Vân Tranh tìm tới cửa, Hạng Quân Vãn cảm thấy chính mình thiệt tình rất vô tội. Đều là yêu nghiệt chọc họa! Nghĩ đến mình mạc danh kỳ diệu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Hạng Quân Vãn nhịn không được liếc Phượng Cửu “chíu” một cái.
Nhìn ra Hạng Quân Vãn buồn bực, Phượng Cửu chẳng những không tức giận, ngược lại tặng hai tia song mắt như hồ thu qua. Hai người này “mắt đi mày lại”, rơi vào trong mắt Vân Tranh trở thành một loại không kiêng nể.
Khá lắm tiện nhân không biết xấu hổ! Vân Tranh thầm mắng trong lòng.
Nếu nơi này không phải Thương Nguyệt quốc, nàng chắc chắn sẽ tiến lên cắt phăng hai lỗ tai của Hạng Quân Vãn, lại cho người đem tiện nhân này lột da treo tại cửa răn đe! Hừ! Thế nhưng trước mặt của nàng mặt câu dẫn Cửu ca ca, làm cho nàng mất hết mặt mũi, nữ nhân này quả thực là ăn gan hùm mật gấu! Đê tiện vô sỉ hạ lưu có nương sinh không có nương nuôi đồ đê tiện……
Vân Tranh tuy rằng chưa mắng ra tiếng, nhưng nhìn hai mảnh môi đóng mở, Hạng Quân Vãn biết rõ ả đang nói cái gì.
Thảo nê mã! Mắng lão nương là “đồ đê tiện”? Thật sự là con hổ không phát uy, liền nghĩ ta là mèo bệnh! Vốn dĩ còn muốn ẩn nhẫn, không muốn sinh sự, nhưng Vân Tranh cuối cùng nói một câu “đồ đê tiện”, trực tiếp khiến cho sự bình tĩnh của Hạng Quân Vãn trở thành ý chí chiến đấu sục sôi. Đều là cha mẹ sinh dưỡng, nàng phải vô duyên vô cớ bị người mắng? Không có nương, nàng tốt xấu còn có một người cha đặc biệt coi mình là bảo bối mà nâng niu a! Vân Tranh thực sự là một cái cuồng tự kỷ!
Thấy Hạng Quân Vãn không nói câu nào, Vân Tranh nghĩ rằng nàng khi*p đảm sợ hãi, trong lòng thoáng đắc ý một phen. “Thái Bình quận chúa, ngươi tại sao không nói gì? Sinh thần Thái hậu, ngươi chắc không phải chưa chuẩn bị lễ vật đi!”
Vân Tranh đoán vô cùng đúng, Hạng Quân Vãn quả thật chưa chuẩn bị lễ vật cho Triệu Mạn. Ở trong mắt Hạng Quân Vãn, lão thái bà không phân tốt xấu này chẳng những cho nàng thêm nhiều phiền toái như vậy, còn muốn muốn mạng của Hạng Trị Chung, sớm đã bị nàng liệt vào trận doanh “địch nhân”. Sinh thần? Tặng lễ vật cho bà ta? Hạng Quân Vãn chưa hề nghĩ qua.
Bất quá, Vân Tranh từng bước ép sát như vậy, không xuất ra chút đồ vật thì không được. Nghĩ vậy, Hạng Quân Vãn lấy ra một cái hộp gấm, đây là nàng vừa làm một chiếc nhẫn hoa sen, vốn dĩ tính đưa cho Lạc Tuyết làm quà sinh nhật, nếu không phải Vân Tranh bức bách, nàng là không nỡ hiến cho Triệu Mạn.
“Đây là cái gì?” Triệu Mạn mở ra hộp gấm, một chiếc nhẫn hoa sen nằm ở bên trong, chiếc nhẫn kia dùng bạc chế thành, chồng chất những đóa hoa, nhị hoa sinh động rất thật, mang ở trên tay, tựa như một đóa hoa sen thật sự.
“Xinh đẹp!” Triệu Mạn lập tức đem nhẫn đeo vào, bạc lâu năm phong cách cổ xưa tang thương càng thêm tôn lên phong thái tao nhã của vị Thái hậu này, làm cho bà liếc mắt một cái liền thích cái nhẫn này.
Nhìn cái nhẫn này, Triệu Mạn nghĩ tới Công Tôn Bách, đứa con độc nhất của nằng nhất yêu nhất cũng là hoa sen, yêu sen trong bùn mà không hôi mùi bùn. Mà nhẫn hoa sen, càng thêm gợi lên tưởng niệm đối với người đã vong của Triệu Mạn.
Nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa màu bạc, Triệu Mạn đối với Hạng Quân Vãn lộ ra một lần duy nhất chân thành tươi cười trong hôm nay, “ Cuộc đời Ai gia thích nhất hoa sen, lễ vật của Thái Bình quận chúa rất hợp tâm ý ai gia. Ai gia nhận!”
Vân Tranh không nghĩ tới lễ vật của Hạng Quân Vãn được hoan nghênh, vốn dĩ còn tính làm cho nàng xấu mặt, kết quả còn nâng nàng một phen, thật sự là mất hứng. Bất quá, Vân Tranh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chuyện này liên quan đến đến hạnh phúc của ả, từ rất nhiều năm trước Vân Tranh đã nhận định Phượng Cửu là phu quân của ả, cho nên sẽ không dựa vào việc Công Tôn Nam chỉ hôn mà buông tha.
“Thái Bình quận chúa thật sự có một trái tim thất khiếu lung linh trong thiên hạ! Quận chúa lớn hơn ta một tuổi, ta hẳn là gọi ngươi tỷ tỷ. Không biết tỷ tỷ bình thường có đặc biệt yêu thích gì không?” Vân Tranh cười đến thiên chân rực rỡ, giống như hoa tươi khoe sắc, cùng hình tượng vừa rồi chỉ vào Hạng Quân Vãn nói nàng không xứng với Phượng Cửu hoàn toàn tương phản.
“Ăn cơm, ngủ. “
Hạng Quân Vãn miễn cưỡng đáp lời. Nữ nhân này cũng thật là da mặt dầy, có thể biến sắc mặt nhanh như vậy, hơn nữa vẻ mặt tự nhiên, giống như chuyện tình lúc trước chưa từng xảy ra, Hạng Quân Vãn tự nhận là điểm này so ra kém Vân Tranh.
“Ha ha ha!”
Hạng Quân Vãn trả lời, khiến cho mọi người được một trận cuồng tiếu. Vị Thái Bình quận chúa này cũng thật sự là rất thành thật! Sở thích là ăm cơm, ngủ? Đó không phải là cùng phế vật không có gì khác nhau sao! Có thể ở trường hợp như vậy thản nhiên trả lời, quả thực cùng lời đồn giống nhau, là một phế vật a!
Cười đến lợi hại nhất, là trưởng công chúa Công Tôn Triêu Tịch cùng Hạng Quân Nhu.
Công Tôn Triêu Tịch cùng Thái tử Công Tôn Ký đều là Hoàng hậu sinh ra, thân là đích nữ, đương nhiên so với công chúa khác đều thêm tôn quý, cho nên cũng càng thêm thẳng tính. Về phần Hạng Quân Nhu, Ngọc phu nhân đã được nâng làm tướng quân phu nhân, nàng nay là đích nữ, cùng Hạng Quân Vãn thân phận ngang nhau, Dì Hoàng hậu còn ngồi ở trên, có người làm chỗ dựa, Hạng Quân Nhu hiện tại tự nhiên là không sợ Hạng Quân Vãn!
“Tỷ tỷ, ngươi chắc không phải nói giỡn đi! Ngươi là nói cuộc sống của ngươi đều là ăn ngủ, ngủ ăn?” Vân Tranh che miệng, một bộ hết sức kinh ngạc, “Đây chẳng phải là thành heo?”
Lời của Vân Tranh lại đưa tới một mảnh tiếng cười, mọi người đều biết Vân Tranh đây là cố ý bới móc, đều chờ xem diễn.
“Chỉ có bốn vị ngồi ở bên cạnh ta đây mới là muội muội ta Hạng Quân Vãn, phiền toái Vân Tranh quận chúa không cần tùy tiện nhận loạn thân thích. Chờ ngươi có bản lĩnh vào cửa Phượng Cửu, lại kêu ta một tiếng tỷ tỷ cũng không muộn. Bất quá, ta sợ ngươi không có cơ hội này. “ Hạng Quân Vãn nhàn nhã chơi đùa chiếc nhẫn hồng bảo thạch trên tay, đây là vật mang màu sắc ấm áp duy nhất trên người nàng.
Ý tứ của Hạng Quân Vãn nói đến hết sức minh xác*, có nàng ở đây, Vân Tranh căn bản không có khả năng gả cho Phượng Cửu, càng miễn bàn lấy danh nghĩa tỷ muội ở chung. Lời này của nàng vừa ra, tâm tư của những kẻ xem trò vui thoáng chốc trầm xuống. Một lúc thì đối với Phượng Cửu tình thế bắt buộc, một lúc lại yêu, lại biểu hiện ra bộ dáng đố phụ, trận chiến nữ nhân này rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng chứ? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
*Minh xác: minh bạch, chính xác.
“Tỷ tỷ đây là ý gì?” Vân Tranh làm bộ không rõ, trong lòng lại hận nghiến răng.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Hạng Quân Vãn giương mắt, lạnh lùng nhìn Vân Tranh. Nàng không thích ra vẻ âm mưu quỷ kế, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ nàng sẽ không biết những thứ này. Quang minh chính đại đánh, nàng đi, chơi trò mờ ám, nàng có thể theo, nếu không nàng làm sao có thể mang theo Đường Thuần tuổi nhỏ đơn thương độc mã xâm nhập Đường Môn, còn tại Đường Môn chiếm một ghế chứ!
Hạng Quân Vãn không lưu cho mình mặt mũi, khiến cho Vân Tranh mặt đỏ lên. “Ta, chỉ đơn thuần muốn gọi ngươi là tỷ tỷ mà thôi…… “
“Ta đây cũng chỉ là đơn thuần không thích làm tỷ tỷ của ngươi! Ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ này, mục đích là chê là già đi!”
“Ha ha…… “
Ngay lúc hai nàng xuất hiện cục diện bế tắc, Phượng Cửu nở nụ cười, “Vãn Vãn cũng sợ già?”
Hai chữ “Vãn Vãn”, để lộ ra trình độ thân mật của hai người. Thanh âm của Phượng Cửu trầm thấp, tràn ngập từ tính, tựa như gió đêm nhẹ thổi, khiến nhân tâm ngứa ngáy, mà loại ngứa ngáy này đối với Vân Tranh mà nói lại là một loại đau đớn. Phượng Cửu chưa từng đối với nàng dịu dàng như vậy?
“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”*. Mỹ nhân đều sợ hãi hồng nhan già đi, ta cũng chẳng qua là cái bình thường tiểu nữ nhân mà thôi!” Hạng Quân Vãn nhất sửa phía trước thái độ, trước mặt Vân Tranh mặt Nhi Cấp Phượng cửu phao một cái mị nhãn.
*Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”đại loại là Khi cỏ cây tàn úa, mỹ nhân sợ tuổi già.
Tuy rằng nàng hiện tại chỉ là tư sắc tầm thường, những cặp mắt xinh đẹp kia, lại làm cho иgự¢ Phượng Cửu căng thẳng. Tiểu yêu tinh này, bình thường ngượng ngùng giống như đóa hoa nhài nhỏ bé, thế nào lúc này lại trở nên xinh đẹp, bắt đầu biết trêu chọc người?!
“Không biết xấu hổ!” Hạng Quân Nhu thấp giọng mắng một câu, nhưng không ngờ lời này bị Hạng Quân Vãn nghe được.
Quay đầu, thấy trong mắt Hạng Quân Nhu đối với Phượng Cửu chan chứa tình ý, khóe miệng Hạng Quân Vãn vung lên. Tên nam nhân này quả thật là họa thủy a……
“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”? Thơ hay!” Bách Lý Giao trên thượng vị Chu Liên quốc nhẹ giọng thán một câu, “Xem ra nghe đồn không thể tin, Thái Bình quận chúa rõ ràng chính là tài nữ thâm tàng bất lộ!”
Bách Lý Giao đến giúp vui, chuyện trở nên càng thêm chơi vui. Hạng Quân Vãn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là im lặng ngồi, nghịch nhẫn như trước, thuận tiện sờ sờ đầu Hỏa Quỳ, khiến cho nó an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Từ lúc Vân Tranh khiêu khích Hạng Quân Vãn, Hỏa Quỳ đã rục rịch, Hạng Quân Vãn có thể cảm nhận được trên Hỏa Quỳ ngụy trang thành vòng vàng trên cổ tay nàng truyền đến từng trận cảm giác mát, đây là biểu hiện tức giận của Hỏa Quỳ.
“Ngoan, chính ta có thể ứng phó. “
Tay Hạng Quân Vãn gãi vào cằm Hỏa Quỳ, đem lửa giận của nó bình ổn xuống. Nếu thật muốn Gi*t người, chỉ cần một giọt nọc độc trong miệng Hỏa Quỳ, có thể dẫn ất cả mọi người ở đây tới điện Diêm La, bất quá, như vậy sẽ chơi không vui. Đối phó con kiến nhỏ, từ từ nghiền ૮ɦếƭ, như thế mới có thú, không phải sao!
Ý nghĩ trong lòng Hạng Quân Vãn Hỏa Quỳ cảm nhận được, nhịn không được mở mắt nhìn chủ nhân. Ai nói chủ nhân nhu nhược? Nếu Hạng Quân Vãn muốn ngoạn, nó sẵn sang ngồi xem cuộc vui! Dù sao có nó ở đây, ai cũng không thể thương tổn chủ nhân! Hỏa Quỳ nhắm lại con mắt màu xanh bích im lặng dán lên da Hạng Quân Vãn.
“Cửu ca ca, ta là thiệt tình hy vọng có thể cùng tỷ tỷ hảo hảo ở chung ——”
Ở chỗ Hạng Quân Vãn ăn bế môn canh*, Vân Tranh chuyển hướng Phượng Cửu. Dù cho hắn không thích mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sẽ không đến mức làm mất thể diện của nàng. Tốt xấu, ở trên địa bànThương Nguyệt quốc, bọn họ là người Dực Nhân quốc, không phải càng nên đoàn kết nhất trí sao?
*Bế môn canh: đã giải thích. Giống như “đội mũ phở” hay “ăn quả bơ” của mình.
Mỹ nhân nũng nịu, mềm mại gọi “Cửu ca ca”, nam nhân bình thường nghe thấy cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ tiếc, Phượng Cửu không phải nam tử tầm thường, đương nhiên không để mình bị xoay vòng vòng.
“Vân Tranh, ta nhớ rõ hoàng huynh đã sớm thu ngươi làm nghĩa nữ, như vậy, ngươi là không phải hẳn là cùng Việt Nhi giống nhau, gọi ta một tiếng Tiểu hoàng thúc chứ?”
Việt Nhi trong miệng Phượng Cửu, là Thái tử Nguyên Việt Dực Nhân quốc. Trải qua một lần nhắc nhở của hắn như vậy, mọi người mới nhớ tới, Nguyên Việt gọi Vân Tranh là tỷ tỷ, nhưng mà Vân Tranh lại gọi Phượng Cửu là ca ca, đây chẳng phải là rối loạn? Hoặc là vị quận chúa này còn có yêu thích đặc thù nào đó, tỷ như *?
“Cửu ca ca…… “ Vân Tranh không nghĩ tới nhiều năm như vậy gọi “ca ca”, lúc này bị Phượng Cửu bắt nàng kêu thành “Tiểu hoàng thúc”, bối phận kia kém rất nhiều, chẳng phải là muốn đem duyên phận của bọn họ chặt đứt.
“Xem ra Vãn Vãn nói rất đúng, ngươi quả nhiên nghe không hiểu tiếng người. Quận chúa muốn *, ta cũng không có ham mê biến thái như thế. Còn có, nàng không phải tỷ tỷ ngươi, là hoàng thẩm của ngươi. Xuất môn ở bên ngoài, đừng để bị chê cười, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến thể diện của hoàng huynh!”
Lời Phượng Cửu vừa nói ra, trên mặt Vân Tranh một trận xanh một trận hồng, hắn không giữ mặt mũi cho nàng như vậy, là vì Hạng Quân Vãn sao? Mà lời nói của Phượng Cửu, cũng làm cho Vân Tranh thành chê cười trong mắt mọi người. Nữ tử cao quý kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt Phượng Cửu bất quá cũng chỉ như thế, thật sự là mặt nóng dán ௱ôЛƓ lạnh, tự rước lấy nhục!
So với mọi người nhìn diễn, Hạng Quân Vãn lại là cố nén ý cười kẻ ngu ngốc trong lòng. Một loạt nữ nhân đều tính toán, bởi vì Hạng Quân Vãn không cùng Phượng Cửu nói lời ác độc mà an tính lặng lẽ.
Vốn dĩ mọi người còn muốn xem Vân Tranh làm sao khiến cho Hạng Quân Vãn mất mặt, nhưng mà người ta không nói không rằng, tự ngu tự nhạc*, hoàn toàn xem Vân Tranh là không khí, những người khác không thể không cảm thán Hạng Quân Vãn định lực hảo, chỉ là không biết nàng là giả ngu hay là thật ngốc.
*Tự ngu tự nhạc: tự tiêu khiển, tự vui vẻ.
Về phần Phượng Cửu, tổn hại mặt mũi nữ hài tử nhà người ta như vậy, làm cho Vân Tranh xém chút khóc thành tiếng, khiến cho nhóm nam sĩ hết sức bất mãn. Như thế nào cũng phải thương hương tiếc ngọc chứ, huống chi đối phương lại là tiểu mỹ nhân mềm mại như thế!
Vân Tranh đỏ mặt thối lui đến một bên, thấy nàng sượng mặt, Công Tôn Triêu Tịch trong lòng hết sức thống khoái. “Hoàng tổ mẫu, sinh thần của người hàng năm đều như vậy, hôm nay cháu gái có cái đề nghị, không bằng chúng ta đến nghĩ ra chủ ý gì mới, có được không?”
Công Tôn Triêu Tịch cười đến xinh đẹp như hoa, Triệu Mạn cười đưa ngón tay chọc chọc cái trán của nàng, “Nha đầu thông minh! Ai gia đang nói có cái gì việc vui, ngươi liền đứng ra, thật sự là con giun trong bụng ai gia. Ngươi nói đi, ngươi có chủ ý gì mới a?”
Công Tôn Triêu Tịch chờ chính là những lời này, tuy rằng nàng cũng không thích Vân Tranh, nhưng mà lúc này, đặt tâm tư lên người Phượng Cửu, nàng cùng Vân Tranh là giống nhau, đều có chung địch nhân Hạng Quân Vãn.
Nếu để cho kẻ quái dị Hạng Quân Vãn trở thành Bàn Long thành thiếu chủ phu nhân như vậy, Công Tôn Triêu Tịch sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Cho nên, khiến cho Hạng Quân Vãn mất mặt, cuối cùng biết khó mà lui, là mục đích của Công Tôn Triêu Tịch.
“Hoàng tổ mẫu, hôm nay tới rất nhiều nữ tử cùng tuổi cháu gái, cháu gái nhìn liền thích! Vân Tranh quận chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tài hoa vô song, bốn vị tiểu thư phủ tướng quân gia, các cũng đều xinh đẹp như hoa. Nếu tất cả mọi người đều là người cùng lứa, không bằng bày ra tài nghệ của mình, một là vì người chúc thọ, hai là, cháu gái cũng muốn nhận thức them vài bằng hữu, người nói thế nào?”
“Được a! Ngươi đã nói như vậy, ai gia cũng thấy thú vị. Nếu không, các ngươi tới tỷ thí, thắng ai gia có thưởng, thế nào? Biểu hiện tốt, ai gia liền chỉ hôn cho!”
Triệu Mạn làm sao không hiểu ý tưởng của Công Tôn Triêu Tịch, nàng thuận tiện trợ giúp một phen, đem triển lãm tài nghệ biến thành so đấu tài nghệ. Thời điểm nói lời này, Triệu Mạn nhịn không được nhìn về phía Hạng Quân Vãn, nàng bình tĩnh thong dong như trước, thật sự là tức mình. Ai, nếu Hạng Quân Vãn không phải nữ nhi Hạng Trị Chung, mình cũng sẽ không nhằm vào nàng như vậy!
Vừa nghĩ tới Hạng Trị Chung có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của Công Tôn Bách, thương hại trong lòng Triệu Mạn biến mất hầu như không còn. Nếu Hạng Trị Chung không chịu nhận tội, cũng không chịu nói ra tin tức năm đó, nàng liền từ Hạng Quân Vãn xuống tay, khiến cho Hạng Trị Chung cũng biết mất đi bảo bối quý trọng nhất là cái cảm giác gì!
Vân Tranh bị Phượng Cửu làm mất mặt lúc này cúi đầu, một bộ thương tâm muốn ૮ɦếƭ, trong lòng lại suy nghĩ lần tỷ thí này đối với mình có chỗ nào tốt. Ả không phải kẻ ngốc, Triệu Mạn đưa một cái cơ hội tốt như vậy đến, nàng nhất định là phải bắt được. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Phượng Cửu che chở Hạng Quân Vãn như vậy, chẳng lẽ có thể vẫn che chở nàng hay sao? Tiểu hoàng thúc? Ả mới không cần cùng Phượng Cửu tách ra! Mặc kệ hắn không vui, ả nhất định phải làm tân nương của Phượng Cửu!
Về phần những người khác, sau khi nghe xong lời của trưởng công chúa cùng Thái hậu lại rục rịch, có thể được đến Thái hậu ưu ái, được Thái hậu tứ hôn? Đó là nhiều vinh quang a! Trong lúc nhất thời, các tiểu thư trên đại điện đều liên tục gật đầu, phụ họa lời của Công Tôn Triều Tịch.
“Vãn Nhi, ngươi cứ nói đi?” Triệu Mạn hiền lành nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Ngươi cảm thấy trưởng công chúa đề nghị như thế nào?”
Triệu Mạn đã mở miệng, Hạng Quân Vãn không thể tiếp tục trầm mặc, chỉ cười sáng lạn, “Rất tốt! Rất mới mẻ! Đủ để thấy được trưởng công chúa hy vọng lấy được tâm của người cỡ nào!”
“Vậy là tốt rồi! Ai gia còn sợ ngươi không thích chứ!”
“Làm sao có thể chứ! Ta tuy rằng không xuất chúng tài hoa, nhưng ngâm thơ vẽ tranh vẫn là biết một chút! Hôm nay người là lão thọ tinh, tự nhiên là người định đoạt! Chỉ cần Thái hậu không chê cười ta là được!”
Biết được chuyện này tránh không khỏi, Hạng Quân Vãn trở nên thoải mái. Những người này, ai ai cũng chờ làm nàng mất mặt, đều muốn đem mặt nàng đi quét rác, nếu các nàng khẩn cấp như vậy, nàng không để các nàng như ý nguyện sao được chứ!
Tương phản cùng Hạng Quân Vãn bừng bừng hùng tâm, là khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, nói cách khác, mặt than, lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi, giống như cam chịu, khiến cho hỏa diễm trong lòng các nữ nhân đối địch càng thêm tăng vọt. Nhất định phải làm cho Hạng Quân Vãn mất mặt! Đem nàng từ vị trí thiếu chủ phu nhân kéo xuống!
Đối với trận tỷ thí này, Phượng Cửu từ đầu đến cuối đều không có giúp Hạng Quân Vãn nói chuyện, giống như là người ngoài cuộc không quan hệ. Phượng Cửu trầm mặc, càng làm cho các nữ nhân thấy được hy vọng, đặc biệt là Công Tôn Triêu Tịch thậm chí đã ảo tưởng, Phượng Cửu nhất định có nguyên nhân “bất đắc dĩ” nào đó mới lựa chọn Hạng Quân Vãn, bằng không lấy thân phận của hắn, làm sao có thể nhìn trúng Hạng Quân Vãn chứ!
Biểu tình của mọi người, Vân Tranh đều thu ở đáy mắt. Nàng đã sớm biết được mị lực của Phượng Cửu bắn ra bốn phía, không nghĩ tới nàng còn đứng ở chỗ này, những nữ nhân này dám đánh chủ ý lên Phượng Cửu, thật sự là muốn ૮ɦếƭ!
Nghĩ đến đây, Vân Tranh nở nụ cười, “Thái Bình quận chúa là nữ nhi Hạng đại tướng quân, không bằng, chúng ta cũng dựa theo phương thức quân doanh đến đây đi, tất cả mọi người lập quân lệnh trạng thế nào? Có thưởng có phạt, như thế chơi mới vui!”
Lập quân lệnh trạng? Đề nghị này rất mới mẻ, trong lúc nhất thời mọi người đều nghị luận ồn ào.
Nếu so về nhan sắc, nói vậy không có người có thể thắng Vân Tranh, dù sao ả cũng có danh tài nữ, nàng nói như vậy, hiển nhiên là đối với chính mình có lợi. Bất quá, Công Tôn Triêu Tịch không phải kẻ dễ bắt nạt, biết được Vân Tranh bài xích cũng chèn ép những nữ tử thích Phượng Cửu, nàng cố tình không làm thỏa mãn tâm nguyện Vân Tranh.
“Lập quân lệnh trạng có thể, chỉ so mộ tài năng đơn lẻ, ngược lại có chút buồn tẻ. Nữ tử Thương Nguyệt ta năng văn năng võ, tỷ như ngoại trừ tài nghệ, lại thêm kỵ xạ được không?”
Trong lời của Công Tôn Triêu Tịch có được Công Tôn Cẩm Tịch cùng Công Tôn Hạc Tịch cùng đồng ý, khiến cho Vân Tranh xuất chúng siêu quần, đại phóng hào quang, như vậy sao được! Phải biết rằng những công chúa các nàng mặc dù ở thi họa thơ từ có lẽ kém hơn Vân Tranh, ở kỵ xạ lại nhất định có thể thắng nàng! Người nào không biết Vân Tranh là con ma ốm, kêu nàng đi cưỡi ngựa bắn tên, nàng có làm được không?
Ba vị công chúa Thương Nguyệt quốc ý định đem mình bức đến tuyệt lộ, điều này Vân Tranh hết sức rõ ràng. Nhưng nơi này là Thương Nguyệt quốc, không đáp ứng, chắc chắn có người nói nàng cố ý lấy sở trường của mình áp chế người khác, cho nên dưới trăm ngàn áp lực, Vân Tranh chỉ có thể gật đầu.
Gật đầu xong, Vân Tranh nhịn không được hung tợn trợn mắt nhìn Hạng Quân Vãn.
Đều là do tiện nhân này bỗng dưng xuất hiện, chiếm vị trí thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành, làm cho nàng hiện tại lâm vào hoàn cảnh này. Nếu không thể so kỵ xạ, nàng nhất định sẽ đứng thứ nhất, trở thành nữ nhân hoàn mỹ nhất trong mắt mọi người. Nhưng mà hiện tại, vì đả đảo Hạng Quân Vãn, nàng nhưng lại không thể không nhận đề nghị của Công Tôn Triêu Tịch. Kỵ xạ? Đây không phải là làm cho nàng mất mặt sao!
Đối với sự căm hận của Vân Tranh, Hạng Quân Vãn chỉ có thể nhún nhún vai, một bộ ta cũng rất bất đắc dĩ.
A…… Đều nhằm vào nàng, như vậy sao được! Nhìn những nữ nhân này đấu tranh nội bộ, Hạng Quân Vãn rốt cục hiểu được ba nữ nhân thành một cái chợ là cái cảm giác gì. Hiện tại có bốn vị công chúa, một vị quận chúa, cộng thêm các vị tiểu thư phủ tướng quân cùng các nữ nhi quan viên khác, tổng cộng hơn hai mươi người, nhiều nữ nhân như vậy, cái này thật đúng là náo nhiệt.
Cùng Hạng Quân Vãn bất đắc dĩ giống nhau, là Công Tôn Lan Tịch. Những nữ nhân này vì Phượng Cửu mở ra trận chiến không thuốc súng, nàng là ngoại nhân xem phá lệ rõ ràng. Chỉ là, vì sao đem nàng gộp vào? Nàng nhưng mà đối với Phượng Cửu không có cảm giác gì đặc biệt, cũng không muốn tham dự vào cuộc tranh giành tình nhân vô vị này a.
Sau khi chống lại ánh mắt của Hạng Quân Vãn, Công Tôn Lan Tịch hướng nàng hữu hảo cười cười. Lại nói tiếp, Thái Bình quận chúa này cũng thật sự là vô tội, mạc danh kỳ diệu vì một người nam nhân thành oan đại đầu, Công Tôn Lan Tịch trong lòng có chút đồng tình với nàng.
Trong một trang diện đầy ánh mắt hung thần ác sát, Công Tôn Lan Tịch đồng tình, khiến cho Hạng Quân Vãn đối với nàng hảo cảm nhiều hơn một ít. Hoàn hảo không phải tất cả mọi người đều háo sắc! Tứ công chúa thoạt nhìn thì rất lý trí rất bình thường!
Trải qua một phen thương thảo, tỷ thí rốt cục được xác định. Kỵ xạ, thi họa, thơ từ, ca múa bốn thể loại lớn.
“Trận đấu này dung nguyên tắc đào thải, ba vị kiên trì đến cuối cùng, sẽ tranh giành hạng nhất. Mỗi một đợt người thắng, có thể tùy ý chọn lựa một vị thua, làm cho nàng một chuyện trong khả năng, hoặc là chiếm lấy phần thưởng mà người thua đó có được, tỷ như trang sức châu báu…… “ Tỷ như, vị trí thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành. Những lời này Công Tôn Triêu Tịch không có nói ra.
Trận đấu thoạt nhìn không phải nhằm vào Hạng Quân Vãn, Công Tôn Triêu Tịch nhưng mà làm đủ công phu, lấy danh nghĩa công chúa yêu cầu rất nhiều nữ nhi quan viên tiến vào. Nàng cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt cho Phượng Cửu, ngược lại muốn dùng hào phóng dịu dàng của nàng đến phụ trợ keo kiệt bá đạo của Vân Tranh.
Ý tưởng của Công Tôn Triêu Tịch Vân Tranh làm sao không biết, muốn dùng biện pháp như thế để chiếm vị trí kia? Nằm mơ! Nhìn thấy Công Tôn Triêu Tịch giả vờ hào phóng khéo léo, Vân Tranh đã cảm thấy ghê tởm. Ả đã quên chính mình kỳ thật cũng giống Công Tôn Triêu Tịch, đại khái loại cảm giác này chính là đồng tính tướng xích *đi!
*Đồng tính tướng xích: bài xích kẻ giống mình.
“Ý tứ của công chúa là, tỷ như Thái Bình quận chúa thua, ngươi thắng, ngươi liền có thể kêu Thái Bình quận chúa đem vị trí thiếu chủ phu nhân nhường lại?” Công Tôn Triêu Tịch muốn đem điểm lòng dạ hẹp hòi này che dấu, bảo vệ hình tượng khéo léo của nàng, Vân Tranh lại không chịu. Những người khác sợ hãi Công Tôn Triêu Tịch thân phận công chúa, nhưng mà ả không sợ!
Bị Vân Tranh vạch trần ý nghĩ của mình, Công Tôn Triêu Tịch có chút thẹn quá hoá giận, bất quá vẫn duy trì đoan trang tươi cười như trước, “Ta cảm thấy quận chúa ngươi mới là càng muốn trở thành thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành đi! Ta đây bất quá là giúp quận chúa chiếu cố! Chỉ là không biết quận chúa có hay không phúc khí như vậy!”
Vân Tranh cùng Công Tôn Triêu Tịch khi đình đối lập, Hạng Quân Vãn là nhân vật chính ngược lại lại rơi xuống cái thanh nhàn. Cái này gọi là cái gì? Chó cắn chó!
Nhìn hai nữ nhân trong mắt đều toát ra hỏa hoa, mà Phượng Cửu người gây ra họa vẫn an tọa như trước, một bộ việc không liên quan đến mình cao cao tự tại. Hạng Quân Vãn thiệt tình cảm thấy này yêu nghiệt rất “vô sỉ”. Nhìn nữ nhân vì hắn tranh giành tình nhân, hắn thế nhưng không chút nào động dung, cũng chỉ có Phượng Cửu mới có thể bình tĩnh như thế!
“Ha ha, người trẻ tuổi, có chút ý chí chiến đấu luôn là tốt! Chiêu Tịch an bài không sai, ai gia thích!” Triệu Mạn nói mấy câu, dễ dàng đem cục diện giương cung bạt kiếm hóa giải, “Về phần giám khảo, không bằng mời Phượng thiếu chủ, Hi Quận Vương cùng Nguyên Việt Thái tử đến đảm nhiệm đi! Không biết Phượng thiếu chủ, Hi Quận Vương, Nguyên Việt Thái tử có chịu hay không cho lão thân này mặt mũi chứ?”
Triệu Mạn ra mặt, nàng lại là thọ tinh hôm nay, cho dù ý không vui, cũng sẽ không cự tuyệt.
Phượng Cửu, Bách Lý Giao, Nguyên Việt làm giám khảo? Có thể ngồi ở trong thọ yến Thái hậu, ai mà không phải người tinh ranh, đương nhiên nhìn được mánh lới này. Xem ra, thọ yến này càng ngày càng có ý tứ.
Bởi vì có trận đấu kỵ xạ, mọi người từ cung yến chuyển qua Mã trường phía tây hoàng cung. Nơi này là mã trường ngự dụng của Công Tôn Nam, có những con ngựa ưu tú nhất.
Hai mươi tư vị cô nương đều thay trang phục kỵ xạ, rút thăm chờ đợi trận đấu.
Tuy là kỵ xạ, nhưng mà phương diện này bao gồm tài cưỡi ngựa cùng tài bắn cung. Không biết Công Tôn Triêu Tịch có phải hay không cố ý làm khó dễ Vân Tranh, tài bắn cung yêu cầu “Tên trúng đồng tâm”. Cưỡi ngựa chạy nhanh tới vị trí chỉ định, sẽ có người ném ra mười miếng đồng tiền, có thể một tên xuyên qua tâm đồng tiền, đem đồng tiền đinh ở trên cây, vô luận bao nhiêu, đều tính qua cửa.
Nhìn mặt Vân Tranh có chút trắng bệch, Công Tôn Triêu Tịch đắc ý nở nụ cười, miệng lại như trước là lời an ủi, “Quận chúa đừng lo lắng! Đây chỉ dựa vào thực lực còn không được, chủ yếu là dựa vào vận khí! Nghĩ đến vận khí của quận chúa nhất định không phải thường nhân có thể so sánh!”
Lời này, khiến Vân Tranh muốn hộc máu. Cưỡi ngựa chạy nhanh, còn muốn bắn trúng đồng tiền bay lượn trong không trung, đây không phải là cố ý làm khó dễ thì là cái gì!
Người đầu tiên xuất trướng là chủ nhà Công Tôn Triêu Tịch, vì cùng Phượng Cửu xứng đôi, Công Tôn Triêu Tịch đặc biệt tuyển một bộ trang phục kỵ xạ màu đỏ. Nhìn thấy Công Tôn Triêu Tịch làm bộ dáng tình thế bắt buộc, đôi mắt Vân Tranh tối sầm lại. Tiện nhân! Muốn từ tay ta ςướק đi Phượng Cửu? Không có cửa đâu!
So với Vân Tranh phẫn nộ, Hạng Quân Vãn là chính quy phu nhân của Phượng Cửu ngược lại biểu hiện hết sức thoải mái. Nàng ngồi ở trên khán đài uống ngụm trà ăn miếng điểm tâm, một bộ dáng thích ý, giống như đã định liệu trước, căn bản là không lo lắng. Phần thong dong cùng bình tĩnh này, ngược lại cùng các công chúa tiểu thư đang khẩn trương đã hình thành hai thế đối lập.
“Ta có thể ngồi ở đây sao?” Đang ở thời điểm Hạng Quân Vãn cắn hạt dưa, một cái thanh âm trong sáng truyền đến. Vừa thấy, là Công Tôn Lan Tịch, Hạng Quân Vãn hướng bên cạnh xê dịch, nhượng ra một chỗ ngồi. “Mời ngồi!”
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn bình tĩnh như thế, Công Tôn Lan tịch từ trong lòng đối với nàng sinh ra hảo cảm. Mặc dù ở trong mắt nàng, Hạng Quân Vãn không nên đắc ý, nhưng cái loại thoải mái này trên người nàng, cho người ta nhịn không được muốn tới gần. “Ta là Công Tôn Lan Tịch! Thái Bình quận chúa, rất hân hạnh được biết ngươi!”
Tứ công chúa chủ động vươn tay hữu nghị, Hạng Quân Vãn không có cự tuyệt, đưa tay cùng nàng nhẹ nhàng nắm chặt. “Lan Tịch, gọi ta Quân Vãn là tốt rồi!”
“Ừ! Được!” Công Tôn Lan Tịch dùng sức gật gật đầu, bình thường ở trong cung luôn muốn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, mấy vị tỷ tỷ cũng bởi vì mẹ đẻ nàng ૮ɦếƭ sớm, đối với nàng lãnh mi lãnh mắt, hiện tại Hạng Quân Vãn vẻ mặt ôn hoà như vậy, còn gọi thẳng tên của nàng, khiến cho Công Tôn Lan Tịch càng thêm thích cùng Hạng Quân Vãn ở chung một chỗ.
“Quân Vãn, ngươi biết cưỡi ngựa sao?” Hạng Quân Vãn không cùng chính mình khách khí, Công Tôn Lan Tịch cũng không giảng quy củ nhiều như vậy, cầm một quả khô trước mặt Hạng Quân Vãn đưa lên miệng ăn.
“Bình thường bình thường, miễn cưỡng. “
Thời điểm Hạng Quân Vãn cùng Công Tôn Lan Tịch nói chuyện, trưởng công chúa đã ra sân. Các tiểu thư Thương Nguyệt quốc tuy rằng quý giá, nhưng thuật cưỡi ngựa một chút cũng không hàm hồ.
Hạng Quân Vãn ngồi ở trên khán đài, nhìn Công Tôn Triêu Tịch ở trên lưng ngựa tư thế oai hùng bừng bừng, từ trong trong lòng nhịn không được khen ngợi nàng. Dù cho trưởng công chúa này nhằm vào mình, nhưng mà so về cưỡi ngựa mà nói, Công Tôn Triêu Tịch quả thật là một kỵ thủ ưu tú.
“Được!” Trên khán đài bọn quan viên hoan hô vang dội, Thương Nguyệt quốc thượng võ, hoàng cung quý tộc lại đem kỵ xạ một loại vận động quý tộc giải trí lúc hưu nhàn, Công Tôn Triêu Tịch biểu hiện rất tốt ở phương diện này, tự nhiên là thắng được một mảnh ủng hộ.
“Tỷ tỷ ngươi cưỡi ngựa rất tốt!” Mặc dù là địch nhân, Hạng Quân Vãn cũng sẽ không keo kiệt vài lời khen ngợi, huống chi Công Tôn Triêu Tịch không tính là địch nhân, chẳng qua là cái tiểu cô nương bị thầm mến choáng váng đầu óc.
“Khóa học kỵ xạ chiếm mất hơn một nửa thời gian học của chúng ta, đại tỷ kỵ xạ tốt nhất. Ngay cả sư phụ đều nói nàng là thần tiễn thủ!”
Vừa nghĩ tới nếu Hạng Quân Vãn bị đào thải, trưởng công chúa sẽ đưa ra yêu cầu không an phận, ánh mắt Công Tôn Lan Tịch xem Hạng Quân Vãn có chút lo lắng, “Ngươi nếu tài bắn cung không tốt, đến lúc đó chỉ nhìn chằm chằm trong đó một đồng tiền là tốt rồi. Tham nhiều, ngược lại không thắng được trận đấu. Nhất định phải lòng yên tĩnh mới được!”
Biết được Công Tôn Lan tịch là đang quan tâm mình, Hạng Quân Vãn nở nụ cười, thì ra trong hoàng cung đầy rẫy người xấu này, còn có người tốt, tỷ như Công Tôn Lan tịch.
“Cám ơn nhắc nhở của ngươi! Ta nhất định sẽ làm dựa theo phương pháp ngươi nói!”
Thấy đối phương nghe ra bí quyết bắn tên của mình, Công Tôn Lan Tịch cũng thật cao hứng. Nàng ngược lại hy vọng Hạng Quân Vãn có thể trở thành người thắng cuối cùng, bởi vì mặc kệ thế nào, nàng đều cảm thấy Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu rất xứng đôi. Chỉ có những nữ nhân này đầu óc nhúng nước mới nhìn không ra điểm ấy! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Công Tôn Triêu Tịch cưỡi trên tuấn mã màu đen, là người thứ nhất thể hiện, lại là trưởng công chúa, nàng nhưng mà rất tự tin bản lãh cưỡi ngựa của mình. Vô luận là nằm nghiêng hay là đứng thẳng, hay hoặc là là bay lên không, Công Tôn Triêu Tịch đều biết, đều nhất nhất thể hiện ra.
Thời điểm chạy nhanh ngang qua bên người Vân Tranh, Công Tôn Triêu Tịch đặc biệt làm động tác kỹ thuật cao kích thích Vân Tranh, nhìn thấy đối phương xanh cả mặt, Công Tôn Triêu Tịch hét lớn một tiếng lên ngựa, chạy về điểm cuối, cùng lúc đó, người đứng ở điểm cuối vung tay, mười miếng đồng tiền lưu loát bay lên.
A! Công Tôn Triêu Tịch tự tin cười, từ bao đựng tên lấy ra mười mũi tên nhọn, sưu sưu sưu, mũi tên nhọn bắn ra. “Cốc cốc cốc”, chỉ nghe tiếng vang liên tiếp, mười miếng đồng tiền bị mũi tên nhọn đinh ở trên cây bạch dương gần đó.
“Được! Tài bắn cung rất tốt!” Lúc này, Công Tôn Nam hưng phấn đứng lên. Tài bắn cung Công Tôn Triêu Tịch chắc chắn xuất sắc, khiến cho Công Tôn Nam nở mày nở mặt. Lập tức, dội lên tiếng báo thông qua.
Cùng tiếng thông báo vang lên, là thân thể Vân Tranh lảo đảo muốn ngã. Vân Tranh không nghĩ tới Công Tôn Triêu Tịch vừa ra sân đã ra oai phủ đầu với ả, xem ra nàng để ý Phượng Cửu, nữ nhân này so với Hạng Quân Vãn còn muốn đáng giận!
Đối với tài bắn cung xuất sắc của Công Tôn Triêu Tịch, Hạng Quân Vãn vỗ tay. Nhìn thấy Hạng Quân Vãn vỗ tay, Công Tôn Lan Tịch đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại mới là thoải mái cười. Nữ tử lòng dạ rộng lớn như thế, quả thật thích hợp làm bằng hữu! Nghĩ vậy, Công Tôn Lan Tịch càng thêm thưởng thức Hạng Quân Vãn!
Công Tôn Triêu Tịch đem không khí khuấy đảo sôi động, các công chúa và các tiểu thư Thương Nguyệt quốc cũng nóng lòng muốn thử. Không ngừng có người lên ngựa biểu diễn, có người bắn trúng đồng tiền, đương nhiên đổi lấy tiếng hoan hô, nữ tử không thành công cũng không có bị người chê cười, mười mấy người xuống dưới, rốt cục đến phiên Vân Tranh.
Vân Tranh tựa hồ phá lệ thiên vị màu tím, vô luận quần áo hay là tranh phục kỵ xạ, đều là chọn màu tím. Ả chọn một con ngựa trắng dịu ngoan, nhảy lên. Tuy rằng Vân Tranh thân thể không tốt, kỵ xạ không phải thế mạnh của ả, nhưng ả cũng không phải vô năng như vậy, cưỡi ngựa thì vẫn biết.
Con ngựa màu trắng bôn bôn chạy chậm, cùng so sánh với kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện của Công Tôn Triêu Tịch, Vân Tranh có vẻ thật cẩn thận. Bất quá ả là người đẹp, lại chọn một con ngựa tuyết trắng, dù cho con ngựa chậm rãi bôn chạy, cũng có một loại cảm giác tiên nhân lâm thế.
“Hồ ly tinh!” Nhìn thấy Vân Tranh mê đảo một mảnh, nhị công chúa Công Tôn Cẩm Tịch bên người Công Tôn Triêu Tịch mắng ra tiếng. Nàng không có tài bắn cung như đại tỷ. cũng không có mỹ mạo như Vân Tranh, muốn thu hút Phượng Cửu, thật sự nan giải a!
Tới gần cây bạch dương, mười miếng đồng tiền bị vứt lên, Vân Tranh khẩn trương kéo cung, kéo vài lần mới đem dây cung kéo lên. Cùng giống Công Tôn Triêu Tịch, ả cũng lấy mười mũi tên, xem tư thế của ả, chẳng lẽ muốn “mèo con mù đâm ૮ɦếƭ chuột già”, thế nào mà chả trúng một cái. Quả nhiên, khi tên rời cung, một đồng tiền thật sự bị tên bắn trúng, đinh ở trên thân cây.
“Vận cứt chó!” Công Tôn Triêu Tịch khẽ hừ một tiếng, không nghĩ tới ả như thế cũng có thể qua cửa, thật sự là vận khí thật quá tốt!
“Vân Tranh quận chúa qua cửa thứ nhất!” Khi thanh âm của Bách Lý Giao rơi vào trong tai Vân Tranh, nàng lúc này mới thanh tỉnh lại. Thật tốt quá! Nàng cư nhiên thật sự qua cửa rồi! Vân Tranh nắm chặt lấy cung trong tay, trong lòng ngôn ngữ kích động khó có thể hình dung.
“Chúc mừng! Quận chúa tiếp tục nghỉ ngơi đi!”
Chờ Bách Lý Giao trở về ngồi tại thượng vị, Phượng Cửu chậm rãi mở miệng, “Bách Lý Giao, ta mới phát hiện ngươi thích xen vào việc của người khác!”
Nghe Phượng Cửu vừa nói, Bách Lý Giao xoạy xoay hạch đào trong tay, nở nụ cười.
Vừa rồi Bách Lý Giao dung chưởng phong nhẹ nhàng mà thay đổi phương hướng đồng tiền, lúc này Vân Tranh mới thắng được, động tác này của hắn, làm đến xảo diệu, không nghĩ tới lại bị Phượng Cửu nhìn thấu manh mối, nhưng mà hắn nếu làm trước mặt Phượng Cửu, cũng không sợ.
“Phượng Cửu, tốt xấu ta cũng giúp ngươi giải vây hai lần, ngươi một câu cám ơn cũng không nói, rất không đủ thú vị!” Nói xong, Bách Lý Giao tiến đến bên cạnh Phượng Cửu, thanh âm thấp xuống, “Ngươi nói, Vân Tranh thông qua cửa xạ kỵ này, những trận đấu phía sau có thể hay không càng đặc sắc? Nàng cùng tiểu nương tử của ngươi rốt cuộc ai sẽ là người thắng cuối cùng?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Giao, Phượng Cửu khinh xuy một tiếng, “Đương nhiên là nương tử nhà ta sẽ thắng! Bách Lý Giao, ngươi chính là tên lưu manh thối nát từ trong ra ngoài chuyên phá hoại!”
“Có thể được đến Phượng huynh khích lệ, là vinh hạnh của ta a!” Bách Lý Giao tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía xa xa. “Xem, đến phiên nương tử ngươi!”
Hạng Quân Vãn cưỡi trên một con ngựa đỏ son, nhìn về phía trăm mét ra rừng cây cùng ba giám khảo ngồi giữa rừng cây, hít một hơi thật sâu, giơ roi quật vào ௱ôЛƓ ngựa. “Giá!”
Tuấn mã đỏ sẫm như tên rời cung lao qua, Hạng Quân Vãn vừa không có kỹ thuật cưỡi ngựa, cũng không có chậm quá, mà là mãnh liệt quất ௱ôЛƓ ngựa, vọt lên bằng tốc độ nhanh nhất
“Nàng điên rồi!” Người trên khán đài đứng lên, dù cho Công Tôn Triêu Tịch tài cưỡi ngựa bắn cung tốt như vậy, cũng không có không muốn sống nhằm phía chung điểm như vậy. Cứ thế lao qua, đến khi ới điểm cuối làm sao nắm giữ được tốc độ? Làm sao bắn trúng đòng tiền chứ?
Rất nhiều người cảm thấy Hạng Quân Vãn đây là làm liều, rõ ràng là cái gì cũng sẽ không, cho nên mới như thế. Hạng Quân Nhu lại cười đến vui vẻ, Hạng Quân Vãn, ngươi thật sự là dọa người cực kỳ!
Ngay thời điểm cách rừng cây còn có mười thước, vốn dĩ Hạng Quân Vãn nằm ở trên lưng ngựa đột nhiên ưỡn иgự¢, giương cung rong tay lên. Không giống những người khác, nàng không tham nhiều, trong tay chỉ có một mũi tên. Mà nàng lúc này đón gió phấp phới bộ dáng hiên ngang, khiến cho người ta quên mất phả đánh giá nàng.
Cung nhân ném đồng tiền chưa thấy qua tình cảnh như thế, chờ đến khi Hạng Quân Vãn đến trước mặt, mới nhớ tới tung đồng tiền, lúc đồng tiền bay lên toàn bộ rơi về phía sau Hạng Quân Vãn. Nguy rồi! Cung nhân chân mềm nhũn, vì sai lầm của mình quỳ trên mặt đất.
Bỏ lỡ…… thời điểm mọi người đang tiếc hận, Hạng Quân Vãn xoay thân, lưng dán lưng ngựa, ngửa đầu nâng cánh tay, mũi tên nhọn ra khỏi cung.
“Sưu ——” Một đồng tiền bị chặt chẽ đinh ở trên cây bạch dương.
A…… Nhìn thấy tình cảnh này, Phượng Cửu tựa lưng vào ghế ngồi, một thân thoải mái. Nữ nhân này, ý định chơi xấu! Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Hạng Quân Vãn, vòng eo mềm mại kia thế nhưng có thể xoay thành như vậy, Phượng Cửu liếm liếm môi.
“Thái Bình quận chúa qua cửa!”
Chờ đến khi thanh âm của Bách Lý Giao truyền tới, mọi người còn không có kịp phản ứng, tất cả mọi người đắm chìm ở một màn vừa rồi Hạng Quân Vãn giương cung bắn tên, thựa sự kinh tâm động phách!
“Vận khí thật tốt a!” Tất cả mọi người nói như vậy, chỉ có người cưỡi ngựa cao minh nhìn ra được Hạng Quân Vãn như vậy là có bao nhiêu bãn lĩnh. Hạng Trị Chung cười “ha ha”, hắn thế nhưng không biết Hạng Quân Vãn cưỡi ngựa cao minh như vậy, nữ nhi có năng lực, Hạng Trị Chung này làm cha cũng cao hứng! “Không hổ là nữ nhi Hạng Trị Chung ta!”
Trận đầu kỵ xạ, hai mươi tư vị tuyển thủ cuối cùng còn lại mười hai vị, phân ra là Thương Nguyệt quốc bốn vị công chúa, Vân Tranh quận chúa, Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Yến cùng Hạng Quân Nhu, cùng với vài vị tiểu thư quý tộc Thương Nguyệt quốc khác, trong đó Công Tôn Triêu Tịch thành tích tốt nhất.
Kỵ xạ khiến cho Công Tôn Triêu Tịch thu hút rất nhiều ánh mắt, thành đại người thắng, trận đấu kế tiếp là thi họa.
Vừa nghĩ tới trận đầu mình chỉ là may mắn qua cửa, Vân Tranh cắn cắn môi. Nàng là tài nữ, am hiểu nhất vẽ tranh cùng vũ đạo. Trận đầu thua mặt mũi, trận thứ hai nàng nhất định phải thắng!
Ở trong mắt Vân Tranh, Công Tôn Triêu Tịch chính là cái đối thủ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cửa thứ nhất trước hết để cho nàng đắc ý tốt lắm!
Lập tức, giấy và 乃út mực được đặt ở trên mười hai cái bàn, mười hai vị tuyển thủ đều vào chỗ, thời gian là một nén nhang.
Thi họa? Nói thật, dùng 乃út lông không phải sở trường của Hạng Quân Vãn. Thế giới hiện đại đều dùng Computer, những thứ thi họa tuy rằng nàng đi theo gia gia học qua một thời gian ngắn, nhưng nếu muốn dùng thư pháp hoặc là tranh son thủy lấy hạng nhất, Hạng Quân Vãn tự nhận là không sánh bằng những nữ tử dùng 乃út lông từ nhỏ. Chẳng lẽ trận này lại thua sao?
Những người khác đều bắt đầu cầm 乃út vẽ tranh, chỉ có Hạng Quân Vãn nhìn giấy trắng, có chút “không biết làm sao”.
Nàng bất động, rất nhanh đã bị người thấy được, “Mau nhìn! Hạng Quân Vãn cái gì cũng không làm!” Không biết ai lên tiếng, lập tức, Hạng Quân Vãn thành tiêu điểm của mọi người.
Đại đa số mọi người cho rằng Hạng Quân Vãn có thể qua cửa thứ nhất là may mắn, cửa thi họa thú hai này nàng không qua được, đó là thiên kinh địa nghĩa. Cho nên hiện tại Hạng Quân Vãn vẫn không nhúc nhích như thế, ở trong mắt bọn họ mới xem như bình thường.
“Phượng Cửu, xem ra người nào đó không muốn gả cho ngươi a!” Bách Lý Giao một bên nghịch hạt hạch đào, một bên hướng Phượng Cửu nói xong nói mát. Hừ! Ai bảo hắn hố mình hai lần chứ!