Tiếng động mở cửa lối ra của bảo tháp chín tầng không nhỏ, Dạ Quân Mạc lúc nào cũng chú ý, đương nhiên phát hiện ra.
Vừa có động tĩnh, hắn lập tức mang theo hai hài tử chạy tới hướng bên này, cơ quan trên đường chỉ cần không phải có người cố tình điều khiển, với hắn mà nói là rất dễ dàng ứng phó.
Hơi thở trên người hắn tăng vọt, linh khí hòa trong sương mù, lối ra bí mật rất nhanh được phát hiện ra, lúc này lối ra đã hoàn toàn được mở.
Ngọc Ưu Liên thấy vậy, nóng ruột triệu hoán triệu hoán thú ra ngăn cản Dạ Quân Mạc, tự mình bay tới lối ra lần nữa. Dạ Quân Mạc cũng triệu hoán hết bốn con triệu hoán thú ra, bay người ngăn cản Ngọc Ưu Liên rời đi.
Hai người lại triển khai đại chiến lần nữa, chấn động đến mức một Thần Hoàng như hắn cũng bị chao đảo dữ dội, người bên ngoài thấy bảo tháp chín tầng rung động kịch liệt, ở cửa ra vào của đỉnh tháp đột nhiên bay ra một con rồng to lớn màu đen.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần lạnh cóng, trong mắt tràn đầy thất vọng và sửng sốt, bay ra là rồng, trước tiên là Dạ Quân Mạc bay ra? Không đúng, triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc là Thanh Long, quái vật khổng lồ này lại màu đen tuyền, vảy rồng rắn chắc dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lộng lẫy lạnh như băng.
Chờ hắn nhìn kỹ lại, mới phát hiện con rồng này tuy rằng hình thể to lớn, nhưng kỳ thực chỉ mới cấp ba!
Lúc này, Bạch Vũ một chiêu đẩy lùi Thượng Quan Vân Trần, nhìn về phía Hắc Long bay, Hắc Long dần dần thu nhỏ lại, hai đứa nhóc lấy cái áo khoác tàng hình ra xuất hiện trước mắt mọi người, chạy thẳng vào lòng của Bạch Vũ.
"Mẫu thân, Mộ Vũ rất nhớ người." Mộ Vũ ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Bạch Vũ làm nũng.
Mộ Bạch cũng dựa vào Bạch Vũ không nói lời nào, con ngươi như đôi ngọc thạch đen nhánh, long lanh nước mắt nhìn phụ mẫu.
Bạch Vũ vuốt đầu hai đứa bé cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng nghĩ tới hai tiểu tử này gạt nàng lén chạy ra ngoài, vẫn nên phải làm ra gương mặt nghiêm nghị: "Nhớ ta? Nhớ ta mà lén chạy ra ngoài à? Phụ thân các ngươi đâu?"
"Phụ thân còn ở bên trong đánh nhau với nữ nhân xấu kia, hắn để cho chúng hài nhi đi ra trước." Mộ Vũ nghiêng đầu qua chỗ khác, ngón tay út mập mạp chỉ vào bảo tháp chín tầng.
Ầm ầm ầm.
Bảo tháp lại rung động lần nữa, lần dao động này với đợt trước kịch liệt hơn nhiều, toàn bộ tháp cũng bắt đầu nghiêng ngả, bộ dáng như muốn sụp đổ.
"Không đúng, sụp thật rồi! Chạy mau!"
Ở xung quanh tháp mọi người đang đánh nhau phát hiện ra bảo tháp chín tầng to lớn bắt đầu sụp đổ hướng về phía bọn họ thì chạy tán loạn, bất chấp là hai bên đang giao chiến.
Bảo tháp chín tầng thật sự đổ xuống, thân tháp kiên cố chưa từng có giờ xuất hiện từng khe hở, thực sự phá nát hơn một nửa thành trì, khắp nơi giống như rung lên hạ xuống mấy lần, làm cho trời đất đầy bụi mù.
Trên đường tẩu thoát, Ngọc Ưu Liên từ trong bảo tháp lao ra, nhanh chóng đóng lối ra lại.
Thượng Quan Vân Trần và các vị tộc trưởng mắt sáng lên, trong lòng vô cùng kích động. Hay quá! Ngọc Ưu Liên ra rồi, vẫn nhốt được Dạ Quân Mạc, bọn họ còn có cơ hội!
Nhưng không chờ bọn họ vui vẻ xong, đỉnh tháp lại lập tức bị phá thủng.
Chỗ Ngọc Ưu Liên phong tỏa bị thủng ra một lỗ thủng khổng lồ, một con ngũ hành chu tước toàn thân rực lửa, màu đen ngạo nghễ bay ra, Dạ Quân Mạc đứng trên người chu tước, khí thế oai phong lẫm liệt phá tan tháp bay ra ngoài, việc phong tỏa của Ngọc Ưu Liên đối với hắn căn bản là vô ích.
Ngọc Ưu Liên hung hăng cắn răng, hoàn toàn không ngưng nghỉ, chấn động xoay người nhanh chóng đánh văng đám người Ngũ Vương đang vây quanh, mở ra một khoảng trống, đột phá vòng vây. Thượng Quan Vân Trần chống trả quyết liệt, vội vàng đuổi kịp Ngọc Ưu Liên.
"Chờ chúng ta một chút!" Nhóm tộc trưởng cùng trưởng lão phát hiện có điều không đúng, khẩn trương đột phá vòng vây.
Ngũ Vương quyết tâm không chịu thua. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không thể tiếp tục dây dưa đành bỏ chạy, đám trưởng lão này có liều mạng cũng phải chặn bọn chúng lại cho bằng được. Đối phó một hồi kịch liệt sau đó, trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện chỉ chạy thoát không đến hai mươi, toàn quân còn lại bị diệt ở trong Bình Tây thành, trong đó bao gồm Ngọc Nhất Minh và phần lớn là người Ngọc gia.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần đột phá vòng vây, sau đó điều khiển triệu hoán thú bay ra Bình Tây thành hướng về phía tây.
Hai mươi mấy vị trưởng lão theo phá vòng vây kinh hồn khi*p vía đi theo phía sau bọn chúng, tốc độ lại quá chậm, không bao lâu sau đó đã bị nhóm Ngũ Vương và các trưởng lão đuổi theo, đánh rất gây go bất phân thắng bại
Vài trưởng lão sợ hãi, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần căn bản cũng không để ý tới bọn họ, bọn họ dứt khoát lặng lẽ tẩu thoát đi, không tiếp tục theo Thượng Quan Vân Trần nữa.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc theo sát không nghỉ, không chú ý gì những trưởng lão này, chủ tâm bám theo Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
"Ngu ngốc, dính chặt nhau như thế à, không bằng chúng ta tách nhau ra đi." Ngọc Ưu Liên đề nghị Thượng Quan Vân Trần.
"Bây giờ tách nhau ra đi? Chắc ngươi không phải muốn dùng ta để phân tán sự chú ý của bọn họ? Đến nước này rồi, đừng nghĩ lại bỏ ta." Thượng Quan Vân Trần khinh thường hừ lạnh.
Ngọc Ưu Liên sắc mặt khó coi, trận chiến lần này Sáng Thế Thần Điện xem như là thất bại hoàn toàn. Thần điện không kháng cự nổi cuộc công kích bất ngờ của mười vạn hung thú thú triều, lực lượng tinh nhuệ thật sự cũng không còn sót lại bao nhiêu.
Có điều, ả còn sống, sống thì còn có cơ hội trở mình.
Ả tuyệt đối không thể để cho Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đuổi theo, nếu như Thượng Quan Vân Trần lại liên lụy ả nữa, ả sẽ không chút do dự đạp hắn xuống.
Nhìn phía sau thấy Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ gần đuổi kịp, ả thúc Bạch Ngọc cẩu, bỗng nhiên chuyển hướng, phóng thẳng vào một vùng trong núi sâu.
Choảng.
Một luồng linh khí của Dạ Quân Mạc xẹt thẳng tới, ngọn núi bị bổ đôi giống như cắt đậu phụ, đổ sụp ầm ầm ở chân núi, Bạch Ngọc cẩu muốn vào núi suýt nữa bị đè bẹp, cuống quít dừng lại, gồng người lên chạy lui lại.
Ngọc Ưu Liên ngước nhìn gò núi to lớn trước mắt bị hổng một lỗ lớn, quay đầu chạy tiếp, không dám ngừng lại một giây nào.
Trên đường đuổi theo, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ở phía sau thỉnh thoảng sử dụng các loại phương pháp, ngăn cản hành động của bọn chúng, làm chậm tốc độ của bọn chúng. Bạch Ngọc cẩu của Ngọc Ưu Liên vẫn một mạch chạy như bay, liên tục giằng co như vậy đến mười ngày, bốn người bọn họ đã đi xa cả triệu dặm rồi.
Người của Đế Quốc Bóng Tối truy đuổi theo nhưng không theo kịp, chỉ còn lại có Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lợi dụng thời gian đi đường, cuối cùng cũng chữa lành thương tích, tốc độ của bọn họ chậm lại. Ngọc Ưu Liên quay đầu, nhìn lạnh lùng về phía hai người Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đang cưỡi con ngũ hành chu tước.
"Các ngươi một mạch truy đuổi, thật to gan, hai người các ngươi, có thể diệt trừ chúng ta sao?" Ngọc Ưu Liên nở một nụ cười, trong nụ cười ẩn giấu sự tàn nhẫn không dễ dàng phát giác được.
Thượng Quan Vân Trần cũng cười to: "Bây giờ vết thương của ta đã lành, thực lực của chúng ta có thể không thua kém gì các ngươi."
Bạch Vũ mỉm cười, chỉ chỉ về phía sau bọn chúng: "Chính xác nên dừng lại rồi, nơi này có vẻ được đấy."
Ngọc Ưu Liên nhìn chung quanh, nhìn thấy vách đá thẳng đứng ở sau lưng, vực sâu vạn trượng, sầm mặt lại, giọng nói run run: "Nơi này là..."
"Không sai, chính là cái vách núi năm đó ngươi Gi*t ta và Dạ Quân Mạc, tỷ tỷ còn nhớ không?" Mắt Bạch Vũ lạnh như băng nhìn vào vách núi cách đó không xa, năm đó chính là ở chỗ này, Dạ Quân Mạc bị Gi*t, nàng dùng trái tim của chính mình cứu lại Dạ Quân Mạc.
Thượng Quan Vân Trần trong lòng hoảng sợ, đã truy đuổi nhau cả một quãng đường dài như vậy sao lại chạy đến đúng chỗ này? Chẳng lẽ Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc dọc đường đi theo ngăn cản kỳ thực là buộc chúng ta chạy đến nơi đây? Vậy mà hắn chẳng phát hiện ra gì cả.
"Đây là nơi tất cả bắt đầu, một thù trả lại một thù, tất cả cũng nên kết thúc ở nơi đây." Bạch Vũ bước ra một bước, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch phun mạnh ra, hỏa diễm ngập trời trong nháy mắt nhấn chìm vách núi.
Ngọc Ưu Liên kinh hãi hét một tiếng, cùng với Thượng Quan Vân Trần liên tục bị buộc phải lùi lại, đến mép vực sâu vạn trượng.
"૮ɦếƭ tiệt!" Ngọc Ưu Liên xua xua ngọn lửa, nhìn Bạch Vũ trước mặt duyên dáng đáng yêu, trong mắt ả rực lên sự tàn nhẫn độc ác: "Được, ngươi muốn kết thúc, ta cho ngươi một cái kết khác. Vạn năm trước ta có thể Gi*t các ngươi, ngày hôm nay vẫn như cũ có thể Gi*t ૮ɦếƭ các ngươi một lần nữa!"
Ngọc Ưu Liên cưỡi con Bạch Ngọc cẩu, đột nhiên nhanh như tia chớp vọt qua biển lửa đánh về phía Bạch Vũ, cùng lúc đó Thượng Quan Vân Trần cũng động thủ, triệu hoán cả ba con kỳ lân thú cùng nhau, đánh về phía Bạch Vũ.
Giữa Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc, đương nhiên cảnh giới của Bạch Vũ vẫn thấp hơn, dễ tiêu diệt hơn. Chỉ có diệt trừ Bạch Vũ trước tiên, sau đó đi đối phó với Dạ Quân Mạc thì mới có phần thắng.
Băng Hồ và Trảm Nguyệt phát hiện ra hành động của hai người bọn chúng. Băng Hồ tung ra một chiêu vạn dặm băng xuyên làm đông cứng cả hai người. Thượng Quan Vân Trần bị đông lại, nhưng động tác của Ngọc Ưu Liên chỉ chậm chạp một lát, chưa đến hai hơi thở lại bay lướt qua.
Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, thừa dịp hai người này trong thời gian bị đông cứng, Trảm Nguyệt cho bốn con triệu hoán thú còn lại gia tăng tốc độ linh thuật. Tịnh Nguyệt tu luyện tới cấp chín, không những giải được độc, tiêu trừ các loại tác dụng phụ, còn có thể làm cho nhóm triệu hoán thú tăng tốc độ.
Có Trảm Nguyệt giúp tăng tốc, Tiểu Hôi với bộ dạng đồ sộ nhưng hành động nhanh như chớp giật, trong tích tắc đã đến trước người Bạch Vũ.
Sau va chạm kịch liệt đó, Tiểu Hôi lảo đảo lui lại, hầu như hơn phân nửa thân thể bị thương, bốn con triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên cũng bị đẩy lui.
Lúc này, Thượng Quan Vân Trần lao tới tấn công, đột nhiên phóng thương bạc ra, thương vụt bay như rồng, mang theo trận trận cuồng phong, đâm thẳng vào điểm yếu của Bạch Vũ. Ba con Kỳ Lân thú cũng xông qua sự ngăn cản Tiểu thanh và Tiểu Bạch, vọt tới bên cạnh Bạch Vũ.
Ầm
Dạ Quân Mạc toàn thân khí thế tràn ngập, nổi cơn thịnh nộ, ngũ hành Hắc Long và Chu Tước lấp lóe, sức mạnh cuồng bạo giống như lốc xoáy quét ngang vách núi, ba con kỳ lân thú ở trong cơn lốc xoáy bị phanh thây thành nhiều khúc, văng ra ngoài.
Nhưng Dạ Quân Mạc không kịp chặn cây thương dài của Thượng Quan Vân Trần lại, mũi thương thoáng một cái, đã bay đến yết hầu của Bạch Vũ.
Lúc này không có bất kỳ một con triệu hoán thú nào bên cạnh Bạch Vũ có thể giúp nàng ngăn cản một thương đầy uy lực này, năm con triệu hoán thú to lớn của Ngọc Ưu Liên thực lực quá mức khủng khi*p, kịch liệt bám víu, liên tục tấn công bọn họ, ngay cả Trảm Nguyệt cũng không kịp trợ giúp.
Đáy mắt Bạch Vũ lạnh như băng, lập tức lấy ra Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Ngọn lửa mãnh liệt ở trong tay Bạch Vũ vừa xuất hiện ngay lập tức bùng nổ ra hơi thở của sự hủy diệt, nóng hơn nhiệt độ mặt trời làm cho cả ngọn núi giống như bị rơi vào trong một cái lò lửa, không thể kém hơn uy lực lửa của Tiểu Thanh là bao nhiêu.
Ngọc Ưu Liên kinh hãi, Bạch Vũ đối với việc tu luyện linh thuật đã đến đẳng cấp này rồi. Ả là Thần Hoàng sử dụng uy lực linh thuật cũng chỉ đến thế mà thôi, không xứng đáng là hậu duệ của Sáng Thế Thần, con cưng của trời, không, là vị thần mà ông trời cũng phải ghen tị!
Bạo Liệt Lưu Hỏa vừa phóng ra, trong phút chốc trúng vào cây thương bạc của Thượng Quan Vân Trần, hơi nóng của ngọn lửa dời núi lấp biển chấn động đến mức làm cây thương bạc run rẩy, nện mạnh vào иgự¢ Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần phun máu, thân thể bị đẩy văng ra sau vài chục bước, còn chưa kịp ổn định tư thế, Dạ Quân Mạc giận dữ chưởng một chưởng vào иgự¢ của hắn.
Thượng Quan Vân Trần hoảng hốt, cuống quít chạy tới Ngọc Ưu Liên.
Dạ Quân Mạc chưởng phong cuồn cuộn, phủ kín từ đầu tới chân hắn. Hắn động thủ với Bạch Vũ khiến cho Dạ Quân Mạc vô cùng phẫn nộ, dự định Gi*t ૮ɦếƭ hắn.
Ngọc Ưu Liên đang dùng toàn bộ khí lực đánh về phía Bạch Vũ, hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất Gi*t ૮ɦếƭ nàng, liếc nhìn Thượng Quan Vân Trần đang chạy tới ả, theo sát là Dạ Quân Mạc khí thế hùng hồn phủ kín gió bụi, ánh mắt ả khẽ trầm xuống một cái, trở tay vận ra một luồng linh khí khổng lồ cuồn cuộn phóng thẳng vào Dạ Quân Mạc đè lên chưởng phong bá đạo đang tới.
Hai nguồn sức mạnh ở bên vách đá nổ tung ra, núi non rung động, vách đá vạn trượng vẫn chịu đựng được sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Chưởng lực của Dạ Quân Mạc bị đập tan, Thượng Quan Vân Trần trong vụ nổ kinh hoàng cũng bị ảnh hưởng, bay thẳng ra ngoài, rơi vào biển lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa.
"A!" Thượng Quan Vân Trần từ trong lửa kêu thảm thoát ra, trong lòng đầy lạnh lẽo. Ngọc Ưu Liên hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của hắn một chút nào, đẩy hắn ra, để cho hắn đi kéo dài thời gian với Dạ Quân Mạc. Từ lúc bắt đầu, ả đã không có ý định cứu hắn.
Thượng Quan Vân Trần nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, trong đầu hiện ra cảnh tượng lờ mờ trước đây hắn và Bạch Vũ ở Sáng Thế Thần Điện.
Bạch Vũ không thích hắn, hắn thật sự biết rõ. Nhưng cho dù là không thích hắn, Bạch Vũ cũng chưa từng chán ghét hắn, chưa từng làm chuyện không tốt với hắn.
Là hắn tự để mình chui vào ngõ cụt, luôn cảm thấy Bạch Vũ phản bội hắn.
Hắn chợt nhận ra là hắn yêu Bạch Vũ đến vậy, càng yêu nàng, lại càng hận nàng, càng hận Dạ Quân Mạc.
Bây giờ nhớ lại, cảnh tượng năm đó có lẽ là thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn. Từ lúc hắn bắt đầu hợp tác với Ngọc Ưu Liên, tất cả đều không thể cứu vãn được. Có lẽ lúc hắn lựa chọn bán đứng Bạch Vũ thì kết cục của hắn đã được định trước rồi.
"Khà khà, hóa ra đều sai hết rồi sao?" Hắn đau lòng cười một tiếng, thương bạc xoay một vòng, đâm tới điên cuồng. Muốn để hắn ૮ɦếƭ, không dễ dàng như vậy, hắn cho dù ૮ɦếƭ cũng muốn bọn họ đều phải trả giá thật lớn.
Cây thương khí thế ầm ầm lao tới, luồng khí kinh khủng quấn xung quanh thân cây thương bạc, đâm ra một thương, tạo ra một cái vòng xoáy to lớn, một vùng biển lửa ở gần cây thương bị hút vào chung quanh cây thương giống như miệng núi lửa đang phun trào, nhiệt độ nóng đến mức có thể thiêu đốt cả ngọn núi thành tro bụi đánh về phía Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên.
Uy thế của một thương này tuyệt đối đạt tới cấp bậc Thần Hoàng, Dạ Quân Mạc sắc mặt lạnh lẽo, không tránh né chút nào, mạnh mẽ đỡ lấy một thương này của Thượng Quan Vân Trần.
Lửa cháy mù mịt uy thế tràn ngập trời đất, xuyên qua vai trái của Dạ Quân Mạc, lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa nhanh chóng lan tràn đến cánh tay Dạ Quân Mạc.
Ngọn lửa màu xanh mãnh liệt bốc ra từ tay trái của Dạ Quân Mạc, trong nháy mắt ngọn lửa lan tràn trên người hắn đã sáp nhập vào ngọn lửa bất diệt, bị dung nạp không còn lại dấu vết gì. Tay phải chỉ một cái, đánh vào trán Thượng Quan Vân Trần.
Một lỗ máu tươi dầm dề bỗng chốc xuất hiện, Thượng Quan Vân Trần đứng nguyên tại chỗ, thương bạc tuột khỏi tay hắn, đứng trong biển lửa, chỉ trong chốc lát đã tan biến hoàn toàn.
Thượng Quan Vân Trần mất mạng, Ngọc Ưu Liên và Bạch Vũ rơi vào trong ngọn lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa, vì vậy mà hai người từ trên vách đá cùng bị rớt xuống.
"Bạch Vũ!" Dạ Quân Mạc vọt qua tường lửa, không chút do dự nhảy xuống vách đá cao ngất, đi tìm Bạch Vũ.
Bên dưới vách núi là một vùng biển màu đen, Dạ Quân Mạc rơi vào trong nước, trong lòng nhất thời lạnh lẽo.
Đây có thể là một vùng của Minh Hải!
Hắn còn nhớ rõ vạn năm trước, vùng này bên dưới vách núi quá lắm cũng chỉ là một con sông lớn bình thường, nước sông trong suốt, không biết từ lúc nào lại biến thành một vùng Minh Hải!
Minh Hải trên thế gian cũng không thấy nhiều, trong nước biển có vô số oan hồn và oán niệm, oan hồn triệu hoán sư tụ tập lên tới hàng ngàn, hàng vạn không muốn đi đầu thai chuyển thế đều quy tụ lại đây mới có thể tạo ra Minh Hải, nói trắng ra Minh Hải chính nơi ở của các oan hồn trong nhân thế.
Người thường ૮ɦếƭ rồi chỉ có thể lưu lại oán niệm, chỉ có những triệu hoán sư kiếp trước đủ mạnh mới có thể hình thành oan hồn. Lang thang trong nước biển bao la mênh ௱ôЛƓ hồn phách cấp bậc thấp nhất đều là Đại Sư, Linh Sư. Người sống đi vào, ngay lập tức sẽ bị tan xương nát thịt.
Bình thường chỉ có ở những nơi mà có nhiều cường giả ૮ɦếƭ hàng loạt trên những chiến trường cổ, mới có thể hình thành Minh Hải khổng lồ. Thế nhưng nơi đây tuyệt đối không phải là chiến trường cổ xưa gì. Dạ Quân Mạc không nghĩ ra nơi đây vì sao lại hình thành một vùng Minh Hải lớn lặng yên không tiếng động như thế.
Trong Minh Hải, xung quanh mấy trăm hồn phách lang thang đã bắt đầu bơi về phía hắn, động tác của bọn họ chậm chạp từ từ, thế nhưng số lượng lại nhiều vô số kể, lít nha lít nhít bao vây hắn không chừa một khe hở.
Dạ Quân Mạc lập tức vận thật mạnh linh khí hộ thể cực mạnh, đẩy lui oan hồn xung quanh, trên người bốc lên lửa bất tử, chạy ra khỏi vòng vây, đi tìm Bạch Vũ.
Ở trong Minh Hải, thần niệm, thị lực thậm chí thính lực đều bị hạn chế, Dạ Quân Mạc chỉ có thể di chuyển khắp nơi tìm, nhưng mà hắn ở cạnh vách núi đi qua đi lại hơn mười dặm, cũng không tìm được Bạch Vũ và Ngọc Ưu Liên.
Bạch Vũ chìm vào một nơi rất sâu trong Minh Hải. Lúc bị rơi xuống Minh Hải nàng lập tức phát hiện ra nước của cả vùng biển không được thoải mái lắm, oan hồn xung quanh ngay lập tức nhào tới vây quanh tấn công nàng và Ngọc Ưu Liên.
Trong hỗn loạn, nàng lén bơi vào nơi sâu trong Minh Hải, thoát được Ngọc Ưu Liên. Nàng chưa phải là đối thủ của Thần Hoàng Ngọc Ưu Liên. Dạ Quân Mạc cũng không ở bên cạnh nàng, chỉ có thể tránh Ngọc Ưu Liên ra càng xa càng tốt.
Nơi sâu xa trong Minh Hải là một mảng đen kịt, ánh mặt trời không chiếu vào nổi trong Minh Hải, ở đây bất luận là ánh sáng gì cũng đều sẽ bị cản lại bởi oán khí.
Bạch Vũ chìm xuống không ngừng, cố gắng nhen một tia lửa, dùng linh khí bảo vệ, tia sáng nho nhỏ phát ra rọi sáng khu vực nhỏ trước mặt
Bạch Vũ còn chưa kịp tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, một lão quỷ tóc tai bù xù lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, làm nàng sợ phát khi*p, đạp ra một đạp theo bản năng, nhưng lại chỉ đạp vào khoảng không.
Linh hồn lão quỷ trước mặt lượn lờ phất phơ trước mắt nàng, lầm bầm trách móc: "Ngươi muốn đạp ta à? Tại sao muốn đạp ta? Ngươi không biết ta là quỷ à? Ngươi cho rằng ngươi có thể đạp văng ta sao?"
Bạch Vũ cười gượng có chút chột dạ, lui về phía sau: "Này lão nhân gia, lão đột nhiên xuất hiện, ta nhất thời không biết xử lý thế nào, thứ lỗi."
"A, đó là lỗi của ta phải không... À? Ngươi trốn cái gì?" Lão quỷ tiếp tục bám dính lấy nàng không tha.
Bạch Vũ sậm mặt: "Lão nhân gia, lão theo ta làm gì?"
"Lão phu ta vạn năm mới có cơ hội nhìn thấy một người sống, muốn nếm thử mùi vị thế nào."
Bạch Vũ: "... "
Oan hồn ở tầng sâu Minh Hải không giống oan hồn ở thượng tầng, nhìn thấy vật sống là gặm liền, trong đầu vẫn còn lưu lại một chút thần trí. Oan hồn ở chỗ càng sâu thì càng hùng mạnh, càng minh mẫn. Bạch Vũ ước đoán nàng đã chìm xuống nơi rất sâu, ông lão này tuyệt đối đã là oan hồn cấp bậc Đại Đế.
Vốn tưởng rằng hồn phách Đại Đế tốt xấu gì cũng đều biết nói đến đạo lý, không ngờ lại ngang ngược đến như vậy.
Bạch Vũ quay đầu bỏ đi, vừa ngoảnh đầu, lại có năm sáu oan hồn gần đấy cũng xuất hiện bơi tới nàng.
"Nữ tử trắng múp, chạy cái gì, ở lại để cho chúng ta nếm thử." Vài hồn phách bơi tới nàng một cách chậm rãi, động tác bọn họ trông rất chậm chạp, lại vội vã vây kín toàn bộ đường lui của Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm thấy có chút không ổn, giọng đầy tình cảm la lớn: "Nói như thế nào thì kiếp trước các lão cũng là nhân vật cấp bậc Đại Đế, làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn thịt người như vậy?"
Vài vị lão già sửng sốt một chút, đối mặt nhìn nhau: "Kiếp trước? Kiếp trước chúng ta là ai?"
"Ta không nhớ rõ."
"Ta cũng không nhớ rõ."
Ông lão tóc tai bù xù kia gãi đầu một cái: "Ta hình như nhớ tới một chút, dường như ta đã làm sư phụ của rất nhiều người, thu nhận rất nhiều đệ tử."
Bạch Vũ lập tức nói tiếp: "Đúng rồi, lão có rất nhiều đệ tử, nhất định là chưởng môn một đại môn phái, nếu để cho đệ tử của lão biết sư phụ của họ lại đi ăn thịt người, sẽ rất mất mặt!"
Ông lão nhức đầu: "Phải? Ta là chưởng môn, ta có đệ tử... Ăn thịt người sẽ dọa bọn chúng chạy hết... nhưng mà đệ tử của ta đang ở nơi nào?"
Mấy ông lão khác trầm ngâm suy nghĩ nói: "Hẳn là giống như ngươi cũng đã ૮ɦếƭ rồi, chúng ta đều ૮ɦếƭ hết, khẳng định bọn họ cũng đã ૮ɦếƭ sạch.
"Bọn họ đều ૮ɦếƭ hết? ૮ɦếƭ như thế nào? Ta ૮ɦếƭ như thế nào?" Ông lão tóc tai bù xù tự lẩm bẩm, bỗng nhiên oán khí toàn thân tăng vọt, mắt trần có thể thấy khí đen bao phủ ở quanh người lão, gần như muốn nhấn chìm lão.