Sắc mặt Tô Lăng Dung thoáng chốc biến đổi thành trắng xanh: "Không, ta còn chưa thành thân!"
Ám Lân không để ý tới lời nói của nàng ta: "Ta đi bẩm báo với Thánh Quân trước, đợi lát nữa lại dẫn các ngươi đi yết kiến."
Tô Lăng Dung nhìn bóng lưng Ám Lân rời đi, cắn cắn môi. Hiển nhiên Ám Lân biết rõ đứa con trai thứ ba nhà U Vương có đạo đức như thế nào, nhưng vẫn cố ý chúc mừng Tô Lăng Dung, rõ ràng cho thấy không hài lòng với nàng ta.
Lần trước, lúc nàng ta đề nghị để cho Bạch Vũ làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, Ám Lân vẫn còn giúp nàng ta, bình thường cũng rất chiếu cố nàng ta, sao bây giờ lại trở mặt?
Nàng ta đâu biết rằng, lần trước Ám Lân đồng ý giúp nàng ta chỉ vì hắn muốn để cho Bạch Vũ đi làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, từ trước đến nay, Ám Lân luôn đối nhân xử thế ôn hòa, lại càng phong độ với nữ tử, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười nhã nhặn, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào, không ai biết.
Tô Lăng Dung vẫn chưa muốn đắc tội Ám Lân, đang lo lắng làm thế nào để bù đắp lại, U Vương đã lạnh lùng lên tiếng: "Linh Vương, sắc mặt đó của khuê nữ nhà ngươi là gì vậy, không muốn gả cho nhi tử của ta thì cứ việc nói thẳng, ghét bỏ như vậy là ý gì?"
"U Vương bớt giận, tiểu nữ chỉ lo lắng cho Thánh Quân, hơn nữa gấp rút lên đường, có chút mệt mỏi." Linh Vương bình tĩnh nói.
"Hừ, không phải nàng ta chướng mắt con ta, muốn gả cho Thánh Quân sao? Đúng là nói chuyện viển vông! Nếu Thánh Quân có ý với nàng ta thì còn có thể tứ hôn sao?" U Vương châm chọc vô cùng không khách sáo.
Vốn sau khi Thánh Quân tứ hôn, hai nhà sớm nên kết thân, Tô gia lại tìm đủ loại lý do để kéo dài, U Vương có ngốc cũng biết Tô Lăng Dung không muốn gả, chẳng qua không có cơ hội đi tìm Thánh Quân để đầy lùi hôn ước thôi.
Dien*dan*le*quy*don – V.O
Bây giờ nhìn thấy nhắc tới thành thân, mặt Tô Lăng Dung trắng bệch giống như quỷ, giống như gả cho nhi tử của ông ta là gả cho một con rệp (ở đây ý nói con côn trùng thối, xấu xí), cơn tức liền cọ xát bùng lên, nếu không thấy Linh Vương coi như chân thành, đã đánh bay Tô Lăng Dung từ lâu rồi.
Linh Vương cuống quýt kiếm cớ dẫn Tô Lăng Dung ra khỏi đại sảnh, thở dài nắm tay nàng ta: "Nữ nhi à, con không muốn gả cho con trai thứ ba của U Vương, phụ thân có thể nghĩ cách, nhưng Thánh Quân thì con vẫn nên cắt đứt sợi dây này đi."
"Phụ thân, ngay cả người cũng cảm thấy nữ nhi mơ mộng hão huyền sao? Nữ nhi theo đuổi người mình thích thì có gì sai?" Tô Lăng Dung tức giận bỏ tay của ông ta ra, lòng tràn đầy không cam lòng.
Nàng ta một mực chú ý đến chuyện của Thánh Quân, nàng ta biết Dạ Quân Mạc bị trọng thương, còn bị thương vì Bạch Vũ, khỏi phải nói nàng ta ghen bao nhiêu, lập tức nghĩ tới chuyện dẫn Y Sư Đông Phương tới gặp Thánh Quân.
Bây giờ, Thánh Quân cần Y Sư Đông Phương nhất, đến lúc đó Dạ Quân Mạc sẽ biết nàng ta quan tâm hắn bao nhiêu, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn. Nàng ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cho đến khi thương thế của hắn chuyển biến tốt.
Nàng ta tin tưởng sau lần này, chắc chắn Thánh Quân sẽ chấp nhận tâm ý của nàng ta.
Mà Bạch Vũ hại Thánh Quân bị thương, cho dù Thánh Quân không thèm để ý, Ngũ Vương của Ám Dạ Đế Quốc sẽ có một vạn điều bất mãn với Bạch Vũ, Bạch Vũ sẽ không có cửa làm nữ nhân của Thánh Quân.
Tô Lăng Dung suy nghĩ vô cùng tốt đẹp, nhưng hiển nhiên Ám Lân càng tin tưởng Bạch Vũ, sau khi bẩm báo cho Dạ Quân Mạc, lập tức đi tìm Bạch Vũ, nói chuyện này cho nàng biết.
Bạch Vũ nghe nói người nào đó lại chạy về, còn không chịu đưa đồ, cười lạnh chờ ở bên trong đại điện.
Khi cùng Y Sư Đông Phương có sắc mặt khó coi đi ra từ trong tẩm điện của Dạ Quân Mạc, nàng thản nhiên hỏi: "Vị này chính là Y Sư Đông Phương đúng không? Không biết tình huống của Thánh Quân như thế nào rồi?"
Linh Vương và U Vương vừa vào cửa, nhìn thấy nàng, lập tức giật nảy mình, dung nhân tuyệt thế hơi hơi trắng bệch, có vẻ có chút tiều tụy, lại khiến cho nàng tăng thêm mảnh mai như Tây Thi được ôm vào trong lòng.
Hai người tò mò đánh giá nàng, một lúc lâu mới hỏi: "Vị này chính là?"
"Vực Chủ Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong, mấy ngày này là Y Sư trị liệu cho Thánh Quân." Ám Lân giới thiệu.
"Bạch Vũ muội muội sẽ chữa bệnh sao?" Vẻ mặt Tô Lăng Dung sửng sốt: "Vậy vết thương của Thánh Quân có chiều hướng tốt chút nào..."
Tô Lăng Dung giống như phát hiện mình nói sai, lập tức ngậm miệng, liên tục xua tay: "Ta chỉ nghe nói muội và Thánh Quân cùng nhau gặp nạn, Thánh Quân bị thương vô cùng nghiêm trọng, muội lại hoàn toàn không sao cả."
Bạch Vũ không thèm đáp lại nàng ta, không phải là muốn nói Dạ Quân Mạc bị thương vì cứu ta à? Quanh co lòng vòng, vẻ mặt vô tội, lại còn làm bộ nói ra trong lúc vô ý, thật không hổ là Bạch Liên Hoa.
"Y Sư Đông Phương, tình huống của Thánh Quân thế nào rồi?" Bạch Vũ nhìn về phía Y Sư Đông Phương.
Y Sư Đông Phương đi ra liền không nói được một lời, nghe được câu hỏi của Bạch Vũ, ngổn ngang trăm mối thở hắt ra: "Lần này Thánh Quân bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không thể chữa khỏi triệt để, chỉ sợ rằng... không chịu đựng nổi kiếp nạn lần này."
"Cái gì?" Sắc mặt Linh Vương, U Vương đại biến, U Vương túm chặt Y Sư Đông Phương: "Lão đầu tử, trị không hết là do y thuật của ngươi không tinh, ngươi cũng đừng nói xằng bậy!"
"Ta luôn luôn chữa bệnh cho Thánh Quân, làm sao có thể không hiểu rõ thân thể của người, lần này người bị thương, ngoại trừ việc có thể tìm lại được trái tim mình, thay đổi lực lượng trong cơ thể kia, nếu không hoàn toàn không có cách chữa trị nào khác." Y Sư Đông Phương than thở.
Ông ta tốn bao nhiêu năm, mới ổn định lại được tình trạng vết thương của Dạ Quân Mạc, rất không dễ dàng, kết quả không chú ý một chút, Dạ Quân Mạc liền bị giày vò sắp ૮ɦếƭ, gặp được một người bệnh không coi trọng tính mạng của mình, cũng đủ rồi.
"Đại nhân Ám Lân, không phải ngươi và Thánh Quân đã tìm được vị trí của Tháp Thiên Ky rồi sao? Không phải các người đi lấy về sao? Sao lại không lấy được?"
Không biết lúc nào thì Tô Lăng Dung đã rơi lệ đầy mặt, cầm lấy cánh tay Ám Lân, khóc như hoa lê đẫm mưa.
"Ta nghe nói các ngươi mới đến Đại Lục Xích Hỏa liền quay trở về, hoàn toàn không đi. Vì sao? Vì sao không đi? Có chuyện gì quan trọng hơn việc lấy lại trái tim của Thánh Quân? Nếu lúc ấy lấy lại được trái tim, Thánh Quân sẽ không giống như bây giờ rồi..."
Tô Lăng Dung khóc vô cùng đau lòng, nước mắt óng ánh trong đôi mắt giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tiếng khóc đau buồn làm cho lòng người ta chua xót, khó chịu.
Bạch Vũ lại chế giễu ở trong lòng, coi như nàng đã hiểu được cách cáo trạng của Bạch Liên Hoa, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn!
Vừa không gào thét lại hét lên: "Là ngươi hại Thánh Quân vứt bỏ trái tim người, là ngươi hại Thánh Quân", giống như bà điên, làm ảnh hưởng đến hình tượng dịu dàng, lương thiện của nàng ta, còn có thể làm cho người ta vô cùng thương hại nàng ta, khen ngợi tấm lòng của nàng ta đối với Thánh Quân.
"Tô tiểu thư biết thật rõ ràng. Rõ ràng ngươi không ở bên cạnh Thánh Quân, lại hiểu rõ hành tung của Thánh Quân. Chẳng những biết Thánh Quân đến Đại Lục Xích Hỏa tìm Tháp Thiên Ky, nửa đường quay trở về, còn biết Thánh Quân bị thương vì cứu ta. Nếu Thánh Quân biết được, chắc chắn sẽ vô cùng cảm động với sự quan tâm của ngươi." Bạch Vũ thình lình mở miệng.
Đột nhiên, Tô Lăng Dung đang khóc nức nở, lập tức không khóc được nữa, một hơi không khóc ra được, thiếu chút nữa là bị nghẹn ૮ɦếƭ, sắc mặt trắng bệch như được quết một lớp nước sơn.
Linh Vương cũng sợ tới mức thân thể run lên, còn chưa tính tùy tiện dò la hành tung của Thánh Quân, rõ ràng là Tô Lăng Dung xếp người vào bên cạnh Thánh Quân! Chỉ cần nói một câu lòng dạ gây rối, tội này chém Gi*t là hoàn toàn không đủ, làm không tốt thì sẽ liên lụy đến tất cả Tô gia!
"Đại nhân Ám Lân, Lăng Dung chỉ nghe người ta nói lung tung, chắc chắn ta sẽ về điều tra chuyện này rõ ràng." Linh Vương thở gấp giải thích. Lần đầu tiên ông hối hận vì quá nuông chiều Tô Lăng Dung, quá yên tâm, mới khiến cho nó làm ra chuyện này ở bên ngoài mà đến người làm cha như ông cũng không biết.
Trên mặt Ám Lân sớm đã không còn nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng xẹt qua âm u nói không nên lời: "Đúng, chắc chắn bản Hộ Pháp cũng sẽ về điều tra thật rõ ràng."
Có thể tiết lộ hành tung của Thánh Quân ra ngoài, chỉ có thể là người bên cạnh người, tiết lộ hành tung của Thánh Quân chẳng khác nào bán đứng Thánh Quân, quả thực là muốn ૮ɦếƭ!
Linh Vương và Tô Lăng Dung cũng không dám nói thêm nửa câu nữa.
Bạch Vũ nhìn về phía Y Sư Đông Phương: "Ngươi chắc chắn chỉ cần Dạ Quân Mạc lấy lại được trái tim, là có thể khỏi hẳn sao?"
"Đương nhiên, nếu có thể lấy lại được trái tim của người, ta có thể lập tức chữa khỏi cho người!" Y Sư Đông Phương nói chắc như đinh đóng cột.
"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng đi tìm Tháp Thiên Ky thôi!" U Vương tức tối gầm thét, nhìn thoáng qua Ám Lân, có chút oán giận: "Sao lúc ấy Hộ pháp Ám Lân không khuyên một chút chứ?"
"Cho dù lấy được trái tim, cũng không trị hết được. Y Sư Đông Phương không phát hiện Thánh Quân bị trúng Đoạn Hồn sao?" Ám Lân vẫn không nói gì, Bạch Vũ lại lạnh lùng mở miệng, giọng nói bình thản, lộ ra mũi nhọn ép người.
Y Sư Đông Phương ngẩn ngơ ngay tại chỗ: "Đoạn, Đoạn Hồn... Không thể nào? Đó là chất cực độc trong thiên hạ, không có thuốc nào chữa được!"
"Nếu ngươi biết Đoạn Hồn, nên biết hiệu quả của Đoạn Hồn rất giống triệu chứng của Dạ Quân Mạc, ngươi không chuẩn đoán ra được sao?"
Y Sư Đông Phương ngã ngồi xuống đất "phịch" một tiếng: "Nếu là Đoạn Hồn, không quá ba tháng, Thánh Quân sẽ ૮ɦếƭ, cho dù có cách gì cũng không thể cứu được người!"
Linh Vương, U Vương và Tô Lăng Dung đều bị dọa đến choáng váng.
Tô Lăng Dung cũng có cảm giác trời sập đất nứt, nàng ta dẫn Y Sư Đông Phương tới là muốn biểu hiện ở trước mặt Thánh Quân, ai biết Y Sư Đông Phương lại trực tiếp phán cái ૮ɦếƭ cho Dạ Quân Mạc!
Dien-dan-le-quy-don – V.O
Đầu óc của Linh Vương và U Vương đều trống rỗng, bây giờ toàn bộ Ám Dạ Đế Quốc đều dựa vào uy phong và thực lực của Dạ Quân Mạc để tồn tại, nếu Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ...
"Chàng ấy sẽ không ૮ɦếƭ, ta sẽ chữa khỏi cho chàng ấy." May ra ở phía sau, giọng nói chắc như đinh đóng cột của Bạch Vũ truyền vào trong tai bọn họ.
Những lời này quả thật giống như tiếng trời làm cho bọn họ lập tức tỉnh táo lại, mừng rỡ như điên.
"Lời này của Vực Chủ Bạch Vũ là thật sao?"
"Nếu không thì các ngươi cho rằng các ngươi cầm mấy thứ tới để làm gì? Đừng chậm trễ, Cửu Tinh Linh Chi là dùng cho Dạ Quân Mạc, linh thịt Kim Long là dùng để làm thuốc, nhanh đưa cho ta, thời gian gấp rút."
"Được, được, đều đã ở trong này." Linh Vương lập tức lấy hai thứ này ra từ bên trong linh khí không gian.
Bạch Vũ nhận lấy hai thứ này, kéo Y Sư Đông Phương còn chưa hồi phục tinh thần lại, đi đến phòng bên cạnh.
Dù vị Y Sư Đông Phương này không chẩn đoán ra được Đoạn Hồn, nhưng y thuật quả thật không tệ, cũng không cần lo lắng lòng trung thành, để cho ông ta dùng Cửu Tinh Linh Chi 4000 năm trị liệu cho Dạ Quân Mạc, chắc chắn không thành vấn đề.
Tô Lăng Dung nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, rũ đôi mắt đỏ bừng xuống, lửa giận ghen tị đốt cháy lòng nàng ta, căm hận muốn lập tức Gi*t ૮ɦếƭ Bạch Vũ!
Vì sao là Bạch Vũ? Vì sao người có thể cứu Thánh Quân lại vẫn cứ là Bạch Vũ? Nàng không cam lòng, nàng ૮ɦếƭ cũng không cam lòng!
Bạch Vũ lấy Cửu Tinh Linh Chi đưa cho Y Sư Đông Phương, quả nhiên ông ta biết phải dùng cho Dạ Quân Mạc như thế nào, ông ta dựa theo ý của Bạch Vũ, cẩn thận chăm sóc Dạ Quân Mạc, ngoại trừ Ám Lân, không ai có thể tự ý vào phòng dưỡng bệnh của Dạ Quân Mạc.
Ám Lân vây tẩm điện của Dạ Quân Mạc đến một giọt nước cũng không ngấm qua được, bảo vệ kín không một kẽ hở.
Lúc này, Bạch Vũ mới yên tâm bế quan, chế ra thức ăn Linh Dược, nàng chỉ dùng hai ngày đã dung hợp được Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy và linh thịt Kim Long, chế tạo ra thức ăn Hoán Linh, nhưng không thể tùy tiện cho Trảm Nguyệt dùng.
Sau khi ăn thức ăn này, tẩy rửa đi linh thuật, cùng lúc đó phải lập tức học linh thuật mới, nếu không sẽ uổng phí.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Vũ dùng loại thức ăn này, cũng không có kinh nghiệm tương tự ở trong trí nhớ của nàng, vì để đảm bảo có thể tu luyện thành công, Bạch Vũ tính tìm một nơi có linh khí vô cùng dồi dào, tốt nhất là giống như Long Tuyền ở trên Vân Vũ Thần Châu, là nơi dồi dào đến mức có thể Gi*t ૮ɦếƭ người.
Nơi duy nhất Bạch Vũ có thể nghĩ đến chính là mỏ quặng tinh thể ở Vực Thanh Phong, đã không còn nhiễm khí độc, linh khí ở nơi đó sẽ vô cùng dày đặc, chỉ là không an toàn lắm. Vực Thanh Phong chiến tranh quyết liệt, mỏ quặng lại nằm gần chỗ tiền tuyến.
Nhưng tình huống tệ nhất cũng chỉ là mỏ quặng đã bị đoạt đi, ςướק về lại là được.
Bạch Vũ dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng cùng nhau đến chỗ mỏ quặng tinh thể, phát hiện tình huống còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng.
Mỏ quặng vẫn còn trong tay Ám Dạ Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn vẫn dẫn người trông coi mỏ quặng, nhưng vì đối phương thường xuyên gây rối, bọn họ không có thời gian để khai thác.
Phục Mãn nghe nói Bạch Vũ muốn đi vào sâu trong mỏ để bế quan, chần chừ một lúc: "Bây giờ không an toàn lắm, ngộ nhỡ đánh nhau ở phía trước, ngay cả chạy người cũng sẽ không chạy thoát."
"Ta chỉ cần ba ngày, ngươi không cần phải nói, ngay cả ba ngày cũng không giữ được sao? Nếu thật sự không được thì cho nổ cửa vào đi. Chờ đến lúc ta muốn ra lại tìm người đến đào ra." Bạch Vũ không sao cả nói.
Vẻ mặt Phục Mãn xanh mét, ba ngày lại không giữ được, còn muốn nổ cửa vào để bảo vệ Bạch Vũ, nếu ông ta thật sự là người vô dụng như vậy thì còn làm Trưởng lão làm gì. Trưởng lão Phục Mãn cắn răng: "Được, Vực Chủ người cứ yên tâm đi vào, ta bảo đảm người có thể yên tâm bế quan."
Bạch Vũ đi vào sâu trong mạch khoáng, ngạc nhiên phát hiện mạch khoáng đã xảy ra thay đổi không nhỏ so với lần trước nàng vào, khắp nơi trong thông đạo bắt đầu sinh ra đá Thái Ất, ở trong nơi có linh khí dày đặc, đá Thái Ất sinh trưởng vô cùng nhanh.
Nếu nàng đoán không sai, lúc trước khắp nơi đều có đá Thái Ất, nhưng bị Mộc Thiên Tịch loại bỏ, nhánh nối thẳng đến thông đạo trong cùng của mạch khoáng hoàn toàn không phải là hình thành tự nhiên, mà là bị Mộc Thiên Tịch đào ra, vì để bắt được nàng.
Nhưng bây giờ, trái lại thuận tiện cho nàng rồi. Bạch Vũ đi tới trung tâm hang động được bao bọc bởi tinh thể thượng phẩm, cũng không chậm trễ một phút nào, gọi Trảm Nguyệt Hắc Miêu ra, lấy thức ăn hoán linh không dễ dàng làm ra cho nó ăn.
Lúc ở trên đường, Bạch Vũ đã bàn bạc với nó, nói rõ ràng, rành mạch phương pháp tu luyện Tịnh Nguyệt với nó một lần. Trảm Nguyệt đã biết Bạch Vũ tính làm gì từ lâu, đôi mắt màu vàng của nó nhìn Bạch Vũ thật sâu, ánh mắt như nước lạnh lẽo lộ ra một tia xảo quyệt.Tuy không tình nguyện lắm, nhưng nó vẫn ăn thức ăn đó.
Bạch Vũ lập tức truyền toàn bộ khoảng 60 điểm linh lực còn lại cho nó, có thể khiến cho nó tu luyện Tịnh Nguyệt đến tầng thứ hai, tu luyện càng cao thâm, hiệu quả trị liệu càng tốt.
Trảm Nguyệt cũng không khiêm nhường nhận linh lực của Bạch Vũ, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng, càng ngày càng dày đặc, sau cùng, giống như một cục bông bao bọc nó lại.
Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt bị sương mù vây quanh, ngồi ở nơi linh khí dày đặc - trung tâm tinh thể thượng phẩm.
Sương mù càng ngày càng dày trên người Trảm Nguyệt, bắt đầu tỏa ra ngoài.
Cứ đợi như vậy qua hai ngày sau, sương trắng quanh thân Trảm Nguyệt bắt đầu dần dần co rút lại, giống như bị Trảm Nguyệt hút vào trong cơ thể, lao mạnh về phía Trảm Nguyệt.
Bạch Vũ có thể cảm thấy được sương mù còn dày đặc hơn linh khí, Trảm Nguyệt bắt đầu hấp thu linh khí không kiêng dè, từ không gian chung quanh, điên cuồng đòi lấy linh lực từ bên trong linh mạch của nàng.
Tim Bạch Vũ đập mạnh, nàng đã truyền toàn bộ linh khí cho Trảm Nguyệt rồi, theo lý thuyết thì đã đủ rồi, vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, linh mạch của nàng đã bắt đầu trống rỗng, Trảm Nguyệt không khống chế nổi sức mạnh, xé rách linh mạch của nàng.
Bạch Vũ cắn răng, uống hai ly Phương Tình, tiện tay lấy một khối tinh thể thượng phẩm, hấp thu lại.
Tốc độ hấp thu của Bạch Vũ nhanh hơn so với tốc độ đòi hỏi của Trảm Nguyệt, nhưng linh mạch của nàng vẫn trống trơn như cũ, nàng chỉ có thể tăng tốc độ hấp thu, may mà linh tửu ở trong nhẫn Bách Vũ cũng còn không ít, tinh thể cũng không lo.
Không qua bao lâu, đã hấp thu hết một khối tinh thể thượng phẩm, nhưng Trảm Nguyệt vẫn còn đang đòi hỏi, linh mạch của nàng vẫn trống không.
Bạch Vũ thật sự muốn điên rồi, một khối tinh thể thượng phẩm có ít nhất 100 điểm linh lực, vậy mà Trảm Nguyệt liền đòi hỏi toàn bộ? Nó cũng không sợ no ૮ɦếƭ!
Nàng đành phải lấy thêm một khối, tiếp tục hấp thu, hấp thu xong, tiếp tục lấy.
Linh mạch của nàng rất giống một cái hang không đáy, tham lam hấp thu linh khí, bao nhiêu cũng không từ chối, sau khi hấp thu trọn vẹn mười khối tinh thể thượng phẩm, Bạch Vũ đã uống sạch linh tửu, nàng chỉ cảm thấy bên trong linh mạch nổ ầm một tiếng, linh khí hấp thu chợt bộc phát ra, thiếu chút nữa nàng không chống đỡ được mà nổ tung.
Linh mạch giống như sợi mỳ, đột nhiên kéo dài một đoạn lớn, đau đớn thiếu chút nữa khiến cho nàng bị ngất đi.
Sương mù quanh thân Trảm Nguyệt không biết đã biến mất từ lúc nào, nó lủi trở về trong linh mạch Bạch Vũ, một ngọn lửa xanh biếc thiêu đốt linh mạch Bạch Vũ, lại chứa một lượng linh khí lớn, linh mạch Bạch Vũ lại tăng vọt thêm một đoạn, lúc này nàng đã thật sự bất tỉnh rồi.
Ầm - -
Tiếng động đất rung tuyết lở vang lên bên tai Bạch Vũ, nàng từ từ mở mắt ra, phát hiện bốn phía không ngừng chấn động, tinh thể ở trên đỉnh hang động và khoáng thạch rơi xuống không ngừng. Nàng vội vàng đứng lên, lui vào sâu bên trong.
Mới vừa chạy chưa được hai bước, toàn bộ miệng thông đạo đều bị sụp đổ, hơn một nửa hang động cũng bị ảnh hưởng mà sụp đổ theo.
Chấn động thật lâu không ngừng, Bạch Vũ không nói gì đứng sát vào phía sâu trên mỏm đá trong hang động, cuối cùng cũng thật sự làm nổ thông đạo rồi! Bên ngoài đã gặp phải chuyện gì? Mộc Thiên Tịch tự mình chạy đến sao?
Dien-dan-le-quy-don – V.O
Nàng gọi Trảm Nguyệt ra, tinh thần Trảm Nguyệt sáng láng, da lông màu đen sáng bóng loáng, mắt to xoay tròn nhìn nàng, meo một tiếng, nhào vào trong lòng Bạch Vũ.
Bạch Vũ có một chút cảm giác, hình như Khô Mộc Phùng Xuân không bị tẩy rửa, cũng tu luyện Tịnh Nguyệt thành công rồi.
Hai linh thuật chủ động!
Bạch Vũ khi*p sợ nhìn Trảm Nguyệt, Trảm Nguyệt đắc ý cọ cọ иgự¢ Bạch Vũ, "Meo - -" ta lợi hại chứ?
Lợi hại!Khó trách xuất hiện rủi ro, Trảm Nguyệt lại làm trái quy luật, dám học hết hai loại linh thuật chủ động, bởi vậy, về sau Trảm Nguyệt không thể học bất kỳ linh thuật bị động nào nữa rồi.
Dùng linh thuật bị động đổi lấy linh thuật chủ động, tính sao cũng vô cùng có lời.
Bạch Vũ sờ sờ bộ lông mềm mại của Trảm Nguyệt, dùng Tịnh Nguyệt một lần, Tịnh Nguyệt tầng thứ 4, có thể khử độc một quần thể, tiêu trừ trạng thái có hại của một quần thể.
Bạch Vũ trực tiếp choáng váng, tầng thứ 4? Trảm Nguyệt cấp 3 sao có thể tu luyện linh thuật lên đến tầng thứ 4? Trừ khi...
Nàng nâng Trảm Nguyệt lên, quả nhiên, Trảm Nguyệt đã thăng lên cấp 4 lúc nào mà nàng không biết.
Lực công kích 38, lực phòng ngự 38, sức chịu đựng 42
Nàng lục lọi Mộc Linh Quả trong nhẫn Bách Vũ của mình, đã bị Trảm Nguyệt ăn hết.
Lên tới cấp 4, tu luyện Tịnh Nguyệt đến tầng thứ 4, ít nhất cần tốn hơn một ngàn linh lực, khó trách nàng phải hấp thu mười khối tinh thể thượng phẩm, không còn một chút linh lực thừa ở trong linh mạch.
"Tiểu tử kia, ngươi lén lút thăng lên cấp 4, sao không nói trước cho ta một tiếng?" Bạch Vũ ra sức vân vê, nhào nặn Trảm Nguyệt ở trong lòng.
"Meo - - "
"Còn nói ngươi không sai!"
"Meo - - "
"Được, không trách ngươi nữa." Bạch Vũ vui vẻ ôm Trảm Nguyệt xoay vòng vòng. Nàng vui mừng, Trảm Nguyệt tu luyện Tịnh Nguyệt thành công, có thể về chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc rồi.
"Meo - -" Trảm Nguyệt cũng vui vẻ, nhắc nhở nàng có thể sử dụng tinh thể thượng phẩm ở đây để thăng Tiểu Thanh lên cấp 4, vừa lúc trong nhẫn của Bạch Vũ chỉ còn lại một Hỏa Linh Quả.
Đột nhiên, Bạch Vũ dừng động tác, lúc này mới nhớ tới một chuyện.
Triệu Hoán Đại Sư không thể thăng cấp Triệu Hoán Thú lên tới cấp 4, Trảm Nguyệt lén lút thăng lên cấp 4 vì linh mạch của nàng tăng vọt trước lúc bất tỉnh. Mấy chục ly linh tửu Phương Tình, mười khối tinh thể thượng phẩm, trực tiếp khiến cho nàng thăng cấp từ Triệu Hoán Đại Sư lên Linh Sư!