Độc Y Xấu Phi - Chương 36

Tác giả: Chá Mễ Thố

Chỉ nghe thanh âm, Hạng Quân Vãn liền biết người đến là ai.
A…… xú nam nhân này, sớm không tới trể không tới, hiện tại đến thật là đúng lúc. Lập tức, dây cung buộc chặt trên người Hạng Quân Vãn lơi lỏng ra, giống như đem tánh mạng thân gia giao cho người trước mắt này, yên tâm kỳ lạ.
“Phượng Cửu, là Phượng Cửu!” Có người nhận ra hồng y nam tử, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn về Phượng Cửu, các loại biểu tình phức tạp xuất hiện ở trên mặt bọn họ, không ai lại nghĩ tới ở phía sau lao ra cái Trình Giảo Kim, Phượng Cửu thò chân vào. Hay là, hắn có âm mưu gì?
Những kẻ cầm quyền, bình thường đều đa nghi hơn. Những cử chỉ vô tâm bình thường của người khác ở trong mắt bọn họ liền được tinh điêu tế trác* thành âm mưu quỷ kế.
*Tinh điêu tế trác: tinh tế mài giũa.
“Phượng Cửu, ngươi muốn làm gì?” Người mở miệng là Hoàng đế Đường Hỷ quốc Trịnh Khắc, hắn có một mũi ưng bén nhọn, nhìn chính là kẻ âm hiểm giả dối, cộng thêm mắt to xanh đen, lão thái hời hợt, vừa thấy chính là bộ dáng túng dục quá độ, điều này làm cho ấn tượng đầu tiên của Hạng Quân Vãn đối với Trịnh Khắc tương đối không tốt.
“Ngươi không thấy sao? Hay là, đầu óc ngươi có vấn đề?”
Phượng Cửu đưa tay, đem Hạng Quân Vãn ôm vào trong lòng, cằm để trên trán Hạng Quân Vãn, hướng Trịnh Khắc cười đến diêm dúa lẳng lơ, “Ta đây là…… Anh hùng cứu mỹ nhân a ——”
Ngân nga kéo dài, khiến cho tâm can Hạng Quân Vãn đang ở trong lòng Phượng Cửu được một phen thỏa mãn. Nghe nhịp tim của Phượng Cửu, nàng dần dần bình phục lại, chỉ có cây súng vẫn giương lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Phượng Cửu, đối với “kẻ quấy rối” này cảm thấy hết sức bất mãn.
“Mỹ, mỹ nhân……”
Chờ thời điểm nhìn thấy dung mạo Hạng Quân Vãn, ánh mắt Trịnh Khắc thẳng tắp, đỏ con mắt nhìn khuôn mặt mỹ miều của Hạng Quân Vãn, khóe miệng một mảnh trong suốt.
Mọi người đều biết Trịnh Khắc Đường Hỷ quốc rất háo sắc, vốn dĩ đối với biểu hiện của hắn lúc này không cho là đúng, nhưng sau khi mọi người nhìn rõ ràng khuôn mặt của Hạng Quân Vãn rồi, một mảnh thanh âm nuốt nước miếng truyền đến. “Thật đẹp, nàng là yêu tinh sao?” Một cái thanh âm đơn thuần ngây thơ truyền đến, dẫn tới những nam nhân một trận cười vang.
Phượng Cửu từ trên mặt Trịnh Khắc nhận thấy khác thường, cúi đầu, thời điểm đối diện khuôn mặt kia của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu sửng sốt. Làm sao có thể? Phượng Cửu đưa tay kiểm tra gáy Hạng Quân Vãn. Không có vết gì, chẳng lẽ hắn nhận lầm người, đem người khác nhận thành Vãn Vãn? Nhưng mà, không đúng a! Cảm giác này rõ ràng đây chính là Vãn Vãn, vì sao dung mạo khác biệt lớn như vậy?
Phượng Cửu công khai ăn “đậu hủ” cua mỹ nhân, rước lấy một mảnh căm tức. Mọi người đều hận không thể hóa thành tay trái của Phượng Cửu, cảm xúc một chút độ ấm từ làn da mềm mại của Hạng Quân Vãn. Những nam nhân kia, đã đã quên mất ý định ban đầu của bọn họ, càng đã quên vừa rồi một ngụm lại một ngụm mắng nàng “yêu nữ”, giờ này khắc này, tất cả mọi người đều say mê trước vẻ đẹp của nữ tử quần áo tả tơi này, giống như ánh sáng cửa thiên địa vạn vật, đều bì không kịp một tia kinh hồng thoáng nhìn của mỹ nhân trước mắt.
