Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 104

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Âu Dương Diệp không nói chuyện, chung quanh quả thật có không ít người bảo vệ ông. Dù gì Âu Dương Diệp cũng là Luyện khí đại sư mà Âm Linh Tông cung phụng, Âm Linh Tông vì an toàn của Âu Dương Diệp, cố ý phái không ít người canh giữa ở chung quanh, tức là bảo vệ, cũng là giám thị, để tránh Âu Dương Diệp đột nhiên chạy mất.
Bạch Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ngươi nói không nên lời, có thể viết ra."
Âu Dương Diệp nghiêng mắt, nếu khế ước phong tỏa trí nhớ dễ dàng bị phá giải như vậy, Sáng Thế Thần Điện cũng không cần lăn lộn nữa.
"Không viết ra được, lấy các loại bản thiết kế Tháp Thiên Ky ra cũng được." Bạch Vũ thở gấp nói.
Ánh mắt Âu Dương Diệp thoáng cái lóe lên, nhìn chằm chằm đôi tay sưng như móng heo của mình, không nói chuyện.
Bạch Vũ cực kỳ nhạy cảm phát hiện ánh mắt né tránh của Âu Dương Diệp, nhất thời ánh mắt lấp lánh: "Thật là có à! Dù sao ngươi vẫn là người thiết kế Tháp Thiên Ky, chắc chắn ngươi có bản thiết kế gốc của Tháp Thiên Ky, đúng không?"
Âu Dương Diệp cười lạnh, khuôn mặt cứng nhắc tràn đầy trào phúng: "Ngươi Gi*t ta, ta cũng sẽ không đưa cho ngươi! Ta tuyệt đối không giúp Ám Dạ Đế Quốc các ngươi."
Bạch Vũ khinh thường: "Ngừng, ngươi đã phản bội Sáng Thế Thần Điện mấy ngàn năm, còn giả bộ trung thần gì chứ?"
"Ngậm miệng! Tất cả Ngũ Hành Thế Giới, bao gồm 72 vực và 3000 Vị Diện đều là Thần Sáng Thế tạo ra, là bà ấy ban ân cho chúng ta, nhưng Ám Dạ Đế Quốc các ngươi lại không biết cảm ơn, hại ૮ɦếƭ huyết mạch duy nhất mà Thần Sáng Thế để lại. Ta khinh thường nhập bọn với người như các ngươi!" Âu Dương Diệp tức giận nói.
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, tiếng cười hơi lạnh lẽo lộ ra khinh thường, thất vọng châm chọc: "Thì ra Thượng Quân Vân Trần nói với các ngươi như vậy. Ám Dạ Đế Quốc hại ૮ɦếƭ Bạch Vũ?"
"Chẳng lẽ không đúng? Ngươi dám nói tiểu công chúa Bạch Vũ không phải do các ngươi hại ૮ɦếƭ?" Âu Dương Diệp nghiêm nghị, chính trực hỏi.
Bạch Vũ chớp mắt một lúc: "Không phải, có lẽ ta bị Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần cùng nhau hại ૮ɦếƭ?"
Chưa tìm lại được trí nhớ cuối cùng, nàng cũng không xác định. Thichtruyen – V.O. Nhưng trước đây nàng đã nhìn thấy Ngọc Ưu Liên và Thượng Quân Vân Trần thông đồng với nhau, vắt hết óc muốn hại ૮ɦếƭ nàng trong Tiền Trần Huyễn Kính, đoán rằng cũng gần giống vậy.
Âu Dương Diệp thờ ơ lườm nàng: "Người ta nói đến chính là công chúa Bạch Vũ, ai nói tới ngươi vậy hả? Ngươi cũng tên Bạch Vũ?"
Bạch Vũ kéo khăn che mặt trên mặt: "Chính là ta, ta chỉ chuyển thế mà thôi."
Âu Dương Diệp kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Vũ giống vạn năm trước như đúc, dung nhan khuynh thế có thể khiến cho nam tử trong thiên hạ mê đắm, đờ ra giống như cọc gỗ.
"Công chúa Bạch Vũ! Thật là người?" Âu Dương Diệp nói năng có chút lộn xộn, đi đến gần Bạch Vũ, bỗng nhiên lại lui về, cảnh giác nhìn bọn họ: "Không đúng, cho dù mặt giống nhau như đúc cũng có thể là giả mạo, người Ám Dạ Đế Quốc các ngươi cũng không phải chưa từng thấy công chúa Bạch Vũ của chúng ta."
Bạch Vũ: "..." Ngươi còn nói khuôn mặt này của ta là giả mạo? Giả mạo có thể tự nhiên thanh thuần, trong sáng trắng nõn sao? Đúng là không có mắt.
"Ngươi không tin cũng không sao. Nếu ngươi muốn chữa khỏi cho thê tử của ngươi, liền giao bản vẽ Tháp Thiên Ky cho ta." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở miệng.
Nhất thời, Âu Dương Diệp kích động đỏ tròng mắt: "Ngươi thật sự có thể cứu sống thê tử của ta?"
"Tám phần nắm chắc."
"Được! Được! Chỉ cần ngươi cứu sống nàng ấy, ta liền lấy bản vẽ cấu trúc của Tháp Thiên Ky cho các ngươi!" Âu Dương Diệp một lời đồng ý.
Bạch Vũ có thể xác định, chỉ cần nói tới thê tử của mình, Âu Dương Diệp sẽ kích động giống như người điên, sớm biết Âu Dương Diệp coi trọng thê tử như vậy, đã sớm cứu người giúp ông ta rồi.
Nhưng Uyển Kỳ hoàn toàn chính là một người ૮ɦếƭ, làm cho người ૮ɦếƭ sống lại, đó thật sự còn khó hơn lên trời.
Vừa nhắc tới thê tử của mình, cái gì Âu Dương Diệp cũng không quan tâm, trực tiếp quẳng toàn bộ lời nói từ chối chính nghĩa ra sau đầu, túm hai người lập tức đi bắt mạch kỹ càng cho Uyển Kỳ.
Thật ra y thuật của Bạch Vũ tốt hơn Dạ Quân Mạc, nhưng đối với trị liệu linh hồn, ngay từ đầu, thậm chí linh hồn của Uyển Kỳ nàng cũng không cảm nhận được, dứt khoát ở một bên nhìn Dạ Quân Mạc khám cho Uyển Kỳ.
Dạ Quân Mạc bắt mạch cho Uyển Kỳ một lần nữa, lại mở mắt Uyển Kỳ ra, kéo mở miệng Uyển Kỳ ra nhìn nhìn.
Thân thể Uyển Kỳ được bảo tồn cực kỳ tốt, giống như ngủ thi*p đi, trong miệng Uyển Kỳ chứa một viên ngọc châu màu xanh lá.
"Chính là thứ này bảo tồn thi thể và linh hồn của bà ấy?" Dạ Quân Mạc nhìn về phía Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp gật đầu, trong mắt lộ ra nội tâm bi thương, đau đớn: "Đó là Định Hồn Châu, là ta tự tay tạo ra mất gần hai ngàn bảy trăm năm. Ai biết mới vừa tạo ra, người đầu tiên dùng tới nó lại là Uyển Kỳ."
"Hạt châu này cần chứa một lượng linh khí lớn để nuôi dưỡng, mới có thể phát huy tác dụng. Vậy nên ngươi bày ra khế ước trận hấp linh ở bên ngoài." Dạ Quân Mạc bắt mạch xong, ngồi vào ghế tựa bên cạnh Bạch Vũ.
Âu Dương Diệp không phủ nhận: "Đúng vậy, mãnh thú bên ngoài là ta nuôi dưỡng, chính vì để cho khế ước trận hấp linh hấp thu linh khí. Hạt châu này cần quá nhiều linh khí, ta cũng chỉ có thể làm như vậy."
Bạch Vũ hiểu rõ, khó trách nhìn thấy Âu Dương Diệp thu những tinh thể thượng phẩm này lại như bảo bối, kim khí vốn yêu thích lại thả trên mặt đất, dựa theo sở thích trước kia của Âu Dương Diệp, có thể sẽ không làm như vậy. Đoán rằng Âu Dương Diệp đồng ý gặp bọn họ, một phần nguyên nhân rất lớn là tinh thể thượng phẩm nàng hứa hẹn cuối cùng.
"Ta có thể hỏi thê tử của ngươi bị thương như thế nào không?" Bạch Vũ nhịn không được hỏi.
Âu Dương Diệp im lặng một lúc: "Thật ra ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ nhớ rõ lúc đó ta tạo ra Định Hồn Châu, vô cùng vui vẻ đi tìm Uyển Kỳ, lúc ấy nàng ấy đang hái thuốc trong vườn thuốc của Pháp Thánh Điện, Thichtruyen – V.O, lúc ta đến lại nhìn thấy lưỡi dao khí sắc bén đâm xuyên qua иgự¢ nàng ấy!"
Âu Dương Diệp gắt gao nắm chặt nắm tay, cúi đầu: "Ta ôm lấy nàng ấy, hỏi đệ tử đến truy sát vì sao ra tay với nàng ấy, những đệ tử này lại nói là phụng mệnh làm việc, Uyển Kỳ nàng ấy cấu kết với Ám Dạ Đế Quốc, là gian tế. Gian tế rắm chó! Ngay cả Sáng Thế Thần Điện Uyển Kỳ cũng không ra cửa, hoàn toàn không có khả năng cấu kết với Ám Dạ Đế Quốc. Ta dùng Định Hồn Châu bảo vệ thân thể và linh hồn của nàng ấy, đưa nàng ấy trốn ra khỏi Sáng Thế Thần Điện, từ đó phản bội Thần Điện."
Dạ Quân Mạc trầm thấp mở miệng: "Chỉ sợ lúc bà ấy hái thuốc ở vườn thuốc, không cẩn thận nghe thấy được chuyện gì không nên nghe."
Đột nhiên Âu Dương Diệp ngẩng đầu, trong mắt bốc lên một chút nước mắt. Âu Dương Diệp cũng nghĩ đến chuyện này, quả thật trong Sáng Thế Thần Điện có không ít việc ngầm xấu xa. Thượng Quan gia và Ngọc Ưu Liên vì diệt trừ người chống đối, không biết đã làm bao nhiêu chuyện không thể thấy ánh sáng.
"Ngươi có thể trị khỏi cho nàng ấy không?" Âu Dương Diệp hỏi.
"Cần một chút dược liệu khá quý giá, nhưng bây giờ ta không có, chỉ có thể từ ngươi cung cấp."
"Không thành vấn đề, ta đi tìm Âm Linh Tông lấy." Âu Dương Diệp cực kỳ không khách sáo coi Âm Linh Tông trở thành kẻ xem tiền như rác.
Dạ Quân Mạc viết ra một phần phương thuốc, để cho Âu Dương Diệp nhanh chóng đi lấy thuốc.
Sau khi Âu Dương Diệp cầm phương thuốc rời đi, Bạch Vũ u oán nhìn Dạ Quân Mạc: "Chàng thật sự có thể trị khỏi loại bệnh này?"
"Bây giờ tình hình của bà ấy giống như là linh hồn rời khỏi thân thể, tuy linh hồn vẫn còn đang ở trong thân thể, nhưng đã không còn dung hợp với thân thể, hơn nữa lúc bà ấy ૮ɦếƭ đi, linh hồn cũng bị thương nặng. Bây giờ ta chỉ chữa trị linh hồn của bà ấy, làm sao để dung hợp linh hồn của bà ấy lại, thì phải hỏi nàng rồi." Dạ Quân Mạc nhìn mắt to xinh đẹp của nàng, nghiêm túc nói.
"Làm sao ta biết được?" Bạch Vũ trừng mắt.
"Trong Tháp Ngũ Hành có bộ sách về phương diện này, ta không xem kỹ, nhưng chắc chắn nàng đã từng xem." Dạ Quân Mạc rất có kiên nhẫn nhắc nhở.
Bạch Vũ muốn khóc, ta xem qua rất nhiều sách, làm sao chàng chắc chắn ta có thể nhớ rõ?
"Ta cần trở về cẩn thận nghĩ lại, chàng không cần quan tâm đến ta." Bạch Vũ đau đầu trốn qua một bên nhớ lại.
Dạ Quân Mạc lấy dược liệu Âu Dương Diệp đưa tới, lập tức chế tác thuốc tắm, để cho Âu Dương Diệp đưa Uyển Kỳ ngâm vào, hơi nước của thuốc tắm có thể trực tiếp xuyên thấu qua thân thể Uyển Kỳ, tẩm bổ linh hồn của bà.
Thoáng một cái đã năm ngày trôi qua, linh hồn Uyển Kỳ đã hoàn toàn được chữa trị, cũng có nghĩa linh hồn Uyển Kỳ đã thức tỉnh, hẳn là Uyển Kỳ đều có thể nghe thấy những gì bọn họ nói chuyện, nhưng linh hồn Uyển Kỳ lại giống như bị phong tỏa trong một căn phòng nhỏ, không có cách nào chiếm cứ thân thể vốn là của mình.
"Đây là di chứng do giam cầm trong thời gian quá lâu, không cần dùng viên Định Hồn Châu này cho bà ấy nữa." Bạch Vũ lấy Định Hồn Châu ra, trầm ngâm nói: "Thật ra muốn để cho linh hồn bà ấy dung hợp lại một lần nữa cũng không khó, nhưng cần rất lâu."
"Không sao, ta không vội." Âu Dương Diệp kích động nói. Nhiều năm như vậy, có chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Bạch Vũ nhìn Âu Dương Diệp: "Ngươi không vội, nhưng chúng ta sốt ruột, vài ngày nữa Tháp Thiên Ky sẽ mở ra, trước đó ngươi cần đưa bản vẽ Tháp Thiên Ky cho ta. Nếu không chậm trễ thì không dùng được."
"Được, không thành vấn đề. Ta lập tức đi lấy." Âu Dương Diệp vẫn tươi cười đầy mặt như cũ, khuôn mặt vốn cứng nhắc trông nhu hòa hơn rất nhiều.
Bạch Vũ nhíu mày: "Đồng ý đơn giản như vậy, ngươi sẽ không sợ chúng ta đang lừa gạt ngươi."
"Không sợ." Âu Dương Diệp lắc đầu, thu lại nụ cười: "Ta tin người chính là công chúa Bạch Vũ, khí chất của người, tính tình của người đều giống như trước đây, công chúa sẽ không gạt ta."
Bạch Vũ động động môi, không nói cái gì nữa.
Bỗng nhiên, nàng có chút áy náy, thật ra người Sáng Thế Thần Điện không phải đều giống Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần, vẫn còn có rất nhiều người đang cố gắng vì nàng, vì huyết mạch Thần Sáng Thế, vì bình an thiên hạ.
Vì sao lúc đó nàng lại không nghĩ cai quản, nếu lúc ấy nàng không tùy hứng như thế, đơn thuần như thế, thông minh một chút sẽ không bị người ta lừa, có lẽ Sáng Thế Thần Điện sẽ không rơi vào trong tay đám người này.
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn ấm áp bỗng nhiên dịu dàng xoa trên đầu nàng, làm rối sợi tóc của nàng, kéo tinh thần của nàng lại.
"Đó không phải là sai lầm của nàng, không phải một mình nàng có thể hàn gắn lại được. Trăm ngàn năm qua, nhờ có huyết mạch Sáng Thế che chở, bọn họ làm ra quá nhiều chuyện tội lỗi, nên có một kiếp này." Đôi mắt đen nhánh của Dạ Quân Mạc giống như xoáy nước sâu muốn hút nàng vào.
Bạch Vũ trầm luân trong đó, dựa vào trong lòng hắn, hừ hừ giống như con mèo nhỏ: "Ta biết. Ta sẽ không hối hận vì chuyện này."
"Ừm." Dạ Quân mạc vỗ lưng Bạch Vũ, nhàn nhạt lên tiếng.
Quả nhiên, Âu Dương Diệp rất nhanh đã lấy bản vẽ đến, một chồng lớn thật dày, toàn bộ đều là vẽ tay.
"Ta còn tưởng rằng thứ này được bảo tồn trong ngọc bài." Bạch Vũ mặt mày hớn hở lật xem bản vẽ.
"Ban đầu quả thật là được bảo tồn trong ngọc bài, nhưng ngọc bài đã bị Thượng Quan Vân Trần phá hủy rồi. Những thứ này là ta vẽ từng 乃út từng 乃út một lúc thiết kế lúc trước, không nỡ ném, mới giữ lại." Âu Dương Diệp sắp xếp lại bản vẽ một lần, giải thích với bọn họ.
365 loại cơ quan, mỗi một loại đều có bản thiết kế chi tiết, có cái có cách giải quyết, có cái không có. Lúc thiết kế cơ quan, có vài cơ quan không muốn để cho người phá giải.
Trừ cái đó ra, còn có cả bản vẽ cấu tạo Tháp Thiên Ky, mỗi cơ quan của không gian đều được đánh dấu rất rõ ràng, Bạch Vũ phát hiện không gian lãng phí vây nàng lúc trước ở ngay bên cạnh trung tâm, nhưng cho dù nàng biết, cũng không có cách nào đi qua.
Có những bản vẽ này, trong đầu Bạch Vũ hình thành một khối lập thể cấu trúc bên trong Tháp Thiên Ky rất rõ ràng, lập kế hoạch mấy lối đi thích hợp nhất thông đến trung tâm Tháp Thiên Ky.
"Cho dù Thượng Quan Vân Trần có điều động cơ quan Tháp Thiên Ky nữa, cũng không sao, ta chắc chắn có thể tìm đến được trung tâm Tháp Thiên Ky." Bạch Vũ vui vẻ ôm cổ Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc mỉm cười nhàn nhạt, nhìn thoáng qua bản vẽ trên bàn thật sâu.
Âu Dương Diệp rộng rãi lấy bản vẽ Tháp Thiên Ky ra, đương nhiên Bạch Vũ sẽ không để cho Âu Dương Diệp thất vọng, rất nhanh đã tìm được chỗ tốt vẽ ra khế ước chiêu hồn (gọi hồn), đưa Uyển Kỳ vào trong khế ước trận.
Nàng dùng máu của chính mình làm vật tế, kêu gọi hồn phách Uyển Kỳ trở về chỗ cũ, dung hợp vào thân thể.
Khế ước chiêu hồn là một loại khế ước vô cùng hiếm thấy, đoán rằng rất nhiều người đều chưa từng nghe nói, cho dù là Khế ước đại sư cũng có rất ít người biết loại khế ước này.
Đây là một loại khế ước có thể khởi tử hồi sinh, nhưng điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc, thân thể khỏe mạnh, linh hồn hoàn chỉnh, hơn nữa phải ở ngay gần đó, nếu không có Định Hồn Châu, Uyển Kỳ cũng không thể may mắn như vậy, mà trên đời này chỉ có một viên Định Hồn Châu như vậy.
"Khi nào Uyển Kỳ có thể tỉnh lại?" Âu Dương Diệp trông mong hỏi.
"Chuyện này phải xem thân thể của bà ấy, nhanh thì hai ngày, chậm phải năm sáu ngày, vào dịp này, ngươi phải trông chừng cẩn thận, mỗi ngày phải đút bà ấy một ít thức ăn, bảo vệ thân thể bà ấy, không thể ra khỏi khế ước trận." Bạch Vũ dặn dò.
Âu Dương Diệp sửng sốt một lúc: "Công chúa muốn đi đâu?"
"Ừm, chúng ta phải về chuẩn bị tiến vào Tháp Thiên Ky. Nếu vẫn còn có vấn đề, ngươi có thể đến Vực Ám Dạ ở Đại lục Hiên Thổ tìm chúng ta." Tuy còn cách lúc vào Tháp Thiên Ky mấy ngày, nhưng Bạch Vũ đã có chút nóng vội, nàng muốn trở về trước chuẩn bị một chút.Dạ Quân Mạc yên lặng nhìn chăm chú Bạch Vũ và Âu Dương Diệp nói chuyện Tháp Thiên Ky, màu mắt càng sâu, hạ mắt xuống che lại cảm xúc nơi đáy mắt.
Đương nhiên Âu Dương Diệp sẽ không cứng rắn giữ lại.
Ngày hôm sau, lúc Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc phải đi, Âu Dương Diệp cực kỳ hớn hở tới tiễn bọn họ, nói với bọn họ tuy Uyển Kỳ còn chưa tỉnh lại, nhưng ngón tay đã bắt đầu cử động rồi!
"Chúc mừng." Bạch Vũ nhìn nam nhân trước mặt vui vẻ không thôi vì thê tử sắp tỉnh lại, thật lòng chúc phúc.
Âu Dương Diệp thật là cực kỳ yêu Uyển Kỳ, vì bà mà phản bội Sáng Thế Thần Điện. Cho dù biết Uyển Kỳ đã ૮ɦếƭ, vẫn không từ bỏ đợi mấy ngàn năm, chỉ vì cứu sống bà.
"Cái này cho người." Âu Dương Diệp nhét một cái hộp gỗ vào trong tay Bạch Vũ.
Bạch Vũ mở ra vừa thấy, bên trong chính là một hạt châu óng ánh trong suốt giống như thủy tinh: "Đây là cái gì?"
"Định Hồn Châu, ta luyện ra một lần nữa, đã cải tiến nó tốt hơn rồi." Âu Dương Diệp vui tươi hớn hở nói, toàn thân đều đã tỏa ra ánh sáng tự tin.
"Ngươi muốn tặng nó cho ta?" Bạch Vũ kịp phản ứng, có loại cảm giác vừa mừng vừa lo. Thần khí bảo mệnh đó, cho ta như vậy, ngươi cũng thật sự bỏ được.
"Ta có thể tạo ra được một viên, tự nhiên có thể tạo ra được viên thứ hai, coi như cái này là lễ gặp mặt nghênh đón công chúa trở lại. Công chúa, Sáng Thế Thần Điện của người đã bị hủy, Sáng Thế Thần Điện bây giờ đã sớm không còn là cái vốn dĩ kia rồi." Âu Dương Diệp thở dài nặng nề.
"Ta biết, đồ của ta, ta sẽ giành lại." Bạch Vũ nắm chặt hộp gỗ.
Dạ Quân Mạc đã gọi Ngũ Hành Chu Tước ra, kéo tay Bạch Vũ, cùng nhau cưỡi lên Chu Tước rời đi.
Trở lại Vực Ám Dạ ở Đại lục Hiên Thổ, chỉ còn cách lúc Thần Vực mở ra hai ngày, Thần Vực đã sớm hoàn trả bảy tòa kiến trúc còn lại, Tháp Thiên Ky cũng đã bị tống ra, ngay tại lối vào Thần Vực, trôi nổi ở trên cao trong không trung, thân tháp được bao phủ một tầng kết giới màu vàng chói lọi, cả tòa tháp đều được đặt trong khống chế của Thần Vực, đợi đến lúc, sẽ mở ra để cho Bạch Vũ vào.
Bạch Vũ cẩn thận lên kế hoạch lối đi xong, có lên cả lối dự phòng, cố hết sức suy xét đến những khả năng gặp phiền phức, sau đó gióng trống khua chiêng chuẩn bị những thứ cần thiết, chế toàn bộ dược liệu có trong tay thành thuốc viên để thuận tiện uống.
Chữa trị linh mạch, trị liệu nội thương, thậm chí ngay cả tu bổ (chắp vá, sửa chữa) linh hồn cũng đã mang theo, linh quả bổ sung linh khí lại càng mang theo mấy chục quả, toàn bộ đều là 1000 năm trở lên.
Tử Như, Công Tôn Ưởng và Trưởng lão Phục Mãn cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đi theo Bạch Vũ, vết thương của Tư Minh cũng đã khỏi hẳn, mấy ngày nay vẫn đang tăng cường tu luyện, miễn cho đến lúc đó gây trở ngại cho Bạch Vũ.
Ban đêm, Bạch Vũ xem xét bản vẽ lối đi một lần cuối cùng, lại xác nhận cơ quan cùng cách giải quyết. Dạ Quân Mạc đứng ở một bên, màu mắt thâm trầm nhìn nàng.
Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của hắn, bất đắc dĩ ôm cổ hắn: "Ngày mai Tháp Thiên Ky sẽ mở ra, chẳng lẽ chàng không tính dặn dò ta chút gì sao?"
Dạ Quân Mạc nắm eo nàng: "Ta sẽ không cho nàng đi."
Lông mày Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch lên: "Ta nhất định sẽ đi."
"Muốn đánh cuộc không?"
"Đổ thắng thì ta có chỗ tốt gì sao?"
"Nàng muốn cái gì?"
Bạch Vũ sờ sờ иgự¢ Dạ Quân Mạc, nói khẽ: "Ta muốn trái tim của chàng, chàng không cho, tự ta sẽ đi lấy."
Nàng nói xong, không đợi Dạ Quân Mạc nói chuyện, quay đầu trở lại bên cạnh bàn, vừa xem xét bản vẽ, vừa thờ ơ nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua Âu Dương Diệp truyền âm cho ta, nói thê tử của ông ấy đã tỉnh lại, hai người ôm nhau thiếu chút nữa khóc một ngày. Không thấy rõ Âu Dương Diệp lại là người si tình như vậy, nếu ta ૮ɦếƭ, chàng cũng có si tình như vậy không?"
Đôi mắt màu mực của Dạ Quân Mạc tối sầm xuống: "Sẽ không."Bạch Vũ hài hước nhìn hắn: "Là sao?"
Rõ ràng chàng càng si tình hơn, chàng đợi cả một vạn năm, tìm một vạn năm, làm sao sẽ không?
Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc dựa sát vào Bạch Vũ, một tay nắm eo nàng.
Bạch Vũ hoảng sợ, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người đã bị Dạ Quân Mạc bế lên.
"Chàng, chàng làm gì?" Bạch Vũ nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Dạ Quân Mạc, nhịn không được rụt rụt cổ.
"Cho ngày mai nàng không đi được."
"A..." Giọng Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc nuốt vào trong miệng, bị ném ở trên giường, hâm nóng một đêm, Dạ Quân Mạc lại mạnh mẽ lăn qua lăn lại.
Bạch Vũ khóc giống như con mèo nhỏ, chỉ nhớ rõ hình như đã đồng ý với Dạ Quân Mạc không đi Tháp Thiên Ky rồi.
Nói thật, nàng có chút không rõ, đều đã biết được tất cả cơ quan và cấu tạo của Tháp Thiên Ky, hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm, sao Dạ Quân Mạc lại vẫn sống ૮ɦếƭ không cho nàng đi?
...
Sáng sớm hôm sau, Dạ Quân Mạc mở to mắt, vẻ mặt mê man trong nháy mắt, tình huống trước mắt không quá giống như hắn đã nghĩ.
Hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Bạch Vũ cũng đã rời giường không thấy nữa!
Đêm qua, vì giữ Bạch Vũ lại, hắn động chút tay chân, hạ chút mê hương đặc chế cho Bạch Vũ, là mê hương Ám Dạ Đế Quốc chuyên dùng để đối phó huyết mạch Sáng Thế. Hắn xác định dược hiệu đã phát huy tác dụng, Bạch Vũ quả thật đã ngủ rất sâu, hắn mới yên tâm nằm ngủ, ai biết...
Trong mắt Dạ Quân Mạc xẹt qua ý cười bất đắc dĩ, tiểu Vũ Nhi của ta, giải mê dược còn làm cho ta hôn mê, không tệ, thủ pháp dùng dược cũng là nàng lợi hại hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc