Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên: "Đi theo chàng đến Thượng Vực sao?"
"Đó là nơi sớm hay muộn nàng cũng phải đi. "
Bạch Vũ bĩu môi, ngón tay vẽ vòng tròn ở trên иgự¢ Dạ Quân Mạc: "Nhiên Thiên và Quỷ Ảnh là do Ngọc Ưu Liên phái tới sao?"
Dạ Quân Mạc im lặng.
"Trong trí nhớ của ta, nàng ta đối với ta đặc biệt tốt, chuyện sau đó ta vẫn không nhớ được, nhưng ta cảm thấy chắc hẳn nàng ta là loại người mặt ngoài đối với ngươi thật sự rất tốt, nhưng là Bạch Liên Hoa đâm một đao từ sau lưng ngươi, loại người dối trá như thế này!"
Dạ Quân Mạc: "...... Phân tích vô cùng chuẩn xác, nàng ta đoạt đi đồ của nàng."
"Đồ gì đó rất quan trọng sao?"
"Muốn đoạt lại thì theo ta đi." Trong đôi mắt đạm mạc của Dạ Quân Mạc có ý cười, nhưng không ngừng kiên trì.
Bạch Vũ tức giận lật mình, chui vào bên trong giường ngủ. Nàng thật sự có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường mềm mại, nhắm mắt lại gần như là ngủ ngay lập tức.
Dạ Quân Mạc buồn cười sửa sang lại một chút tóc tai tán lạc ở trên mặt nàng, đắp chăn lại cho nàng, rời khỏi phòng.
Lúc này, Bạch Vũ ngủ môt giấc ba ngày ba đêm, chờ đến lúc nàng tỉnh lại, cảm giác như là qua một thế kỷ, không biết lúc này là chiều tối của năm nào.
Nàng rửa sạch mặt, bụng đói kêu vang, ăn một chút đồ Dạ Quân Mạc đã đưa tới từ sớm, chậc chậc lưỡi: "Ta nghĩ rồi, nếu theo chàng đến Thượng Vực, chuyện nơi đây ta phải an bài tốt, sư phụ ta, Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên, Sa Hoằng, đỉnh Vô Danh......"
"Còn có Vô Trần Cung, nàng ngủ mấy ngày nay, Vô Trần Cung Chủ đã phi thăng đến Thượng Vực." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ: "......" Ba ngày quả nhiên đến thật lâu, Vô Trần Cung Chủ vừa đi, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu đều đã thay đổi!
Nàng ăn uống no đủ, mở cửa, liền nhìn thấy các vị trưởng lão và Đỉnh Chủ đứng ở bên ngoài, cười cười, vẻ mặt chân chó cung nghênh nàng trở thành Tân Cung Chủ, không ai có ý kiến khác thường gì.
Không phải bởi vì bọn họ vâng theo Vô Trần Cung Chủ bao nhiêu, cũng không phải nàng thể hiện thần uy quá lớn khiến cho mọi người đều khuất phục, chỉ bởi vì phía sau nàng có Dạ Quân Mạc!
Sau khi đã nhìn thấy cảnh tượng Dạ Quân Mạc vì nàng mà Gi*t ૮ɦếƭ hai người ở Thượng Vực, ai còn dám có gì bất mãn đối với nàng, đó là đầu óc bị nước vào.
Bạch Vũ rất vừa lòng với thái độ của mọi người, thuận lợi đi lên vị trí Cung Chủ, những chuyện sau đó xử lý rất tốt, uy nghiêm của Mạc Điện quả nhiên là dùng tốt.
Sau khi Bạch Vũ trở thành Cung Chủ, chuyện thứ nhất các vị trưởng lão thỉnh cầu chính là để cho Bạch Vũ tu bổ, chỉnh đốn chức vụ. Tứ đại trưởng lão thiếu một vị, Đỉnh Chủ cũng đã ૮ɦếƭ vài người.
Tưởng lão Vô Trần Cung có không ít, Bạch Vũ để cho Thương trưởng lão đi chọn vài người làm Đỉnh Chủ, lại thăng Túc Khải Lâm thành trưởng lão, làm Đường Chủ của Dược Thiện Đường.
Mọi người chấn động, không biết khi nào thì Túc Khải Lâm và Bạch Vũ có quan hệ tốt như vậy.
Kỳ thật Bạch Vũ chỉ cảm thấy Túc Khải Lâm rất thích hợp làm Dược Thiện Sư, hắn có thiên phú và thực lực cực cao, làm trưởng lão thì dư sức. Nếu nàng đã tiếp nhận Vô Trần Cung, đương nhiên sẽ không dính vào, dù sao trước khi đi vẫn phải an bài tất cả cho Vô Trần Cung thật tốt.
An bài chức vụ xong, Bạch Vũ lấy chút dược liệu, làm một chén Canh Hồi Xuân cho Bạch Tử Quỳnh.
Mấy ngày này, Bạch Tử Quỳnh hốt hoảng lo sợ, nhìn thấy thiếu chút nữa Bạch Vũ ૮ɦếƭ ở ngay trước mắt bà, suýt chút nữa bà đã bất tỉnh. Bạch Vũ đưa canh qua, bà ôm Bạch Vũ khóc giống như một tiểu hài tử một lúc lâu.
Bạch Vũ dỗ nửa ngày, Bạch Tử Quỳnh mới uống canh xong. Một ngày sau đó, tất cả mọi người đều biết Bạch Tử Quỳnh thành trẻ lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, thấy thế nào cũng chưa tới ba mươi tuổi, khuôn mặt rất xứng với Viêm Võ Đế tuấn lãng.
Các đại thần Viêm Võ Đế Quốc đi theo, vừa nhìn thấy, đã sớm quên luôn ngăn cản lúc trước, một đám ước gì Viêm Võ Đế nhanh chóng lấy người về nước. Có thực lực, có mỹ mạo, có thân phận, là sư phụ của Bạch Vũ, nữ tử như vậy, vì sao không lấy?
Viêm Vũ Đế cũng không quá để ý đến bộ dạng của Bạch Tử Quỳnh ra sao, nhưng nữ nhân mình thích có thể khôi phục dung mạo thanh xuân, hắn vẫn rất vui vẻ.
Nhưng hắn có chút lo lắng, bởi vì sự ngăn cản lúc trước, Bạch Vũ sẽ không để cho hắn lấy Bạch Tử Quỳnh. Dù sao bây giờ Bạch Vũ đã là Cung Chủ Vô Trần Cung, thái độ của nàng tương đối quan trọng.
Bạch Tử Quỳnh cũng không chấp nhận: "Chỉ cần trong lúc đó chúng ta không xảy ra vấn đề gì, Tiểu Vũ chắc là sẽ không làm khó dễ cho ngươi. Không bằng chúng ta tính toán ngày nào đó thành thân có được không?"
Viêm Võ Đế không nói hai lời, lập tức lên lịch trình lấy Bạch Tử Quỳnh làm Vương Hậu, sau đó Viêm Võ Đế chạy tới nói với nhi tử vắng mặt trong Đại hội săn bắn vì bị người đả thương, vẫn còn đang buồn bực, sau khi hắn lấy lão bà xong sẽ ném Vương vị cho Viêm Hạo Thiên, muốn Viêm Hạo Thiên phải quản lý quốc gia thật tốt, cúc cung tận tụy.
Viêm Hạo Thiên tức giận đếm mức cái mũi đều nghiêng lệch, oán giận với Bạch Vũ: "Ngươi nói ngươi có từng thấy qua phụ thân không chịu trách nhiệm như vậy chưa? Vương vị cũng ném đi, muốn đi thì sớm đi đi, Bản Thái Tử nhất định ngồi vững giang sơn cho lão xem!"
Hắn tức giận nói, cắn điểm tâm giống như đang cắn kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Vũ nhíu mày: "Từ lúc nào mà ngươi cũng bắt đầu thích ăn điểm tâm? Không đúng, cái này hình như là Oản Đậu Hoàng (đậu phụ vàng) mà Nhạc Kỳ Nhân thích nhất."
"Đúng vậy, muội cho hắn." Nhạc Kỳ Nhân vui vẻ nâng tay, khoác lên cánh tay của Viêm Hạo Thiên: "Muội thấy hắn dưỡng thương nhiều ngày gầy thành như vậy, nhất định là chưa được ăn ngon, muội sẽ nuôi hắn."
Viêm Hạo Thiên một bộ ngầm đồng ý, cũng không đẩy Nhạc Kỳ Nhân ra.
Bạch Vũ có thâm ý khác nhìn hai người: " Khi nào thì quan hệ của hai người các muội tốt như vậy?"
"Đã tốt lâu rồi, chờ sau khi Phụ vương huynh thành thân xong, chúng ta cũng thành thân đi." Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng ngời, có thần nói.
"Phụt ——" Viêm Hạo Thiên đang uống trà phun ra một ngụm nước, sặc gần ૮ɦếƭ, mặt trướng đến đỏ bừng: "Lời không biết xấu hổ này mà muội cũng dám nói ra trước mặt người khác?"
"Vũ tỷ tỷ cũng không phải là người ngoài, huynh đừng thẹn thùng."
Viêm Hạo Thiên: "......"
Bạch Vũ cười nâng trán: "Nếu các ngươi thật sự có thể thành thân, Vương vị của ngươi thật sự sẽ có thể ngồi vững rồi."
Viêm Hạo Thiên nhăn mặt: "Ý ngươi nói là liên hôn với Đông Nhạc? Ta cũng không muốn đặt quan hệ với Nhạc Kỳ Nhân và quan hệ kết nối chính trị cùng với nhau. Không có liên hôn, ta cũng có thể trở thành Viêm Võ Đế Vương."
"Ta tin, nhưng liên hôn đối với ngươi và Nhạc Kỳ Nhân đều có lợi. Phụ vương ngươi tuyệt đối đã biết quan hệ của ngươi và Nhạc Kỳ Nhân, mới có thể yên tâm ném Viêm Võ Đế Quốc cho ngươi như vậy." Bạch Vũ nhún nhún vai: "Ngươi phải đối xử thật tốt với Nhạc Kỳ Nhân, ta sẽ giúp ngươi ổn định Viêm Võ Đế Quốc."
"Chuyện này ngươi yên tâm, cuộc đời này của ta chỉ lấy một mình nàng ấy."
Rất nhanh, Viêm Võ Đế dùng cách thức cao quý lấy Bạch Tử Quỳnh, Bạch Vũ cho Bạch Tử Quỳnh thêm một đống đồ cưới lớn, hơn nữa chính bản thân Bạch Tử Quỳnh cũng là một tài phú, hồng trang thật sự là mười dặm, mọi người nhìn thấy đỏ mắt không thôi.
Ngay sau đó, Bạch Vũ lấy danh nghĩa củaVô Trần Cung tứ hôn cho Viêm Hạo Thiên và Nhạc Kỳ Nhân, Đông Nhạc và Viêm Võ chính thức liên hôn, vui mừng chuẩn bị hôn lễ.
Ba quốc gia khác bắt đầu hoảng sợ, ghen tị với Nhạc Kỳ Nhân và Đông Nhạc Quận Vương đến mức ứa ra nước chua, ai cũng đều nhìn ra Bạch Vũ làm như vậy là vì an bài cho Nhạc Kỳ Nhân, nhưng bọn họ lại không có cách nào khác để ngăn cản.
Vài ngày trước khi Bạch Vũ rời đi đều ở tại đỉnh Vô Danh, cho Sa Hoằng làm Đỉnh Chủ đỉnh Vô Danh, để lầu các lại cho Tả Viêm, Tả Vũ, để lại cho bọn họ không ít linh thuật và phối phương.
Ba người nghe Bạch Vũ nghiêm túc dặn dò, cảm xúc đều là suy sụp khác thường. Sa Hoằng gắt gao nắm chặt tay, tinh thần trong mắt là chán nản, nói cái gì cũng không nói được nên lời.
Tả Vũ nhịn không được hỏi: "Bạch Vũ, không phải là ngươi phải đi đó chứ?"
Bạch Vũ trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao? Tại sao các ngươi lại có bộ dạng sinh ly tử biệt như vậy? Ta để lại nhiều thứ cho các ngươi như vậy, các ngươi cũng hăng hái tranh giành một chút, nhanh chóng tìm đến Thượng Vực không phải là có thể nhìn thấy ta sao."
Nhất thời, trong mắt ba người đều dấy lên nhiệt huyết, trong lòng âm thầm hạ một phần quyết tâm.
An bài tất cả mọi chuyện xong, cuối cùng Bạch Vũ tuyên bố một chuyện, liền cùng Dạ Quân Mạc rời khỏi Vô Trần Cung.
Nàng để vị trí Vô Trần Cung Chủ lại cho Tả Khưu Lan.
Nàng lo lắng rất lâu, Tả Khưu Lan là người thích hợp nhất làm Cung Chủ của Vô Trần Cung. Hắn sinh ra là người Viêm Võ Đế Quốc, quan hệ cùng với Viêm Hạo Thiên không tệ, có hắn thì sau này Viêm Hạo Thiên và Nhạc Kỳ Nhân còn có thể duy trì được cường đại, Viêm Võ và Đông Nhạc cũng đều không cần phải lo.
Bạch Vũ ngồi ở trong xe ngựa lảo đảo, Dạ Quân Mạc ôm nàng, nàng ôm Tiểu Bạch, không chút để ý bàn với Dạ Quân Mạc: "Ta thấy người thừa kế có bản lĩnh nhất trong năm Quận Quốc đúng là Viêm Hạo Thiên, hơn nữa còn có Tả Khưu Lan giúp đỡ, về sau nói không chừng có thể thống nhất toàn bộ Vân Vũ Thần Châu, nhìn bộ dạng hắn nhìn Nhạc Kỳ Nhân, hẳn là sẽ đối tốt với muội ấy......"
Nàng nói dông dài nửa ngày, Dạ Quân Mạc một câu cũng đều không nói, nàng ngước mặt lên, nhìn Dạ Quân Mạc: "Tại sao chàng không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng chàng đang ngủ."
"Nàng nhắc tới nam nhân khác với ta, vì sao ta phải nói chuyện?" Giọng điệu Dạ Quân Mạc lạnh nhạt không thuận, nghe toàn mùi chua.
Bạch Vũ: "......" Chỉ là nói chuyện mà thôi, chàng có cần phải nhạy cảm như vậy không?
Nàng bỏ Tiểu Bạch trong tay xuống, xoay người ôm lấy thắt lưng Dạ Quân Mạc: "Như vậy là được rồi chứ? Không nói Vân Vũ Thần Châu, nói đến Đại lục Thanh Mộc đi, bây giờ chúng ta đang đi đâu?"
Luôn nghe người ta nói đến Thượng Vực, nói đến Bát Đại Thế Giới, cảm giác cấp bậc vô cùng cao lớn, còn tưởng phải khó khăn như thế nào mới trèo lên được, kết quả Dạ Quân Mạc lại nhét nàng vào trong xe ngựa, nàng ngủ một giấc tỉnh lại thì đã đến!
"Vực Thanh Vũ là trung tâm thế lực ở Đại lục Thanh Mộc của Ám Dạ Đế Quốc."
Bạch Vũ nháy mắt: "Nơi này có gì ăn ngon không?"
"Đói bụng?"
"Đúng vậy, mau chóng bưng các loại đồ ăn ngon lên cho ta, đã lâu rồi ta đều chưa ăn được thức ăn mới." Bạch Vũ ai oán chu miệng, lắc lắc nhẫn của mình: "Hiện tại ta có tiền, là một đại phú hào danh xứng với thực! Ta nghe lời chàng bán tất cả những thứ ta có cho Vô Trần Cung, chỉ cầm tiền lên đường."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Không biết trong người phú hào cất bao nhiêu tiền?""15000 tinh thể."
15000 tinh thể tương đương với một tỷ năm trăm ngàn tinh thể thứ phẩm, nhất định là Bạch Vũ đã lấy hết toàn bộ tinh thể tồn kho của Vô Trần Cung, nhưng nàng tuyệt đối không phải lấy không.
Phi Hồng Chi Nguyệt phân chia hàng tháng cho Bạch Vũ đều có thể nhận được mấy ngàn vạn tinh thể, hơn nữa nàng để lại cho Vô Trần Cung một quyển linh thuật cấp bậc linh phẩm mua cũng không mua được, chỉ lấy tinh thể đi, Tả Khưu Lan được lợi lớn.
Dạ Quân Mạc gợi lên nụ cười dịu dàng: "Không sai, còn biết đổi thành tinh thể."
"Không phải chàng đã nói sao? Tiền Bát Đại Thế Giới lưu thông đều là tinh thể, tinh thể thứ phẩm ở đây không có ai cần." Bạch Vũ chậc chậc lưỡi, lấy tinh thể làm tiền, hiển nhiên là những thứ trên Đại lục Thanh Mộc đều đặc biệt sang quý, hẳn là có rất nhiều thứ tốt mà hạ giới không có.
Xe ngựa đi không bao lâu liền đi vào chợ huyên náo, ngừng lại ở trước tửu lâu lớn nhất Vực Thanh Vũ.
Chưởng quầy vừa nhìn thấy Ám Ưng đánh xe ngựa liền lập tức dùng vẻ mặt tươi cười chào đón, an bài nhã gian tốt nhất cho bọn họ, đưa một bàn tiệc tốt nhất đến trước mặt Bạch Vũ.
Hỏa kế (người phục vụ bàn) vô cùng khó hiểu: "Chưởng quầy, hình như nữ nhân kia là từ hạ giới đến, chỉ là một Triệu Hoán Sư, người ân cần với bọn họ như vậy làm cái gì?"
"Ngươi thì biết cái gì? Nữ nhân kia không tính là gì, nhưng người đánh xe ngựa kia là một vị Tôn Chủ! Ngươi nghĩ lại xem vị chủ tử của người kia sẽ là người như thế nào." Chưởng quầy thật cẩn thận nói.
Hỏa kế hít một hơi khí lạnh, Vực Chủ của bọn họ chỉ mới là Tôn Chủ sơ giai, quả nhiên là không thể đắc tội khách nhân. Về phần nữ nhân đó, bộ dạng xinh đẹp như vậy, dựa vào mỹ mạo để bám víu vào một vị cường giả tuyệt thế cũng không có gì kỳ lạ.
Trong lòng hắn nghĩ, cảm thấy xem thường Bạch Vũ hơn một phần. Phải biết rằng thực lực thấp nhất ở Đại lục Thanh Mộc đều là Triệu Hoán Đại Sư, Bạch Vũ dựa vào thân phận Triệu Hoán Sư đến đây, không thể trách người khác sẽ nghĩ như vậy.
Bạch Vũ không hề biết bởi vì bộ dạng rất xinh đẹp của nàng đã bị người khinh thường, nàng đang bận bịu nhấm nháp mỹ thực. Đại lục Thanh Mộc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên Vân Vũ Thần Châu không có, có rất nhiều thức ăn mới lạ, làm cho ngón trỏ của Bạch Vũ chuyển động liên tục.
Dạ Quân Mạc tựa vào một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vũ giống như con sóc chuột nhỏ nhét thức ăn vào miệng mình phồng lên, trong đôi mắt đen thâm thúy không nhịn được hiện ra nụ cười.
"Tại sao chàng lại không ăn?" Bạch Vũ nhìn thấy thức ăn trong bát Dạ Quân Mạc không hề nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu: "Những thức ăn ngon như vậy chàng lại không thích ăn?"
Dạ Quân Mạc lười biếng nói: "Ta không có đòi hỏi gì đối với thức ăn."
Bạch Vũ nhíu mày: "Ta thấy chàng rất kén chọn." Là một cật hóa, Bạch Vũ không có cách nào hiểu được sẽ có người không thích ăn gì, nếu một bàn thức ăn ngon không thể hấp dẫn người ta, vậy chắc chắn là còn chưa đủ ngon.
Bạch Vũ cảm thấy thức ăn trước mặt cũng đã đủ ngon rồi, chỉ có thể là do hầu hạ Dạ Quân Mạc quá khó khăn.
Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt tà mị mà lười biếng: "Đúng vậy, ta rất soi mói, không bằng nàng đút cho ta?"
Bạch Vũ hừ hừ: "Vì sao phải đút cho chàng, chàng cũng chưa từng đút cho ta."
Dạ Quân Mạc hơi hơi nheo lại mắt: "Muốn ta đút cho nàng? Cũng được."
Hắn không đợi Bạch Vũ kịp phản ứng, liền cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Bạch Vũ, bá đạo hôn lên môi Bạch Vũ. Nước dâu tây hòa tan ở trong miệng Bạch Vũ, nàng kịp phản ứng chính mình nói cái gì, tức giận, xấu hổ đẩy hắn ra: "Dạ Quân Mạc, chàng chơi trò lưu manh!"
"Rất ngọt." Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ thắm của nàng: "Còn muốn không?"
Bạch Vũ: "......"
Ám Ưng ở một bên đã cúi đầu thấp đến trong иgự¢, ta vẫn còn ở chỗ này đây, các người quang minh chính đại liếc mắt đưa tình như vậy thật sự hay lắm sao, trái tim quả thật bị tắc nghẹn rồi.
Nhưng rất nhanh, chuyện khiến tim càng bị nghẹn hơn đã tới, hắn nhận được truyền âm ngàn dặm cấp tốc của Vực Chủ.
Cho dù biết đến quấy rầy Thánh Quân nhà mình và Bạch Vũ dùng cơm sẽ có hậu quả gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên lặng lẽ nói tin tức này cho Dạ Quân Mạc.
Quả nhiên Dạ Quân Mạc rất không vui vẻ, ánh mắt rồi đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, cái chén trong tay bất tri bất giác xuất hiện vài vết rạn. Vốn hắn đang muốn đưa Bạch Vũ đi dạo khắp nơi ở Vực Thanh Vũ, lúc này Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp lại liều ૮ɦếƭ đến gây chuyện.
Hắn thu lại lãnh ý trên người, nhìn về phía Bạch Vũ: "Cơm nước xong, còn muốn đi đâu?"
Bạch Vũ đang ăn cua, đặc biệt thỏa mãn nói: "Muốn đi mua chút dược liệu, Tiểu Bạch của ta đã có thể đột phá, ta cần linh quả hệ Kim."
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng thỏa mãn của Bạch Vũ, cười nhạt xoa đầu nhỏ của nàng: "Ừ, để cho Ám Ưng đi với nàng, qua một lát ta sẽ tới đón nàng."
"Được." Bạch Vũ cũng không có suy nghĩ lúc nào cũng dính Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc lựa chọn đến Vực Thanh Vũ hẳn là có nguyên nhân, đáng tiếc nàng còn chưa kịp hỏi.
"Ám Ưng đại ca, huynh cũng ngồi xuống ăn đi, đừng đứng." Sau khi Dạ Quân Mạc rời đi, Bạch Vũ gọi Ám Ưng cùng ngồi xuống ăn cơm.
Lúc Dạ Quân Mạc ở đây thì Ám Ưng đứng cũng thôi, Dạ Quân Mạc đi rồi, một mình nàng ăn cơm, để cho người khác nhìn, thật sự là không quen.
"Không cần, thuộc hạ không đói bụng." Ám Ưng cứng nhắc nói.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, nếu không phải lúc ở đỉnh Vô Danh biết được tính tình của Ám Ưng này, Bạch Vũ sẽ cho là mình đắc tội hắn.
"Được rồi, Ám Ưng đại ca, huynh có thể nói với ta tình huống của Vực Thanh Vũ hay không. Dạ Quân Mạc đưa ta đến đây, nhưng cái gì cũng không nói với ta." Bạch Vũ lau miệng, buồn bực nói.
Mặt Ám Ưng nhăn nhíu.
Chuyện này nên nói như thế nào, thành thật nói cho Bạch Vũ biết thật ra Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc chỉ còn lại hai vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Vực Thanh Linh cũng sắp bị đoạt đi rồi? Chuyện này có vẻ bọn họ cũng quá không có bản lĩnh, khó trách Thánh Quân không nói.
Ám Ưng ho khan hai tiếng, có vẻ mập mờ nói: "Thật ra tình huống của Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc không tốt lắm, những vực khác đều đang chiến tranh, chỉ có Vực Thanh Vũ vẫn còn tương đối yên ổn. Tình huống cụ thể chờ Thánh Quân dẫn người đi sẽ biết."
Bạch Vũ không hỏi thêm cái gì nữa, tính tiền rời đi, sau đó đi theo Ám Ưng tới một phòng đấu giá cao cấp. Trong phòng đấu giá, ngoại trừ bán đấu giá thương phẩm cao cấp, trong đại sảnh còn bày bán không ít thương phẩm thông thường, ví dụ như dược liệu, linh thuật, linh khí.
Bạch Vũ tùy tiện nhìn xem liền phát hiện được dược liệu dưới ngàn năm ở nơi này đều rất thông thường, Hỏa linh quả 800 năm cũng chưa có tư cách được đặt vào trong phòng đấu giá để bán. Quả nhiên linh khí của Bát Đại Thế Giới và hạ giới không thể so sánh được với nhau, phẩm chất của thiên tài địa bảo nơi này đều cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Bạch Vũ quyết định mua một quả Kim linh quả 1000 năm và một quả Hỏa linh quả 900 năm, tổng cộng hết 3500 tinh thể.
Ngày đầu tiên vừa tới Vực Thanh Vũ đã tiêu xài nhiều tinh thể như vậy, thịt của Bạch Vũ có chút đau, nhưng vì Tiểu Bạch vẫn rất đáng giá. Tính toán, sau khi Tiểu Bạch thăng lên tam giai, cũng có thể tu luyện tầng thứ hai của Phách Thiên Liệt.
Bạch Vũ xem một vòng ở chỗ bán kim khí, muốn tìm một ít kim khí tốt hơn cho Tiểu Bạch mài móng vuốt, nhưng những kim khí này đều là rất giòn hoặc rất quý, Bạch Vũ có chút đau đầu xoa mi tâm, hỏi hỏa kế của phòng đấu giá: "Nơi này của ngươi có Ngọc Kim Cương không?"
Khóe miệng hỏa kế co rút, nghi ngờ nhìn Bạch Vũ: "Ngươi muốn Ngọc Kim Cương để làm gì? Thứ đó hoàn toàn là vô dụng."
"A...... Ngươi không biết là nguyên thạch của Ngọc Kim Cương rất đẹp sao? Muốn lấy về làm một cái bệ, chính là một vật trang trí thuần khiết, tự nhiên! Tuy nói không có tác dụng gì, nhưng trưởng bối nhà ta thích, trưởng bối thích không phải làm vãn bối nên hiếu thuận sao? Nên đến đây mua một chút về." Đương nhiên Bạch Vũ không thể nói cho người ta nàng có thể mài được Ngọc Kim Cương, vì thế vừa nói bậy bạ một trận, nói đến mức làm cho hỏa kế hôn mê.
Hỏa kế không chút nghi ngờ tiếp nhận cách nói của Bạch Vũ, nhức đầu: "Ngươi nói cũng đúng, Ngọc Kim Cương quả thật rất đẹp, nhưng nơi này của chúng ta không có thu. Thật ra lúc trước nghe lão bản nói đã phát hiện không ít Ngọc Kim Cương trong Tử Kim Quặng cách ba trăm dặm về hướng Đông, cũng chưa có ai muốn, mới ném lại ở nơi đó."
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Thật vậy sao? Vị trị cụ thể của cái Quặng kia có thể nói với ta không?"
Hỏa kế vừa định nói chuyện, chợt nghe ‘oanh’ một tiếng, đại sảnh giống như bị bắn một viên đạn pháo, cả mặt tường bị nổ ra một lỗ thủng thật lớn, uy lực khủng bố phá hủy nửa đại sảnh, vụn gỗ vẩy ra, các loại thiên tài địa bảo bị tổn hại bảy tám phần, phân tán khắp nơi.
Ám Ưng giữ chặt lấy Bạch Vũ, túm nàng ra phía sau, sóng khí nổ tung đảo qua trước mặt nàng, hỏa kế nháy mắt bị quét bay ra ngoài, toàn thân máu chảy đầm đìa ngã trên mặt đất, hơn một nửa người trong đại sảnh kêu thảm nằm trên mặt đất không dậy được.
Đáy lòng Bạch Vũ đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía lỗ thủng bị oanh tạc mở ra, một con Hỏa Diễm Tích Dịch (rắn mối) cao bằng hai tầng lầu rung đùi đắc ý tiến vào, trên người nó có một nam tử trung niên lông mày đen sì, vẻ mặt tươi cười hi hi ha ha, nhìn qua vô cùng giống người quần áo lụa là.
Lão bản phòng đấu giá nổi trận lôi đình đi từ trên lầu xuống: "Lê Tùng, tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đến phá hoại, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Ha ha, ta dám đến phá hoại đương nhiên là có chỗ dựa, hôm nay Vực Chủ của ta cũng đi cùng. Các ngươi cũng đừng cứng rắn chống đỡ, giao Vực Thanh Linh cho chúng ta đi, Vực Thanh Linh không được bảo đảm, Vực Thanh Vũ cũng không còn." Tên Lê Tùng quần áo lụa là kiêu ngạo nhìn thị vệ tới bao vây, vẻ mặt khinh bỉ.
Lão bản tức giận sôi lên: "Các ngươi muốn Vực Thanh Linh, tới chỗ của ta quấy rối thì có ích lợi gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng." Lê Tùng nhếch miệng cười lạnh: "Nếu Vực Chủ các ngươi không đồng ý, Vực Thanh Vũ cũng đừng mong yên bình!"