"Người nghĩ rằng ta không muốn sao?" Ám Lân nghiến răng nghiến lợi: "Sau khi Thần Vực hoàn toàn đóng lại, Tháp Thiên Ky bị hủy diệt, tuy Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần bị thương, nhưng người của bọn họ ở lại Đại lục Hiên Thổ không ít, người lại không khác gì đã ૮ɦếƭ, sao ta dám mạo hiểm đưa người trở về? Chỉ có thể báo cho U Vương và Ảnh Vương tới đón người."
"Bây giờ bọn họ đã đến, ta có thể trở về an toàn?" Dạ Quân Mạc nghi ngờ hỏi.
"..." Ám Lân thoáng cái bị nghẹn, U Vương và Ảnh Vương đã đến, nhưng Sáng Thế Thần Điện cũng phái thêm người. Nếu không gặp phải chuyện Anh Khê đưa tin tức Bạch Vũ trở lại trở về Sáng Thế Thần Điện, khiến cho Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không có cách nào để tới, nếu không thì càng phiền phức.
Hắn không thể không thừa nhận, thật ra lúc ấy cũng bị tin Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ đả kích, đầu óc đều hồ đồ rồi.
"Ít nhất nắm chắc hơn một chút. Người yên tâm, sao ta cũng sẽ không để cho người bị mưu tính ૮ɦếƭ. Trái lại chính người, lần này lấy mạng ra chơi, khi nào mới có thể khôi phục thực lực?” Ám Lân bĩu môi hỏi.
Dạ Quân Mạc trầm ngâm một lúc: “Hai ba năm nữa.”
Ám Ưng giật mình lên tiếng: “Hai ba năm là có thể hả?”
Bây giờ linh mạch của Dạ Quân Mạc tương đối gần như bị phế toàn bộ, muốn tu luyện trở lại cấp bậc ban đầu, tương đối nặng, làm sao hai ba năm là được?
Bạch Vũ cười tít mắt giải thích: “Tuy cảnh giới của hắn rơi xuống điểm xuất phát, nhưng linh mạch cũng không bị thương, Triệu hoán thú cũng không cần bồi dưỡng một lần nữa, tu luyện một lần nữa chỉ là ngưng tụ linh lực thôi, rất nhanh.”
“Vậy là tốt rồi.” Ám Lân gật gật đầu: “Hai ngày nữa chúng ta trở về Ám Dạ Đế Quốc. Tin tức Anh Khê mang về sẽ không giữ được Ngọc Ưu Liên bao lâu, một khi bọn họ xử lý tốt, sẽ tự mình tới Đại lục Hiên Thổ, chúng ta đi càng sớm càng tốt.”
“Người sẽ xử lý lời đồn lần này như thế nào?” Ám Hồ hỏi.
"Xử lý loại lời đồn này, Ám Lân am hiểu nhất, Thichtruyen – V.O, không cần lo lắng." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ tò mò hỏi: "Sao Ám Lân có thể am hiểu xử lý lời đồn?"
"Bởi vì hắn cũng cực kỳ thích rải lời đồn." Ám Hồ lộ ra nụ cười hiếm có.
Ám Lân đen mặt, lời đồn gì gì đó, cũng là νũ кнí tốt, dùng có gì không tốt?
...
Vì thế, ngày hôm sau, Dạ Quân Mạc thức dậy, lời đồn bên ngoài cũng đã bắt đầu biến chất rồi.
"Ngươi nghe nói chưa? Thánh Quân và Bạch Vũ ký khế ước chủ tớ, thành nô lệ!"
"Đúng, ta cũng nghe nói, là Bạch Vũ ép Thánh Quân ký khế ước. Tại sao có thể như vậy? Nghe nói Thánh Quân là Thần Hoàng đó, Thần Hoàng thì sao có thể trở thành nô lệ, quá không thể tưởng tượng được!"
"Đúng vậy, nghe nói Bạch Vũ kia là được Thánh Quân dẫn từ một Vị Diện nhỏ tới, chỉ là một Tôn Chủ, Thánh Quân đối với nàng ta rất tốt, lại lấy oán trả ơn..."
"Đầu óc các ngươi có vấn đề à? Chỉ một Tôn Chủ như Bạch Vũ ép Thánh Quân ký khế ước chủ tớ? Loại chuyện này các ngươi cũng tin? Bạch Vũ đánh thắng được Thánh Quân sao?"
"À, có lẽ là Bạch Vũ thừa dịp lúc người ta gặp nguy?"
"Đừng nói hưu nói vượn, ám vệ bên cạnh Thánh Quân đều là cấp bậc Tôn Chủ và Vương Giả, cho dù Thánh Quân bị thương, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền ૮ɦếƭ Bạch Vũ, đúng không?"
"Nói cũng đúng, hình như chuyện khế ước này không đáng tin."
"Lúc trước có người nói Thánh Quân đã ૮ɦếƭ? Hôm qua còn có người thấy Thánh Quân đang tu dưỡng, hoàn toàn chính là lừa người! Là Sáng Thế Thần Điện truyền ra lời đồn!"
"Thì ra là như vậy, vậy chắc chắn khế ước chủ tớ kia cũng là lừa người!"
"Giỏi cho một cái Sáng Thế Thần Điện. Lúc trước nói Thánh Quân sắp ૮ɦếƭ còn chưa đủ, còn bịa đặt Thánh Quân thành nô lệ, khốn kiếp!"
"Không sai, bọn họ muốn khiến cho chính chúng ta hỗn loạn, mọi người cũng đừng mắc mưu!"
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Ám Lân, lời đồn lại biến thành Sáng Thế Thần Điện tùy tiện tạo ra các lời đồn bôi nhọ Thánh Quân, hễ là lời đồn gây bất lợi với Thánh Quân, tất cả mọi người chớ nên tin.
Cuối cùng, lòng người bất an bên trong Vực Ám Dạ cũng ổn định lại, lúc mọi người nghe nói cần hộ tống Thánh Quân trở về Ám Dạ Đế Quốc, lập tức biểu hiện ra tích cực cao độ, cũng căm thù Sáng Thế Thần Điện.
Lúc trước bọn họ lựa chọn gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chỉ vì có hận thù với Sáng Thế Thần Điện, cảm thấy Ám Dạ Đế Quốc giúp bọn họ báo thù, cảm thấy cuối cùng Ám Dạ Quân Vương có thể hủy diệt Sáng Thế Thần Điện.
Không tin lời đồn không tốt về Dạ Quân Mạc nữa, tự nhiên lại tràn đầy tin tưởng, trung thành và tận tâm với Dạ Quân Mạc.
Ba vị vương cũng đã sớm sắp xếp một đội mặc y phục nhẹ nhàng, đơn giản, bên trong đội chỉ có một chiếc xe ngựa, dùng để hộ tống Dạ Quân Mạc trọng thương, đồng thời Vực Ám Dạ còn chuẩn bị một đội khác, đồng thời xuất phát.
Hai đội mới ra khỏi Vực Ám Dạ lại bị Sáng Thế Thần Điện ngăn cản.
Ám Lân, Ám Ưng và ba vị vương lập tức phòng ngự, tuyệt không bất ngờ.
Sát thủ Sáng Thế Thần Điện phái tới chính là tên thuộc hạ thối tha nhất của Thượng Quan Vân Trần, Thượng Quan Phi Bình. Cũng là một Đường chủ, chưởng quản tất cả thích khách của Sáng Thế Thần Điện.
Lúc Bạch Vũ còn ở, Sáng Thế Thần Điện không có tổ chức thích khách, tổ chức này là Thượng Quân Vân Trần một tay thành lập sau khi Bạch Vũ ૮ɦếƭ. Không biết ám sát bao nhiêu môn phái thế gia không chịu thuận theo Sáng Thế Thần Điện.
"Hô hô, ba vị vương đều ở đây, xem ra ta chọn đội ngũ không sai, Dạ Quân Mạc ở ngay trong xe ngựa này." Thượng Quan Phi Bình cười ha ha, ánh mắt tàn nhẫn thị huyết, giống như một con rắn độc theo dõi con mồi.
Dạ Vương hừ lạnh: "Thượng Quan Phi Bình, chỉ bằng ngươi cũng dám chặn đường, cút qua một bên cho bổn vương!"
Thượng Quan Phi Bình cười lạnh: "Ta cũng không nói ta tới một mình."
Lả tả - -
Bỗng nhiên, hơn mười bóng người từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới xe ngựa, Thichtruyen – V.O, vây quanh chung quanh xe ngựa, đám người Ám Lân lập tức bảo vệ xe ngựa, không chút khách sáo phản kích.Thượng Quan Phi Bình ở trước xe ngựa cũng động, một cây chủy thủ, nháy mắt đâm đến trước mặt Dạ Vương.
Dạ Vương tức khắc nhấc tay ngăn cản, vừa vặn một cái chớp mắt, đầu dao đã sắp chạm vào yết hầu của ông ta, ông ta sợ hãi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lập tức gọi Triệu hoán thú ra.
Nhất thời, mấy chục con Triệu hoán thú ở chung quanh trước xe ngựa bắt đầu triền đấu kịch liệt, Ám Lân, Ám Ưng liều mạng phá vật cản, đánh xe ngựa chạy như điên về phía trước.
Triệu hoán thú bốn phía đuổi theo không rời, các loại linh thuật bắn ra xa, từng đạo đều bắn thẳng đến thùng xe, Ảnh Vương và U Vương vội vàng ngăn cản, một con Triệu hoán thú hệ Thổ của U Vương bị diệt ngay tại chỗ.
Ám Lân và Ám Ưng thừa dịp Dạ Vương quấn lấy Thượng Quan Phi Bình, phá tan vòng vây, nháy mắt vội vàng chạy ra ngoài trăm dặm.
Một thiếu niên áo trắng tuấn lãng, ngạo nghễ đứng một mình ở trên ngọn núi phía trước, một tay chắp sau lưng, cầm một cây thương bạc sắc dài, lóe ra sắc bén lạnh lẽo, tàn khốc vô tình dưới ánh mặt trời.
"Thượng Quan Vân Trần?" Ám Lân quá sợ hãi, cùng Ám Ưng liếc nhìn nhau một cái.
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: "Sao, không nghĩ tới ta sẽ tới?"
"Quả thật không nghĩ tới, ta nghĩ ngươi hẳn là chú ý địa vị của chính mình ở Thần Điện hơn." Ám Lân lạnh lùng nói, trong lòng yên lặng tính toán kéo dài thời gian.
Thượng Quan Vân Trần lại cười ngạo nghễ: "Chỉ là Anh Khê mà thôi, không phải hắn nói mấy câu là có thể dao động địa vị của ta, Gi*t ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc mới chính là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?"
Ám Lân lại còn muốn nói gì đó, lưỡi thương của Thượng Quan Vân Trần đã tới, trực tiếp nhấc màn xe.
Ám Lân, Ám Ưng vội vàng chỉ huy Triệu hoán thú đi ngăn cản, nhưng hoàn toàn không ngăn được, bọn họ chỉ là Tôn Chủ mà thôi, mà một thương này của Thượng Quan Vân Trần lại phát huy thực lực của Triệu Hoán Đại Đế.
Thùng xe nháy mắt văng tung tóe, một bóng dáng màu đen lập tức nhanh chóng lùi ra, đúng là Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc vung tay lên, linh khí phát ra tạo ra sóng khí ép bức, Triệu hoán thú của Ám Lân và Ám Ưng lập tức bảo vệ Dạ Quân Mạc lui về phía sau.
Thượng Quan Vân Trần hơi nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.
Tuy tính tình hắn ta không tốt, thỉnh thoảng xúc động không kể hậu quả, nhưng hắn ta không hề ngốc, nếu không cũng không thể ngồi yên ở vị trí Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện.
Lúc ở Tháp Thiên Ky, hắn ta đã tận mắt thấy Dạ Quân Mạc lấy trái tim của chính mình ra đưa cho Bạch Vũ.
Lúc ấy hắn ta không rõ ràng lắm, bây giờ nghĩ lại mới biết, trái tim kia mới là huyết mạch Sáng Thế chân chính, là năm đó lúc Bạch Vũ ૮ɦếƭ đã đưa cho Dạ Quân Mạc.
Ngọc Ưu Liên lấy đi linh mạch của Bạch Vũ, cũng vừa vặn chỉ là linh mạch năm hệ mà thôi, còn kém rất xa huyết mạch Sáng Thế.
Dạ Quân Mạc liều ૮ɦếƭ trả huyết mạch lại cho Bạch Vũ, cho dù Bạch Vũ có thể cứu hắn, cũng không thể lành nhanh như vậy. Bây giờ mới qua vài ngày? Lại còn có thể sử dụng linh khí? Dựa theo tình hình Thần Điện điều tra được, cho dù Dạ Quân Mạc được cứu sống thì có thể linh khí sẽ hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có cách nào ra tay.
Người trước mặt này thật sự là Dạ Quân Mạc? Quân trọng hơn là, Bạch Vũ đâu? Dạ Quân Mạc bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, tùy tiện một Tôn Giả cũng có thể Gi*t hắn, Bạch Vũ sẽ không bảo vệ bên cạnh hắn?
Thượng Quan Vân Trần mạnh mẽ thả ra ba con Kỳ Lân, hơi thở hủy diệt vừa vặn khiến cho mặt đất chấn động mạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tiêu diệt được một con Hắc Ưng dẫn đầu ở phía trước.
Uy áp cường đại giống như thực chất, nặng nề đánh lên người Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc không kịp né tránh, Thichtruyen – V.O, bỗng nhiên một con hồ ly màu trắng bạc nhảy ra, động tác của ba con Kỳ Lân bị kiềm hãm, cứng đờ giống như cọc gỗ, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại khôi phục lại.
Nhưng chính một cái chớp mắt này, Dạ Quân Mạc đã trốn xa ở dưới sự bảo vệ của Ám Lân và Ám Ưng.
Ảo giác? Thượng Quan Vân Trần liếc thấy linh thuật con Ngân Hồ kia phát ra, Dạ Quân Mạc cũng không có Triệu hoán thú như vậy, càng đừng nói Ám Lân và Ám Ưng.
Người này hoàn toàn không phải là Dạ Quân Mạc!
Hai đội phái ra, lại đều là giả, tâm tư thật giảo hoạt! Thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa!
"Lập tức điều tra thêm cho ta, bây giờ Bạch Vũ ở đâu?" Thượng Quan Vân Trần lập tức truyền âm cho thuộc hạ của mình.
"Điện chủ, Bạch Vũ ở đây, nàng ta xông vào vòng vây của chúng ta, chúng ta sắp không cản được nữa rồi!" Một Đường chủ ở phía Đông của Vực Ám Dạ phát tin tức tới, sáng sớm Sáng Thế Thần Điện đã phái các Đường chủ dẫn người bao vây Vực Ám Dạ, còn ký khế ước không gian.
Cho dù Bạch Vũ có y phục ẩn thân, muốn xông ra mà không bị phát hiện, đều khó có khả năng.
"Quả nhiên! Ngăn cản nàng ta, đừng để cho nàng ta trốn xa, ta lập tức đến." Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, bỏ lại Dạ Quân Mạc ở đây xoay người rời đi.
Cuối cùng, đám người Dạ Vương cũng thoát khỏi Thượng Quan Phi Bình quấn quýt, vọt đến, lại nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần bỏ đi, sắc mặt đại biến.
"Nhanh ngăn hắn ta lại." Dạ Quân Mạc kích động gọi, đương nhiên hắn không phải là Dạ Quân Mạc chân chính, hắn là Ám Hồ ngụy trang thành Dạ Quân Mạc.
Ám Ưng không nói hai lời, xông tới đầu tiên, hai con Hắc Ưng đáp xuống, gắt gao quấn lấy Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng, hai con Kỳ Lân dễ dàng quét Hắc Ưng ra: "Sao không trốn nữa hả? Chẳng lẽ ta buông tha Dạ Quân Mạc không tốt sao?"
"Đi tìm ૮ɦếƭ!" U Vương nổi giận gầm lên một tiếng, một con Hắc Hùng (gấu đen) to lớn từ trên trời giáng xuống, thân hình vĩ đại giống như một ngọn núi, nặng nề đập về phía Thượng Quan Vân Trần.
Bỗng nhiên, thân hình một con Kỳ Lân bảo vệ ở bên cạnh Thượng Quan Vân Trần tăng vọt, cường bạo chống lại Hắc Hùng như Thái Sơn đè ép.
Ầm - -
Mười dặm xung quanh lõm xuống thành một cái hố to, Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, khí phách va chạm, quét Hắc Hùng bay ra ngoài. Thượng Quan Vân Trần không bị một chút thương tổn nào.
Mặt U Vương đã tái, ông nhìn đúng thời cơ mới phóng ra một kích toàn lực, lại ngay cả một sợi lông của Thượng Quan Vân Trần cũng không thương tổn được.
"Hừ, chỉ dựa vào một đám Vương Giả, Tôn Chủ các ngươi còn muốn thương tổn ta? Đều đi ૮ɦếƭ đi!" Thượng Quan Vân Trần thờ ơ vung cây thương dài lên, cây thương này được tìm ra trong bảo khố của Sáng Thế Thần Điện, kém một chút so với Ngân Thương (cây thương bạc) ban đầu, nhưng vẫn đủ tốt.
Lưỡi đao Ngân Thương chứa một loại nhuệ khí sắc bén, đẩy lui ba vị Vương chung quanh ra ngoài. Thượng Quan Phi Bình theo sát đó, Thượng Quan Vân Trần lập tức rời khỏi cuộc chiến, xoay người bỏ đi.
Hắn không có thời gian ở đây tốn thời gian với bọn họ, tất cả giao cho Thượng Quan Phi Bình xử lý.
Bây giờ, nhất định là Dạ Quân Mạc đang ở cùng với Bạch Vũ, Bạch Vũ muốn lặng lẽ hộ tống Dạ Quân Mạc đến khe hở không gian, không có cửa đâu.
Thượng Quan Vân Trần cưỡi lên thú Kỳ Lân của chính mình, vội vàng chạy đi, âm thanh biến mất trong nháy mắt.
Dạ Vương hổn hển muốn ngăn cản, nhưng hoàn toàn không ngăn cản được, căm tức nhìn về phía Ám Lân: "Làm sao bây giờ? Là ngươi nói để cho Bạch Vũ hộ tống Thánh Quân, một mình Bạch Vũ nào có thể ngăn được Thượng Quan Vân Trần?"
Ám Lân lạnh lùng liếc nhìn Dạ Vương: "Ai có thể nghĩ đến Thượng Quan Vân Trần sẽ tự mình tới? Chẳng lẽ không phải vì thực lực các ngươi không đủ mới không ngăn cản được hắn ta sao? Có bản lĩnh, dọn dẹp những người này, nhanh chóng đi giúp đỡ."
Dạ Vương bị nghẹn không có lời để nói, ông là lo lắng Bạch Vũ không chống đỡ kịp tới lúc bọn họ tới giúp đỡ!
Dạ Vương quay đầu phẫn nộ nhằm phía Thượng Quan Phi Bình, ngoan độc đánh Thượng Quan Phi Bình. U Vương, Ảnh Vương cũng nôn nóng phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Thượng Quan Phi Bình, vây đánh không chút khách sáo.
Ám Lân liếc mắt ra hiệu cho Ám Ưng, Ám Ưng khẽ gật đầu, dẫn Ám Hồ bị thương rời đi trước.
...
Bạch Vũ một thân một mình, khoác y phục ẩn thân thần tốc ra khỏi VựcÁm Dạ, từ phía Đông thẳng đến khe nứt không gian ở Đại lục Hiên Thổ.
Nhưng nàng chưa đi xa đã cảm giác thấy không đúng, lúc nàng bước một bước vào không gian khế ước, đã biết không ổn rồi.
Nàng gần như gọi Tiểu Thanh ra ngay lập tức, cùng lúc đó, bốn phương tám hướng trào ra hơn mười tên sát thủ của Sáng Thế Thần Điện, một câu chưa nói, tiến lên chính là sát chiêu. Linh thuật của linh lực bao phủ đầy trời đất.
Tiểu Thanh nổi giận phun một miệng Bạo Liệt Lưu Hỏa, ngọn lửa mãnh liệt biến các hệ linh thuật thành hư vô.
Lực công kích cao tới 180 điểm phun trào trong chớp mắt, bao trùm trăm dặm chung quanh!
Đường chủ dẫn đầu giật mình nhìn ngọn lửa phun trào đến. Đùa cái gì? Cho dù là mãnh thú và Triệu hoán thú cấp 8, cấp 9 cũng không có uy lực này? Một miệng lửa này đủ để hủy diệt một tòa thành trì rồi!
Triệu hoán thú của hắn là Tử Điêu (chồn tía/ chồn đen) tàng hình, am hiểu ám sát, nhưng lực phòng ngự không được tốt lắm, nếu bị ngọn lửa ᴆụng trúng một chút, lập tức sẽ tan thành tro bụi.
Ngoại trừ tránh né, không có ý nghĩ thứ hai.
"Mau lui lại!" Hắn hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại, ba tên sát thủ không kịp lui về phía sau ૮ɦếƭ trong nháy mắt, hai người trọng thương, hai mươi mấy con Triệu hoán thú chắn ở phía trước bị tiêu diệt hết!
Hỏa Diễm Thanh Điểu cấp 7, lực công kích 73, lực phòng ngự 61, sức chịu đựng 61
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Tiểu Thanh là con Triệu hoán thú đầu tiên thăng đến cấp 7, tuy cấp bậc của Bạo Liệt Lưu Hỏa không thăng lên, vẫn là tầng thứ 5, nhưng uy lực cũng thăng lên rất nhiều, dễ dàng xé ra được một lỗ hổng.
Bạch Vũ lập tức cưỡi lên Tiểu Bạch lao ra.
Sắc mặt Đường chủ có hơi trắng bệch truyền âm cho Thượng Quan Vân Trần, rồi sau đó dẫn người nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu Thanh phun từng đường tường lửa ngút trời, ngăn sát thủ đuổi theo.
Đường chủ cắn răng một cái, thừa dịp năm con Triệu hoán thú hệ Phi Hành triền đấu với Tiểu Thanh, thân mình một con Tử Điêu tàng hình của chính hắn mạnh mẽ bổ nhào lên.
Xé kéo - -
Móng vuốt ngấm độc sắc bén đâm xuyên qua thân thể Tiểu Thanh, lực phòng ngự của Tiểu Thanh cũng không tốt, mặc dù lực phòng ngự đã là rất tốt so với Triệu hoán thú tư chất bình thường, nhưng đối với Tử Điêu bạo phát công kích linh thuật, thì hoàn toàn không phòng được.
Sức chịu đựng của Tiểu Thanh nháy mắt chỉ còn lại chưa tới một thành, quay đầu một miệng Lưu Hỏa tiêu diệt Tử Điêu.
"Tốt!" Đường chủ mừng rỡ, cho dù không ૮ɦếƭ thì cũng gần ૮ɦếƭ, Tử Điêu của hắn ta có thể làm tiêu hết toàn bộ sức chịu đựng còn lại của Tiểu Thanh chưa tới vài giây.
Tiêu diệt Triệu hoán thú có lực công kích cực mạnh của Bạch Vũ, muốn ngăn cản nàng sẽ dễ làm hơn.
Cũng không chờ hắn ta vui vẻ xong, hào quang chớp lóe trên người Tiểu Thanh, độc tính được giải trừ, hào quang lại chớp lóe, sức chịu đựng nháy mắt kéo lên ba thành.
Trảm Nguyệt trong lòng Bạch Vũ lười biếng kêu một tiếng, tiếp tục thi triển Khô Mộc Phùng Xuân.
Đường chủ ngây ngốc ngay tại chỗ, sắc mặt còn trắng hơn lúc trước.
Giải độc thì cũng thôi, linh thuật chữa khỏi này là chuyện gì xảy ra? Đây vẫn là lần đầu hắn ta nhìn thấy linh thuật chữa khỏi khủng bố như vậy! Không nói khôi phục một lượng vĩ đại, còn có thể sử dụng liên tục không ngừng.
Trừ phi một hơi Gi*t ૮ɦếƭ, nếu không lập tức có thể cứu lại. Không Gi*t ૮ɦếƭ con mèo đen này, cũng đừng hòng làm bất kỳ một con Triệu hoán thú nào của Bạch Vũ ngã xuống.
Nhưng muốn xử lý con mèo đen này, thì phải xử lý Hỏa Diễm Thanh Điểu và Triệu hoán thú cũng khủng bố như vậy - Ngũ Hành Bạch Hổ trước...
Đường chủ cảm thấy đây là một vòng tuần hoàn, dù sao hắn không giải quyết được.
May mà bọn họ nhiều người, tất cả thuộc hạ hắn dẫn đến đều là sát thủ lợi hại nhất của Sáng Thế Thần Điện, tổng cộng mười tám người, trong đó mười người là Tôn Giả, tám người khác là Vương Giả. Chính hắn ta cũng là Vương Giả trung cấp
Năm người bị Gi*t vừa rồi đều chỉ là Tôn Giả mà thôi, tám Vương Giả đều còn sống, hắn ta cũng không tin mọi người đồng thời ra tay, vẫn không ngăn được một mình Bạch Vũ.
Ầm - -
Tiểu Thanh xông qua bày ra tầng tầng lửa, ba sát thủ Vương Giả chặn ở trước mặt.
Tiểu Bạch ngay cả ngừng lại cũng chưa từng, lập tức tiến lên, bốn con Hổ Lang có hình thể khổng lồ cắn về phía yết hầu Tiểu Bạch nhanh như tia chớp.
Tiểu Bạch vung móng vuốt sắc bén lên, quét ngang ra, lực lượng của Phách Thiên Liệt phát ra xé rách khiến không khí nổ tung, hung mãnh đánh! Hai con sói điên cuồng bị mất mạng trong nháy mắt, hai con trọng thương.
Miệng vết thương trên người Tiểu Bạch bị xé rách ra rõ ràng, yết hầu suýt nữa bị cắn đứt.
Trảm Nguyệt nháy mắt thêm vào Khô Mộc Phùng Xuân, khép lại vết thương ở yếu hầu Tiểu Bạch, kéo nó từ gần ૮ɦếƭ trở lại.
Cùng lúc đó, sáu con Triệu hoán thú Phi Hành đồng loạt tấn công về phía Tiểu Thanh, đây là tất cả Triệu hoán thú Phi Hành mà bọn họ có được.
Lực phòng ngự của Tiểu Thanh không chống đỡ nổi, chưa tới một hơi đã tan thành tro bụi, trước khi ૮ɦếƭ hơi thở hủy diệt phủ xuống đất đai, toàn bộ sáu con Triệu hoán thú Phi Hành bị mất mạng, ba tên Vương Giả ngăn ở trước mặt Bạch Vũ bị ngọn lửa nhấn chìm, cùng nhau biến mất vĩnh viễn với Triệu hoán thú của bọn họ.
Sát thủ ở phía sau muốn đánh lén, hơi thở lạnh giá của Cửu Huyền Băng Hồ tràn ngập, Vạn Lý Băng Xuyên không nói đùa chút nào, hơi thở rét lạnh đóng băng tất cả sát thủ và Triệu hoán thú ở phía sau.
Tuy chỉ vừa vặn 5 giây, nhưng khiến cho bọn họ bỏ lỡ thời cơ đánh lén tốt nhất.
Tiểu Bạch đã khôi phục lại, thân hình thay đổi chưởng qua một cái khí phách, chém Gi*t cuồng bạo bất chấp bản thân. Trảm Nguyệt ở bên cạnh không ngừng khép lại miệng vết thương cho nó, Cửu Huyền Băng Hồ nhảy vào trong chiến trường, một khi kẻ địch đóng băng thì thi triển Tử Huyết Độc Sát.
Đối mặt với khí thế cuồng bạo của Tiểu Bạch, sát thủ cấp bậc Vương Giả vẫn chịu đựng được, Triệu hoán thú của Tôn Giả gần như bị chém Gi*t không còn.
Bọn sát thủ băng qua Tiểu Bạch, trực tiếp tấn công Bạch Vũ, tất cả lại bị Cửu Huyền Băng Hồ đông cứng, trúng độc.
Trong nháy mắt 18 tên sát thủ chỉ còn có 12 tên đã ૮ɦếƭ, trong đó sát thủ cấp bậc Vương Giả đã có năm người ૮ɦếƭ, chỉ còn lại ba người. Bạch Vũ dễ dàng dọn sạch người ngăn cản, chạy ra khỏi vòng vây, những người còn lại muốn đuổi theo cũng không dám đuổi.