đến Phượng gia!” Vân Tranh cắn môi, vốn dĩ hai má đã đỏ càng thêm hồng nhuận, giống như rất giận dữ. Kỳ thật trong lòng Vân Tranh lại là nhạc khai hoa liễu*! Vừa rồi còn đang lo tìm không thấy nhược điểm của Hạng Quân Vãn, lúc này để cho ả bắt được.
*Vui như nở hoa.
Vô luận đứa nhỏ này là của Phượng Cửu hay là của người khác, chưa cưới mang thai, đối với thanh danh của nữ nhi mà nói, luôn không hay. Bất quá, lấy hiểu biết của Vân Tranh đối với Phượng Cửu, hắn hẳn là sẽ không làm ra chuyện không có chừng mực, đứa nhỏ này nhất định là của người khác! Vừa nghĩ tới Hạng Quân Vãn sẽ mất hết danh dự, tâm tình Vân Tranh liền đầy mây xanh, rất tốt.
Nhìn thấy Vân Tranh mang theo nước mắt trên mặt che dấu ý cười, Hạng Quân Vãn cười đến càng thêm “Không kiêng nể gì”. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Quận chúa làm sao mà biết đứa nhỏ không phải của Cửu lang chứ? Tất cả mọi người là người trưởng thành, ta cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, *, không có gì không thể a! Hơn nữa, ngươi không phải nên kêu là Cửu lang thúc thúc, kêu ta là thẩm thẩm sao? Vẫn xin quận chúa nhớ rõ thân phận của mình, đừng rối loạn bối phận, khiến người chê cười!”
“Đúng rồi, về sau không cần gọi ta là Hạng cô nương nên gọi ta là thẩm thẩm, tin chắc quận chúa là người thông minh như vậy, không cần ta dạy nhiều cho ngươi! Tuy ngươi không có cha mẹ, thân là thẩm thẩm ta cũng có trách nhiệm dạy ngươi, nhưng mà, ta càng ưa thích tiểu cô nương nhu thuận hơn……”
Liên tiếp nói ra nhiều như vậy, Hạng Quân Vãn cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần tốt bội phần. Nhìn Vân Tranh mặt đỏ biến thành màu đỏ tía sắc, Hạng Quân Vãn chậm rãi đem tóc bên tai vén sang phía sau, “Lại nói, quận chúa dựa vào cái gì cho rằng ta là mang thai? Chẳng lẽ ta không thể bị ngươi ghê tởm đến muốn phun sao?”
Oanh —— Đầu óc Vân Tranh hoàn toàn nổ tung! Thì ra Hạng Quân Vãn đang chơi ả? Cái gì gọi là bởi vì ả ghê tởm đến muốn phun? Điều này không phải công khai thì khi dễ người sao!
“Hạng Quân Vãn, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ!” Vân Tranh giơ tay lên, còn chưa có ra tay, một hồng ảnh xuất hiện, đem Hạng Quân Vãn sang một bên, Vân Tranh đưa tay xuống, rơi vào khoảng không.
Lại nhìn thấy, Phượng Cửu đang ôm Hạng Quân Vãn, mắt lạnh nhìn ả, mắt phượng hàm sương, Vân Tranh cả kinh, ánh mắt lập tức liền ẩm ướt, mới vừa rồi còn thanh âm bén nhọn nhất thời mềm nhũn xuống, “Cửu ca ca……”
Một tiếng “Cửu ca ca”, đã tràn ngập ủy khuất, Lạc Tuyết nghe thấy một trận nổi da gà, càng thêm chán ghét Vân Tranh quận chúa này. Coi chính mình là ai thế, còn muốn ςướק cô gia! Thật không có thấy qua mặt dày như thế!
“Nàng không sao chứ ——” Không nhìn đáng thương của Vân Tranh, Phượng Cửu cúi đầu kiểm tra Hạng Quân Vãn, xác định nàng không có việc gì, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Nam nhân này cẩn thận từng tí như thế, Hạng Quân Vãn dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, thật lòng muốn cười. Chẳng lẽ nàng là nữ tử nhu nhược sao? Chỗ nào cần khẩn trương như vậy! Bất quá Phượng Cửu để ý chính mình, khiến cho lòng nữ nhi của Hạng Quân Vãn được thỏa mãn. Nam nhân đương nhiên nên như thế mới được!
“Ta rất tốt!” Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, quay đầu khiêu khích nhìn Vân Tranh, tay nhỏ bé còn cố ý đặt ở trong lòng bàn tay Phượng Cửu. Nam nhân của nàng, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ nhớ thương!
Dụng ý của Hạng Quân Vãn, Vân Tranh làm sao không biết. Phượng Cửu ôn nhu sủng nịch như thế, ả cho tới bây giờ đều chưa có thấy qua, chẳng lẽ ả thật sự phải bại bởi Hạng Quân Vãn sao? Vân Tranh không cam lòng, tiến lên từng bước, “Cửu ca ca, ngươi gần đây đi đâu thế? Ta cũng không tìm được ngươi!”
“Vãn Vãn, hôm nay thời tiết không tệ, ta mang nàng đi ra ngoài giải sầu, thế nào? Nghe nói Yên Chi Cẩm lại ra loại vải mới, chúng ta đi nhìn xem có cái nàng thích hay không, nàng nói có được không?”
Phượng Cửu đem Vân Tranh coi như không khí, trong mắt chỉ có Hạng Quân Vãn. Hắn như thế, Hạng Quân Vãn đương nhiên phối hợp, liên tục gật đầu, thanh âm cũng ôn nhu hẳn lên, “Được! Yên Chi Cẩm tơ lụa xinh đẹp nhất, chúng ta đi sớm mộ chút, nếu không sẽ bị người đoạt hết!”
Hai người này, không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, ở trước mặt Vân Tranh âи áι, khiến cho trong lòng Vân Tranh đặc biệt khó có thể chấp nhận. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nhìn Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn đi tới cửa, Vân Tranh chạy lên trước, kéo ống tay áo của Phượng Cửu, “Cửu ca ca, ta rốt cuộc làm sai chỗ nào, ta sửa còn không được sao? Nếu không, để cho Thái Bình quận chúa làm Thiếu chủ phu nhân, ta làm thi*p, làm thi*p ta cũng thỏa mãn, chỉ cần có thể bồi ở bên cạnh ngươi, cho dù là làm nha đầu thông phòng ta đều nguyện ý! Cửu ca ca, ngươi đừng lạnh lùng như thế có được không!”
Vân Tranh vừa dứt lời, A Nô phía sau ả kêu lên, “Quận chúa, người sao có thể làm thi*p chứ?” Vân Tranh ở Dực Nhân quốc cùng công chúa không kém, hiện tại cư nhiên vì tình yêu đem vị trí của chính mình hạ thấp đến như thế, quả thực là khiến người khó có mà chấp nhận.
“A Nô, ta còn có thể làm thế nào chứ! Chỉ cần Cửu ca ca nguyện ý tiếp nhận ta, lưu ta ở bên người, cho dù để cho ta làm nha đầu hầu hạ Thái Bình quận chúa cũng có thể a!”
Đối với Vân Tranh như thế, Hạng Quân Vãn thật muốn vì ả vỗ tay ủng hộ. Vị trí diễn viên Oscar nên là ngươi đi lấy! Nói như vậy cũng có thể nói ra, thật sự là vì đạt được mục đích, tận hết sức lực a!
“Vân Tranh, lời của ta nói vô cùng rõ ràng. Ta cho tới bây giờ vốn không có yêu ngươi, chẳng sợ thích, cũng chưa có qua.”
Phượng Cửu kéo tay áo ra, vẻ mặt chán ghét nhìn cổ tay áo bị Vân Tranh chạm qua, phất tay, chưởng phong đem góc áo hủy đi. Cổ tay áo màu đỏ từ từ bay xuống, còn chưa có rơi xuống đất, đã nát thành từng mảnh.
“Cửu……” Vân Tranh môi run run, thanh âm cũng theo đó mà run rẩy lên. Ả đều thấp hèn như hạt bụi, vì sao Phượng Cửu vẫn không chịu cho ả cơ hội tới gần hắn? Hắn đây là ý gì? Ghét bỏ nơi bị ả ᴆụng vào, cảm thấy bẩn, cho nên tình nguyện hủy diệt sao?
Run rẩy của Vân Tranh, vẫn lan tràn đến toàn thân, toàn bộ thân mình cũng theo đó run rẩy lên, “Phượng Cửu, ngươi chớ quên, không trị khỏi bệnh của ta, ngươi không thể thành hôn, nếu không ngươi chỉ có thể thú ta! Đây là lời hứa nên có của nam nhân, ngươi không muốn làm cho người trong thiên hạ biết được, Phượng Cửu ngươi là một tiểu nhân không có danh dự đi!”
Vân Tranh vốn dĩ muốn lấy danh dự đến buộc chặt Phượng Cửu, rất hiển nhiên, Phượng Cửu cũng không chịu thua. “Người trong thiên hạ nhìn ta thế nào, cùng ta có quan hệ gì đâu? Chỉ cần chính ta thích, nương tử ta thích, cho dù người trong thiên hạ không thích, thì đã sao?”
Nói đến đây, Phượng Cửu bước về phía trước, tới gần Vân Tranh, khí tràng cường đại lại ép tới Vân Tranh đứng không vững.
“Vân Tranh, không nên ép ta! Hoàng huynh có thể nâng ngươi lên trời, ta cũng có thể cho ngươi từ đám mây ngã xuống. Vẫn xin ngươi nhớ kỹ thân phận của mình ——” Lời này vừa nói xong, Phượng Cửu mang theo Hạng Quân Vãn thoải mái rời đi khỏi tầm mắt mọi người, mà Vân Tranh còn lại là hai chân mềm nhũn, xém chút ngã sấp xuống, may mắn Ngọc phu nhân cùng A Nô ở bên cạnh ả, ả mới không có té xuống đất.
“Vì sao đối với ta như vậy!”
Nhìn bóng lưng âи áι của hai người kia, mắt Vân Tranh xém chút nhỏ ra huyết. Ta yêu ngươi mười năm! Ngươi lại cùng với người khác song túc song phi! Phượng Cửu, ta sẽ không để cho các ngươi cùng một chỗ!
Ngọc phu nhân lần này lại đây chỉ tính toán xem cuộc vui, sau khi Phượng Cửu xuất hiện, bà lại trầm mặc xuống, làm những người đứng xem. Sau khi nhìn thấy Phượng Cửu hết sức sủng nịch đối với Hạng Quân Vãn, Ngọc phu nhân đều có chút hâm mộ ghen tị và hận. Hạng Quân Vãn rốt cuộc có tài đức có năng lực gì, có thể được Phượng Cửu đại nam tử vĩ đại như thế lọt vào mắt xanh? Thật sự là mạng tốt!
Lại nhìn, Vân Tranh khóc đầy mặt, cùng thù hận trong mắt, Ngọc phu nhân thở dài, tiến lên an ủi, “Quận chúa đừng quá khổ sở, có lẽ Phượng thiếu chủ tạm thời bị mê hoặc, ngày sau sẽ biết quận chúa tốt! Ai, ta cũng là người làm mẹ, nhìn thấy quận chúa như thế, trong lòng ta đều khổ sở!”
Nói đến đây, Ngọc phu nhân làm bộ lau nước mắt, “Chỉ là, hôn sự bọn họ đã chiêu cáo tứ quốc, chỉ sợ không còn đường sống quay về, quận chúa vẫn là nghĩ rộng một chút, có lẽ có thể chờ sau khi bọn họ đại hôn, đi cầu cầu lão thái quân của Bàn Long thành, nghe nói bà ấy cực kỳ hiểu lý, hẳn là sẽ vì quận chúa nói chuyện!”
Vừa rồi, Vân Tranh bởi vì sốt ruột, đã quên chuyện lão thái quân, lúc này nghe Ngọc phu nhân vừa nói như thế, lòng hỏng bét của ả lập tức sáng lên. Quả thật, chỉ có lão thái quân có năng lực tổ chức hôn lễ này, ả nhất định phải mời lão thái quân đến! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Phu nhân, cám ơn người!” Vân Tranh đứng thẳng người, cúi đầu thật sâu đối với Ngọc phu nhân, “Gây phiền phức cho người! Ta biết làm thế nào rồi!”
Vân Tranh rời khỏi phủ tướng quân, quay lại trạm dịch thu thập này nọ, để lại Hắc Ưng tùy thời bảo trì liên lạc, chính mình mang theo A Nô rời khỏi Cẩm thành, chạy tới Bàn Long thành. Ả cũng không tin, lão thái quân lại đây, Phượng Cửu sẽ chống lại nguyện vọng của lão thái quân.
Dù sao, lão thái quân là bà ngoại của Phượng Cửu, một tay đem hắn từ khi còn trẻ nuôi lớn, phần ân tình này ai đều thay thế không được! Vân Tranh tin tưởng, chỉ cần lão thái quân chịu lại đây, cho dù hôn sự của Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn thiên hạ đều biết, cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì!