Ngay thời điểm Hạng Quân Vãn chuẩn bị thu hồi chân, một cái thanh âm nghiêm khắc bỗng dưng truyền tới, “Ngươi đang làm cái gì!”
Vừa nghe thanh âm, mày Hạng Quân Vãn nhíu lại. Công Tôn Trường Khanh sao lại đến phủ tướng quân? Nghĩ đến nam nhân cặn bã kia, Hạng Quân Vãn liền cảm thấy ghê tởm, tính không để ý tới hắn trực tiếp rời đi, lại bị Công Tôn Trường Khanh gọi lại.
“Hạng Quân Vãn, ngươi đả thương nàng?”
Vừa rồi từ xa, Công Tôn Trường Khanh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cũng không nhìn thấy Hạng Quân Vãn là làm sao đả thương Hạng Quân Nhu. Lúc này nhìn thấy Hạng Quân Nhu nằm trên mặt đất, hấp hối, tay nhỏ bé một mảnh xanh tím, còn có máu thấm ra từ làn da mỏng manh, chỉ cần ngẫm lại một chút, liền biết Hạng Quân Nhu vừa rồi đã trải qua cái gì.
“Thế nào, Yến vương gia có lòng trông nom mấy việc vặt vãnh trong nhà ta?”
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn một bộ thái độ không sao cả, Công Tôn Trường Khanh mới vừa rồi còn có chút không tin chuyện này là do Hạng Quân Vãn làm, lúc này thì xác định nhất định là nàng. Bởi vì trong ánh mắt vẻ mặt của nàng, giống như lúc trước rời khỏi vương phủ. Cái loại ánh mắt coi rẻ thiên hạ này, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh rất không thoải mái, thật giống như hắn nằm ngoài phạm vi tầm mắt của nàng, nàng khinh thường phải nhìn hắn.
“Ngươi sao có thể như thế? Nàng là muội muội ngươi, ngươi làm sao có thể đối với muội muội ruột nhẫn tâm như vậy?”
Công Tôn Trường Khanh nâng Hạng Quân Nhu dậy, sau khi nhìn kỹ tay của nàng, Công Tôn Trường Khanh lại giật mình. Đây rõ ràng là bị người dùng chân đạp, hơn nữa đạp rất có trình độ. Cũng không làm bị thương gân cốt, thời điểm dẫm xuống, làm các khớp ngón tay rời ra, nói cách khác, từ tay đến các đốt ngón tay của Hạng Quân Nhu toàn bộ đều bị trật khỏi vị trí, cánh tay này nếu không nhanh tay trị liệu, sẽ hoàn toàn phế bỏ.
“Công Tôn Trường Khanh, ngươi nên rõ một chuyện, nơi này là phủ tướng quân, không phải Yến vương phủ. Ngươi ở Yến vương phủ hô to gọi nhỏ, đó là địa bàn của ngươi, nhưng nơi này là nhà của ta, ngươi bớt khoa tay múa chân với ta đi. Một, ta không phải là Vương phi của ngươi, hai, không phải thần dân của ngươi, ngươi muốn chỉ trích ta, hay là chờ ngươi lên làm hoàng thượng rồi nói sau!”
Hạng Quân Vãn nói chuyện cực kỳ có thứ tự, hơn nữa phối hợp với ánh mắt khinh miệt của nàng, đem sự coi rẻ trong lời nói thể hiện càng nhuần nhuyễn, khiến cho ba vị tiểu thư Hạng gia đứng bên cạnh nhìn xêm đều sững sờ, Công Tôn Trường Khanh lại mím chặt môi, biểu tình hết sức khó coi.
Lời này, rõ ràng chính là đánh lên mặt của hắn a! Hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, bên người đều là những kẻ a dua xu nịnh, khi nào thì chịu qua sỉ nhục như thế!
“Ta biết, ngươi là bởi vì chuyện bị ta hưu mà ghi hận. Chuyện này ta cũng có sai, nếu có thể, ta nghĩ cùng ngươi một lần nữa bắt đầu.” Thời điểm Công Tôn Trường Khanh nói lời này, chính hắn cũng thấy đầu óc mình có chút hồ đồ.
Kỳ thật hỏa hoạn ở Phỉ Thúy Cư lần trước nhìn thấy Hạng Quân Vãn một thân áo trắng, bộ dáng thanh cao cao ngạo, Công Tôn Trường Khanh còn có chút hối hận. Cảm thấy chính mình hẳn là quan tâm Hạng Quân vãn nhiều hơn một chút, hiểu thêm về hoàn cảnh sống của nàng, nếu lúc trước không bài xích nàng, dùng nhiều công phu hơn một chút, có lẽ vợ chồng bọn họ sẽ không phải đi đến bước này, Hạng Quân Vãn cũng sẽ không tủi hổ trở lại phủ tướng quân, bị người khi dễ.
Hiện tại, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên nói ra lời này, không chỉ những người bên cạnh, mà ngay cả chính hắn đều có chút giật mình.
Đây là làm sao? Vì sao lại nói những điều này ra với Hạng Quân Vãn? Công Tôn Trường Khanh có chút không rõ lòng mình, nhưng lời ra khỏi miệng, không có khả năng thay đổi, coi như là cùng nàng nói chuyện đi! Kỳ thật nàng hiện tại biến thành như vậy, cũng là sai lầm cua mình. Trong lòng Công Tôn Trường Khanh nghĩ vậy, sau đó yên lặng nhìn Hạng Quân Vãn, muốn từ miệng nàng biết được đáp án.
“A, hôm nay thức dậy sớm, ta cũng không biết mặt trời là mọc ở đằng Tây a? Yến vương chẳng lẽ là đêm qua cảm lạnh nhiễm phong hàn, cho nên phát sốt rồi nói năng hồ đồ đi!” Hạng Quân Vãn lạnh lùng cười, mắt đen xinh đẹp tản ra hàn ý sâu kín. “Yến vương nếu bị bệnh, làm phiền ngươi nhanh chóng trở về vương phủ tuyên Thái y chữa bệnh, đừng đến lúc bị cảm lạnh, lây cho người khác, vậy thì không tốt ——”
Hạng Quân Vãn xoay người rời đi, Công Tôn Trường Khanh ngay lập tức đem Hạng Quân Nhu giao cho Hạng Quân Yến, chính mình tiến lên một phát bắt được tay Hạng Quân Vãn, “Ta và ngươi dầu gì cũng từng là vợ chồng, thế nào lại phải biến thành cả đời không qua lại với nhau mới được sao?”
Hạng Quân Vãn muốn rút tay về, không nghĩ tới bàn tay to của Công Tôn Trường Khanh giống như ưng trảo, nắm thật chặt, giãy không được. Nam nhân cặn bã này, thật sự là đáng ghét! Lúc trước bức tử Hạng Quân Vãn thật, lúc này lại bày ra mặt mũi đáng ghê tởm như vậy, rốt cuộc là muốn diễn trò cho ai xem!
“Công Tôn Trường Khanh, ngươi nói rất đúng! Cả đời không qua lại với nhau, đây là kết quả tốt nhất. Làm phiền ngươi tôn trọng chút, đừng động tay động chân, ngươi không biết xấu hổ, ta còn biết đấy!”
Hạng Quân Vãn nói chuyện “ác độc”, Công Tôn Trường Khanh nói chuyện cũng không khách khí.
“Nhăn nhó cái gì? Trên người của ngươi có chỗ nào bổn vương chưa thấy qua, chưa chạm qua? Đều là người của bổn vương, lúc này giả bộ thanh thuần cái gì?”
“Khốn kiếp ——”
Không đợi Hạng Quân Vãn phản bác, một cái nắm đấm rắn chắc trực tiếp gào thét mà đến, đấm vào mặt Công Tôn Trường Khanh, đem hắn đánh bay. Hạng Quân Vãn vừa thấy, Hạng Trị Chung không biết khi nào đến đây, hiển nhiên là nghe thấy được lời nói vừa rồi, mới cho Công Tôn Trường Khanh một cú nặng tay. Nhìn thấy phụ thân ra sức như thế, Hạng Quân Vãn trong lòng đối với Hạng Trị Chung lại càng thêm thân cận một phần.
Bất quá, sau chuyện xảy ra sau đó tựa hồ có chút nằm ngoài dự kiến của nàng, Hạng Trị Chung cũng không dừng tay, mà lại lao qua, trực tiếp ngồi ở trên người Công Tôn Trường Khanh, để hắn không thể động đậy.
“Khốn kiếp, ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?” Hạng Trị Chung hai mắt sung huyết, hung tợn nhìn Công Tôn Trường Khanh. Vừa rồi hắn nghe thấy được cái gì? Cái gì gọi là “Đã là người của bổn vương?” Chẳng lẽ Công Tôn Trường Khanh cùng Hạng Quân Vãn? Trời ——
“Ta, ta……” Công Tôn Trường Khanh bị đánh choáng váng, đầu tỏa kim hoa, trong ánh mắt xuất hiện bộ dáng Hạng Trị Chung, không phải một cái, ngược lại là bốn năm cái. Hạng Trị Chung vì sao đánh hắn? Khiến cho Công Tôn Trường Khanh không rõ, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, nắm tay thứ hai của Hạng Trị Chung lại bay tới.
“Khụ khụ ——” Công Tôn Trường Khanh là Vương gia, chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Huống chi nắm tay Hạng Trị Chung tương đối rắn chắc, mỗi một quyền giáng xuống đều làm cho hắn ăn đủ khổ.
Hạng Quân Vãn Cứ tưởng rằng Hạng Trị Chung chỉ là giáo huấn một chút Công Tôn Trường Khanh, nhưng sau lại phát hiện không thích hợp, nắm đấm này của cha lại vững chắc vô cùng, mặt mũi Công Tôn Trường Khanh đã hoàn toàn thay đổi, còn tiếp tục như vậy, Hạng Trị Chung sẽ đem hắn đánh ૮ɦếƭ, phủ tướng quân sẽ đeo trên lưng tội danh mưu sát hoàng thân! Hạng Quân Vãn nhanh chóng đi lên, bắt lấy tay Hạng Trị Chung.
“Phụ thân, đủ rồi ——”
Nghe thấy thanh âm của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung mới dần dần tỉnh táo lại. Nhìn Công Tôn Trường Khanh mũi cùng khoang miệng đều là máu, Hạng Trị Chung nhịn xuống lửa giận trong lòng.
“Yến vương điện hạ, hôn sự của ngươi cùng Vãn Nhi đã xóa bỏ, mời ngươi về sau đừng tới dây dưa Vãn Nhi. Tướng quân phủ của chúng ta cũng không hoan nghênh khách nhân như ngươi, về sau không có chuyện gì, hy vọng ngươi không cần xuất hiện ở phủ tướng quân. Nếu không ——” Hạng Trị Chung cắn chặt răng, “Ta thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần! Cút!”
Công Tôn Trường Khanh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, đầu vẫn còn đang mê muội, nhưng mà một tiếng “Cút” phẫn nộ kia của Hạng Trị Chung, hắn nghe thấy rành mạch, thật sự rõ ràng.
“Người đâu, đưa Yến vương hồi phủ!”
Hạng Trị Chung giận dữ đánh đuổi Công Tôn Trường Khanh khỏi phủ, tuy rằng đại tướng quân hết sức được Công Tôn Nam tín nhiệm, nhưng người cũng không thể đem nhi tử người ta đánh thành cái bánh bao thịt a?
Công Tôn Trường Khanh vốn dĩ tuấn tú lịch sự, anh tuấn tiêu sái, nhưng đều là chuyện trước kia. Hiện tại Công Tôn Trường Khanh, mặt đầy máu loang, trên mặt tất cả đều là xanh xanh tím tím, mặt mày cùng khóe miệng bị phù thũng, chính là hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm. Nếu không có ngọc bội bên hông chứng minh thân phận của hắn, quăng trên đường, cũng không có ai biết được đây là Yên vương địa danh đỉnh đỉnh.
Sau khi đám người nâng Công Tôn Trường Khanh rời khỏi, Hạng Trị Chung nhìn về phía thân nữ nhi của mình, chân mày cau lại, “Còn không mang Tứ tiểu thư về mời đại phu?”
Lúc này, mọi người rốt cục hiểu được Hạng Quân Vãn chiếm vị trí nào trong lòng Hạng Trị Chung. Thì ra vị tiểu thư này mới là bảo bối chân chính trong lòng tướng quân! Hạng Trị Chung chẳng những vì Hạng Quân Vãn đánh Yến vương, mà ngay cả Hạng Quân Vãn phế bàn tay của Hạng Quân Nhu, hắn cũng làm như không thấy. Hiện tại, mọi người đều nhìn Hạng Quân Vãn bằng con mắt khác.
Yến vương chạy đến phủ tướng quân “chọc ghẹo” vợ trước, bị đại tướng quân hung hăng giáo huấn một trận, bị kẻ có tâm truyền ra ngoài, cuộc sống bình thản đến nhạt nhẽo của dân chúng lại có cái để lấy làm chuyện vui. Cũng có người thêm mắm thêm muối, đem cảnh tượng lúc đó miêu tả sinh động như thật, mà ngay cả những lời của Công Tôn Trường Khanh, cũng bị truyền ra ngoài.
Nhất thời, chuyện Yến vương quay lại theo đuổi vợ trước trở nên ồn ào huyên náo. Phượng Cửu cầm lấy kết quả điều tra của Phi Sương, tức giận đến răng nanh đều ngứa, hận không thể ăn thịt Công Tôn Trường Khanh. Dám chạm vào nữ nhân của hắn? Công Tôn Trường Khanh chán sống rồi!
“Vãn Vãn ——” Buổi tối, Phượng Cửu lại mò vào khuê phòng của Hạng Quân Vãn, vừa vào cửa liền bày ra một bộ u oán trạng nhìn Hạng Quân Vãn, dường như nàng đã làm ra chuyện gì rất rất có lỗi với hắn. “Vãn Vãn, nàng nói, ta đem Yến vương phế đi có được không?”
“Không nhọc ngươi lo lắng, hắn đã là một phế nhân.”
Mấy ngày nay, Hạng Quân Vãn đã quen với Phượng Cửu xuất quỷ nhập thần, nàng một bên vuốt đầu Ngân Hồ, một bên điều chế dược hoàn dưới ánh đèn.
“Thật sao?” Phượng Cửu vừa nghe, ủy khuất lẫn tức giận trong lòng liền một mạch tiêu tan một nửa. Hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh Hạng Quân Vãn, nhìn chằm chằm tay ngọc tinh tế thon dài của Hạng Quân Vãn. Nữ nhân này, từ lúc hắn vào cửa cũng không có ngẩng đầu nhìn một cái, hoàn toàn đem hắn xem như không tồn tại. Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, mấy cái dược hoàn so với hắn còn đáng yêu, còn muốn đẹp trai mê người sao?
“Cái nam nhân cặn bã kia muốn cường bạo ta, bị ta phế rồi. Trừ phi hắn tìm được cao nhân, nếu không kiếp này chỉ có thể là thái giám.”
Hạng Quân Vãn lời nói nhẹ nhàng bâng quơ trả lời Phượng Cửu, tay phải đem dược hoàn điều chế xong nhét vô miệng Bao Tử.
Nghe thấy Công Tôn Trường Khanh muốn cường bạo Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu tức giận đến muốn moi tim hắn. Nhưng mà nửa câu sau, lại khiến cho tâm Phượng Cửu tung tăng vui sướng trở lại. Nữ nhân này, quả nhiên nhẫn tâm, thế nhưng khiến cho đường đường Yến vương biến thành thái giám, chuyện này nếu truyền ra, có phải hay không tạo thành một tin tức oanh tạc?
“Vãn Vãn, nói như vậy, cái nam nhân cặn bã kia chưa chiếm tiện nghi của nàng?”
Phượng Cửu thật cẩn thận nhìn Hạng Quân Vãn, hoàn toàn xem nhẹ nàng lấy sủng vật của mình đến thử dược, khiến cho Ngân Hồ đứng bên cạnh trong lòng thầm mắng chủ nhân vô lương tâm.
Hoàn hảo Hạng Quân Vãn tay nghề rất được, tâm địa cũng không xấu, cho nó ăn toàn những thứ thuốc đối với thân thể vô cùng tốt, Bao Tử uốn éo ௱ôЛƓ nhỏ phì phì, nhảy vào trong lòng Hạng Quân Vãn, thẳng đến khi nhận được ánh mắt như hâm mộ lại ghen tị thêm hận hận gì đó của Phượng Cửu, Ngân Hồ ách xì một cái, rốt cục có một tia trả thù khoái hoạt!
“Dựa vào hắn?” Hạng Quân Vãn khẽ hừ một tiếng, “Ta ghét nhất loại lợn giống tự cho là đúng, bẩn ——”
Lời của Hạng Quân Vãn, trực tiếp biểu lộ lập trường trong tình yêu của nàng. Phượng Cửu vội vàng thu hồi lòng tranh giành tình nhân cùng Ngân Hồ, trước sau cẩn thận cân nhắc nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Chính mình tuy là đại nam nhân, nhưng dầu gì cũng là thanh bạch sạch sẽ. Hoàn hảo hắn định lực tốt, tính tình kiêu ngạo, cho nên độc thân cho tới hôm nay, nếu không thật sự sẽ vuột mất Hạng Quân Vãn.
