Nghe giọng nói này, Hiền phi vốn dĩ khuôn mặt đang tái nhợt lập tức khôi phục nhan sắc, "Thần thi*p thỉnh an mẫu hậu! Mẫu hậu, người hãy cứu Khanh nhi đi!"
"Mẫu hâu, người trở về sao không thông báo một tiếng, nhi tử sẽ phái người đi đón người a!" Công Tôn Nam vừa thấy người đến, lập tức bỏ dáng vẻ kiêu ngạo đi đích thân tiếp đón: "Mẫu hậu, người chậm chút!" Công Tôn Nam thật cẩn thận đỡ Triệu Mạn.
"Chậm chút? Lại chậm chút không phải ngươi đem Khanh nhi ném đi mạn Bắc sao?" Triệu Mạn hừ một tiếng, đá quý châu sai xinh đẹp trên đầu chói mắt dưới ánh mặt trời.
"Mẫu hậu, người nói đi đâu rồi!"
Hầu hạ Triệu Mạn ngồi xuống, Công Tôn Nam đem ngọn ngành sự việc kể lại cho Triệu Mạn. Biết được nguyên nhân của sự việc, Triệu Mạn cũng không còn mở miệng vì Công Tôn Trường Khanh cầu tình, ngược lại khuyên giải Hiền phi, "Hoàng thượng làm rất đúng! Ngọc không mài, không ra hồn! Ngươi khóc sướt mướt như thế, chẳng phải là khiến cho hoàng thượng thất tín thiên hạ! Khanh nhi từ nhỏ hiếu thắng, tích cách xác thực phải mài dũa một chút. Ai gia ủng hộ hoàng thượng, ngươi lui xuống đi!"
"Mẫu hậu, Khanh nhi chưa từng rời khỏi người thần thi*p, để cho Khanh nhi đi mạn Bắc, không bằng đem thần thi*p cùng đi, thần thi*p muốn bồi Khanh nhi!"
Hiền phi vẫn còn chưa hết hy vọng, quyền trượng trong tay Triệu Mạn dậm một cái trên mặt đất: "Hiền phi, ai gia còn ở đây, ngươi nói những lời này, chẳng lẽ là muốn áp chế hoàng thượng, áp chế ai gia? An ổn ở trong Hương Lan điện của ngươi đi! Ai gia sẽ giữ Khanh nhi vài ngày, chờ qua sinh nhật ai gia rồi, để nó đi mạn Bắc!"
Uy nghiêm của Triệu Mạn khiến cho Hiền phi khi*p đảm.
Vị Hoàng thái hậu này xưa nay chính trực. Tuy rằng Triệu Mạn không phải mẹ đẻ của Công Tôn Nam, nhưng bà đích thân nuôi lớn hắn từ trong tã lót, đối xử như con ruột, lúc lựa chọn người thừa kế hoàng vị đã cố định đứng về phía Công Tôn Nam, hắn mới có thể chiến thắng các hoàng tử khác ngồi trên long ỷ. Công Tôn Nam vừa đăng cơ, liền tôn Triệu Mạn làm Nhân Đức hoàng thái hậu, đối với bà hết sức kính trọng. Dù Triệu Mạn đã lớn tuổi không can dự vào chuyện hậu cung, nhưng uy nghiêm như trước vẫn còn.
Biết được chuyện này không thể thay đổi được, Hiền phi đành phải rưng rưng lui ra.
Công Tôn Nam cùng Triệu Mạn, hai mẹ con hàn huyên trong chốc lát, đề tài của Triệu Mạn đột nhiên thay đổi: "Hoàng thượng, nghe nói Khanh nhi hưu Vãn nhi rồi?"
Đề tài Triệu Mạn rời đi quá nhanh. khiến cho Công Tôn Nam sửng sốt, sau đó chỉ có thể cười khổ: "Mẫu hậu, người cũng biết rồi?"
"Hừ!" Một cỗ tức giận từ trên người Triệu Mạn tản ra: "Mạng của ai gia là Nguyệt Như cứu, Nguyệt Như lúc sắp ૮ɦếƭ, ai gia đã đáp ứng nàng nhất định sẽ chiếu cố tốt Vãn nhi. Hiện tại Vãn nhi chẳng những bị Khanh nhi vứt bỏ, còn hành tung không rõ, không biết tung tích. Hoàng thượng, người là muốn vùi ai gia vào hạng bất nhân bất nghĩa sao?"
"Mẫu hậu thứ tội, là nhi tử bất hiếu!"
Triệu Mạn tức giận, Công Tôn Nam nhanh chóng quỳ xuống, dù cho hắn bây giờ là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, ở trước mặt Triệu Mạn thì vẫn là con trai bà. "Nhi tử đã phái người đi tìm Vãn nhi, mẫu hậu yên tâm, nhi tử sẽ không để cho Vãn nhi chịu khổ".
"Không để nàng chịu khổ? Nữ nhi nhà người ta bị vứt bỏ, cả đời đều là chê cười, cái này còn không phải chịu khổ? Hoàng thượng, ai gia rời cung ba năm, ngươi chính là như vậy giúp ai gia chiếu cố Vãn nhi?"
"Mẫu hậu, người đừng nóng giận, nhi tử lập tức cho ngự lâm quân đi tìm Vãn nhi, sẽ đi ngay bây giờ".
Ngự lâm quân ở trong kinh thành tìm người, cong Hạng Quân Vãn lúc này đang đứng trước cử phủ Đại tướng quân, híp mắt nhìn ba chữ lớn "Tướng quân phủ" bằng vàng rực rỡ trên cửa.
"Cốc cốc cốc...." Lạc Tuyết tiến lên, nắm tay nắm cửa hình sư tử gõ gõ.
Chờ một hồi lâu, mới nghe được âm thanh lười biếng truyền đến, cửa chậm rì rì mở ra một khe nhỏ, hiện ra khuôn mặt buồn ngủ mệt mỏi, "Ai a? Ngươi tìm ai?"
"Nhanh đi thông báo! Nói là Nhị tiểu thư đã trở lại!"
"Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư nào?" Thủ vệ gác cửa chưa phục hồi tinh thần, khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hạng Quân Vãn thì mắt trợn lên, hét lên một tiếng"Quỷ a!" Sau đó lạch cạch một tiếng đóng cửa lại, đem Hạng Quân Vãn cùng Lạc Tuyết nhốt ngoài cửa.
Ngoài dự liệu của Lạc Tuyết, Hạng Quân Vãn cũng không có nhiều biến hóa, không có thương tâm muốn ૮ɦếƭ, cũng không có khóc, mà chỉ nhàn nhạt ra lệnh, "Lạc Tuyết, tiếp tục gõ cửa".
"Vâng".
Vô luận Lạc Tuyết gõ cửa thế nào, gã sai vặt vừa rồi cũng không chịu mở cửa, chủ tớ hai người trực tiếp bị gạt ở ngoài cửa phủ tướng quân, không có người quan tâm.
"Tiểu thư, phải làm sao?" Lạc Tuyết nắm tay lại, tay nhỏ bé run nhè nhẹ. Hạng Quân Vãn là chính nữ của phủ tướng quân, nay về nhà lại bị nhốt ngoài cửa, đây là đạo lý gì?
Không đợi Hạng Quân Vãn mở miệng nói chuyện, một chuỗi âm thanh như tiếng chuông truyền đến, một chiếc xe ngựa hoa lệ xa xa chạy đến, cách từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo chơi đùa của vài nữ nhân: "Tứ muội muội, muội mặc la quần (quần áo) của Yên Chi Cẩm thật xinh đẹp! Thêu hai mặt này quả thực là cực kỹinh đẹp, muội xem, hồ điệp phía trên giống như thật vậy! Chỉ là, quá mắc!"
"Tam tỷ tỷ, mắc cũng đáng a! Nay trong kinh thành thân phận tiểu thư giống chúng ta, người nào không muốn có một la quần của Yên Chi Cẩm? Hôn nay nếu không phải chúng ta để lộ thân phận tiểu thư của phủ tướng quân, phỏng chừng phải chờ tới tháng sau!" Hạng Quân Nhu vuốt la quần trong tay, càng xem càng thích, hận không thể lập tức trở về trong phòng thay.
Nhìn bộ dáng của Hạng Quân Nhu, Hạng Quân Yến không ngừng hâm mộ. Đều là tiểu thư của phủ tướng quân, nàng lại kém xa so với Hạng Quân Nhu. Cùng là thứ xuất, mẫu thân của Hạng Quân Nhu - Ngọc phu nhân chưởng quản toàn bộ nội vụ của phủ tướng quân, tỷ tỷ Hạng Quân Mỹ lại là Thái tử trắc phi, Hạng Quân Nhu ở phủ tướng quân quả thực hưởng thụ đãi ngộ của chính nữ.
La quần như bướm bay hôm nay, Hạng Quân Yến yêu thích cực kỳ, tiếc rằng giá cả quá cao, nàng không có nhiều ngân lượng như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn la quần mình yêu thích rơi vào tay Hạng Quân Nhu. Hiện tại nhìn Hạng Quân Nhu cầm la quần trên người khoa tay múa chân, Hạng Quân Yến ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại hận không thể đem váy này đoạt lại.
Hạng Quân Yến ghen tị Hạng Quân Nhu, Ngũ tiểu thư Hạng Quân Văn cùng Lục tiểu thư Hạng Quân Lam bên cạnh lại vẻ mặt hâm mộ nhìn váy thải điệp trong tay Hạng Quân Nhu.
"Tứ tỷ tỷ vốn là người đẹp, chờ thay váy thải điệp, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân chắc phải tới trên người Tứ tỷ tỷ rồi". Hạng Quân Văn nói lời ngon tiếng ngọt khiến Hạng Quân Nhu yêu thích không thôi, vừa định mở miệng khen ngợi Hạng Quân Văn một chút, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Sao lại thế này?"
Hạng Quân Yến vén rèm cửa sổ, hỏi phu xe ngựa.
"Bẩm các vị tiểu thư, ngoài cửa phủ tướng quân có hai kẻ lén lút, lai lịch bất minh".
Hạng Quân Vãn nhĩ lực rất tốt, vừa nghe mình và Lạc Tuyết bị người hình dung thành lén lút, lai lịch bất minh, biểu tình trên mặt nàng nháy mắt lạnh xuống. Lạc Tuyết đứng phía sau Hạng Quân vãn cảm nhận được trên người tiểu thư phát ra hàn ý, tùng mình một cái. Tiểu thư nổi giận rồi!
Nghe xa phu nói như vậy, Hạng Quân Yến liền nhìn qua, vừa nhìn, thế nhưng lại khiến cho nàng sửng sờ ngay ở đó.
“Tam tỷ, là ai vậy?” Hạng Quân Nhu lay động cánh tay Hạng Quân Yến, nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút dại ra, Hạng Quân Nhu liền trực tiếp vén màn xe lên. Sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn cùng Lạc Tuyết, Hạng Quân Nhu cũng giống như Hạng Quân Yến, trực tiếp ngây người mười giây, một lúc lâu mới khôi phục lại.
“A, ta nói là ai chứ! Nguyên lai thì ra là ngươi.” Nhìn tới nữ tử áo trắng trước mặt, Hạng Quân Nhu cắn răng, hàm răng khéo léo suýt chút nữa đem môi cắn nát.
Hạng Quân Nhu đã từ chỗ Đại tỷ Hạng Quân Mỹ biết được tình hình lúc Hạng Quân Vãn bị hưu, suy nghĩ tới người chiếm vị trí chính nữ, lại là nữ nhân dại dột giống như heo cuối cùng có kết cục bi thảm như vậy, Hạng Quân Nhu vui vẻ thật nhiều ngày.
Nay, thấy Hạng Quân Vãn còn có mặt mũi trở về phủ Tướng quân, Hạng Quân Nhu khóe miệng kéo ra một chút tươi cười trào phúng. Thật sự là người thậm chí đê tiện là vô địch! Trở thành người nổi tiếng bị chồng ruồng bỏ toàn quốc đều biết, còn không biết xấu hổ trở về phủ Tướng quân! Chẳng lẽ nàng muốn khiến cho phủ Tướng quân cũng bị tiếng xấu giống như nàng sao?
Hạng Quân Nhu cực kỳ không thích Hạng Quân Vãn, mẫu thân nàng Ngọc phu nhân là thứ muội của Hoàng hậu, ban đầu có thể làm phu nhân Tướng quân, chỉ là năm đó Hạng Trị Chung kiên trì không chịu cưới vợ, Triệu Nguyệt Như là một nữ tử hương dã thô bỉ lại có tài năng trở thành phu nhân Tướng quân, mà Hạng Quân Vãn người quái dị này cũng đường đường chính chính đứng ở vị trí chính nữ phủ Tướng quân. Cái vị trí này thật ra nên thuộc về nàng cùng Đại tỷ!
Ba năm này, biết Hạng Quân Vãn ở Yến vương phủ không được tốt, Hạng Quân Nhu thật cao hứng, nghe nói nàng bị Công Tôn Trường Khanh trước bị làm nhục sau đó li hôn, Hạng Quân Nhu mừng rỡ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hiện tại, nữ nhân đê tiện này cư nhiên trở lại phủ Tướng quân? Nàng muốn làm cái gì? Nàng cho rằng chính mình vẫn là tiểu thư chưa lấy chồng của phủ Tướng quân sao!
“Ta sắp xuống xe!” Hạng Quân Nhu mở miệng, xa phu lập tức thả băng ghế xuống, Hạng Quân Nhu giẫm bước chân chậm rãi xuống khỏi xe ngựa. Thật ra nàng vốn cũng là một mỹ nhân nũng nịu, chỉ là ánh mắt đầy hận ý cùng trào phúng đã phá hủy nét đẹp của nàng.
Đi đến cửa, Hạng Quân Nhu vòng quanh Hạng Quân Vãn dạo quanh một vòng, miệng còn liên tục phát ra hai tiếng "Chậc chậc".
“Ta còn nghĩ rằng ngươi đã ૮ɦếƭ rồi chứ! Như thế nào, hiện tại còn có mặt mũi quay trở lại? Ngươi không phải đi tìm ૮ɦếƭ sao! Chắc không phải ngay cả Diêm Vương cũng chê ngươi xấu, nên không thu nhận ngươi chứ...!”
Nghe xong lời nói ác độc của Hạng Quân Nhu, ba người theo sát phía sau đồng thời bật cười, Hạng Quân Lam nhỏ tuổi nhất lại cười "Khanh khách" đến cong lưng thắt lưng. Thấy các tỷ muội phối hợp với mình như vậy, Hạng Quân Nhu rất là đắc ý, nàng cao ngạo ngẩng cao chiếc cằm nhỏ lên, khiêu khích nhìn Hạng Quân Vãn.
Đây là lần đầu tiên Hạng Quân Vãn cùng "Thân nhân" của nàng gặp mặt, tuy rằng trước đó thông qua trí nhớ chủ nhân củ, nàng biết chủ nhân củ ở trong nhà không được quan tâm, thường thường bị nhóm tỷ muội bắt nạt khi nhục, mặc dù sáng sớm Hạng Quân Vãn đã làm tốt chuẩn bị rồi, thế nhưng sắc mặt giống Hạng Quân Nhu như vậy, nàng thật đúng là lần đầu tiên thấy. Điều này làm cho Hạng Quân Vãn nhớ đến chính mình kiếp trước, những ngày nàng cùng Đường Thuần vừa quay về Đường môn, huynh muội Đường môn ở đó cũng khinh thường các nàng như vậy...
Hạng Quân Vãn xuất hiện, làm cho các tiểu thư Hạng gia khác có chút vui sướng khi người gặp họa. Các nàng ở trong phủ so sánh không được với Hạng Quân Nhu "Tôn quý", nhưng được cái có Hạng Quân Vãn lót đường. Ngày thường Hạng Quân Nhu luôn khiến cho các nàng khó chịu, nhưng quay người lại, các nàng có thể tìm Hạng Quân Vãn phát tiết. Ngược đãi Hạng Quân Vãn chính là họat động giải trí vui vẻ mà các nàng thích nhất.
Từ khi Hạng Quân Vãn xuất giá, ba năm này Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam thật là nhớ đến vị Nhị tỷ này thường bị các nàng ức Hi*p. Không có nàng cuộc sống thiếu nhiều thú vui lắm, trong lòng bực bội cũng không có chỗ phát tiết, các nàng đều sắp nghẹn đến nội thương rồi đây!
Hiện tại Hạng Quân Vãn trở về, cao hứng nhất không ai bằng được Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam.
“Nhị tỷ, ngươi trở về là được rồi! Ta thật lo lắng cho ngươi!” Hạng Quân Yến rốt cuộc vẫn lớn tuổi hơn một ít, mặc dù nàng nội tâm cũng không thích nhìn thấy Hạng Quân Vãn, nhưng không có như Hạng Quân Nhu vậy vô lo vô nghĩ.
Trước kia nàng cũng từng ăn Hi*p Hạng Quân Vãn, nhưng hiện tại Hạng Quân Yến đã trưởng thành, nữ hài tử phải gả cho người gia thế tốt, trừ bỏ gia thế tốt, trọng yếu hơn là phải có thanh danh tốt. Nàng không có dì là Hoàng hậu vì nàng chỉ hôn, mẹ của nàng cũng chỉ là thị thi*p bình thường trong phủ Tướng quân, cho nên ba năm này, Hạng Quân Yến cực kỳ chú ý hình tượng chính mình.
“Tam tỷ, đối với hạng người như vậy, làm gì cần cùng nàng khách khí!” Hạng Quân Văn một đôi mắt hạnh miệt thị quét mắt nhìn Hạng Quân Vãn sau đó vội vàng rời khỏi, giống như liếc nhìn nàng nhiều một chút sẽ làm bẩn chính mình vậy.
“Thanh danh xấu như vậy, còn có mặt mũi quay về phủ Tướng quân, cuối cùng không phải là muốn liên lụy chúng ta sao?”
Hạng Quân Văn trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, Hạng Quân Vãn bị Yến vương gia li hôn ruồng bỏ, quả thực làm bại hoại thanh danh phủ Tướng quân. Phủ Tướng quân còn có bốn vị tiểu thư chưa gả, Hạng Quân Vãn như vậy, liên lụy các nàng đều bị giới quý tộc chê cười, đi ra ngoài chơi đùa cũng sẽ bị các tiểu thư khác cười nhạo, sỉ nhục này đều là do Hạng Quân Vãn mang lại cho các nàng!
Nghe xong lời nói của Hạng Quân Văn, Hạng Quân Lam nhỏ tuổi nhất lập tức lui về phía sau một bước, tránh ở sau lưng Hạng Quân Nhu, “Tứ tỷ, cách xa nàng một chút, đừng để nhiễm xui xẻo.”
“Các ngươi, các ngươi...” Lạc Tuyết run rẩy cắn môi, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến cả người phát run, “Các ngươi thật quá đáng! Tiểu thư của ta đã bị như vậy, các ngươi còn bỏ đá xuống giếng, rốt cuộc các ngươi có còn tính người hay không?”
Lạc Tuyết xuất hiện, làm cho bốn người đem lực chú ý chuyển dời đến trên người nàng, năm đó lúc các nàng ăn Hi*p Hạng Quân Vãn, cũng không thiếu ăn Hi*p Lạc Tuyết. Lúc này Lạc Tuyết thế nhưng vì Hạng Quân Vãn bênh vực kẻ yếu, lá gan thật ra so với trước kia lớn hơn một chút.
“A... Đi theo chủ tử vô dụng, cũng chỉ là thứ nô tỳ vô dụng. Các chủ tử nói chuyện, đâu có chỗ cho ngươi xen mồm vào!”
Hạng Quân Nhu cho Hạng Quân Văn một cái ánh mắt, nàng gật đầu, Hạng Quân Văn lập tức tiến lên đánh ở trên mặt Lạc Tuyết một bạt tai, khiến cho mũi Lạc Tuyết chảy máu. “Vô liêm sỉ! Đây là Hạng Quân Vãn dạy ngươi quy củ sao?”
Hạng Quân Văn còn không có thu hồi tay lại, liền bị một bàn tay gầy yếu bắt được. Vừa thấy người cầm lấy tay của chính mình là Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Văn liền hừ một tiếng, “Làm sao, chắc không phải là ngươi muốn che chở cho nô tài này chứ! Buông tay...”
“Nàng có sai, cũng không đến lượt ngươi dạy. Giảng quy củ? Ta là chính nữ phủ Tướng quân, các ngươi bất quá chỉ là thứ nữ nhỏ bé, đối với ta không xưng hô tôn kính, còn nói ra những lời châm chọc, là ta nên dạy các ngươi quy củ như thế nào?”
Hạng Quân Vãn nhấc chân đá vào đầu gối Hạng Quân Văn.
“Bịch...” một tiếng, Hạng Quân Văn bị đau, liền trực tiếp quỳ gối trước mặt Hạng Quân Vãn, ngay cả Hạng Quân Lam ở gần nàng cũng không nhìn rõ ràng nàng ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một trận gió trắng, sau đó chính là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hạng Quân Văn.
“Hạng Quân Vãn! Ngươi, ngươi là đồ tiện nhân! Ngươi dám đá ta! Ta muốn Gi*t...” Hạng Quân Văn chửi ầm lên, nhưng còn chưa nói xong, cằm dưới đã bị Hạng Quân Vãn nắm, chỉ vặn nhẹ, cằm dưới Hạng Quân Văn liền há ra, miệng mở ra, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, rất có cảm giác chảy xuống thẳng ba ngàn thước.
“Ngươi, ngươi thật to gan...”
Hạng Quân Nhu chỉ tay vào Hạng Quân Vãn, cho tới bây giờ, nàng mới chính mắt nhìn Hạng Quân Vãn. Này vừa xem, Hạng Quân Nhu phát hiện hình như bộ dạng Hạng Quân Vãn cùng trước kia không giống như vậy? Tuy rằng vẫn xấu như vậy, nhưng mặt mũi tràn đầy khí thế, trên người phát ra khí tức, đều cùng trước kia khác nhau rất lớn.