Nếu là trước kia, Ngọc phu nhân nhất định sẽ không kiêu ngạo như vậy, nhưng mà bây giờ, bà là phu nhân phủ tướng quân, Hạng Quân Nhu là đích tiểu thư phủ tướng quân. Hiện tại Hạng Quân Nhu bị đánh, người của bà còn bị Hạng Quân Vãn Gi*t ૮ɦếƭ, đây đối với Ngọc phu nhân mà nói là một phen Gi*t gà dọa khỉ, cơ hội tốt ngàn năm hiếm có.
“A, thật sự là khách hiếm!” Hạng Quân Vãn như trước tiêu dao dựa vào xích đu, nhẹ nhàng đung đưa, Bao Tử trong lòng híp mắt, hưởng thụ ngón tay Hạng Quân Vãn chải vuốt bộ lông của nó mang đến cảm giác thoải mái.
“Lạc Tuyết, đi ra ngoài nhìn xem hôm nay cơn gió nào thổi, thế nhưng đem Ngọc phu nhân thổi tới!”
Hạng Quân Vãn đối với mình coi thường, khiến cho tâm tử nhỏ mẫn cảm của Ngọc phu nhân bị kích thích thật sâu, nàng cho mình là ai? Hừ! Ngọc phu nhân lạnh lùng cười, trước kia không sửa trị Hạng Quân Vãn, là vì Hạng Trị Chung bảo vệ, nay, sau lưng mình có Thái hậu làm chỗ dựa, sẽ không sợ Hạng Quân Vãn phản kháng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tuy rằng Ngọc phu nhân hết sức muốn đem đầu Hạng Quân Vãn chặt xuống, nhưng mà nàng vừa lên làm tướng quân phu nhân, tự nhiên là phải chú ý hình ảnh, tốt nhất là có thể “dĩ đức phục nhân”, vị trí này mới có thể tọa lâu dài một chút.
Nghĩ đến đây, Ngọc phu nhân đem tức giận trong lòng đè ép xuống, trên mặt mang một nụ cười cao quý, “Vãn Nhi, Nhu Nhi đến tột cùng làm ra sự tình gì, ngươi lại đem nàng đánh thành như thế? Cho dù nàng không vừa mắt ngươi, ngươi là tỷ tỷ, nên tha thứ, bao dung muội muội một chút, chẳng lẽ không được sao? Vì sao, còn muốn Gi*t người? Gi*t người là phạm pháp! Cho dù ngươi là tiểu thư phủ tướng quân, ngươi Gi*t người, tướng quân cũng sẽ không bao che ngươi!”
Nghe xong Ngọc phu nhân lên án, Hạng Quân Vãn ngưng một chút, ngẩng đầu, trên mặt nét tươi cười như hoa, “Kời của phu nhân rốt cuộc là nghe từ đâu? Vu hãm ta Gi*t người? Phu nhân có chứng cớ gì không?”
“Chứng cớ, chứng cớ đương nhiên là có!” Hạng Quân Nhu đứng ra, chỉ vào Lạc Tuyết, “Vừa rồi chính là nàng động thủ! Nàng đem bọn họ đều Gi*t ૮ɦếƭ! Ở trong chính căn phòng này!”
Sự ngu xuẩn của Hạng Quân Nhu, khiến cho Hạng Quân Vãn cười ra tiếng, “Muội muội chắc không phải đầu óc hồ đồ chứ! Ngươi nói nha đầu của ta Gi*t người, thi thể kia ở đâu chứ? Chỗ này của ta sạch sẽ, nơi nào có máu người, nơi nào có thi thể? Muội muội muốn nói xấu ta, phiền toái tìm lí do thoái thác tốt một chút!”
Hạng Quân Nhu lúc này mới phát hiện, trong khuê phòng Hạng Quân Vãn sạch sẽ, không có thi thể, mà ngay cả vết máu bắn tung tóe đều biến mất không còn một mảnh. Tại sao có thể như vậy? Thi thể đi đâu vậy? Máu lại thế nào không thấy? Hạng Quân Nhu lui về phía sau từng bước, không tin vào mắt của mình, “Không, không có khả năng! Rõ ràng ở chỗ này a! Nàng rõ ràng đã Gi*t người!”
“Muội muội, cho dù ngươi xem ta không vừa mắt, cũng nên biết được nặng nhẹ. Ta tốt xấu cũng là Thái Bình quận chúa Hoàng thượng tự mình sắc phong, nói xấu quận chúa, muội muội cũng biết là cái tội gì chứ?”
Nói chuyện thời điểm, Hạng Quân Vãn cố ý quét mắt qua Ngọc phu nhân một cái, nhìn thấy sắc mặt Ngọc phu nhân trắng bệch, nàng cười lên, “Muội muội tuổi nhỏ, không biết nặng nhẹ, phu nhân chắc là người hiểu biết. Không biết là đích tiểu thư phủ tướng quân lớn, hay là Thái Bình quận chúa lớn!”
Ngọc phu nhân nguyên vốn nghĩ đến mượn chuyện để ra oai, phá bỏ nhuệ khí của Hạng Quân Vãn, nhưng mà nàng thế nào lại quên, Hạng Quân Vãn còn có một cái danh hào quận chúa. Quận chúa, là hoàng thân quốc thích, đương nhiên so với phủ tướng quân lớn. Nghĩ như vậy, Ngọc phu nhân không cam lòng cắn chặt răng, “Nhu Nhi, xin lỗi tỷ tỷ!”
“Không!”
Ngọc phu nhân đứng về phía Hạng Quân Vãn, khiến cho Hạng Quân Nhu hết sức không thể lý giải. “Nương, ngươi thế nào giúp đỡ tiện nhân này! Người rõ ràng chính là nàng Gi*t, nàng còn sai tiện nha đầu đánh ta! Trước kia ngươi muốn ta chịu đựng, bởi vì ta là thứ xuất, nhưng hiện tại ta là đích tiểu thư, vì sao còn muốn nhường nhịn nàng!”
“Ba ba ——”
Trước mặt Ngọc phu nhân, hai bạt tai của Hạng Quân Vãn đánh cho Hạng Quân Nhu tìm không ra nam bắc.
“Hạng Quân Vãn, lá gan thật lớn!” Ngọc phu nhân đã thoái nhượng từng bước, không nghĩ tới Hạng Quân Vãn lại làm như vậy, đây quả thực chính là đánh vào mặt bà a. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Phu nhân không phải tò mò ta vì sao không để ý tình cảm tỷ muội giáo huấn muội muội sao? Chính bởi vì vừa rồi, nàng đối với ta cũng là một ngụm một cái tiện nhân phế vật……”
“Phu nhân, ngươi trước kia là thi*p thất, tội quản giáo không nghiêm có thể bỏ qua. Nay, Thái hậu nương nương nhân từ, ban cho ngươi thân phận, nếu cho người biết được muội muội không hiểu quy củ như vậy, chẳng những sẽ bị người cười đến rụng răng, còn có thể nói phu nhân người vô phương dạy dỗ, vạn nhất rơi vào trong tai Hoàng thượng, không biết có thể hay không có cái ảnh hưởng gì lớn……”
“Ngươi ——” Ngọc phu nhân chỉ vào Hạng Quân Vãn, tức giận đến đầy đầu mồ hôi.
Đây không phải là xỏ xiên nói bà cho dù thành phu nhân, cũng không thể nào lên được mặt bàn sao! Hiện tại Ngọc phu nhân chú ý nhất chính là tiền đồ hai nữ nhi, thật vất vả thành phu nhân, cố gắng tranh thủ trợ lực từ phủ tướng quân, Hạng Quân Mỹ có thể trở thành Thái tử phi, Hạng Quân Nhu cũng có thể gả cho người tốt. Nhưng hiện tại Hạng Quân Vãn luôn miệng nói Hạng Quân Nhu không có giáo dưỡng, chẳng phải đều là do nương nàng từng là thi*p thất nên vô phương dậy dỗ?
“Ba ——” Ngọc phu nhân thẹn quá hoá giận, đưa tay, muốn cho Hạng Quân Vãn một bạt tai giáo huấn nàng, lại không biết vì sao một cái tát này lại đánh lên mặt nữ nhi của mình. Vốn dĩ mặt Hạng Quân Nhu đã sung như đầu heo, lúc này lại trúng thêm một cái tát, đau đến gào khóc. “Nương, ngươi sao lại đánh ta!”
Ngọc phu nhân bất khả tư nghị nhìn tay mình, nàng rõ ràng là muốn giáo huấn Hạng Quân Vãn a! Lại nhìn đến khóe miệng Hạng Quân Vãn trào phúng tươi cười, Ngọc phu nhân kêu lên, “Là ngươi! Nhất định là ngươi! Ngươi biết yêu thuật! Người đâu, đem yêu nữ này bắt lại cho bản phu nhân!”
Một đám bà tử cao lớn thô kệch đem Hạng Quân Vãn cùng Lạc Tuyết bao vây lại, thời điểm đang muốn động thủ, một cái thanh âm nghiêm khắc truyền tới, “Các ngươi đang làm cái gì!”
“Phu…… Phu quân……” Ngọc phu nhân quay đầu, thì nhìn thấy Hạng Trị Chung xanh mặt đứng ở sau lưng, lập tức hai mắt đẫm lệ kéo Hạng Quân Nhu đi đến trước mặt Hạng Trị Chung, “Phu quân, ngươi xem, Vãn Nhi đem Nhu nhi đánh thành bộ dáng gì nữa!”
Nghe xong lời của Ngọc phu nhân, Hạng Quân Nhu lập tức ngẩng đầu, nháy mắt một cái liền có nước rơi xuống “Cha, tỷ tỷ ghen ghét nương thành tướng quân phu nhân, không phân tốt xấu liền đánh ta, lấy ta trút giận! Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho ta!”
Luận vô sỉ, phủ tướng quân không ai có thể so với hai mẹ con này vô sỉ hơn, Hạng Quân Vãn xém chút liền phải vỗ tay ủng hộ các nàng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngay lúc Ngọc phu nhân chờ Hạng Trị Chung răn dạy Hạng Quân Vãn, lại nghe được Lạc Tuyết “Ba” một tiếng quỳ gối trước mặt Hạng Trị Chung, “Tướng quân, tiểu thư của chúng ta oan uổng……”
Lạc Tuyết đem chuyện đã xảy lúc trước ra thêm mắm thêm muối nói một lần, vừa nói, vừa kìm nén nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, “Vừa rồi tiểu thư còn nói, Ngọc phu nhân trở thành kế phu nhân của phủ tướng quân là một chuyện đáng để chúc mừng nhất, còn khiến sai nô tỳ chuẩn bị hậu lễ, tính đưa qua cho kế phu nhân, nhưng mà không nghĩ tới kế phu nhân cùng Tứ tiểu thư cứ như vậy xông tới phỉ báng tiểu thư, nô tỳ thực kêu oan thay tiểu thư.”
Lạc Tuyết mồm miệng lanh lợi, một ngụm một cái “Kế phu nhân”, chắc chắn là đánh lên mặt Ngọc phu nhân. Cho dù ngươi sau lưng có Thái hậu làm chỗ dựa, kia cũng không thay đổi được thân phận kế thất của ngươi!
“Phu quân, nàng nói bậy! Quả thực là vu khống!” Ngọc phu nhân cùng Hạng Quân Nhu vạn lần thật không ngờ Lạc Tuyết trước kia nhát gan hiện tại lại có lá gan lớn như vậy, hơn nữa trên tay nàng còn cầm một cái hộp tinh xảo, bên trong nằm một đôi vòng tay Dương Chi ngọc cực phẩm, đúng dịp xác minh lễ vật được nhắc tới trong lời nói của Lạc Tuyết.
“Phụ thân, ngươi đừng để bị các nàng lừa! Ngươi xem, mặt của ta chính là con tiện nhân kia đánh!” Hạng Quân Nhu chỉa ngón tay về phíaHạng Quân Vãn, hoàn toàn đã quên vừa rồi Hạng Quân Vãn là làm sao giáo huấn nàng.
“Khốn kiếp!”
Không đợi Hạng Quân Vãn ra tay, Hạng Trị Chung hét lớn một tiếng, dọa Hạng Quân Nhu nhảy dựng.
Lúc này đây, Hạng Trị Chung rốt cục tự mình cảm nhận được cuộc sống của Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân, trước kia hắn lãnh binh ở bên ngoài, tuy rằng đau lòng Hạng Quân Vãn, nhưng dù sao cách quá xa, ngoài tầm tay với, Ngọc phu nhân sau lưng có Hoàng hậu làm chỗ dựa, ở phủ tướng quân quả thực là lấy thúng úp voi. Nhưng mà nay hắn đã trở lại, mẹ con Ngọc phu nhân còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ các nàng đều khi hắn là người ૮ɦếƭ sao!
“Nàng là tỷ tỷ của ngươi! Ngươi trước mặt của ta mặt cũng dám kiêu ngạo ương ngạnh, bản thân ngươi là cái dạng gì mà dám nói tỷ tỷ mình như thế! Người đâu, đem Tứ tiểu thư nhốt vào Phật đường!”
“Phu quân……”
Hạng Trị Chung yêu thương Hạng Quân Vãn, vẫn là một cây gai trong lòng Ngọc phu nhân, hiện tại hắn vì Hạng Quân Vãn trút giận, Ngọc phu nhân lại tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Tốt xấu bà vừa mới vinh thăng làm tướng quân phu nhân, Hạng Trị Chung không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, ngay cả Hạng Quân Nhu làm sai, cũng có thể xem hôm nay là ngày lành của bà mà không nên truy cứu. Phạt Hạng Quân Nhu như thế, kỳ thật chính là đánh vào mặt bà a! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Ngươi câm miệng cho ta! Đều là ngươi dạy nữ nhi tốt! Trước kia các ngươi làm sao đối với Vãn Nhi, ta cũng không truy cứu, nhưng mà hiện tại ở ngay dưới mắt của ta mà các ngươi cũng dám như thế, phủ tướng quân rốt cuộc là ai làm chủ?!”
Hạng Trị Chung lên tiếng, lập tức có người đi lên mang Hạng Quân Nhu đi.
“Ta không phục!” Hạng Quân Nhu giãy ra, vọt tới trước mặt Hạng Trị Chung, “Vì sao? Ta cùng nàng đồng dạng là của ngươi nữ nhi, vì sao ngươi bất công như vậy? Nàng có chỗ nào tốt! Kẻ quái dị, phế vật, còn là một dã chủng! Bộ dạng nàng một chút cũng không giống ngươi, nàng chính là một dã chủng! Dựa vào cái gì muốn ta nhượng nàng, còn muốn nhìn nàng chiếm lấy những thứ thuộc về ta ——”
“Ba ——” Lời của Hạng Quân Nhu còn chưa nói xong, Hạng Trị Chung một bạt tai trực tiếp đem nàng đánh ngã. Hạng Trị Chung nhiều năm ở trong quân, lực tay thật lớn, một cái tát này trực tiếp đem Hạng Quân Nhu đánh tới ngất xỉu.
“Nhu Nhi……” Ngọc phu nhân thấy thế, lao qua ôm nữ nhi gào khóc, “Phu quân, Nhu Nhi cho dù có sai, người có chuyện không thể từ từ nói sao? Nàng còn là một đứa nhỏ a! Ta có hai cái nữ nhi, Nhu Nhi bị như thế, ngươi để cho ta sống thế nào a!”
Một khóc hai náo ba thắt cổ, là thủ pháp truyền thống của nữ nhân, Ngọc phu nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc, Hạng Trị Chung cũng không bởi vì Ngọc phu nhân lê hoa đái vũ mà đối với nàng thương tiếc, điều hắn không thể dễ dàng tha thứ là Hạng Quân Nhu một ngụm một tiếng “Tiện chủng” đến mắng Hạng Quân Vãn. Nếu Hạng Quân Vãn là tiện chủng, vậy thiên hạ cũng chẳng có ai là người cao quý!
“Ngươi không muốn sống, có thể lập tức ૮ɦếƭ!” Hạng Trị Chung chán ghét nhìn Ngọc phu nhân liếc mắt một cái, hắn chưa từng chán ghét Ngọc phu nhân như vậy. “Người đâu, mang Tứ tiểu thư tiếp tục quỳ Phật đường, chờ nàng nhận sai, lại cho nàng ăn! Nếu Tứ tiểu thư không biết sai, để cho nàng quỳ, đến khi nàng nhận sai mới thôi!”
Lập tức, đi lên hai người đem Hạng Quân Nhu lôi đi, Ngọc phu nhân muốn cùng đi qua, bị Hạng Trị Chung ngăn lại.
“Phu nhân, hôm nay là ngày lành của ngươi, ngươi đi Từ Đường dâng hương hành lễ cho Nguyệt Như. Tuy rằng Thái hậu cất nhắc ngươi, cho ngươi thành phu nhân, nhưng Nguyệt Như mới là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, Vãn Nhi mới là chủ tử chính thức của phủ tướng quân. Ngươi…… Phải nhớ kỹ vị trí của mình!”
Lời này đem Ngọc phu nhân tức giận đến răng nanh nghiến kêu khanh khách, hắn là có ý tứ gì? Làm cho bà đội lên danh hiệu đại phu nhân, lại giống như trước đây làm kẻ theo đuôi? Điều đó không có khả năng!
Chỉ là, Ngọc phu nhân chỗ nào dám chống đối Hạng Trị Chung, chỉ có thể trước khi đi hung tợn nhìn về phía Hạng Quân Vãn. Sỉ nhục này, bà nhớ kỹ! Thù này bà nhất định sẽ báo!
Những kẻ hùng hổ đi theo mẹ con Ngọc phu nhân đến đây, bị Hạng Trị Chung sai người mang đi ra ngoài mỗi người đánh bốn mươi đại bản. Trong viện, không ngừng có thanh âm quát to cùng cầu xin tha thứ truyền đến, Hạng Quân Vãn lại không coi ai ra gì lấy ra Hoàng Kim trà, tự mình pha một ấm, rót một chén đưa cho Hạng Trị Chung. “Phụ thân, nếm thử tay nghề của ta!”
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn bình tĩnh thong dong như thế, Hạng Trị Chung vừa lòng gật gật đầu. Trước kia hắn còn lo lắng Hạng Quân Vãn quá mức nhu nhược, sợ mình không thể hộ nàng cả đời, nay ngoài cửa sổ tiếng hạ nhân khóc la không ngừng truyền đến, Hạng Quân Vãn lại thủy chung vẫn duy trì tao nhã tươi cười, khiến cho Hạng Trị Chung rốt cục yên tâm. Không có hắn thủ hộ, nói vậy nàng cũng có thể sống rất khá đi! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Trà ngon!” Hạng Trị Chung một ngụm đem Hoàng Kim trà uống xong, dẫn tới Lạc Tuyết một trận cười khẽ, “Lão gia, thưởng thức trà cũng không phải là uống giống người như thế!”
Lời của Lạc Tuyết, khiến cho tâm tình Hạng Trị Chung lúc trước bị mẹ con Ngọc phu nhân ảnh hưởng trở nên tốt hẳn lên, vừa rồi Lạc Tuyết đối với Hạng Quân Vãn bảo vệ hắn đều xem ở trong mắt, có người trung tâm như thế, đối với Hạng Quân Vãn có thể nói là trợ lực lớn nhất.
Cha và con gái hàn huyên một hồi lâu, có người gõ cửa, “Lão gia, bốn mươi đại bản đánh xong. Có hai người tắt thở……”
“Đã ૮ɦếƭ? Tiện nghi bọn họ!” Hạng Trị Chung hừ lạnh một tiếng, “Đem bọn họ đưa đến Đại Lý Tự, nói là ác nô khi chủ, nói Trương đại nhân xử lý thật tốt!”
Có những lời này, những người đó chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, Hạng Quân Vãn cười lại rót một chén trà cho Hạng Trị Chung. Có phụ thân vì nàng che gió che mưa như thế, nàng còn có cái yêu cầu gì xa vời chứ!
Tại phật đường, Ngọc phu nhân sau khi biết được Hạng Trị Chung trừng trị những người đó, chân mềm nhũn, ngồi dưới đất. Hạng Trị Chung, ngươi có nhất thiết phải đuổi tận Gi*t tuyệt như thế sao? Những người đó đều là tâm phúc Ngọc phu nhân mấy năm nay bồi dưỡng ở phủ tướng quân, làm như vậy, tương đương chặt mất cánh tay phải của bà.
“Nương, phụ thân vì sao vô tình như vậy?” Hạng Quân Nhu mặt xưng phù, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Nhìn thấy nữ nhi ủy khuất như thế, Ngọc phu nhân đau lòng không thôi. “Nhu Nhi, cục tức này trước hết nhẫn nhịn, ngươi trước hết xin lỗi cha ngươi, chúng ta sẽ có cơ hội thu thập tiểu tiện nhân kia!” Ngọc phu nhân kêu Thanh Đằng xuất ra thư của nàng đưa cho Hạng Quân Nhu, sau khi nhìn được nội dung, Hạng Quân Nhu cười đến dữ tợn. “Nương, người nói rất đúng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng! Trước hết để cho tiểu tiện nhân kia đắc ý vài ngày, ngày sinh Thái hậu chính là ngày nàng ૮ɦếƭ!”
Chưa đến hai ngày, lời dồn tiểu thư phủ tướng quân chính là Nữ chúa rơi vào tai Hạng Quân Vãn, sau khi nghe được tin tức, nàng lạnh lùng cười, nàng khẳng định không có sơ hở, Phượng Cửu, cũng sẽ không bán đứng nàng, chuyện này rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ chứ? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cùng lúc đó, Công Tôn Nam ở ngự thư phòng cũng nghe được tin đồn này. Tuy rằng ngay từ đầu hắn không tin đây là thật sự, nhưng mà lời đồn càng truyền càng mạnh, Công Tôn Nam thế nhưng tin vài phần.
“Nếu Hạng Quân Vãn thật là Nữ chúa, Hạng Trị Chung kia chẳng phải là giấu diếm trẫm quá tốt?” Vừa nghĩ tới dung mạo của nữ tử đêm đó, con ngươi Công Tôn Nam lại âm trầm vài phần.