Có bí mậtTây Bắc lại đón chào một mùa xuân mới.
Phía nam xuất hiện một nhóm phản loạn, tuy không trực tiếp ra mặt chống đối triều đình nhưng cũng khiến dân chúng phải chịu khổ.
Còn ở Tây Bắc thì hoàn toàn trái ngược.
Trải qua một mùa đông, mặc dù người Nhung tiến đánh Đại Tần nhưng chủ yếu đều là mấy nhóm binh lính nhỏ lẻ nên đã bị đuổi đi nhanh chóng.
Nhờ có Đoan Vương nên dân chúng ở Tây Bắc mới được trải qua một mùa đông an ổn!
Ở Tây Bắc có rất nhiều người mong muốn Tần Dục sống lâu trăm tuổi, những nạn dân từ phủ Hà Tây đến đây cũng được thu xếp nơi ăn chốn ở ổn thỏa.
Tuy đất đai ở Tây Bắc không phì nhiêu màu mỡ như ở Hà Tây nhưng ít ra sẽ không phải hứng chịu nạn hạn hán nghiêm trọng.
Huống chi nơi này có rất nhiều đất hoang để mọi người khai khẩn… Cho dù vừa mới khai hoang chưa thu hoạch được nhiều nhưng đã đủ để nuôi sống bọn họ.
Tình hình ở Tây Bắc đang dần dần tốt lên.
Ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, giữa bầu trời xanh lam hiện ra vài gợn mây trắng.
Tần Dục ngồi xe lăn đến đại doanh Tây Bắc đợi người.
Hắn đợi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy một độ ngũ đang tiến tới từ xa, tiếng vó ngựa vang vọng trong không trung.
Biểu cảm trên mặt Tần Dục có chút kích động, hắn nhìn về phía xa đằng kia, sau đó ngay lập tức nhìn thấy Lý Sùng An dẫn theo quân đội Tây Bắc đã trở về.
Lý Sùng An cùng tướng lĩnh dưới trướng hắn đều râu ria xồm xàm, trên người dính đầy vết máu, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ sáng ngời.
“Các ngươi đã trở lại.” Nhìn thấy những người này, Tần Dục tươi cười.
Lý Sùng An ngồi trên lưng ngựa vẫn còn cách khá xa Tần Dục, thật ra hắn không nghe rõ Tần Dục nói gì nhưng thấy Tần Dục mở miệng nói chuyện, ngay lập tức hắn có chút kích động không kiềm chế được.
Bọn họ đã trở lại.
Bọn họ đi đánh người Nhung đã trở lại!
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chiến đấu với người Nhung, nhưng từ trước đến giờ đều là phòng thủ, luôn là bên bị động chỉ có thể ngăn cản quân địch, còn lần này không giống như vậy, lần này là bọn họ chủ động xuất kích.
Mấy tháng trước, Lý Sùng An dẫn theo một vạn binh sĩ Tây Bắc đi thẳng về hướng địa bàn của người Nhung, bây giờ bọn họ đã trở lại.
Tuy rằng chỉ có bảy nghìn người trở về nhưng bọn họ đã Gi*t ૮ɦếƭ mấy vạn người Nhung, quan trọng hơn chính là lần đầu tiên bọn họ nhận thức được rằng kỳ thật binh sĩ Đại Tần cũng có thể đánh thắng được người Nhung, hơn nữa còn chiến thắng vô cùng vang dội!
Trong mắt Lý Sùng An tràn đầy kích động, hắn xoay người xuống ngựa rồi quỳ gối trước mặt Tần Dục: “Thần gặp qua Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Quân sĩ Tây Bắc phía sau Lý Sùng An đồng loạt lên tiếng, mọi người đều vô cùng kích động ngước nhìn Tần Dục.
Lý Sùng An đã sớm phái người tới thông báo về tình hình chiến trận cho Tần Dục biết, đưa về rất nhiều chiến quả [1], Tần Dục tươi cười tới: “Các ngươi rất tốt! Quân Tây Bắc rất tốt!”
[1] Chiến quả: thành quả, kết quả đạt được trong trận chiến.
Quân Tây Bắc đã làm nên việc hết sức tuyệt vời, ngay cả Tần Dục cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả tốt như vậy.
Có rất nhiều chuyện đã thay đổi khác trước.
Tần Dục đã sớm sai người chuẩn bị canh nóng và nước ấm cho binh sĩ.
Canh được đưa tới là món canh thịt dê, khắp nơi lan tỏa hương vị thịt dê nồng đậm, mặc dù không phải món ngon nhưng binh sĩ Tây Bắc không chê nửa lời.
Mỗi người uống một chén canh sau đó trở về quân doanh tắm rửa, dùng nước ấm lau rửa sạch sẽ cơ thể mình, khi bọn họ tắm xong sẽ được phát quần áo mới.
Bộ đồ mới rất mềm mại, mặc vào cực kỳ thoải mái, không chỉ vậy, chăn đệm cũng được chuẩn bị sẵn sàng để ngay lập tức bọn họ có thể có được một giấc ngủ thoải mái dễ chịu.
Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi trở về sẽ phải tham gia yến tiệc mừng công trước nhưng thực tế không phải như vậy.
Đoan Vương đã sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một ngày.
“Đoan Vương đúng là người tốt!”
“Đúng vậy, Đoan Vương thật tốt.”
“May mắn là Đoan Vương tới Tây Bắc, nếu không thì không biết lúc này bộ dạng của chúng ta như thế nào.”
“Nếu Đoan Vương không tới đây, nói không chừng ta đã bị ૮ɦếƭ đói từ lâu, nếu không bị đói ૮ɦếƭ thì cũng là bị người Nhung Gi*t ૮ɦếƭ, đâu giống như bây giờ, ta còn có thể Gi*t người Nhung cơ đấy.”
……
Những người này nói chuyện một lúc rồi mới tiến vào giấc ngủ.
Lý Sùng An định báo lại mọi chuyện cho Tần Dục nhưng cuối cùng lại bị Tần Dục đuổi về nhà, ở trong nhà Lý Sùng An, thê tử của hắn khệ nệ ôm bụng bầu đứng trước cửa đợi chờ.
Thu xếp xong mọi chuyện, Tần Dục lại phái người đi chăm sóc thương binh.
Lần này quân Tây Bắc tiến đánh người Nhung đã khiến người Nhung bị tổn thất nặng nề, nhưng cũng bởi vậy mà có nhiều khả năng người Nhung sẽ quay lại trả thù.
Như vậy bọn họ sẽ không thể phái binh đi giúp đỡ triều đình dẹp loạn.
Tần Dục suy nghĩ một hồi sau đó bắt đầu tính toán.
Tuy rằng Tổng đốc Hồ Quảng Quách Vi Dân làm phản nhưng cũng chỉ dám tác oai tác quái ở đó, cũng không có ý định dẫn quân ra bắc, nếu lúc này hắn muốn đi tiêu diệt phản loạn thì không chỉ chọc vào tổ ong vò vẽ mà nguy hiểm hơn chính là khó lòng phòng thủ vững chắc cho Tây Bắc.
- ---
Kinh thành.
Dân chúng Tây Bắc đang vô cùng vui mừng phấn khởi còn dân chúng kinh thành không ai là không lo lắng sợ hãi cả.
Nghe nói nhiều nơi làm phản nhưng những chuyện đó vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống ở kinh thành, tuy nhiên bọn họ cũng phải chịu một vài bất tiện, đó chính là giá lương thực tăng.
Vào lúc thượng triều hôm nay, quan viên kinh thành sôi nổi dâng tấu: “Bệ hạ, Quách Vi Dân quá mức làm càn, xin bệ hạ mau chóng phái binh tiêu diệt!”
“Bệ hạ, nếu không giải quyết được Quách Vi Dân thì những người khác sẽ học theo, đến lúc đó sẽ không lường trước được hậu quả!”
Đại thần trong triều đều khuyên Tần Tề xuất binh đi đánh Quách Vi Dân, nghe những người này nói vậy sắc mặt Tần Tề ngày càng khó coi.
Hắn cũng muốn đi giáo huấn Quách Vi Dân, nhưng quan trọng là phải có binh lính, có lương thảo!
Hiện tại đường thuỷ bị cắt đứt lại không thu được thuế từ Giang Nam, quả thật hắn đã nghèo hết mức rồi!
Nếu không phải Tần Dục không cần hắn cung cấp lương thảo cho quân đội Tây Bắc, thậm chí còn phân phát cho nạn dân phủ Hà Tây một ít lương thực, sợ là lúc này hắn đã sứt đầu mẻ trán, không tránh khỏi việc phải yêu cầu quan viên xuất ra lương thực!
Nghĩ vậy khiến Tần Tề cảm thấy nghẹn khuất không thôi, duỗi tay ném một phong tấu chương xuống đất: “Các ngươi ồn ào muốn đánh giặc, vậy nói ta nghe xem phải đánh như thế nào!”
Hắn quá mức sốt ruột, ngay cả “Trẫm” cũng không xưng.
Những đại thần đó sửng sốt, lập tức không dám nhiều lời.
“Không bằng Hoàng Thượng hạ chỉ để cho thủ tướng của Tây Bắc là Lý Sùng An dẫn người đi dẹp loạn!” Đột nhiên Bàng Hậu Phát nói.
“Để Lý Sùng An đi dẹp loạn, ngươi nghĩ hay thật!” Tần Tề nói, quân Tây Bắc đi dẹp phản loạn, người Nhung làm sao bây giờ? Phải biết rằng trước kia triều đình mất rất nhiều tiền nuôi quân Tây Bắc chính là để ngăn chặn người Nhung!
Càng không nói đến việc mấy năm nay hắn chưa từng cung cấp lương thảo cho quân Tây Bắc.
“Hoàng Thượng, Đoan Vương rất có thủ đoạn, quân Tây Bắc không thiếu lương thảo, còn có rất nhiều…” Bàng Hậu Phát đã đến Tây Bắc nên lúc này nói thao thao bất tuyệt [2].
[2] Thao thao bất tuyệt: nói liên tục, nói không ngừng nghỉ.
Hắn cảm thấy bây giờ Đoan Vương ở Tây Bắc nuôi quân chắc chắn có động cơ mờ ám, để cho Lý Sùng An đi đánh Quách Vi Dân, có thể khiến cho thực lực hai bên đều bị hao tổn, vừa hay thích hợp.
“Bãi triều!” Lúc này Tần Tề ném hết tấu chương trên tay xuống đất.
Tần Tề rất bực bội không muốn nói chuyện cùng Bàng Hậu Phát, thế nhưng Bàng Hậu Phát lại cố hết sức đuổi theo.
“Hoàng Thượng, ngài nhất định phải đề phòng Đoan Vương!” Bàng Hậu Phát nói mãi không ngừng: “Đoan Vương lòng muông dạ thú, bụng dạ khó lường!”
“Bàng đại nhân nói cho cẩn thận!” Tần Tề nói, không lâu trước đây hắn mới nhận được thư của Tần Dục, Tần Dục nói cho hắn biết rất nhiều kinh nghiệm… Hắn không muốn nghi ngờ Tần Dục.
Cuối cùng Tần Tề đuổi Bàng Hậu Phát ra ngoài, sau đó đi tìm Thục Thái phi: “Mẫu hậu, làm Hoàng đế khiến ta hết sức bực bội!”
Thục Thái phi thở dài.
Tần Dục cũng biết lúc này chắc hẳn Tần Tề rất bực bội, dù sao hắn cũng từng trải qua cảm giác như vậy.
Chỉ là nếu muốn thay đổi tất cả cũng không phải chuyện dễ dàng…
Đúng như những gì Tần Dục suy nghĩ từ trước, người Nhung bị Lý Sùng An tiến đánh vẫn chưa từ bỏ ý đồ, bọn chúng tập kết nhân mã, đợi đến mùa hè bắt đầu tấn công Tây Bắc.
May mắn là thám tử phát hiện ra việc này nên sớm có phòng bị, tuy quân Tây Bắc bị thương vong không ít nhưng dân chúng chưa bị thương tổn gì.
Tần Dục lại bắt đầu chiêu binh, hắn muốn tích góp thực lực, mà thật ra chuyện này cũng không quá khó, hiện nay dân chúng Tây Bắc vô cùng tin tưởng Đoan Vương, họ nguyện ý tham gia quân ngũ.
Bọn họ muốn bảo vệ gia đình mình.
Hơn nữa, tham gia quân ngũ có thể ăn no mặc ấm, thật tốt biết bao?
- ---
Xuân qua hạ đến, hạ đi thu tới.
Sau khi bước sang mùa thu, nữ nhân ở Tây Bắc bắt đầu vội vàng may quần áo mùa đông cho binh sĩ.
Người phụ trách chuyện này chính là Chiêu Dương Công chúa Tần Lạc.
Xưởng in đã được xây dựng ở Tây Bắc, còn có người dạy hài tử đọc sách viết chữ, đồng thời cũng có xưởng may quần áo.
Nữ nhân may quần áo, thương binh lão binh thì phụ trách làm giày, toàn bộ xưởng đều khí thế bận rộn ngất trời.
Tần Lạc đem số quần áo đã làm xong đếm một lượt rồi sai người đưa đến quân doanh Tây Bắc, sau đó lại dẫn theo vài người tới Đoan Vương phủ.
Các tướng sĩ cấm vệ quân cũng nên thay đổi quần áo.
Trước kia những người này đều là thiếu gia nhà giàu, nhưng sau khi ở Tây Bắc một thời gian đều trở thành một đám hán tử thô kệch.
Trong số bọn họ có rất nhiều người vẫn có liên hệ với kinh thành, người trong nhà còn gửi bao lớn bao nhỏ đồ dùng cho họ nhưng những quần áo được gửi đến bọn họ chỉ mặc sau khi đã tắm rửa, những lúc bình thường vẫn thống nhất mặc quần áo Tần Dục đã phát.
“Công chúa!” Thấy Chiêu Dương tới, các tướng sĩ cấm vệ quân trẻ tuổi cùng nhau xông tới.
“Các ngươi tránh ra, cẩn thận ᴆụng vào công chúa!” Kim Nham đẩy thủ hạ của mình ra sau đó chạy tới trước mặt Tần Lạc cười ngây ngô với nàng.
Ở trong quân doanh ba năm, heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền! Bọn họ là cấm vệ quân nên vẫn tốt hơn một chút, bình thường cũng không phải ngay cả một nữ nhân cũng không thấy được, nhưng những nữ nhân kia…
Mấy người nạn dân xanh xao vàng vọt làm sao so được với công chúa xinh đẹp, ngay cả nha hoàn bên người công chúa… Đều là đại mỹ nữ cả đấy!
“Quần áo của các ngươi làm xong rồi, cầm đi đi!” Tần Lạc nói.
Ngay lập tức Kim Nham cho người mang đồ đi còn chính mình ở lại nói chuyện cùng Tần Lạc: “Công chúa, mấy ngày trước ta bắt được một con bạch hồ, người có muốn lấy da hồ ly không? Ai, nếu ta bắt thêm được một con nữa thì tốt rồi, hai cái đuôi hồ ly có thể làm cho người một cái khăn quàng thật đẹp.”
Lúc đầu Tần Lạc cũng không để ý tới Kim Nham, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
“Được!” Kim Nham vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tần Lạc, nhất thời ngẩng đầu ưỡn иgự¢, nếu đằng sau có cái đuôi đoán chừng sẽ vểnh lên ngoe nguẩy không ngừng rồi!
Chiêu Dương trưởng công chúa Tần Lạc đã hòa ly, nếu ở lại Kinh thành, nữ nhân như nàng sẽ trở thành đề tài cho người ta dị nghị.
Nhưng ở Tây Bắc lại không giống vậy.
Tây Bắc rất ít nữ nhân, nguyên nhân của việc này là vì có nhiều gia đình rất nghèo, có đôi khi không muốn nuôi con gái, còn nguyên nhân khác là bởi vì trong mấy năm nay, dù hàng năm đều có nam tử từ bên ngoài đến gia nhập quân đội Tây Bắc nhưng lại có rất ít nữ nhân đến nơi này.
Huống chi khi người Nhung đến ςướק bóc Đại Tần, chúng lại thích chơi đùa nữ nhân nhất.
Ở chỗ này có rất nhiều nam nhân hoàn toàn không cưới được nương tử, chỉ cần có nữ nhân tình nguyện gả thì sẽ không ai thèm quan tâm nàng ta có từng thành thân hay chưa!
Đồng thời bởi vì nữ nhân ở Tây Bắc sống một mình sẽ rất khổ sở, không có trượng phu bên cạnh nên sẽ đi tìm nam nhân...
Tần Dục đến đây đã mở ra một đường sống cho nữ nhân nơi này, cho các nàng cơ hội để có thể cố gắng làm việc nuôi sống chính mình, nhưng Tây Bắc vẫn ở trong tình trạng nam thừa nữ thiếu, phần lớn nạn dân từ Hà Tây tới đây cũng là nam nhân, bởi vậy nữ nhân bất giác trở nên quý giá.
Mà nữ nhân quý giá nhất Tây Bắc lúc này chính là Đoan vương phi và Chiêu Dương trưởng công chúa Tần Lạc, mọi người đều rất tự giác không dám liếc nhìn Đoan vương phi quá nhiều, nhưng Tần Lạc lại không giống vậy.
Không cần biết là cấm vệ quân, quân đội Tây Bắc hay là quan viên ở Tây Bắc, chỉ cần là người chưa thành thân thì đều sẽ đối xử ân cần với Tần Lạc, Kim Nham chính là một trong số đó.
Chiêu Dương trưởng công chúa thiện lương lại xinh đẹp, bọn họ đều rất thích nàng.
Lúc này thấy Chiêu Dương có chuyện muốn hỏi mình, Kim Nham vui mừng không chịu được.
"Công chúa, người muốn hỏi thần cái gì?" Kim Nham hỏi.
"Ta muốn hỏi một chút chuyện của ca ca." Tần Nhạc nói: "Hình như gần đây ca ca rất vui vẻ, ngươi có biết nguyên nhân không?"
Trước kia lúc ở Kinh thành Tần Dục vẫn luôn để Tần Lạc ở cùng với mình, lúc ở trong phủ còn ăn cơm với Tần Lạc, nhưng từ khi đến Tây Bắc...
Tần Lạc cảm thấy quan hệ giữa mình và ca ca càng ngày càng xa cách.
Lúc này trong Vương phủ có rất nhiều nơi nàng không được vào, cũng có rất nhiều chuyện nàng không được biết, mà gần đây...
Nàng có thể cảm nhận được gần đây ca ca rất vui vẻ, nhưng dù hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.
"Công chúa, chuyện của Vương gia không thể truyền ra ngoài." Kim Nham nói, hắn rất thích Tần Lạc, nhưng Vương gia đã dặn dò, chuyện của ngài không thể để lộ ra ngoài.
Tuy rằng ở vài khía cạnh thì có vẻ Kim Nham rất non nớt, nhưng một khi đã nói được thì sẽ làm được, tuy rằng lúc đứng bên cạnh Vương gia, hắn nghe thấy được rất nhiều mệnh lệnh hoặc vài chuyện đáng nghi, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không hề nói một câu nào ra ngoài.
Còn về chuyện gần đây Tần Dục vui vẻ thì hắn cũng cảm nhận được, nhưng... hắn cũng không biết nguyên nhân.
Bây giờ trừ người thân cận của Vương gia ra thì hoàn toàn không có ai được đi vào nơi Vương gia ở.
"Vậy quốc sư thì sao? Khoảng thời gian gần đây không hề thấy mặt quốc sư, ngươi có biết quốc sư đang ở đâu không?" Tần Lạc lại hỏi, nàng cực kỳ sùng bái quốc sư, đáng tiếc quốc sư xuất quỷ nhập thần, bình thường nàng cũng không gặp được.
"Chuyện của quốc sư sao thần biết được?" Kim Nham lẩm bẩm một câu, quốc sư xuất quỷ nhập thần, hắn cũng không hề biết chút gì về tình hình của quốc sư.
Đương nhiên hắn cũng biết được chút ít, ví dụ như... Quan hệ giữa quốc sư và Vương gia không được bình thường.
Hắn mơ hồ nhận thấy mình đã phát hiện được một bí mật lớn, nhưng lại không thể nói cho người khác biết.
"Hỏi ngươi mà cái gì ngươi cũng không biết." Tần Lạc trừng mắt nhìn Kim Nham, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đi hỏi Lục Di Ninh.
Thật ra vị tẩu tử này của nàng không hề ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nhưng mà lúc nhỏ không được dạy bảo nên trong vài trường hợp vẫn cực kỳ đơn thuần.
Tuy rằng Tần Lạc không thể tùy tiện vào Đoan vương phủ, nhưng chỉ cần thông báo một tiếng vẫn có thể đi vào, nàng nói muốn tìm Lục Di Ninh, sau đó liền được thái giám dẫn đến hậu viện của Vương phủ.
Lục Di Ninh đang ngồi trong hậu viện ăn gì đó.
"Đại tẩu, tẩu đang ăn cơm trưa sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không phải, là ăn sáng." Lục Di Ninh nói.
"Tẩu vừa mới ngủ dậy sao?" Tần Lạc có chút kinh ngạc, trước kia Lục Di Ninh vẫn luôn thức dậy rất sớm, lần này... Sao lại dậy trễ như vậy? Tuy rằng giờ này ăn trưa thì có hơi sớm nhưng mà ăn sáng thì lại quá trễ!
"Gần đây hơi thích ngủ." Lục Di Ninh nói, không biết nghĩ đến cái gì lại cười hi hi hai tiếng.
Nàng dậy muộn như vậy đương nhiên không chỉ đơn giản là vì cảm thấy buồn ngủ, thật ra chủ yếu là vì sáng hôm nay Tần Dục lại đè nàng xuống quấy rối một hồi.
Đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện sinh con như vậy, cảm giác rất không dễ chịu, nhưng sau này trải qua nhiều lần hơn thì sẽ khá hơn, sau đó... Tần Dục cũng rất thích.
Hiện tại thân thể Tần Dục gần như đã hồi phục, hai người sinh con cả ngày, con thì không thấy đâu nhưng chắc chắn là rất thoải mái, một thời gian dài về sau, Lục Di Ninh cũng không chấp nhất chuyện sinh con nữa.
Trong lòng Lục Di Ninh vui vẻ, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn, sau khi ăn xong thì nhìn Tần Lạc: "Muội tìm tẩu tẩu có việc gì sao?"
"Cũng không có gì." Tần Lạc nói: "Tẩu tử, muội chỉ cảm thấy gần đây ca ca rất vui vẻ, có phải có chuyện tốt gì không?"
“Gần đây đều đánh thắng trận nên chàng rất vui vẻ." Lục Di Ninh nói.
Là như vậy sao? Tần Lạc cảm thấy chắc lúc trước là do mình nghĩ nhiều, bèn hỏi sang chuyện quốc sư: "Tẩu tử, đã lâu không thấy quốc sư, tẩu có biết ngài đi đâu rồi không?"
Hắn đang ở trước mặt muội đây... Lục Di Ninh nhìn bộ dạng của Tần Lạc thì lại cười hi hi vài tiếng.
Đã mấy tháng rồi nàng không giả trang thành quốc sư để đi ra ngoài, mà điều này cũng có nguyên nhân.
Mấy ngày nay Tần Dục luôn ở nhà rèn luyện thân thể, cũng không đi đâu xa, đương nhiên nàng cũng phải ở trong nhà với Tần Dục mỗi ngày rồi.
Nhưng gần đây mùa thu hoạch sắp kết thúc, quân đội Tây Bắc vừa thu mua lương thực vừa điều động lực lượng phòng thủ. Tần Dục rất bận rộn, ngược lại nàng có thể tự ra ngoài đi dạo một mình, tốt nhất là đi xem thử người khác sinh hài tử thế nào.
Tại sao con của Lý Sùng An đã sinh ra rồi mà nàng thì vẫn chưa mang thai vậy!
Lục Di Ninh và Tần Lạc hàn huyên không được bao lâu thì Tần Dục đã trở về.
Lúc này đã đến giữa trưa, cũng nên ăn cơm rồi, Tần Dục kêu Tần Lạc ở lại ăn cơm, Tần Lạc nhìn thấy mấy món Lục Di Ninh vừa mới ăn thì vui vẻ ngồi xuống, sau đó nhanh chóng dùng bữa.
Khẩu vị của đại tẩu nàng thật tốt!
Qua vài ngày nữa Tần Dục muốn tuần tra một vòng ở Tây Bắc, Lục Di Ninh suy nghĩ một chút rồi thay trang phục quốc sư đi theo.
Sau đó... Trong lúc vô ý Kim Nham nhìn thấy quốc sư vào phòng Vương gia mà mãi vẫn không đi ra.
"Triệu đại nhân, sao quốc sư lại vào phòng Vương gia?" Kim Nham nhịn không được hỏi.
"Nhất định là quốc sư và Vương gia có chuyện muốn nói." Triệu Nam nói.
"Vậy cũng không nhất thiết nói lâu như vậy..."
"Nói không chừng quốc sư đã sớm nhảy ra khỏi cửa sổ rồi, là do ngươi không biết mà thôi." Triệu Nam liếc nhìn Kim Nham.
Kim Nham có thể phát hiện dấu vết như vậy, không phải do Vương gia cố ý thì là gì? Nếu hắn thể hiện tốt thì có lẽ Vương gia sẽ nói cho hắn biết một số việc, còn nếu hắn thể hiện không tốt...
Triệu Nam đứng thẳng người, không hề chớp mắt.
Lần này Tần Dục tính đi đến từng nơi ở Tây Bắc để quan sát một chút, quy định của hắn là không được làm phiền dân chúng, không chỉ như thế, hắn còn phái một ít người đi đến những nơi đó điều tra trước.
Không thể tránh khỏi việc có không ít quan viên vì muốn được Tần Dục coi trọng mà sai thuộc hạ buộc dân chúng đi xây vài công trình, chung quy cũng vì muốn nở mày nở mặt, nhưng tất cả những quan viên làm như vậy đều bị Tần Dục cách chức.
Hắn không cần những quan viên không biết xử lý tình huống thực tế như vậy.
Đương nhiên hắn cũng sẽ không Gi*t đám quan viên này, bây giờ hắn cực kỳ, cực kỳ thiếu người nên thường thì sẽ không Gi*t những quan viên phạm tội.
Những kẻ phạm tội nhẹ thì giáng chức, lại bắt đầu từ chức nhỏ đi lên, những kẻ phạm tội nghiêm trọng thì sẽ đưa hết vào quân đội Tây Bắc.
Có rất nhiều tướng sĩ trong quân đội Tây Bắc không biết chữ, vì vậy cứ để đám người này vào đó làm Phụ binh [1], dạy mấy tướng sĩ kia đọc sách nhận chữ cũng tốt!
[1] Phụ binh: phụ việc, hỗ trợ binh sĩ.
- --
Lúc Tần Dục sắp xếp từng chuyện một xong xuôi thì Lục Di Ninh lại tìm cơ hội nghe trộm ở góc tường, sau đó học được vài cái... Khụ khụ, tư thế mới.
Vì thế đêm nào Tần Dục cũng đều rất vui sướng thoải mái.
Những trong lòng cũng có chút khó chịu.
Vương phi của mình lại đi nhìn người khác...
Tần Dục cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện nghiêm chỉnh với Lục Di Ninh một chút, hắn không thích Lục Di Ninh đi nhìn thân thể nam nhân khác.
Khụ khụ, Lý Sùng An là ai chứ, dáng người tuyệt đối tốt hơn mình rất nhiều, nếu Di Ninh ghét bỏ mình thì làm sao đây?
"Di Ninh, sau này nàng đừng đến đó nữa."
"Vì sao?" Lục Di Ninh khó hiểu, lại nói: "Chàng yên tâm, ta sẽ không để cho người khác phát hiện!"
Vấn đề ở đây không phải là có bị phát hiện hay không... Tần Dục nói: "Di Ninh, nếu ta đi nhìn nữ nhân khác thì nàng có cảm thấy không vui không?"
Lục Di Ninh suy nghĩ một chút rồi lập tức cảm thấy không thể nhịn.
Nếu Tần Dục dám đi nhìn nữ nhân khác thì nàng liền khiêng hắn về giam lại!
"Nàng sẽ không vui đúng không, cho nên nàng cũng không thể đi nhìn nam nhân khác." Tần Dục nói.
"Vậy được rồi, ta không đi nhìn người khác nữa." Lục Di Ninh gật đầu, lại nghiêm túc nhìn Tần Dục: "Chàng nhất định không được đi nhìn nữ nhân khác, biết chưa?"
"Ta nhất định không nhìn." Tần Dục cười nói.
Tần Dục hoàn toàn không có hứng thú với những nữ nhân khác, người hắn hứng thú... chỉ có một mình Lục Di Ninh, bởi vậy nên hắn cũng không thèm.
Mọi thứ hắn có đều do Lục Di Ninh cho, nếu hắn làm chuyện có lỗi với Lục Di Ninh thì tự hắn cũng sẽ khinh bỉ chính mình.
Huống chi hắn thật sự rất thích Lục Di Ninh, đây là người đã cứu rỗi cuộc đời hắn.
Tần Dục đồng ý với Lục Di Ninh, thề sẽ không đi nhìn nữ nhân khác, nhưng ngày hôm sau hắn lại nuốt lời.
Không ngờ lại có kẻ dám sắp xếp nữ nhân vào phòng hắn, ngoại trừ một tấm lụa mỏng trên người, còn lại không mặc gì cả!
Tần Dục: "..."
Quốc sư đi sát ở phía sau: "..."
Dáng vẻ của nữ tử kia cực kỳ mỹ lệ, da trắng mịn màng, đôi mắt ẩn tình. Nữ tử đó tuyệt đối là nữ tử xinh đẹp nhất mà Tần Dục thấy từ lúc đến Tây Bắc tới nay.
Tần Dục thật sự bị hoảng sợ.
Trong phòng hắn thế nhưng lại có…Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhận định người kia là thích khách, phản ứng thứ hai... Cơ hồ theo bản năng Tần Dục liền nhìn về phía Lục Di Ninh.
Hình như... hắn vừa mới đồng ý với Lục Di Ninh sẽ không nhìn nữ nhân nào khác?
Nhưng lần này rõ ràng không phải hắn chủ động nhìn...
Tần Dục có chút bị kinh hách, mà nữ tử kia hình như cũng bị kinh hách.
Nàng bị người ta sắp xếp ở đây chờ Đoan vương trở về, nhưng.... người kia không nói với nàng còn có người khác tới nữa nha!
Nữ nhân kia nhìn Tần Dục cùng quốc sư sau lưng hắn, lập tức liền trợn tròn mắt.
Nàng ta kinh hãi hét lên một tiếng, cuối cùng vội vàng chạy đến giường, sau đó dùng chăn trùm kín người mình.
Tần Dục thấy thế, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Hắn đã nói rằng hắn không muốn người bên dưới làm ra những chuyện không thiết thực, kết quả... những kẻ đó lại còn đưa nữ nhân đến!
Trong lúc Tần Dục đang cân nhắc xem nên xử lý đám quan viên bên kia như thế nào, thì bây giờ Lục Di Ninh chỉ muốn trực tiếp ném nữ nhân kia ra ngoài.
Muốn làm liền làm, Lục Di Ninh bước lên vài bước xách nữ nhân đang bọc chăn kia lên, sau đó ném ra ngoài phòng.
"Quốc sư?" Thọ Hỉ ôm đệm chăn từ ngoài vào, thấy cảnh tượng như vậy, mặt nghi hoặc không thôi.
Tần Dục cùng Lục Di Ninh ra ngoài chuyến này không có mang theo chăn đệm, sau khi đến nơi này, hắn lập tức dẫn người đi lấy đồ, kết quả hắn mới cầm chăn nệm trở về thì thấy Vương phi muốn ném một cuộn chăn mền ra ngoài... người đây là đang ghét bỏ chăn chỗ này bẩn quá sao?
Hắn không chuẩn bị tốt phòng ốc cho Vương phi, thật sự là không nên như vậy!
Thọ Hỉ nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện.... trong chăn hình như có người?
Trong chăn sao lại có người được? Chẳng lẽ là có người muốn đến ám sát Vương gia?
Thọ Hỉ tưởng vậy, những binh lính phụ trách bảo hộ Vương gia cùng quốc sư cũng tưởng vậy.
"Bảo hộ Vương gia!" Kim Nham hô to một tiếng, lập tức rút đao trong tay mình ra.
Đúng lúc này, Lục Di Ninh ném nữ nhân kia xuống đất.
Tuy nàng dùng khí lực lớn nhưng cũng không làm nữ tử bọc chăn bông kia té bị thương. Dù vậy, nữ tử kia cũng đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán: "Tha mạng, Vương gia tha mạng! Là Phó đại nhân đưa nô tỳ đến, nô tỳ thật sự không biết gì hết..."
Kim Nham cùng cấm vệ quân thấy một màn như vậy, còn nghe được tiếng cầu xin tha thứ, ai nấy đều ngẩn người.
Thứ bọc trong chăn thì ra là một nữ nhân? Này không đáng nói, đáng nói là nữ nhân kia còn lộ ra bờ vai trắng muốt, lúc này rõ ràng nàng ta đang không có mảnh vải che thân.
Cái này.... hình như không phải thích khách?
Không, bọn họ không được để vẻ ngoài lừa gạt.
Quốc sư tự tay ném nữ nhân này ra, vậy thì nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề! Nghĩ như vậy, Kim Nham nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, càng thêm đề phòng.
Nữ tử kia lại muốn khóc, nàng họ Phó, là người nhà mẫu tộc của thê tử quan huyện địa phương Phó Thái. Phụ mẫu nàng mất sớm, một thân một mình nàng đến ăn nhờ ở đậu Phó gia, bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn nên rất được Phó Thái coi trọng, thậm chí còn được Phó Thái nhận làm nghĩa nữ [1].
[1] Nghĩa nữ: con nuôi.
Phó Thái nhận nàng làm nghĩa nữ với hi vọng vào một ngày nào đó trong tương lai có thể gả nàng cho nam nhân có quyền có thế, Phó Thái muốn bấu víu quan hệ đó để giúp bản thân hắn được thăng quan tiến chức.
Trước kia người mà Phó Thái coi trọng là tri phủ Quảng Ninh, nhưng còn chưa chờ nàng đủ tuổi thì tri phủ kia đã bị Đoan vương Gi*t ૮ɦếƭ.
Phó Thái rất thất vọng nhưng vẫn không buông tha ý nghĩ kia, cuối cùng chuyển đối tượng sang Đoan vương.
Tuy nói Đoan vương không gần nữ sắc, nghe nói còn không thể ɠเασ ɦợρ, nhưng hắn đối xử vô cùng tốt với Vương phi của mình, rõ ràng là thích nữ nhân.
Huống chi hiện tại người quản lý chính ở Tây Bắc chính là Đoan vương, không đi lấy lòng Đoan vương thì đi lấy lòng ai nữa?
Phó Thái không có cơ hội được gặp Đoan vương, càng không có cơ hội dâng nghĩa nữ của mình lên, nhưng hôm nay hắn ta cảm thấy cơ hội đã tới, liền đưa nữ tử này chờ sẵn trong phòng Đoan vương.
Kết quả.... vừa mở cửa một cái thì tới tận hai nam nhân bước vào, thế nhưng quốc sư kia còn ném nàng ra ngoài....
Nữ tử kia kéo kéo chăn trên người mình, khóc càng ngày càng dữ dội.
Kim Nham đề phòng không buông, còn nhìn Lục Di Ninh: "Quốc sư, nữ nhân này phải làm thế nào đây?"
Vừa rồi Lục Di Ninh vì tức giận mới ném ra ngoài, nên bây giờ cũng không biết phải làm sao với nữ nhân này...
"Ta không muốn nhìn thấy nàng ta nữa." Lục Di Ninh dùng giọng của quốc sư nói.
"Mang nàng đi, sau đó tra rõ là ai phái nàng đến đây." Tần Dục ngồi trên xe lăn, tự đẩy mình ra khỏi phòng.
"Vương gia, có cần tra khảo người này không?" Kim Nham hỏi.
"Ngươi đi điều tra là được." Tần Dục nói xong nhìn Lục Di Ninh: "Quốc sư vào phòng đi."
Lục Di Ninh trừng mắt nhìn Tần Dục một cái, bất mãn không vui vào phòng.
Nữ nhân kia thật sự rất đáng giận!
Nàng rất tức giận!
Lục Di Ninh không rõ vì sao mình lại bực tức, chỉ biết là đang cảm thấy rất không dễ chịu, không muốn để ý tới Tần Dục nữa, sau khi vào phòng liền ngồi yên một mình không nhúc nhích.
"Di Ninh, ta cho người đi Gi*t bò làm thịt rồi, nàng muốn ăn lẩu không?" Tần Dục hỏi, hắn biết Lục Di Ninh đang rất mất hứng, nhưng khiến nàng vui vẻ trở lại cũng rất đơn giản.
Chỉ cần có ăn là được.
Kỳ thật Lục Di Ninh không muốn ăn cho lắm, nhưng bản năng nàng vẫn thích.
"Muốn!" Lục Di Ninh nói, dù không muốn ăn, nàng cũng sẽ ăn rất nhiều.
Lẩu bò chính là một món ngon của Tây Bắc.
Ở Giang Nam, bò dùng để cày ruộng, không cho Gi*t, nhưng ở Tây Bắc này thì bò chính là nuôi để thịt.
Dùng xương bò nấu canh, hầm canh cho đến khi canh ngả sang màu trắng sữa, sau đó bỏ thịt bò vào nấu.
Vị thịt bò không giống thịt dê, thịt bò nấu lẩu ăn rất ngon, có thể dùng để nhắm với rượu hay dùng nước thịt bò ăn cùng mì.
Sợ lẩu bò sẽ nguội, Tần Dục còn sai người đặt chiếc nồi lên chậu than rồi mới mang vào phòng.
Mùi thịt bò lan ra khắp phòng, Tần Dục cảm thấy mình có chút thèm, nhưng Lục Di Ninh lại không có phản ứng gì.
"Di Ninh, không muốn ăn thịt bò sao?" Tần Dục hỏi.
Di Ninh lắc lắc đầu, đúng là nàng vẫn muốn ăn thịt bò, nhưng hiện tại lại không có hứng thú ăn.
Tần Dục đang muốn khuyên Lục Di Ninh ăn nhiều chút, Thọ Hỉ lại đến báo: "Vương gia, có Kim thống lĩnh đến."
"Để hắn vào." Biết Kim Nham đã tra ra được cái gì đó nên Tần Dục liền nói.
Kim Nham nhanh chóng bước vào, vừa thấy Kim Nham, Tần Dục liền hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"
"Vương gia, mọi chuyện đã tra xong." Kim Nham có chút rối rắm liếc mắt nhìn Tần Dục một cái: "Vương gia, nữ tử kia là nghĩa nữ của huyện lệnh bản địa Phó Thái, từ nhỏ đã sống ở thị trấn này, thân phận cũng không có vấn đề gì."
Mới đầu hắn còn tưởng quốc sư ném nữ tử kia ra là vì thân phận nàng ta có vấn đề, nhưng mà... thân phận nữ tử kia vốn không có chút vấn đề nào.
Lẽ nào là do hắn không đủ năng lực nên có một số thứ không điều tra ra được?
"Phó Thái?" Tần Dục nhíu nhíu mày.
"Vương gia, thần đi điều tra Phó Thái rồi, không có quan hệ gì với người Nhung hết, cũng không có bối cảnh gì... hay là quốc sư đại nhân biết có gì đó khác thường sao?" Kim Nham cẩn thận nhìn về phía quốc sư.
Lục Di Ninh vẫn không nhúc nhích, nàng không biết gì hết.
Không chỉ như thế, mà lúc này nàng còn có chút không thoải mái.
Mãi vẫn không thấy đói, nàng liền vận nội lực, muốn để mình nhanh chóng đói bụng, kết quả sau vài lần vận nội lực, không biết vì sao bụng lại có chút đau, thậm chí dạ dày còn vô cùng khó chịu.
"Ọe!" Lục Di Ninh che miệng mình lại, đột nhiên há miệng một cái liền phun ra.
"Quốc sư!" Tần Dục lo lắng nhìn Lục Di Ninh: "Người làm sao vậy?" Thân thể Lục Di Ninh luôn rất tốt, trước kia chưa từng thấy nàng nôn khan như vậy bao giờ.
Lục Di Ninh không nói chuyện, lại "ọe" thêm lần nữa, lần này đã hoàn toàn phun ra toàn bộ thức ăn trong dạ dày.
Nhất thời trong phòng ngập tràn một mùi chua chua khó ngửi, nhưng Tần Dục không nghĩ được nhiều như vậy.
Thậm chí hắn còn theo bản năng mà từ xe lăn đứng lên, bước tới ôm chặt Lục Di Ninh: "Không sao chứ?!"
Đã làm phu thê với Lục Di Ninh lâu như vậy, trừ lúc vừa thành thân xong, chưa bao giờ Tần Dục thấy nàng không khỏe cả, thế nên bây giờ đương nhiên đã bị dọa.
Nhưng người bị kinh hách nghiêm trọng nhất không phải là Tần Dục.
Lúc Kim Nham thấy Tần Dục đứng lên, cả người tưởng như đang nằm mơ.
Hắn đang thấy gì đây? Hắn thế nhưng lại thấy Vương gia đứng lên!!
Chẳng phải chân Vương gia đã bị ngự y giỏi nhất chẩn đoán rằng sẽ không bao giờ khỏi được hay sao? Vậy sao lại đứng lên được.
Vương gia không phải là một phế nhân, kỳ thật người rất lành lặn?
Kim Nham sững sờ nhìn Tần Dục đến choáng váng.
Ngây ngốc một hồi, hắn lại phát hiện thêm một chuyện không đúng nữa.
Hắn nhìn thấy gì? Hắn thế nhưng nhìn thấy Vương gia ôm quốc sư!
Đáy lòng vốn yên tĩnh như mặt hồ của Kim Nham tựa như bị ném rất nhiều khối đá lớn, tâm trạng bây giờ của hắn đang giống như bị khuấy động đến sông cuộn biển gầm.
Thế này vẫn chưa tính là gì, thế nhưng hắn nhìn thấy quốc sư ôm lại Vương gia, sau đó còn cọ sát cả người lên người Vương gia.
"Hức..." Lục Di Ninh ủy khuất nức nở một tiếng.
Bây giờ nàng rất không dễ chịu, bởi vì tâm tình không tốt mà thân thể cũng đang cực kì khó chịu.
Vừa rồi lúc nàng nôn ra, không biết thế nào lại cảm thấy có cái gì xộc lên lỗ mũi nàng.
Trong khoang mũi tràn ngập vị chua, Lục Di Ninh chớp mắt, nước mắt liền anh ánh lên trong mắt.
Tần Dục vừa mới đưa tay vén áo choàng của nàng lên thì thấy được một màn này, nhất thời càng thêm sợ hãi.
Lục Di Ninh trước kia rất ít biểu cảm, thậm chí còn không cười, hiện tại nàng càng ngày càng hoạt bát, cuối cùng cũng chịu hé miệng ra cười. Nhưng khóc... Lục Di Ninh chưa từng khóc!
Bây giờ rốt cuộc nàng đang khó chịu đến cỡ nào?
"Thọ Hỉ, mau đi gọi Hồ đại phu tới!" Tần Dục hô to một tiếng.
Thọ Hỉ lên tiếng trả lời, lập tức liền đi gọi người, còn Kim Nham thì vẫn đang bị khi*p sợ đến không thể động.
Vương gia biết đi thì không nói, thế nhưng còn chuyện quốc sư dựa vào trong lòng Vương gia là thế nào!!
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Vương gia với quốc sư có quan hệ thế nào?
Kim Nham cảm giác mình vừa phát hiện ra một bí mật rất to lớn.
Lúc hắn ở kinh thành cũng có quen một ít hoa hoa công tử, mà có vài người trong đám đó vì muốn được kích thích mà tìm vài thiếu niên có mỹ mạo tới chơi.
Này.... này.... quốc sư với Vương gia cũng là quan hệ như vậy?
Cho nên trước kia quốc sư mới thường ở trong phòng Vương gia suốt cả đêm?
Kim Nham cảm thấy cả người mình không khỏe lắm.
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được chuyện sẽ là như vậy, Vương gia anh minh thần võ tài trí hơn người, quốc sư thần thông quảng đại thực lực cường hãn... hai người như vậy...
Kim Nham ngây ngốc đứng ở nơi đó, hy vọng ai đó có thể giải thích một chút cho hắn biết chuyện ngay trước mắt này là thế nào, nhưng vào lúc này còn có ai thèm quan tâm tới hắn đâu?
"Vương gia, Hồ đại phu đến rồi." Tiếng Thọ Hỉ làm Kim Nham bừng tỉnh, cùng lúc đó Hồ đại phu và Thọ Hỉ bước vào.
Bên ngoài, Triệu Nam tận trung đảm nhiệm nhiệm vụ đóng cửa lại.
Thái giám hầu hạ xung quanh, còn có thị vệ bên cạnh, ai nấy cũng thấy nhưng không phản ứng, Kim Nham càng ngày càng không tỉnh táo.
"Hồ đại phu, ngươi mau tới xem cho quốc sư!" Tần Dục hối thúc.
Hồ đại phu nhìn Tần Dục đứng cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
Năm ngoái, lúc Vương gia gọi hắn đến bắt mạch cho Vương phi, hắn đã biết Vương gia khôi phục rồi, nếu thân thể đã khôi phục thì Vương gia có thể đứng được cũng là chuyện bình thường thôi.
Chỉ là.... sao Vương gia lại ôm quốc sư?
"Ta không thoải mái." Đột nhiên Lục Di Ninh phục hồi lại tinh thần, nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói bằng giọng quốc sư, buông Tần Dục ra mà ngồi xuống.
Bây giờ nàng rất khó chịu, mắc ói thì không nói. Vừa nãy lúc ói có thứ gì đó xộc lên mắc trong mũi, mũi nàng vẫn còn ngửi thấy được mùi chua khó chịu.
Sờ sờ mũi mình, Lục Di Ninh lại muốn khóc.
Hồ đại phu cũng giống như Kim Nham vậy, cảm thấy mọi việc xảy ra trước mắt rất không hợp lý.
Không phải quốc sư có thể khởi tử hồi sinh sao? Sao bây giờ lại muốn gọi hắn đến xem giúp? Còn có, động tác của quốc sư này... sao nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng!
Áp chế nghi hoặc xuống, Hồ đại phu bắt đầu bắt mạch.
Sau đó, hắn liền ngây dại.
Hắn..... hắn... bắt mạch được cái gì?
Mạch tượng này chính là đang mang thai!!!
Hồ đại phu run run, sau đó nhìn cái tay mà mình đang bắt mạch....
Cái tay mảnh khảnh nho nhỏ vươn ra từ trong hắc bào rộng thùng thình của quốc sư, da thịt này.... đây là tay nữ nhân?!
Quốc sư là một nữ nhân? Hơn nữa nàng còn đang mang thai?
"Rốt cuộc quốc sư bị làm sao?" Tần Dục lo lắng nhìn về phía Hồ đại phu.
Hồ đại phu không nói một lời, chẳng lẽ thân thể Lục Di Ninh thật sự có vấn đề gì đó?
Tần Dục càng nghĩ càng sợ, Hồ đại phu cũng cảm thấy có chút sợ.
Quốc sư là một nữ tử, Vương gia còn thân mật như vậy với quốc sư... rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?
Hài tử này.... không phải là của Vương gia đó chứ?
Vương gia thế mà lại cùng quốc sư... Hồ đại phu không thể phục hồi tinh thần được.
Từ từ đã, quốc sư chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu, thế nên hài tử này hẳn không phải là của Vương gia... chờ chút... cánh tay này có chút quen.
"Vương phi?" Hồ đại phu kêu lên một tiếng.
"Hồ đại phu..." Lục Di Ninh không che giấu giọng nói của mình nữa: "Ta thật khó chịu, ta bị làm sao vậy?" Nàng cũng từng học qua chút y thuật của Hồ đại phu, đáng tiếc lại không biết bắt mạch thế nào, nên cũng không biết mình bị gì.
Quốc sư chính là Vương phi! Hồ đại phu kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trấn định.
Nếu như vậy, rất nhiều chuyện đã có thể giải thích... vì sao quốc sư tốt với Vương gia như vậy? Bởi vì quốc sư chính là Vương phi nha!
Hồ đại phu cũng từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, rất nhanh đã tiếp nhận được sự thật, nhưng Kim Nham thì khác, hắn lập tức ngã quỵ xuống đất, còn phát ra một tiếng ‘bịch’.
Tình huống gì đây? Quốc sư nói giọng nữ, quốc sư... thế nhưng lại chính là Vương phi!
Hắn sùng bái quốc sư, thế nhưng còn Vương phi thì sao? Trước kia hắn còn cảm thấy Vương phi không xứng với Vương gia.
Kim Nham chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế giới đều không đúng. Hắn chậm rãi bò từ dưới đất dậy, đúng lúc này lại nghe được Hồ đại phu nói tiếp: "Vương phi không có việc gì, chỉ đang mang thai thôi."
Kim Nham vừa mới từ dưới đất đứng lên lại "bịch" một tiếng ngã sấp xuống lần nữa.
Quốc sư mang thai?!
Tuy rằng đã biết quốc sư thật ra chính là Vương phi, nhưng nói một câu quốc sư mang thai như thế, vẫn khiến hắn khó tiếp nhận.
Thế nhưng quốc sư mang thai...
Kim Nham đã không còn biết nên nói cái gì cho phải, lúc này Tần Dục vừa mừng lại vừa sợ.
Lục Di Ninh mang thai?
Thời điểm hắn vừa khôi phục cũng rất ngóng trông Lục Di Ninh có thể hoài thai, nhưng mãi sau này vẫn không thấy nàng có tin tức gì, hắn cũng buông tha cho ý nghĩ kia, còn cảm thấy thân thể mình không tốt, chỉ sợ không thể khiến Lục Di Ninh mang thai được...
Kết quả bây giờ Lục Di Ninh đã mang thai rồi!