“Vãn Vãn, ta cam đoan với nàng, ta là một xử nam trong sạch, tuyệt đối trong sạch, đảm bảo chưa khai bao, hoan nghênh nàng tùy thời kiểm hàng!”
Phượng Cửu “thổ lộ”, khiến cho Hạng Quân Vãn sửng sốt. Nàng đối với nam nhân thỉnh thoảng cuồng vọng bá khí, thỉnh thoảng lại cợt nhả cợt nhả, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch đáng yêu này miễn cho ý kiến. Nam nhân này muốn làm sao? Cổ đại nam nhân đều lớn tiếng nói toạc ra, không che dấu chút nào “sắc tâm” của mình sao?
Hạng Quân Vãn trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút cổ quái. Phượng Cửu lần đầu thổ lộ thì gặp sự nhạt nhẽo, làm tâm tình của hắn có chút chịu không nổi. Mà ngay cả Phi Sương đi theo đứng bên ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống mái hiên.
Thiếu chủ a! Có người thổ lộ cùng phu nhân như thế sao? Ngươi một bộ dáng đói bụng, hận không thể lập tức ϲởí áօ tháo thắt lưng để cho phu nhân nghiệm thân chứng minh, ngươi nói có nữ tử nào trên đời này dám nhận a! Huống chi phu nhân trước đó còn chịu đả kích vì bị vứt bỏ, người cũng phải từ từ chầm chậm, đừng như gấp gáp như vậy a!
Phi Sương càng thêm khẳng định, thiếu chủ nhà mình mấy năm nay nhất định là bị nghẹn lợi hại, cho nên dục hỏa công não, tổn hại chỉ số thông minh, mới có thể nói ra lời không có trình độ như vậy. Lại nhìn phu nhân, bình tĩnh vẫn là bình tĩnh, phong phạm đại gia tuyệt đối! Xem ra con đường truy thê của thiếu chủ sẽ dài đằng đãng a.
“Phượng Cửu, nếu không còn chuyện gì khác, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hạng Quân Vãn mở miệng đuổi người, Phượng Cửu cho dù mặt dày chây lì vô lại, sau khi bị đả kích nặng nề như vừa rồi, tâm tình có chút tổn thương, muốn trở về Lเế๓ láק miệng vết thương một chút.
Nhìn Hạng Quân Vãn ôm Ngân Hồ đi tới bên giường, Phượng Cửu trong lòng lại nghẹn khuất. Sớm biết thế sẽ không đem cái tên bán chủ cầu vinh này đưa cho Hạng Quân Vãn! Bây giờ, chiếm được ôm ấp của nàng là Ngân Hồ, ngủ cùng giường với nàng cũng là Ngân Hồ, thời gian Ngân Hồ ở cùng nàng so với mình cũng nhiều hơn, bảo chủ nhân Phượng Cửu này làm sao chịu nổi a!
Mang theo tâm tình kìm nén, Phượng Cửu rời khỏi phủ tướng quân, ra khỏi tường viện, Phượng Cửu dừng lại. “Phi Sương, đem bí mật của Yến vương công bố ra bên ngoài! Dám khi dễ nữ nhân của ta, ta để hắn về sau không thể ngẩng đầu làm người!”
Quả nhiên, sau một đêm, chuyện Yến vương “đùa giỡn” vợ trước có bước biến chuyển mới. Cái gì Hạng Quân Vãn ba năm vô sinh nên bị hưu? Thì ra căn bản chính là Yến Vương không phải nam nhân bình thường, căn bản không thể ɠเασ ɦợρ!
Lời đồn không tốt về Hạng Quân Vãn lúc trước lập tức bị đảo ngược lại, tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với vị Yến Vương phi bị vứt bỏ này. Rõ ràng là Công Tôn Trường Khanh có vấn đề, hắn lại chụp cái mũ này cho Hạng Quân Vãn, làm cho nàng trở thành trò cười ở Thương Nguyệt quốc, kỳ thật, trò cười chân chính lại chính là Công Tôn Trường Khanh a!
Tin tức này truyền vào trong phủ Yến vương, oanh tạc một trận. Các phu nhân lúc này rốt cuộc cũng hiểu tại sao dạo gần đây tính tình vương gia trở nên nóng nảy, hơn nữa cũng không lâm hạnh các nàng. Công Tôn Trường Khanh không thể ɠเασ ɦợρ? Trời, các nàng không phải sẽ phải thủ tiết đến già sao?!