Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 41

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Bọn ta không phải Dược Thiện Sư, chỉ là đến xem." Tả vũ buông tay: "Nhưng thật ra là ngươi, dược thiện là tốt như vậy, nhất định phải thử xem, phần thưởng lần này rất dày."
Tả Viêm cũng đồng ý gật đầu nói: "Lần này Vô Trần Cung đúng là danh tác (tác phẩm của tác giả nổi tiếng – ở đây ý tác phẩm là linh tửu – tác giả là Vô Trần Cung tiếng tăm), tất cả vật liệu làm linh tửu đều là do Vô Trần Cung cung cấp, chỉ cần đạt được hơn 15 điểm, là có thể dựa vào điểm nhận được cống hiến. Một điểm có thể nhận được 50 cống hiến."
Bạch Vũ nhất thời thấy sao đầy mắt, đây chẳng phải là nói phần thưởng ít nhất là 750 cống hiến, nhiều nhất là 1500 cống hiến! Quả nhiên là danh tác. Chỉ dựa vào phần thưởng nhiều cống hiến như vậy, nàng cũng muốn đi thử xem.
Lúc Bạch Vũ hưng trí bừng bừng chuẩn bị tham gia Đại hội, bóng dáng của nàng đã sớm bị Tòng Nguyệt Cầm nhìn thấy.
Tòng Nguyệt Cầm cười lạnh một tiếng, hỏi Bách Lý Vân Diễm bên cạnh, "Bạch Vũ cũng tới, nàng ta sẽ làm linh tửu sao?"
"Chưa nghe nói qua." Bách Lý Vân Diễm nhìn về phía xa xa Tả Viêm đang nói chuyện với Bạch Vũ, hàn quang trong mắt hiện ra: "Hừ! Nàng ta nghĩ linh tửu là thứ tùy tiện người nào cũng có thể làm được sao?"
"Sẽ không, không bằng xem nàng xấu mặt." Trong mắt Tòng Nguyệt Cầm tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Bách Lý Vân Diễm nhíu mày: "Không cần, hiện tại ta thấy nàng ta liền ghê tởm, chướng mắt, hay là trực tiếp đuổi ra cho thỏa đáng." Đại hội hôm nay là cơ hội biểu hiện của nàng ta, nàng ta không cho phép có gì sai lầm.
Nàng ta gọi một tiểu đệ tử đi theo bên cạnh Bách Lý trưởng lão tới, thì thầm với hắn.
Rất nhanh, Bạch Vũ bị hai nữ đệ tử ngăn ở bên ngoài đại sảnh.
"Không cho ta vào, vì sao?" Bạch Vũ kinh ngạc vạn phần, mọi người bên cạnh nàng đều vào, tại sao đến nàng lại không cho vào? Chẳng lẽ Đại hội này không phải người nào cũng có thể tham gia?
"Đại hội linh tửu này là Cung chủ tổ chức, không phải người nào cũng xứng tới tham gia." Một nữ đệ tử kiêu căng liếc Bạch Vũ một cái, ý nghĩa nằm trong lời nói.
Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt: "Người nào mới xứng được tham gia?"
"Đương nhiên là Dược Thiện Sư danh chính ngôn thuận. Đại hội linh tửu lần này, Cung chủ hy vọng có thể làm cho tất cả Dược Thiện Sư của Vô Trần Cung đều hiển lộ thân thủ, từ đó chọn lựa ra vài vị nổi tiếng dốc sức bồi dưỡng, ngươi cái gì cũng không phải, cũng dám chạy tới giúp vui?" Khinh thường trong mắt hai người đều đều tràn ra, giống như từ đầu tới cuối ngay cả một sợi tóc của Bạch Vũ cũng không xứng tiến vào Dược Thiện Đường.
Bạch Vũ cười lạnh: "Thì ra quy củ của Đại hội lần này lớn như vậy, tại sao lại không có người biết? Ta không phải là Dược Thiện Sư các ngươi đều có thể nhìn ra, ánh mắt thật tốt."