Ngay lúc Phượng Cửu nhíu mày thời điểm, một cái thanh âm sợ hãi truyền tới, “Hoàng, hoàng huynh……” Lại vừa thấy, người nói chuyện là hoàng đế Thương Nguyệt quốc Công Tôn Nam, vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn Hạng Quân Vãn, một bên lắc đầu một bên lui về phía sau, vẻ mặt biểu thị bất khả tư nghị. “Hoàng huynh, ngươi đã trở lại ——”
Lời của Công Tôn Nam, khiến cho Hạng Quân Vãn cắn môi. Hôm nay là đêm mười lăm trăng tròn, nàng thế nhưng quên mất điều này. Chỉ là, lời của Công Tôn Nam là có ý gì? Hoàng huynh? Chẳng lẽ cho rằng nàng là Công Tôn Bách?
Lui về phía sau, Công Tôn Nam giẫm phải tảng đá, lảo đảo một cái, té. Một cú ngã này, khiến hắn tỉnh táo lại. Công Tôn Bách đã ૮ɦếƭ, Hạng Trị Chung tự mình cắt lấy đầu Công Tôn Bách hiến cho hắn, người trước mắt này là nữ tử, căn bản là không phải Công Tôn Bách!
Nghĩ như vậy, Công Tôn Nam bỏ qua chật vật vừa rồi, vùng đứng lên, ngón tachỉhướng Hạng Quân Vãn, thanh âm trở nên bén nhọn, “Không, ngươi không phải hoàng huynh, ngươi là yêu nữ! Ngươi là yêu nữ mê hoặc lòng người! Mọi người đừng bị nàng lừa gạt! Nàng là yêu nữ!”
Lời của Công Tôn Nam khiến cho đám nam nhân đang chìm đắm trong mỹ mạo của Hạng Quân Vãn dần dần thanh tỉnh, vừa nghĩ tới những độc xà vừa xuất hiện, trong lòng mọi người còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Hạng Quân Vãn cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Hoàng thúc, đừng mắc lừa yêu nữ!”
Thái tử Dực Nhân quốc Nguyên Việt lúc này đứng dậy nói với Phượng Cửu. Tuy rằng Bàn Long thành là một tiểu quốc độc lập, nhưng Phượng Cửu rốt cuộc vẫn là người Dực Nhân quốc, là người của hoàng thất, nếu hắn kiên trì bảo vệ Hạng Quân Vãn, chỉ mang đến phiền toái cho Dực Nhân quốc, đây là điều mà Nguyên Việt không muốn nhìn thấy.
Nguyên Việt mở miệng, Phượng Cửu chỉ chậm rãi cười. Ngay vừa rồi, hắn đã xác định người trước mắt này là nữ nhân hắn ngày đêm mong nhớ, tuy rằng không hiểu làm sao nàng lại “dịch dung”, nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần hắn biết nàng là Vãn Vãn là tốt rồi.
“Nàng là nữ nhân của ta!”
Phượng Cửu tay phải ôm chặt Hạng Quân Vãn, tay trái chỉ vào mọi người, thanh âm trầm thấp mị hoặc, “Các ngươi ai dám động đến nàng thử xem?”
Trên mặt Phượng Cửu là tươi cười yêu tà, ở dưới ánh trăng quỷ mị đẹp đẽ, thời điểm hắn nói lời này, vừa vặn một trận thanh phong thổi qua, ống tay trái của Phượng Cửu trong không trung bay lên, cẩm y hỏa hồng phiêu phiêu dương dương, trong đêm đen phập phồng đón gió, càng tôn lên người này thiên hạ vô song, như yêu như ma.
“Phượng Cửu, ngươi là cùng với tứ quốc đối nghịch sao?” Hoàng đế Chu Liên quốc Bách Lý Ảnh lúc này cũng đứng ra tỏ thái độ, một câu, đem Phượng Cửu trở thành kẻ chống lại cả thiên hạ, nhìn thấy Bách Lý Ảnh như thế, Phượng Cửu khinh xuy một tiếng, “Nếu quả thực như thế, thì làm sao? Bằng các ngươi, có thể đoạt Bàn Long thành của ta sao?”
Lời nói cuồng ngạo của Phượng Cửu, đâm cho một đám lão đại chỉ biết thầm căm tức, không dám nhiều lời một câu. Vũ khí trong thiên hạ, đều xuất từ Bàn Long thành, cùng Bàn Long thành so νũ кнí mạnh, đây không thể nghi ngờ là lấy trứng cút với trứng đà điểu đi so lớn nhỏ, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Tuy rằng mọi người có không cam lòng, không phục, bất mãn, nhưng lời của Phượng Cửu là sự thật, dù cho tất cả mọi người muốn đánh Bàn Long thành, thôn tính được quặng sắt, muốn nhất thống giang sơn, nhưng Bàn Long thành phòng thủ kiên cố, Phượng Cửu biến thái dùng Thiết đúc thành trì, làm sao phá được? Người này, có cơ sở để cuồng ngạo……
“Hoàng thúc, hoàng thúc ngươi không cần vì một nữ nhân, không để ý đến đại nghĩa.”
Nguyên Việt là đại biểu nhỏ tuổi nhất trong tứ quốc, bất quá mười lăm tuổi, trên mặt còn có dấu vết non nớt, tuy rằng hắn cực lực muốn chính mình biến thành một Thái tử ổn trọng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói để lộ ra sự quan tâm đối với Phượng Cửu cho thấy bản tính hồn nhiên của hắn.
“Nguyên Việt, vì ngươi hôm nay gọi ta một tiếng hoàng thúc, chuyện các ngươi đuổi Gi*t nàng ta có thể không truy cứu. Nhưng, người ta muốn mang đi. Các ngươi muốn bắt lại, phải xem bản lĩnh của các ngươi.”
Phượng Cửu vừa nói, liền đem Hạng Quân Vãn đặt ở trên lưng. “Ôm chặt ta!”
Nghe xong lời của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn gắt gao ôm lấy cổ Phượng Cửu. Các cảm giác đói khát cùng hư thoát, nàng chỉ có thể cố gắng làm cho mình buộc chặt lấy Phượng Cửu. Cho tới bây giờ, trong lòng Hạng Quân Vãn không hiểu sao lại tin tưởng tuyệt đối vào Phượng Cửu.
“Rầm ——” Thanh âm kim khí liên tục va chạm, tay phải Phượng Cửu run run, trên cánh tay lộ ra một cánh tay đúc bằng thiết. Bạc như tuyết, trắng như sương.
“Như Lai Thủ?” Có người sợ hãi kêu ra tiếng, ánh mắt mọi người nhìn Phượng Cửu dần dần trở nên sợ hãi.
“Coi như ngươi biết hàng!” Phượng Cửu thổi mớ tóc dài trên trán, mắt phượng hẹp dài nhướn lên kiêu ngạo, cuồng ngạo trong đáy mắt càng thêm lộ rõ ràng. “Không muốn ૮ɦếƭ, tránh ra ——”
“Như Lai Thủ”, nghĩa như tên, giống như bàn tay của Phật Như Lai, thiên biến vạn hóa, không gì không làm được. Đối đầu Như Lai Thủ, không ai có thể đào thoát, chỉ có một con đường ૮ɦếƭ.
Phượng Cửu danh chấn thiên hạ, chính là dựa vào “Như Lai Thủ” này của hắn.
Mười năm trước, tiên hoàng Đường Hỷ quốc Trịnh Đức thèm nhỏ dãi quặng sắt Bàn Long thành, tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, bao vây Bàn Long thành. Lúc ấy, Phượng Cửu chỉ mới mười tám tự mình dẫn quân nghênh chiến, hơn nữa dựa vào “Như Lai Thủ”, hoành tảo thiên quân, trong vòng bảo hộ nghiêm mật của hàng vạn người dễ dàng lấy đi thủ cấp của Trịnh Đức, từ đó về sau nổi tiếng trong nước. “Như Lai Thủ” cũng trở thành thứ khiến người ta phải sợ hãi, tồn tại như một thần khí.
Nay, Phượng Cửu thế nhưng vì một nữ tử, xuất ra Như Lai Thủ, điều này làm cho các nam nhân tuy rằng dấy lên sự phẫn nộ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra điều gì bất mãn.
Chê cười! Đầu của ai mà không phải là thịt? Kẻ điên trước mắt này nhưng mà ngay cả vua của một nước cũng dám Gi*t! Nếu hôm nay Phượng Cửu thật sự sử dụng “Như Lai Thủ”, đem quốc quân tứ quốc trảm sát như thế, vậy thiên hạ không phải là thật rối loạn sao? Huống chi hắn cùng nữ chúa thân thuộc như vậy, vạn nhất Phượng Cửu thừa dịp thiên hạ đại loạn, tá trợ nữ chúa, giành thiên hạ, vậy bọn hắn chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Những kẻ cầm quyền người nào không phải giảo hoạt như hồ! Làm vua, phải bảo toàn chính mình, bảo hộ lợi ích của mình, bọn họ bất quá rõ nhất điều này.
Hiện tại phóng Phượng Cửu cùng nữ chúa một con ngựa, sau khi trở về sẽ đem Phượng Cửu quan hệ cùng nữ chúa truyền ra ngoài, như vậy những kẻ có dã tâm sẽ kiếm Phượng Cửu gây phiền toái, ép hỏi hắn tung tích nữ chúa…… Nói không chừng, đến lúc đó còn có cơ hội đoạt được Bàn Long thành. Chuyện này, không vội nhất thời.
Cân nhắc lợi hại, vài tên lão đại truyền lệnh xuống, mọi người đều né tránh, nhường ra một con đường.
Không ai lại lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, cho nên những người này khi biết được νũ кнí trên cánh tay phải của Phượng Cửu chính là νũ кнí đứng đầu trên bảng thần khí “Như Lai Thủ”, đều thoái nhượng đến năm thước, sợ không cẩn thận một cái bị Phượng Cửu lấy mất đầu.
A…… Phượng Cửu đảo qua mặt những kẻ tâm hoài quỷ thai, độ cong khóe miệng càng phát ra châm chọc. Bọn họ, ngược lại tính toán thật tốt, chỉ là cũng phải có bản lĩnh này mới được!
“Chúng ta đi!”
Phượng Cửu một tay đỡ Hạng Quân Vãn, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người.
Vù —— Khi Phượng Cửu đi rồi, tất cả mọi người đem oán khí trong lòng phun ra, không khí ngưng trọng nhất thời trở nên thoải mái.
“Ảnh huynh, Nam huynh, Phượng Cửu này quả thực là quá kiêu ngạo!” Trên lưng Trịnh Khắc ướt sũng một tầng, gió đêm thổi tới, lạnh run. Phụ hoàng Trịnh Khắc ૮ɦếƭ ở trong tay Phượng Cửu, hai người xem như có huyết hải thâm cừu.
“Hừ! Cái quái gì! Cũng dám hù dọa Lão Tử!” Trịnh Khắc nhổ một ngụm nước bọt, lớn giọng ở ban đêm phá lệ vang dội.
“Trịnh Khắc, ngươi thế nào lại xưng “lão tử” với Phượng Cửu chứ?” Nghe xong lời của Trịnh Khắc, Bách Lý Ảnh lạnh lùng cười, “Giống như Lão Tử của ngươi chính là ૮ɦếƭ ở trong tay Phượng Cửu đi! Ngươi thế nhưng đừng đến lúc đó cả hai cha con đều ૮ɦếƭ trong tay Phượng Cửu, vậy thì thật buồn cười!”
“Này, Bách Lý Ảnh, ngươi ăn nói kiểu gì vậy!” Ngón tay Trịnh Khắc chỉ thẳng Bách Lý Ảnh, “Chúng ta hiện tại đều đứng trên một thuyền!”
“Thuyền của ngươi rất thối, ta cũng không muốn cùng ngươi đồng hành.”
Nói xong, Bách Lý Ảnh mang theo người của chính mình dẫn đầu rời đi, Nguyên Việt liếc nhìn Trịnh Khắc một cái, chắp tay sau lưng cũng rời đi, cuối cùng còn lại Trịnh Khắc cùng Công Tôn Nam.
“Nam huynh, vừa rồi ngươi nói cái gì hoàng huynh, là có ý gì? Chẳng lẽ là yêu nữ kia lớn lên giống Công Tôn Bách? Oa —— nàng chắc không phải nữ nhi Công Tôn Bách đi! Vậy ngươi thảm, nàng nhất định trở về tìm ngươi lấy mạng!”
Trịnh Khắc nói chuyện không hề cố kỵ, khiến cho mặt Công Tôn Nam vốn dĩ tái nhợt càng thêm khó coi. “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Công Tôn Nam vung tay áo, nổi giận đùng đùng mà chuẩn bị rời đi.
“Cố làm ra vẻ sao! Năm đó nếu không phải Phụ hoàng trẫm giúp cô cô mưu đồ, người ngồi lên ngôi vị cũng không phải là ngươi!”
Trịnh Khắc vốn dĩ bị Bách Lý Ảnh quét hết mặt mũi, ở trên người Công Tôn Nam này tìm trở về, hắn kéo kéo áo, liếc Công Tôn Nam một cái. “Đi! Trẫm muốn tìm mỹ nhân an ủi!”
Ngoại trừ người của Công Tôn Nam, những người khác đều đi hết. Gió đêm, nhẹ thổi, chòm râu Công Tôn Nam run nhè nhẹ, hai tay đều nắm chặt thành quyền.
Tại sao có thể như vậy? Yêu nữ kia sao lại có cùng một bộ dáng với hoàng huynh? Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên Công Tôn Bách, là niềm kiêu ngạo trong mắt phụ hoàng, Thái tử hiền đức nổi tiếng thiên hạ. Có Công Tôn Bách, mọi ánh hào quang đều quay chung quanh hắn, mà mình thủy chung chính là một thằng hề đứng trong bóng tối, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được ánh nhìn của phụ hoàng……
Móng tay Công Tôn Nam đâm vào trong lòng bàn tay, hắn đã lâu đều không có cảm giác được đau đớn như thế. Công Tôn Bách, ngôi vị hoàng đế này là của Trẫm, Trẫm mới là chân mệnh Thiên Tử! Mặc kệ nàng là ai, lúc trước ngươi không đấu được Trẫm, hiện tại cũng đừng mơ tưởng thắng!
Bên kia, Hạng Quân Vãn im lặng ghé vào trên lưng Phượng Cửu. Phía sau không có truy binh, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi làm sao tìm được ta?” Trong thanh âm của Hạng Quân Vãn tràn ngập mệt mỏi, tay Phượng Cửu căng thẳng, đôi mắt trầm xuống, “Lạc Tuyết tìm được Phi Sương, Phi Sương dùng bồ câu đưa tin, ta lập tức chạy trở về. Thực xin lỗi, đã tới chậm, khiến nàng chịu khổ!”
Phượng Cửu tìm một chỗ sạch ssẽ, đem Hạng Quân Vãn cẩn thận thả xuống, sau đó, từ trong lòng иgự¢ xuất ra một cái hộp, mở ra, bên trong nằm một viên dược hoàn màu hỏa hồng.
“Đây là cái gì?” Hạng Quân Vãn còn chưa nói xong, Hỏa Quỳ ló ra, duỗi cái cổ già nua ra thật dài, hai con mắt bích sắc nhìn chằm chằm viên thuốc, lòe lòe sáng lên. Ngay cả Hỏa Quỳ đều muốn cái này, nhất định là đồ tốt!
“Linh Nguyệt châu, ăn một viên tăng trưởng ba mươi năm nội lực. Nếu nàng có nội lực, cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt. Ta vốn có thể đem Linh Nhật châu đều đoạt về, hai viên ăn cùng nhau, nàng liền có thể có năm mươi năm nội lực, nhưng mà không nghĩ tới nàng sẽ bị người bắt đi……”
Phượng Cửu đem Linh Nguyệt châu này đưa đến bên môi Hạng Quân Vãn, “Bất quá không quan hệ, ta biết được hạt châu kia ai đang giữ, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp nàng đoạt về!”
Thanh âm Phượng Cửu dịu dàng hoàn toàn không giống như vừa rồi, Phượng Cửu cuồng vọng khí phách như vậy, Hạng Quân Vãn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”Ngươi thế nào nhận ra là ta?”
Thời điểm nhìn thấy trăng tròn trên trời, Hạng Quân Vãn đã sớm biết dung mạo mình đã xảy ra biến hóa, lúc đó Phượng Cửu giật mình nàng thấy rõ ràng, nhưng mà hắn rất nhanh trấn định lại, xác định rõ là mình.
“Nàng là nữ nhân của ta, ta làm sao có thể không nhận ra?” Phượng Cửu giở thói cợt nhả nhìn Hạng Quân Vãn nuốt Linh Nguyệt châu, tay phải phủ ở trên lưng Hạng Quân Vãn, một trận hơi ấm, từ phía sau lưng Hạng Quân Vãn chậm rãi rót vào, ấm áp như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn vốn dĩ mỏi mệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Phượng Cửu.
“Vãn Vãn ——” Ngón tay Phượng Cửu thon dài chạm đến hai má trơn bóng như ngọc của Hạng Quân Vãn, trong mắt tràn ngập thâm tình, “Nàng yên tâm, những kẻ gay tổn thương đến nàng, một người ta cũng sẽ không tha……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc