Bạch Vũ hít sâu một hơi, nàng cũng không nghi ngờ lời nói của Thượng Quan Vân Trần.
12 thanh phi đao đã đánh nát Đại Địa Hộ Thuẫn của Tiểu Hôi, công kích như vậy rất khủng bố.
Bây giờ lực phòng ngự của Tiểu Hôi đã cao tới 90 điểm, sức chịu đựng cũng còn 88 điểm, hơn nữa nó tu luyện Kim Cương Phách Thể, lực phòng ngự có thể tăng gấp bội, sức chịu đựng của Hộ Thuẫn cũng gần 200, đã dễ dàng bị đánh nát như vậy!
Nàng nhìn 36 ngọn phi đao điên cuồng đâm loạn trên người bốn con Triệu hoán thú.
Tiểu Thanh chỉ có thể không ngừng đánh rớt, ngọn lửa của nó không hề có chút tác dụng gì với phi đao.
Oản Lý Băng Sương của Băng Hồ có thể đông cứng phi đao lại, nhưng vô dụng, chỉ đông lại, không thể hủy diệt, cũng chỉ có thể luôn luôn tránh né không dứt.
Tiểu Bạch cũng không bắt được những phi đao này.
Trảm Nguyệt ở trong lòng Bạch Vũ, cũng không thể không đành chịu, chỉ có thể dùng Khô Mộc Phùng Xuân giúp bọn nó khôi phục ở lúc bọn nó bị thương.
Những phi đao này khéo léo linh hoạt, tốc độ nhanh như tia chớp, vô cùng cứng rắn, chúng có thể tránh né công kích từ Triệu hoán thú rất dễ dàng, tìm đúng chỗ yếu nhất để tấn công, thậm chí chúng còn có thể phối hợp lẫn nhau.
Vẻn vẹn 36 ngọn phi đao, mỗi một chuôi đều là một thứ νũ кнí chém Gi*t lợi hại.
Bạch Vũ thật không rõ sao Thượng Quan Vân Trần đồng thời khống ૮ɦếƭ được 36 phi đao, còn khống chế tốt như vậy? Từ khi nào hắn ta luyện được tuyệt kỹ như vậy?
Bạch Vũ đang suy nghĩ, bỗng nhiên Trảm Nguyệt từ trong lòng nàng nhảy ra, mạnh mẽ nhấc chân lên.
Bạch Vũ ngẩng đầu, không biết từ lúc nào phi đao lại lặng yên không một tiếng động bay tới cố ép nàng, Trảm Nguyệt phát hiện kịp thời, – V.O, một chưởng đánh bay một thanh.
Vẫn còn một thanh nhanh chóng nghênh diện đâm tới Bạch Vũ.
Ánh mắt như nước của Bạch Vũ dao động, thân người nhanh chóng lùi lại, gắt gao nhìn chằm chằm phi đao bay vụt đến.
Ngọn lửa khủng bố nổ tung, cùng với chưởng phong Phách Thiên Liệt ầm ầm đánh ra.
Phi đao Lưu Ly xông qua Lưu Hỏa, ngọn gió sắc bén bổ chưởng phong ra, đâm về phía Bạch Vũ với thế không thể đỡ. Lưỡi đao lóe lên mũi nhọn lạnh băng, còn dính vết máu, tiếng đao thông suốt, hưng phấn chiến đấu giống như đã nhiều năm rồi mới được thấy lại ánh mặt trời.
"Hỏng bét!"
"Công chúa!"
Mọi người đang xem cuộc chiến ào ào đứng dậy, trừng lớn mắt nhìn về phía Bạch Vũ. Vẻ mặt đám người Ám Lân đại biến, mọi người ở Viện Trưởng Lão càng hoảng sợ muốn bổ nhào lên lôi đài, nhưng hoàn toàn không kịp.
"Bạch Vũ, đáng tiếc, nếu ngươi bằng lòng trở về cùng ta thì sẽ không phải ૮ɦếƭ rồi." Thượng Quan Vân Trần thở dài một tiếng, trong mắt lại tràn đầy ý tiếc hận.
Ầm - -
Phi đao Lưu Ly đánh nứt băng Bạch Vũ đông kết lại, ᴆục thủng một tầng Đại Địa Hộ Thuẫn mà Bạch Vũ thêm vào cho bản thân, mắt thấy sẽ đâm vào cổ họng Bạch Vũ.
Lôi đài bên kia, mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, áp lực quanh thân lạnh tới cực điểm, nộ khí hủy thiên diệt địa dựng lên, bỏ Ngọc Ưu Liên lại, bóng dáng như du long đi thẳng đến chỗ Bạch Vũ.
"Đừng!" Đột nhiên Bạch Vũ mở miệng, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lại, cái chuôi cuồng ngạo khát máu này, phi đao thế không đỡ nổi lại bị Bạch Vũ nhẹ nhàng kẹp lấy.
Nhất thời, sắc mặt mọi người vừa mới sợ hãi trở nên kỳ dị.
Không phải phi đao này rất lợi hại sao? Ngay cả phòng ngự của Ngũ Hành Bạch Hổ và Đại Địa Hôi Hùng cũng có thể ᴆục thủng, sao đến trên tay Bạch Vũ, đã bị Bạch Vũ bắt được? Chẳng lẽ phi đao này tấn công còn phải nhìn người?
Thượng Quan Vân Trần khó tin nhìn chằm chằm phi đao trong tay Bạch Vũ, phẫn nộ rống to: "Ngươi đã làm gì?"
Bạch Vũ đùa nghịch phi đao trong tay, mỉm cười: "Thì ra phi đao này đã nuôi ra sinh mệnh, có đao hồn rồi."
"Đúng thì thế nào?" Thượng Quan Vân Trần dữ tợn nhìn Bạch Vũ, rất không hiểu.
Vẻ mặt Bạch Vũ lạnh xuống, lườm Thượng Quan Vân Trần một: "Ngươi quên ta là người như thế nào sao? Ta là huyết mạch của Thần Sáng Thế, vùng Đại Lục này là tổ tiên của ta sáng chế ra, sinh mệnh trên cả vùng Đại Lục này cũng là tâm huyết của người mà thành."
Lòng Thượng Quan Vân Trần hơi phát run, dường như hiểu rõ gì đó, lại không nắm được: "Ngươi có ý gì?"
"Tuy phi đao của ngươi đã nuôi ra được đao hồn rất lâu, nhưng cũng chưa trưởng thành, chúng vẫn còn nhỏ." Bạch Vũ cười tủm tỉm nói.
Bỗng nhiên Tề trưởng lão hiểu ra: "Đúng rồi! Tất cả sinh mệnh trời đất tạo ra, ban đầu đều có sự tôn kính với huyết mạch Thần Sáng Thế, hồn đao này vẫn còn ở giai đoạn khởi điểm, tự nhiên sau khi nhận ra hơi thở của công chúa Bạch Vũ sẽ không tiếp tục công kích, thì ra là thế! Ha ha - - Thượng Quan Vân Trần, lần này ngươi phải thất vọng rồi."
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, cho tới bây giờ hắn ta không nghĩ tới hồn đao phi đao Lưu Ly lại sẽ nghe lời Bạch Vũ! Phải biết rằng hắn ta vì khiến phi đao Lưu Ly nghe lời, thậm chí dù không thích cũng phải dùng máu của bản thân đi nuôi, kết quả Bạch Vũ chỉ dùng hơi thở Thần Sáng Thế, phi đao Lưu Ly đã phục tùng, vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hắn ta vĩnh viễn cũng kém Bạch Vũ? Hắn ta nhất định không phải là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện? Dựa vào cái gì? Hắn ta và Ngọc Ưu Liên đều muốn Gi*t Bạch Vũ, vì sao nàng còn muốn trở về!
Mặt Thượng Quan Vân Trần giận dữ, khuôn mặt đều vặn vẹo tới cực điểm.
Ầm - -
Bên cạnh lôi đài, Dạ Quân Mạc không lại đến lôi đài của Bạch Vũ cứu viện nữa, nhưng Ngọc Ưu Liên lại nhân cơ hội đánh lén Dạ Quân Mạc, Ngũ Hành Thanh Long bị Cửu Thiên Lôi Điện bổ trúng, trọng thương, – V.O, sức chịu đựng gần như chỉ còn lại một thành.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua bên kia, trong mắt xẹt qua chút vẻ giận dữ, ánh mắt sắc bén bắn về phía Thượng Quan Vân Trần, bóng dáng chuyển động, lại thoải mái đoạt được tám ngọn phi đao Băng Hồ đông cứng lại, ngay sau đó, nàng lại lấy được phi đao tập kích Tiểu Hôi.
Chỉ qua mấy hơi thở, Bạch Vũ đã thu toàn bộ ba mươi sáu thanh phi đao vào trong nhẫn Bách Vũ.
"Lên!" Bạch Vũ lạnh lùng chỉ vào Thượng Quan Vân Trần, năm con Triệu hoán thú lập tức phát động tấn công Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần lập tức muốn trốn, hắn ta nhờ vào thời gian phi đao phóng ra khôi phục phần lớn linh mạch tổn thương, triệu hoán ra hai con Kỳ Lân, bản thân lại nhanh chóng bay lên nhảy xuống lôi đài bên cạnh.
"Muốn chạy? Ngươi nằm mơ!" Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, Tiểu Thanh lập tức lao xuống ngăn ở phía trước Thượng Quan Vân Trần, Bạo Liệt Lưu Hỏa nghênh diện phun ra.
Thượng Quan Vân Trần kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.
Hai con Kỳ Lân phía sau, vừa triệu hồi ra đã bị Tiểu Bạch và Băng Hồ của Bạch Vũ tiêu diệt hết.
Bạch Vũ bước từng bước một đến chỗ Thượng Quan Vân Trần, sát ý trong mắt không che giấu chút nào, nhìn đến mức lòng Thượng Quan Vân Trần run lên: "Ngươi, ngươi dám Gi*t ta?"
Bạch Vũ hơi híp mắt: "Ngươi cảm thấy ta không dám Gi*t ngươi?"
"Ta là vị hôn phu của ngươi!"
"Trí nhớ của ngươi không tốt lắm nhỉ, bây giờ ngươi là vị hôn phu của Ngọc Ưu Liên, về phần ta, đã sớm bị ngươi Gi*t rồi. Bản thân nương ta cũng bị cha ngươi hại ૮ɦếƭ rồi. Thù này, không thể không báo! Hôm nay hãy kết thúc đi!" Bạch Vũ vung tay lên.
Năm con Triệu hoán thú lập tức tiến lên bao vây, ngay cả Trảm Nguyệt cũng lên, Gi*t một tên ra vẻ có linh mạch Thần Hoàng, Bạch Vũ rất cẩn thận, cần phải bảo đảm xử lý được Thượng Quan Vân Trần.
Ầm ầm ầm - -
Mây sấm trên trời quay cuồng, bỗng nhiên hơn mười tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ xuống bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.
Năm con Triệu hoán thú lập tức tản ra bốn phía, Ngọc Ưu Liên thừa dịp trong nháy mắt bọn nó tản ra, nhảy tới bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.
Linh khí dồi dào ngưng tụ thành một mũi nhọn đâm thẳng vào Bạch Vũ.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, đột nhiên lui về phía sau.
Tiểu Hôi lập tức tiến lên ngăn cản.
Chỉ nghe một tiếng nổ tung, Đại Địa Hộ Thuẫn trên người Tiểu Hôi lại vỡ vụn, thậm chí mũi nhọn còn thương tổn đến da lông của nó, sức chịu đựng giảm mạnh ba thành.
Lực lượng thật là khủng khi*p, quả nhiên là lực lượng của Thần Hoàng, không thể địch lại được.
Tuy rằng Đại Đế đã đứng ở đỉnh thế giới, nhưng vẫn kém Thần Hoàng một khoảng lớn.
Đi vào Thần Hoàng, sẽ đại biểu tiến vào một cảnh giới khác, chẳng những Triệu hoán thú đều có thể tu luyện đến mãn cấp, còn có thể thêm lực lượng của Triệu hoán thú lên người bản thân, uy lực linh thuật mà chủ nhân sử dụng tuyệt sẽ không kém hơn Triệu hoán thú.
Cho dù Triệu hoán thú không xuất hiện, bản thân cũng đủ để đối phó với tất cả Triệu Hoán Sư dưới cấp bậc Đại Đế.
"Ngọc Ưu Liên, ngươi đang làm cái gì? Đây là tỷ thí lôi đài, đối thủ của ngươi là Dạ Quân Mạc!" Tề trưởng lão hét lớn.
Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải vừa rồi Dạ Quân Mạc cũng muốn cứu Bạch Vũ sao?"
Dạ Quân Mạc đuổi Gi*t đến nới, lạnh lùng khinh thường liếc qua Thượng Quan Vân Trần nửa ૮ɦếƭ nửa sống nấp ở phía sau Ngọc Ưu Liên: "Ta chỉ là muốn, chưa ra tay."
Ngọc Ưu Liên cắn răng: "Coi như trận này hắn thua, ta và ngươi tiếp tục tỷ thí."
"Không được, tỷ thí còn chưa xong, tỷ thí lôi đài ở Đại hội trăm phái cũng không phải nhận thua là có thể xuống, phải ૮ɦếƭ hoặc là tự bản thân đi xuống lôi đài. Rõ ràng hắn ta vẫn còn ở trên lôi đài!" Bạch Vũ quyết đoán từ chối.
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên trầm xuống, đột nhiên vươn tay đánh Thượng Quan Vân Trần ra ngoài, ném xuống dưới lôi đài."Ngươi dám!" Bạch Vũ lập tức sai Tiểu Thanh đuổi theo, móng vuốt của nó nháy mắt bắt được Thượng Quan Vân Trần bay ở giữa không trung, nắm Thượng Quan Vân Trần quay lại, móng vuốt sắc bén thiếu chút nữa đã xé nát Thượng Quan Vân Trần.
"Khốn kiếp!" Vẻ mặt Ngọc Ưu Liên lạnh như băng, giận tím mặt, năm con Triệu hoán thú bên cạnh điên cuồng phát động công kích về phía Bạch Vũ.
Dạ Quân Mạc lập tức ngăn cản, Đế Vương Bạch Viên giống như ngọn núi che ở trước người bọn họ.
Ngũ Hành Thanh Long và Ngũ Hành Chu Tước cuồng bạo khởi xướng tiến công.
Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi khu hỗn chiến, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cũng gia nhập chiến đấu, để Băng Hồ lập tức đi tru sát Thượng Quan Vân Trần.
"Ngọc Ưu Liên đã làm trái quy tắc, chúng ta cũng không cần vâng theo quy tắc làm gì, ngươi có bản lĩnh thì đánh bại hai người - ta và Dạ Quân Mạc, cứu Thượng Quan Vân Trần đi, nếu không... ngươi cũng cùng ૮ɦếƭ đi!" Bạch Vũ không chút khách sáo nói.
Trong lòng Ngọc Ưu Liên kinh hãi, đây thật là lời Bạch Vũ nói ra sao? Rốt cuộc cũng không chút khách sáo muốn tới Gi*t bọn ta rồi.
Ngọc Ưu Liên kiều mị cười to: "Tốt lắm! Như vậy mới đúng, như vậy mới là công chúa Sáng Thế Thần Điện, dù sao ngươi cũng là đời sau của Thần Sáng Thế, sao có thể luôn luôn yếu đuối. Chỉ là, – V.O, ngươi muốn Gi*t ta cũng không dễ như vậy, ta để cho ngươi xem bản lĩnh của ta!"
Ngọc Ưu Liên lấy một lọ đan dược ra, trực tiếp nuốt vào miệng, đột nhiên linh khí quanh thân nàng ta tăng vọt gấp bội.
"Là Tạo Hóa Linh Thảo tăng linh khí và linh mạch!" Trong mắt Bạch Vũ phóng ra ánh sáng rực rỡ, cũng lấy ra một đóa giống như đóa hoa, ném cho Dạ Quân Mạc: "Ăn đi."
Dạ Quân Mạc không nói hai lời ăn vào, hiệu quả còn tốt hơn Tạo Hóa Linh Thảo Ngọc Ưu Liên ăn vào.
Không chỉ tăng vọt lực công kích, ngay cả Triệu hoán thú của hắn cũng lâm vào trong cuồng bạo, tăng trưởng lực công kích và lực phòng ngự ngẫu nhiên đánh trên diện rộng.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trở nên rất khó coi.
Bạch Vũ mỉm cười: "Ngọc Ưu Liên, ta chính là Y Sư, nói về dược liệu lại rất quen thuộc, sao ngươi có thể hơn ta? Muốn dùng dược liệu đến đề thăng, ta càng biết đề thăng hơn ngươi."
Hơi thở trên người Dạ Quân Mạc tăng vọt, ngay cả Ngũ Hành Thanh Long vừa rồi trọng thương cũng đã khôi phục nhờ Dạ Quân Mạc nhận được linh khí tràn đầy.
Công kích cuồng bạo một chút đã làm cho Ngọc Ưu Liên lâm vào hiểm cảnh, phiền phức của nàng ta chính là Triệu hoán thú của Bạch Vũ cũng công khai gia nhập vào.
Trảm Nguyệt thích thú tung Khô Mộc Phùng Xuân ra, trị thương cho Triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc, mấy con Triệu hoán thú có lực công kích rất mạnh khác càng đuổi theo Thượng Quan Vân Trần không tha.
Bây giờ Thượng Quan Vân Trần bị tính sổ lên người, hoàn toàn không có sức lực phản kháng, chỉ có thể tránh ở phía sau Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên đối mặt với công kích cuồng bạo của Dạ Quân Mạc cũng không cố nổi, còn phải vội cứu viện Thượng Quan Vân Trần, tức giận đến rất muốn trực tiếp không quan tâm hắn ta nữa, mặc cho hắn ta tự sinh tự diệt.
Nhưng nàng ta không thể, Thượng Quan Dương vẫn còn sống tốt, nàng ta không thể thấy con ông ta ૮ɦếƭ mà không cứu ở trước mặt ông ta.
Ầm - -
Thiết Hoa Báo của Ngọc Ưu Liên bảo vệ trước Thượng Quan Vân Trần, mất đi sự bảo vệ của Bạch Ngọc Khuyển, sau một trận va chạm mãnh liệt, Bạch Ngọc Khuyển ngã ở trước móng Ngũ Hành Chu Tước.
Mấy con Triệu hoán thú còn lại cũng lục tục bị thương, Ngọc Ưu Liên miễn cưỡng dùng linh khí của bản thân chống lại Hỏa Diễm Thanh Điểu của Bạch Vũ. Nhưng vẫn vô dụng, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cộng lại có 9 con Triệu hoán thú, mỗi một con đều là sự tồn tại khủng bố, trong đó còn có một con Trảm Nguyệt hệ Mộc, nháy mắt có thể cứu sống một con Triệu hoán thú gần ૮ɦếƭ.
Thế này còn đánh thế nào nữa?
Ngọc Ưu Liên không ngừng lui về phía sau, – V.O, muốn chạy ra lôi đài, nhưng chín con Triệu hoán thú đủ để bao vây nàng ta.
"Ám Dạ Đế Quốc, đúng là rất tốt. Cái gọi là công bằng của Đại hội trăm phái chính là như thế này sao? Coi như hôm nay ta được mở mang kiến thức rồi." Ngọc Ưu Liên tức giận nói.
Bạch Vũ không cho là đúng: "Đây không phải là ngươi tự tìm à? Rõ ràng ngươi có thể một mình đấu với Dạ Quân Mạc, lại muốn đến tham gia trận chiến của ta và Thượng Quan Vân Trần, bây giờ chúng ta là hai đấu hai, không có gì là không công bằng."
Ngọc Ưu Liên không lên nổi một hơi, thiếu chút nữa đã nghẹn ૮ɦếƭ, quay đầu nhìn Thượng Quan Vân Trần nửa ૮ɦếƭ nửa sống, đây là hai đấu hai sao? Thượng Quan Vân Trần đã như vậy, chỗ nào coi như là còn lực chiến, rõ ràng chính là một kẻ liên lụy.
Trên khuôn mặt 乃úp bê này của nàng ta xuất hiện một chút sắc bén: "Đây là các ngươi ép ta."
Ầm - -
Chỉ thấy Ngọc Ưu Liên vung bàn tay to lên, bốn con Triệu hoán thú Thần vực liều ૮ɦếƭ xông đến Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc lập tức gọi Ngũ Hành Thanh Long lui về ngăn cản.
Mà đột nhiên một con Triệu hoán thú phi hành duy nhất của Ngọc Ưu Liên – Đại Bằng Điểu lại quay đầu lao xuống lôi đài, hình thể tăng vọt, mở rộng hai cánh gần như che đậy hơn một nửa bầu trời.
Nó hót dài một tiếng, vỗ cánh vung lên, trong lông chim rất nặng vẩy ra khói đen dày đặc.
"Đây là cái gì?" Mọi người đang xem cuộc chiến ở gần lôi đài kinh hãi, nháy mắt bị khói đen bao phủ, một vài người có thực lực yếu nháy mắt đều ngã xuống.
"Không tốt! Có độc! Đây là khói độc, chạy mau!" Mọi người lập tức kinh hoảng chạy ra ngoài, nhưng tốc độ khuếch tán của khói độc thật sự quá nhanh.
Đại Bằng Điểu dùng sức quạt hai cánh, nháy mắt cuồng phong tàn sát bừa bãi, một trận càn quét mặt đất, cuồng phong hủy diệt bầu trời càn quét khắp hoang mạc, khói độc màu đen theo gió lớn đảo qua mặt đất, bao phủ trăm dặm gần lôi đài.
Các vị Chưởng môn và Trưởng lão bị bao phủ ở trong khói độc hoàn toàn không có cách nào tránh né, bọn họ nín thở, lại không ngừng có người ngã xuống, ở trong khói độc càng lâu, sẽ trúng độc càng sâu, cuối cùng nhóm Tôn chủ đều không chống đỡ nổi, cường giả cấp bậc Đại Đế cũng bắt đầu buồn ngủ.
Chưởng môn Vân Kiếm Tông - Vân Bất Phàm hung hăng cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng giữ vững tỉnh táo, từ lúc khói độc xuất hiện ông ta đã lập tức ngừng hô hấp, nhưng vẫn đã bị trúng độc.
Khói độc này vô cùng khủng bố, thậm chí có thể thông qua làn da trực tiếp tiến vào máu, làm cho bọn họ mê man vô lực, cho đến khi tử vong.
Cùng lúc khói độc phát tác, Bạch Vũ đã nhận ra loại độc này đáng sợ, loại độc này là Khói độc, tên rất bình thường, lại vô cùng đáng sợ, tuy rằng không phải là một trong thiên hạ chí độc, lại nổi danh cùng thiên hạ chí độc.
Bởi vì loại độc này, một khi phát tác thì hơn một vạn thi thể nằm xuống, trong vòng ngàn dặm chung quanh không có một ngọn cỏ, đủ để hủy diệt một tòa thành.
Khói độc khuếch tán vô cùng điên cuồng, hơn nữa chỉ cần một chút cũng đủ để khiến người trúng độc, cho dù ở trong không khí vô cùng loãng, độc tính cũng sẽ không giảm bớt nửa phần.
Ánh sáng màu lục hiện lên trên người Bạch Vũ, Trảm Nguyệt dùng Tịnh Nguyệt tiêu trừ sạch độc tính của Bạch Vũ và Triệu hoán thú khác trước.
Bây giờ Bạch Vũ đã không còn huyết mạch Sáng Thế, nàng không có được thể chất bách độc bất xâm, trúng độc lập tức sẽ tẩy sạch cùng với máu khiến cho người ta khởi tử hồi sinh.
Bạch Vũ đang cùng lúc dùng Tịnh Nguyệt tẩy trừ độc tố cho Dạ Quân Mạc, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Ưu Liên: "Đây là thủ đoạn của ngươi sao? Gi*t tất cả Chưởng môn và Trưởng lão đến đây?"
Có hơn một nửa Chưởng môn trong này đều là môn phái phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện, luôn luôn đi theo Sáng Thế Thần Điện. Những người này, Bạch Vũ cũng không mong có thể nói khiến bọn họ phục mà quay lại bắn quân mình, cùng theo đối phó Sáng Thế thần điện.
Nhưng nàng không nghĩ tới Ngọc Ưu Liên lại hạ độc Gi*t sạch, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ.
Ngọc Ưu Liên cười xinh đẹp: "Thế nào, không thể sao? Ta biết suy nghĩ của ngươi, vì không để các ngươi liên hợp với bọn họ đối phó Sáng Thế Thần Điện, vẫn nên để cho bọn họ ૮ɦếƭ trước thì tốt hơn. Về phần môn phái bọn họ để lại, tự nhiên Sáng Thế Thần Điện sẽ có cách nắm trong tay.”
Sắc mặt các Chưởng môn còn chưa hôn mê, rùng mình một, thật ngoan độc!
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này, người đều phải ૮ɦếƭ ở đây, còn nói gì mà nắm Ngũ Hành Đại Lục trong tay.” Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, – V.O, Tiểu Thanh lại phóng ngọn lửa ra.
Ngọc Ưu Liên biến sắc: “Ngươi không đi cứu bọn họ sao?” Nàng ta còn hi vọng Bạch Vũ sẽ đi cứu người, để lại một mình Dạ Quân Mạc. Chỉ đối mặt với Dạ Quân Mạc, nàng ta vẫn còn cơ hội chạy thoát.
Nhưng Bạch Vũ lại không đi: “Gi*t ngươi, lại đi cứu bọn họ sau cũng kịp.”
“Khốn kiếp!” Đồng tử Ngọc Ưu Liên co rụt lại, bị linh thuật của ngọn lửa khủng bố ép lui.
Chim Đại Bàng bay lượn ở trên trời cũng bị nhận một kích thật mạnh của Ngũ Hành Thanh Long, thân thể to lớn nện thẳng xuống đất, giống như thác nước đổ xuống, nện mặt đất thành một hố vĩ đại, chấn động khiến mặt đất đều khẽ run lên, ba con Triệu hoán thú còn lại ở phía sau cũng bị trọng thương đến không thể nhúc nhích.
Ngoài miệng Bạch Vũ nói không cứu, lại thả Trảm Nguyệt ra lôi đài.
Trảm Nguyệt vừa thoát ra, đã lập tức giải độc cho Ám Lân, Ám Ưng, nhóm Ngũ Vương, ngay sau đó là mọi người ở Viện Trưởng Lão.
Trảm Nguyệt đã tu luyện Tịnh Nguyệt đến cấp 7, có thể giải độc trên phạm vi lớn, một hơi giải độc cho hơn trăm người cũng không thành vấn đề.
Độc trên người Ám Ưng và Ám Lân vừa được giải, lập tức phóng ra Triệu hoán thú hệ phi hành, nhóm thị vệ Phượng Hoàng cũng thả mãnh thú hệ phi hành ra.
Hơn mười con chim lớn bay lượn ở trong không trung nhấc lên từng trận cuồng phong, uy lực còn khủng bố hơn chim Đại Bàng, khỏi phải nói lập tức thổi tan toàn bộ khói độc trong không khí, rồi sau đó Ám Lân lập tức dẫn theo Trảm Nguyệt đi cứu người.
Ngọc Ưu Liên thấy tình hình này, cắn cắn môi, nàng ta đã không còn sức để tái chiến, bỏ lại tất cả Triệu hoán thú, đột nhiên kéo Thượng Quan Vân Trần dậy, thân mình nhanh chóng lùi lại.
"Đừng hòng chạy." Sát ý xẹt qua trong mắt Dạ Quân Mạc, khí thế cuồng bạo trực tiếp áp bức.
Đột nhiên, Thượng Quan Dương luôn không bị người chú ý lại nhảy lên lôi đài, đồng loạt bắt được tay Thượng Quan Vân Trần, trong tay thoáng hiện lên ánh sáng, ba người nháy mắt biến mất không thấy nữa.