Độc Y Xấu Phi - Chương 29

Tác giả: Chá Mễ Thố

Gò má tái nhợt của Hạng Quân Vãn nổi lên một vạt đỏ bừng, khiến cho Phượng Cửu nhìn xem xém chút ngưng thở. Trên đời lại có dịch dung thuật tốt như vậy, có thể làm cho biểu tình trở nên sinh động như vậy, sắc mặt còn tự nhiên như vậy. Phượng Cửu đưa tay sờ một chút mặt Hạng Quân Vãn, muốn nhìn một chút rốt cuộc là mặt nạ da người hay là gì, lại ở thời điểm chạm đến đến mảnh nhẵn mịn kia, nội tâm bỗng dưng trở nên nhộn nhạo.
Đây là làn da thật sự, vết bớt trên mặt nàng là thật? Trong lòng Phượng Cửu nghi hoặc, còn lại muốn xoa Ϧóþ hai má xúc cảm tốt như thế, lại bị Hạng Quân Vãn tát một cái đem tay của hắn đẩy ra.
“Đi ra ngoài ——” Hạng Quân Vãn cắn môi, răng nanh nhỏ trắng tỏa ra ánh sáng như trân châu. Biểu tình xấu hổ như vậy lại mang theo tức giận, giống như mặt trời sáng sớm mọc ở dưới Phượng Hoàng hoa xinh đẹp động lòng người như thế, tim Phượng Cửu “bang bang” đập dồn dập, trong mắt lại bay lên một chút ngượng ngùng, ân một tiếng, Phượng Cửu xoay người đi ra ngoài, cũng không cẩn thận ᴆụng ngã ghế dựa, xém chút ngã.
Bộ dáng chật vật của Phượng Cửu dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, nàng muốn cười, lại đưa tới một trận đau đến run rẩy ở bụng. Phượng Cửu đi ra ngoài chưa bao lâu, Lạc Tuyết liền tiến vào, vừa thấy Hạng Quân Vãn là tới đại dì mụ, vội vàng nấu nước ấm, hầu hạ Hạng Quân Vãn. Chờ đến khi Hạng Quân Vãn đổi một thân y phục sạch sẽ, lại chườm bao ấm áp ở trên bụng, Lạc Tuyết mới cười ra tiếng.
“Tiểu thư, Phượng công tử thật sự là chơi vui, người cũng không thấy, thời điểm hắn đi ra ngoài mặt đỏ giống như mật đào, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua một người nam nhân nào có thể xấu hổ thành như vậy. Hì hì!”
Giúp đỡ Hạng Quân Vãn nằm xuống, Lạc Tuyết đem chuyện của Phượng Cửu nói ra, mấy ngày này Lạc Tuyết đã quen với việc Phượng Cửu có chuyện hay không có chuyện đều chui vào khuê phòng của tiểu thư, Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn như thế nào Lạc Tuyết đều thấy ở trong mắt, cho nên nàng đối với Phượng Cửu ấn tượng không tệ.
Vừa nghĩ tới Phượng Cửu cuối cùng giống như “chạy chối ૮ɦếƭ”, Hạng Quân Vãn mỉm cười.”Ngươi bảo hắn trở về đi! Ta muốn nghỉ ngơi……”
Thời điểm Lạc Tuyết đi ra ngoài, Phượng Cửu đã khôi phục trạng thái yêu nghiệt bình thường, vừa thấy Lạc Tuyết hắn thì nghênh đón, “Lạc Tuyết, Vãn Vãn bị thương làm gì rồi? Băng bó chưa? Chỗ này của ta có một bình Ngọc Phu Sinh Cơ cao, bôi xong sẽ không để lại vết sẹo, ngươi đem cho nàng.”
Lời của Phượng Cửu khiến Tuyết nghe thấy có chút là lạ, “Tiểu thư cũng không bị thương a!”
“Không bị thương làm sao có nhiều máu như vậy? Lạc Tuyết, Vãn Vãn có phải hay không bị thương rất nặng? Ta xem sắc mặt vừa rồi của nàng khó coi như vậy, nhất định bị thương rất nặng, có phải hay không nàng không cho ngươi nói cho ta biết? Ngươi để cho ta vào xem nàng!”
Lạc Tuyết sửng sốt, hiện tại rốt cục hiểu được Phượng Cửu nói “máu” là có ý gì, lập tức cười gập thắt lưng. Ôi mẹ ta nha! Vị gia này trong đầu chứa cái gì? Cái loại chuyện này, chỗ kia, muốn băng bó làm sao đây!
Lạc Tuyết rốt cục hiểu được Hạng Quân Vãn bình thường nói câu “rất ngu rất ngây thơ” kia là có ý gì, Phượng Cửu chính là người như vậy a!
Bất quá, điều này cũng thuyết minh Phượng Cửu bình thường tiếp xúc nữ nhân không nhiều lắm, cho nên đối với những thứ này cũng không hiểu biết. Lạc Tuyết hiện tại đối với Phượng Cửu càng thêm vừa lòng, nam nhân sạch sẽ mới xứng đôi cùng Hạng Quân Vãn, người nam nhân này không tệ!
Thấy Lạc Tuyết không lo lắng ngược lại còn cười, mày Phượng Cửu vặn vặn. Nha đầu này bị Hạng Quân Vãn coi như bảo bối, nàng sao có thể đối với chủ tử như thế?
Nhìn ra Phượng Cửu bất mãn với mình, tiếng cười của Lạc Tuyết rốt cục ngừng lại. “Phượng công tử, tiểu thư nhà ta không bị thương, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Phượng Cửu tiến lên một bước.
“Quý thủy của tiểu thư đến.” Tthanh âm của Lạc Tuyết tuy nhỏ, lại bị Phượng Cửu nghe rõ ràng rành mạch.
Nhất thời, khuôn mặt trắng nõn của Phượng Cửu biến thành màu hồng, lại cấp tốc chuyển sang ráng đỏ, cuối cùng biến thành trứng tôm nấu chín, thanh âm cũng trở nên lắp bắp, “Quý, quý thủy……”
“Đúng vậy a! Tiểu thư không thoải mái, mời công tử trở về, nàng muốn nghỉ ngơi.” Lạc Tuyết xoay người tính vào nhà, dường như lầm bầm lầu bầu bổ một câu, “Tiểu thư mỗi lần quý thủy đều sẽ đau đến ngất xỉu đi, ai…… Mấy ngày nay tiểu thư lại phải chịu khổ. Tiểu thư đáng thương!”
Lời này, khiến cho Phượng Cửu mới vừa rồi còn đang ngượng ngùng lập tức sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt. Hạng Quân Vãn ở bên trong chịu khổ, hắn sao có thể phất tay áo chạy lấy người.
Hạng Quân Vãn tính nằm xuống, lại phát hiện trước mắt tối sầm lại, mở mắt ra nhìn thấy Phượng Cửu, nàng có chút giật mình. “Không phải cho ngươi trở về sao! Ta đây hai ngày không thoải mái ——”
“Ta biết.” Phượng Cửu cúi xuống, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Hạng Quân Vãn, “Ta ở cùng nàng, chờ nàng ngủ ta lại đi.”
Hạng Quân Vãn muốn cự tuyệt, nhưng mà từ trong lòng bàn tay Phượng Cửu truyền đến độ ấm làm cho nàng cảm thấy hết sức ấm áp, hôm nay giằng co nửa ngày, lúc này Hạng Quân Vãn thật sự mệt mỏi, trực tiếp nhắm mắt lại, thoáng chốc thì nặng nề đi vào giấc ngủ.
“Chít chít ——” Ngân Hồ nằm ở trong nôi, con mắt long lanh trợn trừng, nhìn Phượng Cửu xốc lên chăn nằm ở bên người Hạng Quân Vãn, Ngân Hồ xém chút cắn đầu lưỡi. Chủ nhân đây là muốn làm sao? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn ăn đậu hủ Hạng Quân Vãn sao? Không cần! Chủ nhân, ngươi khi nào lại hạ lưu như vậy?
“Câm miệng!” Phượng nhãn của Phượng Cửu bắn qua, trừng mắt liếc Ngân Hồ một cái, Bao Tử lập tức ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh, vẫn không nhúc nhích nhìn Phượng Cửu. Được rồi! Nó thừa nhận mình và Phượng Cửu lực lượng chênh lệch quá lớn, chỉ có thể “thấy ૮ɦếƭ mà không cứu” ——
Hạng Quân Vãn đã ngủ say, Phượng Cửu đưa tay dịch chuyển đến trên bụng của nàng, đem nội lực hóa thành dòng nước ấm, chậm rãi ấm áp xoa bụng của nàng. Những thứ này là Lạc Tuyết vừa nói cho hắn biết, Lạc Tuyết hướng về mình, khiến cho trong lòng Phượng Cửu lại hy vọng tràn đầy. Chỉ là tiểu nhân nhi này, khi nào mới có thể thông suốt, mới có thể rộng mở lòng tiếp nhận hắn chứ?
Ngửi mùi hương thơm ngát trên người Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu thật cẩn thận đem nàng ôm vào lòng. Trước kia chỉ là nhìn Hạng Quân Vãn gầy, thật sự đem nàng ôm vào trong иgự¢, Phượng Cửu mới phát hiện nữ nhân này trên người cũng chưa được mấy lượng thịt. Xem ra này tiểu nhân nhi rất không biết chiếu cố chính mình! Hắn nhất định phải đem nàng dưỡng béo!
Hạng Quân Vãn đã ngủ say, Phượng Cửu vẫn trợn tròn mắt tham lam nhìn nữ nhân trong lòng, chờ đến khi Phi Sương xuất hiện ở bên người, Phượng Cửu mới thu hồi biểu tình vừa rồi.
“Đã điều tra xong?”
“Hồi thiếu chủ, Vân Tranh quận chúa ngày hôm qua đến Cẩm thành, lần này ám sát là quận chúa phái tới.” Nhìn thấy Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn cùng giường, con mắt Phi Sương xém chút rơi xuống, thiếu chủ không phải ghét nhất nữ nhân ᴆụng vào sao? Vì sao, vì sao…… Tâm tình của Phi Sương đã không thể dùng kinh đào hải lãng để hình dung.
*Kinh đào hải lãng: sóng to gió lớn.
“Đi, tìm được chỗ ở của Vân Tranh, đem sát thủ ả mang đến đều xử lý. Nữ nhân đó rất nanh nọc, lúc này, đánh gãy nanh vuốt của ả, xem ả làm sao liều lĩnh!” Mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu mang hàn ý liên liên, Vân Tranh thế nhưng muốn động đến Hạng Quân Vãn? Chẳng lẽ nghĩ hắn tính tình tốt, dễ khi dễ? Hắn lớn như vậy, rốt cục cũng để ý một nữ nhân, Vân Tranh nếu còn không thức thời, ả nên chuẩn bị tốt mà nhận lấy lửa giận của hắn!
“Vâng!” Biết thiếu chủ tức giận, Phi Sương trong lòng hết sức vui vẻ tiếp nhận việc này. Hắn sớm đã xem Vân Tranh không vừa mắt, lần này nhất định phải làm cho nàng đẹp mặt!
Hạng Quân Vãn đang mộng đẹp, là bị một trận mỹ vị nồng đậm làm tỉnh lại. Chờ nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện trời đã tối rồi, nàng thật lâu đều không có ngủ an ổn như vậy, cảm giác giấc ngủ này thật thư thái.
Lại thấy, Phượng Cửu ở trước bàn bận bịu bịu, Ngân Hồ ngồi xổm trên ghế, hai tròng mắt long lanh tỏa sáng, đầu lưỡi hồng nhạt nho nhỏ thè ở bên miệng, nước miếng một giọt một giọt rơi trên trên mặt đất.
“Chít chít ——” Chân trước của Bao Tử ghé vào trên bàn, thần thái sáng láng nhìn mỹ thực trong tay Phượng Cửu, hai mắt đã tràn ngập khát cầu.
“Hư ——” Phượng Cửu làm một cái thế tay chớ có lên tiếng, đưa tay chụp lấy móng vuốt của Bao Tử, “Đây là ta làm cho Vãn Vãn, không cho ngươi ăn vụng.”
“Chít chít……”
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Ngân Hồ xém chút khóc. Đây rõ ràng chính là bất công a! Phượng Cửu mỗi lần đều sai Phi Sương đến làm thức ăn cho nó, thế nào gặp được tiểu mỹ nhân, thì tự mình ra trận chứ? Sớm biết Phượng Cửu nấu cơm ăn ngon như vậy, đánh ૮ɦếƭ nó cũng sẽ không chạm vào những thứ Phi Sương làm kia, đó là đồ ăn cho người sao? (Mỗ hồ trực tiếp đã quên chính mình căn bản là không phải người.)
Biểu hiện của một chủ một tớ này dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, thậm chí có loại hương vị ấm áp.
“Ngươi tỉnh?”
Thời điểm Phượng Cửu quay đầu, đúng dịp chống lại ánh mắt Hạng Quân Vãn, nàng mặc một kiện áo dài màu trắng rộng thùng thình, cổ tay mảnh khảnh chống sau tai, nồng đậm tóc đen phủ ở trước иgự¢, lười biếng tựa vào gối đầu, bộ dáng kia, tựa như cảnh tiên tử trong mơ, khiến cho người đui mù.
“Đói bụng rồi chứ! Không biết nàng thích ăn cái gì, ta làm món sở trường của ta, nàng nếm thử?”
Phượng Cửu tiến lên nâng Hạng Quân Vãn dậy, phủ thêm áo khoác cho nàng. Đang nghe nói toàn bộ một bàn món ngon sắc hương mỹ vị này là Phượng Cửu tự mình làm, Hạng Quân Vãn hết sức kinh ngạc, “Phượng Cửu, ngươi biết nấu ăn?”
“Thế nào, có phải rất ngạc nhiên hay không? Bản nhân lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, là điều kiện tốt nhất để tuyển chọn vị hôn phu nha!”
Phượng Cửu “mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Có ăn được không, ăn mới biết được chứ!”
Hạng Quân Vãn không biết một bàn này, đem khẩu vị của nàng khơi lên, vừa ăn vừa hướng Phượng Cửu vươn ngón tay cái. Hắn làm đồ ăn cực hợp khẩu vị của nàng, Hạng Quân Vãn đã lâu chưa ăn qua đồ ăn ngon như thế.
“Phượng Cửu, ngươi so với đầu bếp Hanh Thông tửu lâu còn lợi hại hơn!”
Thấy Hạng Quân Vãn ăn mãn ý, hơn nữa bới thêm một chén cơm, phượng nhãn diêm dúa lẳng lơ của Phượng Cửu cười đến híp lại thành một đường thẳng. Giống như mỹ vị này cuối cùng đều từng chút từng chút biến thành dinh dưỡng, bị Hạng Quân Vãn hấp thu, biến thành thịt, sinh trưởng ở trên người Hạng Quân Vãn, đến lúc đó ôm Hạng Quân Vãn liền sẽ không lỏng tay.
Đều nói bắt lấy lòng của nữ nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nữ nhân, trong lòng Hạng Quân Vãn phòng bị quá nặng, hắn nhất định phải chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của nàng, dùng mỹ thực buộc chặt dạ dày của nàng, từng chút một ăn mòn lòng của nàng, khiến cho Hạng Quân Vãn cuối cùng không rời được mình, không thể không dựa vào trong lòng иgự¢ của hắn, làm nương tử của hắn sinh con dưỡng cái cho hắn!
Những tâm tư nho nhỏ này của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn không hề biết. Nàng một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên đem đồ ăn ngon chia cho Bao Tử, một người một hồ, ăn đến cực kỳ vui vẻ, chỉ chờ nàng thả bát, mới nhớ tới Phượng Cửu. “Phượng Cửu, ngươi ăn chưa?”
Thấy Hạng Quân Vãn rốt cục chú ý tới mình, Phượng Cửu xém chút khóc ra. Nữ nhân này, vì sao đối với hồ ly tốt hơn đối với hắn? Chẳng lẽ hắn một mỹ nam rõ ràng ở nơi này, lực hấp dẫn vẫn còn so sánh không hơn Bao Tử núc ních thịt tham ăn sao?
“Ta chưa ăn ——” Phượng Cửu nhấc Ngân Hồ lên vứt xuống đất, ngồi ở bên cạnh Hạng Quân Vãn, cầm bát cơm của nàng, trực tiếp dung nước canh còn lại ăn hai chén cơm. Nhìn thấy Phượng Cửu chỉ ăn chút canh thịt, Hạng Quân Vãn trong lòng có chút áy náy, nàng cùng Bao Tử đem thức ăn đều ăn, thật đúng là đã quên Phượng Cửu.
“Thực xin lỗi! Những thứ này quá ngon, ta đã quên mất ngươi……”
Hạng Quân Vãn xin lỗi đây là lần đầu tiên, điều này Phượng Cửu xem ra, là quan hệ giữa hai người bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cho thấy trong lòng nàng bắt đầu tiếp nhận mình, đây chính là dấu hiệu tốt.
Kiềm chế nội tâm sung sướng, Phượng Cửu ho khan một tiếng, “Không có việc gì, ta lần sau làm nhiều một ít. Nàng thích ăn, ta mỗi ngày đều làm cho nàng ăn!”
“Được!” Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, sợi tóc trên trán nhẹ nhàng đảo qua đuôi lông mày, khiến cho tim Phượng Cửu đập thình thịch.
Trên giường lúc trước Hạng Quân Vãn bỏ đi mạn sa che mặt, lộ ra vết bớt bên má trái, bất quá ở trong mắt Phượng Cửu, cái bớt này không thể hư hao địa vị Hạng Quân Vãn ở trong lòng hắn. Ngay lúc Hạng Quân Vãn ngủ say, hắn lén lút kiểm tra cổ chân của nàng. Nữ nhân này, hắn muốn!
Hiện tại nhất mấu chốt là, chặt đứt hết thảy cỏ dại bên người Hạng Quân Vãn, đem tất cả tình địch đều Ϧóþ ૮ɦếƭ ở trong tã lót. Nghĩ như vậy, Phượng Cửu liền chuyển đề tài, “Vãn Vãn, không thể phải cứ chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh sao? Người nhiều như vậy, không phải nàng không thể sao?”
Đối với chồng trước của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu trong lòng có một điểm rối rắm nho nhỏ như vậy. Vô luận Công Tôn Trường Khanh trong lòng Hạng Quân Vãn là người như thế nào, thủy chung chiếm cứ nàng ba năm thời gian, nếu nói là không có tí xíu cảm tình, đó là không có khả năng, huống chi năm đó Hạng Quân Vãn là chủ động yêu cầu gả cho Công Tôn Trường Khanh, như vậy nàng hiện tại chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, có phải hay không muốn cùng hắn một lần nữa bắt đầu?
Mỗi lần nghĩ như vậy, suy nghĩ của Phượng Cửu đều dừng lại, hắn sợ tiếp tục đoán, kết quả sẽ là một cái mà hắn không thể chấp nhận. Hắn yêu nữ nhân này, cũng không nguyện ý dùng phương thức nàng không thích để có được nàng. Nếu nàng thiệt tình thích Công Tôn Trường Khanh, hắn nên như thế nào? Gi*t ૮ɦếƭ Công Tôn Trường Khanh? Hay là xóa trí nhớ của nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mình?
“Chữa cho hắn, Công Tôn Nam sẽ thấy cũng không có cớ để lưu Công Tôn Trường Khanh ở lại Cẩm thành. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng đường đường Yến vương ở Mạc Bắc cắn bánh ngô nguội uống nước lạnh.”
Một câu của Hạng Quân Vãn, trực tiếp khiến cho linh tinh trong đầu Phượng Cửu hoàn toàn biến mất. Thì ra là nguyên nhân này! Lời của Hạng Quân Vãn khiến cho Phượng Cửu như ăn thuốc an thần, lần này, hắn triệt triệt để để nhẹ nhàng thở ra! Này, không có chuyện gì đoán mò nhiều như vậy làm gì? Nữ nhân hắn nhìn trúng, tự nhiên là bất đồng.
“Vãn Vãn, nhìn ta làm cho nàng bữa tối thịnh soạn như vậy, nàng có thể hay không đáp ứng ta, thời điểm chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh mang theo ta?”
Phượng Cửu lo lắng không phải dư thừa, Vân Tranh là một bà điên, hôm nay náo loạn như vậy, nàng nhất định có thể tra ra chuyện tình Nam công tử chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh. Nếu Hạng Quân Vãn một mình đi Yến vương phủ, hắn sợ nàng gặp sẽ Vân Tranh. Nữ nhân này điên sự tình gì cũng có thể làm ra, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Vân Tranh động một cây tóc gáy Hạng Quân Vãn.
Phượng Cửu lo lắng, Hạng Quân Vãn biết, phiền toái này là Phượng Cửu mang đến, hắn ra mặt giải quyết đương nhiên tốt nhất.
“Phượng Cửu, Vân Tranh kia, chắc không phải lão yêu thân mến của ngươi! Thế nhưng lại ăn dấm chua của một người nam nhân, nữ nhân này cũng thật đủ điên cuồng!”
“Nàng cùng ta không quan hệ!” Nghe Hạng Quân Vãn trêu chọc, trong thanh âm của Phượng Cửu có vội vàng phản bác cùng một loại phẫn nộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc