Bạch Vũ kỳ thật đã sớm mệt mỏi, liên tục hai ngày cùng cấp bậc Triệu hoán sư chân chính tỷ thí, sau lại vội vàng giúp Sa Hoằng hầm chế thuốc mỡ, thậm chí còn dùng máu của chính mình, mất máu quá nhiều.
Dạ Quân Mạc mở to mắt, cẩn thận cầm tay Bạch Vũ, vuốt vuốt miệng vết thương mới cắt trên cổ tay nàng, đáy mắt chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất.
Hắn cùng Bạch Vũ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, Bạch Vũ mới tỉnh lại.
Trở lại Thiên điện, thương thế trên người Sa Hoằng đã khép lại, tứ chi bắt đầu khôi phục, người cũng tỉnh táo lại, Đông Nhạc Quận Vương quyết định lập tức mang Sa Hoằng trở về Đông Nhạc.
Bạch Vũ đưa cho Sa Hoằng thuốc mỡ đã được hầm chế, lại đưa cho Đông thúc một bộ dược, không theo chân bọn họ cùng nhau quay về Đông Nhạc.
Đông Nhạc Quận Vương cũng biết Bạch Vũ muốn đi Bắc La đón sư phụ của nàng, dặn dò nàng vài câu mới để cho nàng đi. Dù sao có lời hứa của Vô Trần Cung, Bắc La có lẽ sẽ không gây khó dễ quá mức với Bạch Vũ. Nhưng hắn thật không ngờ, Bạch Vũ lần này đi Bắc La quả thật gặp phải như vậy chuyện.
Bạch Vũ ngồi trên chiếc xa giá xa hoa (xe ngựa được kéo bằng Triệu hoán thú) mà Vô Trần Cung cố ý an bài cho Dạ Quân Mạc, cõi lòng đầy chờ mong đi tới Bắc La.
Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong nghe nói Vô Trần Cung đã phái người đến đây nhanh như vậy, đều âm thầm lấy làm kinh hãi. Mới có vài ngày, lo lắng không yên đến như vậy sao?
"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải nghe theo mệnh lệnh của Vô Trần Cung, thả Bạch Tử Quỳnh?" Bắc La Quận Vương gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, ở trong đại điện đi qua đi lại, "Thời khắc mấu chốt như vậy, Bách Lý Uy còn không quan tâm, không hỏi tới, hắn chỉ lo cho nữ nhi phế vật của hắn, quả thực là tên khốn!"
"Phụ vương đừng nóng vội, chúng ta còn có biện pháp." Bắc Thần Phong an ủi.
"Còn có biện pháp gì? Đã không còn kịp rồi."
"Bây giờ chỉ có thể tính toán kéo dài, chỉ cần có thể kéo dài ba ngày, sẽ không còn vấn đề." ánh mắt Bắc Thần Phong che dấu, chợt xẹt qua một đạo hàn quang.
Bắc la Quận Vương thở dài, "Cũng chỉ có thể như thế. Đi, theo ta đi nhìn xem, người Vô Trần Cung phái tới là vị trưởng lão nào."
Xa giá của Dạ Quân Mạc vừa mới đến cửa Vương thành, Bắc La Quận Vương liền mang theo vài nhi tử cùng cả triều văn võ tự mình tiến lên nghênh đón. Xa xa nhìn lại, xa giá to lớn, được tám con Triệu hoán thú uy mãnh kéo, cho dù là Thương trưởng lão cũng chưa từng phô trương lớn như vậy.
"Là Mạc Điện." Bắc Thần Phong phiền muộn nhìn thấy Ám Ưng phụ trách đánh xe ngựa, yên lặng nắm chặt tay.
Sắc mặt Bắc La Quận Vương trắng nhợt, "Mạc Điện vậy mà đích thân tới! Vô Trần Cung quả thật coi trọng tặng cho Bạch Vũ cái hứa hẹn kia?"
Sau khi trải qua Triệu hoán đại hội, uy danh của Mạc Điện đã không thua gì Vô Trần Cung chủ, Lục quốc vẫn tìm hiểu không ra nửa phần tin tức của Mạc Điện, bối cảnh thần bí của hắn làm lòng người kinh sợ.
Vô Trần Cung phái người thần bí cường đại như thế đến xử lý khế ước của Bạch Tử Quỳnh với Bắc La, Bắc La Quận Vương cảm giác như bị người ở trước mặt đánh cho một gậy, cả người đều có chút ௱ôЛƓ lung.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, xa giá của Dạ Quân Mạc đã vững vàng đứng ở cửa thành, Ám Ưng cung kính đứng giữ ở bên cạnh xe ngựa.
"Không nghĩ tới là Mạc Điện đại giá quang lâm, bổn vương thật sự là bội phần cảm thấy vinh hạnh." Bắc La Quận Vương nhanh chóng trưng ra vẻ mặt tươi cười mang theo Bắc Thần Phong tiến lên.
Bên trong xe trầm mặc một lúc, thanh âm lạnh như băng của Dạ Quân Mạc truyền ra, "Quận Vương là tính để cho ta tự đi vào thành?"
Bắc La Quận Vương kinh hồn bạt vía, cuống quít tránh đường, "Đương nhiên không phải, bổn vương cố ý tới đón xa giá của Mạc Điện, Mạc Điện cứ tự nhiên."
Ám Ưng lại một lần nữa đánh xa giá, nghênh ngang đi qua người Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong, xuyên qua văn võ đại thần hai bên, lập tức hướng về cung điện Bắc La, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đừng nói là xuống xe ngựa, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Bắc Thần phong liều mạng ẩn nhẫn tức giận, đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay ứa ra vết máu, "Phụ vương, hắn cũng quá cuồng vọng."
Mặt Bắc La Quận Vương âm nghiêm, "Thực lực của hắn cường đại, lại có Vô Trần Cung đứng phía sau, có bừa bãi tùy tiện đi nữa, chúng ta còn có thể làm gì được bây giờ?"
"Thực lực cường đại? Hừ! Còn có thể so với được với thực lực của cả một quốc gia chúng ta sao?" Bắc Thần Phong cười lạnh.
"Thần Phong!" Bắc La Quận Vương bực mình nhíu mày. Bắc Thần Phong vẫy vẫy tay, "Phụ vương yên tâm, con sẽ không làm càn. Con biết đây là thời cơ tốt để mượn sức hắn, con sẽ cố gắng chiêu đãi hắn thật tốt, kéo dài thời gian."
Bắc La Quận Vương vui mừng gật đầu, "Con có thể nghĩ như vậy là được rồi."
Đến cửa hoàng cung, Dạ Quân Mạc đi xuống xe ngựa. Con ngươi tối đen lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn hoàng cung nguy nga trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tôn quý không có một tia biểu tình, khí thế cường đại làm cho người chung quanh đều cảm thấy một cỗ áp lực, cả người đều cảm thấy lạnh buốt .
"Mạc Điện, ta đã chuẩn bị tốt Cung yến cho ngươi đón gió tẩy trần, đêm nay chúng ta cần phải không say không về." Bắc La Quận Vương vẫn duy trì phong độ vương giả như trước, một bộ cùng Dạ Quân Mạc là lão bằng hữu.
Dạ Quân Mạc đạm mạc hỏi, "Bạch Tử Quỳnh có tới không?"
Tươi cười của Bắc La Quận Vương có chút cứng ngắc, hắn biết Dạ Quân Mạc là vì sao mà tới, nhưng hắn không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại nhắc tới Bạch Tử Quỳnh với hắn nhanh như vậy.
" Từ sau khi Bạch Vũ cô nương rời khỏi Quốc sư đại nhân luôn ở trong Bắc La thư các, đóng cửa không ra, nghiên cứu y thuật, không muốn tham dự Cung yến gì, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không xuất hiện." Bắc Thần Phong hồi đáp.
"Thật không?" Dạ Quân Mạc thản nhiên liếc nhìn Bắc Thần Phong, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Bắc Thần Phong có loại cảm giác nháy mắt bị nhìn thấu, trong lòng sợ hãi.
Bắc La Quận Vương nhanh chóng nói tiếp, "Đúng vậy, Quốc sư trầm mê y thuật, ngay cả Bổn vương cũng rất khó nhìn thấy bà ấy. Như vậy đi, chờ sau khi Cung yến xong, Bổn vương tự mình cùng ngươi đi Thư các."
Dạ Quân Mạc không nói nữa, xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, dắt một bàn tay nhỏ bé trắng noãn thanh tú từ trong xe ngựa ra, nhẹ nhàng vén mành lên, một nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành được hắn nâng từ trong xe ra.
Đám văn võ đại thần chưa từng thấy qua hình dạng của Bạch Vũ ngay cả nháy mắt cũng quên mất, tầm mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vũ, giống như linh hồn đã bị Bạch Vũ mang đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
"Bạch Vũ! Ngươi làm sao có thể đến? Hay là đi cùng Mạc Điện!" Bắc Thần Phong giật mình thốt ra.
Bạch Vũ nhìn hắn một cái, căn bản mặc kệ không thèm đáp lại, đi theo Dạ Quân Mạc vào Hoàng cung.
Bắc La Quận Vương biết người của Vô Trần Cung sớm hay muộn cũng sẽ đến, sớm đã chuẩn bị tốt, lúc biết là Mạc Điện đến thì cố ý đề cao quy cách Cung yến, toàn bộ Cung yến thập phần long trọng, ca múa ồn ào náo động, ăn uống linh đình, có vẻ thập phần có thành ý.
Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, đối với ca múa nửa điểm cũng không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy điểm tâm tinh xảo phía trước, con sâu tham ăn trong bụng lại nảy lên.
Thức ăn ở trong cung yến của Bắc La đều là do ngự trù tỉ mỉ chế tác, Bạch Vũ ở Bắc La sinh sống mười mấy năm cho tới bây giờ vẫn chưa từng nếm qua, nàng hưng trí bừng bừng thử tất cả đồ ăn ở phía trước một lần, kết quả có chút thất vọng.
Nghe mùi rất thơm, nhưng ăn vào miệng cũng không được như vậy, nấu không ngon hơn so với nàng.
Dạ Quân Mạc nhìn thấy Bạch Vũ ăn một miếng rau nhạt nhẽo, giống như ăn phải cỏ khô, lật tay lấy ra một bầu rượu ngọc màu xanh, rót một ly cho Bạch Vũ.
Rượu trong bầu là chất lỏng màu mận chín giống như thủy tinh trong suốt màu tím, vừa đổ ra liền tản ra hương thơm trái cây cực kỳ mê người, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ đại điện.
Ánh mắt Bạch Vũ tỏa sáng, "Thơm quá, đây là cái gì?"
"Nếm thử đi." Dạ Quân Mạc đưa ly rượu cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhấp một ngụm, một mùi vị thơm ngát mà nàng chư bao giờ thử qua nở rộ trong miệng, giống như nước của trăm quả trái cây kích thích vị giác nàng, khiến nàng có được dư vị vô tận, kìm lòng không được lại uống một ngụm.
Ly rượu rất nhỏ, Bạch Vũ hớp vài cái đã uống sạch ly rượu, nhịn không được lại rót một chén.
"Thích?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Đầu Bạch Vũ gật gật giống như gà con mổ thóc.
"Không thể uống nhiều." Dạ Quân Mạc lại vung tay lên cầm đi bầu rượu.
"Ai? Vì sao?" Bạch Vũ lập tức nâng tay gạt lại, lần đầu tiên nàng được nếm thử tư vị tốt như vậy, hai ly sao mà đủ.
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bầu rượu của Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy cưng chìu sủng nịnh, cầm lại thu bầu rượu vào không gian linh khí.
Bạch Vũ chụp vào khoảng không, trực tiếp ngã vào trong lòng Dạ Quân Mạc, nàng ôm cái mũi bị ngã đau, căm tức trừng mắt nhìn Dạ Quân Mạc, "Ngươi cố ý?"
Dạ Quân Mạc buồn cười nâng khóe miệng, nắm vòng eo Bạch Vũ, "Đây là Linh Tửu, uống nhiều quá lãng phí."
Bạch Vũ đành phải buồn bực từ bỏ, dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ăn cái gì đó.
Động tác của hai người bị Bắc Thần Phong ở đối diện nhìn thấy nhất thanh nhị sở (thấy rõ ràng), nhìn Bạch Vũ tuyệt không kháng cự dựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Hối hận trong lòng giống như dao găm đâm từng nhát vào trên người hắn, nếu lúc trước hắn không ở cùng Bách Lý Vân Diễm, không thiết kế hãm hại Bạch Vũ, không đưa Bạch Vũ sung quân đến Đông Nhạc, Bạch Vũ đã sớm là thê tử của hắn.
Cũng may bây giờ vẫn còn kịp, hắn vứt bỏ Bạch Vũ chỉ là do bị Bách Lý Vân Diễm mê hoặc, nay Bách Lý Vân Diễm đã bị phế, Bạch Vũ mới xứng đáng là nữ nhân của hắn, hắn có thể định ra hôn ước một lần nữa với Bạch Vũ, có thể trực tiếp cưới Bạch Vũ.
Lúc này đây hắn sẽ không buông tay!
Hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Vũ, "Bạch Vũ, ta có việc muốn nói với nàng."
Bạch Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, "Có việc gì cứ nói."
Bắc Thần Phong bất động thanh sắc, "Nói ở đây không tốt, là chuyện có liên quan tới Quốc sư. Bà ấy có một phong thư muốn ta giao cho nàng."
"Thư? !" Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ, nàng đã đi vào Bắc La, có lời gì sư phụ có thể gặp nàng rồi nói, vì sao còn muốn viết thư?
Nàng có chút hoài nghi đi theo Bắc Thần Phong, Dạ Quân Mạc nhìn bóng lưng Bắc Thần Phong, trong mắt xẹt qua mũi nhọn lạnh lùng.
Hai người đi đến gần Ngự hoa viên, Bạch Vũ vươn tay về phía Bắc Thần Phong, "Lấy thư ra đây."
Bắc Thần Phong lại cầm lấy tay Bạch Vũ, "Bạch Vũ, ta rất nhớ nàng."
Bạch Vũ: ". . . . . ."
"Nàng biết không? Trong tâm của ta vẫn còn có nàng. Lúc trước Bách Lý Vân Diễm hãm hại nàng trộm bí tịch, ta không hiểu rõ tình hình, ta chưa từng có ý nghĩ muốn từ hôn, trở về bên cạnh ta được không?" Bắc Thần Phong nói xong lời hối hận không kịp, thâm tình chân thành nhìn Bạch Vũ, tình yêu trong mắt vô cùng chân thật.
Nếu như là cô nương khác, bảo đảm sẽ bị hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bắt đầu dao động, bắt đầu tin tưởng hắn .
Đáng tiếc Bạch Vũ nhìn hắn diễn trò chỉ cảm thấy phiền, lạnh lùng nhìn tay hắn, "Nếu không buông ra ta liền chặt bỏ."
"Bạch Vũ, nàng thật sự hận ta như vậy sao?" Bắc Thần Phong lộ ra một tia cười khổ, "Cũng đúng, ta khiến cho nàng bị tổn thương sâu như vậy, nàng hận ta là đúng. Nhưng Bạch Vũ, nàng không thể bởi vì muốn trả thù ta mà dính lên người Mạc Điện. Mạc Điện là loại người nào? Hắn là thủ lĩnh Vô Trần Cung, hắn muốn nữ nhân nào mà không có? Hắn sẽ không thật tình đối đãi với nàng."
Bạch Vũ trở mặt xem thường, ta vì trả thù ngươi nên dính trên người Dạ Quân Mạc? Có gì quan trọng sao? Tự mình đa tình cũng phải có mức độ, chẳng lẽ ngươi nghĩ thâm tình thổ lộ một phen, ta sẽ hồi tâm chuyển ý, bị ngươi lừa bịp một lần nữa, ta nhìn giống kẻ ngu lắm sao?
"Thư ở đâu? Nếu không lấy ra thì ta đi đây." Bạch Vũ không kiên nhẫn rút tay về.
Bắc Thần Phong đành phải lấy ra một phong thư, "Thư ở đây."
Bạch Vũ mở ra, đúng là 乃út tích của sư phụ nàng Bạch Tử Quỳnh, mặt trên chỉ có vài nét chữ ít ỏi. Bạch Tử quỳnh nói gần đây bà tu luyện đến lúc mấu chốt, muốn bế quan ở Bắc La thư các, bởi vậy không thể lập tức gặp Bạch Vũ, bảo Bạch Vũ chờ thêm một thời gian ngắn.
Bạch Vũ xem lại vài lần, nội dung thư đơn giản rõ ràng, lý do cũng nói thông suốt, nhưng Bạch Vũ lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ .
"Thấy chưa, sư phụ của nàng không có chuyện gì, lúc nàng không ở đây ta vẫn chiếu cố bà ấy. Bà ấy luôn nhớ thương nàng, mặc kệ nàng vì cái gì, cũng không cần phải dây dưa với Mạc Điện, hắn rất nguy hiểm. Một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt sẽ là nàng." Bắc Thần Phong nói lời thấm thía tiếp tục khuyên bảo, mỗi chữ mỗi câu đều vì lo lắng cho Bạch Vũ, nếu không phải Bạch Vũ đã sớm biết hắn là hạng người gì, cũng sẽ cảm thấy là hắn thật tình .
Nàng thu hồi phong thư, cũng không thèm để ý Bắc Thần Phong, quay đầu bước đi.
Biểu tình thâm tình của Bắc Thần Phong nháy mắt vỡ nát, nhìn bóng lưng Bạch Vũ cắn chặt răng, "Ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy. Nếu đã trở về Bắc La, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có thể rời đi lần nữa."
Bạch Vũ trở lại đại điện, Dạ Quân Mạc đang nhắm mắt dưỡng thần, hàn ý cự tuyệt tỏa ra ngàn dặm trên người khiến cho những người muốn mời rượu không dám tiến lên, có cảm giác đánh thức vị này quả thực có thể sẽ bị đánh ૮ɦếƭ, do dự nửa ngày cuối cùng cũng chỉ dám tìm Ám Ưng.
Bạch Vũ ngồi lại bên cạnh hắn, Dạ Quân Mạc đạm mạc mở to mắt, "Ngại phiền toái thì Gi*t."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hiện tại xử lý Bắc Thần Phong, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống sót mà rời đi Bắc La Quận Quốc sao? Tốt xấu gì nơi này cũng là địa bàn của người ta, ngươi có lợi hại hơn nữa thì có thể một hơi xử lý một quốc gia tinh anh sao?
"Đừng, ta lần này chỉ muốn mang sư phụ rời đi, không cần phức tạp." Bạch Vũ nhanh chóng cự tuyệt, nếu nàng gật đầu, Dạ Quân Mạc quả thật sẽ xử lý Bắc Thần Phong.
Bạch Vũ lấy ra lá thư, nói nội dung trong thư cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua, "Sư phụ nàng biết nàng trở về Bắc La khi nào?"
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, cuối cùng cũng hiểu được vì sao là lạ.
Giọng điệu trên phong thư này rõ ràng là sau khi Bạch Tử Quỳnh biết nàng đến Bắc La mới lưu lại, Triệu hoán đại hội đã chấm dứt ba ngày, phong thư này chỉ có thể là viết vào hai ngày trước.
Vấn đề là Bạch Tử Quỳnh hiểu rõ nàng nhất, biết nàng khi về đến chỉ tâm tâm niệm niệm ngóng trông, làm sao có thể đột nhiên chạy đi bế quan? Trừ phi là đến thời điểm đột phá, phải bế quan.
Đồng ý là vì đột phá mà bế quan, nếu không qua vài ngày thì không thể xuất quan, lại cố ý viết một phong lưu lại cho nàng sao?
"Phong thư này là giả?"
"Bằng không thì chính là do sư phụ nàng gặp phiền toái khi đang đột phá." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ siết chặt môi, mặc kệ là loại tình huống nào cũng quá kỳ diệu, trong lòng nàng không nhịn được lo lắng.
Dạ Quân Mạc đột nhiên xoa xoa đầu nàng, kéo nàng đến bên người, "Sư phụ nàng không có việc gì."
Bạch Vũ ngây ngốc một chút, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, tim đập bất an dần dần bình tĩnh trở lại.
Một tiếng sáo du dương bỗng nhiên vang lên, ánh sáng trong đại điện tối sầm, năm thiếu nữ bạch y giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, duyên dáng dừng ở giữa đại sảnh.
Thiếu nữ khiêu vũ cùng với tiếng sáo thanh thúy, duyên dáng, xinh đẹp nhiều vẻ. Mọi người an tĩnh lại, nhìn vũ đạo của năm nữ tử, chậc chậc khen ngợi.
Một điệu vũ lại tiếp tục, tất cả mọi người xem đến ngây người, ánh mắt mải mê gắt gao dính ở trên người năm mỹ nữ, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Bắc Thần Phong cười giơ ly rượu lên, nói với Dạ Quân Mạc: "Năm người này là vũ cơ tốt nhất Bắc La Quận Quốc ta, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở thâm cung, dịu dàng động lòng người, càng tuyệt diệu hơn là các nàng đều là Triệu hoán sĩ. Mạc Điện có cảm thấy vừa lòng với kỹ thuật nhảy của các nàng?"
Dạ Quân Mạc nhấp một ngụm rượu, cũng không nói chuyện.
Bắc Thần Phong nhìn về phía người xinh đẹp nhất trong năm nữ tử, "Cầm Y, còn không tiến lên mời rượu cho Mạc Điện."
CầmY nghe lời đi đến trước mặt Dạ Quân Mạc, mềm mại bưng ly rượu lên, "Sớm đã nghe nói đại danh của Mạc Điện, Cầm Y quý mến đã lâu, hôm nay nhìn thấy, đúng là vận may ba đời, không biết Mạc Điện có thể nhận một ly này hay không?"
Thanh âm của Cầm Y mang theo nồng đậm kiều mỵ, nghe qua như là đang làm nũng, người nghe được xương cốt đều tê dại. Một đôi mắt hồ ly hơi hơi nhếch lên giống như có ma lực, làm người ta không tự chủ được rơi vào bẫy.
Bạch Vũ nhìn vào ánh mắt của nàng ta liền ngẩn ngơ, có loại kích thích muốn tiếp nhận ly rượu.
Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Quân Mạc nhìn qua nàng ta, nhưng lại lạnh như băng phun ra một chữ: "Cút!”
Một chữ đơn giản mang theo lực lượng như sấm sét, đánh thật mạnh vào иgự¢ Cầm Y. Cầm Y phun ra một 乃úng máu, lảo đảo té trên mặt đất.
Bạch Vũ nhất thời liền tỉnh táo lại, Cầm Y này không biết tu luyện loại Linh thuật gì, có thể khiến cho người khác lạc mất tâm trí.
Đáng tiếc Dạ Quân Mạc một chút cũng không bị ảnh hưởng, Bạch Vũ nhìn Cẩm Y ôm иgự¢ không còn một chút sức lực, nhưng chưa đến mức hôn mê bất tỉnh, không nói gì nhìn Dạ Quân Mạc, người này thật sự là rất không biết thương hương tiếc ngọc.
Bắc Thần Phong cũng không ngờ Dạ Quân Mạc lại không nể mặt như vậy, xanh cả mặt, nhưng rất nhanh lại bỏ qua mà tươi cười, "Mạc Điện không thích Cầm Y cũng không sao, còn có mấy vũ cơ khác, nếu Mạc Điện thích, có thể dẫn toàn bộ đi."
"Ngươi muốn tặng bọn họ cho ta?" Dạ Quân Mạc mắt lạnh đảo qua mấy vũ cơ kia, khóe môi gợi lên một tia nghiền ngẫm.
"Ha ha, từ xưa mỹ nữ xứng anh hùng, mấy vũ cơ này chỉ có nhân vật như Mạc Điện mới xứng được hưởng dụng." Bắc Thần Phong dùng ánh mắt sai khiến về phía bốn vũ cơ còn lại.
Sắc mặt mấy vũ cơ trắng bệch, bộ dạng của Cầm Y nằm ngay trước mắt, các nàng cũng không muốn tiến lên để bị mất mặt.
Tuy rằng bọn họ từ nhỏ đã được dạy phải lấy lòng nam tử như thế nào, cho dù là một khối băng, các nàng cũng có thể dùng nhiệt tình như lửa hòa tan, nhưng Dạ Quân Mạc rõ ràng chính là một núi băng! Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị khiến người khác cảm thấy rét lạnh, đến cả máu cũng đều bị đông cứng.
Nhưng mệnh lệnh của Bắc Thần Phong các nàng lại không thể không vâng theo, chỉ có thể kiên trì, tiến đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, sử dụng hết tất cả vốn liếng, dùng mặt quan tâm săn sóc dịu dàng nhất lấy lòng hắn.
Bạch Vũ bị gạt ra khỏi người Dạ Quân Mạc, nhìn Dạ Quân Mạc bị vài nữ tử quốc sắc thiên hương vây chung quanh nhưng không nói lời cự tuyệt, trong lòng bốc lên giấm chua, chuẩn bị tốt một cái tát đẩy tất cả bọn họ ra, cái gì thương hương tiếc ngọc, toàn bộ cút ra xa đi!
Đáng tiếc Bạch Vũ có chuẩn bị nửa ngày cũng không dám không biết xấu hổ mà động thủ, mấy vũ cơ này là dâng cho Dạ Quân Mạc, nàng cũng không phải là gì đối với Dạ Quân Mạc, không có tư cách thay hắn cự tuyệt.
Trong lòng nàng nổi lên một trận khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ, vẻ mặt rối rắm.
Khóe mắt Dạ Quân Mạc nhìn thấy biểu tình tức giận của Bạch Vũ, buồn cười gợi lên nụ cười thản nhiên.
Vài vũ cơ nhận thấy hàn ý trên người Dạ Quân Mạc đã tiêu tán không ít, trong lòng vui mừng, tưởng Dạ Quân Mạc vừa lòng với biểu hiện của các nàng, bắt đầu can đảm quấn quýt trên người Dạ Quân Mạc.