Độc Y Xấu Phi - Chương 23

Tác giả: Chá Mễ Thố

“Muốn ăn?” Hạng Quân Nhu xoa cái đầu xù lông của hồ ly.
“Chít chít ——” Ngân Hồ lập tức lấy lòng nhìn nữ nhân đang ôm mình. Viên đan dược vừa rồi thế nhưng bên trong lại chứa rất nhiều thảo dược quý báu, dùng ngôn ngữ loài người mà nói, ăn vào chẳng những cường thân kiện thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Ngân Hồ hiện tại đã sớm đem lời dặn dò của Phượng Cửu ném lên chín từng mây, ở trong mắt nó, viên đan dược trong tay Hạng Quân Vãn nếu đem so với mười con gà trâu châu đương nhiên phải có mị lực hơn rồi. “Chít chít ——” Ngân Hồ lắc lắc thân thể tròn vo của mình, tay nhỏ bé ghé vào cánh tay của Hạng Quân Vãn, đầu lưỡi hồng nhạt trong miệng thè ra, không ngừng đối với Hạng Quân Vãn nịnh nọt.
Tiểu gia hỏa này cũng thật thông minh! Hạng Quân Vãn lại xoa xoa đầu Ngân Hồ, “Ngươi tham ăn như vậy, không bằng đổi tên thành Bao Tử đi!”
Bao Tử? Hai lỗ tai hồ ly dựng thẳng, mắt nhỏ lóe lóe hai cái. Bao Tử thì Bao Tử đi! Hồ lấy ăn làm trời! Viên đan hoàn kia là đồ cực kỳ cực kỳ tốt a! Vì đan hoàn, nó bất cứ giá nào!
“Thực ngoan!” Hạng Quân Vãn lấy ra đan hoàn nhét vào miệng Ngân Hồ, “Bao Tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không thiếu đồ ngon cho ngươi!”
Phượng Cửu nằm mộng cũng không nghĩ đến Ngân Hồ hắn nuôi lâu như vậy chỉ trong một lát đã bị Hạng Quân Vãn thu mua, trực tiếp chủ bán cầu vinh. Hạng Quân Vãn đem đan hoàn đi mê hoặc Ngân Hồ, bắt nó quên sạch sẽ nhiệm vụ được giao, ngoan ngoãn làm sủng vật của nàng, hơn nữa, nó yêu hết sức cái mùi vị trên người chủ nhân mới này, thơm thơm ngọt ngọt, giống như đang ăn hoa quả vậy. Thật thích a!
“Thiếu chủ, Tiểu Ngân đã ba ngày rồi chưa trở lại, có thể hay không đã xảy ra chuyện gì?” Phi Sương hết sức không bình tĩnh nhìn Phượng Cửu bình tĩnh luyện chữ trong thư phòng. Mí mắt hắn hai ngày nay đều nảy dồn dập, chẳng lẽ Tiểu Ngân gặp bất trắc?
So với Phi Sườn, Phượng Cửu này ngược lại có vẻ dị thường bình tĩnh. “Cái đồ tham ăn kia không chừng gặp được cái gì ăn ngon, quên đường về nhà!
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Phi Sương mới thoáng thoải mái một ít. Trước kia cũng đã xảy ra chuyện tương tự, tiểu tử kia gặp phải mỹ thực liền quên đường về nhà.
Buông xuống chuyện Ngân Hồ, Phi Sương đi đến bên cạnh Phượng Cửu, “Thiếu chủ, Thái tử đã đến kinh thành, hắn đặc biệt tới đây chúc thọ Thương Nguyệt Thái hậu. Về phần Hoàng hậu, bà ta cũng phái người lại đây, còn có ý tránh mặt Thái tử, tựa hồ có chuyện tình mờ ám. Thiếu chủ, Bách Lý Thái Vi chẳng lẽ là còn không hết hy vọng, muốn ở Cẩm thành tập kích người? Bà ta cũng quá mau quên! Người không muốn cùng Thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bà ta cần gì phải ra công bức bách chứ!”
“Bách Lý Thái Vi?” Phượng Cửu để cây viết trong tay xuống, đứng lên, “Mấy năm nay bà ta hao tổn không ít người ở trong tay ta, khẳng định là không cam lòng! Ngươi cho người lưu ý chặt chẽ hướng đi của những người đó, nếu bọn họ không có tự mình hiểu lấy, thì trực tiếp đưa bọn họ ra đi. “Giọng nói của Phượng Cửu vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng bâng quơ tuyên án tử hình đám người đó.
Chủ tớ cùng nhau hàn huyên đôi câu, một cái bồ câu đưa tin bay tới, dừng trên cánh tay Phi Sương. Phi Sương lấy ra một tờ giấy trong ống trúc, vừa nhìn, sắc mặt đại biến. “Thiếu chủ, Hạng Trị Chung bị người ám sát, hung thủ…… là người của Hoàng hậu!”
Phủ tướng quân, mấy nữ nhân khóc thành một đoàn. Thái y băng bó vết thương cho Hạng Trị Chung, liền lui ra.
“Thế nào?” Công Tôn Nam chờ ở bên ngoài có chút khẩn trương, hắn vừa nghe tin Hạng Trị Chung bị ám sát liền ngay lập tức chạy tới, ngay thời khắc then chốt này, Hạng Trị Chung xảy ra chuyện như vậy, khiến cho Công Tôn Nam làm sao không lo lắng.
“Hồi bệ hạ, chủy thủ của thích khách thoa độc dược, hơn nữa đâm trúng иgự¢ Hạng tướng quân. May mà tướng quân thể lực hơn người, hơn nữa ý chí sống sót rất mạnh, cùng với cựu thần đã đem độc áp chế. Bất quá, độc này mạnh vô cùng, phải tìm được giải dược mới được, nếu trong bảy ngày lấy không được giải dược, chỉ sợ tánh mạng tướng quân khó bảo toàn. “
Lời của Thái y nói đối với Công Tôn Nam không khác gì sét đánh ban ngày, Hạng Trị Chung ngã xuống ngay thời khắc mấu chốt này, người của tam quốc kia chỉ sợ vui vẻ không kịp. Thương Nguyệt quốc không thể không có Hạng Trị Chung, Hạng Trị Chung tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ được!
“Người đâu, truyền ý chỉ của Trẫm, toàn thành lùng bắt thích khách!”
Bởi vì Hạng Trị Chung gặp chuyện, Cẩm thành giới nghiêm, kinh vệ môn ra sức lùng bắt thích khách khả nghi. Công Tôn Nam lo lắng thích khách lẫn vào phủ tướng quân, cho người đem phủ tướng quân địa thanh tẩy một lần, không nghĩ tới thật đúng là bắt được vài người, bất quá bọn hắn vừa thấy tình hình không đúng, lập tức uống thuốc độc tự sát, toàn bộ phủ tướng quân bởi vì Hạng Trị Chung gặp chuyện, mà bao phủ một tầng bóng ma.
“Phụ thân, uống thuốc!” Hạng Quân Vãn lẻn vào trong phòng Hạng Trị Chung, đem giải dược chính mình phối chế đút cho Hạng Trị Chung. Liên tục vài ngày, nàng mỗi đêm đều đem giải dược tới cho Hạng Trị Chung. Hạng Quân Vãn luôn cảm thấy lần này ám sát rất kỳ quái, so với những kẻ khác, nàng là lo lắng thực sự.
“Ta, ta không sao. “
Hạng Trị Chung sau khi ăn khá nhiều giải dược, chỉ là Hạng Quân Vãn nói thích khách còn chưa bắt được, nguy hiểm chưa được bài trừ, bắt Hạng Trị Chung tiếp tục giả bộ bệnh, khiến địch nhân lơ là cảnh giác.
“Phụ thân, rốt cuộc là ai muốn Gi*t ngươi?” Hạng Quân Vãn thật sự nghĩ không ra thích khách là ai phái tới. Độc kia, độc tính rất mạnh, nếu không phải bởi vì nàng xuất thân Độc môn, đối với độc hiểu biết thấu triệt, Hạng Trị Chung lần này đã sớm đi gặp Diêm Vương.
“Ta cũng không biết. Vãn Nhi, mấy ngày này vất vả ngươi! Ngươi sớm đi nghỉ ngơi, phụ thân không có việc gì! Ngươi yên tâm!”
Lời nói của Hạng Trị Chung biểu thị sự quan tâm tới Hạng Quân Vãn, nhưng nàng lại cảm thấy hắn đang cố giấu diếm điều gì đó. Tựa hồ, Hạng Trị Chung biết được kẻ hạ độc thủ sau lưng là ai, hắn vì sao không nói ra chứ? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?
Nhìn ra thần sắc mệt mỏi trên mặt Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn không có hỏi tới, việc này đành tạm hoãn, nàng theo đường cũ trở về viện của mình.
Rốt cuộc là ai muốn Gi*t Hạng Trị Chung? Ai có thâm cừu đại hận với hắn? Hạng Quân Vãn nghĩ mãi mà không rõ, tính ngày hôm sau đi tìm La Húc, tin tưởng mạng lưới tình báo của bọn hắn sẽ cung cấp được ít nhiều manh mối.
“Ai?!” Hạng Quân Vãn trở lại trong phòng vừa tính đốt đèn, đột nhiên nhận ra một tia khác thường.
“Ba ——” Đèn thắp sáng, chiếu lên hồng y nam tử yêu nghiệt đang đứng trước bàn, tay phải cầm nến, hai mắt mê ly nhìn Hạng Quân Vãn. “Nương tử, nàng đã trở lại?”
Phượng Cửu?! Nhìn thấy người đến, Hạng Quân Vãn chấn động. Công Tôn Nam phái người bảo hộ Hạng Trị Chung, phủ tướng quân toàn bộ đều có người gác, Phượng Cửu là vào bằng cách nào?
“Ai là nương tử của ngươi!” Hạng Quân Vãn nhíu mày, lại vừa thấy, Ngân Hồ ghé vào vai Phượng Cửu, một bộ dáng lấy lòng hướng cái đuôi phe phẩy về phía nàng. Nàng quả nhiên đoán đúng, Ngân Hồ này là sủng vật của Phượng Cửu!
“Nương tử nhận vật đính ước của ta, còn cẩn thận chiếu cố sủng vật của ta, nàng không phải là nương tử của ta thì ai a?” Phượng Cửu vuốt đầu Ngân Hồ, xoa xoa lỗ tai nó, “Tiểu Ngân, nương tử không chịu nhận thức ta, ngươi nói cho ta biết, nàng có phải nương tử ta hay không?”
“Thì ra Bao Tử là ngươi nuôi ư? Ta thấy nó chơi vui, thì tóm về nuôi vài ngày. Nếu Bao Tử là của ngươi, vậy ngươi mang về đi!” Hạng Quân Vãn dịch một bước, mở cửa, “Đi thong thả, không tiễn ——”
Thấy nữ tử trước mắt đối với mình đều là tránh không kịp, Phượng Cửu nhẹ giọng cười, đem Tiểu Ngân đặt lên bàn. “Tiểu Ngân, nàng là người ta muốn tìm sao?
Đối với Ngân Hồ mà nói, đây là một lựa chọn gian nan. Nó nhìn nhìn Phượng Cửu, lại nhìn nhìn Hạng Quân Vãn, có chút do dự, không biết nên nói thật hay là giúp Hạng Quân Vãn giấu diếm. Phượng Cửu là chủ nhân, đối với nó không tệ, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhưng mà nó cũng vô cùng yêu đan hoàn của Hạng Quân Vãn, cùng hương vị trên người nàng.
Tuy rằng nữ nhân này có đôi khi rất hung hãn, nhưng mấy ngày nay ở chung, nó phát hiện lúc trước nàng chỉ là hù dọa nó, kỳ thật Hạng Quân Vãn là người rất tốt, nó thích nàng.
Nhìn thấy tiểu sủng vật mình nuôi dưỡng bày ra một bộ dáng “Ta rất khó xử”, Phượng Cửu liền biết được mấy ngày nay tiểu gia hỏa này đã bị Hạng Quân Vãn mua chuộc. Mắt thấy vợ ở ngay trước mắt, Phượng Cửu trực tiếp tung ra dụ hoặc kinh người, “Một trăm con gà trân châu.”
Nếu là trước kia, Ngân Hồ nhất định sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên, nhưng hôm nay Ngân Hồ vẫn không nhúc nhích, ngồi chồm hổm ở giữa Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn.
Gà trân châu? Hạng Quân Vãn thiệt tình muốn cười. Ngân Hồ là cái đồ tham ăn nàng đã sớm biết, thì ra cái tất xấu này của nó là do Phượng Cửu nuôi thành. Gà trâu châu mỹ vị, giá cả đắt đỏ. Phượng Cửu dùng gà trân châu đến thu mua Ngân Hồ, thật là một biện pháp tốt. Bất quá, hắn có biện pháp, nàng cũng sẽ không thua.
Thời điểm Ngân Hồ đang giãy giụa lựa chọn giữa muốn hay không muốn gà trân châu, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương thanh u. “Chít chít ——” Ngân Hồ dựng thẳng lỗ tai chạy đến trước mặt Hạng Quân Vãn, toàn bộ thân mình đứng thẳng lên, hai con mắt hung phấn long lanh nhìn Hạng Quân Vãn. Có đồ ăn ngon! Hơn nữa mùi vị này càng thêm thuần khiết! Ngân Hồ nhịn không được liếm liếm môi, nhìn Hạng Quân Vãn như muốn lấy lòng.
“Lại ăn, đem ngươi làm thành bánh bao thịt!” Hạng Quân Vãn dùng sức xoa đầu Ngân Hồ, đem đan hoàn nhét vào miệng nó.
Mỹ vị a……Ngân Hồ híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc, khiến cho Phượng Cửu có chút giật mình. Tính tình của Tiểu Ngân hắn biết, mấy năm nay, ngoại trừ Phượng Cửu, Ngân Hồ chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào ᴆụng vào đầu của nó, mặc dù là Phi Sương nuôi dưỡng nó nhiều năm, Tiểu Ngân cũng sẽ không đồng ý điều này. Thế nhưng, chưa được vài ngày, nó lại hoàn toàn phản bội, lao vào vòng tay Hạng Quân Vãn? Thật sự là không có khí tiết!
“Tiểu Ngân ——” Thanh âm của Phượng Cửu nhiều ra một phần áp bách. Nghe thấy Phượng Cửu gọi mình, Ngân Hồ nhanh chóng đem đan hoàn nuốt vào, lại chạy đến trước mặt Phượng Cửu, “Chít chít” kêu vài tiếng, tiểu móng vuốt trên không trung khoa tay múa chân thật lâu, cuối cùng kiên định nhìn Phượng Cửu.
“Ngươi nói, nàng không phải người ta muốn tìm?” Phượng Cửu vuốt vuốt tai Ngân Hồ, trong mắt nhiều hơn một tia nghiền ngẫm, “Ngươi chắc không phải bị nàng mua chuộc, cho nên không nói sự thật đi!”
“Chít chít ——” Ngân Hồ dùng sức lắc đầu, tội nghiệp nhìn Phượng Cửu, dường như đang nói ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a!
Ngân Hồ biểu tình rất thật rất vô tội, nhưng trong lòng Phượng Cửu vẫn có chút hoài nghi. Chỉ là, thời điểm nhìn đến khuôn mặt kia của Hạng Quân Vãn, hoài nghi của Phượng Cửu biến thành nghi hoặc.
Đêm đó hắn không có thấy rõ dung mạo của bạch y nữ tử, chỉ là ánh mắt của nàng sạch sẽ, trơn bóng Như Ngọc, cũng không có vết bớt. Thân hình Hạng Quân Vãn cùng nữ tử kia có chút tương tự, duy nhất không giống chính là vết bớt bên má trái của nàng, từ đuôi lông mày tản ra xung quanh, đỏ sậm như máu.
Nàng, thật là người hắn muốn tìm sao? Nếu như đúng, vết bớt này là như thế nào?
“Phượng Cửu công tử nếu không có chuyện gì khác, phiền ngươi hãy rời đi. Ta là nữ nhân, công tử hơn nửa đêm tới chỗ này của ta, thật sự là không hợp quy củ. Công tử danh khí tôn quý, không thèm để ý những điều này, ta bất quá là một tiểu nữ tử, vẫn còn cần giữ danh dự đọa đức.”
Hạng Quân Vãn không biết Phượng Cửu vì sao nhất quyết phải tìm được mình, mặc kệ mục đích của hắn làm sao, nàng đều không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ. Nàng khó khăn mới trọng sinh một lần, nhất định phải sống cho tự do tự tại, Phượng Cửu làm người quá mức bá đạo, làm cho trong lòng nàng có chút bài xích.
Phượng Cửu tinh tường cảm nhận được Hạng Quân Vãn đang bài xích hắn, nàng không thích mình, điểm ấy ngược lại rất giống bạch y nữ tử. Ở trong mắt Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn càng không thích mình, lại càng cho thấy nàng đang chột dạ. Nàng sốt ruột đuổi hắn đi như vậy, chẳng lẽ là sợ hắn vạch trần nàng?
Tuy rằng chưa làm rõ được trên mặt Hạng Quân Vãn tại sao lại có vết bớt lớn như vậy, nhưng trực giác của Phượng Cửu nói cho hắn biết, nữ tử trước mắt này có nhiều điều giấu giếm hắn. Để nghiệm chứng xem nàng có phải nữ tử đêm hôm đó không chỉ có vòng Kim Long là biện pháp duy nhất, chỉ cần kiểm tra chân trái của nàng có vòng Kim Long không, hết thảy sẽ bất công tự phá.
“Cô nương, chân trái nương tử của ta có một cái vòng Kim Long. Không biết cô nương có tiện cho ta nhìn chân trái của nàng không ——”
“Chít chít ——”
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Ngân Hồ có chút lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn. Nó xác định khẳng định Hạng Quân Vãn chính là người xuất hiện trên huyền nhai tối hôm đó, hơn nữa thời điểm Hạng Quân Vãn rửa chân cũng không tránh mặt Ngân Hồ, nó đã sớm thấy được vòng Kim Long trên cổ chân nàng, đó là đồ của Phượng Cửu, Ngân Hồ biết rõ.
Hồng y nam tử chấp nhất như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn càng cảm thấy chán ghét hắn, “Hơn nửa đêm, công tử chạy tới nội viện của ta, còn muốn xem chân ta, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết chân nữ tử chỉ có thể cho trượng phu mình xem sao?”
“Cô nương là sợ hãi, hay là chột dạ? Hay hoặc là, nàng chính là người ta muốn tìm, cho nên mới tránh né ta?”
Phượng Cửu đi về phía trước từng bước, nhìn chằm chằm vào mắt Hạng Quân Vãn.
“Phượng Cửu, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Nhìn thấy trong mắt Hạng Quân Vãn dấy lên ngọn lửa nhỏ, Phượng Cửu “Phốc xuy” cười, tránh sang một bên, nhấc Ngân Hồ đặt lên vai mình. “Hạng cô nương, vừa rồi ta bất quá là trêu đùa nàng thôi, xin bỏ qua cho. Ta hôm nay tới đây là muốn nói cho nàng biết, ta đã bắt thích khách ám sát đại tướng quân, muốn bán một cái nhân tình, đem thích khách giao cho nàng.”
Phượng Cửu đột ngột chuyển hướng, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút đoán không ra tính tình của hắn. Nam nhân này thay đổi thất thường, hay là người ở địa vị cao đều hay thay đổi như vậy?
Thấy Hạng Quân Vãn cũng không vì lời nói của mình mà buông lỏng đề phòng, Phượng Cửu đối với nữ tử trước mắt càng thêm một phần thưởng thức. Nếu nàng là người hắn muốn tìm, hắn cho dù đánh ૮ɦếƭ hắn cũng muốn đem một nương tử thông minh như vậy về nhà!
“Nếu là bán một cái nhân tình, ngươi muốn từ chỗ này của ta có được cái gì? Hoặc là, ngươi muốn phủ tướng quân giúp ngươi làm cái gì?”
Hạng Quân Vãn tỉnh táo, lại khiến cho Phượng Cửu ở trong lòng giơ ngón tay cái. Chỉ là nữ tử này không có ấn tượng tốt với hắn, hơn nữa phòng bị hắn như vậy, xem ra hắn vừa đã mạo phạm đến điểm mấu chốt của nàng. Sớm biết thế nàng mẫn cảm như thế, hắn nên tiến hành từng bước một, vạn nhất đem nương tử dọa chạy, chẳng phải là muốn ân hận cả đời sao!
Nghĩ như vậy, Phượng Cửu vỗ vào ௱ôЛƓ Ngân Hồ một cái.
Chỉ là một ánh mắt, Ngân Hồ liền biết ý định của chủ tử. Hắn có lỗi với Hạng Quân Vãn, lúc này phái nó đến lấy lòng Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu đánh một cái chủ ý thực sự là quá tốt! Bất quá Ngân Hồ tự biết đuối lý, nó che giấu thân phận giúp Hạng Quân Vãn, lại nói tiếp về chuyện này nó cũng có lỗi. Cho nên, Ngân Hồ rất nghe lời đi tới bên người Hạng Quân Vãn, thân mình tròn vo cọ cọ lên bàn tay bé nhỏ của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc