Dần dần khôi phụcCấm vệ quân đến giảm không ít áp lực cho Vương Kỳ Khai.
Đi suốt một đường đến đây nên bọn họ đã ăn sạch lương thực, đến nỗi trên đường đi còn xin lương thực của bá tánh địa phương...
Trung Nguyên xảy ra nạn hạn hán, những địa phương khác cũng bị ảnh hưởng, cho dù bá tánh ở những địa phương đó không đến mức đói kém nhưng cũng không có dư lương thực.
Dọc theo đường đi, Vương Kỳ Khai đã bỏ qua thể diện để cầu xin lương thực của quan viên địa phương, ấy vậy mà cũng không xin được bao nhiêu.
Mà hiện tại, Cấm vệ quân đã mang theo lương thực đến đây. Vương Kỳ Khai thấy những Cấm vệ quân đó mà suýt rơi lệ, Bàng Hậu Phát cũng kích động không kém, hai quan viên chung sức hợp tác, cuối cùng phân phát lương thực xuống, nấu thành cháo đặc cho những nạn dân đó ăn, để những bá tánh khôi phục tinh thần.
Không chỉ có thế, Vương Kỳ Khai còn lệnh cho Cấm vệ quân cưỡi ngựa chạy một vòng trong đám nạn dân để báo cho bọn họ một tin tức —— đã sắp đến Tây Bắc rồi, chờ khi đến Tây Bắc thì mọi người sẽ sung túc hơn!
Cấm vệ quân một bên kêu gọi, một bên thúc ngựa chạy bên cạnh đám nạn dân để phát cháo, các nạn dân nhận được cháo mà vui mừng khóc rống lên.
“Đương gia, sao chàng ngốc như vậy chứ! Nếu như chàng ăn lúa mạch đó thì hiện tại cả nhà chúng ta đều sẽ có cuộc sống tốt hơn rồi!"
“Con ngoan, con kiên trì một ngày, chúng ta sắp được ăn no rồi……”
“Nương……”
......
Tiếng than khóc hết đợt này đến đợt khác vang lên không dứt, những nạn dân đó tùy ý phát tiết cảm xúc của mình. Sau khi phát tiết xong lại tràn ngập hy vọng về tương lai, không còn ૮ɦếƭ lặng như những ngày đầu.
Đội ngũ nạn dân đi qua phạm vi của phủ Tây Ninh, ở hai bên đường, các cửa thành dẫn vào phủ Tây Ninh đều được đóng chặt vì sợ một số nạn dân sẽ ở lại nơi này mà không đi tiếp. Bá tánh địa phương dùng tường thành để ngăn chặn nạn dân vào thôn, cũng đặc biệt đề phòng những người này, thậm chí còn không dám đến gần nạn dân.
Cũng không thể trách bọn họ, trước kia trong các thôn nhỏ, nơi có nạn dân đi qua đều bị ςướק sạch sẽ —— với người đang đói đến cùng cực thì chuyện gì cũng dám làm.
Tuy nhiên lần này nhóm nạn dân đã bị quan binh quản nên không có làm ra chuyện như vậy. Đương nhiên vẫn có một vài người có ý định này, điều đó là không thể tránh khỏi, nhưng họ đã đói đến không còn sức lực, mà trai tráng trong thôn cùng hợp sức lại chống trả nên cuối cùng vẫn giải quyết được những người này.
Ngoại trừ chuyện đó, còn có một số nạn dân là thiếu nữ trẻ tuổi có suy tính riêng, nếu trên đường đi mà các nàng gặp được người thích hợp thì sẽ gả chồng để ở lại đó.
Những chuyện như vậy, quan binh sẽ không quản làm gì.
Sau khi rời khỏi phủ Tây Ninh, cuối cùng nhóm nạn dân cũng đã tiến vào phạm vi của phủ Quảng Ninh.
Bình thường ngoại trừ những con đường chính ra, thì có rất ít những con đường khác, nhưng phủ Quảng Ninh lại không giống nơi khác, ngược lại ở chỗ này có rất nhiều con đường, hai bên đường còn có nhà dân.
Đây là do Tần Dục chỉ đạo các phụ binh sửa đường dựng nhà, mà những nạn dân có chút ít của cải sẽ được sắp xếp vào ở trong các căn nhà đó.
Trên người nạn dân có mang theo bạc, ở phủ Hà Tây thì cho dù có bạc cũng mua không được lương thực, nhưng ở đây lại khác.
Ở chỗ này, bọn họ có thể mua được lương thực hay nông cụ, có thể tùy ý khai khẩn đất hoang, chỉ cần có được chỗ an cư thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn.
Những người này cũng không cần Tần Dục lo nghĩ nhiều, nhưng những người nghèo đến nỗi trên người còn không có được một hạt gạo thì hắn phải tìm người an bài cho bọn họ.
Tần Dục đã sớm tính toán đến việc này, nhóm người hung ác ở huyện Vạn Sơn sẽ được phân đến một nơi khác, để bọn họ giúp đỡ xây nhà.
Hắn đối xử với thủ hạ cũng không tệ, ít ra hắn chưa từng để bọn họ chịu đói, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không nhân từ với những người này.
Làm không xong thì không được ăn cơm, tay chân không nhanh nhẹn thì phải bị ăn roi… Nhóm cường đạo ở huyện Vạn Sơn chịu áp lực nên tiến độ xây nhà rất nhanh, tất nhiên sẽ không tránh khỏi tình trạng thương vong.
Tần Dục cũng không mấy để ý đến điều này.
Ở Tây Bắc có rất nhiều đồng ruộng và thôn làng bỏ hoang, mà hiện tại những căn nhà trong thôn đều được tu sửa lại, còn xây thêm một số nhà mới, tất cả đều dùng để sắp xếp cho nạn dân an cư.
Hiện tại, một số cử nhân được Tần Dục đưa từ kinh thành đến đang đứng ở cửa thôn, trên tay cầm một tấm ván gỗ, trên đó còn dùng cái kẹp kẹp một vài trang giấy lên, nhìn thấy nạn dân tới liền ra đón, nói với Vương Kỳ Khai: “Vương đại nhân, nơi này có thể sắp xếp cho bốn trăm nạn dân, gia đình nhiều hài tử được sắp xếp ưu tiên.”
“Được, ta cho người đi phân những nạn dân đó ra.” Vương Kỳ Khai nói, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
Sau khi tới phủ Quảng Ninh, thật sự hắn đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện Vương gia đã an bài trước, hắn cũng không cần nhọc lòng.
Tâm trạng của Vương Kỳ Khai đang rất tốt, nhưng tâm trạng của Bàng Hậu Phát lại rất phức tạp.
Đoan Vương sớm có chuẩn bị, đã sớm xây dựng nhà ở cho nạn dân, thì ra hắn đã sớm biết sẽ có những nạn dân này rồi!
Hắn biết sẽ có nạn dân, sao lại không đưa lương thực đến Trung Nguyên mà một hai phải để nạn dân tới nơi này làm gì?!
Còn nữa, hầu như phủ Quảng Ninh đã hoàn toàn rơi vào tầm khống chế của Đoan Vương, hắn còn khống chế quân đội Tây Bắc… Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Bàng Hậu Phát nhíu chặt đôi mày. Mà lúc này Tần Dục lại mang theo Lục Di Ninh, không đúng, mang theo quốc sư cùng đi với hắn để sắp xếp chỗ ở cho nạn dân.
Cũng không phải tất cả nạn dân đều được sắp xếp ở trong thôn, mà đại đa số người trong đó sẽ bị hắn sắp xếp đến đội quân phụ binh ở Tây Bắc.
Thật sự thì hắn cũng không có nhiều đất cho nạn dân khai khẩn, hiện tại là mùa đông, căn bản cũng không cần khai khẩn đất đai làm gì.
Một khi đã như vậy, hắn cho lương thực, đổi lại nạn dân sẽ giúp hắn làm việc, đó chính là biện pháp xử lý tốt nhất.
Đến lúc đó, nam nhân có thể sửa đường dựng nhà hay làm gì cũng được, còn nữ nhân có thể may quần áo, đóng giày —— Quân đội Tây Bắc có nhiều người, vẫn luôn thiếu quần áo và giày.
Chuyện dùng công sức để viện trợ đã sớm được Tần Dục suy nghĩ chu đáo, nhưng trước đó cũng phải cho bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Cuối cùng, Tần Dục tìm huyện thành không còn bao nhiêu người ở lại để sắp xếp cho nạn dân vào ở, hơn nữa chính mình cũng tới nơi này.
Thành thị ở Tây Bắc không được xây dựng tinh xảo nhưng nhìn rất đồ sộ, tuy tường thành có chút rách nát, nhưng vẫn còn sừng sững ở nơi đó. Mà lúc này dọc theo tường thành xây cất rất nhiều nhà ở, những nạn dân đó được sắp xếp ở bên trong.
Mọi thứ ở nơi này đều lộn xộn, cũng may hiện tại là mùa đông nên không có mùi ẩm mốc như mùa hè. Mặc dù là vậy nhưng nơi này cũng nên sửa sang sạch sẽ lại.
Tần Dục an bài thủ hạ đi xử lý chuyện này, đồng thời cũng vào ở trong huyện nha của huyện thành này, còn mời những tướng lĩnh đã hộ tống nạn dân tới Tây Bắc và quan viên cùng ăn cơm.
“Đám người Vương đại nhân đã chịu khổ trên đường đi, ngươi dặn người làm phải nấu nướng cho tốt vào." Trước khi khai tiệc, Tần Dục đặc biệt dặn dò Thọ Hỉ.
Hiện giờ Tần Dục đang tận lực giảm bớt chi phí của mình, cho dù hắn đặc biệt dặn dò phải làm những món ngon, kỳ thật cũng không làm ra được quá nhiều món ngon vì không đủ nguyên liệu nấu ăn.
Tần Dục sai người Gi*t một con dê, đa số thịt cần sử dụng cho bữa cơm đều là thịt từ con dê này.
Thịt dê xào cay, canh thịt dê, thịt dê xào thập cẩm, còn có mấy hũ dưa cải muối chua, Thọ Hỉ dặn dò đầu bếp dùng nó chế biến thêm vài món.
Lục Di Ninh không thích ăn cơm với người khác nên Tần Dục sai người đưa một phần đến cho nàng, sau đó cùng ăn với mọi người.
Hắn ngồi ở đầu bàn, đám người Vương Kỳ Khai ngồi ở bên cạnh hắn, trong lúc ăn cơm, Tần Dục hỏi rất nhiều vấn đề.
Mỗi vấn đề Tần Dục hỏi, Vương Kỳ Khai đều trả lời rất cặn kẽ, còn kể tình huống của nạn dân cho Tần Dục nghe, mấy võ tướng khác mới đến Tây Bắc cũng trò truyện vài câu với hắn, duy chỉ có Bàng Hậu Phát là không nói một lời.
Tần Dục liếc mắt nhìn Bàng Hậu Phát một cái, hắn cũng lười phải nói chuyện với hắn ta.
Hắn còn nhớ rõ người tên Bàng Hậu Phát này.
Người này là vị quan tốt, cũng rất trung quâи áι quốc, nhưng vấn đề cũng nằm ở đó.
Ai là Hoàng đế thì hắn ta trung thành với người đó, đời trước Tần Diễn hoài nghi Tần Dục, người này liền đứng về phe Tần Diễn, hắn ta còn cảm thấy Nhi*p Chính Vương có bụng dạ khó lường.
Tần Dục cũng không để ý tới Bàng Hậu Phát, mà người này cũng hoàn toàn không để ý tới Tần Dục, nhàn nhạt ăn xong bữa cơm.
Chờ khi ăn xong, từng người trở về chỗ mình ở, Bàng Hậu Phát lại tìm một vị võ tướng có quan hệ tốt với mình đến, sau đó buồn bực buông lời oán giận Tần Dục.
“Những nạn dân thì ăn không đủ no, mà ngược lại Đoan Vương ở đây ăn thịt ăn cá!” Bàng Hậu Phát nghĩ đến bọn họ ăn thịt dê thì cảm thấy buồn bực.
Vị võ tướng nghe vậy, trong lòng không cho là đúng, người ta là Vương gia, ăn chút thịt thì đã làm sao? Đây không phải là bình thường à?
Bất quá, hắn và Tần Dục có thù oán, tất nhiên sẽ không ở trước mặt Bàng Hậu Phát mà nói thay Tần Dục, lúc này lại nói: “Ăn cơm cũng liền thôi, nhưng rõ ràng trước đó Đoan Vương đã có ý muốn thu nhận những nạn dân này, cũng không biết hắn muốn làm gì?!”
“Muốn làm cái gì?” Trong lòng Bàng Hậu Phát nhảy dựng, hắn đã sớm hoài nghi Đoan Vương này có tâm làm phản, hiện tại xem ra hắn đã nghĩ đúng rồi!
Nhất định hắn phải nhắc nhở Hoàng Thượng chú ý!
Tâm tư của Bàng Hậu Phát thế nào, Tần Dục cũng không biết được, cho dù có biết thì hắn cũng sẽ không thèm để tâm.
Thật sự hắn cũng không có ý muốn tạo phản, nhưng vùng đất Tây Bắc này, hắn muốn nắm trong tay.
Bàng Hậu Phát nghĩ như thế nào hắn cũng mặc kệ, nhưng nếu Bàng Hậu Phát dám gây bất lợi với hắn… Thì nơi này chính là chỗ chôn của hắn ta!
- ----
Lúc này, Tần Dục đang để Lục Di Ninh xoa Ϧóþ hai chân giúp mình.
Trước kia chân của hắn gầy yếu không có sức, nhưng hiện tại đã có thịt, tuy rằng không thể khống chế hoàn toàn nhưng có thể thoáng nhúc nhích một chút.
Nếu tiếp tục kiên trì, nhất định sớm hay muộn gì chân hắn cũng có thể khôi phục được!
“Thọ Hỉ, quải trượng của ta đã làm xong chưa?” Được Lục Di Ninh xoa Ϧóþ chân xong, Tần Dục lau mồ hôi trên trán mình, nhìn về phía Thọ Hỉ.
“Vương gia, quải trượng đã làm xong.” Thọ Hỉ nói xong liền đưa quải trượng Tần Dục ngầm tìm người chế tác đến cho hắn.
Lúc này Tần Dục không có sức đi bằng quải trượng, nhưng ánh mắt hắn nhìn quải trượng lại đặc biệt kiên định.
Hắn sẽ cố gắng rèn luyện hai chân mình, hắn muốn ngồi dậy.
Đã ngồi xe lăn vài năm, hắn hy vọng mình có thể đứng lên hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Lục Di Ninh cũng không biết suy nghĩ của Tần Dục, lúc này nàng đang bưng một mâm thịt dê lên ăn.
Sau khi giúp Tần Dục chữa bệnh xong, nàng lại đói bụng.
Lúc này Lục Di Ninh đang mặc đồ của Quốc sư, tư thế ngồi ăn rất thoải mái, lại không biết ở bên ngoài có người đang rối rắm.
Kim Nham nhìn thấy Quốc sư vào phòng Vương gia, sau đó…… Quốc sư không có đi ra!
Chẳng lẽ Quốc sư muốn ngủ cùng Vương gia? Như vậy không tốt lắm đâu?!
Cả buổi sáng hôm sau, Tần Dục chống quải trượng thử đi vài vòng trong phòng.
Chân vẫn chưa thể dùng sức, tuy nói là đi nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào quải trượng để chậm rãi di chuyển, không chỉ thế, mỗi một bước mà hắn đi lại giống như đi trên mũi đao vậy, hai chân vô cùng đau đớn.
Dù vậy Tần Dục vẫn rất cao hứng.
Cứ thế đi hết một vòng, cả người hắn đã thấm mệt. Dù có mệt cũng là thân thể mệt, còn tinh thần thì vô cùng phấn khởi, thậm chí khi hắn xử lý công việc còn đặc biệt nhanh hơn ngày thường. Mà khi hắn xử lý công việc, Lục Di Ninh ở bên cạnh hắn thảnh thơi cắn hạt dưa.
Tốc độ Lục Di Ninh cắn hạt dưa rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã cắn hết một đĩa, lúc nàng đang muốn ăn tiếp thì nghe bên ngoài có người nói: “Vương gia, Kim thống lĩnh đến.”
Tần Dục cử Kim Nham dẫn Cấm vệ quân đi sắp xếp công việc cho nạn dân, hiện tại Kim Nham đến hẳn là để bẩm báo… Tần Dục lập tức nói: “Để hắn tiến vào.”
Tần Dục nói xong lại nhìn thoáng qua Lục Di Ninh, sau đó hắn phát hiện, mới chỉ thoáng chốc mà Lục Di Ninh đã buông áo choàng xuống, còn đặt tay lên bàn, dùng tay áo che mớ vỏ hạt dưa trên đó. Chỉ trong nháy mắt mà nàng đã từ Vương phi ăn không ngừng trở thành vị Quốc sư tài ba.
Kim Nham vừa tiến vào liền thấy Đoan Vương ngồi sau bàn làm việc như mọi khi, nhìn có chút mỏi mệt, nhưng một đôi mắt đặc biệt sáng, còn Quốc sư……
Quốc sư ngồi bên cạnh Đoan Vương, tay đặt lên bàn, thoạt nhìn rất có khí thế.
Quan hệ của Quốc sư và Đoan Vương thật tốt, đêm qua ngủ lại chỗ Đoan Vương còn chưa nói, hôm nay ngài vẫn luôn giúp Đoan Vương xử lý công việc.
Kim Nham cảm thán một chút, sau đó bắt đầu bẩm báo lại sự tình, hắn đã tìm người ghi chép lại tình huống của những nạn dân đó, tuy rằng có chút hỗn loạn nhưng đây là điều không thể tránh khỏi. Có vài nạn dân còn không rõ tình huống của bản thân mình.
Bấy nhiêu thôi nhưng Tần Dục đã rất hài lòng, lại nói: “Ngươi cũng phải căn dặn Cấm vệ quân chú ý đến hoàn cảnh cư trú của nạn dân một chút, đừng để cho bọn họ ở nơi quá bẩn hay quá rối loạn.” Hoàn cảnh quá mức dơ bẩn hay rối loạn rất dễ làm người ta sinh bệnh.
“Vương gia, ta đã cho bọn họ đào hố để lấp những vật dơ bẩn đi, sai bọn họ làm vài chuyện vặt, ta thấy so với việc để bọn họ mỗi ngày thảnh thơi phơi nắng thì tìm việc cho họ làm tốt hơn.” Kim Nham nói.
Tần Dục cũng cảm thấy tìm vài chuyện cho những người đó làm còn tốt hơn để bọn họ rảnh rỗi rồi cả ngày suy nghĩ lung tung, hắn gật đầu tán thành với ý kiến của Kim Nham, sau đó lại dặn hắn ta tách riêng đám nạn dân ra. Những cô nhi thì đặc biệt chăm sóc bồi dưỡng, nam nhân độc thân cũng tách riêng với nữ nhân, những người có tay nghề được phân riêng…
Bọn họ có rất nhiều việc cần hoàn thành, mà chờ khi bọn họ làm xong thì có lẽ những nạn dân đó cũng nghỉ ngơi đủ rồi.
Sau khi Tần Dục gặp Kim Nham, lại gặp vài người khác, tỷ như Vương Kỳ Khai, hắn và Vương Kỳ Khai giao lưu rất nhiều, nhưng chưa bao giờ đơn độc triệu kiến Bàng Hậu Phát.
Tần Dục không muốn tự làm bản thân mình mất hứng, thời gian đi cãi nhau với những người không thích mình, chi bằng dùng nó để rèn luyện đôi chân, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục.
Cuối cùng, Đại Tần sắp phải đối mặt với một cuộc nổi loạn.
Tuy ở đời trước Đại Tần bị người Nhung tiêu diệt, nhưng trước khi người Nhung tiến vào biên giới thì bản thân Đại Tần đã bị phân chia thành những mảnh nhỏ.
Tần Dục không muốn tự ngược bản thân nên lười phải nói chuyện với Bàng Hậu Phát, mà thái độ này của hắn lại khiến Bàng Hậu Phát rất phẫn nộ.
Ấy thế mà Đoan vương không phân việc cho hắn làm, cứ như vậy bỏ hắn qua một bên… Thật là buồn cười!
Tâm trạng của Bàng Hậu Phát rất tệ, nhìn thấy đám người Vương Kỳ Khai đều tươi cười đầy mặt, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tuy đã sắp xếp cho các nạn dân xong rồi, nhưng mỗi ngày đều có người qua đời, tương lai bọn họ càng không biết sẽ bị Đoan Vương an bài như thế nào… Đám người Vương Kỳ Khai còn cao hứng cái gì?
Bàng Hậu Phát nghĩ như vậy, liền viết một tấu chương gửi về Kinh thành.
Chờ thêm mấy ngày, hắn phát hiện Quốc sư rất thân cận với Đoan Vương, lại từ miệng của vài binh lính nên biết chuyện Quốc sư giúp đỡ Đoan Vương đánh bại thổ phỉ huyện Vạn Sơn, còn giúp Đoan Vương thu phục Đông đại doanh, lập tức liền viết thêm tấu chương gửi đi.
Trong triều, Tần Tề liên tiếp nhận được tấu chương của Bàng Hậu Phát gửi tới, xem xong mày không khỏi nhíu chặt.
Mấy ngày nay hắn nhận được không ít tấu chương gây bất lợi cho Đoan Vương. Tuổi Tần Tề không lớn, thậm chí hiện tại còn chưa có đại hôn, đúng là lứa tuổi nhìn nhận mọi việc chưa sâu. Quan hệ của hắn và Tần Dục không tệ, còn có thư từ qua lại nên một lòng tin tưởng Tần Dục.
Thật sự mà nói, nếu hắn không tin Tần Dục thì còn có thể tin tưởng ai đây?
Đại Tần có rất nhiều Vương gia được cấp đất phong, những Vương gia này đều sống xa hoa lãng phí, cũng không có ai trong bọn họ nguyện ý giúp đỡ an trí nạn dân cả!
Nếu không phải Đoan Vương chủ động nguyện ý an trí nạn dân, nói không chừng hiện tại Trung Nguyên đã sớm loạn cả lên rồi!
Tần Tề nhìn những tấu chương này, cuối cùng hắn nổi lên tâm lý phản nghịch, không chỉ không nảy sinh mối hiềm khích với Tần Dục mà còn đồng tình với Tần Dục.
“Con của ta làm không tồi.” Thục Phi cười nói với Tần Tề, nhi tử của bà có tính cách thế nào không ai rõ ràng hơn bà được, mà Tần Tề tin tưởng Tần Dục đến vậy, là do bà cố tình dẫn đường.
Đoan Vương đã đến Tây Bắc, cũng đã khống chế được quân đội ở đó, dưới tình hình hiện tại thì hòa thuận với hắn sẽ tốt hơn so với việc hai bên trở mặt nhau.
Cho dù nhi tử của bà muốn gây phiền toái cho người khác cũng tuyệt đối không được tìm Tần Dục.
Những quan viên ở Giang Nam vẫn luôn không nộp thuế, Quách Bình ở Hồ Quảng cất giữ nhiều binh khí, các phiên vương cả ngày khóc than đòi bạc từ triều đình.... Những người này còn đáng trách hơn nhiều so với Tần Dục.
Tần Dục vẫn rất dễ thương lượng, năm nay vì Trung Nguyên đại hạn nên triều đình không đủ lương thực, số quân lương đưa đến Tây Bắc thiếu hai phần cũng không nghe hắn có bất mãn gì.
Đương nhiên Tần Dục biết thái độ của Tần Tề thế nào. Hắn tiếp xúc với Tần Tề không nhiều, ban đầu để Tần Tề đăng cơ là vì như vậy sẽ có lợi với hắn, không đến mức ngáng chân hắn mà thôi, nhưng với tình hình hiện tại, Tần Dục cảm thấy hơi có lỗi với Tần Tề.
Vốn dĩ là Tần Tề không muốn đăng cơ. Mà xem tình hình hiện tại của Đại Tần, Tần Tề là Phiên vương lên đăng cơ sẽ hợp lý hơn Tần Dục.
Bàng Hậu Phát làm mọi cách muốn nắm nhược điểm của Tần Dục, nhưng hắn chưa nắm được chút nhược điểm nào, rốt cuộc sau khi ở lại nửa tháng, hắn cũng rời đi với Vương Kỳ Khai.
Mà lúc này đã bước sang năm mới.
Năm đầu Tần Dục ở Tây Bắc rất đơn sơ. Tất nhiên, dù sao hắn cũng là Vương gia, ăn uống vẫn không tệ, bên quân đội Tây Bắc mới thật sự là không được ăn uống đàng hoàng.
Chỗ bọn họ cái gì cũng thiếu, muốn ăn cơm trắng cũng khó, còn thịt cá thì khỏi phải nói đến, không chỉ có như thế, bọn họ còn phải đề phòng người Nhung.
Đáng mừng là năm trước khi Lý Sùng An giao thủ với người Nhung đã Gi*t ૮ɦếƭ rất nhiều quân địch, cho nên mùa đông năm nay không có nhiều quân đội người Nhung đi xuống phía Nam như những năm trước.
Dù không có đại đội nhưng vẫn có tiểu đội. Lúc này, những thành lũy mà trước đó Tần Dục chỉ đạo nhóm phụ binh xây dựng đã có tác dụng.
Về phía người Nhung cũng không có thống nhất, những bộ lạc đều là tách riêng, khi nào cần đánh giặc mới tập trung lại, khi bọn họ đánh giặc thì trước nay đều sẽ không chú ý đến binh pháp mưu lược, chỉ biết xông thẳng ra chiến trường mà đánh, Gi*t người đoạt đồ vật xong liền chạy.
Lúc đánh giặc là như vậy, một số ít người đến Đại Tần ςướק bóc càng là như thế. Căn bản bọn họ sẽ không che giấu mình, còn đến vào ban ngày thì càng có lợi cho quân đội Tây Bắc.
Trong những thành lũy vẫn luôn có người canh gác, xa xa nhìn thấy có người Nhung xuất hiện là bọn họ liền đốt khói báo động, mà chỉ cần nhìn thấy khói báo động thì quân Tây Bắc mấy ngày nay được ăn uống no đủ sẽ như sói như hổ mà ra nghênh chiến.
Đoan Vương đã hứa, mặc kệ là ai, chỉ cần Gi*t và đoạt được đồ vật của người Nhung thì đều được chia phần!
Trước kia khi giao chiến với người Nhung thì con số thương vong của binh lính Tây Bắc rất cao, dù sao sức chiến đấu của quân đội Tây Bắc so ra vẫn kém người Nhung, nhưng năm nay đã khác.
Năm nay con số thương vong của binh lính đã giảm đi rất nhiều so với năm trước.
Được ăn uống no đủ còn được huấn luyện mấy tháng, nên tất nhiên sức chiến đấu sẽ tăng đáng kể. Vì thế biên quan năm nay có khung cảnh thái bình hiếm thấy. Đêm giao thừa, tất cả các tướng sĩ đều được chia thịt ăn.
Thịt là thịt ngựa, khi giao chiến với người Nhung tất nhiên ngựa cũng sẽ có thương vong, mà những con ngựa bị ૮ɦếƭ đều được Tần Dục đặt trong hầm băng, hiện tại vừa lúc có thể lấy ra cho binh lính ăn.
Tần Dục lo rằng nếu bình thường đem thịt ngựa ra cho các tướng sĩ ăn, thì sẽ có vài người vì muốn ăn thịt mà trong lúc giao chiến sẽ Gi*t ૮ɦếƭ ngựa của người Nhung, nên hắn đem ngựa ૮ɦếƭ đi đông lạnh, thật không nghĩ rằng, cuối cùng số thịt này lại giúp binh lính Tây Bắc hiện tại có thịt ăn, mỗi người đều được phân cho một ít thịt.
Phần thịt thì cho các tướng sĩ Tây Bắc ăn, chân ngựa đầu ngựa hay xương cốt linh tinh thì đưa đến cho các nạn dân, bọn họ băm nhỏ bỏ vào canh cải trắng nấu lên, cũng coi như là để nạn dân nếm được chút vị thịt.
Chờ sang năm mới, những nạn dân đó sẽ phải làm việc cho Tần Dục.
- ----
Ăn tết xong, hai chân Tần Dục cũng có thêm chút sức lực.
Vào một ngày nào đó, sau khi hắn ném quải trượng xuống, ấy vậy mà hắn không có lập tức ngã xuống. Phát hiện ra điều này, Tần Dục có loại cảm giác hăng hái khác thường, giây tiếp theo, hắn lảo đảo đi sang bên cạnh…
Tần Dục bị Lục Di Ninh ôm chặt.
Vóc dáng Tần Dục rất cao, mà vóc dáng Lục Di Ninh lại rất thấp, khi ôm lấy hắn, đầu nàng chỉ đến иgự¢ hắn mà thôi. Tần Dục cười khẽ một tiếng, gác cằm mình lên đầu Vương phi.
Đây là lần đầu tiên hắn từ trên cao nhìn xuống Vương phi của mình, cảm giác rất không tệ.
“Cằm của chàng quá nhọn, đầu ta có hơi đau.” Lục Di Ninh nghiêm túc nhìn Tần Dục.
“Xin lỗi.” Tần Dục cố gắng đỡ Lục Di Ninh đứng thẳng, không nén được mà cười rộ lên.
Mùa xuân ở Tây Bắc đến rất muộn, Tần Dục đã bắt đầu cho nạn dân cùng với phụ binh ngừng việc khai phá vào mùa đông. Mùa xuân đến nên nhiều khu đất ở Tây Bắc đều được khai phá để trồng lương thực.
Ruộng đất mới khai phá cũng không quá phì nhiêu màu mỡ, chỉ sợ sản lượng lương thực trong tương lai sẽ không cao, nhưng vẫn là niềm hi vọng cho nạn dân.
Lúc này vẫn còn nạn dân từ Trung Nguyên kéo đến Tây Bắc. Tần Dục thu nhận hết tất cả, đồng thời cũng cảm thấy áp lực cực lớn. May mắn là hắn đã chuẩn bị rất nhiều để có thể hỗ trợ những nạn nhân này.
Tần Dục chưa bao giờ bận đến thế, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải xử lý, mà mỗi ngày Tây Bắc đều phát sinh những biến đổi lớn.
Tây Bắc vốn từng là nơi không có người ở, nay càng trở nên đông đúc, quân đội cũng được mở rộng hơn.
Đương nhiên, điều ngạc nhiên nhất đối với Tần Dục là cuối cùng hắn đã có thể đứng dậy.
Tần Dục dựa vào quải trượng để đứng vững rồi sau đó di chuyển từ từ về phía trước. Tuy vẫn không thể so sánh được với những người bình thường, nhưng tất cả điều này đã làm hắn vô cùng vui mừng.
Mà tối nay còn xảy ra một việc làm Tần Dục hết sức kinh ngạc.
Hắn giật mình tỉnh dậy nửa đêm vì quần ướt. Dĩ nhiên không phải là do hắn tiểu tiện, mà hắn lại một lần nữa "trưởng thành".
Trước kia, khi lần đầu gặp chuyện này, hắn còn có chút không hiểu rõ, nhìn người hầu hạ xung quanh còn có biểu tình chế nhạo của mẫu hậu, hắn càng không biết rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ hắn đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Tần Dục cực kỳ vui mừng, Lục Di Ninh nhích lại gần, cái mũi động đậy: "Mùi này là gì?"
"Mùi hương thật kì quái." Lục Di Ninh lại nói tiếp.
Tần Dục gần như bật dậy từ trên giường, hô to: "Thọ An!"
Hôm nay Thọ An canh giữ ở bên ngoài, nghe được Tần Dục kêu to, hắn vội vàng tiến vào, lập tức ngửi thấy mùi hương kì lạ, Tần Dục còn sai hắn đi lấy quần.
Thọ An cùng Thọ Hỉ đều lớn tuổi hơn Tần Dục, có thể nói là nhìn Tần Dục lớn lên, tự nhiên liền biết hiện tại Tần Dục đã khôi phục, tâm trạng vô cùng xúc động.
Bọn họ làm thái giám chính là gửi gắm cả cuộc đời ở trên người chủ tử, Tần Dục có tiền đồ, tương lai bọn họ có thể phong quang vô hạn, ngược lại, nếu Tần Dục không có tiền đồ, thậm chí làm trái chức vụ, khẳng định cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không quá tốt.
Tuy Tần Dục xảy ra chuyện nhưng bản lĩnh không nhỏ, Thọ An cũng không vì vậy mà tuyệt vọng, chỉ là Tần Dục không có con nối dõi, hắn vẫn có chút lo lắng cho tương lai.
Hiện tại hắn không cần phải lo nữa!
Mỗi ngày Vương gia cùng Vương phi đều ngủ chung, nói không chừng bọn họ sẽ sớm có tiểu chủ tử!
Vương phi lợi hại như vậy, biết đâu có thể một lần sinh được vài đứa!
Thọ An rạo rực mà nhìn Tần Dục thay quần, lại chuyển qua nhìn bụng Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh trầm mặc không nói chuyện, thẳng đến khi Thọ An đi rồi, mới nhìn về phía Tần Dục: "Chàng đái dầm sao?"
Tần Dục: "..."
- --
Trong vô thức, Tần Dục đã ở Tây Bắc được một năm.
Đất hoang cũ giờ đã trở thành cánh đồng trồng đủ loại cây trồng, nhìn cây cối xanh tươi, các bá tánh Tây Bắc cuối cùng cũng công nhận Tần Dục.
"Trước đây lão phu còn lo lắng vị Vương gia này sẽ gây khó dễ cho chúng ta, vậy mà Đoan Vương lại đối xử với chúng ta rất tốt."
"Thật ra ta không lo lắng về Vương gia, trước đây ta lo lắng về những nạn dân đó... Kết quả là khi những nạn dân tới đây lại giúp đỡ chúng ta làm rất nhiều việc."
"Đúng vậy, những giếng nước đó, những con đường đó, tất cả đều được người Trung Nguyên sửa chữa, may mà có bọn họ."
......
Bá tánh Tây Bắc bàn luận sôi nổi, nói xong lại đi xem ruộng đất nhà mình.
Chỉ cần nghĩ đến năm nay vẫn không phải nộp thuế, bọn họ liền hưng phấn, đối với chuyện tương lai cũng tràn ngập hi vọng.
Đương nhiên, đối với tương lai tràn ngập hy vọng không chỉ có bọn họ mà còn có quân Tây Bắc cùng những nạn dân đến từ Trung Nguyên. Đặc biệt là những nạn dân, khi bị đưa tới Tây Bắc, thật ra bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần ra chiến trường, chỉ mong Đoan Vương có thể cho bọn họ một bữa ăn no rồi bọn họ đi chiến đấu cũng được, kết quả...
Vậy mà Đoan Vương không làm hại họ, còn cho bọn họ đồ ăn thức uống và một cuộc sống tốt.
Tuy rằng muốn ăn cơm là phải làm việc, nhưng đây không phải là điều phải làm hay sao? Những nạn dân này đều đã chịu qua cảnh đói khổ, được ăn no lại càng dốc sức làm việc, đối với vị Vương gia Tần Dục này lại càng hết sức kính trọng.
Tuy nhiên Tần Dục không phải được hoan nghênh nhất trong lòng các nạn dân. Bọn họ càng thích quốc sư hơn.
Tuy rằng quốc sư rất ít khi xuất hiện, nhưng người có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, là tín ngưỡng của bọn họ, nhóm nạn dân vô cùng kính trọng đối với vị quốc sư này.
Nghe nói lúc trước Đoan Vương thu nhận và giúp đỡ bọn họ là do quốc sư chỉ điểm!
Đối với nhóm nạn dân mà nói, quốc sư quả thật chính là nhân vật sánh ngang hàng với thần tiên. Bởi vậy, lúc Lục Di Ninh mặc trang phục quốc sư xuất hiện ở nơi ở tập trung của các nạn dân, những người này lập tức quỳ xuống.
Ở nơi này đều là nữ nhân cùng hài tử. Các nàng không cần phải làm những việc quá nặng nhọc, nhưng cũng đảm nhiệm làm quần áo giày dép, lại phải giúp đỡ làm một ít đồ vật khác nên rất bận.
Chẳng qua không một ai ở đây oán giận. Trước kia họ làm rất nhiều công việc để sống, cũng không chắc chắn sẽ có cơm ăn, hiện tại họ rất vừa lòng, từ đáy lòng càng thêm kính trọng đối với quốc sư.
Lục Di Ninh đã quen khi bị người khác quỳ lạy, nhìn những người này quỳ xuống, nàng vô cùng bình tĩnh.
Lần này nàng và Tần Dục cùng nhau đến đây là vì Tần Dục muốn tìm một vài đứa trẻ để học y, về sau cũng có thể trở thành quân y trong quân đội.
Tần Dục đang cùng người khác thương lượng việc này, nàng cảm thấy chán, liền đi ra ngoài một chút.
"Quốc sư!" Một thanh âm vang lên, Lục Di Ninh quay đầu liền thấy Chiêu Dương.
Chiêu Dương cùng Tần Dục tới Tây Bắc, sau khi tới Tây Bắc, vì Tần Dục quá bận nên không thể lo lắng cho nàng, nhưng nàng cũng không mấy để tâm, thật ra nàng đã tìm được chuyện mà bản thân có thể làm rồi.
Một năm này, Chiêu Dương vẫn luôn ở bên chăm sóc cho những đứa nhỏ.
Ngay từ đầu nàng chăm lo những đứa trẻ huyện Vạn Sơn, dạy bọn nhỏ đọc sách nhận biết chữ, sau lại bắt đầu chăm lo những đứa trẻ nạn dân, cũng như vậy dạy bọn nhỏ đọc sách nhận biết chữ.
Mỗi ngày nàng đều rất bận, cũng không còn béo nữa, thân thể cùng tinh thần càng ngày càng tốt.
Lục Di Ninh liếc mắt nhìn Chiêu Dương một cái, gật đầu với nàng: "Công chúa."
Lúc nàng là Vương phi quan hệ với Chiêu Dương không tồi, Chiêu Dương còn luôn tặng đồ ăn cho nàng, nhưng hiện tại nàng là quốc sư, Chiêu Dương còn không biết quốc sư chính là nàng...
Việc Lục Di Ninh chính là quốc sư chỉ có những người hầu hạ bên cạnh Tần Dục biết, cũng chỉ dừng lại tại đó.
Chiêu Dương vẫn luôn sùng bái quốc sư, thấy quốc sư nói chuyện với mình liền không khỏi vui mừng, thậm chí cảm thấy tay chân có chút thừa thải.
Chiêu Dương không nói tiếp, Lục Di Ninh quay đầu đi cũng không để ý tới nàng nữa.
Thấy vậy Chiêu Dương không khỏi có chút mất mát, chẳng qua là nàng xốc lại tinh thần thật nhanh để đi theo.
Lục Di Ninh chậm rãi đi dạo trong doanh trại ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ chỗ nào đó.
"Có người sắp sinh!"
"Nhanh đi chuẩn bị!"
"Nàng ta sắp sinh rồi!"
......
Ở chỗ này có rất nhiều nữ nhân đều đã có trượng phu, chỉ là trượng phu của bọn họ muốn đi theo quân lính ra ngoài làm công, các nàng lại ở bên này làm việc nên thời gian ở cùng trượng phu cũng không nhiều lắm.
Nhưng ngay cả như thế cũng vẫn có thể ở chung, mà sau khi ở chung... không thể không thiếu người mang thai.
Lúc này lại có một thai phụ sắp sinh.
Đây là lần sinh nở thứ hai của thai phụ này, các nữ nhân ở đây đối việc sinh sản đã thấy nhiều nên cũng không chê trách.
Chẳng qua sản phụ này vẫn có chút không giống người thường, nàng sinh đặc biệt nhanh, trong chốc lát liền mở cửa huyệt, đã có thể thấy đầu đứa bé.
Ngay cả người bình thường cũng sợ lần sinh thứ hai, phải đau một lúc lâu qua một hai canh giờ mới có thể sinh, nhưng khi nàng ấy hô đau lập tức liền sinh, không chờ được người khác dìu nàng trở về phòng.
"Vận khí nàng ấy thật tốt, nhanh như vậy đã sinh."
"Đúng vậy, như thế này cũng quá nhanh đi, đây là muốn sinh ở trên đường."
"May mắn cho nàng là có chúng ta đây, nếu là ở những nơi trước sau hoang vắng thì phải chịu khổ."
......
Các nữ nhân vừa nói vừa gọi người đến hỗ trợ, kết quả một nữ nhân trong đó xoay người lại, thấy được một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này.
"Quốc sư?!" Nữ nhân kia sợ hãi kêu lên.
Một người khác nghe được lời này vội vàng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy quốc sư một thân áo đen đang đứng cách đó không xa nhìn về phía bên này.
Trong lúc nhất thời những người này không quan tâm đến sản phụ mà lần lượt quỳ xuống, sau đó kích động nhìn Lục Di Ninh, hướng về phía Lục Di Ninh mà dập đầu.
"A!" Đúng lúc này, sản phụ kia kêu lên một tiếng sợ hãi, hài tử đã được sinh ra.
Thấy một màn như vậy, trong lòng nữ nhân này vô cùng lo lắng!
Nữ tử sinh sản vẫn luôn bị cho dơ bẩn, này... Bọn họ làm ô uế đôi mắt của quốc sư, quốc sư có thể tức giận hay không?
Những người này đều lo lắng quốc sư sẽ tức giận vì cho rằng hắn là một nam tử, nhưng quốc sư thấy thai phụ sinh sản thì hoàn toàn không thèm để ý.
Quốc sư cũng không phải là người thường, không thể đem hắn trở thành nam nhân bình thường.
Lục Di Ninh không tức giận mà lại rất ngạc nhiên.
Thì ra hài tử được sinh ra như vậy?
Lục Di Ninh tò mò liếc nhìn nữ nhân đang nằm ở kia, nhìn thấy nàng ra rất nhiều máu, có vẻ rất khó chịu, lập tức nói: "Các ngươi chăm sóc tốt cho nàng." Nói xong, nàng còn đi đến bên cạch nữ nhân kia, sau đó đem tay đặt ở trên đầu nàng ấy.
Khuôn mặt nữ nhân kia trong nháy mắt sáng lên, thấy một màn như vậy, nữ nhân xung quanh lại muốn quỳ xuống.
Chỉ là bọn họ vừa định quỳ xuống, liền phát hiện quốc sư đã không thấy đâu. Cũng không phải không thấy, mà là đã đi quá xa.
Quốc sư đi rồi, bọn họ cũng không cần quỳ nữa, các nữ nhân đối mặt nhìn nhau, sau đó liền chăm sóc cho đứa bé kia.
"Đây là đứa trẻ sinh ra trước mắt quốc sư, tương lai chắc chắn có được nhiều phước lành!" Những người xung quanh nghe vậy thấy có lý liền sôi nổi gật đầu.
Bọn họ đều cảm thấy quốc sư đến xem là vì đứa nhỏ này không bình thường, lại không biết lúc này Lục Di Ninh đã bị dọa sợ.
Thì ra sinh hài tử là như thế này.
Rốt cuộc hài tử bị bỏ vào trong bụng bằng cách nào?
Lục Di Ninh cùng Hồ phu nhân học y rất lâu, y thuật đã tốt lên rất nhiều, nhưng Hồ phu nhân cũng không nói cho nàng biết sinh hài tử là như thế nào, nàng dốt đặc cán mai về phương diện này.
Lúc Lục Di Ninh trở lại bên người Tần Dục có chút hoảng hốt.
Nếu nàng không mang áo choàng, chắc chắn Tần Dục sẽ nhìn ra sự bất thường của nàng, nhưng lúc này Lục Di Ninh lại mang theo áo choàng, Tần Dục cũng không nhận ra được gì.
Lúc này Tần Dục đang sắp xếp việc của người Nhung.
Lúc đầu đến Tây Bắc, Tần Dục đã cho hai người Hà Diệp Đồng cùng Ngô Thiên Dương huấn luyện người do thám tin tức, mà lúc này đã có được một ít hiệu quả, trên tay bọn họ có không ít người do thám.
Mà hiện tại, Tần Dục hy vọng có thể phái một ít người đi đến nơi ở của người Nhung.
"Bình thường bá tánh Đại Tần đi qua sẽ bị người Nhung Gi*t ૮ɦếƭ, nhưng nếu giả bộ làm nhà sư, bọn họ sẽ được đối xử cung kính." Hà Diệp Đồng nói: "Nếu nhà sư này biết một chút y thuật thì càng được hoan nghênh, thần tính toán sẽ sắp xếp mấy nhà sư như vậy."
"Được." Tần Dục gật đầu đồng ý.
Hai bên thảo luận các công việc cụ thể, không bao lâu đã thảo luận xong.
"Ta thấy người phía trước đi đến giống như Lý tổng binh, hắn tới đây làm gì?" Tần Dục đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước liền tò mò hỏi.
"Lý tổng binh phu nhân đã tới, Lý tổng binh chắc là đi tìm phu nhân của hắn." Hà Diệp Đồng nói.
"Bây giờ Lý tổng binh chỉ có một khuê nữ, phu nhân hắn tới nơi này là vì muốn sinh nhi tử." Ngô Thiên Dương tiếp lời.
"Không tồi." Tần Dục cười nói.
Ngô Thiên Dương cùng Hà Diệp Đồng đồng thời sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp, Tần Dục hỏi bọn hắn chuyện này, thật ra là muốn biết tin tức của bọn họ có đầy đủ hay không.
Ngô Thiên Dương cùng Hà Diệp Đồng thật nhanh liền rời đi.
Tần Dục cũng không đem chuyện Lý Sùng An phu nhân tới tìm Lý Sùng An sinh nhi tử để ở trong lòng, nhưng Lục Di Ninh không giống vậy, sau khi nàng vô ý nghe được, lại đối với chuyện này có thêm suy nghĩ.
Lý Sùng An phu nhân muốn sinh nhi tử? Nàng có nên nhanh chân đến xem hay không?
Nàng cũng muốn sinh hài tử, sinh hài tử cho Tần Dục, cũng không biết phải sinh như thế nào...
Nữ nhân đó cùng hài tử ở cách Đoan Vương phủ không xa, ở gần đó có rất nhiều phòng, rất nhiều tướng lĩnh của quân Tây Bắc đều đặt nhà của họ ở nơi này, thậm chí rất nhiều người trực tiếp cưới nạn dân làm vợ.
Bình thường bọn họ đều ở tại doanh trại quân đội, nếu rảnh sẽ đến nơi này gặp người nhà, hôm nay Lý Sùng An tới đây. Biết Đoan Vương ở bên này, hắn còn đặc biết đến gặp mặt.
Thái độ của Tần Dục đối với Lý Sùng An cùng người bình thường giống nhau, nhưng Lục Di Ninh...
Lý Sùng An bị Lục Di Ninh nhìn đến không được tự nhiên.
Tầm mắt Quốc sư giống như vẫn luôn đặt ở trên người hắn, đây là có chuyện gì? Hay là quốc sư có tiên đoán gì?
Lý Sùng An cực kỳ tò mò, nhưng lại không có cơ hội đi hỏi.
Sau khi gặp mặt chào hỏi Tần Dục, Lý Sùng An liền về nhà, lại không biết có người đi theo phía sau hắn.
Lục Di Ninh nói với Tần Dục mình đi ra ngoài có việc phải làm, sau đó liền đuổi theo Lý Sùng An, tính toán xem Lý Sùng An cùng phu nhân hắn sinh nhi tử như thế nào, nàng cùng Tần Dục cũng cùng nhau sinh một đứa.
Nàng muốn có hài tử, tốt nhất lớn lên giống Tần Dục!
Chỗ ở của Lý Sùng An cũng không lớn, còn không có hạ nhân, Lục Di Ninh lặng yên không một tiếng động đáp trên nóc nhà...
- ----
Editor: Anh thì bắn pháo bông trong quần, chị thì đi rình vợ chồng nhà người ta. Thật chịu không nổi với vợ chồng hai anh chị