Trong chốc lát, Yến vương Công Tôn Trường Khanh trở thành nhân vật phong vân nhất Cẩm thành, còn có người tốt lôi ra chuyện Công Tôn Trường Khanh ở Bách Hoa Lâu giận Gi*t Hồ Cơ, chuyện Gi*t người bừa bãi, đem thánh chỉ Công Tôn Nam lúc ấy ban bố mang ra, thẳng thừng vạch trần Hoàng thượng lật lọng, bao che Yến vương. Lẽ ra Công Tôn Trường Khanh phải lưu đày Mạn Bắc, kết quả hắn chẳng những ở Cẩm thành sống tốt, còn chạy đến phủ tướng quân quấy rầy vợ trước, hoàn toàn chính là “Thiên lý khó dung”.
Một trận náo loạn này, khiến cho Công Tôn Nam xém chút hộc máu. Tuy rằng Hạng Trị Chung sau khi đánh Công Tôn Trường Khanh hôm đó liền tiến cung thỉnh tội, Công Tôn Nam đã sớm biết chuyện xảy ra, cố tình để ý chuẩn bị, không nghĩ tới chuyện này cuối cùng ầm ĩ đến khó có thể thu thập.
Đặc biệt là sau khi biết được “chuyện khó nói” của Công Tôn Trường Khanh, Công Tôn Nam phái vô số Thái y đi Yến vương phủ hội chẩn, kết luận là Công Tôn Trường Khanh cả đời này cũng sẽ không có con nối dòng, Công Tôn Nam trực tiếp ngất đi.
Đối với đứa con trai này, Công Tôn Nam là thật tâm yêu thương. Mặc dù ở lễ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hắn vâng theo nguyên tắc lập trường lập con dòng chính, đã sớm đưa Công Tôn Ký lên vị trí Thái tử, nhưng mà trong lòng Công Tôn Nam vẫn rất thiên vị người con thứ ba này.
Nay Công Tôn Trường Khanh thành phế nhân, bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, về sau hắn làm sao gặp người chứ! Càng miễn bàn tên thư sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn này, vẫn bắt lấy chuyện tình hắn không để Công Tôn Trường Khanh lưu đầy Mạn Bác không tha, mà ngay cả những kẻ bảo thủ trong triều, nay cũng nói những lời chính nghĩa khiến cho Công Tôn Nam không phản bác nổi, thật sự là khiến cho Công Tôn Nam đau đầu.
Về phía áp lực từ dân chúng, Công Tôn Nam đành phải ban bố thánh chỉ, nói “Yến vương thân thể ủ bệnh, chờ hắn khỏi hẳn, định đưa hắn lưu đày Mạn Bắc”, sau thánh chỉ, Công Tôn Nam ở trên phạm vi cả nước chiêu mộ thầy thuốc chữa bệnh cho Công Tôn Nam, cũng tuyên bố nếu có thể chữa khỏi cho Yến vương, thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Sau khi biết chuyện, Hạng Quân Vãn bắt đầu nảy ra ý nghĩ. Ngàn lượng hoàng kim, số lượng không nhỏ, sao không kiếm chút tiền tiêu vặt chứ!
“Tiểu thư, người thật muốn giả trang thần y đi chữa bệnh cho tên hỗn đản kia? Tiểu thư, người đã quên hắn đã đối xử với người thế nào sao?” Sau khi Lạc Tuyết biết được, ngay lập tức phản đối Hạng Quân Vãn, nàng không thích Công Tôn Trường Khanh. Nếu không phải Hạng Quân Vãn đã ra tay, lấy trình độ hiện tại của nàng, lấy thủ cấp của Công Tôn Trường Khanh cũng không phải việc khó.
Lạc Tuyết vì tỏ ra bất bình, khiến cho Hạng Quân Vãn rất cảm động. Tiểu cô nương này, tuy rằng thiên chân đơn thuần, lại trung thành thiện lương, thủy chung bảo vệ nàng. Bất quá, món tiền này của Công Tôn Trường Khanh không chiếm thì rất tiếc.
“Ta không giúp hắn chữa bệnh, hắn khi nào mới có thể bị lưu đày Mạn Bắc chứ! Nghe nói Mạn Bắc lạnh khủng khi*p, không biết Yến vương được nuông chiều từ bé đến nơi đó, có thể tiếp tục sống sót hay không a.”
Hạng Quân Vãn nói như vậy, Lạc Tuyết lập tức hiểu rõ. Tiểu thư nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không sai. Lạc Tuyết nào biết được, Hạng Quân Vãn còn giấu một ý niệm khác trong đầu.
Thương Nguyệt quốc này, tuy rằng Công Tôn Ký là Thái tử, nhưng hoàng thượng rõ ràng thiên vị Công Tôn Trường Khanh. Công Tôn Trường Khanh thành phế nhân, về sau không có con nối dòng, như vậy hoàn toàn không có khả năng kế vị, Công Tôn Ký không phải lo lắng gì. Chữa khỏi cho Công Tôn Trường Khanh, cũng tương đương với việc lưu lại một đối thủ mạnh cho Công Tôn Ký, tương lai, Hoàng đế Thương Nguyệt quốc là ai còn chưa nói chắc được.
Chỉ cần Thương Nguyệt quốc còn tai hoạ ngầm, vô luận là hoàng thượng Công Tôn Nam hay là người tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cũng không dám dễ dàng động tới đại tướng quân Hạng Trị Chung này. Chỉ có ở thời điểm hòa bình, mới có chuyện thỏ khôn ૮ɦếƭ, chó săn hầm. Thương Nguyệt quốc không ổn định, Hạng Trị Chung mới có thể bình an, đó cũng điều duy nhất mà nữ nhi này có thể làm để giúp đỡ Hạng Trị Chung.
Kết thúc chuyện này, Lạc Tuyết đưa thư tín của Kinh Hồn cho Hạng Quân Vãn, “Tiểu thư, Kinh Hồn đã thành lập ‘Liệt Diễm’, dựa theo chương trình huấn luyện của tiểu thư bắt đầu huấn luyện những cô nhi kia, Kinh Hồn hỏi tiểu thư có cái gì phân phó.”
Nhìn thư tín, Hạng Quân Vãn trả lời vài câu, giao cho Lạc Tuyết. “Để hắn tùy ý phát huy, ta không can thiệp, thiếu tiền trực tiếp đem tín vật của ta đi ngân trang lấy. Yêu cầu duy nhất của ta đối với hắn là tiếp tục sống tốt, mạng của hắn là của ta, nên đừng dễ dàng đưa cho người khác.”
Vừa nghe lời này, Lạc Tuyết “phốc xuy” cười, vui vẻ đi ra ngoài truyền tin.
Hạng Quân Vãn cũng không vội vã đi chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, nàng muốn chờ đến thời điểm tất cả mọi người trị không khỏi mới xuất hiện, như vậy mới có thể làm “nhất minh kinh nhân”*.
*Nhất minh kinh nhân: vừa ra tay đã kinh động toàn trường.
Quả nhiên, sau một tháng, rất nhiều người đến hưởng ứng lệnh triệu tập, chữa bệnh Công Tôn Trường Khanh, ba nước kia cũng phái danh y tới đây, đều đối với bệnh của Công Tôn Trường Khanh thúc thủ vô sách. Được tin tức này, Hạng Quân Vãn cẩn thận dịch dung, đến bảng treo thưởng, xé yết bảng, lập tức đã bị người vây quanh dẫn vào hoàng cung.
Trải qua trong khoảng thời gian giày vò này, Công Tôn Nam đã sớm buông tha cho việc chữa bệnh này, nhiều người như vậy đều trị không khỏi bệnh của Công Tôn Trường Khanh, kiếp này hắn nhất định là một phế nhân. Cho nên sau khi nghe nói lại có người yết bảng, Công Tôn Nam cũng không vui sướng như lúc trước, ngược lại hết sức bình thản phất phất tay, “Dẫn hắn đi Yến vương phủ ——”
Vận một thân nam trang màu trắng, thời điểm Hạng Quân Vãn phiêu nhiên như trích tiên xuất hiện ở Yến vương phủ, một đám phu nhân cùng nha hoàn suýt chút nữa thì thét chói tai. Có nam tử tuấn dật như thế sao? Thiên hạ có người giống như thần tiên thế sao? Tiêu sai tự nhiên như vậy, chỗ nào giống đại phu, rõ ràng chính là tiên trên trời a!
Hạng Quân Vãn bị quản gia dẫn tới thư phòng của Yến vương, ngoại trừ Công Tôn Trường Khanh, nơi này còn có một người mà Hạng Quân Vãn không nghĩ tới—— Bách Lý Giao.
Bách Lý Giao dẫn theo đại phu ưu tú nhất Chu Liên quốc vội tới khám chữa cho Công Tôn Trường Khanh, kết quả lại là bệnh bất trị, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất suy sụp, Bách Lý Giao thuận thế ở tại chỗ này an ủi Công Tôn Trường Khanh. Lúc Hạng Quân Vãn tiến vào, Bách Lý Giao còn đang khuyên giải an ủi Yến vương.
Nhìn thấy hai nam nhân trò chuyện ở cự ly gần như vậy, Hạng Quân Vãn nhíu mày, đây không phải là công khai gian tình sao!
“Ngươi là đại phu?” Công Tôn Trường Khanh tâm tình rất không tốt, gần đây tâm tình của hắn tệ hết biết rồi, tự tôn lớn nhất của nam nhân bị mọi người dẫm lên không một chút lưu tình, khiến cho Công Tôn Trường Khanh chỉ có thể tránh ở trong phủ Yến vương không dám xuất môn.
Nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, Công Tôn Trường Khanh có chút không tin hắn là đại phu. Đã trải qua nhiều thất bại như vậy, hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, có chút chán ngán thất vọng, thái độ đối với Hạng Quân Vãn cũng hết sức ác liệt, tràn ngập địch ý, giống mỗi người xuất hiện trước mặt hắn đều là để chê cười.
“Ngươi là bệnh nhân?” Hạng Quân Vãn hỏi lại một câu, xuất ra hòm thuốc bỏ túi của mình, bất quá là cái hộp gỗ tử đàn nhỏ bằng bàn tay, nhìn rất bình thường, cũng không có gì kỳ lạ.
“Trước hết nói rõ, ta hôm nay sẽ cho ngươi một châm, nếu có hiệu quả, làm phiền đem tiền thanh toán, sau đó ta sẽ trị tận gốc cho ngươi. Hơn nữa, giá khám bệnh của ta rất cao, một ngàn hoàng kim quá ít, ta đến khám bệnh tại nhà nên giá là một vạn hoàng kim, mỗi một châm, thì thêm một ngàn hoàng kim.”
“Một vạn?!” Công Tôn Trường Khanh nhảy dựng lên, “Ngươi làm thịt người? Có ai lừa bịp như ngươi sao? Không bằng ngươi đổi nghề chém Gi*t tốt lắm! Rao giá trên trời, nhất định là lang băm! Ngươi cút! Bổn vương không cần ngươi trị bệnh!”
“Không trị? Ngươi xác định? Ngươi hy vọng chim nhỏ của ngươi cứ ủ rũ như vậy, ngươi không muốn tới một ngày nó sẽ lại vươn cánh bay cao?”
Lời này, khiến cho Bách Lý Giao tức thì cười ra tiếng. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, cái kia thế nhưng còn có thể được hình dung như vậy. Thiếu niên áo trằng gày gò lớn lên giống thế ngoại tiên nhân này, tại sao lời nói ra khỏi miệng lại “thông tục dễ hiểu” như vậy ——
Lại thấy, mặt Công Tôn Trường Khanh đã biến thành màu gan heo, các loại lúng túng cùng xấu hổ và giận dữ luân chuyển trong con ngươi tràn ngập lửa giận của hắn. Hạng Quân Vãn lớn tiếng nói lên sự thật, cùng với lâu như vậy, hắn đều thanh tâm quả dục, tựa như con hổ ăn thịt tươi mỗi ngày nay bắt hắn ăn cải trắng, nghẹn lợi hại. Là nam nhân, ai không muốn hùng phong đại chấn, ai không muốn xuống giường là rồng, lên giường, cũng là rồng.
Lời của Hạng Quân Vãn thật sâu kích thích lòng tự trọng của Công Tôn Trường Khanh, thiếu niên này vẻ mặt phong khinh vân đạm, không có biểu tình gì, khiến cho người ta nhìn vào chỉ hận không thể một quyền đánh bay hắn, nhưng mà lời của hắn lại trực tiếp đâm trúng hồng tâm như vậy, khiến cho Công Tôn Trường Khanh động tâm, muốn thử một lần.
“Quyết định chưa? Một châm hôm nay hoàn toàn miễn phí, không thu tiền của ngươi! Nếu có chút hiệu quả, ta mới lấy tiền. Yến vương chẳng lẽ dũng khí thử một lần cũng không có sao? Cũng đến lúc này rồi, dù sao ngựa ૮ɦếƭ chữa thành ngựa sống thôi mà! Nói không chừng có sẽ có kỳ tích xảy ra đấy?”
Bách Lý Giao thực sự nhịn không được, tuy rằng hắn biết được lúc này không thể tùy ý cười cợt Công Tôn Trường Khanh, muốn chừa lại mặt mũi cho Công Tôn Trường khanh, nhưng mà lời của Hạng Quân Vãn quả thật là rất khôi hài. Cái gì gọi là “ngựa ૮ɦếƭ chữa thành ngựa sống”? Đây không phải là trực tiếp châm biếm Công Tôn Trường Khanh sao?
Mà Công Tôn Trường Khanh lúc này sắc mặt càng thêm âm trầm, “Hay cho một kẻ cuồng vọng! Cũng không biết ngươi có hay không cái bản lãnh đó! Cho ngươi chữa, có thể, không thành vấn đề! Nhưng mà Bổn vương muốn ngươi lập quân lệnh trạng! Nếu ngươi chữa được cho Bổn vương, tiền của ngươi Bổn vương sẽ không thiếu một phân nếu ngươi chữa không được, Bổn vương muốn ngươi ngũ mã phanh thây!”
Ngũ mã phanh thây? Tựa hồ có chút tàn nhẫn. Hạng Quân Vãn khóe miệng khe khẽ rướn lên, xem ra Yến vương này rốt cục nổi giận rồi, bất quá mọi chuyện vẫn theo sự sắp đặt của nàng mà phát triển, hắn muốn lập quân lệnh trạng, đây quả thực là trợ lực thật lớn cho mình! Lúc này đây, nàng nhất định phải giẫm lên vai tên chồng trước này, vượt lên làm đệ nhất thần y đại lục!
Hạng Quân Vãn quả quyết kêu Công Tôn Trường Khanh chuẩn bị giấy 乃út để viết quân lệnh trạng, lạc khoản chỉ đề một chữ “Nam”.
Công Tôn Trường Khanh ký tên phía sau, Bách Lý Giao cũng hạ xuống tên của mình làm nhân chứng. Công Tôn Trường Khanh tựa hồ sợ Hạng Quân Vãn đổi ý, lập tức đem quân lệnh trạng cho người dán tại đại môn Yến vương phủ, không lâu sau, ván cá cược của Hạng Quân Vãn cùng Công Tôn Trường Khanh liền truyền khắp kinh thành.
“Vương gia, đã chuẩn bị tốt?” Hạng Quân Vãn lấy ra một cây Thủy tinh châm, khiến cho Bách Lý Giao bên cạnh nhìn sửng sốt. Hắn thấy qua kim ngân châm, chính là chưa thấy qua chiếc châm nào trong suốt như thế, này áo trắng thiếu niên này thật sự có bãn lĩnh?
Bách Lý Giao một bộ dáng xem cuộc vui đứng ở bên cạnh, Hạng Quân Vãn nhướn mi, tay dừng lại trong không trung.
“Hi Quận vương chẳng lẽ là muốn học trộm?”
Lời vừa ra, Bách Lý Giao nghẹn họng. Học trộm? Hắn cũng không có ý như vậy, “Ta lập tức đi ra ngoài. Đúng rồi, còn không có thỉnh giáo Nam công tử bái sư nơi nào?”
“Ta là đệ tử bế môn của sư phụ, Hi Quận vương muốn học y, sợ là chỉ có thể bái môn hạ của ta. Chỉ là, nhìn thiên phú của ngươi, còn phải xem duyên số……”
Hạng Quân Vãn nói đến đây liền ngẩng đầu, Bách Lý Giao đúng dịp chống lại ánh mắt long lanh như tinh tú của nàng, “Ta đối với Hi Quận vương không có duyên số, cho nên ngươi muốn học y, chỉ có thể bái người khác.”
Vừa rồi là chế ngạo Công Tôn Trường Khanh, lúc này lại đem Bách Lý Giao ra chế ngạo một lần. Bất quá Bách Lý Giao cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Hạng Quân Vãn hết sức thú vị. Bình thường người thanh cao cao ngạo, đều có thực học. Nam công tử này có thể đáp ứng đánhh cuộc cùng Công Tôn Trường Khanh, nhất định thật sự có bản lĩnh!
Bách Lý Giao cười lui ra ngoài, vừa đóng cửa lại, chợt nghe đến Công Tôn Trường Khanh kêu thảm thiết.”A ——”
“Vương gia!” Thủ vệ ở phía ngoài nghe thấy thanh âm, lập tức phá cửa mà vào, Bách Lý Giao trong lòng tò mò, cũng theo sát phía sau, lại nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh ôm hạ thể, trên tay máu tươi đầm đìa. Lại nhìn, Hạng Quân Vãn một thân sạch sẽ, thật cẩn thận chà lau Thủy tinh châm dính máu trong tay, một bộ dáng không coi ai ra gì, hai người tạo thánh tương phản rất lớn.
“Khốn kiếp, ngươi muốn phế Bổn vương sao?” Công Tôn Trường Khanh thế nào cũng chưa nghĩ đến Hạng Quân Vãn vừa tiến lên liền lập tức lấy châm đâm hắn, người này nhất định là kẻ lừa đảo, nhất định là kẻ lừa đảo! “Đem hắn ra ngoài chém cho Bổn vương! Hắn đến để mưu sát Bổn vương!”
Công Tôn Trường Khanh mặt đỏ lên, rống giận. Lập tức có bốn năm người đi lên đem Hạng Quân Vãn vây quanh.
“Chậc chậc, nghe người ta nói, Yến vương là hoàng tử xuất chúng nhất Thương Nguyệt quốc, hôm nay vừa thấy, cũng bất quá như thế thôi!” Hạng Quân Vãn chà lau sạch sẽ Thủy tinh châm, đem Thủy tinh châm thu lại, vừa cẩn thận lau tay, mới đem trắng khăn tay quăng đi.
“Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?” Công Tôn Trường Khanh vô cùng đau đớn, một châm kia quả thực muốn mạng già của hắn.
“Không phá thì không xây được, chẳng lẽ Yến vương không biết? Ha ha, Công Tôn Trường Khanh, ngươi hiện tại có cảm giác chưa?”
Hạng Quân Vãn không nói, Công Tôn Trường Khanh còn không có cảm giác, nàng vừa nhắc nhở như vậy, Công Tôn Trường Khanh thế nhưng nhận ra có một dòng nước ấm đang lưu chuyển dưới bụng, điều này tới giờ chưa có xảy ra, hơn nữa, chim nhỏ của hắn lại có xúc động muốn bay, không hề ủ rũ giống trước kia. Có khi nào, người nọ là thần y?
Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ. Công Tôn Trường Khanh xoay qua chỗ khác chỉnh lại đai quần, đen mặt bình tĩnh quay lại. “Ngày mai ngươi tới chữa bệnh cho Bổn vương.”
“Vương gia không biết dùng cái chữ ‘mời’ này sao? Vừa rồi Vương gia lại còn muốn Gi*t ta cơ đấy! Ngươi xem, dọa đến mức tay của ta đều phát run, ta cũng không xác định ngày mai ta có thể khôi phục lại, vạn nhất ta bị hôm nay kinh hách, không thể thi châm, phải làm sao?”
Đối phương công nhiên khiêu khích chính mình, hơn nữa không chỉ một lần, khiến cho Công Tôn Trường Khanh sắc mặt càng ngày càng âm trầm, “Trị không hết, Bổn vương liền lấy mạng của ngươi! Ngươi đừng quên ngươi đã lập quân lệnh trạng!”
“Ai nha, bản công tử sợ a!” Hạng Quân Vãn vỗ vỗ иgự¢, “Mới vừa rồi còn có xu thế chuyển biến tốt đẹp, hiện tại bị ngươi dọa một câu như vậy, ngay cả làm sao thi châm ta đều quên. Yến vương chẳng lẽ là đã quên, quân lệnh trạng lên cũng không có thời gian hạn chế. Ở trước khi ngươi ૮ɦếƭ ta chữa khỏi cho ngươi, cũng coi như ta thắng. Làm Vương gia, cũng phải có văn hóa à!”
Bách Lý Giao hiện tại đối với Hạng Quân Vãn khâm phục sát đất, chưa thấy qua một nam tử thần tiên nào vô lại như vậy, cư nhiên đem Công Tôn Trường Khanh làm cho không còn lời nào để nói, người này, cực phẩm! Đáng kết giao bằng hữu! Trong chốc lát, Bách Lý Giao đã hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Nam công tử này kết giao bằng hữu.
“Ngươi ——” Công Tôn Trường Khanh không nghĩ tới sai lầm vừa rồi, thật sự là quá mức lơ là. “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Vừa rồi bị kinh hách, ta trở về uống một chén canh an thần lại ngủ một giấc sẽ không sao. Chỉ là canh an thần này rất quý, trong túi bản công tử, nói ra thật ngại, thật sự là không có tiền mua thuốc, vẫn xin Vương gia cho ta một ít tiền bồi thường, để cho ta có thể đúng hạn vì người chữa bệnh.”
Tiền tiền tiền, lại là tiền! Người này dường như bị tiền rơi trúng mắt đi? Công Tôn Trường Khanh càng không hiểu nổi, rõ ràng chính là một công tử văn nhã xuất trần thoát tục, vì sao mở miệng ngậm miệng đều là tiền, nếu không phải hắn một thân bạch y, che dấu vô cùng tốt, quả thực không khác gì một thương nhân hơi tiền đầy người.