Người quay clip cực kỳ cẩn thận, trên màn ảnh trừ Chu Hoài Cẩn ra thì chỉ có một chiếc ghế gỗ gãy và một đoạn dây thừng ngắn trói người, nền tuyền một màu đen, thật sự chẳng nhìn ra cái gì. Mà đoạn clip ấy cực kỳ ngắn, chỉ chưa đến một phút, quay hết lượt Chu Hoài Cẩn hôn mê bất tỉnh, sợ người ta không nhận ra, còn cố gắng để người xem thấy rõ mỗi một lỗ chân lông trên mặt anh ta.
Ngoài ra, bọn bắt cóc không nói một tiếng nào.
“Người đăng clip dùng IP ảo, trong một lúc chưa tìm ra ngay được,” Lang Kiều nói, “Sếp, đây là lần đầu tiên em gặp phải kẻ bắt cóc mới lạ như vậy, hắn muốn làm gì, chúng ta phải làm thế nào?”
Lạc Văn Chu không lên tiếng, cúi đầu lướt di động.
Lang Kiều phản ứng tương đối nhanh, sau khi phát hiện đoạn phim lập tức xử lý, song tin tức Chu Hoài Cẩn bị kẻ bất minh bắt cóc vẫn như mọc cánh, dưới vài từ khóa bủa vây, vẫn vững vàng phát tán trên mạng.
Lạc Văn Chu hỏi: “Đoạn phim đăng lên mạng lúc nào?”
“Sáu giờ sáng.”
Sáu giờ đúng, là thời điểm thành phố này bắt đầu tỉnh giấc.
Ngoại trừ đồng hồ báo thức, còn cái gì giúp tỉnh táo hơn một tin tức bát quái lắt léo có đầu có đuôi?
Phí Độ kế bên thở dài, lui một bước, hỏi: “Đội trưởng Lạc, phải chăng bây giờ tôi nên tránh xa một chút phối hợp điều tra?”
Lang Kiều không hiểu gì hết, phát ra một đơn âm nghi vấn: “Hả?”
“Hả cái gì, cậu ta cũng là một trong những người hiềm nghi,” Lạc Văn Chu ném điện thoại cho Lang Kiều, không chút khách sáo quay sang Phí Độ, “Hiện tại tôi cần biết những ai có thể tham dự vào việc này, sau lưng có đoàn đội nào tham gia thúc đẩy, cậu cho tôi một bản danh sách.”
Chu Hoài Cẩn rất kín tiếng, không hay lên hình, hầu như không có mấy tấm ảnh rõ nét lộ ra. Người dân bình thường biết ngôi sao biết diễn viên, chứ ai sẽ biết một phú nhị đại quanh năm ở nước ngoài mặt mũi ra sao?
Vậy đoạn phim chưa đầy một phút này, rốt cuộc làm sao dẫn đến nhiều sự chú ý như thế? Sau lưng là ai đang thúc đẩy?
Chuyện Chu Tuấn Mậu gặp tai nạn giao thông thiệt mạng và chuyện Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc, thoạt nhìn có quan hệ mật thiết, như là có người muốn Gi*t cha rồi lại ra tay với con, tựa hồ ẩn giấu bên trong một vụ “ân oán nhà giàu” lắt léo, nhưng nghĩ kỹ lại rất kỳ lạ.
Tạm thời cho rằng vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu là do người gây ra, vậy kẻ bày ra vụ này chắc chắn là muốn lấy mạng người, hơn nữa định lấy mạng người mà thần không biết quỷ không hay – trong tình huống tài xế gây tai nạn đã tử vong, nếu cảnh sát không điều tra ra chứng cứ mưu sát chính xác, rất có thể họ sẽ xử lý vụ này như một vụ tai nạn giao thông.
Thế nhưng vụ án Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc quá rùm beng, cơ hồ có ý định khoe khoang và đầu cơ rõ ràng, mục tiêu hai vụ hoàn toàn ngược nhau.
Quá khó giải thích.
Mà gióng trống khua chiêng để cả thiên hạ đều biết vụ bắt cóc như thế, trừ khiến cảnh sát và người dân nghi thần nghi quỷ ra, thì còn có lợi cho ai? Thời điểm nhạy cảm như vậy, sự kiện nhạy cảm như vậy, có thể ngư ông đắc lợi, tựa hồ cũng chỉ có đám nhà tư bản muốn thừa cơ chấm ʍúŧ Chu Thị.
Ví dụ như Phí Độ.
Nếu không phải Cục công an thành phố thuộc về “hàng không bán”, số tiền ai đó kiếm được đêm nay chắc đã đủ mua hẳn hai Cục công an rồi.
“Tôi có thể cho anh mấy người tôi quen,” Phí Độ thong thả lấy di động ra gửi mail, lại nói, “Nhưng anh phải biết rằng, cả thế giới đều đang tìm cơ hội đầu cơ, không đề cập tới các hộ nhỏ lẻ, chỉ riêng tổ chức nhúng vào vụ này cũng đếm không xuể, tôi không phải là thần tiên để mà ai cũng biết.”
“Có thể thần không biết quỷ không hay bắt người đi ngay sân bay Yến Thành, nhìn kiểu nào cũng thấy giống trùm bản địa làm,” Lạc Văn Chu nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao, “Đừng nói trên mảnh đất con con này còn có người cậu không quen nhé, chủ tịch Phí?”
“Người hiềm nghi cho anh một đề nghị, chỉ để tham khảo, chưa chắc đúng,” Phí Độ nói đầy lý lẽ, “Tôi đoán kẻ bắt cóc và kẻ thúc đẩy có lẽ từng liên hệ với nhau, nhưng kẻ thúc đẩy chưa chắc là kẻ bắt cóc, và chưa chắc trước đó từng có cấu kết. Mặc dù trong ‘Tư bản luận’ nói ‘có một trăm phần trăm lợi nhuận thì họ sẽ dám đạp lên hết thảy pháp luật trên đời’, nhưng cá nhân tôi cho rằng đánh giá này thật sự quá thiếu thân thiện, trong hiện thực mọi người đều biết, dẫu lợi nhuận là một ngàn phần trăm, cũng phải có mạng để lấy mới được. Đội trưởng Lạc, tuy rằng chúng tôi ăn màn thầu chấm máu người, nhưng chúng tôi không ăn thịt người.”
Những lời này đủ máu lạnh và đủ khốn nạn, Lạc Văn Chu lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chớp mắt hai người như lại quay về vụ án Hà Trung Nghĩa, khi Phí Độ phát ngôn bừa bãi ở Cục công an để làm bằng chứng ngoại phạm cho Trương Đông Lai.
“Được rồi, đổi một cách nói chính xác hơn vậy,” Phí Độ nhún vai, mỉm cười đổ dầu vào lửa, “Chúng tôi không ăn thịt người giữa thanh thiên bạch nhật.”
Lang Kiều bị bầu không khí nặng nề này dọa, cảm thấy hai người họ giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau, ánh mắt một bước cũng không nhường như thể νũ кнí ánh sáng trong phim khoa học viễn tưởng, sắp chém ra hiệu ứng đặc biệt ở không trung. Cô hoảng sợ đứng bên cạnh, rất muốn thử làm dịu bầu không khí, khổ nỗi hoàn toàn không biết hai người vì sao mà gườm nhau, cả buổi cũng chưa tìm ra câu từ thích hợp, chỉ hận không thể bay đi đổi với Đào Nhiên nhận lệnh điều tra lưu vực sông Bạch Sa.
Song đúng lúc này, Lạc Văn Chu bỗng nhiên dời ánh mắt đi trước, chủ động rời khỏi cuộc giương cung bạt kiếm không tiếng động này.
Anh bình tĩnh nói: “Từ khi đoạn phim đăng lên lần đầu tiên đến khi kinh động toàn giới mạng, tổng cộng không đầy nửa tiếng, thao tác này hiển nhiên có hình thức cực kỳ hoàn thiện, kẻ thúc đẩy sau màn không phải lần đầu tiên làm chuyện kiểu này, hơn nữa rất có thể có quan hệ cạnh tranh không đội trời chung với Chu Thị, cộng thêm manh mối này, bao lâu thì cậu có thể cho tôi danh sách?”
Vừa dứt lời, di động của Phí Độ đã vang lên tiếng báo hiệu êm tai khi có mail đến.
Phí Độ giống như đã sớm tính được, không buồn nhìn một cái ném luôn di động cho Lạc Văn Chu: “Thế tôi đoán chỉ chừng hai ba nhà, đây là danh sách trợ lý của tôi gửi tới, anh có thể hẹn gặp người phụ trách.”
Nói xong, hắn không nhìn Lạc Văn Chu nữa, một tay đút túi, cất bước quay về căn biệt thự hào nhoáng của Chu Thị, vô cùng không khách sáo nhận một ly hồng trà từ tay người giúp việc, rồi đi nói chuyện với Chu Hoài Tín đang khóc sướt mướt.
Lạc Văn Chu cúi đầu xem lướt qua nội dung mail trên di động của hắn. Làm việc cho Phí Độ hiển nhiên là một người cực kỳ đáng tin cậy, trong thời gian ngắn như vậy, không chỉ đưa ra bên khả nghi, còn kèm thêm phương thức liên lạc của người phụ trách liên quan, tóm tắt vụ mẫu từng xảy ra, gần như là một bản báo cáo ngắn rất đẹp.
Lạc Văn Chu chuyển tiếp cho Lang Kiều: “Em đi một chuyến, lo thủ tục, lần này chúng ta không chỉ phải hẹn người phụ trách, còn cần tra thư từ công việc, lịch sử cuộc gọi và tình hình tài chính của họ, phải có quyền hạn, còn phải nhờ mấy anh em bên cảnh sát kinh tế hỗ trợ.”
Anh phân phó là dăm ba câu, với Lang Kiều lại là một đống công việc lắt nhắt, nghe là cảm thấy lông tơ dựng hết lên, đã vậy Lạc Văn Chu còn bổ sung một câu: “Nếu câu suy luận ‘kẻ thúc đẩy chưa chắc biết kẻ bắt cóc’ của Phí Độ là chính xác, không chắc được kế tiếp sẽ lập tức xảy ra chuyện gì, để được mọi người chú ý, không biết tên biến thái này sẽ làm gì, đến lúc đó nạn nhân sẽ nguy hiểm, em hãy nhanh lên, đừng trì hoãn!”
Lang Kiều hít sâu một hơi, bị anh đè lên hai tấn rưỡi áp lực, cô rốt cuộc chẳng còn tâm trí để ý sóng ngầm giữa thủ trưởng với tiểu thịt tươi nữa, co giò chạy đi.
Thời gian dài không ai làm gì, di động của Phí Độ tự khóa màn hình, là màn hình mặc định của hệ thống, vỏ kim loại bị Lạc Văn Chu cầm nóng lên. Anh ngẩng đầu nhìn Phí Độ đằng xa, thấy hắn đang hết sức thân quen nói gì đó với Hồ Chấn Vũ và Chu Hoài Tín, ngôn ngữ cơ thể vô cùng thả lỏng, chắc là đang cho biết tiến triển điều tra vụ án Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc – Lạc Văn Chu chẳng thèm quản hắn, dù sao hắn sẽ không đến mức nói lung tung.
Rất lâu trước kia, Lạc Văn Chu cảm thấy Phí Độ là một phần tử nguy hiểm-
Mặc dù sự cao thượng và ti tiện của loài người là không ngừng phát triển, song người bình thường lớn lên trong trật tự xã hội pháp chế, trong tình huống không cực đoan, tư duy vẫn có tính hạn chế nhất định – giống như nếu biết có người đang tụ tập làm việc xấu, phản ứng của người bình thường không ngoài “dũng cảm hiếu kỳ đi điều tra một chút”, “hữu lý hữu cứ báo ban ngành liên quan”, “im lặng tránh đi mặc kệ” vân vân, thỉnh thoảng có kẻ đạo đức khá bại hoại có lẽ sẽ không nhịn được cám dỗ mà chung một giuộc.
Thế nhưng, suy nghĩ như Gi*t một người vứt xác đến địa điểm hoạt động của người ta, để dẫn đến cảnh sát chú ý, thì không được bình thường cho lắm.
Trong thời đại hòa bình, dù là tội phạm Gi*t người cùng hung cực ác, cũng biết đẩy người ta vào chỗ ૮ɦếƭ không phải một việc bình thường như ăn cơm uống nước. Ranh giới pháp luật chặt chẽ trong cả hoàn cảnh xã hội chăng ra ở đó, qua sự cường hóa nhiều năm lặp lại, đã dựng một cọc tiêu cấm kị trong tiềm thức từng thế hệ.
Nhưng Lạc Văn Chu cảm nhận được rõ rệt, Phí Độ khác biệt, ở trong lòng hắn những cấm kị này đều là quy tắc của trò chơi, giống như các hành vi “lợi dụng lỗ hổng pháp luật trốn thuế”, “trốn tránh quản lý xây dựng đường tài chính ngoại cảnh” vân vân, không làm là sợ phiền phức, lúc cần thiết làm hắn cũng tuyệt đối không cảm thấy bứt rứt. Hắn thậm chí thích đi nghiên cứu những “cách chơi” này, phòng hờ một ngày kia dùng tới.
Song khi Phí Độ cùng bà Vương Tú Quyên mẹ Hà Trung Nghĩa ngồi trên cái ghế lạnh ngắt, vung tiền như rác lộ mặt trên màn trời, thậm chí lê cánh tay nứt xương, nửa đêm nửa hôm cứu Thần Thần khỏi tay Tô Lạc Trản, Lạc Văn Chu lại cảm thấy có lẽ hắn chỉ cứng miệng mềm lòng mà thôi.
Cho đến vừa rồi, có một chớp mắt, Lạc Văn Chu đột nhiên từ nụ cười mỉm không chê vào đâu được và sự gợi đòn nhất quán của Phí Độ, nhận thấy một tẹo mùi vị không bình thường.
Lạc Văn Chu nhớ lại những lời mập mờ chập tối hôm trước Phí Độ nói trên xe, phát hiện thì ra đó không hề là trả lời lấy lệ. Phí Độ tựa như một người lớn lên ở không gian khác, tốt thì thật tốt, xấu cũng thật xấu, quy tắc của không gian ấy hoàn toàn bất đồng với thế giới hiện thực. Mà với sự thông minh của Phí Độ, có lẽ biết rõ sự không hợp của mình, bởi vậy hắn cẩn thận khoác thêm da người, hạn chế mình trong một vòng tròn, bắt chước Đào Nhiên, bắt chước Trương Đông Lai, bắt chước tất cả những người hắn tiếp xúc… Chỉ riêng với Lạc Văn Chu khi trẻ tuổi tự cho là đúng, luôn muốn lột mặt nạ của người ta là chẳng buồn ngụy trang, để lớp da người “áo mũ xốc xếch” kia tùy ý khoác trên mình, lộ ra răng nanh ác độc cho anh thấy.
Không biết tại sao, vừa sinh ra ý nghĩ này, Lạc Văn Chu bỗng nhiên không muốn chấp nhặt với hắn nữa, những sáng nắng chiều mưa của Phí Độ từ chạng vạng hôm trước đến vừa rồi, ở trong mắt anh đều biến thành thứ có dấu vết để lần theo. Lạc Văn Chu mơ hồ chạm đến lớp bảo vệ giảo hoạt, căng cứng mà thản nhiên kia, trong lòng sinh ra một chút dịu dàng cảm xúc lẫn lộn.
Lúc này, một cú điện thoại bất thình lình của Đào Nhiên cắt ngang đường nhìn và suy nghĩ của Lạc Văn Chu.
“Bọn tôi tìm được chiếc taxi ấy rồi,” Đào Nhiên thở hồng hộc nói, “Bỏ lại ngay cạnh hồ chứa nước, bên trong có mùi ête, ngoại trừ trên lưng ghế đằng sau ghế người lái có một dấu giày, trong xe không có dấu vết giãy giụa rất rõ. Hiện tại tôi hoài nghi không chỉ có một kẻ bắt cóc, bằng không làm sao hắn vừa lái xe vừa bất ngờ khống chế một người đàn ông trưởng thành được? A đúng rồi, cặp của Chu Hoài Cẩn nằm trên xe, giấy tờ điện thoại và ví tiền đều chưa động tới… Hừ!”
Đào Nhiên dừng lại, đột nhiên tức tối hít sâu một hơi, Lạc Văn Chu có cảm giác anh ta đang nuốt vào một câu chửi thề, lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Có người chụp ảnh,” Đào Nhiên nhanh chóng nói, “Khả năng là bám theo từ sân bay tới, để tôi đi xử lý.”
Lạc Văn Chu cúp máy, day ấn đường, quả thực đã không thể tưởng tượng sự tình sôi sùng sục đến mức nào rồi, anh thật sự không muốn lên mạng nữa, hạ liên tiếp mấy lệnh: “Chiếc taxi bắt cóc nạn nhân hiện tại đã tìm được, Chu Hoài Cẩn cao hơn một mét tám, không phải đứa trẻ một tay xách được, muốn chuyển nạn nhân đi dù thế nào cũng phải có chiếc xe, hãy tra tất cả camera trong vòng ba cây số quanh điểm vứt xe, tìm xe khả nghi. Nói một tiếng với cánh truyền thông, bảo họ còn làm trò là tôi sẽ cho họ biết mặt, ngoài ra tìm người bên cảnh sát mạng chi viện…”
Lạc Văn Chu còn chưa nói xong, một nhân viên kỹ thuật đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Lạc, kẻ lúc nãy đăng clip lại đăng một đoạn clip nữa!”
Lòng Lạc Văn Chu chùng xuống.
Vẫn là nền đen và Chu Hoài Cẩn hôn mê bất tỉnh, trên màn hình có thêm một bàn tay mang bao tay đen cầm dao, lưỡi dao sáng loáng kề lên cổ Chu Hoài Cẩn, sau đó đột nhiên ấn xuống – trong tiếng la vô thức của mọi người, vị trí cực kỳ hung hiểm trên cổ Chu Hoài Cẩn tức thì bị cứa một đường, người hôn mê hơi co giật theo bản năng, máu thoáng cái trào ra.
Tiếp đó ống kính dời xuống, đôi bao tay đen kia vạch vạt áo Chu Hoài Cẩn ra, cầm cái cọ nhỏ, chấm máu viết lên иgự¢ Chu Hoài Cẩn: “Xóa một lần là một nhát dao.”
Bên cảnh sát mạng đang chuẩn bị xóa sợ túa mồ hôi lạnh, lập tức gọi điện tới: “Đội trưởng Lạc, phải làm sao đây, có xóa không?”
Nắng mai đã hoàn toàn bao phủ Yến Thành, giờ cao điểm sáng đã bắt đầu.
Chỉ chần chừ giây lát, đoạn phim đã bị đăng lại với tốc độ khó tin, lan ra như một vụ nổ.
Chu Hoài Tín đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn thét lên, đề-xi-ben suýt nữa làm sập nóc nhà. Phí Độ ôm ngang hắn lên, giật lấy di động, đưa cho cô giúp việc hoảng sợ bên cạnh: “Dẫn anh ta lên lầu nghỉ ngơi.”
Lúc này, một chiếc xe đậu lại trước cổng nhà họ Chu, một thanh niên độ hai tám hai chín tuổi bước xuống, vẻ mặt vội vàng dợm bước muốn vào, bị cảnh sát canh cửa ngăn lại, luống cuống lấy giấy tờ ra: “Thật ngại quá, đây là chứng minh thư và danh thi*p của tôi, tôi là…”
Chu Hoài Tín quay đầu liếc thấy người vừa tới, lập tức giãy giụa dữ dội: “Không! Bắt thằng tạp chủng đó! Nó chính là hung thủ Gi*t người, đồ mặt trơ trán bóng, mày còn dám tới! Mày còn dám tới nhà tao!”
Dù cho Chu Hoài Tín là bộ xương khô thành tinh, khi nổi điên lên cũng không thể xem thường, Phí Độ và Hồ Chấn Vũ hai người nhìn là biết không chăm tập luyện thể dục lại không đè được hắn, Chu Hoài Tín múa may cánh tay như hung khí, không biết nặng nhẹ đập tới mắt kính của Phí Độ.
Bỗng nhiên, một bàn tay giơ tới tóm lấy hai cái chày gỗ múa may loạn xạ của Chu Hoài Tín, Lạc Văn Chu như xách gà con, thô lỗ đè cái đầu quý giá của cậu út nhà họ Chu xuống, ấn hắn vào sofa mềm mại bằng da thật bên cạnh, từ bên trên nhìn xuống hỏi: “Anh muốn tiêm thuốc an thần hay vắc-xin chó dại?”
Chu Hoài Tín: “…”
Chu Hoài Tín bị ép bình tĩnh lại, người thanh niên ngoài cửa mới hơi cười khổ, rốt cuộc có thể tự giới thiệu cho xong: “Tôi là trợ lý của ông Chu, kiêm thư ký hội đồng quản trị của tập đoàn, tôi tên Dương Ba.”
Vừa dứt câu, mọi ánh mắt liền đổ dồn vào hắn – Dương Ba, nghi là con riêng, một người hiềm nghi, kẻ có khả năng được lợi sau khi xử lý Chu Tuấn Mậu và Chu Hoài Cẩn…
Hắn tới còn rất sớm.