Độc Y Xấu Phi - Chương 31

Tác giả: Chá Mễ Thố

Khi Nam công tử biến mất năm ngày, rốt cục xuất hiện ở đại môn Yến vương phủ, Công Tôn Trường Khanh cùng Bách Lý Giao cùng nhau ra đón tiếp.
Nhìn thấy Phượng Cửu, Bách Lý Giao rất kinh ngạc, thời điểm nhìn đến Phượng Cửu vẻ mặt xuân sắc, ẩn tình đưa tình nhìn về phía Hạng Quân Vãn, trong lòng Bách Lý Giao bắt đầu phiên giang đảo hải. Hay là, Phượng Cửu thật sự thích nam nhân? Tuy rằng Nam công tử quả thật là không tệ, nhưng thiếu chủ Bàn Long thành là một kẻ đoạn tay áo, tin tức này cũng thật sự là quá mức kinh người.
Bách Lý Giao xuất hiện, cũng làm cho Hạng Quân Vãn có chút giật mình. Công Tôn Trường Khanh sở dĩ bị lưu đày Mạn Bắc, không tánh được có thêm công lao của Bách Lý Giao, theo lý thuyết hai người hẳn là vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm, đánh đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng tường an vô sự, còn một bộ dáng hữu nghị tình thâm. Rốt cuộc là hữu tình, hay là có chuyện khác? Trong lòng Hạng Quân Vãn có chút tà ác nghĩ.
“Ngươi chịu đến đây?” Công Tôn Trường Khanh đang nhìn đến Phượng Cửu bên người Hạng Quân Vãn, chỉ là kinh ngạc một lát, ánh mắt liền dừng lại ở trên mặt Nam công tử, “Ta còn tưởng rằng ngươi sợ trị không hết bệnh của ta, cho nên không dám tới.”
“Công Tôn Trường Khanh, miệng thối không nên mở miệng bậy, ô nhiễm không khí. Ta bất quá là sợ ngươi chi không nổi tiền, cho ngươi thời gian chuẩn bị hoàng kim, thế nào, tiền chuẩn bị tốt? Nếu chuẩn bị tốt, bắt đầu chữa bệnh đi! Trừ phi, ngươi hiện tại đối với nữ nhân không có hứng thú, thích hoa cúc tàn ——”
Thời điểm nói lời này, mắt Hạng Quân Vãn không có hảo ý quét qua Công Tôn Trường Khanh cùng Bách Lý Giao khiến cho mọi người có thể hiểu được ý tứ của nàng.
“Phốc xuy ——” Phượng Cửu tà ác cười ngay tại chỗ, chỉ có Công Tôn Trường Khanh đen mặt, cùng Bách Lý Giao vẻ mặt nghiền ngẫm. “Ở trong mắt Nam công tử, ta cùng Yến vương là quan hệ nam nam bất chính kia?”
Bách Lý Giao cũng là kẻ không đem người bức tử không dừng, lời này vừa ra, Hạng Quân Vãn vui vẻ, “Ta nhưng cái gì cũng chưa nói, Hi Quận vương nghĩ nhiều!”
So với lời nói ác độc, Công Tôn Trường Khanh không phải đối thủ của Hạng Quân Vãn, chỉ là vài hiệp, liền bại trận. Công Tôn Trường Khanh không ngừng mà tự an ủi mình, hiện tại Nam công tử còn có tác dụng, còn cần hắn chữa bệnh cho mình, đại trượng phu co được dãn được……
Đến thư phòng, Công Tôn Trường Khanh nhìn thấy Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao đi theo vào, trong lòng có chút không thoải mái. Làm nam nhân, đều có loại tâm lý ganh đua so sánh, chuyện tình ** như vậy, hắn không muốn cho nam nhân khác thấy. Vạn nhất chính mình không sánh bằng bọn họ, chẳng phải là bị người chê cười?
“Phiền toái các ngươi đi ra ngoài ——” Công Tôn Trường Khanh nhướn mi, hắn chỉ có ở trước mặt nữ nhân của mình, mới có thể cởi sạch không ngượng ngùng, ở trước mặt nam nhân, tựa hồ có chút quái dị.
“Không được!” Phượng Cửu khoanh hai tay, dựa vào cửa, “Ta muốn bồi Nam Nhi.” Phượng Cửu một bộ dáng ૮ɦếƭ cũng không đi, hắn không ưa Công Tôn Trường Khanh, càng không yên lòng để bọn họ một mình cùng một chỗ. Sau khi cùng Hạng Quân Vãn hôn môi, Phượng Cửu xác định khẳng định nữ nhân này chính là nương tử của mình. Hiện tại nương tử nhà mình cùng với nam nhân khác cô nam quả nữ một chỗ một phòng, hơn nữa là chữa bệnh chỗ kia cho Công Tôn Trường Khanh, Phượng Cửu vô luận như thế nào đều không yên lòng.
Một tiếng “Nam Nhi” của Phượng Cửu, khiến cho lỗ chân lông toàn thân Hạng Quân Vãn đều ra sức mở ra. Sau hai cái hôn môi nồng khiệt lúc trước, quan hệ của bọn họ tựa hồ kéo gần lại rất nhiều, đến nỗi với Phượng Cửu ở trong xe ngựa luôn một bộ đáng thương, vẻ mặt nàng hôn ta sẽ phải phụ trách ta, làm cho nàng dở khóc dở cười.
Hiện tại Phượng Cửu cố ý lưu lại, Bách Lý Giao cũng là một bộ dáng không muốn tránh đi, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút nhức đầu. “Phượng Cửu, ngươi đi ra ngoài đi, thời điểm ta chữa bệnh không thích có người bên cạnh.”
“Nam Nhi ——” Phượng Cửu tiến đến bên tai Hạng Quân Vãn, đè thấp tiếng nói, “Nhìn thứ không nên nhìn, sẽ đau mắt hột. Nếu không, tiền khám bệnh này chúng ta không cần. Chính là mấy vạn hoàng kim ta đều có…… Hay là, nàng nếu thật muốn xem, trở về ta cởi ra cho nàng xem đủ? Như thế nào……”
Tuy rằng thanh âm của Phượng Cửu không lớn, nhưng Bách Lý Giao cùng Công Tôn Trường Khanh là nhân vật nào, hai người thính lực vô cùng tốt, làm sao có thể bỏ quá lời nói của Phượng Cửu. Nhìn một đại danh công tử yêu nghiệt dị thường trước mặt nói những lời như vậy, Bách Lý Giao trực tiếp nghẹn họng nhìn trân trối, biểu tình của Công Tôn Trường Khanh lại cứng ngắc. Nếu không phải thân thể có tật, chẳng lẽ hắn nguyện ý như thế sao? Phượng Cửu là có ý gì? Hắn cũng không phải biến thái!
“Ta là đại phu, chẳng lẽ để cho ta dùng lụa trắng bịt mắt?”
Hạng Quân Vãn đối với dấm chua của Phượng Cửu có chút không biết nói gì, chẳng lẽ hắn còn muốn đem Công Tôn Trường Khanh phế đi hay sao.
“Không được! Ngươi có thể ở bên cạnh chỉ điểm, để cho những người khác thi châm.”
Ở chuyện này, Phượng Cửu đặc biệt cố chấp. Lúc trước hắn không có ở đây quan sát Hạng Quân Vãn chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, để cho bọn họ có cơ hội “thân mật tiếp xúc”, hiện tại hắn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, nhất định sẽ không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào. Đặc biệt là địa phương bị thương kia của Công Tôn Trường Khanh, chẳng lẽ để cho Hạng Quân Vãn xem chim nhỏ của nam nhân khác? Là một nam nhân bình thường cũng sẽ không chịu được!
Phượng Cửu bướng bỉnh, cùng Hạng Quân Vãn giằng co, sự cố chấp của nam nhân ở chuyện này được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Kiên trì đến cùng, Phượng Cửu trực tiếp tung đòn sát thủ “Nam Nhi, ngươi nếu không đáp ứng, ta liền hôn ngươi ——”
Lời nói trực tiếp đem ánh mắt Công Tôn Trường Khanh cùng Bách Lý Giao hấp dẫn đến môi đỏ mọng của Hạng Quân Vãn, đỏ sẫm như đỗ quyên nở rộ, còn có chút sưng, người sáng suốt vừa thấy liền biết đây là có chuyện gì. Không nghĩ tới Phượng Cửu thế nhưng thật sự là đoạn tay áo, tin tức này, thật sự là quá mức rung động!
Bách Lý Giao trầm mặc đánh giá Hạng Quân Vãn, từ lần gặp ám sát tên phố, hắn phái ra người một nhà tìm kiếm hành tung Nam công tử, nhưng người này tựa như bốc hơi, hơn nữa không có ai biết lai lịch Nam công tử, hắn quả thực liền là một ẩn số.
Bởi vì lời tiên đoán Nữ chúa thiên hạ, đủ loại mọi loại người đi tới Cẩm thành, còn có rất nhiều người mạc danh kỳ diệu cũng một đêm thành danh, tỷ như thần long kiến thủ bất kiến vĩ Di Hồng công tử, tỷ như vị Nam công tử y thuật cao minh này. Bọn họ đến Cẩm thành mục đích là cái gì chứ? Cũng là vì nữ nhân trong lời tiên đoán kia sao? Nghĩ như vậy, Bách Lý Giao lại nhịn không được nhìn Hạng Quân Vãn thêm vài lần.
Lúc này, Hạng Quân Vãn có chút hối hận, chính mình vừa hôn “trả thù” hoàn toàn khiến cho Phượng Cửu có cảm giác được thăng chức, hắn bá đạo giống như hắn đã là nam nhân của nàng, tuyên bố quyền sở hữu của hắn, mà ૮ɦếƭ người chính là, loại cảm giác này cũng không tệ.
Công Tôn Trường Khanh nhìn thấy hai nam nhân ở trước mặt mình “mắt đi mày lại”, có loại cảm giác ghê tởm muốn phun. Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn hoàn toàn xem nhẹ hắn, đem hắn tham khảo giống như thương phẩm, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất là khó chịu.
“Các ngươi là đang kéo dài thời gian, hay là không có bản lĩnh chữa khỏi cho ta?”
“Câm miệng ——” Hạng Quân Vãn đối với kẻ đột nhiên ngắt lời rất là phản cảm, dương tay, mười miếng thủy tinh châm cách quần áo của Công Tôn Trường Khanh chui vào thân thể hắn.
“Ngươi!” Trên người phát đau khiến cho mặt Công Tôn Trường Khanh có chút biến dạng, theo hắn thấy hành vi của Hạng Quân Vãn hoàn toàn chính là trả thù! Đây là chữa bệnh cho hắn sao? Hoàn toàn đem hắn coi là bia tập bắn a!
“Thời điểm ta thi châm ngươi tốt nhất im lặng, nếu ngươi lại tiếp tục ầm ỹ, ta không ngại cùng Thái tử hợp tác, cho ngươi cả đời đều không được làm nam nhân.”
Chuyện Công tôn Ký tìm gặp Hạng Quân Vãn Công Tôn Trường Khanh đã sớm tra được, chỉ là không nghĩ tới đối phương sẽ hào phóng như thế mà nói ra. Hắn đây là ý gì? Đứng về phía mình, hay là……
Không để Công Tôn Trường Khanh suy nghĩ nhiều, hạ thể ngủ say của hắn đã có phản ứng, Hạng Quân Vãn mím chặt môi, hai tay như gió, ở trên người hắn thi châm, để cho Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao vây xem.
“Thấy qua cách không điểm huyệt, ta vẫn là lần đầu tiên thấy cách quần áo chữa bệnh.” Bách Lý Giao không phải kẻ ngốc, Hạng Quân Vãn ra tay, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Khóe miệng Phượng Cửu cong thành một độ cong xinh đẹp, nữ nhân hắn nhìn trúng làm sao có thể bình thường chứ! Xem thủ pháp của Hạng Quân Vãn hết sức thuần thục, Phượng Cửu trong lòng có chút buồn bực. Theo tư liệu Phi Sương lấy đến, mười bốn năm trước Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân, sau ba năm ở Yến vương phủ, chưa từng cùng ai học qua y thuật. Như vậy, hiện tại y thuật của nàng thuần thục như vậy là học của ai chứ? Xem ra, tiểu nương tử của hắn còn có rất nhiều bí mật chờ hắn đến đào móc a ——
Công Tôn Trường Khanh đối với Hạng Quân Vãn vốn dĩ còn có phòng bị, theo thân thể hắn dần dần sống lại mà đánh mất, hắn im lặng đứng, tùy ý Hạng Quân Vãn ở trên người hắn ghim kim. Cảm giác kim đâm vào thịt tuy rằng đau, sau sự đau đớn ấy lại khiến hắn thoải mái dị thường.
“Tại sao phải giúp ta?” Công Tôn Trường Khanh không rõ, Hạng Quân Vãn đối đầu cùng Công Tôn Ký, hắn không lộ diện, chính mình căn bản tìm không thấy hắn, đánh cuộc kia cũng không có gì hiệu quả, cùng lắm bồi trước thanh danh thôi. “Tại sao?”
“Dong dài.” Hạng Quân Vãn lười sắm vai.
Ngoại trừ chữa bệnh, Hạng Quân Vãn cũng không muốn cùng tên chồng trước này có gì liên quan, dù sao, hắn là hung thủ sát hại chủ nhân của tấm thân này, nàng đối với hắn không có hảo cảm gì.
Chờ đến chạng vạng, Hạng Quân Vãn mới rút ra cây thủy tinh châm cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi trên mặt Hạng Quân Vãn, Công Tôn Trường Khanh có chút động dung, tốt xấu người ta trị bệnh mình, hẳn nên cảm tạ.
Ngay lúc Công Tôn Trường Khanh tính nói tiếng “cám ơn”, một câu cụt hứng bay tới lỗ tai hắn. “Vương gia, tiền chuẩn bị tốt chưa?” Nhất thời, mặt Công Tôn Trường Khanh trầm xuống, “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Đến khám bệnh tại nhà một vạn hoàng kim, cứ tính một châm một ngàn hoàng kim, vừa rồi tổng cộng là chín mươi mốt châm, cũng chính là chin mươi mốt ngàn, thêm phí khám bệnh tại nhà, bốn bỏ năm lên, ta cho tính ngươi mười vạn hoàng kim đi!”
Hạng Quân Vãn đem thủy tinh châm bỏ vào hòm, thật cẩn thận mà lau bao tay mới nghiên ra ở trên tay, cười híp mắt nhìn Công Tôn Trường Khanh.
“Mười vạn hoàng kim?” Thiên hạ này chỉ sợ không có tiền chữa bênh nào đắt hơn!
“Làm phiền đem tiền đưa đến Khang Đức ngân trang, cám ơn! Chờ xác định người thanh toán đủ chẩn kim, ta sẽ kê đơn cho ngài. Uống thuốc cùng thoa ngoài da, mười ngày sau, cam đoan người so với trước kia càng sinh long hoạt hổ.”
Lời của Hạng Quân Vãn, ở trong tai Công Tôn Trường Khanh lại thành hết sức châm chọc, Phượng Cửu nghe lại không được tự nhiên. Cái gì gọi là so với trước kia sinh long hoạt hổ? Phượng Cửu nhịn không được hung hăng quét mắt về phía Công Tôn Trường Khanh, đưa tay nắm lấy eo Hạng Quân Vãn, “Chúng ta đi! Công Tôn Trường Khanh, nhớ rõ, Khang Đức ngân trang!”
Thời điểm hai người chuẩn bị nghênh ngang rời đi, quản gia đi đến, “Vương gia, Vân Tranh quận chúa của Thương Nguyệt quốc cầu kiến.” Nói xong, quản gia không tự giác nhìn mắt Phượng Cửu, quả nhiên, vừa nghe đến tên Vân Tranh, phượng nhãn của Phượng Cửu híp lại, bàn tay đặt ở trên lưng Hạng Quân Vãn vô thức siết chặt.
Vân Tranh đến, không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình Công Tôn Trường Khanh khá hơn. Bị đôi nam nữ, sai rồi, cẩu nam nam lừa mười vạn hoàng kim, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh rất là khó chịu. Vụ ám sát trên đường mấy ngày hôm trước hắn đã nghe nói qua, Vân Tranh đối với Phượng Cửu có Dụς ∀ọηg độc chiếm nổi tiếng tứ quốc, hiện tại Vân Tranh tới đây, xem Phượng Cửu cùng Nam công tử phải làm sao!
“Mau mau mời Vân Tranh quận chúa tiến vào! Bổn vương thay đổi quần áo sẽ tới!” Nói xong, Công Tôn Trường Khanh đi thay quần áo, để lại ba người.
Công Tôn Trường Khanh cố ý thiết kế mâu thuẫn cho Nam công tử cùng Vân Tranh, Bách Lý Giao cũng muốn nhìn một chút thái độ của Phượng Cửu đối với chuyện này, không biết khi Vân Tranh quận chúa đối đầu với Nam công tử rốt cuộc Phượng Cửu sẽ đứng về phía ai.
Lúc này, xấu hổ nhất phải kể tới Phượng Cửu. Hắn vạn lần không nghĩ tới Vân Tranh sẽ đuổi tới Yến vương phủ, nữ nhân này da mặt dày đến như vậy, cũng là một loại cảnh giới. Vãn Vãn —— ánh mắt Phượng Cửu dừng ở trên mặt Hạng Quân Vãn, muốn biết nàng có thể hay không vì vậy đối với mình thất vọng, không nghĩ tới Hạng Quân Vãn lười biếng nhu nhu huyệt Thái Dương, nhợt nhạt ách xì một cái.
“Hôm nay thức dậy sớm, lại có chút mệt nhọc.”
Vừa nghe lời này, Phượng Cửu vui vẻ. Hạng Quân Vãn hiển nhiên không hy vọng ở chỗ này bị người chế giễu, lập tức Phượng Cửu nắm lấy Hạng Quân Vãn, hướng Bách Lý Giao cười đến diêm dúa lẳng lơ, “Bách Lý Giao, phiền toái giao cho ngươi, ta mang Nam Nhi đi ngủ.”
Cùng lần trước giống nhau, không đợi Bách Lý Giao hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Phượng Cửu đã mang theo Hạng Quân Vãn bay xa hơn mười thước.
Khốn kiếp! Phượng Cửu ngươi tên hỗn đản! Bách Lý Giao cắn răng, bất đắc dĩ nhìn hai người đi xa. Lần trước Phượng Cửu đem cục diện rối rắm quăng cho hắn, lúc này lại như thế. Giống như hai lần té xuống cùng mộ cái hố, Bách Lý Giao cảm thấy hết sức bất mãn, vừa định né tránh, Vân Tranh đã từ xa đi đến.
“Giao ca ca……” Nghe thấy thanh âm mềm nhũn, Bách Lý Giao trên người khó chịu giống như có kiến bò, chỉ là tâm tư Vân Tranh đều đặt ở trên người Phượng Cửu, không có chú ý tới những thứ khác.
“Giao ca ca, ngươi có nhìn thấy Phượng Cửu hay không? Quản gia nói hắn ở chỗ này.” Vân Tranh vẫn mặc chiếc váy màu tím nhạt như trước, một bộ dáng chim nhỏ xấu hổ nép vào người, ánh mắt lại không ngừng ở chung quanh tìm kiếm thân ảnh Phượng Cửu. Đang lúc Vân Tranh kinh ngạc vì sao Phượng Cửu không ở đây, Bách Lý Giao mỉm cười, quăng cho nàng một trái bom, “Phượng Cửu? Phượng Cửu sớm đi rồi.”
“Cái gì?!” Nhậm Vân Tranh lại quên mất phải giả vờ yếu ớt, lúc này lại khôi phục tướng mạo sẵn có, “Giao ca ca, ngươi nói là thật sự? Phượng Cửu đi rồi?”
“Đúng vậy, hắn mang theo Nam công tử đi rồi. Nam công tử nói ngủ không ngon, bọn họ tựa hồ trở về ngủ đi……” Bị Phượng Cửu lừa hai lần, Bách Lý Giao quyết định thêm mắm thêm muối thêm chút gia vị cho Phượng cửu cùng Vân Tranh, cái này gọi là nhất báo hoàn nhất báo.
Ngủ?! Vân Tranh cắn môi, ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay. Phượng Cửu ૮ɦếƭ tiệt, biết rõ nàng đến đây, còn mang theo Nam công tử đi mất, chẳng lẽ bọn họ đã đi đến một bước kia rồi sao? Hoàn hảo nàng còn lưu hậu thủ, sai Hắc Ưng canh giữ ở bên ngoài. Phượng Cửu, ngươi muốn bảo hộ Nam công tử, ta không cho ngươi như ý!
Rời khỏi chưa được bao lâu Phượng Cửu liền cảm giác được sát khí, “Đi ra!” Phượng Cửu dừng bước lại, tóc trên trán bị gió thổi bay lên.
“Thiếu thành chủ, đừng làm khó dễ ta. Quận chúa sai ta mang Nam công tử đi, mời người tránh ra……” Khuôn mặt Hắc Ưng vô cảm như trước, chắn trước Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn. Hắn biết mình đánh không lại Phượng Cửu, nhưng Vân Tranh hạ tư lệnh, hy vọng Phượng Cửu xem mặt mũi lão thái quân sẽ không làm khó hắn.
Khi hàn khí xuyên thấu đến từng mạch máu nhỏ ở gáy Hắc Ưng, hắn rốt cục hiểu được lần này hắn tính toán sai lầm rồi, Phượng Cửu chân chính đem Nam công tử đặt ở trong lòng.
“Nam Nhi, muốn xử hắn thế nào?” Phượng Cửu cúi đầu, khóe môi kề sát vành tai Hạng Quân Vãn, thanh âm mị hoặc, lại tràn ngập từ tính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc