Độc Y Xấu Phi - Chương 53

Tác giả: Chá Mễ Thố

Từ chỗ Hạng Trị Chung đoán được, Hạng Quân Vãn không phải con gái ruột, tất cả cũng chỉ là Hạng Quân Vãn suy đoán mà thôi.
Bất quá, thấy ông vẻ mặt vui mừng, cảm thán Công Tôn Bách có người kế tục, Hạng Quân Vãn cũng không có vạch trần. Nếu đi tới nơi này, sống dưới thân phận Hạng Quân Vãn, mặc dù rất nhiều chuyện nàng nghĩ không đếm xỉa đến, thế nhưng có câu nói, “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.” Trở thành Hạng Quân Vãn, sẽ đối mặt và tiếp thu tất cả những vẫn đề của Hạng Quân Vãn. Tỷ như thâm cừu đại hận của phụ thân Hạng Quân Vãn – Công Tôn Bách, tỷ như tổ mẫu đã từng ngáng chân nàng rất nhiều lần.
“Cha, Thái hậu biết chưa?”
Hạng Quân Vãn vẫn dùng “Thái hậu” để xưng hô Triệu Mạn, khiến đôi mắt Hạng Trị Chung tối sầm lại. Nếu biết tổ tôn các nàng trong lúc đó sẽ có ngăn cách như vậy, hắn hẳn là nên sớm một chút công bố thân phận Hạng Quân Vãn cho Triệu Mạn, sự tình cũng không đến mức phức tạp như vậy.
“Vãn Nhi, con hãy nghe ta nói, Thái hậu trước đây không biết con, cho nên làm một số chuyện thương tổn đến con. Thế nhưng, nàng là thân tổ mẫu của con, là thân nhân duy nhất trên thế giới này của con, huyết thống của hai người là dứt bỏ không được. Trước kia là lỗi của cha, không nói cho Thái hậu, khiến tổ tôn hai người không nhận thức nhau, thế nhưng hiện tại sẽ không, Thái hậu biết con, thương con còn không kịp…”
Nói đến chố kích động, Hạng Trị Chung cầm lấy tay của Hạng Quân Vãn, cầm thật chặt, “Đáp ứng cha, chớ cùng Thái hậu xích mích. Bà cũng bất quá là muốn vì Thái tử báo thù, mấy năm nay, Thái hậu sống không dễ dàng. Nếu không phải Thái tử lúc lâm chung luôn mãi dặn cha, khiến cha giữ bí mật, miễn cho Thái hậu lo lắng, lại không nghĩ ra vì vậy mà khiến Thái hậu bị cừu hận che mắt, ta cũng sẽ không để đến bây giờ mới nói cho bà biết chân tướng.”
Đối với Triệu Mạn, Hạng Quân Vãn không có quá nhiều cảm tình. Chưa nói tới thích, cũng không thể nói là ghét. Từ trong miêu tả của Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn đã tinh tường nhận thức được thân thể này, Công Tôn Bách là hạng người gì. Ngoại nhân đều nói Bách Thái tử là Thái tử hiền đức, chỉ là vị Thái tử này cũng thực sự là cổ hủ a!
Cái gì gọi là bị cừu hận che mắt? Thế giới này nếu đều giống như Công Tôn Bách lấy ơn báo oán, vậy còn muốn cơ cấu quan lại làm cái gì? Cảnh sát hoàn toàn có thể nghỉ việc hết đi! Huống chi Công Tôn Bách tuân theo những điều này, sau cùng khiến cho hắn cùng Triệu Mạn âm dương lưỡng cách, người xấu như trước nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, căn bản cũng không có đưa đến bất cứ tác dụng gì, vậy thì có ý nghĩa gì? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Thái độ như vậy, trong mắt Hạng Quân Vãn là một loại thoái nhượng, là biểu hiện hèn yếu. Đối đãi ác nhân, nên chặt đứt nanh vuốt của hắn, đập hắn, cắt đầu của hắn, nhượng hắn không còn khả năng hại nhân mới được. Công Tôn Bách thua ở trong tay Công Tôn Nam, cũng là tính cách quyết định số phận, hảo một cái bi kịch.
“Cha, người yên tâm, con sẽ không ghi hận Thái hậu. Con hiện tại lo lắng duy nhất vẫn là cha! Cha thương tổn tới mình như vậy, đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Vô luận Công Tôn Bách cũng tốt, Triệu Mạn cũng tốt, địa vị hai người này ở trong lòng Hạng Quân Vãn đều kém xa Hạng Trị Chung. Chí ít ông đối với mình thương yêu và bảo hộ, là nàng chân chân thực thực cảm nhận được. Giờ này khắc này, Hạng Quân Vãn quan tâm nhất chỉ có an nguy của Hạng Trị Chung.
“Hiện nay thánh thượng đa nghi, mặc dù cha trước đây quy hàng, dựa theo kế hoạch của Thái tử dâng lên đầu của hắn, thánh thượng đối với ta như trước vẫn bảo lưu lại ba phần hoài nghi. Hôm nay, Thái hậu điều tra chuyện năm đó, đã đả thảo kinh xà, đưa tới sự chú ý của Hoàng thượng, ta chỉ có thể sử dụng phương pháp như vậy, lấy được tín nhiệm của Công Tôn Nam. Vãn Nhi, ngươi yên tâm, giang sơn xã tắc đều là của con, cha nhất định bảo vệ nó cho con!”
Đến giờ khắc này, Hạng Quân Vãn triệt triệt để để lý giải người trước mắt này.
Có dưỡng phụ như Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn không biết rằng mình là may mắn, hay là cần phải mắng ông “ngu trung”. Cổ đại “trung hiếu nhân nghĩa” Hạng Quân Vãn không hiểu, nhưng Hạng Trị Chung biểu hiện phân minh là một thần tử trung tâm. Ông dĩ nhiên vì bảo hộ huyết mạch duy nhất của Bách Thái tử, mà lưng đeo danh phản bội, hơn nữa bỏ qua nữ nhi ruột thịt của mình, đối với nàng lại dùng hết trách nhiệm của một phụ thân, người như vậy thật là khờ đến đáng yêu…
Trước đây Hạng Trị Chung là trung với Bách Thái tử, hiện tại, bởi vì Bách Thái tử trăn trối mà toàn tâm toàn ý giữ gìn nàng. Không biết nội tâm của nàng chân thực mong muốn, là Hạng Trị Chung bình an, khỏe mạnh. Dù sao vì một chữ “Trung”, Hạng Trị Chung đã nỗ lực nhiều lắm, cũng mất đi nhiều lắm.
“Cha, ta mặc kệ Công Tôn Bách là ai, Thái hậu là ai, ở trong lòng ta, đã đem người thành cha ruôt của con. Tâm nguyện duy nhất của con là mong muốn người kiện kiện khang khang, khoái khoái lạc lạc. Người vì trách nhiệm, đã hi sinh nhiều lắm, là con thiếu nợ người, cha tuyệt đối không nợ con cái gì! Người nhất định phải thật tốt, ta còn muốn hiếu thuận người!”
Hạng Quân Vãn nói, Hạng Trị Chung nghe đến lệ nóng doanh tròng. Ông làm những việc này chỉ là vì trách nhiệm trên vai, chưa từng có nghĩ tới hồi báo. Công Tôn Bách đối với hắn có ân, mạng của hắn đều là của Công Tôn Bách, huống chi những thứ khác!
Chỉ là, thấy Hạng Quân Vãn hiểu chuyện như vậy, đáy lòng Hạng Trị Chung vui vẻ thay cho Công Tôn Bách. Hôm nay Hạng Quân Vãn gặp được nam nhân thật tình của nàng, Hạng Trị Chung càng yên tâm.
“Vãn Nhi, Phượng thiếu chủ là một người đáng giá phó thác chung thân, cha tin tưởng hắn sẽ chiếu cố tốt cho con! Về phần Thương Nguyệt quốc, cha nhất định sẽ thay ngươi coi chừng, nếu Phượng thiếu chủ cũng có tâm thành toàn, cha để giá vạn lý non sông thay đổi triều đại, làm cho ngươi thành nữ hoàng. Như vậy, Phượng thiếu chủ cũng sẽ không thú thi*p, lại không dám ủy khuất ngươi…”
Vừa phụ nữ thâm tình, lúc này Hạng Trị Chung đột nhiên nói ra, khiến Hạng Quân Vãn suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Nàng trước hoàn toàn nghĩ Hạng Trị Chung là một trung thần có chút cổ hủ, không nghĩ tới lúc này hắn dĩ nhiên nói như vậy, để cho nàng làm nữ hoàng, chính là vì sợ Phượng Cửu bạc đãi nàng, sợ Phượng Cửu cưới vợ bé? Người cha này, có đôi khi cũng thực sự là khả ái!
“Cha, ngươi yên tâm, nếu là hắn dám khi dễ con, con sẽ hưu chàng!”
“Nàng dám ——” Ngay lúc Hạng Quân Vãn nói lời này, cửa bị đẩy ra, Phượng Cửu đứng ở cửa.
“Tiểu thư, ta không phải cố ý. Cô gia vừa xong, cũng không biết hắn thế nào lại nghe thấy——” Lạc Tuyết đứng ở phía sau Phượng Cửu thè lưỡi, một bộ dáng không quan hệ tới ta, không đợi Hạng Quân Vãn nói ngay lập tức rời đi.
Phượng Cửu tiến đến, nắm tay của Hạng Quân Vãn, cười với Hạng Trị Chung, “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế mượn nương tử dùng trước một chút!”
“Được! Được!” Hạng Trị Chung tự nhiên là mừng rỡ thấy hai người cảm tình tốt, vội vàng gật đầu, Phượng Cửu trực tiếp ôm lấy Hạng Quân Vãn, nhanh như gió rời khỏi, Hạng Trị Chung vẫn cười híp mắt nhìn bọn họ tiêu thất, lại che иgự¢ ho khan.
“Lão gia!” Lạc Tuyết thấy Hạng Trị Chung ho ra máu, rất là sốt ruột, vừa định gọi Hạng Quân Vãn, bị Hạng Trị Chung ngăn cản.
“Ta không sao, để hai người bọn họ nói chuyện!” Hạng Trị Chung nằm lên gối, mang trên mặt nụ cười vui mừng. “Lạc Tuyết a, sau hôm nay, chuyện của tiểu thư ngươi không cần nói cho ta, ngươi hoàn toàn đi theo tiểu thư đi! Nhớ kỹ, phải đem tiểu thư trở thành ta, tận tâm hầu hạ! Nếu lại xảy ra chuyện như Công Tôn Trường Khanh, ngươi biết phải làm gì rồi đấy?”
Nghe xong Hạng Trị Chung nói, Lạc Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất. Ban đầu chính là bởi vì nàng nói cho Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn và Công Tôn Trường Khanh cũng không có phu thê chi thực, Hạng Trị Chung mới buông tha Công Tôn Trường Khanh, bằng không ông nhất định lấy mạng hắn.
Hiện tại thấy Hạng Trị Chung nhắc nhở mình, Lạc Tuyết cung cung kính dập đầu ba cái với Hạng Trị Chung, “Lão gia, nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu thư, sẽ không để cho sự tình trước kia phát sinh! Nếu là còn có người khi dễ tiểu thư, nô tỳ nhất định trước hết Gi*t đối phương!”
“Một thân võ nghệ của ngươi là Vãn Nhi dạy, nàng và ngươi rốt cuộc có tình cảm thầy trò, hơn nữa trước đó cũng là nàng cứu ngươi, là ân nhân của ngươi. Ngươi nên nhớ thật kỹ lời của ngươi ngày hôm nay! Chiếu cố thật tốt Vãn Nhi! Nếu nàng có việc, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Lão gia, nô tỳ biết! Người báo thù rửa hận cho hơn ba mươi miệng nhà ta, Lạc Tuyết chưa bao giờ quên ân tình của lão gia. Tiểu thư đối nô tỳ càng có tái tạo chi ân, nô tỳ không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, thỉnh lão gia yên tâm! Nô tỳ cho dù ૮ɦếƭ, cũng sẽ bảo hộ tiểu thư!”
“Không, ngươi phải tăng cường võ nghệ, hảo hảo mà sống. Chỉ có sống, mới có khả năng thay ta chiếu cố Vãn Nhi.”
Hạng Quân Vãn tự nhiên là không biết cuộc đối thoại của Hạng Trị Chung và Lạc Tuyết, lúc này, Phượng Cửu mở to mắt phượng, “hung tợn” nhìn nàng chằm chằm. “Thế nào, còn chưa có trở thành người của ta, liền muốn hưu ta?”
Vừa nghĩ tới vừa Hạng Quân Vãn nói câu kia “Con sẽ hưu chàng”, khiến Phượng Cửu hận không thể cắn nữ nhân này hai cái. Tuy rằng sớm biết rằng nàng vốn không phải thường nhân, thế nhưng chuyện nữ tử hưu nam tử, hắn hoàn chưa nghe nói qua. Nữ nhân này, thật là làm cho người ta phải lo lắng!
“Ha ha, chàng nếu không đối tốt với ta, nếu, chàng yêu người khác, lẽ nào ta còn ba ba đem mặt mình tiến tới, dán vào cái ௱ôЛƓ lạnh của chàng sao? Nam nhân của ta, chỉ có thể có một mình ta. Mặc kệ thân thể của chàng, hay là tâm của chàng, chỉ có thể hoàn toàn thuộc về ta, dù cho trong tâm trí của chàng, cũng không được có bóng dáng người khác.”
“Con người của ta, trái tim rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể chứ được một người, một đời, một kiếp, một đôi người. Nếu chàng không thể làm được, cũng không cần cho ta hứa hẹn. Ta vốn không phải nữ tử hào phóng, không có khả năng mỉm cười đem trượng phu đẩy lên giường người khác.”
“Nếu thật có ngày nào đó, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ chủ động rời đi. Tâm đều mất, giữ lại người, lấy danh nghĩa tình yêu để ђàภђ ђạ lẫn nhau, có ý nghĩa gì! Chỉ có thể xem những ký ức đẹp đẽ khi xưa quên lãng đai, tại sao phải đau khổ như thế chứ! Không bằng phóng đối phương, phóng chính một con đường sống, mọi người quên nhau sạch sẽ, hai bên không thiếu nợ nhau!”
“Cho nên, Phượng Cửu, nếu chàng muốn thú ta, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Theo ta, chàng không phải là Phượng Cửu, mà là Phượng Cửu của Hạng Quân Vãn ta. Chàng phải vì ta thủ thân như ngọc, làm một trượng phu tốt! Bằng không ta sẽ hưu chàng, triệt triệt để để địa ly khai thế giới của chàng!” Hạng Quân Vãn nói lời này cực kỳ lỗ mãng, thế nhưng đây là lời nói thật. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Mặc dù xuyên qua thế giới này, cũng bắt đầu tiếp thu tất cả tập quán nơi này, thế nhưng đối với Hạng Quân Vãn, một chồng nhiều vợ, cùng những người khác chia xẻ trượng phu của mình, điểm này nàng là tuyệt đối không tiếp thụ được, cũng là tuyệt đối nén giận không được. Trong xương của nàng không có loại rộng lượng tha thứ như vậy, nếu là trượng phu lăn lên giường nữ nhân khác, lại tới cùng mình ôn tồn, nàng cảm giác mình nhất định sẽ nôn, bởi vì bẩn!
“Tiểu mèo hoang!” Trong đôi mắt đen lúng liếng của Hạng Quân Vãn đầy chân thật, Phượng Cửu biết nàng nói đều là thật tâm. Nếu là đổi thành người ngoài nghe thấy, nhất định sẽ nhảy ra chỉ trích Hạng Quân Vãn là một đố phụ, lòng dạ nhỏ mọn.
Thái độ làm thê, hẳn là vi trượng phu khai chi tán diệp, đồng thời, cũng phải bao dung thi*p thất của trượng phu, như vậy mới là một thê tử hợp cách. Nhà người thường đều là ba vợ bốn nàng hầu, huống chi Phượng Cửu là Vương gia Dực Nhân quốc, là Thiếu chủ Bàn Long thành, nối dõi tông đường tự nhiên là một việc trọng yếu.
Bất quá, Hạng Quân Vãn vốn không phải nữ tử tầm thường, Phượng Cửu cũng không phải là nam nhân tầm thường!
Thái độ của Hạng Quân Vãn rất rõ ràng, trong lòng Phượng Cửu không buồn, trái lại thật cao hứng. Nàng bá đạo muốn chiếm làm của riêng như vậy, giống như hắn, hắn làm có thể nguyện ý chia sẻ những tốt đẹp của nàng cho người khác đây! Nếu muốn đối phương yêu mình, trước hết nên nỗ lực yêu. Nếu muốn trong lòng Hạng Quân Vãn chỉ có hắn, hắn cũng có thể chỉ có một mình nàng.
“Nàng bá đạo như vậy, ta nào dám làm chuyện gì có lỗi với nàng chứ!” Phượng Cửu lòng tràn đầy vui vẻ chống cằm lên trán Hạng Quân Vãn, khẽ nở nụ cười, “Ta hôm nay mới phát hiện nguyên lai Vãn Vãn của ta là một nữ tử rất đố kỵ! Thế nhưng, ta rất thích! Bởi vì nàng để ý ta, cho nên mới phải ghen như vậy! Khiến đáy lòng ta vui vẻ! Vãn Vãn, ta yêu sự ương ngạnh này của nàng!”
“Vãn Vãn, lòng ta cũng không lớn, một mình nàng đã lấp đầy rồi, cho nên nàng căn bản không cần lo lắng trong cuộc sống của chúng ta lại xuất hiện những người khác. Ta Phượng Cửu, cả cuộc đời, chỉ biết yêu một người là Hạng Quân Vãn nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, bảo hộ nàng, coi chừng nàng, đến tận cùng sinh mạng mới thôi.”
Ngón tay của Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn đan vào một chỗ, hắn nhìn ánh mắt của Hạng Quân Vãn, trịnh trọng, từng chữ từng chữ ưng thuận hứa hẹn. Người nữ nhân này, là hắn thiên tân vạn khổ mới lừa tới, tự nhiên sẽ hảo hảo cưng chiều, đem làm bảo bối mà che chở.
“Phượng Cửu, đây coi như là cam kết của ngươi sao?” Hạng Quân Vãn cũng không có như nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm bị cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nàng thủy chung đều vẫn duy trì lý trí đến cùng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Là lời hứa của ta, đối với nàng, cả đời hứa hẹn.” Phượng Cửu cầm lấy tay của Hạng Quân Vãn, hôn lên lưng bàn tay nàng, “Tin tưởng ta! Ta sẽ dùng tất cả năng lực của ta đem hạnh phúc cho nàng!”
Nếu Phượng Cửu nó “Ta sẽ biến nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này”, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ nghĩ hắn nói láo, nhưng hắn chỉ là giản dị nói một câu dùng tất cả năng lực của mình, khiến Hạng Quân Vãn bỏ đi lo lắng trong lòng.
“Được, ta tin tưởng chàng!” Hạng Quân Vãn rốt cục nở nụ cười. Nàng đến nơi đây, có một người cha thương yêu mình, có một nam nhân bảo vệ mình, nàng là một người may mắn!
“Vậy nàng đồng ý gả cho ta?”
Phượng Cửu nguyên bổn định đính hôn ở Cẩm thành, quay về Bàn Long thành đại hôn, không nghĩ tới ý tứ của Công Tôn Nam là ở Cẩm thành vì bọn họ chủ trì hôn lễ, điểm ấy khiến Phượng Cửu rất là vui vẻ. Chí ít, gạo nấu thành cơm, quay về Bàn Long thành, lão thái quân cũng sẽ không gây ra được cái phiền toái gì. Về phần Vân Tranh nơi nào, không đáng quan tâm. Mong muốn nàng ta có thể thành thành thật thật, bằng không, hắn không ngại để cho lưng của mình đeo thêm một mạng.
“Gả cho chàng, có thể, nhưng chàng phải đáp ứng ta một việc.” Hạng Quân Vãn mỉm cười, nhìn vào mắt Phượng Cửu.
“Đừng nói một việc, dù là mười việc ta cũng đáp ứng! Để cưới được lão bà, ta liều mạng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc