Độc Y Xấu Phi - Chương 43

Tác giả: Chá Mễ Thố

Bách Lý Giao nói mát cũng không đả kích được Phượng Cửu, theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn chính là một tòa bảo tàng, mỗi bước đến gần, đều sẽ gây cho hắn nhiều kinh hỷ khác nhau. Vừa rồi kỵ xạ khiến cho hắn cảm giác mới mẻ, không nghĩ tới thân mình mềm mại như vậy sẽ có sức bật cường đại như vậy, hiện tại thi họa, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ không thua.
So với Phượng Cửu bình tĩnh, chúng nữ tử này bắt đầu rộ lên “nói mát”. Hạng Quân Nhu một bên vẽ bức tranh hoa lan ả am hiểu nhất, một bên dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi Hạng Quân Vãn, “Tỷ tỷ chắc không phải chưa nghĩ ra vẽ cái gì đi! Nha —— ta đã quên, tỷ tỷ ngay cả 乃út lông đều cầm không tốt, càng miễn bàn cầm 乃út viết chữ vẽ tranh…… “
Lời của Hạng Quân Nhu khiến một đám nữ tử bật cười, Công Tôn Triêu Tịch cười đến không nhìn thấy mặt trời.
Vốn dĩ còn muốn khiến cho Hạng Quân Vãn ở mất mặt cửa thứ nhất, không nghĩ tới nàng nhưng lại may mắn qua cửa, lúc này nhìn thấy Hạng Quân Vãn ngơ ngác đứng một chỗ không biết làm gì, Công Tôn Triêu Tịch thật là hết sức vui vẻ. Trận đầu, nhìn Hạng Quân Vãn xuất ra tư thế oai hùng, Công Tôn Triêu Tịch còn sinh ra ảo giác, cảm thấy Hạng Quân Vãn cũng không phế vật như vậy, hiện tại nhìn nàng như vậy, tảng đá trong lòng Công Tôn Triêu Tịch rốt cục buông xuống.
“A, phế vật vĩnh viễn là phế vật…… “ Công Tôn Triêu Tịch hạ xuống một 乃út, đưa mắt nhìn Hạng Quân Vãn.
Nàng là trưởng công chúa, mẹ đẻ lại là Hoàng hậu, trong đám công chúa là người tôn quý nhất, cho nên cũng không sợ đắc tội Hạng Quân Vãn. Dù sao, Hạng Quân Vãn có thanh danh kém như vậy, ánh mắt nàng nhìn Hạng Quân Vãn đều là cao cao tại thượng.
Lại nghe thấy cái từ phế vật này, Hạng Quân Nhu nhịn không được rùng mình một cái, châm chọc đến bên miệng lập tức nuốt xuống.
Đúng rồi, lúc trước chính bởi vì nàng kêu Hạng Quân Vãn phế vật, mới bị đánh, thế cho nên nàng hiện tại nghe thấy cái từ phế vật này đều sẽ phản xạ có điều kiện nhìn cánh tay từng bị gãy của mình. Vừa nghĩ tới nỗi đau gãy tay, cùng cái tát Hạng Quân Vãn đánh lên mặt mình, Hạng Quân Nhu nhanh chóng ngậm miệng. Phế vật, là cấm kỵ của Hạng Quân Vãn, dù cho nàng rất hy vọng Hạng Quân Vãn ૮ɦếƭ, hiện tại Hạng Quân Nhu vẫn là không nghĩ ᴆụng vào nòng súng của Hạng Quân Vãn.
“Công chúa nói rất đúng, phế vật, quả thật vĩnh viễn đều sẽ là phế vật. “
So với lúc trước đối với Hạng Quân Nhu тһô Ьạᴏ, Hạng Quân Vãn lúc này cười đến xinh đẹp, vốn dĩ khuôn mặt chỉ là thanh tú, bởi vì nụ cười kia, mà trở nên mị hoặc. “Chỉ là, kết quả còn chưa có, làm sao mà biết rốt cuộc ai mới là phế vật chứ!”
“Ngươi!” Công Tôn Triêu Tịch bị Hạng Quân Vãn mỉa mai, mặt thoáng cái trở nên khó coi. “Xem ra Thái Bình quận chúa rất nắm chắc!”
“Nắm chắc ngược lại không có, nhưng qua cửa sao, cũng không khó như vậy! Dù sao Phượng Cửu là nam nhân hiếm có như vậy, vô luận như thế nào, vì hắn, ta cũng sẽ dũng cảm tiến tới. Thân là thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành tương lai, tốt xấu không thể đánh mất mặt mũi phu quân nhà mình. Người nói đúng không, trưởng công chúa!”
Hạng Quân Vãn một ngụm một cái “Phượng Cửu phu quân”, khiến Công Tôn Triêu Tịch tức giận đến nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Sớm biết Phượng Cửu là nam tử oai hùng tuấn dật như thế, nàng nhất định sẽ ở trước thọ yến Thái hậu xin phụ hoàng chỉ hôn, nếu nàng đi trước một bước, Hạng Quân Vãn làm sao có thể còn kiêu ngạo được chứ! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Các nữ nhân tranh đấu gay gắt, người bên cạnh có thể nhìn thấy, huống chi những kẻ công phu cao, những lời nói của các nàng đều bị nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Nghe thấy Hạng Quân Vãn trước mặt mọi người thừa nhận phu quân của mình, Phượng Cửu cười đến sáng lạn như hoa xuân. Hoàn hảo nữ nhân này không phải bất cận nhân tình như vậy, rốt cục đối với hắn có điểm tham muốn giữ lấy, cũng không uổng phí hắn tốn nhiều tâm tư đến như vậy. Bất quá hoa hồ điệp này, quả thật đáng giận!
“Hừ!” Công Tôn Triêu Tịch tốt xấu là công chúa, lập tức khôi phục tâm bình tĩnh thái, “Quận chúa nói, ngươi cũng chỉ là thiếu chủ phu nhân tương lai, không biết quận chúa có hay không phúc khí ngồi lên cái vị trí kia.”
“Ha ha, này cũng không cần trưởng công chúa quan tâm. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua một câu, phúc ngay cạnh người xấu sao! Ta tư sắc thường thường, như vậy phúc khí là rất nặng, nếu không lại làm sao có thể có được ưu ái của Phượng Cửu chứ! Chỉ bằng điểm này, ta liền mạnh hơn công chúa rồi!”
“Ngươi ——” Công Tôn Triêu Tịch thề, nếu không phải bởi vì nơi này ở trước công chúng, nàng nhất định sẽ đi lên tát một bạt tai lên khuôn mặt đắc ý kia của Hạng Quân Vãn.
“Trưởng công chúa, ngươi đừng vì người như thế mà tức giận!” Đúng lúc này, Vân Tranh vốn dĩ cùng Công Tôn Triêu Tịch đối địch đứng dậy, “Công phu miệng chúng ta sánh không bằng con vợ nhỏ xảo trá tai quái, nhưng tỷ thí, dựa vào thực lực, không phải dựa vào công phu miệng thể hiện bản lĩnh!”
Vân Tranh gia nhập, khiến cho không khí lại trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người muốn nhìn Hạng Quân Vãn phản kích Vân Tranh thế nào, không nghĩ tới nàng đối với Vân Tranh không thèm để ý, chỉ là gọi một cái cung nhân tới, cùng nàng nói thầm vài câu, cung nhân lập tức rời đi, thoáng chốc đem đến đây cho Hạng Quân Vãn một ít than củi.
Bởi vì trận đầu trận đấu là ở trên Mã trường, trận thứ hai cũng là gần đây, ở bên cạnh mã trường chuẩn bị cái bàn, mã trường mùa đông dự trữ rất nhiều than củi, Hạng Quân Vãn muốn những thứ đó, cung nhân lập tức có thể chuẩn bị tốt.
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn lấy trủy thủ đem than củi gọt nhỏ, những người vừa rồi còn che cười nàng lập tức ngừng 乃út trong tay, xoay qua đây xem nàng tính làm cái gì. Mà ngay cả Vân Tranh cũng nhịn không được bu lại, muốn biết trong hồ lô Hạng Quân Vãn bán cái gì.
Chỉ thấy, Hạng Quân Vãn đem than củi tốt nhất gọt thành đoạn nhỏ vừa tay, ở đầu lại vót nhọn, nhìn giống như 乃út, từng cái một đặt ở bên cạnh bàn. Cái kia có thể dùng chứ?
Chưa một ai thấy qua vật như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy hiếm lạ, tuy rằng những công chúa tiểu thư này đối với Hạng Quân Vãn ôm địch ý, nhưng cũng không tỏ vẻ các nàng đối với 乃út than cũng đối địch, đều rất ngạc nhiên Hạng Quân Vãn lấy vật như vậy có thể làm cái gì.
“Các ngươi đều xong rồi?”
Hạng Quân Vãn gọt xong chiếc 乃út cuối cùng, nhìn một vòng nữ nhân chung quanh, nghe nàng nhắc nhở, Công Tôn Triêu Tịch mới phát hiện trầm hương đã cháy một nửa, lập tức trở về chuyên tâm vẽ tranh, những người khác cững trở về vị trí của mình. Chỉ có Vân Tranh rời đi thì hung tợn liếc mắt quét Hạng Quân Vãn một cái, cuối cùng cao cao ngang ngẩng đầu lên, giống như Khổng tước kiêu ngạo.
“Hạng Quân Vãn, lần này ngươi thua chắc rồi!”
“Thua?” Nghe Vân Tranh nói như vậy, Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, “Ta thua đối với quận chúa có chỗ tốt gì? Cho dù ta thật sự thua rất thảm, quận chúa cũng không khả năng gả cho Phượng Cửu a! Thúc cháu *, sẽ thành chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Quận chúa không biết xấu hổ, Phượng Cửu vẫn còn muốn giữ thể diện!”
Hạng Quân Vãn nói một câu, Vân Tranh tức giận đến nổi trận lôi đình.
Cái gì thúc cháu! Nàng cùng Phượng Cửu không có quan hệ huyết thống, mới không phải thúc cháu chứ! Vừa nghe đến cái từ “*” này, Vân Tranh lập tức hận nghiến răng, nhưng bên ngoài nàng cùng Phượng Cửu quả thật chính là bối phận thúc cháu, Hạng Quân Vãn mang điều này ra, dù cho Vân Tranh muốn phản bác, cũng không biết nói từ đâu.
“Hạng Quân Vãn, ngươi chờ xem!” Vân Tranh dậm mạnh chân, trở lại vị trí của mình, vừa cầm lấy 乃út, tay run lên, một giọt mực rơi xuống bức tranh, loang thành một vệt. Hoàn hảo một bộ tranh Mẫu Đan đồ tươi đẹp cũng bởi vì vết mực này mà bị thêm tỳ vết.
“Chậc chậc, Vân Tranh quận chúa, đừng nóng giận! Nóng giận lại phá hủy một bức tranh đẹp, thật sự là đáng tiếc a!”
Nhìn Vân Tranh ở chỗ Hạng Quân Vãn ăn khổ, bức tranh bị mực nước phá hủy, Tam công chúa Công Tôn Hạc Tịch rất là cao hứng, nhưng mà biểu hiện trên mặt lại là một bộ rất quan tâm đối phương, “Ngươi cho dù cùng người tức giận, cũng không thể lấy bức tranh của mình ra trút giận a!”
Công Tôn Hạc Tịch như thế, Vân Tranh lạnh lùng cười. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn, ngược lại đã quên mấy cái công chúa Thương Nguyệt quốc cũng như sói như hổ nhìn chằm chằm Phượng Cửu. Mới vừa rồi còn là người cùng một chiến hào đối phó Hạng Quân Vãn, lúc này lại bắt đầu đấu tranh nội bộ.
“Tam công chúa vẫn nên chú ý chính mình đi! Đừng thua quá dọa người!”
Vân Tranh cầm lấy 乃út, ở trên vết mực vẽ thêm vài nét, một chú ong mặt rất sống động nổi lên trên giấy, Công Tôn Hạc Tịch phẫn hận nhìn thoáng qua, rốt cục ngậm miệng. Phải biết rằng Vân Tranh am hiểu nhất chính là họa cùng vũ đạo, muốn chê cười Vân Tranh, nàng vẫn còn non một chút.
Thời điểm chúng nữ bởi vì Phượng Cửu lại một lần nữa nổi lên xung đột, Hạng Quân Vãn đã cầm 乃út than vẽ tranh trên giấy. Thủ pháp vẽ tranh của nàng rất đơn giản, chỉ là phác thảo, vô cùng đơn giản, nhìn thấy không chỗ nào đặc thù.
Tất cả mọi người nghĩ rằng Hạng Quân Vãn có cái trò gì mới, lại nhìn đến nàng dùng 乃út than vẽ tranh, hơn nữa trên giấy đều là một ít nét phác thảo các nàng xem không hiểu, tất cả mọi người cho rằng Hạng Quân Vãn điên rồi, cộng thêm thời gian cấp bách, cũng không còn người lại đi chú ý Hạng Quân Vãn.
Nhìn Hạng Quân Vãn cách đó không xa cúi đầu vẽ tranh, Bách Lý Giao đùa giỡn hạt hạch đào trong tay, môi mím thật chặc. Chẳng biết tại sao, từ góc độ của hắn nhìn sang Hạng Quân Vãn, đúng dịp chỉ nhìn thấy sườn mặt của nàng, tuy rằng Hạng Quân Vãn ngũ quan chính diện chỉ là thanh tú, nhưng mà sườn mặt thế nhưng hoàn mỹ như vậy, khiến cho Bách Lý Giao có chút không nắm được nữ nhân này rốt cuộc là hạng người gì.
“Bách Lý Giao, ai cho phép ngươi nhìn chằm chằm nương tử ta!”
Phượng Cửu làm sao nhìn không ra suy nghĩ của Bách Lý Giao, một cây quạt trực tiếp chặn tầm mắt Bách Lý Giao. Sau cây quạt, khuôn mặt yêu nghiệt của Phượng Cửu tiến đến trước mặt Bách Lý Giao, biểu tình có chút âm trầm. “Nàng là nương tử của ta! Bách Lý Giao, thu hồi tâm tư xấu xa của ngươi!”
Nhìn thấy trong mắt Phượng Cửu đều là tham muốn giữ lấy, Bách Lý Giao cười, má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt. “Phượng Cửu, ta chưa từng xem qua ngươi đối xử thật lòng với nữ nhân. Thái Bình quận chúa này nhưng lại khiến ngươi như thế, thật sự là khiến cho người ta tò mò! Nam công tử lúc trước cùng nữ chúa thần bí đều bị ngươi từ bỏ?”
“Bách Lý Giao, ngươi đừng nói sang chuyện khác. Tóm lại, nữ nhân của ta ngươi ít nhớ thương, nếu không đừng trách ta vô tình…… “
Phượng Cửu còn thật lòng, khiến cho Bách Lý Giao càng thêm xác định một việc, địa vị Hạng Quân Vãn ở trong lòng Phượng Cửu không giống bình thường. Nữ nhân nhìn như bình thường này có năng lực gì khiến cho Phượng thiếu chủ nổi tiếng thiên hạ ái mộ chứ? Trong lòng Bách Lý Giao hiếu kỳ càng thêm đậm đặc.
Giám khảo thứ ba Nguyên Việt bên cạnh hai người không có tham dự tranh chấp của Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao, mà là ngoan ngoãn ngồi, nhưng hai con ngươi đen quánh vẫn dừng lại ở trên người Hạng Quân Vãn.
Vừa rồi Hạng Quân Vãn cưỡi ngựa để hắn đại khai nhãn giới, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đang trên lưng ngựa có thể tư thế oai hùng hiên ngang như vậy.
Tuy rằng Công Tôn Triêu Tịch cưỡi ngựa không tệ, nhưng quá mức hoa mỹ, một chút cũng không dùng được. Ngược lại là Hạng Quân Vãn đứng thẳng trên lưng ngựa, bộ dáng lắp tên bắn, giống anh hùng trong thần thoại, lại có chút giống phụ Tinh Tọa Đồ trong tẩm cung của phụ hoàng. Gọi là gì nhỉ? Nguyên Việt nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến tên —— Cung Nhân Mã.
Thời gian một nén nhang nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn không phải ngắn, chờ Hạng Quân Vãn hạ xuống nét cuối cùng, một bức họa vừa mới được hoàn thành. Sau khi viết ngoáy tên mình, bức tranh của Hạng Quân Vãn bị cung nhân lấy đi.
Hai mươi tư bức tranh được hai mươi tư cung nhân cầm, hiện ra ở trước mặt mọi người. Có thư pháp, có hội họa, mỗi người mỗi vẻ.
Nhìn những bức họa này, Hạng Quân Vãn trong lòng mắng câu, mẹ nó, ai nói xuyên qua nữ xứng đều là hạng người vô năng? Những công chúa tiểu thư quý tộc tuy rằng tính tình xảo quyệt phá hư cộng thêm não tàn, nhưng các nàng quả thật là thiên kim tôn sư, từ nhỏ thì đã chịu giáo dục tốt nhất, những thứ văn chương này cũng không phải không chịu nổi như vậy, ngược lại của bọn họ đều là tinh phẩm. Nếu hôm nay thi họa quy định chỉ có thể dùng 乃út lông, Hạng Quân Vãn xác định khẳng định mình nhất định thất bại trận này.
Cũng may, ông trời vẫn chiếu cố mình! Hạng Quân Vãn biết được, trong một mảnh toàn dùng màu nước, bức tranh của mình là độc nhất vô nhị. Mà nàng vẽ chính là chân dung của mình, giống như vạn hoa tùng trung nhất điểm lục, màu lục kia, đương nhiên chính là phá lệ hấp dẫn sự chú ý.
Quả nhiên, tuy rằng mọi người khen ngợi thư pháp của các vị công chúa tiểu thư, càng khâm phục Vân Tranh nhỏ tuổi, bức tranh Mẫu Đan tươi đẹp vô cùng sống động, cuối cùng vẫn bị bức tranh Hạng Quân Vãn hấp dẫn.
Vừa rồi, mỗi người xem đều chính mắt thấy quá trình Hạng Quân Vãn vẽ tranh. Lấy than củi làm 乃út đến vẽ tranh, ở trong một đám nữ tử phá lệ đột ngột, cho nên cũng làm cho mọi người đối với lời nói của nàng nhiều hơn một phần tò mò. Hiện tại Hạng Quân Vãn “Thiên Thủ Quan Âm” cứ như vậy đặt ở trước mặt mọi người, ngược lại là khiến cho mọi người ngoại trừ khâm phục ra ra, đều ngừng thở.
Giống như đúc —— nếu không phải thấy quá trình Hạng Quân Vãn vẽ tranh, mọi người liền hoàn toàn không tưởng tượng ra Thiên thủ Quan Âm đồ này là do Hạng Quân Vãn dùng mấy cây 乃út than mà vẽ thành.
Trên bức tranh, chỉ có màu của than, đen trắng rõ ràng. Đường nét phác thảo Quan Âm ngồi ngay ngắn ở trên liên hoa bảo thượng, màu đen đậm đặc, ép tới mọi người đều không thở nổi.
Bức tranh Thiên thủ Quan Âm bộ dạng đê mi thùy nhãn, nhàn nhạt nhìn xuống chúng sinh, trong mắt cũng không từ ái như Quan Thế Âm Bồ Tát của Trung Tự Miếu, ngược lại lạnh lùng thanh lãnh, tràn ngập khảo vẫn với thế gian. Chỉ là liếc mắt một cái, sẽ gặp làm cho lòng người sợ hãi, giống như những điều xấu xí giấu kín trong nội tâm đều bị xé toạc khi đứng trước bức họa này, khiến trong lòng người nơm nớp lo sợ, không yên bất an.
Oanh! Trong lòng Công Tôn Nam đột nhiên ngạnh lợi hại. Chẳng biết tại sao, hắn đối diện với vẻ trầm mặc của Quan Âm thì иgự¢ trở nên nặng trĩu khó hiểu. Giống như cặp mắt kia có thể nhìn xuyên qua thể xác của hắn xem thấu linh hồn hắn, những chuyện cũ năm xưa bất giác nảy lên trong lòng hắn, trong lúc nhất thời, khiến cho hô hấp của Công Tôn Nam trở nên trầm trọng.
“Bức tranh tốt——” Bách Lý Giao mới vừa rồi còn cùng Phượng Cửu vui cười lúc này cũng an tĩnh lại, sau một hồi mới nói ra được, “Sát khí thật nặng ——”
Lời của Bách Lý Giao chính xác miêu tả cảm giác mà Thiên Thủ Quan Âm dưới ngòi 乃út của Hạng Quân Vãn mang tới, vị kia ngồi ngay ngắn trên liên hoa bảo thượng, giống như cũng không phải Quan Thế Âm đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, ngược lại là sứ giả Địa ngục đến khảo vẫn những linh hồn. Những kẻ ti tiện đều không kiềm chế được trước mặt Quan Âm sẽ lộ nguyên hình, không thể trốn, làm cho lòng người khi*p đảm, nhịn không được lui về phía sau.
Thời điểm mọi người ở đây bình luận, Hạng Quân Vãn nhìn lướt qua mọi người vây xem, vẻ mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc dọa người, hoặc e ngại, hoặc sợ, chỉ có người tâm tư đơn thuần, biểu tình vẫn đồng nhất, cũng không biến hóa quá lớn, đếm, biểu tình cũng không đại biến cũng chỉ có mấy người ít ỏi. Đại khái, đây là “Tác ác giả tâm hư, thiện tâm nhân thản đãng”* đi!
* Tác ác giả tâm hư, thiện tâm nhân thản đãng: người làm việc ác thì chột dạ còn người thiện tâm thì tâm tình thản nhiên.
“Không biết một cửa này ta có thông qua được không?” Hạng Quân Vãn cười khanh khách nhìn ba vị giám khảo.
“Thông qua ——” Người thứ nhất nhất đáp ứng không phải Phượng Cửu, mà là Nguyên Việt. “ Bức tranh của Thái Bình quận chúa vô cùng tốt! Ta rất thích!”
Nguyên Việt là một trong số ít người biểu tình không có biến hóa, lúc trước Hạng Quân Vãn đã từng thấy qua hắn một lần. Vị Thái tử này chỉ có trên dưới mười lăm tuổi, ngũ quan xinh đẹp hiển nhiên đến từ vị mẫu thân từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Bách Lý Thái Vi của hắn, là một tiểu chính thái điển hình. Khuôn mặt hơi bầu bĩnh tạo cảm giác non nớt, ánh mắt cũng không có bởi vì quyền lực nhuộm đẫm mà trở nên ᴆục ngầu, ngược lại là một cái kỳ hoa của hoàng thất.
“Chúc mừng Thái Bình quận chúa thông qua cửa thứ hai!” Bách Lý Giao sau khi chưng cầu ý kiến của Phượng Cửu, tuyên bố tin tức này.
“Hừ!” Công Tôn Triêu Tịch cắn răng hừ lạnh một tiếng. Nguyên bổn tưởng rằng Hạng Quân Vãn nhất định sẽ bị đánh rớt ở cửa thứ hai, không nghĩ tới nàng cuối cùng thế nhưng thuận lợi quá quan, người này vận cứt chó thật không phải là tốt bình thường!
Vân Tranh không nói gì, nàng là người hiểu tranh, đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong bức tranh của Hạng Quân Vãn. Chỉ là, nàng chưa bao giờ biết được vẽ tranh còn có phương thức này, 乃út than nho nhỏ kia, thậm chí có mị lực lớn như thế, Vân Tranh có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Bức “Thiên Thủ Quan Âm” này gây cho Vân Tranh rung động quá lớn, nàng nhịn không được nhìn Hạng Quân Vãn nhiều hơn một cái. Nữ nhân này, thật là vô dụng như trong lời đồn như vậy sao? Cách nàng vẽ tranh sư phụ phó từng nói qua, bức tranh là nhân tâm. Hạng Quân Vãn có thể vẽ được bức tranh Thiên Thủ Quan Âm này, nàng ta thật sự giống như những gì mọi người vẫn nhìn thấy sao?
Đang lúc Vân Tranh thất thần, một người khiến cho mọi người không tưởng được tới hiện trường. Công Tôn Nam vừa nghe Bất Liễu đại sư đến vì Triệu Mạn chúc thọ, mừng rỡ cười toe tóe, lập tức cho người mời Bất Liễu đại sư trình diện. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Vừa nghe nói tới Bất Liễu đại sư, mọi người bỗng trở nên ồn ào. Người nào không biết Bất Liễu đại sư là cao tăng đắc đạo, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết rước năm trăm năm biết sau năm trăm năm, người bình thường mời đều mời bất động, lần này lại đến chúc thọ cho Triệu Mạn, khiến cho mọi người làm sao không kinh ngạc.
Thời điểm đại sư tiến tới, Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc.
Cao tang đắc đạo không phải đều là hẳn là một bộ tang thương khổ bức khám phá hồng trần, lông mi trắng râu bạc trắng, gầy như que sào sao? Vì sao Bất Liễu đại sư này chẳng những mập mạp tròn vo, béo như bí đao còn “lấm la lấm lét” thiếu đứng đắn, nhìn tựa như cái hòa thượng hỗn ăn hỗn uống lừa rượu thịt chứ! Hơn nữa người xuất gia không phải rất thanh bần sao sao? Vì sao bát khất thực trong tay tên bí đao béo này lại là kim quang chói lọi, nhìn giá trị thật xa xỉ chứ?
Tựa hồ nhận thấy được sự tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Hạng Quân Vãn, Bất Liễu đại sư xoay người, nhìn về phía Hạng Quân Vãn sau đó mỉm cười. Mà cái thiện ý tươi cười bị ngũ quan của hắn biểu hiện ra ngoài cũng có chút “bất hảo”, nhìn đến trên người Hạng Quân Vãn nổi lên một tầng nổi da gà, vội vàng lui về sau từng bước.
“A di đà Phật, bần tăng dạo chơi tứ phương đi đến Cẩm thành, biết được hôm nay là sinh thần Thái hậu, riêng đến vì thọ tinh chúc thọ!” Thọ lễ của Bất Liễu đại sư là một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn. Triệu Mạn tiếp nhận lễ vật của Bất Liễu đại sư, cao hứng phi thường, phải biết rằng chỉ dựa vào danh khí của Bất Liễu đại sư, dù cho hắn hôm nay tay không tới đây, cũng là vinh hạnh rất lớn.
“Đa tạ đại sư!” Triệu Mạn hai tay tạo thành chữ thập hướng Bất Liễu đại sư bái quỳ.
“Đại sư mời dùng trà!” Một bên, Công Tôn Nam cho người bưng trà tới, tự mình vì Bất Liễu đại sư rót một chén đưa lên. Đối với sự ân cần của Công Tôn Nam, Bất Liễu đại sư không có cự tuyệt, đưa tay cầm một ngụm rót vào miệng, cuối cùng còn cạn sạch sẽ, một bên đem chén trà đưa cho Công Tôn Nam để hắn rót thêm, một bên lắc đầu, “Ừ, còn không bằng nước suối giải khát!”
Lời này vừa ra, sắc mặt Công Tôn Nam chỉ là thoáng thay đổi một chút, lại khôi phục nguyên dạng. Vị Bất Liễu đại sư này vốn dĩ chính là phóng đãng không kềm chế được, không câu nệ tiểu tiết, cũng bởi vì tâm tư hắn tuyệt đối tự do, mới có thể thấu hiểu những đạo lý trong Phật học, trở thành một thế hệ cao tăng, được người người tôn kính.
Uống liền năm sáu chén nước, Bất Liễu đại sư sờ sờ bụng tròn xoe, nói một câu “No rồi”, đem chén trà quăng cho Công Tôn Nam, chính mình đi tới trước những bức tranh.
“Quốc sắc thiên hương, duy hữu Mẫu đơn, tranh này được!”
Bức tranh của Vân Tranh có được sự khen ngợi của Bất Liễu đại sư, làm cho ả kích động khẽ run lên. Cũng biết Bất Liễu đại sư không dễ dàng khen ngợi ai, nhưng người được hắn khích lệ về sau đều vang danh thiên hạ, tỷ như Phượng Cửu, tỷ như Bách Lý Giao, đều là người được Bất Liễu đại sư thưởng thức. Hiện tại, Bất Liễu đại sư khích lệ mình như vậy, môi Vân Tranh run run, hai má phiếm hồng, cao hứng đến độ không biết nên nói cái gì.
Đang lúc Vân Tranh kiềm chế lại hơi thở, thời điểm tính tiến lên cùng Bất Liễu đại sư nói chuyện với nhau, Bất Liễu đại sư đứng ở trước “Thiên Thủ Quan Âm” của Hạng Quân Vãn. “Ai vẽ bức tranh này?” Thanh âm của Bất Liễu đại sư có chút run run, vốn dĩ ánh mắt không chút gợn sóng lúc này cũng bất chấp mở thật lớn.
“Là Thái Bình quận chúa. “ Công Tôn Nam vẫy vẫy tay, khiến cho Hạng Quân Vãn tránh ở phía sau đứng ra.
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Bất Liễu đại sư có chút giật mình. “Thí chủ tuổi còn trẻ như thế, lại có thể hiểu thấu đáo nhân gian thiện ác, thật sự là hiếm có. Không biết thí chủ hay không nguyện ý quy y ngã Phật?”
Lời nói của Bất Liễu đại sư, khiến cho Phượng Cửu vốn dĩ bình tĩnh trở nên nóng nảy, lập tức đứng ra đem Hạng Quân Vãn hộ ở sau người, “Béo lão đầu, đừng đánh chủ ý lên nương tử ta.” Chê cười, vừa gặp liền ςướק người của hắn, còn xui khiến Hạng Quân Vãn xuất gia, lão nhân này là có ý gì?
Lời của Phượng Cửu, khiến cho mọi người giật mình không thôi, tuy rằng chuyện tình Phượng Cửu cùng Bất Liễu đại sư là bạn vong niên tất cả mọi người nghe nói qua, nhưng mà chưa thấy qua hắn không lễ phép như thế. Ngay lúc mọi người lo lắng, Bất Liễu đại sư “Ha hả” cười, “Phượng Cửu, bần tăng còn tưởng rằng ngươi là loại thịt không ăn dầu muối, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày động tình!”
Lời này của Bất Liễu đại sư, khiến cho trên mặt Hạng Quân Vãn sau lưng Phượng Cửu bay lên một chút hồng. Xú hòa thượng này, rõ ràng là người xuất gia, vì sao nói chuyện không biết thu liễm như vậy!
So với Hạng Quân Vãn ngượng ngùng, Phượng Cửu ngược lại là bình thản ung dung, “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, nàng là nương tử Phượng Cửu ta, ngươi đừng mơ tưởng lừa gạt!”
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Bất Liễu đại sư thu hồi tươi cười, rốt cục nhìn có chút bộ dáng cao tăng, “Phượng Cửu, người xuất gia không nói dối, vị nữ thí chủ này quả thật cùng ngã Phật hữu duyên, nếu nàng nhập Phật Môn, thành tựu sẽ chắc chắn ở phía trên ta, chắc chắn lưu danh bách thế. Huống chi, nếu mạnh mẽ lưu lại nàng ở trên thế gian, ngược lại là nghịch thiên. Phượng Cửu, hậu quả này ngươi đảm đương được sao?”
Ánh mắt Bất Liễu đại sư bình tĩnh như nước, mà ý trong mắt của hắn, Phượng Cửu lại đọc được thấu triệt. Béo lão nhân này nhận ra xuất thân của Hạng Quân Vãn! Trong lòng Phượng Cửu thầm nghĩ không tốt.
Tuy rằng hình tượng Bất Liễu đại sư cùng danh khí hoàn toàn tương phản, nhưng bản lãnh của hắn Phượng Cửu là rõ ràng. Chỉ riêng xem thiên tượng, hiểu thiên hạ sự, điểm này trong thiên hạ sẽ không người có thể so sánh được với Bất Liễu đại sư.
Lúc trước cũng là Bất Liễu đại sư nhận thấy được tinh tượng dị thường, mới mời Phượng Cửu đến Thương Nguyệt quốc tìm kiếm nữ chúa. Phượng Cửu vốn dĩ muốn che chở Hạng Quân Vãn, đợi cho trở về Bàn Long thành, núi cao hoàng đế xa, Hạng Quân Vãn cũng an toàn, không nghĩ tới lúc này Bất Liễu đại sư lại tìm tới đây. Hiện tại khuyên dụ Hạng Quân Vãn nhập Phật môn? Hắn là có ý tứ gì?!
“Đại sư, nàng chỉ là nữ tử tầm thường, chỉ là của ái thê Phượng Cửu ta, không hơn. “
Đối với lời nói của Bất Liễu đại sư, Phượng Cửu chỉ là trả lời một câu vô cùng đơn giản, biểu lộ lập trường của mình.
Nghe xong lời này, Bất Liễu đại sư lắc lắc đầu, lại cười như điên, “Kẻ si tình, kẻ si tình a ——”
Thời điểm mọi người khó hiểu với những biểu hiện của Bất Liễu đại sư, Bất Liễu đại sư nhặt lên 乃út than ở trên bàn, ở trên bức Thiên Thủ Quan Âm phác lên vài nét, vài nét 乃út ít ỏi, đem mặt mày lạnh lùng của Quan Âm cùng sát khí bị quét sạch hết, lưu lại một phiến bình thản, bác ái chúng sinh.
“Như thế liền được.” Bất Liễu đại sư đã vứt 乃út, cười híp mắt nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Ngươi là người có phúc, nhất định phải tích phúc mới xứng với nỗi khổ tâm của kẻ si tình. “
Đối với lời nói hàm hồ của Bất Liễu đại sư, Hạng Quân Vãn không hiểu rõ lắm, lại biết “kẻ si tình” trong miệng hắn là chỉ Phượng Cửu.
“Chúng ta làm sao trải qua, không nhọc phiền đại sư quan tâm. Đại sư là người trong Phật môn, sao lại tham gia việc thế tục? Hay là, đại sư lục căn chưa tịnh, cũng chẳng qua là một tục nhân? Một khi đã như vậy, cần gì phải miệng niệm a di đà Phật giả ý từ bi, đây chẳng phải là nghĩ một đằng nói một lẻo, khẩu thị tâm phi sao?”
Lời của Hạng Quân Vãn ở đây xem ra quá mức lớn mật, đã vậy còn nói hỗn với Bất Liễu đại sư, nàng cho là mình là ai.
“Lớn mật!” Công Tôn Nam quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Hạng Quân Vãn một cái. Bất Liễu đại sư vô luận tới nơi nào, đều là ngồi chỗ cao, là khách nhân tôn quý nhất. Nay Hạng Quân Vãn lại nói như vậy, nhất định gây hiềm khích với Bất Liễu đại sư! Công Tôn Nam có chút tức giận.
So với Công Tôn Nam tức giận, Bất Liễu đại sư ngược lại nở nụ cười, “Cô nương câu câu thiên cơ, bần tăng bội phục. Không bằng, cô nương cùng bần tăng đi thôi! Bần tăng đem vị trí chủ trì tặng cho ngươi, cho ngươi hưởng thiên hạ cung phụng chịu vạn dân kính ngưỡng, thế nào?”
Thấy Bất Liễu đại sư ngay trước mặt mình dụ dỗ Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu không khách khí che ở trước mặt Bất Liễu đại sư, “Bàn Long thành ta không thiếu tiền thiếu lương, Béo lão nhân, ngươi lại câu dẫn nương tử nhà ta, đừng trách ta với ngươi trở mặt. “
“Hảo hảo được! Bần tăng không nói, bần tăng không nói!”
Chỉ chốc lát sau, Bất liễu đại sư lại khôi phục cợt nhả lúc trước, giống như chuyện mới vừa rồi chỉ là nói vài câu vui đùa không quan rọng, tựa như cho tới bây giờ đều không có xảy ra.
Vốn dĩ các thiếu nữ muốn nhìn Hạng Quân Vãn bị chê cười nhưng sau đó Hạng Quân Vãn lại được Bất Liễu đại sư coi trọng, trong lòng nhịn không được cuộn lên phong ba bão táp. Nàng ta dựa vào cái gì? Không có tư sắc không có bản sự, không phải vì vẽ Quan Âm sao? Sớm biết Bất Liễu đại sư sẽ đến, các nàng cũng sẽ vẽ tranh Quan Âm để dành được sự khen ngợi của đại sư. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Trận đấu vốn dĩ bị Bất Liễu đại sư làm gián đoạn, ngay sau đó được tiếp tục tiến hành. Cửa thi họa, sáu người thông qua, lần lượt là Vân Tranh, Công Tôn Triêu Tịch, Công Tôn cẩm tịch, Công Tôn Lan Tịch, Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Yến, Hạng Quân Nhu.
Đối với những bức tranh vừa rồi, để lại cho Hạng Quân Vãn ấn tượng sâu nhất, là Phi Ưng Đồ của Công Tôn Lan Tich. Ưng Triển Sí kia bay lượn tỏng hiên địa, vô tận tự do. Đều nói bức tranh tùy lòng người, nói vậy vị công chúa này cũng là cực kỳ khát vọng tự do đi! Chỉ là, hoàng cung đại viện, một đời của nàng chỉ sợ đều không thể giống bức tranh Phi Ưng tự do bay lượn này!
“Cửa thứ ba thi thơ từ, lấy nhiều thủ thắng, chọn ra ba người. “
Quy tắc vừa công bố, bọn nữ tử trúng cử cầm 乃út bắt đầu viết thơ. Cùng vừa rồi giống nhau, Hạng Quân Vãn không dùng 乃út lông, ngược lại cầm lên 乃út than. Thời đại này không có 乃út máy, mà nàng tự nhận là chữ 乃út lông không thể chơi được năm vị tuyển thủ, không bằng lựa chọn thế mạnh của mình mới là tốt nhất.
Từ cửa thứ hai, những người đó đã nhìn thấy Hạng Quân Vãn vẽ tranh ra sao, lúc này thấy nàng dùng 乃út than viết chữ, ngược lại cũng không thấy kinh ngạc. Bất Liễu đại sư ngồi ở bên cạnh Phượng Cửu, ưỡn bụng phệ, bát vàng đặt ở một bên, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, ngẫu nhiên còn ở trên bàn gõ gõ hai cái ngón tay.
“Phượng Cửu, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”
Ngay lúc chung quanh đều im lặng, một thanh âm rơi vào trong tai Phượng Cửu. Hắn không quay đầu lại, chỉ nghe thanh âm liền biết đây là Bất Liễu đại sư cách không truyền âm.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Phượng Cửu cúi đầu, môi nhếch, thanh âm lại truyền cho Bất Liễu đại sư.
“Hỗn tiểu tử, ngươi có biết ý tứ của ta! Chẳng lẽ ngươi muốn đem nữ chúa làm của riêng, chẳng lẽ, ngươi muốn nhất thống thiên hạ?” Bất Liễu đại sư mặt ửng đỏ, biểu tình có chút phẫn nộ.
“Ta chỉ biết nàng là nương tử của ta, ta chắc chắn yêu nàng hộ nàng cả đời.”
“Cả đời?” Nghe nói như thế, Bất Liễu đại sư liếc mắt một cái kỳ quái xem xét Phượng Cửu, phảng phất từ trong miệng hắn nghe đến cái từ này, là một chuyện cười. Phượng Cửu, nếu cả đời này ngươi phải bồi thường tính mạng người thân, ngươi cũng nguyện ý?”
“Ta nguyện ý.” Phượng Cửu đột nhiên nhìn về phía Bất Liễu đại sư, phượng nhãn xinh đẹp lúc này đã tràn ngập kiên định.
Cùng Phượng Cửu đối mắt hồi lâu, Bất Liễu đại sư mới thật sâu thở dài, “Tùy ngươi, ta già rồi, chuyện những người trẻ các ngươi ta không xen vào. Nghiệt duyên thiện duyên, đều là một ý niệm, hy vọng các ngươi về sau thật có thể không hối hận ——”
“Nếu thực sự có ngày đó, ta nguyện vì nàng thành ma, vĩnh không hối hận. “
Hai người nói chuyện đều là cách không truyền âm, cũng không có người thứ ba nghe thấy. Sau đó, Bất Liễu đại sư giống quả bóng cao su xì hơi, ngồi yên trên ghế, ánh mắt vốn dĩ tinh tường trở nên vô thần, vẫn nhìn Hạng Quân Vãn.
Một nén nhang, rất nhanh đi qua, cung nhân đem sáu bài thi của sáu người thu lại rồi dâng lên, đứng đầu, Vân Tranh viết ba mươi hai bài, Hạng Quân Nhu viết hai mươi hai bài, Hạng Quân Vãn lấy chênh lệch mỏng manh một bài, thắng hiểm Công Tôn Triêu Tịch, thành người thứ ba.
Hạng Quân Vãn thế nhưng qua cửa? Đây là điều mọi người ở đây đều không ngờ đến. Làm sao có thể? Nàng không phải phế vật sao? Phế vật biết thơ từ? Hay là trước đây nàng đều ngụy trang?
“Không có khả năng!”
Công Tôn Triêu Tịch không tin kết quả này, từ trong tay Bách Lý Giao đoạt lấy bài thi của Hạng Quân Vãn. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, Công Tôn Triêu Tịch xém chút ngất xỉu.
“Không công bằng!” Khi Công Tôn Triêu Tịch đoạt lấy bài thi của Hạng Quân Vãn, hét lên, “Đây không phải là thơ nàng viết, đều là nàng chép!”
Thanh âm của Công Tôn Triêu Tịch, lập tức đưa tới sự chú ý của mọi người, sau khi Bách Lý Giao kiểm tra bài thi củ Hạng quân Vãn, biểu tình trở nên cổ quái, “Xác thực, những bài thơ này đều là trong ‘Hồng Lâu Mộng’.”
“Hồng Lâu Mộng”, đây là câu mà nửa năm qua mọi người quen thuộc nhất. Không biết từ chỗ nào xuất hiện Di Hồng công tử sáng tác ra tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” này, khiến cho tất cả mọi người trầm mê ở trong thế giới mà hắn tạo nên.
Khi nghe nói thơ từ của Hạng Quân Vãn đều là sao chép từ “Hồng Lâu Mộng”, mọi người sau khi kinh ngạc đã có chút tức giận bất bình.
“Người nào a! Thế nhưng sao chép! Rất đáng xấu hổ!”
“Đúng vậy a! Cư nhiên sao chép Di Hồng công tử, thật không biết xấu hổ!”
Có những thanh âm, những nữ tử khác cũng bắt đầu rục rịch. “Tỷ tỷ, sẽ không, ngươi làm sao lại rập khuôn người khác a! Rập khuôn ai không rập, ngươi làm sao rập khuôn “Hồng Lâu Mộng”, tất cả mọi người đều biết rõ, ngươi đây không phải là tự rước lấy nhục sao?”
“Đúng vậy a! Chưa thấy qua da mặt ai dầy như thế! Cư nhiên ở trong cuộc thi làm ẩu, thật không biết đại tướng quân là thế nào giáo dục nữ nhi, vì sao khác biệt lớn như vậy!”
Công Tôn Triêu Tịch đối với phát hiện của mình hưng phấn không thôi, giống như bắt được bím tóc của Hạng Quân Vãn, dường như nhất định phải mượn cơ hội này đem nàng Gi*t ૮ɦếƭ. Vừa rồi Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn bảo vệ khiến cho tâm Công Tôn Triêu Tịch run rẩy đau, lúc này thật vất vả có cơ hội, nàng làm sao có thể khiến cho Hạng Quân Vãn xoay người!
“Ngươi hay là nhận thua, rời khỏi trận đấu đi! Như thế giữ lại mặt mũi cũng tốt hơn một ít!” Công Tôn Triêu Tịch khóe miệng câu khởi, cằm nâng thật cao. Nếu Hạng Quân Vãn tiếp tục, như vậy nàng liền tiến vào tốp ba, cũng có cơ hội tham gia trận đấu cuối cùng, có thể cùng Vân Tranh ganh đua cao thấp.
Nhìn những nữ nhân trước mắt này nháy mắt biến hóa sắc mặt, Hạng Quân Vãn cảm thấy có chút khôi hài. Nếu các nàng biết được “Hồng Lâu Mộng” chính là xuất từ nàng tay, lại sẽ là cái biểu tình gì. Bất quá nói lại, Hạng Quân Vãn tự nhận là chính mình không phải nữ siêu nhân toàn năng vô địch, ngâm thơ làm phú? Không phải sở trường của nàng, chỉ có thể rập khuôn thành quả của tiền nhân, tuy rằng quả thật vô sỉ, nhưng có được trí nhớ cường đại, cũng là một môn bản sự, không phải sao!
“Hi Quận Vương, xin hỏi quy tắc trận đấu vừa rồi là cái gì?” Đối với nghìn người chỉ trích, Hạng Quân Vãn cũng không nóng lòng phản bác, mà là chuyển hướng Bách Lý Giao.
Ánh mắt của nàng u lãnh trong suốt, như thâm cốc u tuyền, khiến cho Bách Lý Giao trong lòng chợt lạnh. Hắn lần đầu tiên phát hiện, nữ tử dung mạo tầm thường này thậm chí có một đôi con ngươi đắc ý kinh người.
“Cửa thứ ba thi thơ từ, lấy nhiều thủ thắng.” Đối với câu hỏi của Hạng Quân Vãn, Bách Lý Giao đem quy tắc rành mạch lập lại một lần.
“Đúng vậy! Quy tắc trận đấu chỉ nói là ‘ lấy nhiều thủ thắng ’, cũng không có nói phải là chính mình viết a! Chỉ cần ta trong cùng thời gian hoàn thành, điều này cũng không vi phạm quy tắc.” Hạng Quân Vãn nhún vai, “Chẳng lẽ không đúng ý tứ này sao?”
Cái này, đại gia cuối cùng là biết được Hạng Quân Vãn “Vô sỉ”. Nàng thế nhưng lợi dụng sơ hở đến “xuyên tạc” quy định trận đấu, thật là kẻ đệ nhất vô sỉ mặt dày!
“Không tính, ngươi đây là đầu cơ trục lợi!” Công Tôn Triêu Tịch có chút hổn hển. Quy tắc là nàng đưa lên, hiện tại Hạng Quân Vãn dùng quy tắc nàng chế định đến phản bác nàng, chẳng khác gì là Công Tôn Triêu Tịch mang tảng đá đập chân của mình.
“Trưởng công chúa, lời này của người đích thực là buồn cười. Hình như quy tắc này là ngươi tự mình đề ra đi! Ta bất quá là tuân thủ quy tắc mà công chúa người định ra thôi, chẳng lẽ làm như vậy cũng sai? Ta đây thật đúng là vô tội ——”
“Ha ha…… “ Phượng Cửu cười ra tiếng. Nữ nhân này, quả thực là nhất minh kinh tâm! Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới Hạng Quân Vãn còn có một mặt nghịch ngợm như thế, xem ra lần này tiến cung là đáng giá. “Vãn Vãn nói rất đúng, công chúa chế định quy tắc, nàng bất quá là dựa theo quy tắc mà làm, không có sai. “
Một câu, Phượng Cửu biểu lộ lập trường của mình, hắn đương nhiên là ủng hộ Hạng Quân Vãn.
Thấy Phượng Cửu tỏ thái độ, Nguyên Việt cũng gật gật đầu, “Ta cảm thấy Thái Bình quận chúa nói đúng, chỉ là luận số lượng, bài thi của nàng xác thực qua cửa. Trưởng công chúa, tuy rằng chỉ là kém một bài, ngươi vẫn là thua. “
Phượng Cửu cùng Nguyên Việt đều đứng về phía Hạng Quân Vãn, trên mặt Công Tôn Triêu Tịch một mảnh xanh xao, cuối cùng đành phải đáng thương nhìn về phía Bách Lý Giao, “Hi Quận Vương, ngươi cũng cho là như vậy sao?” Nàng thật vất vả có cơ hội, chẳng lẽ còn muốn đem cơ hội nàng sắp có được này đều ςướק đoạt sao? Công Tôn Triêu Tịch lần đầu tiên hạ thấp cái đầu tôn quý của mình, hướng Bách Lý Giao xin giúp đỡ.
Nhìn nhìn Công Tôn Triêu Tịch, lại nhìn nhìn Hạng Quân Vãn, Bách Lý Giao thở dài, “Dựa theo quy tắc mà nói, Thái Bình quận chúa quả thật thắng. Bất quá ——”
Bách Lý Giao cuối cùng biến chuyển, khiến cho trong lòng Công Tôn Triêu Tịch lại có hy vọng, vội vàng ngẩng đầu nhìn hướng Bách Lý Giao.
“Bất quá, các tuyển thủ khác đều là thơ ca chính mình viết, cần hao phí càng nhiều thời gian cùng tinh lực, ngược lại là Thái Bình quận chúa viết thơ của người khác, thời gian tiêu hao không lớn, từ hướng đó mà nói, Thái Bình quận chúa có chút thắng không đủ phục. Cho nên ta có một cái đề nghị, có thể lại cho Thái Bình quận chúa một cái cơ hội, nếu nàng có thể thể hiện ra tài hoa hơn người của mình, sẽ xét nàng thông qua cửa này.
Cứt chó Bách Lý Giao! Hạng Quân Vãn nhịn không được đối với người này giơ ngón tay giữa lên. Xú nam nhân! Làm sao lại ngáng chân nàng?
Tuy rằng trong lòng như vậy, mặt ngoài Hạng Quân Vãn vẫn là hơi cười, “Được! Đề nghị này ta tán thành, các ngươi ai ra đề mục?”
Nói tới ra đề mục, Bách Lý Giao lập tức thối lui đến một bên. Vừa rồi hắn chọn dùng thái độ bo bo giữ mình, lúc này nếu hắn thực ra đề mục, tựu thành làm khó dễ, đến lúc đó cũng không hay.
Bách Lý Giao không thể ra đề, những người khác cũng không nguyện ôm củ khoai lang phỏng tay này. Vừa rồi thái độ của Phượng Cửu bọn họ đều nhìn thấy rành mạch, tuy rằng không biết Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn trong lúc đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng Phượng Cửu bảo vệ Hạng Quân Vãn điểm mọi người đều không phải người mù, cũng nhìn thấy rõ ràng. Nếu vì chuyện này đắc tội Phượng Cửu, khiến cho Hạng Quân Vãn rớt, chỉ sợ vị thiếu chủ kia quyết không buông tha.
“Ta đến!” Vừa rồi mọi người đều nói lời khiển trách Hạng Quân Vãn lúc này yên tĩnh lại, Thái tử Dực Nhân quốc Nguyên Việt lúc này đột nhiên đi ra, “Chỉ là không biết ta có đủ tư cách ra đề mục hay không?. “
“Đủ! Thế nào không đủ! Mời Thái tử điện hạ ra đề mục!”
Công Tôn Triêu Tịch lúc này có điểm nóng nảy, người ngoài đều sợ hãi Phượng Cửu, nàng đều rõ ràng. Nhưng mà nàng thật sự không cam lòng nhận thua, lại là thua ở trong tay Hạng Quân Vãn. Cho nên Nguyên Việt vừa nói, Công Tôn Triêu Tịch lập tức bắt lấy hắn như phát hiện cây cỏ cứu mạng.
“Ở Dực Nhân quốc, có một câu đối, năm mươi năm qua cũng chưa có ai đối được. Ta mượn vế trên đến đố Thái Bình quận chúa đi! Nếu quận chúa đáp được, một cửa này cho ngươi thông qua, thế nào?”
Nguyên Việt làn da trắng noãn, còn có chút phúng phính trẻ con, hắn cùng Phượng Cửu tuy là thúc cháu, lại bộ dạng không giống. Phượng Cửu là cao ngạo ương ngạnh, Nguyên Việt cũng rất có phong độ, cộng thêm tuổi trẻ, nhìn tựa như một con dê con, hòa hòa khí khí, điềm tĩnh vô cùng.
Thấy Nguyên Việt nói như vậy, lại nghe nói vế đối này năm mươi năm qua cũng chưa ai đối được, Công Tôn Triêu Tịch lập tức giơ tay tán thành. “Ta đồng ý!” Những người khác cũng liên tục gật đầu, cho rằng chủ ý này không tệ, mà ngay cả Bất Liễu đại sư cũng ứng thủ.
Đối với đề nghị của Nguyên Việt, Hạng Quân Vãn không có dị nghị. “Ra đề mục đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc