Bên trong doanh chủ, một nam nhân cả khuôn mặt đều bị bỏng cùng cụt một tay ngồi bên cạnh án, hắn âm trầm mở miệng: "Ta là người quản lý của doanh địa này, ngươi có thể gọi ta Đông thúc."
Hắn đối với việc Bạch Vũ đến trễ như vậy không có gì nghi vấn, nhưng giọng điệu lại có chút ôn hòa.
Bạch Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái: "Đông thúc."
Đông thúc ánh mắt âm trầm hiện lên một tia khen ngợi, đối với việc Bạch Vũ không có hoảng sợ tới mức la to cảm thấy thực vừa lòng, phải biết rằng rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều giống như gặp quỷ.
"Quy củ nơi này rất đơn giản, tự mình tu luyện, ngươi hàng tháng ít nhất phải tới nơi này của ta hoàn thành hai nhiệm vụ. Nhiệm vụ không phải làm không, nhất định sẽ thưởng cho ngươi khá nhiều tài nguyên. Cứ mỗi khi đến cuối tháng sẽ có một lần tỷ thí bài danh, ở thứ tự nào sẽ quyết định ngươi có được đãi ngộ đó." Đông thúc chỉ chỉ trên tấm bia đá chứa linh khí ở bên trường tu luyện ngoài doanh chủ: "Thứ tự của các ngươi sẽ biểu hiện ở trên tấm bia đá đó."
Bạch Vũ nhìn lướt quá tấm bia đá, Tiềm Long Vệ tổng cộng có 52 người, nàng trước mắt được xếp ở vị trí 32, cho nên phòng ở là nhà gỗ số 32 dưới chân núi. Xếp ở vị trí thứ nhất đúng là Sa Hoằng, Hoàn Tố Âm xếp thứ 10. Hiển nhiên bài danh này là trước khi nàng đánh bại Hoàn Tố Âm, nàng vừa tới, thứ tự còn chưa được thay đổi.
"Đây là phần thưởng tháng này của ngươi." Đông thúc ném qua một cái hộp.
Bạch Vũ tiếp nhận, thấy bên trong là một vạn tinh thể thứ phẩm, năm Linh quả trăm năm, năm Tẩy Độc Qủa trăm năm, còn có hai cái Huyết Hoa Tham trăm năm.
Những thứ này đều là dược liệu hành tẩu bên ngoài thường dùng, tuy rằng đều là cấp bậc trăm năm, nhưng ở tình hình này cũng đủ dùng, phần thưởng doanh địa tặng cho có thể nói là dụng tâm. Bạch Vũ thực vừa lòng đem hộp thu vào.
"Mặc khác, ngươi tiến nhập Vô Trần bảng, có được một cơ hội tiến vào Long Tuyền. Ta hiện tại để cho ngươi lựa chọn, là muốn đêm nay đi Long Tuyền, hay là ngày mai lại đi?" Đông thúc hỏi.
"Chuyện này có gì khác nhau sao?" Bạch Vũ khó hiểu hỏi. Nàng ngay cả Long Tuyền là cái gì cũng không rõ ràng, làm sao nàng có thể lựa chọn?
Sa Hoằng ở một bên đã muốn hút vài ngụm lãnh khí. Đông thúc thế nhưng lại để cho người ta ban đêm tiến vào Long Tuyền, người này vẫn là Đông thúc sao? Không phải là bị người khác đánh tráo đó chứ?
"Long Tuyền là nơi tu luyện quý giá nhất ở Đông Nhạc Quận quốc, là một ôn tuyền ẩn chứa linh khí nồng đậm, ngâm mình ở trong đó có thể hấp thu được đại lượng linh khí, rèn luyện thể chất cùng linh mạch, thậm chí là đột phá." Đông thúc ôn hòa giải thích: "Thời điểm linh khí trong Long Tuyền phun trào nhiều nhất chính là đêm khuya, cơ hồ là gấp ba lần ban ngày, nguy hiểm cũng gấp ba."
"Linh khí phun trào vì cái gì sẽ có nguy hiểm?" Bạch Vũ vẫn là lần đầu nghe nói đến linh khí quá nhiều sẽ có nguy hiểm.
"Bởi vì linh khí trong Long Tuyền mang thuộc tính Hỏa, linh khí càng nhiều càng cực nóng, hấp thu quá nhiều linh khí cực nóng, rất có thể sẽ làm cho linh mạch bị bạo liệt mà ૮ɦếƭ." Sa Hoằng xen mồm khuyên: "Ngươi tốt nhất nên để ban ngày lại đi, ngươi không biết linh khí phun trào trong Long Tuyền có bao nhiêu khủng bố đâu."
Hắn tiến vào Long Tuyền ba lần, trong đó có một lần là thuận tiện đi theo nghĩa phụ ban đêm đi vào, kết quả ngây người không đến một giờ đã sém chút nữa bị linh khí trong dung nham cắn nuốt, cuối cùng trọng thương đi ra.
Bạch Vũ mâu quang liễm diễm, hiện lên quang mang hưng phấn: "Không, ta đêm nay phải đi."
Linh khí thuộc tính Hỏa đối với tiểu Thanh mà nói chính là bữa tiệc lớn, đương nhiên càng nhiều càng tốt, chuyện linh khí rất nhiều này ai lại đi lo lắng?
"Bạch Vũ, linh mạch của ngươi sẽ chịu không nổi." Sa Hoằng lo lắng cảnh cáo.
Bạch Vũ buông tay: "Dù sao vẫn phải thử xem mới biết được."
Sa Hoằng không nói gì, đành phải dẫn Bạch Vũ đi Long Tuyền, trước khi đi lại không thể lý giải được mà quay lại hỏi Đông thúc: "Đông thúc, người như thế nào lại đột nhiên cho phép Bạch Vũ đi Long Tuyền?"
"Đây là phần thưởng cho nàng lên đến được đỉnh núi." Đông thúc hai mắt híp lại. Bạch Vũ là người đầu tiên trong một lần có thể trèo lên được đỉnh núi Tiềm Long Vệ, linh mạch của nàng có thể sẽ thừa nhận được thử thách cuồng bạo của Long Tuyền.
Long Tuyền quý giá nhất Đông Nhạc Quận quốc ở ngay tại dưới nền đất phía sau ngọn núi, cái này đại khái cũng vì vậy mà doanh địa Tiềm Long Vệ mới được an bài ở trong này, cũng là nguyên nhân Đông Nhạc Vương đình được xây dựng bên cạnh nơi thâm sơn hẻo lánh này.
Bạch Vũ đi theo Sa Hoằng thông qua thôn đạo doanh chủ, đi vào cổng ngầm Long Tuyền dưới mặt đất, trước mắt xuất hiện một thiếu niên phúc hậu toàn thân cao thấp đều phục trang đẹp đẽ: "Yêu, đây không phải là Sa Hoằng thống lĩnh của chúng ta đây sao? Như thế nào nửa đêm lại rảnh rỗi đến Long Tuyền?"
"Đừng dài dòng, Chu Tam Thiểu, mau đem cửa Long Tuyền mở ra, Bạch Vũ muốn đi vào."
"Hơn nửa đêm lại đến Long Tuyền, là muốn ૮ɦếƭ sao?" Chu Tam Thiểu cười nhạo một tiếng.
"Là Đông thúc cho phép." Sa Hoằng ném qua một cái gì đó giống như chìa khóa.
Chu Tam Thiểu ngạc nhiên suy nghĩ nhìn một chút vào cái chìa khóa, ánh mắt không tốt nhìn về phía Bạch Vũ: "Ngươi chính là Bạch Vũ đã đánh bại Tố Âm? Còn đội cái khăn che mặt, không phải xấu đến mức không có mắt mũi gặp người đó chứ? Ta Chu Tam Thiểu nếu phụ trách bảo hộ Long Tuyền, cũng sẽ không tùy tiện để cho người ta đi vào."
Bá -----
Thanh âm giảm xuống, Chu Tam Thiểu đột nhiên ra quyền, thiết chùy nắm trong tay mang theo tiếng rít thẳng đánh đến mai má Bạch Vũ.
Bạch Vũ đồng tử đột nhiên co lại. Tốc độ thật nhanh, lực lượng cùng sức bật cường đại kinh người, tuyệt đối là Triệu hoán sĩ cảnh giới cao giai. Nếu nàng nhớ không lầm, Chu Tam Thiểu này hình như ở trên bia đá xếp vị trí thứ 8, so với Hoàn Tố Âm còn cao hơn.
Bạch Vũ lập tức lui về phía sau né tránh, quyền phong nguy hiểm xẹt qua hai má của nàng. Chu Tam Thiểu phát hiện sức lực còn chưa đủ, nắm tay đột nhiên giơ lên, hai chiếc nhẫn trên ngón tay bắn ra hai cái độc châm, đâm thẳng vào hai tròng mắt Bạch Vũ.
"Chiêm chi*p -----"
Tiểu Thanh đột nhiên xuất hiện đỡ hai cái độc châm, hai móng vuốt sắc bén hung hăng cào lên tay Chu Tam Thiểu vài vết máu.
Chu Tam Thiểu ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch Vũ nháy mắt gọi ra Triệu hoán thú, nhanh đến mức ngoài dự kiến của hắn.
Hắn lập tức lui về chỗ cũ, mặt lộ vẻ châm chọc: "Động tác của ngươi thật đúng là rất nhanh."
"So ra kém ngươi." Bạch Vũ lạnh lùng, nhổ độc châm trên người tiểu Thanh, thu hồi vào trong linh mạch để tu dưỡng.
"Chu Tam Thiểu, ngươi muốn làm gì?" Sa Hoằng nổi trận lôi đình, đứng ở trước người Bạch Vũ. Vừa rồi ở giữa điện quang hỏa thạch giao phong hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Chu Tam Thiểu ra tay không thể không có độc.
Chu Tam Thiểu bĩu môi: "Luận bàn một chút mà thôi, muốn vào Long Tuyền thì đi theo ta."
Hắn nghênh ngang dẫn Bạch Vũ cùng Sa Hoằng đi đến chỗ sâu trong địa cung, dùng chìa khóa mở ra đại môn Long Tuyền, đem một món trái cây đen tuyền ném cho Bạch Vũ: "Đây là Hắc Tiêu Lê hai trăm năm, có thể làm tăng lên mức độ lớn nhất của linh khí làm dịu linh mạch cùng thân thể, tự thân bảo hộ không bị tổn thương.
Sau khi ăn có thể tiến vào Long Tuyền, có thể ngốc bao lâu liền xem bản lĩnh của ngươi."
"Nếu chống đỡ không được hãy mau đi ra, hoặc là dùng linh khí đập vào chuông đồng cầu cứu." Sa Hoằng cũng cẩn thận nhắc nhở.
Bạch Vũ gật gật đầu, đi vào, bên trong là một cái ao ôn tuyền thật lớn, cái ao dùng Bạch Ngọc xây thành, mạo hiểm hơi nước nóng hầm hập, còn chưa tới gần đã có thể cam giác được linh khí nồng đậm.
Phía sau, đại môn trùng trùng điệp điệp bị Chu Tam Thiểu đóng lại. Long Tuyền là cấm địa của Đông Nhạc Quận quốc, người không được phép tuyệt đối không thể đi vào, trong Long Tuyền chỉ có một mình nàng.
Bạch Vũ nhìn trong ao ôn tuyền bốc lên linh khí, thủy mâu trong suốt xẹt qua một tia nóng rực, lập tức đến gần bên cạnh ao, lấy ra Hắc Tiêu Lê chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện mùi của trái lê này có chút không đúng.
Bạch Vũ là một Y sư, đối với các loại dược liệu đều rõ như lòng bàn tay. Hắc Tiêu Lê là trái cây hệ Thủy, nghe thấy cũng có hương vị mát lạnh, nhưng quả này đã có mùi gay mũi.
Nàng đối với Chu Tam Thiểu vừa thấy nàng liền ra tay ngoan độc khiến trong lòng nàng còn sợ hãi, không khỏi nhìn lâu một chút, cầm Hắc Tiêu Lê cẩn thận quan sát.
Tên khốn kiếp! Cái này làm sao mà là Hắc Tiêu Lê được, rõ ràng là Qủy Hắc Qủa! Sau khi Bạch Vũ nhìn ra, căm tức ở trong lòng mắng to.
Qủa Hắc Qủa cùng Hắc Tiêu Lê có hình dạng rất giống nhau, bề ngoài đều là màu đen, thậm chí hương vị cũng không khác biệt lắm, nhưng hiệu quả lại một trời một vực.
Hắc Tiêu Lê là dược liệu Thủy hệ bảo hộ linh mạch, Qủy Hắc Qủa lại là độc dược! Người khác ăn vào sẽ nóng rực cả người, hôn mê bất tỉnh, nếu nàng ăn vào xong sau đó tiến vào Long Tuyền, tuyệt đối sẽ bị linh khí cực nóng cắn nuốt.
Đây là muốn đem ta độc ૮ɦếƭ ở trong Long Tuyền! Lúc trước là muốn chọc mù mắt của ta, hiện tại dứt khoát trực tiếp lấy mạng của ta! Chu Tam Thiểu, ta đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi phải nhằm vào ta như vậy?
Khuôn mặt Bạch Vũ dưới khăn che mặt càng ngày càng lạnh băng, một đoàn sát ý không một tiếng động lan tràn.
Nàng chậm rì rì đem Qủy Hắc Qủa thu vào trong nhẫn Bách Vũ, cái gì cũng không dùng, trực tiếp nhảy vào trong Long Tuyền. Linh khi bốn phương tám hướng giống như bị hấp dẫn, lập tức hướng nàng vọt tới. Linh khí lửa nóng nháy mắt bao phủ thân thể của nàng, dần dần tiến vào bên trong linh mạch.
Linh mạch nhỏ bé của nàng ước chừng chứa được 20 giọt linh lực, đã đạt tới mức cao nhất của linh mạch, là do hiệu quả ngày hôm qua uống vài chén Tụ Linh Thần Tửu.
Linh khí chui vào linh mạch không hề ngưng kết thành linh khí, mà là thiêu đốt linh mạch Bạch Vũ. Linh mạch Bạch Vũ điên cuồng hấp thu linh khí nhiệt hỏa, chậm rãi đột phá.
Tiểu Thanh cũng cảm nhận được lực lượng lửa nóng, hóa thành ngọn lửa ở trong linh mạch Bạch Vũ vui mừng nhảy ra, giống như đã lâu không ăn cơm cắn nuốt tất cả nhiệt độ.
Ngoài cửa, Chu Tam Thiểu thản nhiên tựa vào cạnh cửa, xem xét Sa Hoằng đang ngồi nghiêm chỉnh: "Ta nói ngươi Sa Hoằng, ngươi tính toán ở chỗ này chờ nàng ta ra sao?"
"Đúng, có vấn đề gì sao?" Sa Hoằng liếc mắt nhìn hắn.
Chu Tam Thiểu lộ ra nụ cười lạnh quỷ dị: "Vậy chỉ sợ ngươi phải đợi lâu rồi."
Sa Hoằng nhăn mặt lại, chẳng lẽ Chu Tam Thiểu cũng cảm thấy Bạch Vũ có năng lực ở trong Long Tuyền ngây ngốc thật lâu?
"Sa Hoằng ca, Chu Tam sư huynh." Lúc này, Hoàn Tố Âm đột nhiên xuất hiện trong cung điện dưới mặt đất, mềm mại đoan trang nhịp bước đi đến bên cạnh Chu Tam Thiểu.
"Tố Âm!" Chu Tam Thiểu nhìn thấy Hoàn Tố Âm, ánh mắt nháy mắt tỏa sáng. Sa Hoằng nâng mi, nghe nói Chu Tam Thiểu phi thường thích Hoàn Tố Âm, xem ra là thật.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Sa Hoằng hỏi nàng ta.
"Nga, nghe nói Bạch Vũ tiến vào Long Tuyền, ta nghĩ đến nhìn xem nàng ta có thể ngốc bao lâu." Hoàn Tố Âm ngạo nghễ nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Sa Hoằng không nói, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Hoàn Tố Âm lôi kéo Chu Tam Thiểu qua một bên, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
Chu Tam Thiểu lộ ra tươi cười âm hiểm, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, dược đã được tráo đổi, nàng ta cũng không ra được!"
Ba người ở ngoài cửa im lặng cùng đợi, thời gian trôi qua từng giây, nháy mắt trôi qua ba giờ, nửa đêm, chính là thời khắc linh khí trong Long Tuyền phun trào.
Cách một cánh cửa đại môn màu đồng đen, ba người đều có thể cảm giác được linh khí mãnh liệt.
Sa Hoằng không khỏi có chút nóng vội. Đã đến lúc này rồi, Bạch Vũ thế nhưng còn chưa đi ra! Nếu không phải đại môn Long Tuyền chỉ có một chìa khóa duy nhất, người trở ra chỉ có thể từ bên trong mở ra, hắn thật muốn vọt vào xem.
Chu Tam Thiểu nhìn thấy Sa Hoằng lo lắng, khinh thường cười lạnh: "Bạch Vũ quả nhiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, thời điểm linh khí phun trào còn dám ở bên trong ngâm nước."
Sa Hoằng lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Bạch Vũ sẽ không cậy mạnh." Bên trong cho đến bây giờ vẫn không có phát ra bất kỳ thanh âm cầu cứu nào, Bạch Vũ hẳn là vẫn an toàn.
"Sa Hoằng ca đối với Bạch Vũ đúng là rất tin tưởng." Hoàn Tố Âm tao nhã mỉm cười, trong tươi cười lộ ra một tia âm lãnh.
Không có phát ra thanh âm không có nghĩa là không có việc gì, nếu là ngất đi rồi thì cũng đồng dạng không có biện pháp cầu cứu. Dược hiệu của Qủy Hắc Qủa bên trong ôn tuyền nóng cháy quả thực rất dễ dàng bị xem nhẹ, đợi cho đến thời điểm phát hiện ra, đã sớm không cứu được nữa.
Chưa từng có Triệu hoán sĩ nào có thể chịu đựng được linh khí ban đêm của Long Tuyền, chờ cho linh khí phun trào chấm dứt, Bạch Vũ phỏng chừng ngay cả thi cốt cũng đều không còn!
Bên trong Long Tuyền, Bạch Vũ rất thanh tỉnh, đã sắp tới thời điểm mấu chốt đột phá linh mạch, cần đại lượng linh khí bổ sung, vừa vặn phía dưới ôn tuyền phun trào ra đại lượng linh khí, nồng đậm đến mức cơ hồ có thể ngưng tụ thành hơi nước.
Bạch Vũ hết sức vui mừng, không chút khách khí đem linh khí tuôn ra toàn bộ hấp thu vào trong linh mạch, nàng cảm giác linh mạch của nàng thật giống như một cái động không đáy, như thế nào lấp bao nhiêu cũng không đủ, đại lượng linh khí bị nàng hấp thu, linh mạch cũng không tăng trưởng.
Linh khí lửa nóng quay chung quanh nàng, nhiệt lượng toàn bộ bị tiểu Thanh hấp thu, không đối với nàng tạo ra bất kỳ thương tổn gì, thậm chí còn chưa đủ.
Linh mạch của nàng coi như là một gốc mầm nhỏ, cần càng nhiều linh khí tẩm bổ, mới có thể tiếp tục lớn dần. Nàng dứt khoát lần mò nơi linh khí phát ra, một đầu chui vào trong nước, trầm mình xuống phía dưới ôn tuyền.
Dưới đáy ôn tuyền, nước ôn tuyền trong suốt bắt đầu trở nên vẩn ᴆục, độ ấm càng ngày càng cao, có thể so với nham thạch nóng chảy.
Tiểu Thanh hấp thụ tất cả nhiệt lượng, Bạch Vũ ở trong nước ôn tuyền còn chưa có bị tổn thương đã đem nhiệt lượng hấp thu hết. Bạch Vũ thực thong dong cảm thụ dòng nước lưu động, hướng tới ngọn nguồn nơi linh khí phun trào mạnh mẽ mà bơi đến.
Bơi tới chỗ cuối, Bạch Vũ phát hiện linh khí vậy mà từ trong một cái thạch động từ bên trong khe hở dưới đáy ao phun ra, tựa hồ thông hướng một nguồn nước ngầm. Đang tiếc thạch động này quá nhỏ, nhìn không ra hướng đi, không thể biết được linh khí rốt cuộc từ đâu tới đây.
Bạch Vũ dứt khoát đứng ở bên cạnh thạch động, đặt mình trong nơi linh khí vây quanh, tham lam hấp thu, cứ cách mỗi đoạn thời gian lại bơi lên để hít thở không khí.
Một giờ, hai giờ, ba giờ,..... không biết qua bao lâu, linh mạch Bạch Vũ hiện lên ngũ sắc quang mang, tăng trưởng một đoạn, nàng chính thức bước vào cảnh giới Cao giai.
Bạch Vũ hướng lên phía trên nhảy lên thế nhưng nhẹ nhàng trực tiếp nhảy lên tới cạnh ao. Nàng ngạc nhiên, lực nhảy bật lên của nàng thế nhưng đã trở nên tốt như vậy. Nàng có chút không thể tin được nắm chặt tay, một quyền đánh vào trong ao.
Oanh ----
Trong ao nổ mạnh dâng lên bọt nước.
Lực lượng của nàng, tốc độ, lực phản ứng đều tăng lên kinh người, tấn chức đến cảnh giới Cao giai làm cho thể chất của nàng đột phá nhảy vọt.
Khó trách mọi người thường nói Triệu hoán sĩ sau khi tiến vào cảnh giới Cao giai mới chân chính tiến nhập cánh cửa Triệu hoán sư, ta cuối cùng xem như có thể cùng Bắc Thần Phong đọ thực lực, không biết tiểu Thanh có lớn dần lên hay không.
Bạch Vũ trong mắt lộ ra ý cười vui sướng, dùng linh khí làm bốc hơi quần áo ướt sũng trên người, đem tiểu Thanh gọi ra.
Bạch Vũ nhìn lướt qua tiểu Thanh, ngạc nhiên phát hiện tiểu Thanh trên người không có gì biến hóa! Điều này có nghĩa là tiểu Thanh đã sắp tới bình cảnh Nhị giai, có thể thử nghiệm đột phá.
Triệu hoán thú đột phá trừ bỏ cần tiêu hao linh lực bên ngoài, còn cần ăn linh quả đồng hệ để ổn định cảnh giới.
"Hình dạng rất tốt! Đợi ta mang ngươi đi mua linh quả." Bạch Vũ cười hì hì vuốt vuốt tiểu Thanh, tiểu Thanh bất đắc dĩ run rẩy bị Bạch Vũ xách lông chim.
Ngoài cửa, Sa Hoằng đã ngồi không yên.
Trời đã sắp sáng rồi, một đêm linh khí phun trào cũng đã qua đi, nhưng Bạch Vũ vẫn chưa có đi ra.
Thời điểm nàng bước vào Long Tuyền ước chừng cách cũng đã bảy giờ! Chưa từng có người có năng lực ở trong Long Tuyền ngây ngốc bảy giờ, còn là lúc nửa đêm linh khí không khống chế được, ngay cả Quận vương cũng không thể vượt qua.
"Không được, ta phải đi tìm Đông thúc! Để cho Đông thúc mở cửa ra!" Sa Hoằng đột nhiên đứng lên.
Chu Tam Thiểu chế giễu cười nói: "Sa Hoằng sư huynh, hiện tại mới đi tìm, không biết đã quá muộn rồi sao? Ngươi chung quy cũng sẽ không cảm thấy được Bạch Vũ có năng lực ở trong Long Tuyền ngốc đến bây giờ đi? Ta thấy nàng ta chỉ sợ đã....."
"Ngươi câm miệng!" Sa Hoằng nổi trận lôi đình. Hắn hối hận, hối hận vẫn ngây ngốc ở trong này chờ đợi, không sớm đi tìm Đông thúc. Hắn bỏ lại Chu Tam Thiểu cùng Hoàn Tố Âm, chạy nhanh ra khỏi Địa cung đi tìm Đông thúc.
Hoàn Tố Âm nhìn bóng dáng hắn vội vàng, trong nháy mắt hiện ra một tia ghen ghét: "Hắn đúng là rất quan tâm cái tiện nhân kia!"
"A, ngươi quản hắn làm gì? Ta đã giúp muội Gi*t tiện nữ nhân kia, còn không vui?" Chu Tam Thiểu lấm la lấm lét tiến đến bên người Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm khóe môi ngạo mạn gợi lên, vứt đi thẹn thùng giả bộ trên mặt, trong mắt toát ra một tia khinh thường. Nếu không phải thấy tên mập mạp này thân phận tôn quý, có thể lợi dụng, nàng ta sẽ mặc kệ hắn.
Chi nha -----
Phía sau đại môn chậm rãi mở ra, Bạch Vũ một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Hoàn Tố Âm cùng Chu Tâm Thiểu đang ở trước cửa khanh khanh ta ta.
Nàng mày liễu nâng lên, bừng tỉnh đại ngộ, khó trách người nào đó vừa thấy mặt liền hận không thể Gi*t nàng, nguyên lai là có chuyện như vậy.
"A!" Hoàn Tố Âm thoáng nhìn qua Bạch Vũ, sợ tới mức thất thanh thét chói tai: "Ngươi, ngươi còn sống? Ngươi là người hay quỷ?"
Hoàn Tố Âm thật sự không thể tin được Bạch Vũ còn sống. Cho dù Bạch Vũ không bị Qủy Hắc Qủa độc ૮ɦếƭ, ở trong Long Tuyền nham thạch nóng chảy ngây ngốc suốt bảy giờ cũng nên ૮ɦếƭ rồi! Phản ứng đầu tiên của Hoàn Tố Âm chính là hoa mắt, gặp quỷ!
Phanh -----
Bạch Vũ trả lời nàng ta là một kích Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Hoàn Tố Âm kêu lên thảm thiết một tiếng, nháy mắt bị đánh bay, đốt thành một hỏa nhân.
Chu Tam Thiểu quá sợ hãi, lập tức gọi ra Triệu hoán thú: "Vạn Độc Cáp Mô!"
Oanh -----
Một con cóc to như cái bàn ăn lớn cả người đủ mọi màu sắc, từ trong không trung nhảy ra, ngọn lửa của tiểu Thanh đã nghênh diện phun tới. Con cóc ngay cả thời gian phát ra một tiếng kêu cũng không có liền thê thảm bị bao phủ trong biển lửa, bắt đầu ra sức chạy trối ૮ɦếƭ.
Chu Tam Thiểu hết hồn. Thật nhanh! So với lần đầu tiên bọn họ giao phong với nhau còn nhanh hơn.
Hắn vừa định chỉ huy Vạn Độc Cáp Mô phản kích, Bạch Vũ đã tới trước người hắn.
"Cảnh giới Cao giai!" Chu Tam Thiểu sắc mặc đều thay đổi. Bạch Vũ chẳng những không ૮ɦếƭ ở trong Long Tuyền, còn thăng cấp!
Hắn vung tay một đạo nọc độc hướng về phía khuôn mặt Bạch Vũ, Bạch Vũ ngay cả lui cùng lười lui, nâng tay chặn lại, bay lên một cước đã đem Chu Tam Thiểu đạp bay ra ngoài.
Chu Tam Thiểu thân hình phúc hậu té thật mạnh trên mặt đất, nhổ ra một 乃úng máu, hoảng sợ nhìn Bạch Vũ: "Ngươi như thế nào không trúng độc?"
Bạch Vũ một cước dẫm nát иgự¢ Chu Tam Thiểu, trong con ngươi lạnh như băng sát ý chớp động, thanh âm của nàng lạnh lẽo như trời đông giá rét từ trong miệng chậm rãi phun ra: "Ngươi rất muốn độc ૮ɦếƭ ta sao?"
Chu Tam Thiểu đồng tử co rụt lại, đáy lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người, rùng mình một cái: "Ngươi muốn làm gì?"
Bạch Vũ lấy ra Qủy Hắc Qủa: "Đây là dược ngươi đưa cho ta, ta cảm thấy mình ăn có chút lãng phí, vẫn là trả lại cho ngươi."
"Không..... không cần! Ngô....."
Bạch Vũ trực tiếp đem Qủy Hắc Qủa nhét vào trong miệng Chu Tam Thiểu, giống như nhét nút gỗ dùng sức nhét vào miệng hắn.
Chu Tam Thiểu nghẹn đến mức mắt trợn trắng, giãy giụa suy nghĩ cách để Vạn Độc Cáp Mô đến cứu hắn, đáng tiếc Vạn Độc Cáp Mô đang bị tiểu Thanh đánh thảm, căn bản thoát thân không được.
Lúc này, Hoàn Tố Âm gọi ra Qủy Nhãn Thần Hầu, dập tắt ngọn lửa trên người, chật vật bò dậy.
Bạch Vũ bỏ lại Chu Tam Thiểu, vung vài ngọn lửa đúng ngay vào hướng mặt Hoàn Tố Âm, không để cho Hoàn Tố Âm có cơ hội thở dốc, một người cường thế áp chế hai người Hoàn Tố Âm cùng Chu Tam Thiểu.
Dáng người nàng nhỏ bé yếu ớt lạnh như băng đứng ngạo nghễ bên trong hỏa diễm, một hơi thở cường đại lạnh lùng nghiêm nghị nghiền áp toàn trường.
"Các ngươi đang làm cái gì?" thanh âm âm trầm của Đông thúc đột nhiên thình lình vang lên, đứng ở cách đó không xa vẻ mặt không vui nhìn tình cảnh rối loạn này.