“Theo suy luận này,” Lang Kiều trưng vành mắt thâm sì to gần bằng mắt, u ám nói, “Hoặc là Ngô Quảng Xuyên từ nhà xác bò ra, hoặc là vụ án năm đó chúng ta đã nhầm người, hung phạm hơn hai mươi năm sau lại lần nữa chui ra gây án.”
“Một người thành công gây ra sáu vụ án, cảnh sát ngay cả bóng quỷ cũng không bắt được, còn phối hợp tìm kẻ ૮ɦếƭ thay cho hắn, dù là người bình thường cũng phải đắc ý thành biến thái, huống chi là biến thái thật, hắn sẽ chịu im lặng nhiều năm như vậy sao?” Lạc Văn Chu nói, “Nếu thực sự là năm đó đã nhầm hung phạm, hơn hai mươi năm qua đủ để hắn lấp đầy cái hố vạn người rồi.”
Lang Kiều quay đầu: “Đội trưởng Lạc, nghe anh nói em sợ quá.”
“Nghe em nói anh cũng rất sợ.” Lạc Văn Chu xoay cán 乃út trong lòng bàn tay, “Thôi bất kể thế nào, anh đã cho người đến nhà Khúc Đồng cắm điểm, điều tra kẻ bỏ USB trước.”
“Không phải em nói chứ, vụ này quá khó điều tra,” Lang Kiều nói, “Em mới hỏi rồi, nhà Khúc Đồng ở trong một tiểu khu cũ, tiền nhà một tháng ba mươi ngày còn luôn có người kéo dài không chịu đóng, cơ bản là trạng thái ‘cửa nhà tôi mở suốt’, tháng trước mới mất cắp xong. Anh nghĩ xem, có người lấy đồ trong nhà còn chẳng bắt được, nói chi vứt đồ vào.”
Đào Nhiên hỏi: “Manh mối khác thì sao?”
“USB là loại rẻ tiền phổ biến nhất, loại giống hệt vậy trên mạng có thể tìm ra mấy trăm trang, chùi rất sạch, không có lấy nửa dấu vân tay. Nội dung ghi âm thì bên kỹ thuật đang gấp rút phân tích, nhưng kẻ hiềm nghi có ý thức phản điều tra rõ rệt,” Lạc Văn Chu dừng lại, lắc đầu, “Kết quả sợ rằng không lạc quan.”
Khả năng có manh mối là rất nhỏ, khả năng cô bé còn sống cũng rất nhỏ.
Bảy mươi hai giờ vàng đã qua, đoạn ghi âm gửi cho cha mẹ cô bé cũng càng giống một “tổng kết” dương dương tự đắc hơn – tao còn ở đây, tao vẫn là người chiến thắng, bọn mày không bắt được tao đâu.
“Kỳ thực còn một hướng,” Đào Nhiên ở bên cạnh trầm ngâm một lát, lại nói, “Đêm xảy ra vụ án, xung quanh sẽ có ai đi qua? Lúc ấy chúng ta đã tra camera của mấy điểm du lịch, công viên cùng với đường chính xung quanh, nếu người đưa cô bé đi là đúng lúc lái xe ngang qua, hắn rất khó không để lại dấu vết. Thế nhưng tận đến hôm nay chúng ta cũng chưa tìm được manh mối gì từ đường này, vậy liệu có khả năng, kẻ này vẫn theo dõi Khúc Đồng – hoặc mục tiêu của hắn là một cô bé không khác lắm trên chiếc xe đó, kết quả là vừa vặn ᴆụng phải ςướק.”
Lang Kiều nghe thế đã hiểu được ý anh: “Ý anh là, theo dõi và bám đuôi không phải chỉ một lần là xong!”
Các học sinh ngày cuối trại hè đi chơi ngoại ô, nhưng trước đó vẫn hoạt động gần trường học nội thành, nếu kẻ bắt cóc thần bí kia bám theo một trong số đó, ở nội thành hắn che giấu tung tích sẽ khó khăn hơn, camera giao thông, cư dân thường trú xung quanh rất có thể sẽ chú ý tới hắn!
Lang Kiều lập tức đứng dậy: “Em đi bố trí.”
“Anh đã bố trí rồi,” Lạc Văn Chu khoát tay, “Em cứ ngồi xuống trước đi. Hôm ấy khi tra xong nơi xảy ra vụ án mà không tìm được nhân vật khả nghi, anh đã cho người điều tra một lần hành trình trước đó của mấy em học sinh nữ lớp ấy. Trong mười tám học sinh có mười một nữ đều xấp xỉ tuổi Khúc Đồng, trong đó đặc trưng ngoại hình tương tự có sáu, cho dù đặt trọng điểm lên sáu em này, tra mỗi ngày đi đâu gặp ai, cũng liên quan hơn trăm người. Qua kiểm tra hiện trường, chúng ta chỉ biết người này đi giày số 42, quá ít thông tin, người này là nam hay nữ là già hay trẻ cũng chưa thể khẳng định, trừ khi chính hắn có biểu hiện rất khả nghi, chỉ xét trước mắt thì hiển nhiên không có.”
Lục Hữu Lương ngồi nghe không nhịn được thở dài, tự thấy dù là đích thân ông chỉ đạo cũng không thể chu toàn hơn, nhưng có lúc thời cơ và vận may thật sự là thiếu một cũng không được.
“Kẻ bắt cóc năm xưa là trực tiếp gọi điện thoại đến nhà nạn nhân, hiện tại biết chúng ta có thể lần theo dấu vết, liền đổi thành cách gửi không để lại dấu vết gì, đúng là rất tiến bộ.” Lang Kiều thở dài, “Có phải đây là đạo cao một thước ma cao một trượng không?”
Lạc Văn Chu dừng một lúc, lại nói: “Cháu nhớ các nạn nhân năm ấy vẫn sống không thấy người ૮ɦếƭ không thấy xác, cuối cùng rốt cuộc dựa vào đâu để nhận định Ngô Quảng Xuyên chính là nghi phạm vụ bắt cóc liên hoàn? Chỉ vì mấy bộ quần áo trẻ con dính máu trong tay hắn?”
“Không phải, hồi đó phá án không quy phạm lắm, nhưng cũng chưa thiếu quy phạm đến thế,” Cục trưởng Lục nói, “Ngoại trừ mấy bộ quần áo bị cắt vụn, nguyên nhân nhận định nghi phạm chính là Ngô Quảng Xuyên chủ yếu là bé gái thứ bảy, trên người cô bé có chứng cứ bị xâm phạm, hơn nữa sau khi tỉnh lại cũng tố cáo Ngô Quảng Xuyên. Cô bé đó tên là gì? Hình như họ Tô, Tô…”
“Tô Tiểu Lam.” Đào Nhiên nói, “Trong sổ của sư phụ cháu có đề cập tới, là học trò của nghi phạm Ngô Quảng Xuyên.”
“Đúng, là người này,” Cục trưởng Lục suy nghĩ cả buổi, thật sự chẳng nhớ nổi, đành phải thở dài, “Ôi, thời gian trôi qua đã quá lâu, tuổi cao đầu óc không tốt, không ít chuyện chẳng còn nhớ rõ, các cháu mở hồ sơ mà xem đi.”
Lạc Văn Chu dùng mũi chân đá Lang Kiều không có mắt, Lang Kiều kịp phản ứng, vội vàng vâng một tiếng, chạy đi làm thủ tục.
Cục trưởng Lục đích thân chỉ tên, hồ sơ vụ án cũ mở ra rất nhanh, bản ghi chép tỉ mỉ khách quan hơn sổ của Dương lão rốt cuộc phủi đi bụi bặm hai mươi năm, lại lần nữa lộ ra dưới ánh mặt trời.
“Đúng, chính là cô bé này.” Cục trưởng Lục rút ra một tấm ảnh trong đó.
Do đương sự còn sống, hơn nữa sợ rằng không muốn bị quấy rầy, trong quyển sổ tay cá nhân của Dương lão không hề lưu giữ ảnh của cô.
Nạn nhân thứ bảy Tô Tiểu Lam là một cô bé rất xinh xắn, mắt hạnh, khóe mắt dài xếch lên, lúc chụp ảnh cô bé trang điểm nhẹ, môi hồng răng trắng, chống cằm quay mặt về ống kính, lại có vẻ trưởng thành sớm một cách kỳ dị.
“Lúc ấy Tô Tiểu Lam là học sinh của trung học Cẩm Tú, khi vụ án xảy ra đang học lớp 8.”
Lang Kiều lấy làm lạ hỏi: “Không phải nói hoàn cảnh gia đình cô bé đó rất tệ, mất tích mấy ngày phụ huynh cũng không biết ạ, làm sao có thể học được trường tư lúc bấy giờ?”
“Cô bé là học sinh năng khiếu múa, giáo viên đội múa tiểu học rất thích, trực tiếp đề cử đến Cẩm Tú, hồi đó học sinh năng khiếu của Cẩm Tú đều được giảm miễn các chi phí phụ. Song thứ nhất là vì hoàn cảnh gia đình khác biệt, thứ hai cũng do đội múa hay phải tập luyện, Tô Tiểu Lam toàn nghỉ học, dần dà không hợp với bạn cùng trang lứa, cũng không có bạn bè gì ở trường, Ngô Quảng Xuyên là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 7, hắn lợi dụng điểm này, nhiều lần dụ dỗ, uy Hi*p, xâm phạm cô bé.”
“Thế thì lạ thật,” Đào Nhiên không nhịn được xen vào, “Nếu Ngô Quảng Xuyên bắt cóc và sát hại sáu bé gái, vì sao chỉ riêng để cô bé này sống sót?”
“Khi đó chú mới vào nghề, chỉ là chân sai vặt ở tổ chuyên án, không tham gia nhiều,” Cục trưởng Lục nhớ lại chốc lát, “Hung thủ đã ૮ɦếƭ rồi, tra hỏi động cơ là không thể, mọi chuyện đều là phỏng đoán của các tiền bối khi viết tổng kết sau đó, nguyên nhân đại khái có hai – thứ nhất, chuyện Tô Tiểu Lam với Ngô Quảng Xuyên qua lại chặt chẽ, có rất nhiều người xung quanh biết, một khi Tô Tiểu Lam xảy ra chuyện, cảnh sát rất dễ dàng tìm tới hắn, cho nên đối với hung thủ mà nói, Tô Tiểu Lam là một mục tiêu rất mạo hiểm. Lúc ấy thậm chí có tiền bối đưa ra một lý luận, cho rằng sáu bé gái khác rất có thể đều là thay thế phẩm của Tô Tiểu Lam.”
“Nguyên nhân thứ hai thuần túy là phỏng đoán của các chú – không như các nạn nhân khác, tình hình gia đình Tô Tiểu Lam đặc biệt, hung thủ không thể thông qua cách gọi điện thoại để tra tấn người nhà, nếu quá trình gọi điện thoại này có ý nghĩa và mục đích đặc thù đối với hung thủ, thế hắn không cách nào đạt được cảm giác thỏa mãn này ở Tô Tiểu Lam.”
Cả quá trình nghe tựa hồ không có vấn đề gì, nhân chứng vật chứng đủ hết, trên logic và động cơ tâm lý cũng giải thích được. Vấn đề duy nhất chính là, hung thủ vụ án hai mươi năm trước đã lên chầu trời, vậy là ai đưa Khúc Đồng đi?
Sẽ còn ai biết chi tiết hộp 乃út và chuông?
Sợ rằng chỉ có gia đình nạn nhân vụ án Quách Phỉ… Cùng với các cảnh sát già năm xưa từng phụ trách vụ án này, bao gồm cục trưởng Lục.
Trước mặt cục trưởng Lục, mấy người trong phòng họp nhỏ nhất thời đều im lặng.
Ngược lại là cục trưởng Lục khá thản nhiên, chủ động phá tan sự im lặng, đứng dậy vỗ vai Lạc Văn Chu: “Việc này nên để cháu phụ trách đi, có vấn đề gì thì tìm Lão Tăng báo cáo, chú tạm thời tránh đi. Lúc nữa chú sẽ viết rõ hành trình mấy ngày nay của chú, những người khác từng phụ trách vụ án sợ rằng các cháu không dễ điều tra lắm, chú sẽ giúp các cháu nói một tiếng trước, tránh để đến lúc đó họ cảm thấy mất mặt không chịu phối hợp.”
“Còn phải hỏi gia đình nạn nhân vụ án Liên Hoa Sơn, cũng có khả năng người nhà đã nói gì với ai,” Lạc Văn Chu thoải mái lật qua đoạn xấu hổ này, “Còn cả Tô Tiểu Lam, cô ta đi theo Ngô Quảng Xuyên thời gian dài nhất, rất có thể sẽ biết được chuyện gì – chia ra ba đường, Đào Nhiên ông tiếp tục lần lại hành trình của mười tám em học sinh kia trước khi vụ án xảy ra, để phòng vạn nhất, bé trai cũng không được bỏ sót. Tiểu Lang phụ trách dẫn người điều tra quanh nhà Khúc Đồng, camera trong hàng quán thượng vàng hạ cám gần đó cũng không được sót, còn lại tôi sẽ nghĩ cách.”
Các việc còn lại đều dễ đắc tội người ta – bất kể là điều tra bậc tiền bối trong ngành, hay đi tìm nạn nhân năm ấy.
Đào Nhiên định nói gì đó, bị Lạc Văn Chu khoát tay cắt ngang: “Mau đi đi, đừng nhiều lời, hơn hai mươi năm rồi, chứng cứ đã chôn vùi, nhân chứng cũng đều không còn, hi vọng có kết quả là rất xa vời, điều tra bên phía ông mới là trọng tâm nhất, lỡ đâu cô bé đó còn sống thì sao.”
Đã nói đến mức này, Đào Nhiên không dám trì hoãn thêm, đành phải cùng Lang Kiều một trước một sau đi điều tra.
Lục Hữu Lương xé một hộp thuốc mới, từ trên bàn đẩy tới cho Lạc Văn Chu: “Nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ giữ lại cho mình, tác phong này cháu giữ vững không tệ.”
Lạc Văn Chu: “Nếu cháu đi, cùng lắm là bị sỉ nhục, còn hai người bọn họ không khéo có thể bị đuổi thẳng ra – đương nhiên, chịu sỉ nhục xong có thể điều tra ra kết quả hay không, thì phải mượn mặt mũi của chú.”
“Các anh em năm xưa, người thì đi, người thì mất, làm trọn vẹn hết một đời, hầu hết đều đã về hưu, hiện tại Lão Trương cũng bị điều đi rồi.” Cục trưởng Lục nói, tự dưng hơi phiền muộn, “Chỉ còn mình chú, dẫn dắt đám khỉ con các cháu, cũng không còn được mấy năm nữa.”
“Về hưu không tốt ạ?” Lạc Văn Chu cười, “Cháu nằm mơ cũng muốn về hưu, mỗi ngày ngủ no thì thôi, muốn đi đâu chơi thì đi, hàng tháng lĩnh lương hưu, suốt ngày dẫn bạn già đi du lịch thế giới, ra đường ngồi tàu điện ngầm, bọn nhãi đều phải nhường chỗ.”
Lục Hữu Lương rất muốn bồi dưỡng anh ta, tuy rằng Lạc Văn Chu hơi trẻ quá, nhưng may là ông hãy còn vài năm chứ cũng chưa lập tức rút ngay, đốt cháy giai đoạn một chút, chưa hẳn không thể thành tài. Nghe phen ngôn luận bùn loãng không thể trát tường này, cục trưởng Lục tức suýt hộc máu, kế tiếp lại nghĩ tới lời đồn không mấy hay ho của Lạc công tử, ông càng phiền lòng hơn, chỉ Lạc Văn Chu mà nói: “Ngay cả ‘bạn trẻ’ cũng không có, câm miệng đi, còn không chịu nói tiếng người thì xéo ra cho bố mày nhờ.”
Lạc Văn Chu ngậm điếu thuốc, kẹp tập hồ sơ cũ, biết điều chuẩn bị cuốn xéo, đi tới cửa thì cục trưởng Lục gọi lại.
“Vụ án này cháu có ý kiến tổng thể gì không?”
Lạc Văn Chu một tay giữ tay nắm cửa phòng họp, dừng chân: “Năm ấy có hai vấn đề chưa được giải quyết, thứ nhất, thi thể các cô bé mất tích đã đi đâu, thứ hai, động cơ Ngô Quảng Xuyên gọi điện thoại cho gia đình nạn nhân. Cháu từng nói chuyện về vụ này với người ta, có một người bạn nói, nghe không giống hung thủ nhằm vào đứa trẻ, mà là nhằm vào người lớn – điều này thật sự không giống với đặc trưng tâm lý bình thường của kẻ ấµ ∂âɱ… Ngoài ra, cháu luôn cảm thấy hai vụ án mặc dù có liên hệ, nhưng chưa hẳn là do cùng một người làm.”
“Sao cháu lại nói thế?”
Lạc Văn Chu: “Gọi điện thoại và đích thân chạy đến nhà nạn nhân là hai việc khác nhau, một là trốn sau màn, một là không nhịn được tự mình lên sân khấu, cách sau mạo hiểm hơn, tội phạm cũng ngông cuồng hơn, không đơn giản chỉ là phản điều tra như Lang Kiều nói.”
Cả Yến Thành như một dòng sông, sau mấy chục năm gạn lọc, cơ bản đã có thể nhìn thấy bùn dưới đáy sông, tựa hồ liếc qua là thấu, trong suốt và an toàn, nhưng luôn có chỗ nước xiết, luôn có mạch nước ngầm.
Xác suất còn sống của cô bé mất tích Khúc Đồng ngày càng mong manh, mà đối với vô số bạn bè cùng trang lứa, đây chỉ là một kỳ nghỉ hè bình thường, bị lớp học bù và lớp ngoại khóa chẳng có gì hay ho lấp đầy, chờ đợi thời thanh xuân ngái ngủ trong tiếng ve kêu ra rả.
Thần Thần đeo bảng vẽ sau lưng, đứng gần trạm xe buýt ở cổng sau cung thiếu niên chờ phụ huynh đến muộn, buồn chán lấy máy tính bảng ra chơi. Đột nhiên, một cái bóng che trước mặt, Thần Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông già mù lưng còng đến gần, như cố ý như vô tình quay mặt sang mình.
Thần Thần tự dưng cảm thấy hơi bất an, nhớ tới những lời hôm đó cái anh mời ăn su kem nói, vội vàng cẩn thận né đi vài bước, tới gần đám đông chờ xe buýt, đồng thời âm thầm chú ý đối phương.
Đúng lúc này xe buýt vào trạm, những người vừa chen chúc xếp hàng lũ lượt lên xe, quanh trạm xe không còn một bóng, chỉ còn lại em và ông “mù” kia.
Đột nhiên, ông già mù gõ gõ mặt đất, cất bước đi tới. Trong chớp mắt Thần Thần dựng ngược lông tơ, quay người chạy vào cung thiếu niên, đến lối rẽ không cẩn thận ᴆụng vào người ta, đối phương “Úi cha” một tiếng, những thứ ôm trong lòng rơi đầy xuống đất.
Đó là một cô bạn trông hơi lớn hơn em, mặc váy hoa nhí, buộc tóc hai chùm.
Thần Thần vội xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”
Cô bạn kia nhìn em một cái, cũng không nổi giận, vừa ngồi xổm xuống nhặt sách vở của mình, vừa hỏi: “Sao bạn lại chạy?”
Thần Thần vội nhặt phụ: “Bên kia có một người kỳ lạ, mình hơi sợ.”
Cô bạn kia nghe thế, nhìn theo ngón tay em chỉ: “Làm gì có ai, ở đâu?”
Thần Thần quay đầu lại, trạm xe buýt vắng tanh, một người cũng không có.
Cô bạn kia nhìn Thần Thần: “Bạn học lớp mấy rồi?”
“Khai giảng là mình lên lớp 6.”
“À, thế mình lớn hơn bạn một tuổi.” Cô bạn kia một tay kẹp sách, một tay rất tự nhiên kéo Thần Thần, “Bạn đang sợ đúng không, hay mình chờ ở đây với bạn một lúc nhé.”
Thần Thần cầu còn không được.
“Mình đang học lớp nhi*p ảnh mùa hè ở đây.” Cô bé rũ rèm mi dài, nhìn Thần Thần cười: “Mình là Tô Lạc Trản.”