Có tên ngốc mới tin hai người kia nói quỷ, nàng cũng không tin, việc làm linh tửu này ngay cả người không có linh khí cũng là Dược Thiện Sư. Hai người kia rõ ràng chính là cố tình không cho nàng đi vào.
Chuyện này nàng không rõ vì sao? Khi nào thì ngay cả mọi người ở Dược Thiện Đường nàng cũng đắc tội? Chẳng lẽ là Bách Lý trưởng lão tự mình mệnh lệnh? Vị trưởng lão giả bộ thánh mẫu kia hẳn là không đần độn như vậy? Đường đường một vị trưởng lão lại đi làm khó một tiểu đệ tử mới tới, truyền ra thì người bị nhạo báng cũng không phải là Bạch Vũ.
Bạch Vũ đảo qua hai người, chợt nhìn thấy Bách Lý Vân Diễm ở bên trong đại sảnh nhìn nàng.
Khăn che mặt trên mặt Bách Lý Vân Diễm đã được gỡ xuống, vết sẹo khủng bố trên mặt đã tiêu tan gần hết, nhưng vẫn còn một ít dấu hồng. Nàng ta lộ ra một chút tươi cười nhìn qua thập phần hữu hảo, trong tươi cười hiện ra âm trầm, trào phúng không dễ dàng phát hiện.
Thì ra là vị này, nói vậy toàn bộ... Bạch Vũ hiểu rõ.
Tả Vũ căm tức nhíu mày, nhỏ giọng nói bên tai Bạch Vũ: "Ta đã điều tra qua, Bách Lý Vân Diễm là học đồ Bách Lý trưởng lão thu nhận không lâu, theo những gì đệ tử Dược Thiện Đường nói thì hình như nàng ta là chất nữ thân sinh của Bách Lý trưởng lão, cũng không biết có phải thật vậy hay không."
Không cần phải nói, nhất định là sự thật. Sau khi Bắc La diệt quốc, Bách Lý Uy dẫn theo Bách Lý Vân Diễm chạy trốn không thấy bóng dáng, kết quả Bách Lý Vân Diễm lại được đưa đến Vô Trần Cung. Nhất định Bách Lý trưởng lão và Bách Lý Uy là thân thích, nếu không phải vị trưởng lão này luôn luôn lãnh tình, làm sao có thể vô duyên vô cớ thu nhận một người bị phế bỏ linh mạch làm học đồ?
Hai người ngăn cản Bạch Vũ bị Bạch Vũ làm cho nghẹn một chút, căm giận nói: "Chúng ta biết ngươi không phải Dược Thiện Sư, có bản lĩnh ngươi chứng minh đi!"
Bạch Vũ nhìn đệ tử Dược Thiện Đường kiên trì không cho nàng vào cửa, cười nhạo một tiếng: "Dựa vào cái gì ta phải chứng minh cho các ngươi thấy, các ngươi tính là vai vế gì!"
"Ngươi!" Hai người nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ đột nhiên trở mặt, còn dám mắng các nàng.
Không đợi các nàng nói gì, Bạch Vũ đã ồn ào mở miệng: "Tất cả mọi người lại đây để cho hai vị sư tỷ nhìn một cái, các nàng có thể nhìn ra chúng ta có phải là Dược Thiện Sư hay không, có cho vào cửa không!"
Bạch Vũ bị ngăn ở cửa vốn cũng đã khiến cho một số người chú ý, hiện tại nghe nàng ồn ào, người người hai mặt nhìn nhau, có phải Dược Thiện Sư có thể dùng mắt nhìn ra sao? Hơn nữa, khi nào thì đệ tử Dược Thiện Đường không coi ai ra gì như vậy, còn phải được bọn họ cho phép mới có thể tham gia? Đây chính là Đại hội linh tửu Cung chủ tiến hành!
Mọi người tiến vào giúp vui nhất thời mất hứng, bắt đầu vây quanh hai người chật như nêm cối.
Đến đến, nhìn xem ta có phải là Dược Thiện Sư không, ta luyện tập chế biến linh tửu hơn nửa năm, ngươi dám nói ta không phải thử xem!
Hai đệ tử quả thực muốn khóc, các nàng chỉ phụng mệnh ngăn Bạch Vũ lại, thật không tính khiến cho nhiều người tức giận!
Đối mặt với một đám người chất vấn, các nàng kích động biện giải, lại không chịu nổi mọi người ngươi một câu, ta một câu, hơn nữa Tả Vũ câu chữ chính nghĩa gây rối, hoài nghi các nàng cố ý không cho Dược Thiện Sư vào là vì để người nào đó có thể đạt được thứ hạng cao, các nàng giải thích càng không có ai chịu nghe.
Phải biết rằng tuy rằng thứ tự cao sẽ không nhận được thêm phần thưởng, nhưng sẽ được Cung chủ coi trọng, cách làm của hai người này là đang ảnh hưởng công bằng của Đại hội linh tửu.
Thậm chí hoạt động Vô Trần Cung tổ chức còn có người làm càn, chuyện này cũng có sao? Mọi người đối với việc này nắm chặt không tha, muốn bắt được tên làm càn, bên ngoài Dược Thiện Đường vì chuyện kia mà náo nhiệt, nhưng đầu sỏ đắc tội gây nên trận hỗn loạn này đã lặng lẽ rời khỏi.
Tả Vũ phát hiện Bạch Vũ đi rồi, chạy nhanh theo: "Tại sao ngươi lại bỏ đi?"
"Không đi đứng nghe bọn họ cãi nhau sao? Muốn ầm ỹ tới khi nào?" Bạch Vũ không chút để ý nói.
Tả Vũ không nói gì: "Ngươi không tham gia Đại hội linh tửu?"
"Tham gia, nhưng không cần phải gấp. Đại hội linh tửu cũng không phải chỉ làm vài ngày, chờ bọn họ náo loạn xong ta lại trở lại thử xem."
"Được rồi. Ngươi thắng." Ngươi không sợ náo loạn xong hai người kia vẫn trông coi ở chỗ này, vẫn không cho ngươi đi vào?
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến quảng trường tu luyện, một nam tử tuấn lãng oai hùng, dáng người cao ngất đi về hướng Bạch Vũ, Bạch Vũ nhìn thấy hắn, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Sa Hoằng! Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi cũng là đệ tử Vô Trần Cung?"
Sa Hoằng vui sướng nhìn Bạch Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ kích động: "Chỉ là đệ tử ngoại môn, hôm nay mới đến. Ta vừa mới nghĩ đến đỉnh Vô Danh tìm ngươi, không ngờ trùng hợp gặp ngươi ở đây, chúng ta rất có duyên phận."
Bạch Vũ thở dài: "Chỉ là đệ tử ngoại môn......"
Dựa vào bản lĩnh của Sa Hoằng, trở thành một đệ tử ngoại môn thật sự có chút ủy khuất hắn, nếu không phải bị Bách Lý Vân Diễm làm bị thương nặng ở trên Triệu Hoán Đại Hội, hắn đã sớm là đệ tử chính thức.
"Không sao. Năm mới qua đi, qua một thời gian ngắn chính là thi đấu khiêu chiến của đệ tử ngoại môn. Rất nhanh thôi ta có thể trở thành đệ tử chính thức." Sa Hoằng tràn đầy tự tin nói.
Nhưng muốn khiêu chiến phải là Triệu Hoán Sư, Bạch Vũ càng thêm tiếc hận nhìn Sa Hoằng.
Sa Hoằng bị nhìn cũng không chút xấu hổ, kiên trì nói: "Ta đã là Triệu Hoán Sư, có tư cách khiêu chiến."
"Ngươi đột phá?"
"Ừ, ta có thể đột phá thành Triệu Hoán Sư đều phải cảm tạ ngươi! Nếu không phải ngươi cho ta dược, ta đã là một người tàn phế. Là ngươi trị thương thế của ta, để cho ta đột phá thành Triệu Hoán Sư." Sa Hoằng nghiêm trang nói lời cảm tạ, ánh mắt đầy chân thành, lấy ra một ngọn hoa đăng, đưa tới trước mặt Bạch Vũ: "Tặng cho ngươi."
Đây là một ngọn hoa đăng Thất Thải Lưu Ly ( thủy tinh bảy màu), trong suốt, long lanh giống như thủy tinh bình thường, khúc xạ ra ánh sáng bảy màu, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Bạch Vũ ngơ ngác nhìn hoa đăng này, vẻ mặt khó hiểu: " Vì sao ngươi muốn tặng hoa đăng cho ta?"
Sắc mặt Sa Hoằng nhất thời xanh mét, khóe miệng run rẩy nói không ra lời.
Tả Vũ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với Bạch Vũ: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhận được hoa đăng tân niên? Vào tiết năm mới tới thường treo đầy hoa đăng, nam tử tặng hoa đăng cho nữ tử để biểu đạt tình nghĩa của mình."
Trên mặt Bạch Vũ viết hai chữ ௱ôЛƓ lung, thật đúng là nàng chưa từng nhận được hoa đăng.
Trước kia nàng là vị hôn thê của Bắc Thần Phong, không có nam tử khác không có mắt mà chạy tới tặng hoa đăng cho nàng, mà Bắc Thần Phong ghét bỏ nàng là một phế vật xấu nữ, lại càng không tặng hoa đăng cho nàng. Năm mới của nàng đều trôi qua cùng Bạch Tử Quỳnh, thật đúng là nàng không biết hoa đăng tân niên có hàm nghĩa như vậy, trong trí nhớ của nàng có cảm giác hình như việc tặng hoa đăng này giống như ở vị diện nào đó tặng chocolate trong ngày lễ tình nhân.
"Cái đó...... hoa đăng này rất quý trọng, ta không thể nhận." Bạch Vũ xấu hổ cự tuyệt.
"Vì sao?" Thần sắc Sa Hoằng nghiêm nghị, kiên trì giơ hoa đăng Thất Thải Lưu Ly không thu về."À......" Ta có thể nói ta nhận tình nghĩa của ngươi thì sẽ xấu hổ không?
"Đương nhiên là hoa đăng không đủ lớn!" Nhạc Kỳ Nhân rất hợp thời xông ra, bên cạnh còn có Viêm Hạo Thiên đi theo.
Nhạc Kỳ Nhân chỉ vào hoa đăng của Sa Hoằng, ghét bỏ nói: "Sa Hoằng ca, sau khi huynh hết bệnh rồi sao lại hồ đồ như thế, một hoa đăng nhỏ như vậy sao có thể lấy ra, hoa đăng tặng cho Vũ tỷ tỷ nhất định phải xứng với tỷ ấy mới được, phải cho toàn bộ người trong Vô Trần Cung nhìn thấy!"
Sa Hoằng như nghĩ tới cái gì: "Cho nên hoa đăng của huynh quá nhỏ?"
"Đúng! Huynh không thấy hoa đăng Tòng Nguyệt Cầm nhận được sao? Phải dùng Triệu Hoán Thú để kéo đến." Nhạc Kỳ Nhân chỉ chỉ xa xa, quả nhiên thấy trên quảng trường có một ngọn hoa đăng to lớn không khác gì xe ngựa lắm, kéo về hướng đỉnh Kinh Lôi, tuyên bố tặng lễ vật cho Tòng Nguyệt Cầm, một đám người vây quanh ồn ào.
Tòng Nguyệt Cầm đi ra từ Dược Thiện Đường, vừa vặn nhìn thấy, đắc ý nhận lấy ngọn hoa đăng to lớn trước mặt mọi người, sau đó là một đám nam đệ tử tranh nhau tặng hoa đăng, Tòng Nguyệt Cầm một tên cũng không chừa, đều nhận lấy toàn bộ.
Viêm Hạo Thiên nhìn náo nhiệt ở xa xa, không cho là đúng bĩu môi: "Cái thứ hoa đăng rách nát, làm lớn như vậy xấu muốn ૮ɦếƭ. Ta thấy hoa đăng của Sa Hoằng rất rẻ.”
"Rẻ? Ta mất 1 vạn tinh thể thứ phẩm." Sa Hoằng kinh dị nhìn Viêm Hạo Thiên.
Viêm Hạo Thiên trừng mắt: "Mới 1 vạn, ngươi keo kiệt. Khó trách Bạch Vũ không nhận, nếu bản thái tử tặng thì ít nhất phải hơn giá 10 vạn!"
Sa Hoằng một bộ chịu đựng: "Thì ra là như vậy, ta đây lại đi đổi ngọn đắt tiền nhất."
"Đừng nghe hắn, đổi cái lớn nhất, nữ tử đều thích lớn." Nhạc Kỳ Nhân phản bác.
"Nói bậy, tặng người đương nhiên phải tặng lễ vật quý trọng. Nữ nhân các ngươi đều không thích trang sức quý báu sao, khẳng định hoa đăng cũng giống vậy."
"Ai nói? Ta là một cô nương, ngươi tặng ta một cái thử xem, xem ta thích hay không thích......"
Bạch Vũ nghe bọn họ nói hươu nói vượn, khóe miệng đều muốn rút gân. Các ngươi có nhớ ta vẫn còn ở đây không? Ta không cần đắt tiền, cũng không cần lớn, thật sự chính là ta không muốn nhận.
"Hoa đăng của hắn Bạch Vũ sư muội không để vào mắt, ngọn của ta thì thế nào?" Dáng người cao ngất của Tả Khưu Lan từ đằng xa đi tới, cười nhạt mang theo một ngọn hoa đăng, đưa đến trước mặt Bạch Vũ.
Ngọn hoa đăng này lớn hơn gấp đôi so với Thất Thải Lưu Ly của Sa Hoằng, giống như Liên Hoa Bảo Tọa (ngai vàng hình hoa sen), sáng lạn nhiều vẻ, vừa lấy ra đã khiến cho mười thước chung quanh đều lâm vào trong một mảnh sắc thái mộng ảo.
Tả Vũ hít một hơi khí lạnh: "Đây là đèn Mê Túy Liên Hoa sang quý nhất ở Cống Hiên Đường, dùng Mê Túy Liên Hoa 500 năm và Tía Tô để chế tác." Cho nên hoa đăng này không chỉ là tặng, mà còn là tặng dược liệu, Mê Túy Liên Hoa là độc dược có thể làm cho con người sinh ra ảo giác, tía tô là trân phẩm trị liệu ngoại thương, hai thứ này kết hợp lại với nhau cũng đủ để động lòng người, huống chi còn làm thành hoa đăng rực rỡ.
Sa Hoằng nắm hoa đăng của mình, khớp ngón tay trắng bệch, trong lòng ảo não một trận. Vì sao hắn không nghĩ đến? Bạch Vũ là Y Sư, giỏi độc, giỏi làm Dược Thiện, tặng cho nàng dược liệu mới phù hợp thể hiện tâm ý của hắn.
Tả Khưu Lan liếc nhìn Tả Vũ một cái: "Ngươi rất biết hàng, đây là đèn Mê Túy Liên Hoa. Bạch Vũ sư muội, tặng cho nàng."
"Ta nhớ rõ, hình như chúng ta không quen." Bạch Vũ vô tội nhìn hắn.
"Nàng nhận lấy ngọn đèn này, chúng ta liền quen thuộc."
"......" Bạch Vũ không muốn nhận, ngọn này so với cái Sa Hoằng tặng còn quý hơn có được không? Rõ ràng gặp nhau hai lần, sao lại nhớ vội tới tặng hoa đăng cho nàng?
Ngay lúc Bạch Vũ lo lắng làm thế nào để từ chối, tin tức Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ tựa như cánh quá dài, nháy mắt truyền khắp toàn bộ Vô Trần Cung, đoán chừng là hoạt động của Vô Trần Cung làm cho tâm tình của mọi người rất tốt, đều rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu bát quái, thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngớt).
Người phản ứng đầu tiên chính là người tận mắt nhìn thấy – Tòng Nguyệt Cầm, nàng ta đập ‘bộp’ một tiếng, đánh rớt ngọn hoa đăng, hùng hổ vọt tới trước mặt Bạch Vũ, giơ tay muốn đánh người: "Ngươi là cái đồ hồ ly tinh, cũng dám quyến rũ Tả sư huynh!"
Tả Khưu Lan một phát bắt được cánh tay nàng ta, căm tức trách cứ: "Ngươi nổi điên cái gì, quả thực giống như người đàn bà chanh chua."
"Ngươi lại có thể vì tiện nhân như vậy mà mắng ta? Tả Khưu Lan, mắt ngươi bị mù, vì sao muốn tặng hoa đăng cho nàng ta?"
"Ta tặng hoa đăng cho ai, không liên quan gì đến ngươi."
......
Vì thế, Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, dẫn đến người đàn bà chanh chua Tòng Nguyệt Cầm chửi đổng, không qua bao lâu liền truyền khắp Vô Trần Cung.
Bạch Vũ đau đầu nâng trán, nếu không phải Tả Khưu Lan lấy ra hoa đăng rất thành ý, nàng cũng sẽ hoài nghi Tả Khưu Lan cố ý cùng với Tòng Nguyệt Cầm hãm hại nàng. Thật vất vả Tòng Nguyệt Cầm mới yên tĩnh một thời gian ngắn, hiện tại bởi vì một ngọn hoa đăng, lại nóng nảy.
Cũng không phải Bạch Vũ sợ Tòng Nguyệt Cầm, nhưng nàng sợ phiền toái, nhìn thấy hai người trước mặt gần như sắp đánh nhau, nàng rất muốn cho mỗi người một cái tát đánh bay tới tận cuối chân trời.
"Bạch Vũ, xin nhận lấy hoa đăng của ta." Tả Khưu Lan kiên trì phải tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, Tòng Nguyệt Cầm kiên trì phải đập bể hoa đăng.
Hai người đều là thủ tịch đệ tử, nhất cử nhất động của bọn họ đều được mọi người chú ý, Tả Khưu Lan mắt cao hơn đầu, hiếm khi nhìn thấy hắn có hảo cảm với một nữ tử, mỹ nam hậu cung của Tòng Nguyệt Cầm có một đống lớn, càng hiếm khi thấy nàng ta ghen tị thành bộ dạng này.
Mọi người vây xem đã hưng phấn bắt đầu mở ván bài, đổ cuối cùng hoa đăng của Tả Khưu Lan sẽ đưa đến tay Bạch Vũ, hay là sẽ bị Tòng Nguyệt Cầm đập bể.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã phát hiện, ván bài bọn họ mở không ngờ rất đơn giản.
Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, một cỗ lực lượng từ trên trời giáng xuống, đẩy dời tất cả người bên cạnh Bạch Vũ cách đi mười thước.
Dạ Quân Mạc đạm mạc đứng cách Bạch Vũ không xa, khoanh tay mà đứng, hơi thở cô tịch,lãnh túc (lạnh lẽo, nghiêm túc) trên người lộ ra cảm giác áp bách cường đại, làm người ta kính sợ từ trong đáy lòng.
"Mạc Điện." Mọi người cung kính hành lễ, không dám có một chút qua loa. Vị Mạc Điện này giống như tên của hắn, lãnh mạc (lạnh nhạt, tờ ơ) tới cực điểm, toàn thân đều bao phủ vẻ thần bí nói không nên lời.
Các đệ tử Vô Trần Cung rất ít khi nhìn thấy hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều có cảm giác so với nhìn thấy Cung chủ còn hồi hộp hơn, hơi thở cường đại kia làm cho người ta có loại cảm giác mình ở trước mặt hắn nhỏ bé như cát bụi, sợ hãi xâm nhập vào linh hồn làm cho da đầu bọn họ run lên, động tác đều cứng ngắc.
Dạ Quân Mạc chậm rãi xuyên qua bọn họ, mắt lạnh đảo qua hoa đăng trong tay Tả Khưu Lan và Sa Hoằng: "Tặng hoa đăng?"
Hai người gật đầu, Tả Khưu Lan kỳ quái trả lời: "Không biết Mạc Điện có gì chỉ giáo?"
Dạ Quân Mạc cười nhạo một tiếng, vung tay lên, hai ngọn hoa đăng sang quý, hoa mỹ, nháy mắt bể thành mảnh vụn.
Toàn trường yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được ngừng lại.
Đây là Mạc Điện tức giận sao? Bởi vì tặng hoa đăng mà tức giận? Đây là vì sao? Thấy hoa đăng này không vừa mắt, hoặc là thấy người tặng hoa đăng không vừa mắt?
Trên mặt Tả Khưu Lan lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói: "Chuyện này là Mạc Điện có ý tứ gì?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng có năng lực nhìn thấu lòng người, làm cho người hắn đột nhiên lạnh lẽo, máu đều bị đông cứng, đầu óc trống rỗng.
Dạ Quân Mạc đi đến trước mặt Bạch Vũ, nhìn ánh mắt Bạch Vũ vô tội lại mơ hồ, lấy ra một ngọn hoa đăng: "Cầm."
"......" Bạch Vũ muốn khóc, bọn họ tặng hoa đăng còn chưa tính, ngươi chạy tới xem náo nhiệt làm gì?
Chung quanh phát ra một trận cứng rắn đè ép tiếng kêu sợ hãi và âm thanh hít khí lạnh, thì ra Mạc Điện là thấy hoa đăng và người tặng hoa đăng không vừa mắt, hắn không cho người khác tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, là muốn chính mình tặng! Mạc Điện của Vô Trần Cung bọn họ dựa vào lãnh mạc mà nổi danh, vậy mà lại tặng hoa đăng cho nữ tử, đôi mắt bọn họ cũng bị chói đến mù! Chắc chắn đây không phải là nằm mơ đó chứ?Bạch Vũ cử động môi định nói chuyện, muốn khéo léo từ chối, nhưng nhìn thấy Dạ Quân Mạc một bộ vẻ mặt nàng dám cự tuyệt thử xem, vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận hoa đăng.
Hoa đăng vào tay không có sức nặng gì, so với dùng các loại bảo thạch, Lưu Ly và dược liệu tạo ra hoa đăng, đóa hoa đăng này có chút quá nhẹ.
Bạch Vũ nhìn kỹ mới phát hiện hoa đăng khéo léo, tinh xảo này vậy mà lại dùng bột mì và gạo nếp làm ra, mặt trên quết mật và mỡ trâu, rắc các loại mứt, toả ra một mùi hương ngọt ngào, một hoa đăng có thể ăn được!
Bạch Vũ hít sâu một hơi, nước miếng đều chảy xuống, ngon đến mức hiện tại liền cắn một ngụm.
Bạch Vũ đang cầm hoa đăng cười híp mắt, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra nàng rất thích hoa đăng này, so với Lưu Ly trong suốt và dược liệu quý trọng, hoa đăng toả ra hương vị ngọt ngào này hiển nhiên càng phù hợp với khẩu vị Bạch Vũ.
Tả Khưu Lan và Sa Hoằng đều có chút ảm đạm,
Bên trong đôi mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc hiện lên một chút ý cười không dễ dàng phát hiện, dắt tay Bạch Vũ, trực tiếp lôi nàng đi, mọi người ở lại hai mặt nhìn nhau, hỗn độn trong gió.
Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, tin tức bát quái truyền ra liền biến thành Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, Mạc Điện ghen đánh nát, tặng một cái hoa đăng được tạo ra từ trân bảo hiếm thấy, bắt cóc Bạch Vũ......
Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc lôi kéo đi đến trước Dược Thiện Đường, sau khi nghe nói, nhìn hoa đăng trong tay bị nàng ăn hơn phân nửa, khóe miệng hắn co rút: "Hoa đăng được làm từ trân bảo hiếm thấy?"
"Nàng muốn trân bảo hiếm thấy, ta có thể trở về tìm thử xem." Dạ Quân Mạc rất nghiêm túc nói.
"Hay là quên đi." Bạch Vũ hung hăng trừng mắt: "Đột nhiên ngươi tặng hoa đăng cho ta là muốn làm gì? Căn bản là ta không nghĩ muốn."
"Nhưng nàng đã ăn xong rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc