“Địa chỉ cũ của viện phúc lợi Hằng An ở ngoại ô Yến Thành, có điều niên đại quá xa xưa, bên đó đã trở thành sân trượt tuyết từ lâu,” Trong biệt thự nghỉ dưỡng đang ở tạm, Chu Hoài Cẩn bày tài liệu lấy từ chỗ bà cụ người hầu cũ nhà mình ra cho mọi người xem, “Người này – cô bé này tên Tô Tuệ, chủ tịch Phí từng nói với tôi rằng đây là một nhân vật rất quan trọng, từng là một trong các bé gái được viện phúc lợi Hằng An nhận nuôi.”
Một vòng người ngồi đây đều trầm mặc, bởi vì trừ Chu Hoài Cẩn ra, không ai không biết “Tô Tuệ”, khỏi cần anh ta đặc biệt nhấn mạnh.
Tô Tuệ bán con ruột kiếm tiền, sau đó hành vi phạm tội lại lên cấp, lợi dụng con gái mình lừa bán các bé gái khác, lừa, bán, Gi*t trọn bộ, còn truyền qua ba thế hệ.
Cô thiếu nữ trên tấm ảnh cũ trời sinh mặt mày thanh tú, hơi ăn diện là có thể thành một cảnh đẹp thế gian vui mắt, ai có thể nhìn ra nợ máu chồng chất trên tay cô ta? Thậm chí mãi đến sau khi cô ta ૮ɦếƭ mười mấy năm, tội ác mới bị lộ ra trước thiên hạ.
Khiến người ta như bị hóc xương là, kết cục của các đầu sỏ trong tội ác nghe sởn gai ốc diễn ra suốt hơn hai mươi năm này đều không được như mong muốn – Tô Lạc Trản chưa đầy mười bốn tuổi, miễn xử phạt hình sự, mà Tô Tiểu Lam và Tô Tuệ đều đã nhắm mắt xuôi tay, nằm trên xác các bé gái túy sinh mộng tử, cuối cùng ngoại trừ danh tiếng nhỏ nhặt hư ảo, cả đời chưa từng phải trả giá gì cho việc này.
“Việc cân bằng thu chi của viện phúc lợi tư luôn là một vấn đề, cuối cùng thông thường là hai con đường, hoặc nghĩ cách ‘tư chuyển công’, hoặc tìm được nguồn quyên trợ lâu dài cố định. Năm xưa có một số viện phúc lợi được Hoa kiều hải ngoại đầu tư quyên trợ, Hằng An chính là một trong số đó, sau có lẽ do người quyên trợ bất ngờ qua đời, viện phúc lợi này không thể tiếp tục, đành phải sống ૮ɦếƭ mặc bây.” Chu Hoài Cẩn dừng lại, “Người quyên trợ của nó chính là Chu Nhã Hậu – khi nãy tôi nghĩ, mẹ Dương Ba và Tô Tuệ đều là trẻ mồ côi, lại đều đến từ Yến Thành, thời đó thành phố chưa mở rộng, Yến Thành có thể có bao nhiêu nhân khẩu, có thể có mấy viện phúc lợi? Liệu có khả năng họ đến từ cùng một viện phúc lợi hay không?”
“Xinh xắn bị bán giá cao ra nước ngoài, số còn lại móc nối với bọn вυôи иgườι, đổ vào thị trường mua bán nhân khẩu.” Lạc Văn Chu suy nghĩ một thoáng, hơi gật đầu, “Ý kiến này có đạo lý nhất định, nhưng cũng có một vấn đề nhỏ – theo cách làm ‘nuôi trẻ bán trẻ’ này, viện phúc lợi Hằng An chẳng những có nguồn thu nhập, còn nên rất lời mới đúng. Cho dù không có người quyên trợ Chu Nhã Hậu này, cũng không đến mức đóng cửa chứ?”
Tiêu Hải Dương nói: “Cũng có khả năng là sự việc bại lộ nên bị đóng cửa chăng?”
“Viện phúc lợi bị đóng cửa vì buôn bán nhân khẩu, chuyện này dù không thể gây chấn động một thời gian, chắc chắn cũng có hồ sơ lưu lại.” Lạc Văn Chu lắc đầu, “Sẽ không biến mất không thấy tăm hơi như vậy.”
Mọi người nhất thời vừa mệt mỏi vừa chẳng có đầu mối gì, tất cả đều im lặng, một lúc lâu không ai lên tiếng.
Lúc này, Chu Hoài Cẩn đột nhiên hắng giọng, phá tan sự yên lặng: “Tôi nghĩ… tôi dự định lập tức quay về nhà cũ một chuyến.”
Thấy mọi người đều tập trung ánh mắt vào mình, Chu Hoài Cẩn lại nói: “Tôi theo chỉ dẫn của mẹ tôi, kiếm đại cái cớ nghỉ phép rời khỏi tổng bộ Chu Thị, tìm được bà lão người làm kia, nghe được những chuyện rợn người này từ bà lão, sau đó tôi liền bay thẳng về nước tìm chủ tịch Phí, chưa kịp, cũng không nghĩ tới phải đi điều tra tỉ mỉ về Chu Nhã Hậu – nếu tất cả mọi chuyện thật sự không thoát được quan hệ với viện phúc lợi năm đó lão quyên trợ, tôi cảm thấy, chỉ cần là chuyện đã làm, thì không thể hoàn toàn không có dấu vết, nhất định sẽ có manh mối.”
“Nếu thật là như thế, bây giờ tôi ngược lại có thể hiểu được, tại sao bọn chúng phải cùng hung cực ác truy sát anh,” Lạc Văn Chu thong thả nói, “Chu tiên sinh, anh đi nước ngoài một mình sợ rằng không an toàn, hay là chờ vài hôm để tôi nghĩ cách tìm người…”
“Tôi có thể đi cùng,” Lục Gia kế bên nói xen vào, “Tôi có thể dẫn thêm mấy anh em cùng đi với Chu tiên sinh, yên tâm đi, đoàn vệ sĩ riêng bỏ tiền thuê cũng không ổn thỏa hơn chúng tôi đâu.”
“Đi nước ngoài đâu phải tùy ý bay đến đảo Hải Nam một chuyến,” Lạc Văn Chu nhíu mày, “Các anh bây giờ mới làm hộ chiếu sợ rằng không tiện lắm.”
“Hộ chiếu làm xong rồi, đều có sẵn cả,” Lục Gia cười tít mắt, nhìn đặc biệt chiêu tài, “Đợt trước chủ tịch Phí nói, phúc lợi của công nhân viên năm nay chính là cho tập thể chúng tôi đi nước ngoài chơi một vòng, vốn còn cho là làm phí, bây giờ trái lại vừa khéo.”
Lạc Văn Chu sửng sốt: “Chuyện từ khi nào?”
Lục Gia: “Mùa thu năm ngoái, lúc anh ấy mới ra viện.”
Chu Hoài Cẩn không nhịn được trợn mắt – Phí Độ từng hẹn gặp mặt ở bệnh viện, giúp anh ta vạch rõ các tình tiết khả nghi trong vụ án Trịnh Khải Phong mưu sát Chu Tuấn Mậu, còn gợi ý trở về xem lại di ngôn của mẹ, anh ta đi chưa bao lâu, Phí Độ lại lập tức cho bọn Lục Gia chuẩn bị đi nước ngoài… Trên thế giới lắm quốc gia, lắm điểm du lịch như vậy, tại sao hắn lại sắp xếp địa điểm “nghỉ phép” ở nơi ấy?
Hắn đã bắt đầu bố trí từ khi đó rồi sao?
Ngay đến Chu Hoài Cẩn cũng nhận ra, cảnh sát hình sự ai nấy đều nhạy bén dĩ nhiên càng hiểu, Lục Gia hết sức thản nhiên nhận mọi người nhìn chăm chú, không hề giải thích, chỉ ẩn ý cười nói: “Thế tôi đi đặt chuyến bay đây.”
“Sáng mai chia nhau hành động,” Lạc Văn Chu thu ánh mắt lại đầu tiên, “Các anh đi điều tra nhà họ Chu cũ, chúng tôi đi tìm xem có manh mối gì về viện phúc lợi Hằng An hay không, tùy thời giữ liên lạc, tuyệt đối chú ý an toàn – còn bây giờ đừng suy nghĩ gì nữa, hãy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Mọi người đã quen nghe anh ra lệnh, đồng loạt đứng dậy về phòng, định mượn sáu sao hiếm được ở một lần để bù lại sự tạm bợ khi phải ngủ ổ mèo đêm hôm trước, riêng Tiêu Hải Dương lại dừng bước, nhìn về phía Lạc Văn Chu chỉ nói mà không nhúc nhích: “Đội trưởng Lạc, anh còn chưa ngủ à?”
“Bên phía Tiểu Vũ vẫn chưa có tin tức, anh không yên tâm lắm, muốn đợi thêm một lát.” Lạc Văn Chu khoát tay, “Chú đi trước đi.”
Tiêu Hải Dương “À” một tiếng, bị anh lừa đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Lạc Văn Chu, anh đứng bên cửa sổ sát sàn, ngẩng đầu liền trông thấy chòm sao Orion treo giữa trời. Ba ngôi sao lớn ngang hàng tạo thành “thắt lưng thợ săn” sáng rực, thong thả xếp ra giữa bầu trời đêm trong vắt.
Lạc Văn Chu vốn đã lấy hộp thuốc ra, cầm trong tay nhìn nhìn, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà lại nhét vào túi, sau đó anh mở cửa sổ, nhờ gió lạnh đêm đông để tỉnh táo. Dăm ba câu khi nãy khiến Lạc Văn Chu khó lòng kiềm chế nhớ Phí Độ da diết, tuy rằng thời gian chia xa còn chưa bằng đi công tác ngắn một chuyến, anh lại có chút ảo giác cả đời chưa gặp được Phí Độ.
Thời điểm Phí Độ mới xuất viện… Khi đó mối quan hệ của hai người rất tế nhị, Phí Độ miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, không một câu nào là thật, anh một mặt cảnh cáo mình không thể nóng vội, một mặt lại hận không thể lập tức chộp hắn vào tay.
Lạc Văn Chu nhớ khi đó tinh thần Phí Độ rất kém, giống như mọi lúc mọi nơi đều có thể dựa vào đâu đó ngủ gục, ngay cả Lạc Một Nồi cũng không hay để ý, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hắn ngồi ngẩn người trên ban công, không nói gì, dáng vẻ hơi suy tư.
Khi ấy trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì?
Lúc này, phía sau có người đột ngột lên tiếng: “Chủ tịch Phí nói, mọi chuyện đều nên có một ngọn nguồn, những người thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, thường cũng có quá khứ không thể tưởng tượng, truy ngược đến ngọn nguồn ấy, là một số việc có thể đơn giản hơn rất nhiều.”
Lạc Văn Chu quay đầu lại, nhìn thấy Lục Gia treo lủng lẳng một tay đi tới, vết đạn trên tay với hắn chỉ như trầy da, chẳng hề ảnh hưởng, Lục Gia tiện tay lấy một hộp quả hạch to trong tủ lạnh phải trả tiền, mở nắp mời Lạc Văn Chu: “Anh ăn không?”
“… Không,” Lạc Văn Chu nhìn vết lõm trên mu bàn tay Lục Gia, “Ăn hết tám múi cơ bụng, về sau tôi lấy gì thi triển mỹ nam kế?”
Lục Gia bị sự mặt dày vô sỉ dưới vẻ đàng hoàng của Lạc Văn Chu dọa run run, lại gấp gáp tự mở một chai Coca uống cho đỡ giật mình.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lục Gia hỏi, “Nghĩ tại sao chủ tịch Phí có thể sắp xếp trước nhiều như thế à?”
“Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong vì mưu đoạt gia sản nhà họ Chu, hợp sức Gi*t Chu Nhã Hậu, mười mấy năm sau, công ty của họ vẫn chưa đứng vững ở quốc nội, họ bèn tìm người tông ૮ɦếƭ vật cản, một là mưu tài hại mạng, một là mua hung Gi*t người, tuy rằng thủ pháp thoạt nhìn không giống nhau lắm, nhưng kỳ thực hai vụ án có chỗ tương tự – đều là hợp tác phạm tội, đều cần giữa đồng phạm hợp mưu có lòng tin trên mức độ nào đó, đều là mưu sát ngụy trang thành tai nạn,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Hai người Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong sẽ như ‘chó ỉa ba đống cứt’, mỗi lần đều đổi người hợp tác, ném thóp của mình ra khắp thế giới sao? Cho nên giữa hai vụ án nhất định có liên hệ trên mức độ nào đó, đây là phỏng đoán hợp lý, cậu ấy an bài trước cũng không lạ, chỉ là nghĩ đến hơi sớm hơn người khác mà thôi.”
Lục Gia mặc áo tay ngắn, uống Coca ướp đá giữa gió lạnh ngoài cửa sổ, giống như không sợ nóng lạnh, hắn im lặng nhìn Lạc Văn Chu mà không nói gì.
Lạc Văn Chu dừng lại một chút: “Sao thế, anh sợ tôi sẽ cảm thấy cậu ấy quá tâm cơ, biết trước đến quá khả nghi à?”
Lục Gia nhún vai không tỏ ý kiến gì: “Không phải ai cũng có thể chấp nhận loại người… ôm bí mật và vết thương, cách người khác một tầng gì đó như chúng tôi.”
“Người anh em,” Lạc Văn Chu vỗ vai hắn, chân thành nói, “Anh luôn lo nghĩ thay hoa đã có chủ như vậy, ra ngoài rất dễ bị ăn đòn đấy.”
Lục Gia cười “ha ha”: “Chủ tịch Phí đã cứu mạng tôi, vì anh ấy, bị đòn có là gì?”
Lạc Văn Chu: “Phí Độ đối xử với các anh rất tốt.”
Lục Gia: “Anh ấy không tốt với anh à?”
“Bình thường chỉ biết ngon ngọt ngoài miệng, ở nhà chưa bao giờ chủ động làm việc, đẩy thì nhích, kéo mới xoay, rỗi việc còn toàn chọc tức tôi,” Lạc Văn Chu thoạt đầu thận trọng nói với khuôn mặt không biểu cảm, “Rất thiếu giáo dục.”
Lục Gia không nói gì nổi, vẻ mặt phỉ nhổ “cẩu nam nam suốt ngày khoe khoang”.
Lạc Văn Chu lại không nhịn được phì cười: “‘Vết thương’ anh vừa nói là gì?”
“Không biết, anh ấy chưa bao giờ đề cập,” Lục Gia hơi do dự nói, “Chính là một loại cảm giác, cảm giác không tin tưởng người ngoài, ăn bữa hôm lo bữa mai. Đôi khi anh cảm thấy mình rất gần anh ấy, như giơ tay là chạm đến, nhưng anh ấy vừa ngước nhìn tới thì bỗng nhiên lại xa tít.”
Lạc Văn Chu khựng lại.
Ký ức một dạo mơ hồ của Phí Độ, cơn ho không dừng được, phản ứng căng thẳng kỳ lạ, thân thể căng cứng trước tầng hầm… Đây là điển hình của chướng ngại căng thẳng sau sang chấn.
Nhưng ngày đó Phí Độ cuối cùng không nói gì cả, bị hắn lảng sang chuyện khác.
Trong đoạn ký ức từng bị hắn lãng quên rốt cuộc đã xảy ra những gì?
Vừa cứng vừa mềm thời gian dài như vậy, Lạc Văn Chu cảm thấy mình mỗi ngày đều đang bận lột lớp họa bì Phí Độ phủ trên người, lột xong một lớp lại đến lớp khác, giống như 乃úp bê gỗ Nga, đến bây giờ anh rốt cuộc cảm thấy mình chỉ còn cách hạch tâm cuối cùng một lớp mỏng như cánh ve…
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, Lạc Văn Chu cúi đầu thấy hiển thị cuộc gọi là “Tiểu Vũ”, liền gấp gáp dọn dẹp vạn ngàn mối suy nghĩ để nghe máy.
“Sếp,” Tiểu Vũ ở bên kia hạ giọng nói, “Bọn em đã tìm được nhà kho họ dùng làm cứ điểm, đám người này rất cảnh giác, Dương Hân lại biết bọn em, thành thử vẫn không dám tới quá gần. Các anh em đều mai phục tại đây một ngày rồi, vừa vặn bây giờ bên ngoài ít người, bọn em đang chuẩn bị lập tức bắt giữ.”
“Ừ,” Lạc Văn Chu gật đầu, “Nhớ cẩn thận.”
“Còn có một người khác ngoài Dương Hân,” Tiểu Vũ dùng cổ kẹp điện thoại, tay cầm ống nhòm, nói với Lạc Văn Chu, “Hình như là Chu Phượng mà các anh nói, chính là người có chồng bị kẻ tâm thần đâm ૮ɦếƭ, khoảng bảy giờ tối đến cùng một nhóm người khác.”
Lạc Văn Chu nhíu mày, nhớ tới những lời Phí Độ vội vàng nói trước khi đi…
Kế hoạch Tập Tranh quy nạp sắp xếp đặc trưng tâm lý tội phạm, không cần phải đưa cả người không thể khống chế hành vi kích động Gi*t người vào dự án nghiên cứu, mà Phạm Tư Viễn còn từng nói, ông ta chỉ gây ra sáu vụ án…
Như vậy, liệu có khả năng vụ án kẻ tâm thần Gi*t người năm ấy căn bản không phải do Phạm Tư Viễn đưa vào kế hoạch Tập Tranh? Mà là ai đó lén trà trộn vào, sau đó dùng thủ pháp phạm tội bắt chước, bắt chước “xử quyết bằng hình phạt riêng” của Phạm Tư Viễn, Gi*t hung thủ tâm thần kia.
Như thế, sau khi Phạm Tư Viễn mất tích, vụ án này tự nhiên sẽ bị đổ lên đầu ông ta, không gây chú ý!
Nhưng trong đây có vài vấn đề: đầu tiên, phải đảm bảo Phạm Tư Viễn ૮ɦếƭ hoặc mất tích, nếu không một khi ông ta bị bắt, có thể nhanh chóng thẩm vấn ra ông ta đã làm gì và không làm gì, đến lúc đó chẳng những không thể đạt được hiệu quả “giấu kín”, ngược lại sẽ thu hút sự chú ý – như thế trái lại dễ giải thích, Phạm Tư Viễn sau khi Gi*t người lẩn trốn, mặc dù không chính thức phát lệnh truy nã, cũng là một trong các tội phạm truy nã tiềm tàng, tội phạm truy nã là đồ sưu tập của “đám người đó”, nhân vật xấu xa chuyên nghiệp như Phạm Tư Viễn càng nên là hàng cao cấp trong “bộ sưu tập”, đạt đến cấp bậc bỏ vào Ⱡồ₦g kính, phải nhanh chóng được bảo vệ, nội gian kia biết ông ta sẽ tuyệt đối không rơi vào tay cảnh sát.
Nhưng mà, tại sao phải hao tổn tâm cơ Gi*t một người bệnh tâm thần?
“Biết rồi,” Lạc Văn Chu bảo Tiểu Vũ, “Chu Phượng là nhân chứng quan trọng, nhất định phải bắt sống trở về.”
Tiểu Vũ cúp điện thoại, dùng tay ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh, nhờ bóng đêm che khuất, tay súng bắn tỉa mau chóng vào vị trí, đặc công huấn luyện nghiêm ngặt tới gần nhà kho từ ba mặt, các cảnh sát hình sự chia nhau sơ tán những người không liên quan ở xung quanh, tình hình hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, một gã ra khỏi nhà kho, chắc là tuần tra canh đêm, gã quá nhạy bén, vừa bước ra một bước liền lập tức ngửi thấy mùi lạ trong không khí. Một đặc công cách đó không xa phản ứng cực nhanh, một viên đạn gây mê bay “✓út” ra trúng thẳng vào người nọ, gã lập tức ngã ngửa ra sau, chớp mắt khi ngã xuống gã giơ tay gạt cái gì đó, tiếng báo động chói tai tức khắc vang lên inh ỏi, đèn trong nhà kho sáng lên hết!
“Trực tiếp xông vào! Chặn cửa sau!”
“Mau mau mau!”
Bóng người lắc lư nhanh chóng lướt qua, ngay sau đó tiếng súng khiến người ta căng thẳng vang lên!
Tiểu Vũ ngứa ran da đầu – trước đó Lạc Văn Chu đã dặn, trong đây có nhân chứng quan trọng, Dương Hân lại đi cùng họ, cho nên cố hết sức đừng làm họ bị thương, cảnh sát sẽ không nổ súng trước, như vậy…
Nếu nói Dương Hân lúc trước chỉ là biết chuyện không báo, chỉ là chạy trốn, thậm chí do mục đích nào đó mà cố ý để Tiêu Hải Dương phát hiện sát thủ bệnh viện vân vân, đều không phải là vấn đề lớn mang tính nguyên tắc, về sau phối hợp, lại là người nhà liệt sĩ, thậm chí có thể miễn xử phạt, nhưng bây giờ công nhiên chống cự, dùng súng phi pháp, còn giằng co với cảnh sát, tính chất sẽ khác!
Tiểu Vũ cắn răng một cái, mặc áo chống đạn lao ra.
Mặc dù người trong nhà kho có νũ кнí, nhưng khi đánh nhau thật thuộc về trình độ đám ô hợp – đặc biệt là họ còn đậu xe chung một chỗ, phương tiện đi lại bị khống chế, đặc công bên ngoài tạo vòng vây đèn đóm sáng trưng, còi cảnh sát vang lên khắp nơi, hoàn toàn bị chặn trong nhà kho.
Tay súng bắn tỉa mỗi phát một người, bắn ngã hai kẻ canh cửa, đạn đều bắn vào đùi, cả đến vị trí cũng cơ bản giống nhau, hai người kia chưa kịp phản ứng thì đã bị cảnh sát phá cửa sổ xông vào khống chế. Tiểu Vũ dẫn người lao vào, bắt được ba bốn người ở bên ngoài kho hàng, sau đó cậu nhác thấy bóng áo lông màu trắng đi tới ngôi nhà lầu nhỏ đằng sau, liền quay người đuổi theo.
Tiếng súng lẻ tẻ trong bóng đêm hết sức chói tai, không khí lạnh buốt thấu xương nồng nặc mùi khói thuốc súng, chúng ùa vào phổi, rát bỏng sặc người.
Tiểu Vũ gầm lên: “Dương Hân! Em ra đây cho anh!”
Cậu xông vào ngôi nhà lầu kia, đằng xa một viên đạn cũng bắn vào theo, “Đoàng” một phát giòn giã, bóng người vốn trốn sau cửa sổ thủy tinh nhanh chóng né đi, Tiểu Vũ nứt hết gan mật quát vào bộ đàm: “Mẹ kiếp là ai bắn? Đã nói đừng nổ súng mà!”
Cậu vừa mắng vừa đuổi theo, nhớ lại khi mới đi làm lần đầu tiên đến nhà Lão Dương, cô bé sắp thi đại học giải đề không ra, dỗi không chịu ăn cơm, đám người lớn xưng là “tốt nghiệp đại học” bị Lão Dương bắt phụ đạo cho tiểu sư muội, kết quả phát hiện đám bỏ đi này đã sớm đem “bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học” trả lại cho giáo viên trung học, mấy người chế giễu nhau suốt bữa cơm…
Người vừa rồi trốn sau cửa sổ tựa hồ không phải Dương Hân, cũng là nữ, hơi loắt choắt, có vẻ đã luống tuổi, Tiểu Vũ càng đuổi càng tới gần, nhận ra hình như là Chu Phượng.
Cậu không cần biết đúng sai lao tới, Chu Phượng bị cậu túm lưng áo, với tay lại ném thứ gì đó, Tiểu Vũ nhanh nhẹn tránh đi, vặn mạnh cổ tay chị ta, Chu Phượng “A” một tiếng, hung khí trong tay rơi xuống đất.
Tiểu Vũ thở hồng hộc còng chị ta lại: “Dương Hân ở đâu? Các chị còn có…”
Đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng súng.
Cả người Tiểu Vũ cứng đờ.
Chớp mắt ấy, cậu không cảm thấy đau, chỉ có cảm giác bị đẩy mạnh một phát, trong đầu “Ong” một tiếng.
Một viên đạn bắn xuyên qua cổ cậu, cô gái mặc áo lông trắng hai tay run rẩy, chính bản thân cũng trợn mắt khó lòng tin nổi.
Tiểu Vũ ngã nghiêng xuống, không thể khống chế lăn tới góc tường, toàn thân co giật, đối thẳng với ánh mắt ngơ ngác của Dương Hân.
“Em…”
Cậu cố gắng làm một khẩu hình, song không thể nói ra tiếng.
Mẹ em vừa rồi cấp cứu không thành công, ở trong bệnh viện…
Tiểu Vũ nghĩ.
Sao em còn không về?
Sao em không hiểu chuyện như thế?
Một bụng những lời dạy dỗ cậu chuẩn bị sẵn, không ngờ đều là phí công vô ích.