Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 38

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Đối với câu trả lời của Bách Lý Vân Diễm, Bách Lý trưởng lão rất vừa lòng, so với cừu hận gia tộc, thứ bà ta quan tâm nhất chính là thể diện của mình. Muốn Bạch Vũ ૮ɦếƭ cũng là bởi vì Bạch Vũ động tới Bách Lý gia, đánh vào mặt của bà ta mà thôi.
Trận đấu săn bắn là để đánh giá tứ đại thủ tịch đệ tử, đệ tử của bà ta nhất định phải chiếm được vị trí thứ nhất, những chuyện khác cũng có thể dựa vào đó mà làm. Bà ta tuyệt đối sẽ không vì báo thù cho Bách Lý Vân Diễm mà làm cho đồ đệ duy nhất của bà ta chậm trễ tu luyện.
"Ngươi biết được là tốt rồi. Bây giờ điều ngươi phải làm là đứng vững gót chân ở Vô Trần Cung, tuy rằng ta có thể che chở cho ngươi, nhưng một chút bản lĩnh cũng không có, sẽ không có ai để mắt tới ngươi." Bách Lý trưởng lão lấy ra một quyển sách đưa cho nàng ta: "Đây là tất cả phối phương dược thiện của ta, ngươi phải học cho tốt. Nếu ngươi làm dược thiện có thể khiến cho Cung chủ coi trọng, ngươi sẽ có địa vị ở Vô Trần cung, nói không chừng còn có cơ hội tự tay mình đâm ૮ɦếƭ kẻ thù."
Thần sắc Bách Lý Vân Diễm biến đổi, tiếp nhận sách, dùng sức nắm chặt: "Con sẽ không cô phụ sự bồi dưỡng của cô cô."
"Ta sẽ cho ngươi cơ hội chế tạo để dương danh, ngươi không cần sốt ruột. Về phần mặt của ngươi, nửa tháng nữa có thể khỏi hẳn." Bách Lý trưởng lão ôn hòa nói xong, đạm mạc nhắm hai mắt lại.
Bách Lý Vân Diễm cung kính lui ra ngoài, trong mắt xẹt qua hàn quang lợi hại.
Sau khi Bạch Vũ và Liễu Trường Phong chấm dứt quyết đấu, một trận phong ba được toàn bộ Vô Trần Cung, toàn bộ thiên hạ chú ý cuối cùng cũng hạ màn, Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung chưa đến hai tháng, gần như càn quét chúng đệ tử, đảo mắt thay thế được Liễu Trường Phong trở thành cao thủ xếp thứ 20 trên Vô Trần bảng.
Mặc kệ đệ tử đỉnh Kinh Lôi không muốn thừa nhận như thế nào, cũng không có biện pháp thay đổi sự thật này.
Ngoại trừ tứ đại thủ tịch đệ tử, Bạch Vũ đã là hoàn toàn xứng đáng với danh đệ tử đứng đầu Vô Trần Cung, thực lực đủ để ngạo thị Vô Trần Cung, đệ tử ngoại môn theo trưởng lão đến đều không ngừng nghị luận về Bạch Vũ.
"Ngươi có nghe nói không? Tiểu sư muội Bạch Vũ mới tới đã thắng liên tiếp năm mươi trận quyết đấu."
"Ta không chỉ nghe nói, ta còn nhìn thấy, thiếu chút nữa nàng ấy đã đánh ૮ɦếƭ Liễu Trường Phong!"
"Không, không phải chứ, lợi hại như vậy? Không hề kém so với lần đầu tiên của Tả Khưu Lan."
"Cũng không đúng, lần này Kinh Lôi Phong là bị chọc giận mà hộc máu, không nói đến dọa người còn tặng không cho người ta hơn hai ngàn cống hiến, ta tiến vào Vô Trần Cung năm, sáu năm, tổng cộng còn không có được nhiều cống hiến như vậy, hâm mộ ૮ɦếƭ ta."
"Ngươi có hâm mộ cũng chỉ có thể nghẹn, còn dám chém Gi*t không thành? Bây giờ ai dám đi trêu chọc tiểu sư muội này. . . . . ."
Đúng là không ai dám đi trêu chọc Bạch Vũ. Bằng không mỗi người đều coi nàng là quả hồng mềm, luôn luôn đến tìm lỗi, có còn muốn để cho nàng tu luyện không đây?
Trải qua năm mươi trận quyết đấu gióng trống khua chiêng, tin tưởng mọi người ở đỉnh Kinh Lôi, bao gồm Tòng Nguyệt Cầm đều đã tạm thời yên tĩnh, nàng có thể an tâm tu luyện một thời gian ngắn.
Bạch Vũ ăn vào một ít dược chữa thương, tâm tình rất tốt trở lại đỉnh Vô Danh, Dạ Quân Mạc đang đứng ở chân núi chờ nàng.
Nhãn tình Bạch Vũ sáng lên, vui vẻ chạy tới, "Tại sao ngươi lại đến đây?"
"Chờ nàng." Dạ Quân Mạc nhẹ giọng nói.
Trong lòng Bạch Vũ ấm áp, giữ chặt tay hắn, "Chờ ta làm cái gì? Ta đã nói Liễu Trường Phong không phải đối thủ của ta. Không phải lúc này ngươi nên ở trong lầu các nghỉ ngơi sao?"
"Hôm nay không cần, lực lượng Vẫn Thạch đã hấp thu xong rồi." Trong mắt Dạ Quân Mạc hàm chứa ý cười cưng chiều, sủng nịch, lòng bàn tay ấm áp bao trùm bàn tay nhỏ bé của Bạch Vũ.
"Nhiều rồi?" Bạch Vũ sờ lên mạch đập của hắn, "Linh khí mạnh mẽ không ít, gần như rất ổn định, hẳn là có thể ngăn chặn linh khí hỗn loạn. Ta đưa dược cho ngươi, ngươi có ăn không?"
"Ăn xong rồi."
"Cần đổi dược. Đợi lát nữa ta đi Cống Hiến Đường đổi này nọ cho Tiểu Bạch, thuận tiện sẽ giúp ngươi xem xem có dược liệu gì tốt không." Bạch Vũ cầm lấy cổ tay Dạ Quân Mạc, rất nghiêm túc nói.
Dạ Quân Mạc im lặng. Thuận tiện? Cho nên kỳ thật là nuôi Tiểu Bạch thuận tiện chữa bệnh cho hắn? Địa vị của hắn ở trong lòng Bạch Vũ thấp như vậy? Không sánh bằng Bạch Tử Quỳnh cũng thôi, ngay cả Tiểu Bạch cũng không sánh bằng?
Cái này không thể được, phải có biện pháp tăng một chút địa vị của hắn ở trong cảm nhận của Bạch Vũ mới được. Qua nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, ở Vân Vũ Thần Châu trôi qua một năm sẽ có một ngày hội rất long trọng, hoa đăng treo đầy đường cả một tháng, không phải là hắn nên mang nàng đi ra ngoài chơi?
Bạch Vũ không biết nàng thuận miệng nói một câu làm cho Dạ Quân Mạc suy nghĩ nhiều như vậy.
Nàng quả thật muốn đến Cống Hiến Đường đổi đồ, 2000 cống hiến cất trong túi tiền chưa dùng chút nào. Nàng muốn tìm dược liệu có vẻ hiếm thấy cho Dạ Quân Mạc, cũng không biết có hay không, cho nên chỉ có thể là thuận tiện đi tìm vận may.
Kết quả vận may của nàng, hoặc là nói vận may của Dạ Quân Mạc thật đúng là không tệ, có hai loại dược liệu đặc biệt hiếm thấy chuyên môn dùng để khống chế linh khí, cường kiện linh mạch.
Ở Vương thành căn bản là không có bán, ở Cống Hiến Đường mỗi loại cũng chỉ có một gốc cây.
Bạch Vũ lập tức chỉ vào hai gốc cây dược liệu kia, "Đường chủ, cái này và cái kia có thể cho ta không?"
Đường chủ Cống Hiến Đường là một người hòa ái dễ gần - Bàn Tử, giống như đại chưởng quỹ của khách điếm, đối với ai cũng đều là vẻ mặt hòa khí.
Hắn biết bây giờ trong tay Bạch Vũ có hơn một ngàn cống hiến, híp mắt cười nói: "Ngươi thật đúng là thật tinh mắt, hai gốc cây này đều là dược liệu 700 năm hiếm thấy, hai cái tổng cộng hết 1800 cống hiến."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, quả nhiên là dược liệu hiếm thấy, thật là đủ đắt tiền. Thật ra nàng có 1800 cống hiến, nhưng nàng còn muốn đổi một ít linh quả hệ Kim, làm đồ ăn cho Tiểu Bạch, hơn nữa nếu không đủ cũng chỉ có thể đổi hai gốc cây này trước.
Bạch Vũ tìm một vài dược liệu có thể đổi, phát hiện có năm linh quả hệ Kim, đều là 300 năm.
Chế tác đồ ăn trưởng thành không cần năm quá cao, 300 năm, vậy là đủ rồi, hơn nữa năm quả vừa vặn cần 200 cống hiến, ở Công hội Triệu Hoán Sư cũng không thể lập tức mua được nhiều linh quả như vậy.
Bạch Vũ cảm thấy vận may của mình không tệ, lập tức đổi hai gốc cây dược liệu quý kia, còn có năm linh quả hệ Kim.
Đường chủ nghe được Bạch Vũ muốn linh quả hệ Kim cũng có chút kinh ngạc, thuộc tính linh quả không phải dùng để thăng cấp thì chính là dùng để chế tác đồ ăn trưởng thành, nhưng hình như Bạch Vũ không phải là Triệu Hoán Sư hệ Kim, sao lại muốn linh quả hệ Kim?
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ phụ trách đổi, về phần dùng như thế nào, hắn không xen vào.
Hắn nhận 2000 cống hiến của Bạch Vũ, dùng hộp ngọc tinh xảo đặt hai gốc dược liệu vào giao cho Bạch Vũ, đang chuẩn bị đóng gói năm linh quả đưa cho Bạch Vũ, một bàn tay vỗ vào trên bàn, lạnh lùng ngăn cản, nói: " Năm linh quả này ta muốn."
Bạch Vũ quay đầu, nhìn thấy một nam tử cao hơn một cái đầu so với nàng, đang đứng ở phía sau nàng, nam tử bộ dáng tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thờ ơ không lộ vẻ gì, đôi mắt hẹp dài có thần, lộ ra ngạo nghễ tự cao tự đại.
Đường chủ nhìn thấy hắn, vui tươi hớn hở nở nụ cười: "Thì ra là Tiểu Tả, lần này thời gian ra ngoài hơi dài."
"Ừ. Đường chủ, đừng gọi ta là Tiểu Tả." Nam tử lạnh nhạt lên tiếng, sắc mặt có chút đen.
"Được, được. Tả Khưu Lan, ngươi muốn năm linh quả, đã có người muốn, ngươi xem. . . . . ."
"Tặng cho ta." Tả Khưu Lan nhìn về phía Bạch Vũ, mở miệng hoàn toàn là mệnh lệnh.
Bạch Vũ nhíu mày, thì ra vị này chính là đại đệ tử Tả Khưu Lan được Cung chủ thu trong truyền thuyết, khó trách ngạo khí đầy người. Chẳng lẽ muốn này nọ không nên từ từ nói sao? Khẩu khí như vậy ở nơi này là muốn cái gì?
"Đồ này đã là của ta, dựa vào cái gì phải tặng cho ngươi?" Bạch Vũ lạnh nhạt cự tuyệt.
"Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ta dùng 250 cống hiến đổi linh quả của ngươi thì sao?" Tả Khưu Lan nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
Bạch Vũ âm thầm trở mặt xem thường, ngươi mới là đồ ngốc!"Không cho, bổn cô nương không hiếm lạ!"
Ánh mắt Tả Khưu Lan lạnh lùng, nheo mắt lại, "Đệ tử mới tới năm nay đều không biết phân biệt như vậy sao? Ngươi cũng đã biết ta là thủ tịch đệ tử."
"Thủ tịch đệ tử đúng không?" Một tay Bạch Vũ cầm lấy linh quả đã đóng gói xong cất vào trong lòng: "Có bản lĩnh này không bằng ngươi đi Sở Giao Dịch xem một chút, ra cửa quẹo phải, tạm biệt không tiễn."
"Ngươi!" Tả Khưu Lan nổi trận lôi đình, sắc mặt u ám, đen dọa người.
Đường chủ nhịn không được cười trộm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có đệ tử dám nói chuyện với Tả Khưu Lan như vậy.
Tả Khưu Lan bái thành học trò của Cung chủ, thân phận không giống nhau, hơn nữa thiên tư của hắn hơn người, thực lực hơn người, là nhân trung long phượng nổi bật, ngay cả Đỉnh chủ và các trưởng lão nhìn thấy hắn cũng là khách khách khí khí, đệ tử phía dưới đối với hắn lại chỉ có lấy lòng nịnh bợ, nữ đệ tử lại không ai là không thích hắn.
Bạch Vũ cũng không cho hắn mặt mũi chút nào, đối với hắn một chút hảo cảm cũng không có, lá gan cũng là đủ lớn, nhưng nghĩ đến Bạch Vũ dám một mình chống lại toàn bộ đỉnh Kinh Lôi, Đường chủ cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Ta làm sao?" Bạch Vũ không cho là đúng lườm hắn.
"Được, ta nhớ kỹ ngươi!" Tả Khưu Lan nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi thật sự nhớ kỹ ta?"
Tả Khưu Lan sửng sốt, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hèn mọn: "Thì ra là thế, ngươi giở nhiều mánh khóe đùa giỡn như vậy chỉ là muốn để cho ta nhớ kỹ ngươi, mấy trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt ta đã thấy nhiều rồi, loại nữ tử như ngươi thật sự là đáng bị coi thường."
"Ngươi mới đáng bị coi thường! Thứ nhất, ngươi không biết tên của ta, thứ hai, không nhận ra bộ dạng của ta, ngươi nhớ kỹ ta cái gì? Thủ tịch đệ tử thì thế nào? Một tên tự cho là đúng, cho ngươi nhớ kỹ, ta có chỗ gì tốt?" Bạch Vũ căm tức giận dữ mắng mỏ, khinh thường quay người, lười phải nói chuyện với hắn.
Mặt Tả Khưu Lan nhất thời đỏ lên, nửa ngày nói không ra lời. Hắn muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà không mê muội vì hắn, người nào không phải muốn khiến cho hắn chú ý, hắn đã có thói quen được những ánh mắt sùng bái vây quanh, hôm nay lại gặp một người khác biệt.
Hắn chưa từng bị mất thể diện giống như hôm nay, dứt khoát vung tay áo rời đi.
Hắn mới ra cửa liền nhìn thấy Tòng Nguyệt Cầm từ đằng xa vội chạy đến, kéo kéo cánh tay của hắn, "Tả sư đệ, đệ đã trở lại! Sao lại đột nhiên như vậy, cũng không có đưa tin về trước, tỷ sẽ đi đón đệ."
Tả Khưu Lan nhìn ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm ân cần, tâm tình bị Bạch Vũ đả kích tốt hơn không ít: "Vừa trở về, không muốn khiến cho người khác chú ý."
Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm tỏa sáng, Tả Khưu Lan vô cùng cao ngạo, nàng ta theo đuổi đã lâu cũng không có gì tiến triển, thế nhưng hôm nay không đẩy nàng ta ra, mặt trời mọc từ hướng Tây!
"Một lần đi ra ngoài ba tháng, thật sự là quá cực khổ, đệ đã gầy. Mấy ngày nay nhất định tỷ phải bồi bổ cho đệ thật tốt." Tòng Nguyệt Cầm thay đổi tính tình nóng nảy, giống như tiểu nữ nhân rúc vào bên người Tả Khưu Lan.
Ánh mắt Tả Khưu Lan lóe lên một chút, "Không vội, ta đi ba tháng này, Vô Trần Cung có xảy ra chuyện gì không?" Nữ nhân vừa rồi đến kia là ai?
Tòng Nguyệt Cầm lập tức nhớ tới năm mươi trận quyết đấu kia, sắc mặt âm trầm xuống, "Cũng không có chuyện gì lớn, đệ muốn nghe, tỷ sẽ từ từ nói với đệ."
Bạch Vũ tức giận bỏ đi, sau đó Tả Khưu Lan không lập tức rời đi, Bạch Vũ muốn tìm Đường chủ nhận nhiệm vụ làm. Một mạch tiêu hết toàn bộ cống hiến, dù sao vẫn phải kiếm điểm lại.
Phải biết rằng sống ở Vô Trần Cung, uống nước cũng phải mua bằng cống hiến, nếu không phải bây giờ nàng ở cùng một chỗ với Dạ Quân Mạc, toàn bộ ăn, mặc ở, đi lại đều có Dạ Quân Mạc quan tâm, chỉ sợ nàng sẽ giống như Thương trưởng lão nói, trôi qua rất thảm.
Nhưng nàng vì Dạ Quân Mạc tiêu tốn phần lớn cống hiến đổi dược liệu chữa bệnh, cũng coi như là báo đáp.
Đường chủ nghe Bạch Vũ muốn làm nhiệm vụ, chỉa chỉa những ngọc bài treo đầy trên mặt tường: "Nhiệm vụ sư môn đều viết ở trên ngọc bài, ngươi đi nhìn xem đi. Muốn tiếp nhận cái nào thì lấy xuống, ta đề nghị ngươi làm một ít nhiệm vụ đơn giản trước, lượng sức mà làm, nếu vượt quá thời gian mà không hoàn thành, thì phải bị phạt."
Lần trước Bạch Vũ đã xem qua nhiệm vụ, đối với những ngọc bài này cũng không xa lạ.
Ngọc bài chia làm ba loại: màu trắng, màu lục và màu tím, trên mỗi miếng ngọc bài đều viết rõ ràng yêu cầu nhiệm vụ, thời hạn và phần thưởng, phần lớn đều là một vài nhiệm vụ đơn giản lại vô cùng phiền toái, không nói tốn thời gian dài, phần thưởng còn vô cùng ít.
Bạch Vũ cố gắng muốn tìm được một vài nhiệm vụ có phần thưởng nhiều cống hiến từ bên trong.
Khảo nghiệm người khiêu chiến Vô Trần bảng, 5 cống hiến, quá ít, không cần.
Dọn dẹp Vô Trần Cung, 2 cống hiến, quá mất mặt, không cần.
Hàng hóa Công hội, chỉ 6 cống hiến, không cần.
. . . . . .
9 cống hiến, không cần.
12 cống hiến, không cần.
50 cống hiến, cái này không tệ, chọn cái này đi!
Bạch Vũ tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một nhiệm vụ có phần thưởng đạt tới 50, lập tức lấy xuống, trong lòng yên lặng khạc nhổ Vô Trần Cung keo kiệt, cho phần thưởng ít như vậy.
Đường chủ nhìn thấy Bạch Vũ lấy ngọc bài xuống, khóe miệng co rút, "Ngươi xác định muốn nhận nhiệm vụ này? Đây chính là ngọc bài màu tím."
Ngọc bài màu tím là nhiệm vụ khó khăn nhất, bình thường chỉ có thủ tịch đệ tử mới dám nhận.
Bạch Vũ nhìn ngọc bài một chút, yêu cầu trong vòng mười ngày đến Băng Nguyên săn bắt Ngũ Chích Băng Báo, mang về năm bộ lông.
Băng Báo là mãnh thú Nhị giai, thời gian mười ngày săn bắt Ngũ Chích Băng Báo hẳn cũng không tính là khó, nhưng nhìn vẻ mặt kinh dị của Đường chủ, hiển nhiên không phải chỉ có như vậy.
Bạch Vũ mờ mịt nhìn Đường chủ: "Băng Nguyên rất nguy hiểm sao?"
"Hiếm thấy ngươi còn có thể nghĩ đến hỏi một chút tình huống Băng Nguyên." Hắn còn tưởng rằng vị này đã là không sợ trời không sợ đất: "Băng Nguyên ở Vô Trần Cung là chỗ nguy hiểm nhất trên Vân Vũ Thần Châu, có mãnh thú cấp bá chủ Tứ giai cực kỳ hiếm thấy, ngươi đi săn bắt cũng sẽ không khéo chỉ ᴆụng tới Băng Báo."
Bạch Vũ nhíu mày, "Vốn không có bản đồ gì sao?"
"Băng Nguyên quá lớn, mãnh thú cũng sẽ không thành thật đứng ở một chỗ, trên bản đồ cũng chỉ có đại khái khu vực phân bố của mãnh thú. Nếu ngươi gặp phải mãnh thú cấp bá chủ. . . . . ." Đường chủ cho nàng một ánh mắt tự mình tiếp thu.
Bạch Vũ nhíu mày, cũng không bị dọa: "Băng Nguyên lớn như vậy, bình thường vốn không có người đi săn bắt sao?"
Săn bắt mãnh thú là có thể nhanh chóng thăng cấp thực lực tu luyện thực chiến, nàng không tin đệ tử Vô Trần Cung sẽ vì nguy hiểm mà toàn bộ đều co đầu rút cổ ở trong Cung không ra.
"Đương nhiên cũng có, nhưng cũng chỉ kết bè đi gần Vô Trần Cung một chút, Băng Báo ngươi muốn tìm cách Vô Trần Cung cũng không gần."
"Ta muốn đi."
"Được rồi." Đường chủ không khuyên nữa, lấy ra bản đồ Băng Nguyên giao cho nàng: "Nếu ngươi thật sự muốn đi, tốt nhất tìm thêm vài người đi cùng nhau."
Bạch Vũ nhận lấy bản đồ và ngọc bài, quay về đỉnh Vô Danh.
Dựa theo chỉ thị trên bản đồ, Băng Báo sống ở phạm vi cách Vô Trần Cung thật đúng là không gần, còn phải xuyên qua vài địa bàn mãnh thú khác.
Nàng cũng không sợ tiến vào Băng Nguyên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không ngạo mạn đến mức một mình chạy tới Băng Nguyên, nhưng chỉ có một mình nàng là đệ tử đỉnh Vô Danh, thêm Tả Vũ cũng chỉ mới hai người, có nên kêu Nhạc Kỳ Nhân đi cùng không?
Bạch Vũ còn rối rắm không biết như thế nào, Nhạc Kỳ Nhân đã tự tìm tới cửa, cùng đi còn có Viêm Hạo Thiên.
Nhạc Kỳ Nhân đến gần liền bổ nhào lên người nàng: "Vũ tỷ tỷ, muội đói! Muội sắp ૮ɦếƭ đói!"
Bạch Vũ: "......"
Nàng vỗ lưng Nhạc Kỳ Nhân, đầu đầy hắc tuyến hỏi: "Sao có thể đói được? Muội không đến mức không có cơm ăn chứ?"
"Chính là không có cơm ăn. Muội mang đến một xe thức ăn đều đã ăn sạch, toàn bộ cống hiến cũng mua thức ăn hết rồi, muội đã đói bụng hai ngày. Muội thật đáng thương!" Nhạc Kỳ Nhân sâu sắc cảm thương chính mình.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Muội đường đường là Quận Chúa, đỉnh Liệt Dương không có người chiếu cố muội sao?"
"Đừng...... Bọn họ cho muội bánh bao, cái kia nhìn rất khó ăn, muội ăn không vô." Nhạc Kỳ Nhân đấu đấu hai ngón tay.
Viêm Hạo Thiên ở một bên xem thường: "Nàng ấy sao có thể không có cơm ăn, là rất kén chọn. Ngươi cho nàng ấy 20 cống hiến cũng đủ nàng ấy ăn mấy tháng, nhưng nàng ấy không nên ăn thức ăn Vô Trần tửu lâu cung ứng, mới vài ngày đã ăn sạch sẽ tất cả cống hiến. Lần đầu tiên ta đầu nhìn thấy có người chạy tới Vô Trần Cung là vì thức ăn!"
Bạch Vũ không biết nên nói cái gì, Nhạc Kỳ Nhân thật sự là tuyệt không ủy khuất dạ dày của mình, một cật hóa hàng thật giá thật.
Nhạc Kỳ Nhân trừng mắt với Viêm Hạo Thiên: "Ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào? Không phải vì đổi phòng ở cũng dùng hết cống hiến!"
"Bản thái tử và ngươi làm sao mà giống nhau? Cái căn phòng tồi tàn kia làm sao có thể xứng cho ta ở, một nơi tắm rửa cũng đều không có. Quần áo Bản thái tử đều bị dơ, làm hại ta mỗi ngày đều đổi, rất nhanh đã không có quần áo mặc."
Được rồi, vị này cũng không tốt hơn chút nào, thói quen hưởng thụ. Hai người một người là Quận Chúa, một người là Thái Tử, có thể ngày ngày trôi qua thảm như vậy, cũng là ngoài dự đoán!
Bạch Vũ đã không còn muốn nói gì nữa: "Hai người các ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?"
"Bọn muội muốn đến Băng Nguyên săn thú, đến Sở Giao Dịch đổi điểm cống hiến. Vũ tỷ tỷ, tỷ đi theo giúp muội được không?" Nhạc Kỳ Nhân trông mong nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
Ánh mắt Bạch Vũ biến đổi: "Sao lại muốn đến đi Băng Nguyên săn bắt? Băng Nguyên là nơi rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm cũng không có biện pháp, con mồi đổi cống hiến có vẻ nhanh hơn. Ở Vô Trần Cung không có cống hiến căn bản nửa bước cũng khó đi, ngày ngày trôi qua đều không tốt, đừng nói gì là tu luyện." Viêm Hạo Thiên bĩu môi.
Đến Sở Giao Dịch dùng con mồi đổi cống hiến so với làm nhiệm vụ thu vào dày hơn, nhưng săn bắt mức độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa tồn tại rất nhiều tính chất không xác định, đối với người không tự tin vào thực lực của mình sẽ không dám tùy tiện đến Băng Nguyên săn thú.
Nhạc Kỳ Nhân ôm cánh tay Bạch Vũ: "Vũ tỷ tỷ, đi cùng bọn muội đi. Ba người chúng ta cùng nhau, nhất định có thể săn được rất nhiều mãnh thú."
"Thật ra đến Băng Nguyên không thành vấn đề, vừa vặn ta muốn đến Băng Nguyên săn bắt Băng Báo."
Đuôi lông mày Viêm Hạo Thiên nâng lên: "Nhận nhiệm vụ sao? Băng Báo cũng không dễ tìm."
"Nghe ngươi nói như vậy, hình như rất quen thuộc với Băng Nguyên, từng đi qua?" con ngươi Bạch Vũ hiện ra ánh sáng màu tím xẹt qua một chút ý cười, rất hào hứng hỏi.
Viêm Hạo Thiên hừ hừ: "Từng đi qua, thiếu chút nữa bị đám ngu xuẩn đỉnh Xích Diễm kia hại ૮ɦếƭ, cũng là ngươi có vẻ đáng tin cậy một chút. Tâm tình Bản thái tử hôm nay không tệ, cùng ngươi đi Gi*t Băng Báo."
Đương nhiên Bạch Vũ sẽ không cự tuyệt, kêu Tả Vũ đi cùng, bốn người xuất phát đi Băng Nguyên.
Đi ra sơn môn Vô Trần Cung, tách khỏi kết giới bảo vệ, cái lạnh thấu xương liền nghênh diện ập tới, làm cho bọn họ nổi lên một thân da gà. Bốn người lập tức sử dụng linh khí hộ thể, chạy nhanh hơn.
Trên Băng Nguyên một mảnh trắng xóa, thập phần rộng rãi, rất khó nhận ra phương hướng, cũng may Viêm Hạo Thiên biết đường, bốn người bay qua một tòa sườn dốc phủ tuyết, sau đó chính thức tiến vào địa bàn mãnh thú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc