“Xe tải có thùng?” Đào Nhiên nói vào một tai Lạc Văn Chu, “Lão Lạc, sông Bạch Sa bên này là nơi xe cộ ngoại trấn đi vào vòng ngoài cần phải qua, qua lại toàn là xe tải, rốt cuộc phải tra xe ra hay vào thành phố, bọn bắt cóc lái xe thần không biết quỷ không hay đưa người đi cũng chẳng biết, ông cảm thấy Chu Hoài Cẩn còn ở Yến Thành không?”
Lang Kiều thì nói vào tai kia: “Sếp, thế em bây giờ đưa người phụ trách về cục, hay tra tại chỗ thư từ qua lại của họ trước?”
Đằng sau anh có một Hồ Chấn Vũ giận dữ chỉ Chu Hoài Tín: “Em… em đang làm gì đây, trời ơi! Em kích động quá rồi!”
Dương Ba bên cạnh mặt đỏ tới cổ: “Tôi phải kiện anh tội xâm phạm danh dự!”
Lạc Văn Chu: “…”
Trong Chicken Soup for the Soul thường xuyên nói đến một vấn đề, “Tại sao con người phải có hai tai một miệng, bây giờ cuối cùng anh đã hiểu – bốn tai cũng chưa chắc đủ dùng.
Ánh mắt Phí Độ lướt qua Hồ Chấn Vũ, lại dừng ở Chu Hoài Tín.
Chu Hoài Tín ngẩng cổ, trên khuôn mặt như con nghiện ngoại trừ phấn mắt bị lem, bỗng nhiên còn có một chút gì đó khó nói rõ, khiến hắn nhìn hơi giống con người.
“Em không quan tâm bên ngoài nói gì, em cũng không quan tâm cái gì mà… thị trường nào giá trị bay hơi bao nhiêu tiền – em không hiểu mấy cái đó, anh Hồ, em cũng không muốn hiểu, em chỉ biết em có mỗi một người thân là anh hai.” Chu Hoài Tín đăng xong thông cáo kia, giọng ngược lại thấp xuống, hắn nhìn thẳng vào mắt Hồ Chấn Vũ.
Không biết tại sao Hồ Chấn Vũ lại tránh né ánh mắt hắn.
Chu Hoài Tín nhếch môi nửa cười nửa không, cũng chẳng biết là chê trách người khác hay tự giễu: “Nói một câu khó nghe, có một số việc, ông già đã làm được, thì một ngày kia sẽ bị người ta đào ra. Giấy không gói được lửa, các người tưởng mình có thể đời đời bất diệt à?”
Chắc hẳn Hồ Chấn Vũ đời này chưa từng được thấy “ngà voi” trong miệng hắn, nhất thời lại á khẩu.
“Các người có thể tìm được anh tôi trong vòng mười phút không?” Chu Hoài Tín nhìn quét cảnh sát xung quanh, “Thế thì tìm tiếp đi! Mẹ kiếp đều nhìn tôi làm gì? Tôi là con ruột của ông già, tôi còn là người thừa kế di sản của ông ấy, hiện giờ tôi quyết định lựa chọn để người ૮ɦếƭ hy sinh một chút, tất cả vì người sống, tôi không có quyền lợi này à?”
Những lời này thoạt nghe lại khá có lý.
“Chỉ cần anh tôi không sao,” Chu Hoài Tín mắt đỏ hoe tuyên bố, “Kêu tôi đăng thông cáo nói ba tôi là con rùa cũng được. Làm người phải co được dãn được, tôi sẽ làm thằng rùa con, ba tôi trên trời có linh, cũng biết tìm người hại ông, hại gia đình tôi, chẳng trách lên đầu tôi đâu!”
Hồ Chấn Vũ túa mồ hôi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người ho mạnh một tiếng, một âm thanh lạnh lùng nói: “Nhà các cậu quả thật là của hai anh em cậu, nhưng tập đoàn thì không, một con thuyền lớn như vậy, dính đến bao nhiêu bên hợp tác và cổ đông nhỏ, hả? Ông Chu lúc còn sống cũng không dám nói mình chuyên quyền độc đoán, cậu là cái thá gì chứ, khốn nạn!”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, thấy mấy công nhân viên Chu Thị tụ tập ở cửa rào rào tản ra, một ông cụ gầy gò chậm rãi đi vào. Ông ta cao không đến một mét bảy, lại hơi còng, nhìn càng thêm nhỏ gầy quắt queo, nếp nhăn khóe miệng từ dưới mũi tách làm hai đường, chia cằm làm ba, nặng trịch trĩu xuống khóe miệng, như thể đời này chưa từng cười vậy.
Thấy người mới đến, Hồ Chấn Vũ vô thức đứng thẳng lên: “Ông Trịnh.”
Dương Ba hít sâu một hơi, rảo bước tới, như tiểu thái giám co cơ thể cao to lại, để nép vào bên cạnh ông cụ kia: “Ông Trịnh, cuối cùng thì ông cũng đến rồi.”
Chu Hoài Tín cười khẩy, lom lom nhìn ông già kia không nói tiếng nào.
Lạc Văn Chu đã hiểu, ông này chính là phó thủ của Chu Tuấn Mậu, Trịnh Khải Phong.
Trịnh Khải Phong coi nhà họ Chu thành địa bàn của mình, lờ đi cảnh sát đầy ở đây, thong thả đi vào, quét một vòng, nhìn ra hiện trường do ai chỉ huy, thế là đi thẳng tới trước mặt Lạc Văn Chu, giơ một tay ra hết sức thành khẩn mở miệng: “Gia môn bất hạnh, gây phiền toái cho các vị.”
Vừa gặp mặt thì Lạc Văn Chu đã bị củ gừng già Trịnh Khải Phong này lấn lướt – vốn là cảnh sát điều tra vụ bắt cóc, toàn bộ Chu Thị bao gồm Trịnh Khải Phong đều là người hiềm nghi, bị ông già này dùng dăm ba câu bẻ cong, giống như thành Chu Thị đối kháng thế lực xấu không biết tên, tiện thể tìm một nhóm cảnh sát làm tay đấm vậy.
Lạc Văn Chu bắt tay ông ta lấy lệ, tỉnh bơ sửa lại: “Án hình sự nghiêm trọng vốn thuộc phạm vi chức trách của chúng tôi, công việc chính là như vậy, không có gì mà phiền hay không phiền. Hiện tại mục tiêu hàng đầu là giải cứu con tin, trên cơ sở này, chúng tôi cũng sẽ cố gắng giảm sức ảnh hưởng xã hội của việc này xuống, lúc cần thiết, còn phải phiền người nhà phối hợp thêm.”
Trịnh Khải Phong hơi giần giật khóe mắt, sắc mặt sầm xuống.
Lạc Văn Chu trời sinh chẳng e ngại gì, miễn dịch với các loại người quyền cao chức trọng, không hề để ý mà lấy tay về, quay sang Chu Hoài Tín: “Đặc biệt là tiên sinh Tiểu Chu, chúng tôi cũng hiểu tâm trạng của người nhà, nếu thật sự không còn cách nào, vì sự an toàn của con tin, quả thật cũng không ngại nhượng bộ bọn bắt cóc. Nhưng tôi hi vọng đó vĩnh viễn là bước cuối cùng, thông cáo của anh tốt xấu gì cũng phải chờ tới phút cuối của đồng hồ đếm ngược chứ.”
Chu Hoài Tín hừ một tiếng rất chói tai.
“Còn có Hồ tiên sinh,” Lạc Văn Chu mỉm cười chuyển hướng sang Hồ Chấn Vũ, “Anh nói tiên sinh Tiểu Chu quá lỗ mãng, chính anh không phải cũng rất sốt ruột à, còn đăng nhập sẵn rồi – tôi thấy mọi người cũng đừng đua nhau nói nữa, hãy chia nhau đi lấy lời khai trước – mau đến đây vài người, tách ra dẫn đi.”
Mấy cảnh sát hình sự theo lệnh đi tới, không nói năng gì tách đám nhân vật nắm thực quyền của Chu Thị ra.
Trong căn phòng bật điều hòa đầu thu, mồ hôi ở thái dương Hồ Chấn Vũ giống như không lau khô được.
Trịnh Khải Phong lạnh tanh nhìn Lạc Văn Chu: “Người trẻ tuổi, anh làm việc rất có nghề đấy.”
Lạc Văn Chu nhe răng cười: “Tôi cũng cảm thấy thế, cảm ơn ông khen ngợi. Có điều, là một người chuyên phụ trách án hình sự, tôi không chờ mong lần sau phục vụ ông – mời ông.”
Anh dùng dăm ba câu đuổi đám chẳng giúp được gì chỉ giỏi phá hoại này đi, quay đầu gặp ánh mắt Phí Độ như cười như không chăm chú nhìn mình. Lạc Văn Chu ᴆụng phải ánh mắt hắn, иgự¢ hơi nghẽn, cảm giác đôi mắt hoa đào độc nhất vô nhị này của Phí Độ thật sự thiên phú dị bẩm, chỉ cần cho hắn một bộ kính thiên văn, là hắn có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga.
“Nói chút gì hữu dụng đi,” Lạc Văn Chu mệt mỏi bảo Phí Độ, “Muốn khen tôi đẹp trai và bày tỏ sự say mê thì đều ra sau xếp hàng đi.”
Phí Độ: “Tôi muốn chuyển lời cho anh, bên phía cảnh sát mạng nói có manh mối về kẻ đăng clip rồi.”
Lạc Văn Chu đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài với bọn bắt cóc biến thái, nghe vậy sửng sốt: “Nhanh thế à?”
“Đúng vậy, nên tốt nhất là anh đừng hi vọng quá nhiều.” Phí Độ dừng lại, không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại bồi thêm một tiếng, “Sư huynh.”
Lạc Văn Chu: “…”
Làm sao hắn có thể dùng ngữ khí bình thường, nói một xưng hô bình thường thành 18+ như vậy? Thật là khó hiểu quá!
Ngay trong tiếng la hưng phấn “Bắt được hắn rồi” của cảnh sát mạng, kẻ bắt cóc không sợ hãi gì đăng tiếp đoạn phim thứ ba.
Lần này ống kính lại hơi xa ra, quay toàn thân Chu Hoài Cẩn, đồng thời cho người xem thấy rõ không gian con tin đang ở – cả không gian đều dán vải bạt đen, rộng không quá một mét tám, độ cao cũng rất có hạn, chỉ bằng chiều cao của đàn ông trưởng thành, quả nhiên giống thùng xe tải!
Phí Độ sửng sốt, hơi suy tư cọ cằm, đồng thời ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu, Lạc Văn Chu lập tức hiểu ý hắn, hơi nhíu mày – trước đó ống kính của bọn bắt cóc liên tục quay quanh Chu Hoài Cẩn từ rất gần, rất cẩn thận tránh tất cả manh mối có thể tiết lộ hoàn cảnh bọn chúng đang ở, bao gồm đoạn Chu Hoài Cẩn bị đánh.
Đến khi họ vừa suy đoán ra bọn bắt cóc có thể đang ở trên một chiếc xe tải, đối phương mới cho hình ảnh như vậy…
Rốt cuộc là bọn bắt cóc thần thông quảng đại này lắp thiết bị nghe trộm ở nhà họ Chu, hay trong nhà này có người đang thực thời liên lạc với chúng?
Lạc Văn Chu nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Khống chế hết mọi người trong nhà này – bao gồm đầu bếp người giúp việc người làm vườn ra ra vào vào, nhanh lên!”
Chu Hoài Cẩn trong đoạn phim hơi thảm hại hơn khi nãy, bị hắt nước đầy mặt đầy đầu, nhỏ tong tong, dù có khí chất hơn thì cũng chẳng anh tuấn nổi. Anh ta tựa hồ đã bị dạy ngoan, lần này không cần người khác nói thừa, chăm chú nhìn vào ống kính, giọng đều đều đọc thư của bọn bắt cóc: “Các người biết thừa nhận là được, bây giờ tôi hỏi câu thứ hai, vẫn quy định cũ, mười phút. Tại sao doanh nhân, ‘nhà từ thiện’ nổi tiếng Chu Tuấn Mậu này nhiệt tâm công ích như thế? Ba quỹ công ích dưới danh nghĩa lão, là dùng làm màu hay để rửa tiền? Chu Tuấn Mậu – Chu Đại Long, tưởng mình đổi tên là thành quý tộc, không ai biết bên dưới lớp da lão là thứ gì chắc?”
Đoạn phim đầy ác ý tắt phụt, kế đó đồng hồ đếm ngược hiện ra.
Bầu không khí trong biệt thự đột nhiên trở nên căng thẳng, kể cả người làm trong nhà, mọi người đều bị tách riêng ra.
Đồng thời, cảnh sát mạng sau chót đã khoanh vùng được kẻ đăng clip, Lang Kiều ở tổng bộ “tập đoàn Hanh Đạt” cùng một thời gian nhận được tin, cô chỉ xem qua, trực tiếp lấy còng trong túi ra còng người phụ trách đang cãi cố: “Bọn họ không thoát được can hệ đâu, lục soát!”
Mười phút, cực ngắn lại cực dài, đôi chân người trong hiện thực chỉ có thể chạy mấy tầng lầu, mà tin tức trên mạng đã có thể đi vô số vòng quanh Trái Đất.
Nhất thời các tin tức khó phân biệt thật giả bùng ra như một vụ nổ, có người đứng ra thề thốt nói cái tên ngày xưa Chu Tuấn Mậu từng dùng chính là Chu Đại Long, còn đăng ảnh, phía dưới kèm thêm toàn bộ quá trình Chu Tuấn Mậu xuất ngoại nương nhờ họ hàng, đi theo bà con xa làm thuê, kiếm được khoản tiền đầu tiên sau đó hợp tác dựng nghiệp. Cuối cùng đặc biệt tò mò một người sáng lập khác của tập đoàn Chu Thị tại sao lại mai danh ẩn tích.
Tiếp đó, đề tài lại chuyển từ vụ bắt cóc Chu Hoài Cẩn sang vụ tai nạn lạ lùng của Chu Tuấn Mậu, hình tượng đức cao vọng trọng nhiều năm qua của nhà từ thiện đã sụp đổ chỉ sau một đoạn phim, có người nói ông ta rửa tiền bẩn, có người nói ông ta bán nước, thậm chí còn có người nói ông ta вυôи иgườι xuyên quốc gia… Đây là một cuộc đại tỷ thí sức tưởng tượng truyền thuyết đô thị.
Là tiêu điểm chú ý, Đổng Càn tài xế gây ra vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi, tổ tông tám đời cũng sắp bị người ta nhìn trộm hết, giống như trong mỗi sợi tóc ông ta đều chôn giấu âm mưu vậy.
“Đội trưởng Lạc, sắp hết mười phút rồi.”
“Tiếp quản cột thông cáo trên trang web của họ, lấy danh nghĩa cảnh sát trả lời kẻ bắt cóc,” Lạc Văn Chu dừng lại, “Cứ nói cảnh sát kinh tế đã tham gia điều tra, đang xác minh tình hình liên quan, mong mọi người đừng nghe sai đồn bậy, nếu có chứng cứ xác thực hoan nghênh trình báo, khuyên kẻ bắt cóc kịp thời đầu thú trước khi gây ra hậu quả nghiêm trọng.”
“Không xong rồi sếp ơi, lượng người truy cập tăng vọt, trang web của Chu Thị hiện tại đã tê liệt!”
Lạc Văn Chu: “…”
Đồng hồ đếm ngược của bọn bắt cóc đã đến phút cuối cùng.
Lang Kiều gọi điện tới: “Sếp, bọn em đã tìm được thư từ tập đoàn Hanh Đạt mua người làm lớn vụ này và một bộ chứng từ thanh toán tiền, xác định đoạn phim của kẻ bắt cóc là do họ đăng…”
Lạc Văn Chu: “Em đừng nói với anh họ không biết kẻ bắt cóc là ai.”
“Họ nói mình không biết kẻ bắt cóc là ai,” Lang Kiều nhanh chóng nói, “Sáng sớm hôm nay sau khi Chu Hoài Cẩn mất tích, phòng quan hệ công chúng của Hanh Đạt nhận được mail thần bí, đính kèm mấy tấm ảnh rất mờ, lúc ấy còn tưởng là giả, bên Hanh Đạt cũng không chú ý, vừa vặn hôm qua xảy ra chuyện Chu Tuấn Mậu, họ định thừa nước ᴆục thả câu…”
“Sau đó người gửi nói là clip ghép, họ tin, đăng lên, cùng lắm là cạnh tranh không lành mạnh, đúng không?”
Lang Kiều: “… A, đúng là họ nói như vậy.”
“Đúng cái đếch! Đùa ác thì họ dùng nhiều thủ đoạn tránh truy tìm như vậy làm gì? Dẫn hết những người liên quan đến vụ án về! Tiếp tục tìm kiếm kẻ gửi mail!” Lạc Văn Chu liếc đồng hồ đếm ngược một cái, thời gian như nước chảy vô tình trôi qua, trang chủ của Chu Thị vẫn “bán thân bất toại”, không thể nhúc nhích!
“Sếp ơi anh xem này, đây là lục soát được trên người tay tài xế đưa Dương Ba tới.”
Lạc Văn Chu nhận di động, chỉ thấy tài xế khả nghi kia đăng nhập tài khoản Weibo ảo rõ ràng mới đăng kí, dòng trạng thái gần nhất là: “Cảnh sát tra được ‘thịt’ ở trong xe tải.”
Đồng hồ đếm ngược về không-