Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 123

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Đương nhiên người có thể dốc sức cho Thượng Quan Vân Trần đều là đệ tử tinh nhuệ nhất của Lương gia, bọn họ vừa ૮ɦếƭ Lương gia chẳng khác nào bị Gi*t, chỉ có thể suy tàn, kẻ thù Lương gia đắc tội trước mắt cũng sẽ xé nát bọn họ!
"Không, điều đó không thể. Hành động của các ngươi không thể nhanh như vậy!" Lương Tộc trưởng ૮ɦếƭ cũng không tin.
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng: "Lương Tộc trưởng, đã bao lâu ngươi chưa trở về gia tộc rồi? Vì đuổi Gi*t Âu Dương Diệp, ít nhất đã một tháng ngươi chưa về đúng không, ba ngày trước liên hệ trong tộc đã bị chặt đứt, ngươi không phát hiện?"
Lương Tộc trưởng hoảng sợ trừng lớn mắt. Gần đây Điện chủ Thượng Quan Vân Trần phát mệnh lệnh, cho dù lật hết Ngũ Hành Đại Lục cũng phải tìm được Gi*t ૮ɦếƭ Âu Dương Diệp nhanh một chút, ông ta dẫn người đi khắp nơi, đã hơn một tháng chưa trở về tộc, thậm chí ngay cả liên hệ trong tộc bị chặt đứt cũng chưa phát hiện.
Thời gian một tháng không lâu lắm, trước kia ông ta bận rộn mấy tháng thậm chí vài năm không quay về cũng rất bình thường, nhưng thời gian một tháng đã đủ để Ám Dạ Đế Quốc tiêu diệt tất cả tinh anh của Lương gia.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không diệt cả nhà ngươi báo thù cho nương ta!" Bạch Vũ nói lạnh như băng.
Thân mình Lương Tộc trưởng run lên. Công chúa vẫn là công chúa thiện lương như vạn năm trước, người già trong tộc yếu hơn người trẻ, nàng còn khinh thường ra tay. Nàng không cần mạng của mọi người Lương gia, chỉ là nàng đã hủy diệt Lương gia.
Ông ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một chân Tiểu Bạch chưởng qua, Tộc trưởng Lương gia mất mạng ngay tại chỗ.
"Xong Lương gia rồi, kế tiếp chính là Hách liên gia." Bạch Vũ nhìn thoáng qua thi thể Tộc trưởng Lương gia, rúc vào lòng Dạ Quân Mạc. Dạ Quân Mạc ôm nàng xoay người rời đi.
Lấn thứ hai Âu Dương Diệp xuất hiện ở Ngũ Hành Đại Lục lại dẫn tới chấn động.
"Nghe nói Âu Dương Diệp ra ngoài mua thuốc cho công chúa! Công chúa đã bị người Thượng Quan Vân Trần phái đi đả thương!"
"Chậc chậc, quả thế, đoạt Thần Điện của người ta còn muốn xử lý người ta, Gi*t người ta một lần còn không buông tha, Thượng Quan Vân bụi Trần cũng thứ là quá thất lễ rồi."
"Nhỏ tiếng chút! Cho dù nói như thế nào bây giờ Thượng Quan Vân Trần vẫn còn là Điện chủ Thần Điện, cẩn thận, để hắn ta nghe thấy được, sẽ chém ngươi."
"Còn để, không nói hắn ta nữa. Ta còn nghe nói có một Đường chủ Khải Thánh điện đuổi Gi*t Âu Dương Diệp, phát hiện tung tích của công chúa, chỉ là đã bị Gi*t rồi."
"Đây không phải là đáng đời sao? Cho dù công chúa bị thương cũng không phải là người ông ta có thể ăn Hi*p."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Sau khi Thượng Quan Vân Trần nghe nói đến lời đồn bên ngoài, quá mức tức giận trái lại khiến hắn ta tỉnh táo. Dù sao thanh danh cũng vẫn như vậy, các Trưởng lão Thần Điện cũng đã xác định chính hắn ta và Ngọc Ưu Liên hại ૮ɦếƭ Bạch Vũ, đã không che giấu được, cũng không sao.
Ngược lại, Ngọc Ưu Liên lại tức giận gần ૮ɦếƭ.
"Tại sao có thể như vậy! Âu Dương Diệp lại không ở Ám Dạ Đế Quốc, rốt cuộc ông ta từ đâu chạy đến?"
"Ai biết. Chỉ là một Âu Dương Diệp mà thôi, ngươi đã chịu không nổi?" Thượng Quan Vân Trần thờ ơ cười nhạo.
"Chỉ là một chuyện của Âu Dương Diệp sao? Sau lưng ông ta là Bạch Vũ! Lương Đường chủ đã ૮ɦếƭ không tính, tất cả tinh anh của Lương gia đều bị Gi*t, ngươi có biết chuyện này có nghĩa gì không?" Ngọc Ưu Liên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng mỏ.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần khẽ chuyển động: "Bạch Vũ đã biết được nguyên nhân bản thân nương nàng ta ૮ɦếƭ rồi."
"Không sai! Lương gia ૮ɦếƭ chính là một sự bắt đầu, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!" Ngọc Ưu Liên nghiến răng nghiến lợi nói.
Thượng Quan Vân Trần không cho là đúng: "Không phải chuyện này nên biết từ sớm rồi sao? Khi chúng ta liên thủ Gi*t nàng ta nên biết sẽ có một ngày như vậy."
"Không, sẽ không có một ngày như vậy." Trên khuôn mặt 乃úp bê của Ngọc Ưu Liên tràn ngập lo âu: "Đã có thể Gi*t nàng ta một lần, cũng có thể Gi*t nàng ta lần thứ hai! Bạch Vũ nhất định phải ૮ɦếƭ."
"Nói không sai." Một giọng nói thô kệch mà uy nghiêm cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Thượng Quan Vân Trần quay đầu vừa thấy, một nam tử trung niên mặc quần áo hoa lệ bước đi long hành hổ bộ (long hành là bước đi lướt nhẹ như mây, đầu không xiên lệch, cổ không cúi xuống. Hổ bộ là đi oai vệ) đến. Thượng Quan Vân Trần vội vàng đứng lên, cung kính nói: "Phụ thân."
"Thượng Quan Điện chủ." Ngọc Ưu Liên cũng lập tức bình tĩnh lại, cười chào.
Người tới chính là Tộc trưởng Thượng Quan gia tộc, Thượng Quan Dương. Sau Loạn thế nguyên niên, Thượng Quan Vân Trần ngồi lên vị trí Điện chủ Thần Điện, ông ta coi như được làm Điện chủ Thiên Thánh Điện, chưởng quản tất cả thế lực của Sáng Thế Thần Điện ở Ngũ Hành Đại Lục và Bát đại thế giới! Có thể xem như là người nắm quyền chân chính ở Sáng Thế Thần Điện.
"Sao hôm nay phụ thân lại đến?" Thượng Quan Vân Trần không hiểu hỏi.
Bình thường Thượng Quan Dương luôn ở Thiên Thánh Điện, chuyện bên trong Thần Điện đều giao cho Thượng Quan Vân Trần và Ngọc gia, không có chuyện gì mà ông ta quan tâm. Cho dù trong khoảng thời gian này các Trưởng lão huyên náo kịch liệt như thế, gần như muốn tách rời ra khỏi Thần Điện, ông ta cũng không tới.
"Vừa nhận được một tin tức, Hách Liên gia bị diệt. Chỉ có Hách Liên Điện chủ ở Khải Thánh Điện may mắn thoát nạn. Lúc ta đuổi tới, lãnh địa Hách Liên gia đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên quá sợ hãi. Hách Liên gia và Lương gia không giống nhau, Hách Liên gia rất có thực lực, nếu không dựa vào Thượng Quan gia, gia tộc Hách Liên hoàn toàn có thể tự thành lập một phái ở Ngũ Hành Đại Lục, hiện tại lại còn nói diệt là diệt!
"Là ai làm?" Thượng Quan Vân Trần thốt ra.
Thượng Quan Dương liếc nhìn hắn ta: "Còn có thể là ai? Là ai sẽ vội vàng diệt Lương gia và Hách Liên gia?"
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần khó coi, chỉ có thể là Bạch Vũ. Nàng đã biết nguyên nhân Bạch Phong ૮ɦếƭ năm đó, lại biết ngoại trừ Thượng Quan gia và Ngọc gia, Lương gia và Hách Liên gia cũng là người tham dự trực tiếp.
Bạch Vũ chính là như thế này, thù của chính nàng còn có thể nhẫn nhịn, thù của mẫu thân nàng tuyệt đối sẽ lập tức báo.
"Hành động thật nhanh. Chẳng lẽ kế tiếp nàng ta sẽ ᴆụng đến Ngọc gia bọn ta? Nàng ta đã quên trên thân nàng ta chảy dòng máu Ngọc gia sao?" Mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm, dùng sức nghiến răng.
"Ngươi sai rồi, người chảy dòng máu Ngọc gia các ngươi chính là Bạch Vũ vạn năm trước, bây giờ chỉ sợ Bạch Vũ tự nhận không hề có nửa điểm quan hệ với Ngọc gia các ngươi." Thượng Quan Dương rất không khách sáo nói.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trắng nhợt, cho dù nàng ta không hài lòng Thượng Quan Dương cũng sẽ ép ở dưới đáy lòng, mặc dù nàng ta thành Thần Hoàng, nàng ta cũng không dám đối địch với Thượng Quan Dương.
Cho đến nay, nàng ta cũng không rõ thực lực của Thượng Quan Dương, càng đừng nói toàn bộ thế lực Thượng Quan thế gia và Sáng Thế Thần Điện, đó là thế lực nàng ta hoàn toàn không đánh lại.
Càng đừng nói bản thân Thượng Quan Dương cũng là một lão hồ ly, lòng dạ sâu không đáy.
Nàng ta rất tự mình biết mình, nàng ta có thể chơi đùa đủ kiểu thủ đoạn với Thượng Quan Vân Trần, nhưng chắc chắn sẽ không thể chơi đùa thủ đoạn với Thượng Quan Dương.
"Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không để Bạch Vũ động đến Ngọc gia các ngươi, ta đã phái bảy tên sát thủ lẻn vào Vực sâu, Bạch Vũ sẽ không sống được lâu đâu." Mặt Thượng Quan Dương không có biểu cảm, giọng điệu bình thản giống như đang nói một câu chuyện quen thuộc.
Vẻ mặt Thượng Quan Vân Trần kinh ngạc: "Người của phụ thân có thể thành công lẻn vào Ám Dạ Đế Quốc? Làm thế nào vậy?"
Sáng Thế Thần Điện luôn muốn phái người tiến vào Vực sâu, trực tiếp hủy diệt từ nguồn gốc Ám Dạ Đế Quốc, nhưng cho dù thử bao nhiêu lần cũng thất bại quay về, thỉnh thoảng cũng có mấy người có thể may mắn một đường xông vào Ám Dạ Đế Quốc, đều bị Sáng Thế Thần Điện coi như bảo bối, không dám sai bọn họ đi ám sát gì, chỉ ở lại đó hỏi thăm chút tin tức.
Lần này phụ thân lại có thể phái người lẻn vào thuận lợi, mà một lần lại có bảy người, khiến hắn ta rất giật mình.
Nói tới chuyên này, trên mặt Thượng Quan Dương cũng không kiềm được vẻ thịt đau: "Mất tổng cộng 80 người."
Thượng Quan Vân Trần xấu hổ co rút khóe miệng, 80 người cuối cùng chỉ vào được 7, một phần mười cũng không tới, Vực sâu quả nhiên khủng bố. Muốn cho hàng loạt nhân mã tiến vào Ám Dạ Đế Quốc là điều không thể.
"Nếu người đã vào, không bằng Thượng Quan Điện chủ sai bọn họ nhanh chóng ra tay." Ngọc Ưu Liên đề nghị.
Thượng Quan Dương lắc đầu: "Chuyện này không vội, dù sao cũng phải tìm một cơ hội tốt."
"Cũng đúng, Dạ Quân Mạc luôn luôn bảo vệ bên cạnh Bạch Vũ, quả thật không dễ ra tay." Ngọc Ưu Liên nhanh chóng đổi lời.
Thượng Quan Dương lại nói: "Dạ Quân Mạc bị thương nặng, còn chưa khỏi hẳn, nhưng Bạch Vũ... ta tính ra tay vào lúc Bạch Vũ sinh con, khi đó tương đối hỗn loạn."
"Sinh con?" Mặt Thượng Quan Vân Trần lúc xanh lúc trắng: "Bạch Vũ mang thai rồi hả? Chuyện khi nào?"
"Còn một tháng nữa sẽ chuyển dạ."
Điều này chẳng phải là nói, từ lúc rời khỏi Đại lục Hiên Thổ, nàng cũng đã mang thai! Là nàng ôm một hài tử đánh nhau với ta?
Nàng lại không hề chiếu cố bản thân một chút nào như vậy, chỉ vì Dạ Quân Mạc? Hài tử cũng là của Dạ Quân Mạc? Vậy mà nàng lại mang hài tử của Dạ Quân Mạc! Rốt cuộc nàng có biết chăm sóc hài tử một khi sinh nó ra không, huyết mạch Sáng Thế của nàng đã được đứa nhỏ kế thừa rồi!
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đổi rồi lại đổi, vừa giận vừa hận Bạch Vũ, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang giận cái gì.
"Gi*t luôn cả hài tử này!" Thượng Quan Vân Trần âm trầm nói.
Thượng Quan Dương vuốt râu: "Đây là đương nhiên. Hài tử của Dạ Quân Mạc, không thể giữ lại. Ta tới là muốn nói với các ngươi, đúng là Âu Dương Diệp ở Ám Dạ Đế Quốc, cùng với Bạch Vũ, chờ sau khi Bạch Vũ ૮ɦếƭ, các ngươi cần phải có một cách, chứng minh chuyện này, đổ tất cả mọi chuyện lên người Dạ Quân Mạc."
"Rõ rồi, tất cả chuyện này đều là âm mưu của Ám Dạ Đế Quốc với ý đồ phân chia Sáng Thế Thần Điện chúng ta." Ngọc Ưu Liên mỉm cười, nói.
...
Sau khi tiêu diệt Lương gia và Hách Liên gia, bụng Bạch Vũ đã rất lớn rồi. Tính toán ngày, đã chín tháng, hài tử có thể ra đời bất cứ lúc nào, nàng đành thành thật ở trong cung điện của Dạ Quân Mạc, không tiếp tục gây phiền phức cho Sáng Thế Thần Điện nữa.
Chỉ là lời đồn bên ngoài vẫn còn tiếp tục được tung ra, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả Bát Đại Thế Giới cũng bắt đầu có lời đồn.
Bạch Vũ vô cùng hài lòng với chuyện này, đương nhiên lời đồn đều do nàng tung ra.
Sự thực chứng minh, có không ít Triệu hoán sư trên Ngũ Hành Đại Lục đều rất rảnh rỗi, nàng chỉ tung ra một chút tiếng gió, những người thích bát quái sẽ mơ mộng một chút tiếng gió thành các loại tuồng, lại thêm chút chỉ dẫn, Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đã bị mắng máu chó đầy đầu, sứt đầu mẻ trán rồi.
Chỉ là bị mắng còn chưa đủ, Bạch Vũ cân nhắc tiếp tục phân chia Sáng Thế Thần Điện như vậy, lôi kéo các Trưởng lão ngay thẳng về bên mình.
Dạ Quân Mạc nhìn đôi mắt Bạch Vũ chuyển động xoay vòng, chỉ biết là nàng đang tính toán gì đó, sờ sờ mặt nàng: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, hài tử cũng sắp được sinh ra, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện khác thì chờ hài tử ra đời rồi lại nói."
Gần đây Dạ Quân Mạc rất căng thẳng, cả ngày nhìn chằm chằm Bạch Vũ, khuôn mặt buộc chặt căng thẳng cả ngày, trông vô cùng nghiêm túc, áp lực quanh thân ép xuống khiến mỗi lần mỗi người trong đám Ám Lân nhìn thấy hắn đều hận không thể đi khỏi đó nhanh một chút.
Bạch Vũ sờ sờ khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Dạ Quân Mạc: "Ta đã biết. Đừng quá lo lắng, Y sư Đông Phương nói, ta dưỡng cực kỳ tốt, vị trí thai cũng rất ngay ngắn, chắc chắn có thể sinh thuận."
"Ừ." Dạ Quân Mạc gật gật đầu, mặt vẫn âm u.
Bạch Vũ bất đắc dĩ, cũng không khuyên nữa, chỉ dựa sát vào, đặt tay hắn lên bụng: "Bọn chúng cử động."
Dạ Quân Mạc cảm nhận được xúc cảm ở lòng bàn tay, tinh thần khẽ động, rốt cuộc khuôn mặt lạnh như băng cũng dịu xuống một chút. Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được hài tử đạp, nhưng mỗi một lần hắn đều vô cùng mới lạ, vô cùng cảm động.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Bạch Vũ phát hiện bảo bảo biết cử động, kích động lôi kéo hắn cùng nhau vuốt bụng nàng, hắn vui vẻ đến mức không biết nên nói gì, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nói không nên lời, khi đó hắn mới có cảm giác làm phụ thân chân thật.
Nữ nhân hắn yêu nhất mang thai bảo bảo cho hắn, hắn đã muốn gặp bọn chúng rồi.
Dạ Quân Mạc không nhịn được ngồi lên giường, ôm lấy Bạch Vũ từ phía sau: "Ta nhất định sẽ không để nàng có chuyện gì, nhất định bảo bảo của chúng ta sẽ sinh ra thuận lợi.
"Ừ." Bạch Vũ dùng sức gật đầu, nàng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này.
Nàng đặt tay lên tay Dạ Quân Mạc: "Chàng đoán cục cưng của chúng ta sẽ là nam hài, hay là nữ hài?"
Dạ Quân Mạc nhếch môi: "Một nam một nữ, tất cả đều có."
Bạch Vũ chu miệng: "Chàng thật là tham lam."
"Đây là vì tốt cho nàng, sinh toàn bộ trong một lần, lần sau đỡ phải lại chịu khổ." Mang thai thật sự là một chuyện rất mệt, Dạ Quân Mạc không nỡ để Bạch Vũ lại chịu thêm một lần nữa.
"Ngộ nhỡ không phải thì sao? Nếu cả hai đứa đều là nữ hài thì sao?" Ánh mắt Bạch Vũ tha thiết nhìn bụng.
"Nữ hài càng tốt, nữ hài giống nàng, rất đẹp?" Dạ Quân Mạc càng vui vẻ.
Bạch Vũ lại sờ sờ bụng: "Mà ta càng muốn có nam hài, ta muốn có hai tiểu Dạ, anh tuấn tiêu sái, ra cửa sẽ khiến một đám người say mê, haha..."
"Có ta cho nàng nhìn không đủ sao, nhìn hài tử làm gì?" Dạ Quân Mạc ghen hôn một cái lên trán Bạch Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, ngay cả hài tử cũng ghen, Thichtruyen – V.O, còn chưa biết là nam hài hay là nữ hài đâu.
Hai người hàn huyên một lúc Bạch Vũ đã mệt mỏi, rất nhanh ngủ mất.
Dạ Quân Mạc nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng lên giường, bản thân mình thì dựa vào nàng mà ngủ.
Đêm đó, Bạch Vũ lại cảm thấy đau bụng.
Dạ Quân Mạc sợ tới mức thiếu chút nữa đánh thức cả tòa cung điện, vội vàng bế nàng vào phòng sinh, đã sớm sắp xếp bà mụ xong, Y sư Đông Phương cũng đã bị Ám Lang vô cùng lo lắng túm đến chờ đợ trước rồi.
Ám Lân, Ám Lang, Ám Ưng, còn có Dạ Vương và Ảnh Vương đều chạy đến, vừa đến cửa phòng sinh, lại thấy mặt Dạ Quân Mạc tái nhợt.
Ám Lang ngạc nhiên nhìn Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, người không khỏe sao? Sao mặt trắng bệch như vậy?"
"Chắc là bị dọa." Ám Lân nói.
"Làm sao có thể?" Thánh Quân nhà hắn anh minh thần võ, sẽ bị nữ nhân sinh hài tử dọa sao?
"A..." Trong phòng sinh truyền ra một tiếng hét thảm.
Mặt Ám Lang thoáng cái cũng trắng bệch, cái này cũng quá dọa người rồi.
Ám Lân miễn cưỡng cố giữ bình tĩnh vỗ vỗ vai Dạ Quân Mạc: "Đừng lo lắng, nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy."
"Cần bao lâu?" Mặt Dạ Quân Mạc trắng bệch, hỏi.
Sắc mặt Y Sư Đông Phương cũng không dễ nhìn, nói: "Chuyện này phải xem tình huống, có thể một hai giờ, cũng có thể một hai ngày."
Một hai ngày? Khuôn mặt trắng bệch của Dạ Quân Mạc hoàn toàn không có chút máu, Bạch Vũ sợ đau như vậy, nếu đau một hai ngày như vậy thì sao có thể chịu đựng được?
Hắn lại lập tức muốn đẩy cửa ra xem Bạch Vũ.
Y Sư Đông Phương sợ hãi: "Thánh Quân, người muốn làm gì? Nam nhân không thể vào phòng sinh."
"Cút!" Dạ Quân Mạc đẩy ông ta ra, Dạ Vương và Ảnh Vương vội vàng bước lên phía trước ngăn cản.
...
Trong phòng, Bạch Vũ chỉ cảm thấy đau! Đau quá! Vô cùng đau! Đau đến mắt đều không còn thấy rõ ràng, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng muốn ngất đi.
Đột nhiên, bà mụ luôn luôn giúp nàng sinh lại ngã xuống, Bạch Vũ lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trong mắt mơ hồ nhìn thấy một thứ sắc bén đánh về phía nàng.
Sát thủ? Đùa à? Giờ phút này có sát thủ xông tới? Rõ ràng Dạ Quân Mạc đã bố trí ám vệ cả tòa cung điện, gần phòng sinh càng có đội quân hùng hậu canh giữ, thích khách vào bằng cách nào?
Tất cả những người có thể đi vào phòng sinh đều do Dạ Quân Mạc chọn lựa mấy tháng, tuyệt đối không có vấn đề.
Kết quả bây giờ lại có sát thủ tiến vào?
Bạch Vũ thật sự không thể tin được, nhưng nàng vẫn nhanh chóng kịp phản ứng.
Ầm - -
Đột nhiên, Tiểu Bạch xuất hiện, giơ móng vuốt sắc bén lên, một chiêu đỡ thứ sắc nhọn kia.
Sát thủ giật mình nhìn Bạch Hổ trước mắt, bảo kiếm của hắn dùng Tử Kim cứng rắn nhất trên thế giới và Huyễn Ảnh Thủy Tinh tạo ra, có thể bổ được thân xác của Triệu hoán thú hệ Thổ cấp 8.
Nhưng con Bạch Hổ trước mặt này lại nhẹ nhàng bắt được thân kiếm, móng vuốt xù lông lại không hề bị thương một chút nào.
Hắn ta rút mạnh bảo kiếm về, mũi kiếm lại bị chặt đứt!
Sát thủ hít một hơi, móng vuốt có thể chém nát tất cả, chẳng lẽ là Ngũ Hành Bạch Hổ? Chẳng lẽ người hắn phải Gi*t này thật sự là công chúa Bạch Vũ.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn đã đến đây, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn ném bảo kiếm đi, nháy mắt gọi Triệu hoán thú của mình ra, ba con Triệu hoán thú U Linh ngăn cản Tiểu Bạch lại, thân hình giống như bóng dáng quỷ mị xuyên qua Tiểu Bạch, đi đến bên cạnh Bạch Vũ, lại nhấc một tay lên, đánh một chưởng về phía Bạch Vũ.
Ầm - -
Cửa phòng bị phá mở, Dạ Quân Mạc một thân sát ý cuồng bạo xông tới, sát thủ quá sợ hãi, tay khẽ run rẩy, khi thế sắc bén của Dạ Quân Mạc quét đến, uy thế ngập trời, giống như Thiên Phạt, nện thật mạnh lên người sát thủ.
Sát thủ vội vàng né tránh, lực lượng ầm ầm hủy điệt nửa gian phòng dễ như trở bàn tay, nhưng không khiến cho Bạch Vũ bị thương một chút nào.
"Hỏng bét!" Đám Ám Lân ngoài cửa lập tức xông vào bên trong, Thichtruyen – V.O, đột nhiên sáu sát thủ áo đen từ bốn phương tám hướng nhảy ra, liều ૮ɦếƭ quấn lấy bọn họ, từng chiêu đều là sát chiêu, giống như liều ૮ɦếƭ không cần mạng, điên cuồng tấn công.
Sáu người đều là Tôn Chủ, thực lực không tính là cao. Ám Lân, đám người Dạ Vương hoàn toàn có thể đối phó, nhưng đối mặt với tư thế không muốn sống của đối phương, bọn họ cũng không dám xem thường, muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ đi giúp đỡ Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ là hoàn toàn không thể.
Tên sát thủ lẻn vào trong phòng này là Triệu hoán Vương giả duy nhất, nếu là lúc trước, đã sớm bị Dạ Quân Mạc Gi*t ૮ɦếƭ.
Nhưng với thực lực hôm nay của Dạ Quân Mạc, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với sát thủ.
Trong lúc nhất thời, hai bên đều giằng co.
Ám Lân lập tức truyền âm cho ám vệ và thị vệ canh giữ ở gần đó, lại phát hiện không thể liên lạc được với tất cả ám vệ, thị vệ, muốn chạy tới cũng phải mất vài phút.
Vài phút này cũng đủ trí mạng rồi!
Bạch Vũ nằm ở trong phòng đã không thể làm chủ suy nghĩ của bản thân mình, nàng chỉ biết là Dạ Quân Mạc đã đến, nàng an toàn, nàng phải sinh hài tử ra.
"Meo..." Cố lên! Trảm Nguyệt bò từ trong linh mạch ra, dựa vào người nàng. Ánh sáng dịu dàng bao phủ ở trên người Bạch Vũ, khiến nàng cảm thấy lại có sức lực rồi.
Bạch Vũ hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng, chậm rãi hít vào, dùng sức.
"Oa - -" Một tiếng khóc nỉ non vang dội vang lên. Tinh thần Dạ Quân Mạc chấn động, cứng rắn chịu đựng sát thủ và sát chiêu, ném Y Sư Đông Phương từ trong hỗn loạn đến bên cạnh Bạch Vũ.
Y Sư Đông Phương vội vàng ôm lấy đứa trẻ mới sinh, liều mạng nói với Bạch Vũ: "Vương Hậu, đừng ngủ! Còn một đứa, còn một hài tử nữa!"
Bạch Vũ mệt không chịu được, nghe được lời nói của Y Sư Đông Phương, chỉ có thể tiếp tục giữ vững tinh thần.
"Oa oa - -" Lại một trận tiếng khóc nỉ non của trẻ con, hài tử thứ hai cũng được sinh ra rồi.
Bạch Vũ không biết bên ngoài thế nào, chỉ biết là hài tử đều được sinh ra bình an, trong lòng cũng thả lỏng, lập tức hôn mê.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc