"Ta đã nghĩ qua, phải đem nàng giữ ở bên người mới yên tâm." Hắn muốn lập tức mang Bạch Vũ theo bên người, một tấc cũng không rời bảo hộ nàng, chiếu cố nàng.
Hắn vốn định chậm rãi làm cho Bạch Vũ thừa nhận hắn, nhưng hiện tại hắn chờ không được . Bạch Vũ lần này bị trúng độc, lần sau sẽ là cái gì? Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, hắn không muốn lại mất đi nàng.
Bạch vũ rụt lui vào trong chăn, "Nhưng ta còn có chuyện phải làm. . . . . ."
"Ta giúp nàng làm, ta hiện tại sẽ đi tiêu diệt Bắc La."
". . . . . ." Bạch Vũ nhìn vào tinh mâu sâu thẳm của Dạ Quân Mạc, rầm rì nói: "Có một số việc. . . . . . Ngươi không giúp được ta."
Thần sắc Dạ Quân Mạc không thay đổi, lưu quang nơi đáy mắt lại tối sầm một chút.
Hắn đứng lên, khôi phục bình tĩnh, "Mấy ngày nay ở lại bên cạnh ta dưỡng thương đi."
Bạch Vũ gật đầu đáp ứng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, ta có thương thế gì mà phải dưỡng? Ta rõ ràng chỉ là trúng độc, dược hiệu đã tiêu biến rồi, vì cái gì còn phải nằm ở nơi này?
Nàng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, gọi tiểu Thanh ra.
Sau khi tiểu Thanh lên tới Nhị giai, Bạch Vũ còn chưa có nhìn kỹ qua nó. Lên tới Nhị giai quả nhiên không giống với lúc trước, lớn lên không ít. Lực công kích của linh thuật cực hạn có thể đạt tới 33 điểm, có thể dùng một chiêu trong một giây tiêu diệt toàn bộ Triệu hoán thú Nhị giai bình thường!
Đương nhiên nhược điểm của tiểu Thanh vẫn rất rõ ràng, sức chịu đựng cùng lực phòng ngự quá yếu.
Nhưng Bạch Vũ cũng không cần những điều đó, nàng chính là muốn bồi dưỡng tiểu Thanh thành Triệu hoán thú có lực công kích siêu cường, linh thuật bị động cũng có thể tiếp tục tăng khả năng sát thương.
Nàng để cho ngọn lửa của tiểu Thanh dung nhập lực lượng Địa Nguyên Chân Hỏa. Lực lượng Địa Nguyên Chân Hỏa vô cùng cường đại, nhưng quá trình cũng rất thong thả. Tiểu Thanh ở trong quá trình hấp thu phải có đủ linh khí bảo hộ, Bạch Vũ đem 10 điểm linh lực còn thừa trong linh mạch toàn bộ chuyển qua cho tiểu Thanh.
Bạch Vũ tu luyện ba ngày, Dạ Quân Mạc liền chiếu cố nàng ba ngày, trừ bỏ tinh thể cùng dược liệu ở ngoài, các loại mỹ thực cuồn cuộn không ngừng được đưa vào phòng của nàng.
Bạch Vũ cảm thấy ở cùng Dạ Quân Mạc, nàng sẽ thành tiểu trư, mới vài ngày đã bị nuôi ăn đến mức béo lên rất nhiều.
Trong vương thành, Sa Hoằng dẫn người đi tìm chung quanh ba ngày, rốt cục tìm tới Công hội Triệu hoán sư.
Thương trưởng lão không chút nào che dấu nói cho bọn họ biết Bạch Vũ ở nơi đó.
Đông Nhạc Quận vương có chút kỳ quái: "Bạch Vũ như thế nào lại ở nơi đó của các ngươi?"
"Nàng trúng độc, hướng chúng ta cầu cứu. Chúng ta tự nhiên không thể bỏ mặc." Thương trưởng lão nghiêm trang bịa chuyện.
Lúc Ám Ưng chạy tới phân phó hắn giúp Bạch Vũ giải quyết tốt hậu quả, hắn còn cảm thấy kỳ quái Ám Ưng như thế nào quen biết được Bạch Vũ, bất quá hắn cũng không dám hỏi nhiều, một ngụm đáp ứng. Lúc trước hắn cũng rất xem trọng Bạch Vũ, cho dù Ám Ưng không có yêu cầu hắn cũng sẽ hỗ trợ.
"Nàng hiện tại thế nào ?" Sa Hoằng vừa nghe Bạch Vũ trúng độc, lập tức sốt ruột .
"Đã không có việc gì , nhưng còn cần nghỉ ngơi." Thương trưởng chấm dứt chuyện này nói.
Liễu Vô Song cười lạnh, "Không có việc gì cũng vừa lúc, nàng ta Gi*t đường đệ Liễu Thiệu Nguyên của ta, thỉnh Công hội Triệu hoán sư đem nàng ta giao ra đây."
Thương trưởng lão vuốt vuốt râu dài rất có khí chất của mình, mắt lạnh nhìn Liễu Vô Song, "Chuyện này không thể được, độc Bạch Vũ cô nương trúng chính là độc dược bị cấm Mỹ Nhân Hương. Dám ở dưới mí mắt Công hội Triệu hoán sư của chúng ta dùng cấm dược, quả thực là không đem Vô Trần Cung để vào mắt, ta hiện tại hoài nghi chính là Liễu Thiệu Nguyên hạ Mỹ Nhân Hương cho Bạch Vũ, ý đồ gây rối!"
Liễu Vô Song sắc mặt đại biến, thề thốt phủ nhận, "Điều đó không có khả năng, chúng ta chưa từng thấy qua bất kỳ cấm dược gì, nói không chừng là Bạch Vũ muốn hạ độc, ngược lại gieo gió gặt bão."
Thương trưởng lão xem thường, "Liễu gia Đại công tử hôm nay xuất môn quên không mang đầu óc theo sao? Nếu độc là do Bạch Vũ hạ, nàng không uống giải dược trước hay sao? Giải dược Mỹ Nhân Hương là một chọi một, hơn nữa phải dùng trước đó mới có hiệu quả. Ta đã phái người đi đến chỗ Liễu Thiệu Nguyên điều tra, đúng là xét ra được một lọ Mỹ Nhân Hương đã dùng rồi."
Thần sắc Liễu Vô Song nhất thời thay đổi, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, "Ngươi vậy mà lén điều tra chỗ ở của chúng ta?"
"Thế thì thế nào? Điều tra cấm dược, là chức trách ở chỗ chúng ta." Thương trưởng lão khinh thường đem bình dược được xét ra ném xuống đất.
Đông Nhạc Quận Vương lạnh lùng nhìn Liễu Vô Song, "Liễu Vô Song, chuyện này tựa hồ là Liễu gia các ngươi nên cho ta một cái công đạo."
"Ta không biết, ta chưa từng thấy qua bình dược này. Chuyện cấm dược chính là một mình Liễu Thiệu Nguyên làm, cùng Liễu gia chúng ta không có quan hệ." Liễu Vô Song sắc mặt xanh mét, lập tức đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên trên người Liễu Thiệu Nguyên.
"Có quan hệ hay không, ngươi nói không tính, ta vẫn còn đang tiếp tục điều tra." Thương trưởng lão sâu kín nói.
Sắc mặt Liễu Vô Song âm trầm, không nói thêm cái gì nữa liền cáo từ .
Đông Nhạc Quận Vương cười nhìn về phía Thương trưởng lão, "Lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi, lão bằng hữu. Bạch Vũ là một Triệu hoán sư rất có tiềm lực, ta rất coi trọng nàng, nhưng mà ngươi cũng biết nàng sao?"
"Thời điểm nàng đến chứng thực thì ta đã biết nàng, ta còn cố ý viết một phong thư đề cử nàng với ngươi. Như thế nào, ngươi không nhận được sao?" Thương trưởng lão lắp bắp kinh hãi.
Đông Nhạc Quận Vương nhớ tới nội dung trong lá thư này, còn có cái gì không rõ nữa, "Người đâu, đem Hoàn Tố Âm mang lại đây cho ta."
Hoàn Tố Âm nhìn thấy phong thư ở trước mặt Đông Nhạc Quận Vương, thanh âm bắt đầu run rẩy, "Phụ vương, con. . . . . ."
"Ngươi không chỉ thay đổi phong thư này đi? Mang Liễu Thiệu Nguyên tiến vào doanh địa, sao ngay cả ta không biết ngươi cùng Liễu gia có quan hệ tốt như vậy?" Đông Nhạc Quận Vương chắp hai tay ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, giọng điệu lạnh như băng giống như trời đông giá rét cơ hồ khiến nàng ta bị đông cứng.
Hoàn Tố Âm cả người run rẩy, thất kinh biện giải, "Không phải, con chỉ là xem bọn hắn là khách. . . . . ."
"Khách? Bách Lý Vân Diễm cũng là khách sao? Ngươi vì sao lại nghe lời của nàng ta?"
Hoàn Tố Âm trên mặt nhất thời mất đi huyết sắc, một mảnh trắng bệch.
"Ta thu ngươi làm nghĩa nữ còn chưa đủ sao? Thế nhưng vì lợi ích đi tư thông với Bắc La. Coi như vì phần tình cảm nữ nhi này, ta sẽ không thể Gi*t ngươi, cút đi." Đông Nhạc Quận vương lãnh khốc phất tay, thị vệ lập tức đem Hoàn Tố Âm kéo ra ngoài.
Hoàn Tố Âm khóc hô, "Phụ vương, con sai lầm rồi. . . . . . Người bỏ qua cho con lần này đi. . . . . ."Nàng ta đã bị phế đi linh mạch, lại bị Đông Nhạc Quận vương đuổi đi, như vậy nàng ta sẽ hoàn toàn mất đi thế lực để dựa vào, trở thành một phế nhân, cho dù còn sống, cũng sẽ sống rất thảm.
Đông Nhạc Quận Vương mắt điếc tai ngơ không thèm nghe, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình với một kẻ phản bội.
Không quá hai ngày, chợt nghe nói Hoàn Tố Âm mạc danh kỳ diệu ૮ɦếƭ ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành, Liễu gia bởi vì tư tàng một lượng lớn cấm dược bị Vô Trần cung tiêu diệt, làm khi*p sợ sáu quốc.
Thời điểm Bạch Vũ nghe được mấy tin tức này, chỉ lười biếng tựa vào trên người Dạ Quân Mạc phơi nắng, "Hoàn Tố Âm đã ૮ɦếƭ? Đột nhiên như vậy!"
"Tiếp qua vài ngày, có lẽ Bắc La sẽ tự tiêu diệt chính mình." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ không nói gì, đây là xem nàng như ngốc tử? "Ta ở trong này ngây ngốc đủ lâu rồi, nên trở về doanh địa ."
"Tiếp tục dưỡng thân."
"Dưỡng nữa ta quả thật sẽ biến thành trư mất!" Bạch Vũ tỏ vẻ kháng nghị. Độc nàng trúng đã sớm bị thanh trừ sạch sẽ, tiểu Thanh cũng đã tu luyện xong Địa Nguyên Chân Hỏa. Bây giờ chỉ còn cách Triệu hoán đại hội hai tháng, Đông Nhạc cũng nên bắt đầu xác định danh ngạch , nàng phải quay trở về.
Dạ Quân Mạc có chút u oán đích nhìn nàng, vạn năm trước Bạch Vũ sống ૮ɦếƭ đuổi theo hắn, hiện giờ lại đến phiên hắn đến đuổi theo nàng, đây là báo ứng sao?
Bạch Vũ phải trở về, hắn chung quy cũng không thể ngăn cản không buông, "Nếu nhất định phải đi, mang ta theo đi."
"Cái gì?" Bạch vũ vẻ mặt mê man, "Ta phải về doanh địa, ngươi theo ta trở về làm gì?"
Dạ Quân Mạc tà mị gợi lên khóe môi, sủng nịch sờ sờ tóc của nàng, "Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng."
Bạch Vũ rời đi biệt viện dưỡng thương, trước đi một chuyến đến Công hội Triệu hoán sư, đem 50 ly Phi Hồng Chi Nguyệt đã làm xong trước khi đấu giá hội tổ chức giao cho nghiệp đoàn, đưa cho Thương trưởng lão một quyển sách nhỏ viết tay, là một quyển Thượng phẩm Linh thuật Thủy hệ nàng từ trong trí nhớ tìm ra được. Nói muốn cầm cái này đổi lấy Địa Nguyên Chân Hỏa, Bạch Vũ tự nhiên sẽ không nuốt lời.
Thương trưởng lão nhìn một chút quyển sách thô ráp kia, tròng mắt cả kinh thiếu chút nữa trừng ra.
Bản Thượng phẩm Linh thuật này giá trị tuyệt đối không thua gì Địa Nguyên Chân Hỏa, nữ nhân ở bên người Dạ Quân Mạc năng lực quả nhiên là nhân vật không đơn giản, tùy tiện liền có thể xuất ra linh thuật lợi hại như vậy, đem Địa Nguyên Chân Hỏa đưa cho Dạ Vũ chính là một chút cũng không thiệt.
Thương trưởng lão cười toe toét, hạ quyết tâm về sau Dạ Vũ lại muốn đồ vật gì, nhất định phải hai tay dâng lên.
Bạch Vũ thu hồi tinh thể thứ phẩm, cũng giống như lần trước, chọn mua một đống dược liệu, mới không nhanh không chậm về tới doanh địa.
Đến chân núi, liền gặp một đám người, Sa Hoằng, Chu Thanh Hà, Chu Tam Thiểu cùng với bảy tám người Bạch Vũ không biết mặt. Trừ bỏ Sa Hoằng ở ngoài, những người khác đều quay chung quanh một cô nương có khuôn mặt tinh xảo, giống như sao quanh trăng sáng đem nàng vây ở giữa, ánh mắt đều mang theo lấy lòng nhìn nàng.
"Bạch Vũ, ngươi như thế nào trở lại? Cũng không nói một tiếng, ta đi Công hội Triệu hoán sư đón ngươi." Sa Hoằng kinh hỉ chạy đến bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ tò mò chỉ chỉ cô nương kia, "Các ngươi tới đón tiếp nàng?"
"Đúng, hôm nay thực vừa vặn, Nhạc Kỳ Nhân cũng đã trở lại. Muội ấy là nữ nhi thân sinh của Quận vương, cũng là cô nương nhỏ tuổi nhất trong doanh, cho nên tất cả mọi người đều tới đón muội ấy."
Nguyên lai là Quận chúa chân chính, khó trách một đám người nịnh bợ. Bạch Vũ nhớ rõ hình như Nhạc Kỳ Nhân là cao thủ bài danh đệ Nhị của doanh địa, hơn nữa bối cảnh thâm hậu, thực lực cũng không thua kém.
Bạch Vũ không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, vừa vặn nhìn thấy Chu Tam Thiểu ở bên cạnh Nhạc Kỳ Nhân, chỉ vào Bạch Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Quận chúa, chính là nàng ta!"
Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân sắc bén chuyển hướng về phía Bạch Vũ, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương giống như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi, "Ngươi chính là Bạch Vũ?"
Bạch Vũ nâng mi, "Có chuyện gì?"
"Nghe nói ngươi đoạt thứ tự của Chu ca ca, đoạt Vô Trần bảng của Hoàn Tố Âm tỷ tỷ, còn hại ૮ɦếƭ tỷ ấy đúng không?"
Bạch Vũ cười ngạo nghễ, "Vô Trần bảng không phải là được tạo ra để người ta đi tranh đoạt sao? Cũng không ai có thể ngồi cố định mãi được."
"Hay cho câu không ai có thể ngồi cố định mãi được, khó trách phụ vương nói ngươi rất lợi hại. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, không bằng ngươi mời ta ăn một bữa cơm. Nếu ta vừa lòng, chuyện này coi như xong, nếu ta không vừa lòng, liền dùng bạo lực để giải quyết."
Bạch vũ không nói gì, cái này có thể xem như là tiên lễ hậu binh(*)?
(*)tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
Sa Hoằng nhỏ giọng nói với nàng: "Vị Đại quận chúa này tính tình không tốt, nhưng mười phần là một Cật hóa, chỉ cần ngươi có thể có được những món ăn có thể khiến cho muội ấy vừa lòng, vấn đề lớn thế nào cũng có thể giải quyết được."
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, đúng là hiếm thấy! Cư nhiên gặp được một người có sở thích giống nàng.
"Vậy mời đi theo ta, ta cam đoan để cho Quận chúa ăn một bữa vừa lòng." Bạch Vũ một ngụm đáp ứng, mang theo Nhạc Kỳ Nhân ly khai.
Chu Tam Thiểu nhìn hai người rời đi, lo lắng nhìn về phía Chu Thanh Hà, "Đại ca, vạn nhất Bạch Vũ thật sự làm cho Quận chúa cảm thấy vừa lòng, thì phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao có thể? Miệng của Nhạc Kỳ Nhân có bao nhiêu xoi mói ngươi không phải là không biết, hiện tại cho dù mang nàng ta đi Vô Trần tửu lâu tốt nhất, nàng ta cũng đã ăn đến chán ngấy. Trong Vương thành sẽ không có tửu lâu nào có thể làm cho Nhạc Kỳ Nhân vừa lòng." Chu Thanh Hà không cho là đúng nói.
Bạch Vũ không mang Nhạc Kỳ Nhân đi bất cứ một tửu lâu nào, mà là đi đến sân viện Dạ Quân Mạc đưa cho nàng dưỡng thương, kỳ thật chính là nằm ở vùng ngoại ô Vương thành cách doanh địa cũng không xa.
Tại phòng bếp các loại nguyên liệu nấu ăn cái gì cần cũng đều có, Bạch Vũ tự mình xuống bếp, vì Nhạc Kỳ Nhân làm một yến hội phong phú một chút, ba món mặn ba món chay cùng một món canh.
Nhạc Kỳ Nhân ngửi được mùi, nước miếng cũng chảy ra, không qua bao lâu liền như gió cuốn mây tan, toàn bộ ăn sạch, cái bụng chống đỡ không nổi phình lên như trái dưa hấu nhỏ.
"Vũ tỷ tỷ, ta yêu ngươi quá, vậy mà có thể làm ra thức ăn ngon như vậy!" Nhạc Kỳ Nhân ánh mắt như sao sáng nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ buồn cười, quả nhiên đối với một Cật hóa mà nói, không có gì mà một chút cơm giải quyết không được, nếu có, vậy thì chỉ đành giậm chân!
Lúc trước còn la hét vì Hoàn Tố Âm cùng Chu Tam Thiểu tìm nàng gây phiền toái, ăn cơm xong liền đem tất cả mọi chuyện ném qua một bên, hiển nhiên Nhạc Kỳ Nhân cũng không phải là quyết tâm uy Hi*p nàng đến cùng.
Hai người trở lại doanh địa, Nhạc Kỳ Nhân đi theo phía sau Bạch Vũ một mực gọi Vũ tỷ tỷ, kêu vô cùng thân mật, làm cho con ngươi của mọi người đều rơi xuống, Chu Tam Thiểu tức giận sôi lên.
Chỉ mới vừa đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, như thế nào quan hệ lại tốt thành như vậy ? Bạch Vũ rốt cuộc là mời Nhạc Kỳ Nhân ăn cái gì, gan rồng mật phượng sao?
Mọi người còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, đã bị một sự kiện khác hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Bài danh thi đấu nửa năm một lần của Tiềm Long Vệ sắp bắt đầu rồi, mỗi lần bài danh thi đấu qua đi, bài danh của Tiềm Long Vệ sẽ phát sinh biến động thật lớn, rất nhiều người trong nửa năm, thực lực có tiến bộ nhảy vọt, đều kìm lại, chờ đến lúc bài danh thi đấu thi thố thực lực, trong bỗng chốc nổi tiếng.
Bởi vì cách Triệu hoán đại hội chỉ còn lại có hai tháng, lần bài danh thi đấu này sau khi chấm dứt người đạt được ba vị trí đứng đầu chính là người được chọn tham gia Triệu hoán đại hội. Tất cả Tiềm Long Vệ đều đối với bài danh thi đấu lần này cực kỳ coi trọng, xắn tay áo, liều ૮ɦếƭ cũng muốn giành được một thứ tự tốt.
Nhưng lần bài danh thi đấu này cùng dĩ vãng hoàn toàn khác biệt, không phải lấy lôi đài thi đấu làm hình thức luận võ, mà là hành động tiêu diệt.
Lần trước Đông Nhạc Quận vương mang theo Sa Hoằng đi ra ngoài tiêu diệt, hiệu quả lại không tốt, đám đạo tặc này tựa hồ lai lịch không nhỏ, cư nhiên thành lập thành một thế lực rất lớn, tên là Minh Châu Hội!
Đám cường đạo này trên người mỗi người đều đeo một viên minh châu, tính toán kế hoạch rất tinh thông thông qua một con đường khác ở Đông Nhạc Quận quốc ςướק bóc thương hộ, khiến cho thành trì biên cảnh tiếng oán than dậy đất.
Không chỉ có như thế, bọn họ còn nghĩ đến mục tiêu nhắm vào Triệu hoán sư đi rèn luyện bên ngoài một mình. Ở trong rừng cây, hoang mạc mãnh thú hoành hành, thừa dịp Triệu hoán sư cùng mãnh thú tranh đấu, đánh ςướק Gi*t người, có đôi khi ngay cả mãnh thú cũng tiêu diệt.
Đám người này hiển nhiên không phải là cường đạo bình thường, mà là một đám đã được huấn luyện, không hề ít Triệu hoán sư tham gia tạo thành đội cường đạo.
Tài nguyên của Đông Nhạc không đủ, bồi dưỡng ra Triệu hoán sư vốn rất thưa thớt, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều Triệu hoán sư như vậy chạy tới làm thổ phỉ cường đạo. Đông Nhạc Quận vương không thể nhẫn tâm, trước khi tiêu diệt cố ý dùng thành ý khuyên bảo bọn họ gia nhập Đông Nhạc.
Nhưng mà Minh Châu Hội lại đối với khuyên bảo của hắn khinh thường quay đầu, châm chọc khiêu khích, còn tiến hành tập kích quy mô lớn, năm trấn bên trong Bình Thạch thành đều bị bọn chúng ςướק sạch.
Đông Nhạc Quận vương dưới cơn giận dữ quyết định tiêu diệt hoàn toàn đám thổ phỉ này. Nhưng bởi vì bọn chúng hành tung bất định, cũng tìm không thấy hang ổ bọn chúng, Cấm vệ quân đi tiêu diệt cũng không có hiệu quả gì. Hắn quyết định giao nhiệm vụ bài danh thi đấu lần này cho Tiềm Long Vệ hoàn thành.
Quy tắc phi thường đơn giản, mỗi một cường đạo của Minh Châu Hội trên người đều có hạt châu đặc biệt, sau khi bài danh thi đấu kết thúc, mỗi một hạt châu nộp lên sẽ đại biểu cho một chiến công, cuối cùng sẽ lấy số lượng chiến công để quyết định thứ tự.
Bạch Vũ xem xong quy tắc, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một tia nghiền ngẫm. Lấy số lượng hạt châu để quyết định thứ tự, cái này đại biểu cho việc không ngừng Gi*t cường đạo để đạt được chiến công, còn có thể tranh đoạt với người một nhà!
Bạch Vũ không tin Đông Nhạc Quận vương sẽ không nghĩ đến chuyện này, bỏ qua tức là ngầm đồng ý Tiềm Long Vệ cạnh tranh.
Dù sao Triệu hoán đại hội có quan hệ đến thực lực của sáu quốc sau này, mỗi một lần Triệu hoán đại hội sẽ thay đổi sự cân bằng thực lực của sáu quốc, sáu quốc hy vọng có thể tuyển ra ba người trẻ tuổi lợi hại nhất của bổn quốc để tham gia Triệu hoán đại hội.
"Lần bài danh thi đấu này cũng không đơn giản. Bạch Vũ, đến lúc đó hai người chúng ta cùng nhau hành động, thấy thế nào?" Sa Hoằng cười mời Bạch Vũ.
Bạch Vũ nâng mi, chuyện tiêu diệt lần này vài người cùng nhau làm tự nhiên so với một người đơn phương độc mã có hiệu quả hơn, chẳng qua nàng hoài nghi Đông Nhạc Quận vương liệu có cho bọn họ có cơ hội để liên hợp hay không. Hay là chọn ra từng người hợp thành một đoàn để hành động, vậy thì không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào nhân duyên .
Kỳ vọng của Sa Hoằng cuối cùng cũng không thực hiện được.
Cùng đêm hôm đó Đông thúc đã đi nhận mệnh lệnh, Bạch Vũ bỗng nhiên bị đánh thức, bị người đưa tới một chỗ hoang dã bên ngoài Bình thạch thành. Cùng lúc đó, 52 Tiềm Long Vệ cũng đều được phân biệt đưa tới vùng hoang vu dã ngoại bên ngoài biên cảnh, bài danh thi đấu chính thức bắt đầu, thời gian liên tục một tháng.
Trên đường nếu gặp nguy cơ hoặc là bị thương có thể trở lại phụ cận thành, cũng có thể Ϧóþ nát ngọn lửa tín hiệu cầu cứu, để cho người ta đi cứu ngươi, nhưng bài danh thi đấu của ngươi chỉ đến đó là xong.
Bạch Vũ không nói gì đứng dưới hoang mạc trống rỗng nhìn bầu trời đêm, một tháng tới nàng phải ở nơi hoang mạc hoang dã này sống qua ngày, tốt xấu gì trước hết nàng cũng phải ngủ một giấc cái đã.
Nàng tìm đến phía sau rìa một ngọn núi có thể chắn gió, lấy trong nhẫn Bách Vũ ra một cái thảm tiếp tục ngủ.
Trời còn chưa sáng, cứ ngủ cho đã rồi nói sau. . . . . .
"Cô nương, cô nương ngươi tỉnh tỉnh." Bạch Vũ bị một tiếng la đánh thức, mới sáng sớm, một nữ tử trung niên vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, "Cô nương, ngươi tỉnh rồi sao, ngươi như thế nào một mình hôn mê ở trong này? Ta thật lo lắng sợ ngươi bị bão cát chôn vùi."
". . . . . ." Ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Bạch Vũ xấu hổ cười cười, nàng đảo mắt qua phía sau nữ tử nhìn mấy đại đội xe ngựa ngừng ở cách đó không xa, "Cám ơn, các ngươi là thương đội?"
"Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Cổ thành Bắc La. Nhà ngươi ở nơi nào, có cần chúng ta chở ngươi đoạn đường không?"
"Đại tỷ, tâm ngươi thật tốt, phiền toái ngươi dẫn ta đi Cổ thành đi." Bạch Vũ vui vẻ đồng ý, không phải nói Minh Châu Hội thích ςướק bóc thương đội sao, để xem có thể gặp được hay không.
Bạch Vũ ngồi trên chiếc xe ngựa cuối cùng, lảo đảo híp mắt, quan sát bốn phía. Thấy được người hảo tâm cho nàng lên xe chính là nữ chủ nhân của thương đội, những người khác tựa hồ đều là bảo tiêu cùng hộ vệ, rất cảnh giác với nàng.
Xe ngựa đi được nửa ngày, Bạch Vũ cảm thấy có chút không đúng, "Đại tỷ, đi Cổ thành hình như không phải con đường này?"
"Đúng, chúng ta đi đường vòng." Đại tỷ giải thích nói, "Gần đây phụ cận Đông Nhạc Quận quốc cường đạo đặc biệt nhiều, nhất là con đường đi Cổ thành, cơ hồ đã bị bọn cường đạo ngăn chặn. Vì an toàn, cũng chỉ có thể đi đường vòng mặc dù có chút xa."
"Thì ra là thế, những thương đội đi Cổ thành đều đã bắt đầu đi bằng đường vòng rồi sao?"
"Đúng, ba ngày trước đã bắt đầu đi rồi."
Bạch Vũ im lặng, con đường này phỏng chừng cũng không an toàn.
Một trận bão cát cuồng bạo quét qua, tất cả mọi người đều cuống quít che mặt lại, Bạch Vũ ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng nhìn cách đó không xa, trong cát vàng bay đầy trời, có tới năm sáu tên cầm đại đao trong tay đang đi tới, mỗi người bọn họ trước người đều mang theo một hạt châu màu lam, ở trong cát vàng có thể thấy rõ được.
Minh Châu Hội! Quả nhiên có thể gặp gỡ .
Nhân mã thương đội lập tức khẩn trương, đều xuất ra binh khí, "Người nào?"
Cường đạo Minh Châu Hội cười lạnh, căn bản không đáp lời, đại đao vung lên gọi ra Triệu hoán thú của từng người, xông lên chém Gi*t. Người trong thương đội thấy bọn họ đều là Triệu hoán sư, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không còn, cuống quít chạy trối ૮ɦếƭ tản ra khắp nơi.
"Muốn chạy trốn? Gi*t sạch sẽ toàn bộ cho ta!" Tên trùm thổ phỉ đầu lĩnh âm lãnh cười to, một đao bổ về phía Bạch Vũ.
Oanh ——
Bạch Vũ ném ra một đạo Lưu Hỏa, sát ý nóng cháy thiêu đốt không khí nổ thật mạnh trước иgự¢ tên trùm thổ phỉ, khiến hắn bị Gi*t ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
Nhóm cường đạo nhất thời ngừng tay, tức giận nhằm về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ không chút khách khí gọi ra tiểu Thanh, tiểu Thanh phun ra một chiêu Bạo Liệt Lưu Hỏa, uy lực nổ mạnh trong phạm vi lớn bao trùm ở trong cát bụi, đem toàn bộ cường đạo trong một giây Gi*t ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ buồn bực trừng mắt nhìn tiểu Thanh, tốt xấu gì cũng phải lưu lại một người còn sống chứ, ta còn muốn hỏi một chút hang ổ của bọn họ ở nơi đâu.