Phí Độ rất nhanh gọi được xe ở dưới lầu, hắn đeo tai nghe một bên, cười với tài xế, nói địa chỉ.
Tài xế nhìn hắn vài cái qua kính chiếu hậu, không cẩn thận gặp phải ánh mắt Phí Độ, sững ra, đoạn cười hơi nịnh nọt: “Chỗ đó toàn người giàu ở, tôi chỉ có thể đậu bên ngoài cho anh thôi, không vào được đâu.”
Phí Độ đang lướt di động tranh thủ gật đầu: “Được.”
Sắp đến Tết, nhân khẩu Yến Thành như chim di cư từ phương nam bay về phương bắc hết hơn một nửa, đường phố lập tức trống trải hẳn, taxi cũng hơi khó làm ăn. Tài xế đại khái nằm một mình chờ việc đã quá lâu, không hề nhận ra khách không thích buôn chuyện lắm, vẫn chưa bỏ cuộc cố bắt chuyện: “Anh sống ở bên đó hay là đi thăm bạn bè người thân?”
Cùng lúc đó, một câu xin chỉ thị truyền vào tai nghe của Phí Độ: “Chủ tịch Phí, có một chiếc xe vẫn đi theo anh, chúng tôi đang bám đuôi, tựa hồ họ vừa nhận thấy khác lạ, hiện tại đang muốn chạy.”
“Đã đưa đến cửa, đương nhiên phải chặn lại.” Phí Độ hờ hững phân phó, sau đó hắn ngẩng lên nhìn kính chiếu hậu ở đằng trước.
Tài xế một lần nữa gặp ánh mắt hắn, tự dưng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bản thân như thành con ếch bị rắn độc theo dõi.
Phí Độ nhìn hắn ta như cười như không, lịch sự hỏi: “Ngại quá, tôi không nghe rõ, anh vừa nói gì?”
Tài xế không dám lắm lời nữa, dọc đường câm như hến, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu, nhanh chóng và vững vàng đưa Phí Độ đến bên ngoài ngôi nhà cũ, bấm đồng hồ tính tiền: “Tiên sinh, đến nơi rồi, anh có cần hóa đơn không ạ?”
Phí Độ ngồi im không nhúc nhích.
Tài xế quay đầu nhìn hắn, có thể là điều hòa mở hơi nóng quá, thái dương lại hơi rịn mồ hôi. Với mồ hôi nóng trên đầu, tài xế cười nói với Phí Độ: “Tiên sinh, tôi chỉ có thể lái đến đây thôi, khu nhà anh hình như không cho xe bên ngoài tùy tiện vào.”
“Khu nhà tôi? Tôi có nói nhà tôi ở khu này à?” Phí Độ bắt chéo chân, chống khuỷu tay lên cửa, tư thế ngồi hết sức nhàn nhã thả lỏng, ánh mắt lại có chút nguy hiểm, “Bác tài biết xem tướng à?”
Ánh mắt tài xế hơi lóe lóe, hắn miễn cưỡng chữa lại một câu: “Tôi thấy cách ăn mặc của anh giống người thuộc đẳng cấp này…”
Phí Độ nở nụ cười không ra tiếng, quét mắt nhìn xung quanh như không mục đích, tài xế vô thức nhìn theo ánh mắt đối phương, vừa vặn trông thấy một chiếc SUV cỡ nhỏ từ bên kia đường lái đến, càng lúc càng chậm, cuối cùng lại đậu ngay ven đường, toàn thân hắn căng cứng, một tay vô thức thò xuống hông.
“Trước đây tôi vẫn cho rằng tới tìm tôi trước sẽ là ‘họ’,” Phí Độ thủng thỉnh nói, “Không ngờ họ giỏi kiềm chế hơn tôi tưởng, cũng cẩn thận hơn nhiều, đến cuối cùng vẫn chỉ dám nói bóng nói gió, không tiếp xúc chính diện. Mãi cho đến khi Ngụy Triển Hồng bị tóm, chút ý đồ xấu của tôi với ‘họ’ sợ rằng đã bị lộ, bây giờ đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió này, chắc ‘họ’ chỉ hận không thể chui đầu xuống mười tám tầng địa ngục không lên nữa, về sau muốn họ chủ động liên lạc với tôi là không thể… Có điều, tôi quả thật không ngờ, đến tìm tôi trước sẽ là các anh.”
Phí Độ dùng bàn tay thuôn thuôn chống đầu, chốc chốc gõ huyệt thái dương, tần suất cùng tiếng hít thở căng thẳng của tài xế làm bật nhau lên – mỗi lần đối phương thở ra nặng nề, hắn sẽ gõ nhẹ thái dương một cái, giống như đang rượt đuổi hô hấp của đối phương, tạo sự bức bách có nhịp điệu rõ ràng, khiến tài xế kia càng thêm hoảng sợ hụt hơi.
“Khi nãy tôi suy nghĩ suốt dọc đường, tôi với các anh có tiếp xúc gì à? Hình như không có, hay vị đại nhân vật sau lưng anh nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, định gặp mặt tôi một lần? Đúng rồi, các anh xưng hô vị đó như thế nào?”
“Gọi là ‘thầy’,” Vẻ láu cá và nịnh nọt giả vờ trên mặt tài xế không còn sót lại chút nào, thần sắc hắn ngoài căng thẳng còn có chút âm trầm không nói thành lời, “Anh đã cuốn vào chuyện này, thì không thể nói là không có tiếp xúc gì với chúng tôi. Mặt khác – chủ tịch Phí ạ, tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt làm chân sai vặt, không có tác dụng gì, dù bắt tôi cũng chẳng hỏi được chuyện gì hữu dụng. Nhưng anh thì khác, bất kể anh có thủ đoạn cao siêu cỡ nào, bây giờ anh chung quy ngồi một mình trong xe tôi, người của anh ít nhiều sẽ sợ ném chuột vỡ đồ chứ?”
Ngón tay Phí Độ chống huyệt thái dương trượt xuống gần môi, một sợi lông mày cũng chưa nhúc nhích, khóe mắt là vẻ không nhịn được cười có chút hài hước, giống như uy Hi*p vừa nghe ấu trĩ đến đáng yêu. Tài xế tự dưng bị cuốn vào cái vẻ như cười như không của hắn, cơ hồ hoài nghi phải chăng mình đã nói một câu ngu xuẩn, nắm chặt hung khí trên hông, gân xanh bò lên cổ.
Lúc này, Lạc Văn Chu trong bệnh viện đang suy xét kỹ càng câu chuyện năm xưa mà cục trưởng Lục vừa kể.
Anh không nhịn được nghĩ, tại sao lại là Tân Hải? Nhà họ Tô chôn xác các bé gái lừa bắt ở Tân Hải, Phạm Tư Viễn cũng chọn nhảy xuống ở Tân Hải, mảnh đất Tân Hải ấy lại thuộc về quỹ Quang Diệu thần bí – họ từng điều tra “quỹ Quang Diệu”, đã hẹn gặp người phụ trách công ty, song quả nhiên như Phí Độ nói, nó chỉ là cái xác yếu ớt, là một xúc tu có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.
Ba người đàn ông chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, nhất thời đều im lặng, phòng mổ cuối hành lang sáng lên quầng sáng mờ nhạt, chiếu con đường tin buồn đến gần.
Lạc Văn Chu phiền muộn muốn lấy điện thoại ra xem giờ, đúng lúc này anh phát hiện đèn báo liên tục lóe sáng, tức là có cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn chưa đọc, anh tiện tay mở ra, bấy giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Phí Độ.
Phí Độ bình thường thỉnh thoảng phải về công ty, trước khi nghỉ đông hầu như phải đến trường mỗi ngày, tuy rằng không đi đàn đúm ăn chơi với đám bạn xấu nữa, cũng sẽ có một số xã giao cần thiết, không hề luôn ru rú trong nhà. Nhưng hắn làm việc rất chu đáo, bất kể đi đâu đều báo một tiếng, mấy giờ đi mấy giờ về đều có nói, hơn nữa luôn giữ lời, nói về giờ nào sẽ về giờ đó, rất đúng giờ.
“Về nhà lấy đồ” không thuộc phạm vi “chạy lung tung”, Lạc Văn Chu vốn nên xem qua rồi thôi, nhưng có lẽ do bệnh viện là nơi tạo áp lực, trong lòng Lạc Văn Chu bỗng hơi bất an, chờ đến khi anh hoàn hồn, anh phát hiện mình đã gọi điện lại rồi.
Lạc Văn Chu cảm thấy mình hơi phiền phức, vừa áp điện thoại lên tai vừa cân nhắc tìm lý do gì để che đậy cho sự bám người của mình, sau đó anh nghe thấy giọng nữ máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Lạc Văn Chu khựng lại, cúp điện thoại, không yên lòng đợi hai phút rồi gọi lại lần nữa – vẫn bận máy!
Phí Độ không phải là người thích nấu cháo điện thoại, Lạc Văn Chu biết thói quen của hắn, bình thường cầm điện thoại lên, cùng lắm chào hỏi hai câu, sau đó sẽ đi thẳng vào vấn đề, hơn một phút chưa nói rõ thì hắn sẽ hẹn ra ngoài gặp mặt trò chuyện, điện thoại rất ít khi bận.
Lạc Văn Chu đứng dậy, đúng lúc này, một y tá dáng vẻ vội vàng đi tới: “Ai là người nhà của Phó Giai Tuệ? Ai có thể ký tên? Tình hình của bệnh nhân không được tốt lắm.”
Đào Nhiên thoắt cái biến sắc, Lục Hữu Lương bật dậy, di động của Lạc Văn Chu đột ngột đổ chuông, anh còn tưởng là Phí Độ, không kịp nhìn đã gấp gáp nghe máy, nhưng bên kia lại truyền đến tiếng đồng nghiệp: “Đội trưởng Lạc, tìm được xe rồi, người trên xe đã vứt xe bỏ chạy!”
Lạc Văn Chu hít sâu một hơi, nghe thấy y tá bên kia nói với hai người cục trưởng Lục: “Không được đâu, phải là người thân ký…”
Đồng nghiệp đầu bên kia hỏi: “Đội trưởng Lạc, bây giờ phải làm thế nào?”
Lạc Văn Chu ném ánh mắt tới cục trưởng Lục đang sốt ruột nói gì đó với y tá, kế đó lại lướt qua họ nhìn phòng mổ không thể nhìn xuyên – anh không rõ Lão Dương ở dưới suối vàng có biết, liệu có đang nhìn hay không, nhìn thấy trong lòng sẽ có cảm giác gì.
Lạc Văn Chu: “Gọi tăng viện, rà soát hết các camera xung quanh, liên hệ bên radio giao thông, và cả khu mua sắm, tàu điện ngầm gần đó, phát xen tin tìm người, tìm Dương Hân, cứ nói…”
“Nói gì ạ?”
“Nói mẹ cô ta sắp không qua khỏi rồi, bảo cô ta mau lăn về bệnh viện ký tên!”
Lạc Văn Chu nói xong cúp máy, giơ tay ấn nhẹ bên vai còn tạm ổn của Đào Nhiên.
“Ông có việc thì cứ đi đi,” Đào Nhiên thấp giọng nói, “Ở lại đây cũng chẳng làm được gì, tôi nghĩ nếu cô thực sự có bất trắc, muốn nhìn thấy cuối cùng cũng không hề là chúng ta… Đi đi.”
Lạc Văn Chu không nói một lời quay lưng bước đi.
Trong tai nghe đang bận máy của Phí Độ lần thứ ba vang lên âm nhắc có người muốn gọi điện, hắn không để ý, chẳng hề có thành ý nói với tài xế kia như thể đang dỗ con nít: “Được rồi, sự đe dọa của anh rất có sức uy Hi*p – vậy được chưa? Anh nên nói rõ mục đích chuyến này đi?”
“Có người nhờ tôi chuyển một câu đến chủ tịch Phí,” Tài xế hết sức căng thẳng nói, “Ông ấy nói anh đã từng gặp ông ấy, lần này thật đáng tiếc không thể tự mình đến đây…”
Phí Độ khẽ nhướng mày: “Tôi đã gặp ông ta?”
Tài xế không hề trả lời, chỉ làm tròn nhiệm vụ của một cái máy chuyển lời: “Có một số việc nhìn rắc rối phức tạp, là bởi vì kẻ kia quá giảo hoạt, nhưng lưới trời Ⱡồ₦g lộng, thưa mà khó lọt, trên thế giới không có bức tường nào gió không lùa qua, bàn tay từng dính máu vĩnh viễn không rửa sạch được, ‘hắn’ bây giờ hẳn đã Kiềm lư kỹ cùng – có một manh mối quan trọng, anh nên biết.”
Phí Độ nghe câu chuyển lời lạ lùng này, nhíu mày hỏi ngược: “Tôi nên biết cái gì?”
“Việc đó thì tôi cũng không biết – ông ấy còn nói, hi vọng vụ án này xử công khai, minh bạch, nghiêm ngặt hợp quy, đừng để lại điểm nào đáng ngờ nữa, cuối cùng có thể đưa ra một câu trả lời không hề tỳ vết.” Tài xế chậm rãi hỏi, “Chủ tịch Phí, tôi có thể đi được chưa?”
Phí Độ quét ánh mắt qua bả vai căng cứng của hắn: “Dao? Thuốc mê? Kìm chích điện? Hay là… súng? Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người tay cầm hung khí hỏi tôi rằng mình có thể đi hay không.”
Sau đó, không đợi tài xế nói gì, hắn đã cười nhẹ một tiếng, lấy trong ví ra tờ tiền mặt một trăm đồng bỏ lên chỗ ngồi, trực tiếp mở cửa xuống xe: “Hóa đơn không cần, tiền thừa khỏi thối.”
Nói xong, hắn đút hai tay vào túi áo khoác, không hề quay đầu đi đến khu biệt thự bên kia đường.
Tài xế lưng đẫm mồ hôi lạnh, quay đầu lại phát hiện trên chiếc SUV đậu ở đối diện vậy mà bước xuống một cô gái trẻ nổi giận đùng đùng, cô ta giơ túi xách lên tức tối đập kính chiếu hậu một phát, giậm chân chửi một câu, sau đó một anh chàng trên ghế lái vội vàng nhảy xuống, xe cũng không khóa, đuổi theo cô gái lôi lôi kéo kéo giải thích gì đó.
Tài xế thở ra một hơi nặng nề, không ngờ trên chiếc xe khiến mình kiêng dè cả buổi lại là một đôi người qua đường chẳng liên quan, cặp tình nhân trẻ giữa đường cãi nhau mới đậu xe lại, hắn bị Phí Độ lừa rồi!
Nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Phí Độ đâu.
Tài xế ý thức được mình đã mắc mưu, đập vô-lăng một phát, tức tối kéo cần lần nữa, đạp chân ga lái xe đi… Không chú ý tới phía sau một chiếc xe con sang trọng ít gây chú ý từ trong khu biệt thự chạy ra, bám theo không xa không gần.