"Công tử, Hồ Cơ nàng.....nàng đã ૮ɦếƭ...." Hoa Ngũ Nương ôm thi thể của Hồ Cơ chảy nước mắt, một tiếng "công tử" từ miệng nàng kêu lên, khiến mọi người ở đây đều hiểu rõ,nam tử áo trắng trước mắt chính là Di Hồng công tử trong truyền thuyết, thật sự là kinh ngạc cả người!
Lúc đầu nghe đến tên tuổi của Di Hồng công tử, mọi người đều cho rằng hắn nhất định cùng vị công tử quý tộc Cổ Bảo Ngọc mặt trát phấn hồng trong Hồng Lâu Mộng giống nhau.
Hiện tại nhìn thấy một thân áo trắng, thanh tao như tuyết của Hạng Quân Vãn, hình tượng xây dựng trong lòng mọi người hoàn toàn bị sụp đổ. Di Hồng công tử trước mặt rất gầy, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như tuyết trắng xóa trên đỉnh Thiên Sơn (núi tuyết), quanh thân tản ra hàn khí xa cách thản nhiên, khiến cho người chỉ có thể nhìn từ xa, không dám tới gần.
Mặt của hắn, trắng nõn như ngọc, cặp mi kia, giống như con chim nhỏ tung cánh bay lượn, không tráng kiện, không tinh tế, trung tính, không dương cương cũng không âm nhu.
Dưới mi, là một đôi mắt u lãnh, so với mắt phượng mưu lược, đôi mắt như mực, khóe miệng lại nhếch lên, tăng thêm một phần lạnh lùng mị hoặc. Mũi hồng như ngọc gọt giũa, cao ✓út thẳng tắp, những ngời ngồi bên cạnh thậm chí thấy được độ cong hoàn mỹ bên nửa mặt của hắn.
Dưới mũi kiêu ngạo kia, là hai phiến môi đỏ như máu, máu đỏ xinh đẹp diễm lệ có lẽ chính là màu sắc ấm áp duy nhất trên người Di Hồng công tử. Nóng rực phóng đãng, khóe môi cong lên giống như đang đùa cợt người trước mắt, lại giống như coi rẻ toàn bộ thiên hạ.
Công Tôn Trường Khanh chưa từng thấy qua người nào thần thái phong lưu tự nhiên, tuấn dật như thế. E rằng hai người Bắc Nam Giao Phong nổi tiếng đại lục cũng không bằng.
Mà thiếu niên vừa rồi ngăn cản Công Tôn Trường Khanh sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn trong lòng lại sợ hãi than lên. Thiếu chủ nhà mình đã tuyệt thế vô song, không nghĩ tới lần này đến Cẩm thành, còn có thể gặp được người ngang tài ngang sức với thiếu chủ nhà mình. Nghe người chung quanh gọi hắn là Di Hồng công tử, chẳng lẽ, sau hai vị công tử trên đời này lại có thêm một phong hoa tuyệt đại đến? Đại lục này há không phải náo nhiệt rồi!
"Bổn vương Gi*t người của ngươi, ngươi nói, phải làm sao? Đòi tiền, hay là muốn cái gì? Điều kiện tùy ngươi ra, bổn vương đều đáp ứng! Bổn vương muốn làm bằng hữu với ngươi!"
So với thái độ đối đãi với những người vừa rồi, Công Tôn Trường Khanh lại xoay 180 độ, tin đồn Công Tôn Trường Khanh nghe trong kinh thành mấy ngày nay nghe, đều có liên quan đến công tử áo trắng trước mắt. Có thể ở Cẩm thành, bằng sức một mình, khiến cho năm cửa hàng trong khoảng thời gian ngắn thanh danh mãnh liệt, đây là loại năng lực nào!
Hiện tại tận mắt thấy Di Hồng công tử, ấn tượng của Công Tôn Trường Khanh đối với hắn lại càng tốt. Tuyệt thế mà độc lập, thanh quý cao thượng như thế, nhất định không giống phàm nhân. Nếu có thể đem Di Hồng công tử kéo về phe của mình, chỗ có lợi trong phương diện này tự nhiên càng lớn rộng!
Công Tôn Trường Khanh thay đổi sắc mặt cũng không lấy được hảo cảm của Hạng Quân Vãn, ngược lại làm cho nàng hừ lạnh một tiếng. Người nam nhân này trong lòng nghĩ cái gì, nàng há lại không biết. Hắn không biết, nàng muốn chính là mạng của hắn!
"Nếu ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng, ngươi dám sao?"
Mới vừa rồi còn đối với Di Hồng công tử ôm ảo tưởng, hy vọng hắn có thể gia nhập phe mình, giúp mình một phen, nhưng sau khi nghe lời nói lạnh lẽo vô tình phát ra từ Hạng Quân Vãn, sắc mặt hắn đại biến. Hắn chưa bao giờ bị người cự tuyệt vô tình như thế! Lấy mạng đền mạng? Để cho hắn một vương gia cao quý vì một kỹ nữ thanh lâu ti tiện đền mạng? Đáng giá sao? Đúng là một chuyện nực cười!
"Ngươi muốn vàng bạc mỹ nữ, bổn vương có thể cho ngươi! Lấy mạng đền mạng? Há không phải là nói giỡn?"
"Ha ha...." Lời nói của Công Tôn Trường Khanh vừa dứt khiến Hạng Quân Vãn cười khẽ lên.
Mỹ nhân như ngọc, có lẽ chính là hình dung người trước mắt này. Một nụ cười một cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, khiến lòng người cúng bái, không dám sinh ra bất cứ ý tưởng dơ bẩn gì, sợ làm bẩn phần cao thượng này.
"Ngươi đã không chịu tự sát tạ tội, vậy bổn công tử chỉ có thể cáo ngự trạng, mời thánh thượng lựa chọn! Tin chắc hoàng thượng sẽ cho chúng ta một cái phán quyết công bằng!"
"Nực cười! Để cho bổn vương đền mạng cho nàng ta? Quả thực chính là nằm mơ! Luật pháp của bổn quốc trước nay chưa từng có điều này, cho dù có, cũng không quản được bổn vương!" Công Tôn Trường Khanh có chút thẹn quá hóa giận, hắn lời hay ý đẹp muốn cùng Di Hồng công tử làm bằng hữu, không nghĩ tới đối phương không biết tốt xấu như vậy, thật sự là không biết điều.
Nhìn cái mặt không ai bì nổi của Công Tôn Trường Khanh, Hạng Quân Vãn trong lòng thay cái nữ nhân đã ૮ɦếƭ kia thấy không đáng giá. Vì một người như vậy, nàng cư nhiên si ngốc chờ ba năm, thật sự là bị chim mổ vào mắt, mới có thể không thấy rõ lòng người.
"Yến vương nói như thế, ngược lại khiến ta có chút hồ đồ. Ta không hiểu luật pháp của Thương Nguyệt quốc, chỉ có thể thỉnh giáo một vị cao nhân". Hạng Quân Vãn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ che một nửa của một phòng bên trái lầu hai.
"Thái tử điện hạ, ngươi cũng đồng ý với lời của Yến vương sao? Con cháu hoàng tộc không phải nên bảo vệ quốc gia, bảo vệ con cháu mình sao? Vì sao Yến vương gia có thể trước mặt bao người Gi*t người bừa bãi, lấy mạng làm trò đùa, chẳng những không có chút áy náy nào, còn coi như hợp tình hợp lý như vậy, giẫm đạp lòng người? Chẳng lẽ đây chính là quốc gia chúng ta tận trung, hoàng tộc tận trung ban ơn cho chúng ta?"
Giọng nói của Hạng Quân Vãn càng lúc càng lớn, ngữ điệu ngày càng dồn dập, lời nói cũng ngày càng bén nhọn, khiến cho Công Tôn Ký vốn dĩ còn muốn giả bộ không có ở đây không thể không lộ diện.
"Là thái tử điện hạ?" Nhìn thấy Công Tôn Ký có người kêu lên, sau khi hô thiên tuế, ;ập tức đem mũi nhọn chỉ về phía Công Tôn Trường Khanh, mời Công Tôn Ký vì Hồ Cơ làm chủ.
"Thái tử điện hạ, xin người giải oan cho Hồ Cơ!"
"Thái tử điện hạ, không thể buông tha cho hung thủ Gi*t người!"
Công Tôn Ký chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ như này, hắn chẳng qua là nghe danh tiếng của Bách Hoa lâu, nghĩ lại đây xem thử, không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này. Vừa rồi hắn còn nghĩ làm thế nào rời khỏi hiện trường, giả vờ không có ở đây, không nghĩ tới còn chưa có chạy, đã bị Di Hồng công tử chụp được.
Nhưng sau khi nhìn thấy những ánh mắt nóng bỏng vì Hồ Cơ xin giải oan của đám thư sinh, hắn lại có cảm giác tự hào và sứ mệnh hoàn toàn ngược lại. Hắn là thái tử, hoàng đế tương lai, những người này sẽ là con dân tương lai của hắn, bọn họ tín nhiệm hắn như thế, khiến hắn có loại cảm giác lên nắm quyền.
Lúc này, trong lòng của Công Tôn Ký đang tính toán ưu khuyết của chuyện này, Công Tôn Trường Khanh rớt đài, được lợi dĩ nhiên là hắn. Nếu muốn nổi tiếng, phải nên giải quyết việc chung, có tiếng tăm tốt đẹp, mới có được lòng dân. Có được lòng dân, dù cho Công Tôn Trường Khanh trở mình thế nào, cũng không có khả năng uy Hi*p địa vị của hắn.
Nhưng nếu thật sự dựa theo yêu cầu của Di Hồng công tử nói, lấy mạng đền mạng, thì không có khả năng. Phụ hoàng sẽ không đáp ứng, hoàng tổ mẫu cũng sẽ không đáp ứng. Nếu hắn nhận lời, ngày sau không thể thực hiện, chẳng phải là để mọi người thất vọng, đồng thời mất đi lòng dân sao?
Điều này, nên làm thế nào mới tốt đây?
Công Tôn Ký xuất hiện khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh phát lạnh. Hắn cùng Công Tôn Ký bằng mặt không bằng lòng là chuyện mọi người đều biết, nếu hắn nhân lúc này cháy nhà hôi của, chịu thiệt chính là mình.
Hai huynh đệ âm thầm phân cao thấp, một thanh âm mệt mỏi xen vào, đem mọi chuyện đẩy lên.
"Nếu thái tử điện hạ cảm thấy khó xử, bản công tử nguyện ý vì điện hạ làm chứng. Yến vương Gi*t người, bản công tử tận mắt nhìn thấy, thái tử niệm tình cốt nhục tình thân, sợ làm mất hòa khí huynh đệ, bản công tử nguyện ý mang cái danh ác này, làm người làm chứng!"
“Ai?” Công Tôn Trường Khanh theo âm thanh tìm kiếm, không thấy ai cả, điều này khiến cho lòng hắn càng thêm xúc động.
“Cạch cạch...”
Một tràng tiếng bước chân truyền đến, đầu cầu thang có nhiều thêm một vị công tử áo lam. Đập vào mắt người đầu tiên chính là vạt áo màu lam sáng rực, tơ tằm màu tím, sóng nước tầng tầng lớp lớp bao lấy, chỉ bạc viền quanh, khiến cho sóng nước kia càng thêm mãnh liệt, trông rất sống động, sóng cuồng cuộn phía trên, một đầu bạc trắng, mắt vàng xếch lên, môi được gọt đẽo, đang giương nanh múa vuốt, khí phách thập phần.
“Cạch cạch...”
Nam tử giẫm vào cầu thang bằng gỗ chậm rãi đi xuống, mọi người tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, thấy được hai quả hạch đào màu đỏ sẫm đang chuyển động trong tay trái hắn, vậy âm thanh “cạch cạch” kia chính là trong lúc ma sát quả hạch đào phát ra. Người có mắt nhìn, liền có thể nhìn ra hai quả hạch đào kia giá trị xa xỉ. Mà trong tứ quốc, chỉ có Chu Liên quốc mới đem quả hạch đào ra chơi đùa như thế, lẽ nào, người này là người của Chu Liên quốc?
Chờ nhìn thấy dung nhan của công tử áo lam, Công Tôn Ký trong lòng cả kinh, không suy nghĩ liền nói ra tên của hắn, “Bách Lý Giao.”
“Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Bách Lý Giao gật đầu, xem như chào hỏi với Công Tôn Ký.
Khi tên Bách Lý Giao truyền đến tai mọi người, lại khiến cho những người có mặt ở đây đều kinh hãi không thôi.
“Bắc giao Nam phượng”, nói đúng hơn là Quận vương Bách Lý Giao của Chu Liên quốc, cùng thiếu chủ Phượng Cửu của Bàn Long thành Dực Nhân quốc, đều là nhân trung chi long. Phần đông công tử trong thiên hạ, hoàng tử danh môn, bọn họ đều có năng lực áp đảo quần hùng, trở thành công tử đứng đầu đại lục, đương nhiên là có năng lực và bản lĩnh của họ. Nay thấy, chỉ riêng dung mạo kia, khí chất kia, liền trực tiếp đem Thái tử cùng Yến vương gia của Thương Nguyệt quốc so sánh rồi.
Bách Lý Giao xuất hiện ở Cẩm thành, khiến cho Công Tôn Ký cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hắn là Quận vương của Chu Liên quốc, danh tiếng ở Chu Liên quốc thậm chí còn hơn cả hoàng tử, hơn nữa còn được quốc vương của Chu Liên quốc Bách Lý Ảnh tin tưởng mù quáng. Có tin đồn, nói Bách Lý Giao kỳ thật là con riêng của Bách Lý Ảnh và vợ em trai mình, vì thế mới được sủng ái như thế... Chỉ là, Bách Lý Giao đến Cẩm Thành làm cái gì?
Vẻ mặt Công Tôn Ký biến đổi thất thường, không tránh được ánh mắt của Bách Lý Giao, hắn cười nhẹ, xem ra Công Tôn Nam đối với nhi tử của mình cũng giữ bí mật, vẻ mặt của Công Tôn Ký cùng Công Tôn Trường Khanh cho thấy, bọn họ tựa hồ cũng không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới lão già Công Tôn Nam này còn đề phòng người khác rất nhiều.
Bách Lý Giao ngược lại nhìn về phía Hạng Quân Vãn, vừa rồi có chút khoảng cách, nhìn thấy không rõ ràng. Lúc này nhìn gần như thế, trong mắt Bách Lý Giao hiện lên một chút kinh diễm.
Nếu người này là nữ tử, nhất định sẽ họa thủy, khuynh quốc khuynh thành, bất quá... Bách Lý Giao lắc lắc đầu, mặc dù là nam tử, Di Hồng Công Tử vẫn đoạt ánh mắt người khác như cũ, khiến cho tầm mắt người khác không thể dời đi. Không biết Cẩm thành khi nào thì xuất hiện nhân vật số một như thế?
“Ngươi vì sao phải giúp hắn?” Thấy Bách Lý Giao nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn không chớp mắt, trong lòng Công Tôn Trường Khanh có loại khó chịu nói không nên lời. “Đây là chuyện của Thương Nguyệt quốc chúng ta.”
Đối với Công Tôn Trường Khanh mang theo nghi ngờ “mãnh liệt”, Bách Lý Giao cảm thấy rất buồn cười. Vương gia mười tuổi này dường như cũng không ý thức được thân phận của mình, lúc này lại hoàn toàn giống như một thiếu niên bướng bỉnh quần là áo lụa, thật sự là buồn cười.
“Ta vui. Ngươi làm gì ta? Ta thấy hắn thuận mắt, nhìn ngươi không vừa mắt, chính là đơn giản như thế!” Đối với nam nhân ấu trĩ như vậy, Bách Lý Giao không có nhiều kiên nhẫn mà đi giải thích. Theo hắn thấy, Công Tôn Trường Khanh bất quá là một “đứa trẻ” bị người khác nuông chiều, đội vòng sáng hoàng thất, chưa được tôi luyện qua nên mới non nớt như thế.
“Ngươi... khốn kiếp.” Công Tôn Trường Khanh giơ nắm đấm, vừa định đánh vào khuôn mặt “ra vẻ ta đây” của Bách Lý Giao, thì Công Tôn Ký nắm chặt nắm tay của hắn lại. “Tam đệ, dừng tay.”
Chỉ là một tiếng, Công Tôn Trường Khanh cũng không thu hồi nắm tay, cho đến khi Công Tôn Ký hét lớn một tiếng, “Đủ rồi! Dừng tay.” Công Tôn Trường Khanh mới mãnh liệt phục hồi lại tinh thần.
Hơn nữa nhìn chung quanh, Công Tôn Trường Khanh cảm thấy đầu óc nóng lên, hắn đây là làm sao vậy? Bình thường hắn cũng không phải như thế, vì sao hôm nay dễ dàng bị chọc giận như vậy? Công Tôn Trường Khanh cảm thấy đầu rất đau, giống như có cây 乃úa đập vào đầu vậy, chuyện vừa nói vừa làm khi nãy như chiếu ngược lại trong đầu hắn, khiến cho Công Tôn Trường Khanh quả thực không tin người nọ chính là mình.
“Di Hồng công tử, chuyện hôm nay, bổn điện hạ nhất định sẽ nói chi tiết với phụ hoàng! Phụ hoàng nhất định sẽ cho Hồ Cơ cô nương một công đạo.”
“Tin chắc điện hạ nhất định sẽ nói được làm được, giữ chữ tín!” Hạng Quân Vãn không có ép sát, chỉ là đến đấy rồi ngừng.
“Yên tâm.” Công Tôn Ký kéo Công Tôn Trường Khanh vẻ mặt có chút dại ra nhanh chóng rời khỏi Bách Hoa Lâu. Nhìn bọn họ vội vàng rời đi, Hạng Quân Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cho rằng Công Tôn Ký không dám nuốt lời, hôm nay hắn ở trước mặt nhiều người như vậy hứa hẹn, chuyện này chính là quan hệ đến danh dự của thái tử, Công Tôn Ký sẽ không dám lấy tương lai của mình ra đánh cuộc.
Nhân vật then chốt đã đi, kịch này cũng không cần phải diễn nữa rồi.
Hạng Quân Vãn tiến đến bế Hồ Cơ lên, chuẩn bị rời khỏi đây, lại bị Bách Lý Giao gọi lại.
“Tại hạ hiểu sơ y thuật, không biết có thể để ta xem thử vị cô nương này hay không. Có lẽ, còn có thể cứu được.”
Vẻ mặt Bách Lý Giao cực kỳ thành khẩn, trước mặt những người này, Hạng Quân Vãn tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, chỉ là ở trong lòng đem người trước mắt này liệt vào nhóm “Nhân vật nguy hiểm”.
Hay là, hắn đã nhìn thấu thủ đoạn của mình?
Hạng Quân Vãn vừa nghĩ tới đấy, sau đó lập tức phủ định ý nghĩ này. Không có khả năng! Độc thuật Đường Môn thiên hạ vô song, nàng là đệ tử ưu tú nhất của Đường Môn, ngay cả tổ phụ cũng đối với nàng khen không dứt miệng, nói nàng là thiên tài trăm năm khó gặp... Cho dù Bách Lý Giao biết y thuật, cũng không thể phát hiện bí mật của nàng được.
Hạng Quân Vãn dịch chuyển vị trí, Bách Lý Giao liền tiến lên, đưa tay phủ lên mạch đập của Hồ Cơ. Không có nhịp đập, tim đã ngừng đập. Bách Lý Giao lại đưa tay, chạm vào vết máu đen bên khóe miệng Hồ Cơ rồi đưa lên mũi ngửi.
“Tuyệt hồn!” Bách Lý Giao kinh hãi.
Tuyệt hồn, độc chi thánh phẩm, khó giải. Dùng tuyệt hồn, chỉ cần hít vào một hơi sẽ bị mất mạng.
Vốn dĩ Bách Lý Giao còn đang hoài nghi Hồ Cơ đã sớm ăn vào độc dược, để hãm hại Công Tôn Trường Khanh, nhưng hiện tại xem ra giả thiết này căn bản là không được thành lập. Tuyệt hồn vào miệng liền tan ra, không có khả năng giấu ở trong răng nanh, xem ra đúng là Công Tôn Trường Khanh Gi*t ૮ɦếƭ Hồ Cơ.
“Quận Vương chắc không phải hoài nghi người của bản công tử hãm hại Công Tôn Trường Khanh chứ?”
Hạng Quân Vãn híp mắt, đánh giá nam tử trước mắt. Tuy rằng hắn thủy chung lộ ra bộ mặt phong lưu tùy ý, nhưng trực giác của Hạng Quân Vãn cho biết người trước mắt cực kỳ nguy hiểm, không thể khinh thường. Nhiều người như vậy, chỉ có Bách Lý Giao có thể hoài nghi Hồ Cơ là giả ૮ɦếƭ, cho dù vừa rồi hắn giúp nàng, nhưng hiện tại lại làm như thế, mục đích sau lưng rốt cuộc là gì còn chưa biết được.
Tóm lại, người này không phải là bằng hữu.
“Di Hồng công tử quả thực thẳng thắn! Không sai, ta vừa rồi xác thực có điều hoài nghi. Dù sao ông chủ trước đây của Bách Hoa Lâu là Yến vương phi bị hưu, mặc dù hiện tại nơi này là sản nghiệp của công tử, nhưng khó đảm bảo sẽ không có người trung thành vì Hạng Quân Vãn ra mặt. Hiện tại xem ra, là ta sai rồi.”
Bách Lý Giao ngược lại thẳng thắn vô tư, hướng Hạng Quân Vãn tiêu sái cúi đầu, người này phong lưu cực hạn, dù là giải thích, thì trong lúc đưa tay đó cũng là tao nhã muôn vàn.