Độc Y Xấu Phi - Chương 34

Tác giả: Chá Mễ Thố

“Dụ Tịnh, dừng tay!” Nhìn ra Dụ Tịnh động sát khí, Dụ Phi ở hắn bảo kiếm cách Hạng Quân Vãn còn có một tấc thời điểm đem bảo kiếm trong tay Dụ Tịnh đẩy ra, “Thái hậu chưa hạ lệnh, chúng ta không thể Gi*t nàng!”
Hai huynh đệ ý kiến khác nhau, để cho Hạng Quân Vãn tranh thủ thời gian, lúc này, nàng đã bị bọn họ bức đến mép huyền nhai, nhìn biển mây mù mịt phía dưới huyền nhai, Hạng Quân Vãn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía Dụ Phi cùng Dụ Tịnh.
“Ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi tại sao phải bắt cóc ta?”
Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, ánh mắt Dụ Tình trầm xuống, “Chúng ta có lệnh trong người, thân bất do kỷ, xin quận chúa không cần khó xử chúng ta.”
Dụ Phi nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới nhớ tới chính mình bị Công Tôn Nam sắc phong phong hào Thái Bình quận chúa, phong hào này dễ nghe, nhưng mà cũng không đem đến cho nàng một cuộc sống thái bình.
“Ca, đừng cùng nàng nói lời vô nghĩa, đem nàng bắt trở về!” Dụ Tịnh không thích nữ tử giảo hoạt như Hạng Quân Vãn, có thể từ địa lao trốn ra, dụng độc còn ngoan như vậy, xem ra bọn họ xem nhẹ nàng rất nhiều, đều bị thanh danh “phế vật” giả dối của nàng lừa.
“Các ngươi đừng tới đây, nếu qua đây ta sẽ nhảy xuống!”
Lời này từ miệng Hạng Quân Vãn nói ra, chính nàng đều cảm thấy ghê tởm muốn phun, tình tiết trong phim truyền hình bị nàng mang ra áp dụng, nhưng đôi song bào huynh đệ này cũng không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hai người chậm rãi tiến lên, làm cho Hạng Quân Vãn lại tiếp tục lui về sát mép huyền nhai.
“Ta thật sự nhảy nga!”
Hạng Quân Vãn “đe dọa”, khiến cho Dụ Phi nhíu mày, Dụ Tịnh cười lạnh, còn bồi thêm một câu, “Ngươi nhảy đi! Có bản lĩnh ngươi thì nhảy!”
Dụ Tịnh vừa dứt lời, Hạng Quân Vãn tháo khăn che mặt, hướng hắn cười quyến rũ. Nụ cười kia, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành, nhưng xứng với ánh mắt biết nói kia của Hạng Quân Vãn, thế nhưng khiến cho Dụ Tịnh chợt thất thần. Ngay lúc hắn ngây người, Hạng Quân Vãn một cước thải nhập không trung, nhảy xuống.
“Mau! Bắt lấy nàng!” Chờ Dụ Phi lao về hướng huyền nhai, Hạng Quân Vãn đã rơi xuống.
Dụ Tịnh không nghĩ tới Hạng Quân Vãn thật sự là nói được thì làm được, hắn có chút hiểu không rõ Hạng Quân Vãn rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Lúc trước giảo hoạt chạy trối ૮ɦếƭ như vậy còn hạ độc bọn họ, lúc này lại ngây ngốc nhảy xuống huyền nhai, chẳng lẽ nàng không biết phía dưới là cái gì?
“Ca, ngươi đi gọi người, dẫn người tìm, ta đi bắt nàng!”
Nói xong, Dụ Tịnh tóm lấy dây mây, nhảy xuống vách núi đen, Dụ Phi cũng không chút do dự, huýt sáo, chỉ chốc lát sau một đám hắc y nhân đều chạy lại đây.
Bởi vì Cẩm thành xây phía trên đỉnh núi, bốn phía đều là huyền nhai, thời điểm Hạng Quân Vãn ở tại phủ tướng quân, đã ở vách núi đen tập luyện quá nhiều cho nên lần này nhảy xuống, nhìn như mạo hiểm, kỳ thật nàng đã sớm nắm giữ kỹ xảo lợi dụng mỏm đá để leo vách\\, vừa xuống được mười thước đã bắt lấy dây mây trên huyền nhai. Ngay lúc Hạng Quân Vãn muốn trèo lên trên, nghe thấy không trung truyền đến thanh âm, Dụ Tịnh cư nhiên đuổi theo.
Thực phiền toái! Hạng Quân Vãn cắn môi, chẳng lẽ bọn họ không biết đạo “đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân yêu”? Nàng đều đã thoái nhượng đến nước này, đối phương vẫn là theo đuổi không bỏ, thật sự là khinh người quá đáng!
*Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân yêu: tìm chỗ, tìm thời điểm mà khoan dung độ lượng.
Hạng Quân Vãn xem xét bốn phía, không có địa phương kín đáo, chỉ có thể dọc theo vách núi đen đi xuống dưới, né tránh Dụ Tịnh truy lùng.
Dụ tịnh đuổi sát Hạng Quân Vãn, càng rơi xuống càng kinh ngạc. Đây là phế vật của phủ tướng quân kia, là tiền Yến vương phi vô năng nhất trong truyền thuyết sao? Cho dù là mọi người trong Hắc Bạch Sát cũng không thể dễ dàng leo lên từ huyền nhai này, hắn đã là hảo thủ trong hảo thủ, còn đuổi không kịp Hạng Quân Vãn, không bắt được nàng.
Theo lý thuyết, một cái cô nương gia không có nội lực không có võ công hẳn phải sợ đến run rẩy, vì sao nàng có thể leo lên tự nhiên, ngay cả hắn đều đuổi theo không kịp? Chẳng lẽ, nàng căn bản là không phải Hạng Quân Vãn, hoặc là, mấy năm nay nàng đều biểu hiện ra giả dối để lừa người? Như vậy, nàng làm như vậy mục đích là cái gì?
Chỉ là vài giây, trong đầu Dụ Tịnh đoán về Hạng Quân Vãn đã có ngàn vạn loại. Những thứ đó, khiến cho Dụ Tịnh càng cảm thấy Hạng Quân Vãn là một nữ tử giảo hoạt, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải bắt trở về.
Hai người di chuyển ở huyền nhai, Dụ Tịnh thân thủ tốt, nhưng Hạng Quân Vãn càng thêm linh hoạt, tuy rằng hai người khoảng cách kém cũng không lớn, nhưng Dụ Tịnh luôn không thể đuổi kịp Hạng Quân Vãn.
Nhìn Dụ Tịnh cắn chặt mình không tha, đôi mắt Hạng Quân Vãn tối sầm lại. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nàng phải giáo huấn người kia một chút!
Cách đáy vực càng ngày càng gần, Hạng Quân Vãn mới nhìn rõ dưới huyền nhai là một đầm nước sâu, bởi vì thác nước trên núi, khiến cho chỗ trũng bị đánh sâu vào thành hố đá, một cái liên tiếp một cái, địa hình cực kỳ kỳ lạ.
Nhìn thấy tảng đá bên thủy đàm, Hạng Quân Vãn nảy ra ý hay, buông dây mây ra, phi thân dừng ở trên tảng đá lớn.
Hạng Quân Vãn chân vừa rơi xuống đất, Dụ Tịnh theo ngay phía sau. “Quận chúa vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi! Ta không muốn đả thương ngươi, đừng ép ta động thủ!”
Dụ Tịnh từng bước một tới gần, Hạng Quân Vãn phất tay, bột phấn bay ra. Trải qua lần đầu tiên, Dụ Tịnh vội vàng né sang một bên. Theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn là một nữ nhân âm hiểm giả dối, hiện tại trong tay không chừng lại là độc dược.
Đợi trong chốc lát, Dụ Tịnh cũng không cảm giác được khác thường, mới lớn mật đuổi theo.
“Phốc ——” Hạng Quân Vãn lại ném một mảnh bột phấn, Dụ Tịnh lại né tránh. Như thế tới lui bốn năm lần, Dụ Tịnh rốt cục hiểu được, hắn bị Hạng Quân Vãn đùa giỡn, bột phấn này chính là bột mì bình thường, căn bản là không phải độc, hắn lại một lần bị Hạng Quân Vãn đùa bỡn trong tay.
Vừa nghĩ tới chính mình bị thua đi thua lại trong tay một tiểu nha đầu, hỏa trong lòng Dụ Tịnh “xoẹt” một cái bùng lên, ưng trảo trực tiếp chụp vào bả vai Hạng Quân Vãn.
“Ba ——” Không đợi Dụ Tịnh bắt được Hạng Quân Vãn, cả người hắn ngã xuống, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc, không thể động đậy.
“Ngươi gạt ta!” Dụ tịnh nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn đang cười khanh khách trước mặt, hận không thể tiến lên một ngụm cắn ૮ɦếƭ nàng. Nữ nhân lừa đảo này! Hắn biết rõ nàng giảo hoạt như hồ, cư nhiên còn khinh địch. Dụ Tịnh hối hận chính mình lúc trước mềm lòng, mới để cho Hạng Quân Vãn thừa dịp trở mình.
“Anh hùng không hỏi xuất xử, không lừa ngươi làm sao ta thoát thân.” Hạng Quân Vãn đi đến bên Dụ Tịnh, lấy đi chủy thủ trong giầy của hắn, đem áo của hắn xé rách thành từng mảnh, bênh thành thừng, đem Dụ Tịnh trói lại, cuối cùng một cước đem hắn đá vào thủy đàm, chỉ lộ ra đầu ở bên ngoài.
Tuy rằng lúc này đã là ngày mùa hè, nhưng mà nước trong thủy đàm lại là lạnh đến tận xương, khiến cho Dụ Tịnh lạnh thấu tâm.
“Ngươi đừng để bị ta tóm được, nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!” Dụ Tịnh cả người run rẩy, miệng vẫn kiêu ngạo như trước.
“Ngươi bắt được ta? Đợi kiếp sau đi!”
Biết được Dụ Tịnh đang kéo dài thời gian, truy binh đuổi phía sau, Hạng Quân Vãn tùy tay xả một ít cỏ ven thủy đàm nhét vào miệng Dụ Tịnh, sau đó vỗ vỗ tay rời đi, tìm đường ra.
Hai bên đều là núi cao, trên núi còn có truy binh, Hạng Quân Vãn tính dọc theo thủy đàm hướng lên trên chạy. Đi được nửa ngày, sắc trời đã dần dần đen lại, phía trước chỉ có một thủy đàm, không có gì đường ra.
“Nàng khẳng định ở phía trước, tiếp tục đuổi theo!” Ngay lúc Hạng Quân Vãn tính đổi một cái đướng ra, xa xa có thanh âm truyền đến, còn có hơn mười cây đuốc. Bọn họ đuổi theo!
Hoàng cung ngự thư phòng, chòm râu lưa thưa trên môi Công Tôn Nam, đang nhẹ nhàng run run. “Hắn nói sao?”
“Hồi hoàng thượng, Hạng Trị Chung cái gì cũng chưa nói, một mực chắc chắn Bách Thái tử là ngoài ý muốn, Thái hậu rất tức giận. Thái hậu sai Hắc Bạch Sát tới tra nguyên nhân tử vong của Bách Thái tử, có lẽ tra được một ít sự tình, chỉ là đại tướng quân cái gì cũng không chịu nói, Thái hậu cũng không có biện pháp. Bất quá, Thái hậu dường như cho người đi bắt Hạng Quân Vãn……”
Nghe xong hồi báo, khóe miệng Công Tôn Nam hơi hơi giơ lên. Xem ra, hắn không nhìn lầm Hạng Trị Chung.
Triệu Mạn tin vào lời đồn đãi bên ngoài, bắt đầu tra chuyện năm đó, điều này xác thực không phải tin tức tốt. Đáng tiếc, bà ta rốt cuộc chỉ là nữ nhân, tra được manh mối, cũng chỉ dao sắc chặt đay rối, trực tiếp lấy mạng kẻ thù, bà cư nhiên còn chơi trò “bắt cóc” với “tra khảo”, thật sự là lòng dạ đàn bà, không làm nên việc.
“Phái người đi tìm Hạng Quân Vãn, cần phải bảo đảm an toàn của nàng. Về phần cái lão yêu phụ kia, tạm thời chờ bà ta qua sinh thần này lại đến thu thập bà ta!”
Công Tôn Nam vừa an bài, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, trong bầu trời màu đen lóe lên một đạo kim quang, chấn động mặt đất run run.
“Sao lại thế này!” Trong cơn kích động, Công Tôn Nam ôm chặt long ỷ, lúc này mới có thể giữ cho hắn giữ vững chân, không bị ngã sấp xuống. “Đã xảy ra chuyện gì?!”
Dị tượng trên bầu trời, toàn bộ mọi người trong kinh thành đều cảm nhận được, đặc biệt hơn là đạo ánh sáng đánh tan màn đêm đó, từ hướng Đông Bắc phát ra, chiếu sáng toàn bộ đêm tối, quang mang màu vàng có thể so với ánh nắng chói mắt, trong tầng kim quang tựa hồ có một con Phượng Hoàng màu vàng, trong bóng đêm bay lên, tại màn đêm này có vẻ phá lệ đường đột, làm cho người xem trợn mắt há hốc mồm.
Công Tôn Nam ra khỏi ngự thư phòng, thì nhìn thấy Kim Phượng Hoàng bay trên không trung, hào quang vạn trượng, từ từ dâng lên, đâm đến mắt người phát đau. “Mau, tìm đem Đỗ Trạch tới đây! Mau tìm Đỗ Trạch tới đây!”
Trong lòng Công Tôn Nam có loại cảm giác khác thường, Phượng Hoàng này có phải hay không có liên quan tới Nữ chúa trong lời tiên đoán? Hay là, hay là…… Công Tôn Nam không dám nghĩ tiếp. Giang sơn của hắn, là của hắn! Tuyệt đối sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào ςướק đi!
Thời điểm Đỗ Trạch bị người kéo tới, đã mệt thở hồng hộc. Công Tôn Nam đi nhanh tiến lên một tay túm lấy Đỗ Trạch bắt đến trước mặt mình, “Nói, Phượng Hoàng này là cái gì? Nói cho trẫm, đây rốt cuộc là sao lại thế này?”
Đỗ Trạch trì hoãn một chút, xuất ra mai rùa, “Cốc cốc cốc” lắc lư mấy lần, miếng đồng rơi “rầm” xuống mặt đất. Lại nhìn kết quả bói, mai rùa trong tay Đỗ Trạch nứt ra, “lách tách” vỡ trên mặt đất.
“Bệ, bệ hạ, phượng khiếu cửu thiên…… Nữ chúa, lâm thế……”
So với Công Tôn Nam thất kinh, Hạng Quân Vãn lúc này sớm đã bụng đói kêu vang. Bị Dụ Phi cùng Dụ Tịnh truy đuổi không có chỗ có thể trốn, nàng đành phải lẻn vào trong nước, không nghĩ tới thủy đàm này đúng là hoạt thủy*, đi theo dòng nước, Hạng Quân Vãn đến trên bờ.
* Nước lưu thông tới một nơi nào đó.
Ra khỏi nước, Hạng Quân Vãn đi dọc theo một cái đường nhỏ uốn lượn tiến lên phía trước, càng đi không gian càng hẹp lại, cuối cùng chỉ đủ một người đi qua, đến cuối đường, Hạng Quân Vãn nhìn thấy hiện ra một cánh cửa màu trắng, trên cửa có một khóa mật mã hình chữ nhật, mười con số, ngoại trừ thơ từ cổ, Hạng Quân Vãn ở trên mặt thấy được con số Ả Rập cùng chữ cái tiếng Anh.
Trời! Nhìn thấy con số cùng chữ cái quen thuộc, Hạng Quân Vãn nhất thời cảm thấy dị thường thân thiết. Chẳng lẽ thế giới này còn có người xuyên qua sao? Đây rốt cuộc là Thế giới gì!
Nước mắt vui sướng trên khóe mắt Hạng Quân Vãn như sắp trào ra, đến nơi đây lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật kiếp trước, Hạng Quân Vãn hưng phấn đến hỏng rồi, vội vàng trả lời vấn đề. “Hai chim hoàng oanh (Minh Thúy Liễu)”, “32x(9+4)=426”, “love=father+and+mother+I+love+you”……..
Đối với người thế giới này mà nói, mười câu hỏi này quả thực so với lên trời còn khó hơn, nhưng mà đối với Hạng Quân Vãn mà nói, đây quả thực chính là một bữa ăn sáng.
Đem đáp án về mật mã khóa giải xong, cửa “ba” một tiếng mở ra.
Hạng Quân Vãn vội vàng muốn biết trong này rốt cuộc là người nào, trực tiếp đi vào, vừa vào cửa, đại môn gắt gao đóng lại. Bất quá, hiếu kỳ với những thứ trước mặt, lớn hơn so với sự sợ hãi. Hạng Quân Vãn dọc theo đường hẹp quanh co đi được 5 phút, trước mắt sáng tỏ thông suốt, như đang lạc vào tiên cảnh.
Đây là một thạch động thiên nhiên, bị người trang trí thành phòng ngủ hoa lệ dành cho nữ tử, trên thạch bích vẽ đầy các loại tranh vẽ sắc thái rực rỡ, có máy bay, có ca-nô, có xe lửa, quả thực liền là một thu nhỏ của xã hội hiện đại. Ở trên đỉnh đầu Hạng Quân Vãn, được khảm những viên Dạ minh châu lớn như nắm tay, làm cho cả huyệt động tựa như thế ngoại đào nguyên.
Trên bàn đá trong động, có một cái hộp sắt, Hạng Quân Vãn mở ra, tầng thứ nhất lại là một cái 乃út ghi âm.
“Chao ôi! Đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được đồng bào của ta! Hi, ngươi là thế nào xuyên qua đến? Đừng nói cho ta ngươi là vì tai nạn xe cộ! Ha ha ha…… Nói giỡn thôi, ta không biết ngươi chừng nào thì đến, nhưng, ngươi có thể tìm tới nơi này, nói lên chúng ta có duyên phận…… A nga, hình như pin không đủ, ta nói ngắn gọn. Đồng hương, ta để lại cho ngươi một ít bảo bối, ngươi có thể thử xem. Không nói nữa, ta đi về trước! Chúc ngươi may mắn!”
Lời nói trong 乃út ghi âm khiến cho Hạng Quân Vãn càng thêm xác định nơi này từng có người xuyên qua, mang theo lòng hiếu kỳ mở ra tầng thứ hai. Bên trong cư nhiên là một khẩu súng lục P229 của Đức, còn có hai băng đạn, còn có thêm một tờ giấy đính kèm, mặt trên là một hàng chữ viết ngoáy, “Hy vọng ngươi thích, đồng hương.”
Có hai tầng “kỳ tích” trước đó, Hạng Quân Vãn mở ra tầng thứ ba, vừa chạm đến, thì cảm thấy một trận lạnh lẽo, mở ra, bên trong có con rắn nhỏ màu vàng đangg nằm. Môi trường giá lạnh, khiến cho con rắn nhỏ bị vây trong trạng thái ngủ đông, lại nhìn đến trên đầu con rắn nhỏ đỏ có vương miện như máu, Hạng Quân Vãn xém chút kêu lên thành tiếng.
Độc môn bảo điển về độc có ghi lại, trong đó độc nhất cũng hiếm thấy nhất, phải nói đến Kim Ti Xà. Loại xà này cả người màu vàng ròng, trên đầu có vương miện, độc tính càng mạnh, màu của vương miện càng đỏ. Kim Ti Xà trước mắt này, không đến ba mươi li, vương miện đỏ như huyết kê, tuy rằng cái đầu không lớn, lại xà trung chi vương, độc trung cực phẩm.
Thật không biết cái người xuyên qua đó trước đây là thân phận gì, chẳng những có súng lục, còn có độc vật lợi hại như thế….. Hạng Quân Vãn còn chưa kịp tự hỏi mấy vấn đề này, Kim Ti Xà đã chậm rãi mở mắt. Cặp mắt kia, cùng ngọc lục bảo cực phẩm giống nhau, xanh lạnh lẽo đến xương.
Hạng Quân Vãn nuốt nuốt nước miếng, nàng tuy rằng đã sớm muốn nuôi một độc sủng, nhưng hiện tại nhảy ra một cái vương xà, nàng vẫn có chút sợ hãi, lo lắng cho mình kiểm soát không nổi. Nọc của Kim Ti Xà có thể nung chảy vàng, một giọt nọc độc đủ để Gi*t sạch một thôn trấn. Lúc này, Hạng Quân Vãn phải làm chuyện quan trọng nhất chính là thuần phục Kim Ti Xà trước mắt, khiến cho nó trở thành độc sủng của mình.
“Tê ——” Kim Ti Xà phun ra cái lưỡi đỏ tươi, thân hình cuận thành viên bánh dần dần duỗi thẳng, chậm rãi trèo ra khỏi hộp sắt. “Tê ——”
Từ lúc ra khỏi thủy đàm, quần áo Hạng Quân Vãn thì ướt sũng dán tại trên người, hiện tại nhìn xà vương uốn éo thành hình chữ S bò lại, cảm giác lạnh lẽo trên người Hạng Quân Vãn càng đậm liệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc