“
Chỉ có máu mới gột được vết bẩn trên danh dự.” – Trích Bá tước Monte Cristo.
Nửa tháng sau.
Lang Kiều viết “ngày 6 tháng 1” lên cuối nhật ký công việc, lơ đãng kiểm tra một lần lỗi chính tả, lại sửa năm viết sai – quý đầu mỗi năm, ngày tháng đều dễ thuận tay viết thành năm ngoái, chờ tới khi chẳng dễ gì tiếp nhận năm dương lịch này, lại phải bắt đầu làm quen với năm kế tiếp.
Đồng nghiệp bên cạnh khều cô một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, anh thấy Tết âm lịch năm nay chắc là đi tong rồi. Ôi, vốn anh đang định về quê một chuyến.”
“Về quê cái gì,” Lang Kiều không ngẩng đầu lên nói, “Không nghỉ là tốt nhất, ví tiền đỡ bị tụi nhãi con nhà cô dì chú bác cào chảy máu, vả lại…”
Cô chưa dứt lời, cửa văn phòng đã mở ra.
Mọi người lập tức im lặng, Tiêu Hải Dương trong góc phòng ưỡn lưng quá thẳng, cả người gần như hòa làm một thể với bức tường trắng phía sau. Lang Kiều giật mình, phút chốc ngậm miệng.
Chỉ thấy Lạc Văn Chu và Đào Nhiên một trước một sau đi vào.
Trên mặt Lạc Văn Chu là vẻ nghiêm túc trăm năm chưa chắc xuất hiện một lần, anh bỏ xấp tài liệu trong tay lên bàn làm việc của Lang Kiều, ra hiệu phát, sau đó hết sức máy móc mở miệng.
“Ngụy Triển Hồng để đạt được mục đích bất hợp pháp, đã mượn các nơi tiêu tốn cao cấp như Tổ Ong chứa chấp tội phạm truy nã, làm giả phi pháp hàng loạt giấy tờ thân phận, tình nghi dính đến nhiều vụ mưu sát, mua bán và tàng trữ súng ống phi pháp, tổ chức và lãnh đạo các tổ chức có tính chất xã hội đen, hiện tại một loạt người hiềm nghi liên quan đã chính thức bị bắt giữ, chờ tiến thêm một bước điều tra xét xử, trình lên viện kiểm sát.” Lạc Văn Chu dừng lại, đảo ánh mắt qua mặt mọi người, dừng lại giây lát ở Tiêu Hải Dương, tiếp tục, “Một trong những kẻ tình nghi Lư Quốc Thịnh, cũng chính là một trong các chủ mưu vụ án quốc lộ 327 năm xưa, đã khai nhận sự thật tội ác của hắn năm đó, để thoát tội, hắn đã vu oan hãm hại và mưu sát viên cảnh sát hình sự Cố Chiêu.”
Tiêu Hải Dương thở ra một hơi thật dài, nếm được mùi máu tươi trong miệng mình.
“Vụ án treo lơ lửng năm đó, hiện giờ rốt cuộc có manh mối mới, cho nên trong cục quyết định, chính thức khởi động lại cuộc điều tra vụ cháy Cung La Phù mười bốn năm trước, vẫn do đội trinh sát hình sự chúng ta dẫn đầu, đồng nghiệp các ngành khác sẽ toàn lực phối hợp. Mấy ngày nay tôi đã mở lại hồ sơ vụ án năm đó, nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, trước mắt chúng ta chỉ có tí tẹo thông tin như vậy, muốn nhiều hơn thì còn cần đi điều tra lần nữa.”
Trong văn phòng vang lên tiếng nhỏ giọng bàn luận, lật lại án cũ, phúc thẩm án cũ, đây là hai việc gây đau đầu nhất, có thể so sánh với cơm sống cần nấu lại – thời gian qua đi mọi thứ đổi thay, mùi vị chẳng còn ngon lành gì.
“Tôi biết,” Lạc Văn Chu gõ bàn ra hiệu cho mọi người trật tự, “Mười mấy năm qua đi, vật chứng đã sớm chôn vùi, đương sự và nhân chứng chưa ૮ɦếƭ thì cũng đi rồi, rất khó để điều tra, khoảng thời gian tới có khả năng mọi người sẽ phải đi công tác xa, không chừng còn có nguy hiểm, không khéo Tết âm lịch mỗi năm một lần sẽ phải đón ở phòng trực ban. Mùa đông khắc nghiệt, ngày vừa ngắn vừa lạnh, người ta đều ôm thiết bị sưởi ấm lướt web giải trí, hễ không có việc thì chẳng ai muốn đi làm hít gió Tây Bắc – về mặt này, tôi là một ‘vua ngủ’ bị ung thư lười nhiều năm, tương đối có tư cách thay mặt mọi người lên tiếng.”
Lạc Văn Chu tương đối có thể tự dìm mình, dám thếp một mét vuông vàng lên mặt mình, cũng sẵn lòng lấy mình ra đùa, câu này khiến mọi người bật cười, bản thân anh lại không cười: “Đương sự qua đời đã nhiều năm, nói ra cũng chẳng ai biết Cố Chiêu này là ai, sau khi ૮ɦếƭ ngay cả một thân thuộc trực hệ cũng không có, càng không có ai chặn trước cổng Cục công an chờ đòi lại sự công bằng cho ông ấy. Điều tra vụ án này không có áp lực, không có động lực, cuối cùng tốn sức tra xong, trừ mấy đồng tiền tăng ca ngày lễ ra, khả năng cũng chẳng thưởng bao nhiêu. Không còn ai chẳng màng quan tâm hơn thua hơn người ૮ɦếƭ, người đã chôn dưới đất, thân phận là phạm nhân hay liệt sĩ, chắc cũng chẳng ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của ông ấy…”
Lạc Văn Chu nặng nề đảo ánh mắt qua văn phòng nhờ lấy ánh sáng tốt mà sáng trưng: “Nhưng các bạn, Cung La Phù đã cháy, Cố Chiêu đã ૮ɦếƭ, mà chúng ta vẫn phải sống tiếp ở đây. Chúng ta sống ở nơi như thế nào? Nếu thị phi bất phân không ai quản, trắng đen đảo lộn không ai màng, các bạn cảm thấy ăn tết còn vui vẻ gì không?”
“Đào Nhiên làm báo cáo vắn tắt, chuẩn bị khởi công!”
Mọi người lặng ngắt như tờ quay về chỗ, cả văn phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Đào Nhiên chờ mọi người tiêu hóa xong một chút thông tin có hạn, mới mở miệng: “Cung La Phù, còn gọi là Bờ Phải Sông Seine, lúc ấy là một club lớn do trong nước và nước ngoài hùn vốn. Cổ đông lớn đến từ nước ngoài, sợ rằng rất khó điều tra, cổ đông trong nước thì là một công ty đầu tư tên ‘Sự Thông’, đã giải thể từ lâu, khi đó không có nghiệp vụ gì, cơ bản là công ty rỗng, đại diện pháp nhân của công ty đã không còn tồn tại này trùng hợp là ‘cố vấn’ của Ngụy Thị – cũng chính là kẻ chúng ta chặn ở Long Vận Thành, nhưng đến tận bây giờ, Ngụy Triển Hồng vẫn không chịu thừa nhận ‘Cung La Phù’ từng là sản nghiệp của hắn.”
“Trong vụ cháy Cung La Phù, tổng cộng có hai mươi sáu người thiệt mạng, mấy chục người khác bị thương, thiệt hại rất nặng. Một người chứng kiến sau khi chạy ra đã khai là Cố Chiêu lỡ tay ngộ sát quản lý, là đầu sỏ gây ra vụ cháy Cung La Phù. Nhân chứng mục kích quan trọng này chính là nội ứng đêm đó nhận lệnh dẫn Cố Chiêu vào Cung La Phù, biệt danh ‘Lão Xỉ Than’, tên thật ‘Doãn Siêu’, nam, dân tộc Hán, năm nay năm mươi sáu tuổi, quê quán ở bản địa, sau vụ cháy Cung La Phù đã cắt đứt liên lạc với chúng ta, rời khỏi Yến Thành nhiều năm rồi.”
“Ngoại trừ Lão Xỉ Than, các nhân chứng còn lại tổng cộng có sáu, ba làm nghề nội ứng, ba người khác là thương nhân khai rằng từng bị Cố Chiêu tống tiền – không một ngoại lệ, mấy người này đều đã mai danh ẩn tích, tôi tìm trên mạng nội bộ thấy đã ૮ɦếƭ hoặc đi nước ngoài rồi.”
Lạc Văn Chu: “Lão Xỉ Than quê quán ở bản địa?”
Đào Nhiên: “Đúng, một trong các thị trấn thuộc thành phố ta, người thị trấn Nam Loan huyện Nam Loan.”
“Tôi đã mời một số đồng nghiệp của Cố Chiêu ở Cục công an năm ấy, họ sẽ lục tục đến, hãy chuẩn bị hỏi chuyện; ngoài ra, Đào Nhiên, liên hệ với đồn công an Nam Loan, tra xem Lão Xỉ Than còn thân thích ở bản địa không, nếu lão còn sống, cần phải tìm được, người này rất quan trọng – còn nữa, đừng gửi gắm hi vọng vào một người, những người đã đi nước ngoài cũng mau chóng thử tiếp xúc.”
Cả đội hình sự phản ứng hết sức mau lẹ, lập tức chia nhau hành động.
Tiêu Hải Dương: “Đội trưởng Lạc, em sẽ đi Nam Loan điều tra Lão Xỉ Than này.”
Lạc Văn Chu nhìn cậu một cái, phát hiện cổ cậu như ẩn như hiện gân xanh, nếu không phải khoác da người, chỉ sợ đã nhe răng nanh, hận không thể xé thịt nhai xương Lão Xỉ Than rồi.
“Không,” Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm nói, “Để Đào Nhiên đi, chú đi hiệu suất trao đổi quá thấp.”
Đào Nhiên lập tức hiểu ý nhấc điện thoại gọi cho đồn công an Nam Loan.
Tiêu Hải Dương vội nói: “Đội trưởng Lạc, em…”
Lạc Văn Chu giơ tay cắt ngang, xách cổ áo cậu lôi vào văn phòng mình, thấp giọng hỏi: “Hôm đó là ai đưa vụ học sinh trường trung học Dục Phấn đi bụi lên Cục công an, chú điều tra được rồi à?”
Tiêu Hải Dương cố gắng định thần lại: “Phải… em đã đi tìm người phụ trách để tìm hiểu, người báo là một cảnh sát nhân dân trẻ mới đi làm chưa bao lâu dưới tay anh ta, hỏi gì cũng không biết, em đã điều tra qua bối cảnh, không thấy có vấn đề gì.”
Lạc Văn Chu gật đầu: “À.”
Tiêu Hải Dương: “Đội trưởng Lạc, anh để em…”
“Chú gọi Lang Kiều, đi điều tra giúp anh một việc khác rất quan trọng.” Lạc Văn Chu cắt ngang, ghé vào tai cậu thì thầm, “Đi điều tra tình hình sửa chữa thiết bị theo dõi mấy năm gần đây, là vị lãnh đạo nào phê chuẩn, tìm công ty nào, công nhân sửa chữa là ai, người phụ trách là ai.”
Tiêu Hải Dương ngớ ra.
“Trong vụ án chú Cố của chú, rốt cuộc là ai ở sau lưng hãm hại ông ấy, lúc đó là nội ứng nào bán đứng ông ấy, đều không phải là vấn đề then chốt, chú hiểu chứ?” Lạc Văn Chu nhấn từng chữ, “Mau lên.”
Tiêu Hải Dương cắn răng, nhanh chóng gật đầu một cái, quay người đi.
Đào Nhiên đang chuẩn bị chào Lạc Văn Chu một tiếng rồi đi Nam Loan, phía trước gặp ngay một người quen đường quen lối đi vào văn phòng.
Đào Nhiên sửng sốt: “Phí Độ? Sao hôm nay em đã đến?”
“Em cùng thầy hướng dẫn đến phối hợp điều tra,” Phí Độ quan sát anh một chút, tiện tay rót một ly cà phê nóng trong máy pha cà phê, mượn hoa hiến Phật đặt trước mặt anh, “Anh Đào Nhiên, sao mới vài ngày không gặp anh đã tiều tụy đi rồi? Không thể được đâu.”
Đào Nhiên còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy trong văn phòng không đóng cửa của Lạc Văn Chu vọng ra một tiếng ho trầm bổng, hình như có người cảm thấy không hài lòng lắm với thứ tự thăm hỏi trước sau của sếp Phí.
Đào Nhiên: “…”
Mấy hôm nay đang là cao điểm đặt vé về quê Tết âm lịch, Đào Nhiên mới từ chối lời đề nghị đặt vé giúp mình cùng nhau về nhà của Thường Ninh, không riêng người tiều tụy, lòng cũng rất tiều tụy, thật sự chẳng rảnh mắt nhìn hai người họ, lập tức uể oải xua tay: “Em tránh xa anh ra, bớt ra vẻ trước mặt anh, là anh khỏe lắm rồi.”
Phí Độ bị ghét bỏ chẳng lấy làm giận, nở nụ cười, quay người đi vào văn phòng Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu đã sớm dỏng thẳng tai, song còn làm bộ làm tịch, nghe thấy tiếng bước chân tới gần cũng không ngẩng đầu lên, tựa hồ rất bận rộn.
Phí Độ không khách sáo cầm ly của anh, ngón tay lướt nhẹ một vòng trên mép ly, sau đó dừng ở chỗ hơi đọng nước, nâng mí mắt lên như cười như không nhìn Lạc Văn Chu, ngay trước ánh mắt chăm chú của Lạc Văn Chu nếm thử ly nước, đánh giá: “Trà pha đặc quá!”
Lạc Văn Chu: “…”
Anh cần một Khẩn Cô Chú hàng yêu trừ ma!
Đội trưởng Lạc hơi mất tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, “vờ đứng đắn” hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đã có một chút manh mối về người anh nhờ tôi điều tra.” Phí Độ liếc qua một phòng người không hề che chắn sau lưng, rút một cái túi đựng hồ sơ kẹp dưới cánh tay.
Trong túi đựng hồ sơ có mấy tấm ảnh chụp màn hình, hẳn là chụp từ đoạn phim quay bằng máy bay hôm bắt Lư Quốc Thịnh ở công viên sinh thái.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt mũi chẳng có gì đặc biệt, vóc dáng không đẹp, tóc húi cua, mắt hí, da ngăm đen, bất luận là cách ăn mặc hay tướng mạo, xen lẫn trong một nhóm thôn dân làm việc nặng đều không hề gây chú ý: “Anh có thể đưa ảnh cho Lư Quốc Thịnh xem người này có phải chính là ‘A13’ hay không.”
Lạc Văn Chu vội vàng vứt đi “bản thân” xấu xa, trang bị “siêu ta” yêu nghề kính nghiệp, tiến vào trạng thái nghiêm túc thực sự.
Phí Độ vòng đến cạnh bàn làm việc của anh, dùng lưng chặn các ánh mắt nhìn vào cánh cửa mở rộng.
“Tôi đã đến thôn ấy hỏi qua, người dân bản địa hôm đó có mặt cho tôi biết, có người dân trong thôn vừa vặn sửa nhà, người này tự xưng là nhân viên giao hàng mới của công ty vật liệu xây dựng, kéo một xe gạch men tới, vô cùng tự nhiên.” Phí Độ nói, “Lúc ấy hắn mượn danh đánh bài với một nhóm người dân ở gần cây xăng, trà trộn trong đó giám sát hướng đi của ‘chó chăn cừu’. Thiết bị theo dõi trước cửa phòng ‘chó chăn cừu’ bị xâm nhập, dưới bệ cửa sổ còn có máy nghe trộm, nếu lúc ấy chúng ta chậm một bước, hắn cũng có thể lập tức diệt trừ ‘chó chăn cừu’.”
Lạc Văn Chu nhíu mày: “Hắn theo dõi chó chăn cừu, có thể đề phòng đám kia chó cùng rứt giậu nổ công viên sinh thái, nhưng chưa hẳn có thể cam đoan Lư Quốc Thịnh không ૮ɦếƭ? Sống trong công viên sinh thái ấy toàn là tội phạm truy nã, trên tay mỗi kẻ đều có không chỉ một mạng người, một mệnh lệnh từ xa là có thể bảo chúng xử lý Lư Quốc Thịnh.”
Phí Độ không lên tiếng, khóe môi mỉm cười nhìn anh, Lạc Văn Chu ngớ người, sau đó lập tức hiểu ra: “Ý cậu là, trong công viên sinh thái đó cũng có người của họ!”
Phí Độ: “Tôi đoán là người tiếp xúc với Lư Quốc Thịnh nhiều nhất, anh cảm thấy sao?”
Lạc Văn Chu đứng bật dậy: “Thẩm vấn Chột Mắt.”
Lạc Văn Chu hấp tấp nhấc chân đi ngay, chốc lát sau lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lao về phòng họp, kéo tay Phí Độ: “Cậu khoan đã.”
Trước mắt họ đang phải đối mặt với ít nhất hai thế lực, một là bọn Ngụy Triển Hồng, và một nhóm nấp trong đây, thần thông quảng đại mà không gây chú ý, nhóm này dường như muốn lật lại bản án cũ, kết thúc với “đám người kia”, mục tiêu tựa hồ nhất trí với cảnh sát.
Nhưng Lạc Văn Chu không tự chủ được liên tưởng đến mấy vụ án lớn suốt một năm qua – trong vụ án nhà họ Tô lừa bán bé gái, rốt cuộc là ai đem cách thức gây án và “chữ ký độc đáo” của Tô Tiểu Lam năm xưa tiết lộ cho Tô Lạc Trản, dụ con bé đi bắt chước? Trong vụ án Chu Tuấn Mậu, rốt cuộc là ai đem lý do thật sự khiến tài xế gây tai nạn Đổng Càn lái xe tông người ta tiết lộ cho Đổng Hiểu Tình? Và “Gửi Lời Thăm Shatov” thần bí trong vụ án Phùng Bân bị Gi*t… Còn có “Người Đọc Diễn Cảm” luôn báo trước vụ mưu sát thông qua app đọc sách bí ẩn.
Nhớ lại từng vụ án, tựa hồ đều có bóng dáng thế lực thần bí này, mà cái bóng này bao phủ trên người sự âm u lạnh lẽo và mùi máu tanh khó nói thành lời.
Họ hai lần đổi băng theo dõi trong Long Vận Thành, vạch trần Ngụy Triển Hồng, đồng thời cũng chứng minh những người thần bí này đã sớm nhận ra động tác mờ ám của Phí Độ.
Phí Độ nghiêng đầu: “Hửm?”
“Cậu chờ tôi ở đây,” Lạc Văn Chu nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ bây giờ không được hành động đơn độc, bất kể muốn đi đâu, bất kể muốn làm gì, nhất định phải cho tôi biết.”
Phí Độ suy nghĩ một chút, ghé sát vào tai anh.
Đương khi Lạc Văn Chu cho rằng hắn có việc gì quan trọng phải bí mật nói với mình, chuẩn bị rửa tai lắng nghe, thì cảm thấy mặt bị chạm nhẹ – Phí Độ mượn tư thế mờ ám này hôn má anh một cái.
Lạc Văn Chu: “…”
Tên này không có điều kiện cũng phải sáng tạo điều kiện để sàm sỡ anh!
Phí Độ nhìn theo Lạc Văn Chu lao ra với vẻ mặt “hãy đợi đấy”, nụ cười vẫn chưa mất đi, điện thoại chợt rung, có người gửi cho hắn một tin nhắn: “Anh đã nói nếu em muốn cho một số người phải trả giá đắt, có thể trực tiếp gọi đến số điện thoại này.”
Phí Độ nhíu mày – Vương Tiêu?