Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 35

Tác giả: Quyết Tuyệt

Tặng mỹ nhân 
Tây Bắc từng có một vương phủ. Tuy nhiều năm không có người ở nhưng vẫn được bảo quản không tệ, đồ đạc đầy đủ. Có điều năm mươi năm trước, một toán người Nhung âm thầm xâm nhập vào Đại Tần chiếm vương phủ kia mà không ai biết.
Sau này tướng sĩ canh phòng biên quan mới phát hiện chuyện này thì bọn họ đã ςướק sạch đồ. Vương phủ vốn hoang phế, không có đồ gì đáng giá, lại bị người Nhung càn quét đến cái nồi sắt trong phòng bếp cũng không còn. Với người Nhung mà nói, nồi sắt là một đồ vật đáng giá, thậm chí có thể đổi một nữ nô Đại Tần hoặc là một con cừu.
Vương phủ như vậy không thể ở được nên Tần Dục rời kinh trước, Hộ Bộ phát cho Tần Dục ít tiền để tu sửa lại vương phủ.
Tất nhiên, hiện giờ Đại Tần đặc biệt thiếu tiền, Hộ Bộ chỉ phát cho Tần Dục rất ít ngân lượng, chỉ có một vạn lượng. Bằng đó ngân lượng không đủ để tu sửa vương phủ tốt nên trong mắt mọi người, Tần Dục hiện giờ là người không chỗ để đi.
Thực ra Tần Dục bắt đầu cho người xây dựng vương phủ của chính mình ở Tây Bắc từ một năm trước. Trong quá trình xây dựng, Tần Dục không hề che dấu hay tránh né ánh mắt người ngoài nhưng cũng không có ai đoán ra được thứ đang được xây dựng lại chính là vương phủ.
Tần Dục có ba yêu cầu với phủ đệ tương lai: một là phải vững chắc, người bên ngoài không dễ dàng công phá, hai là phải tiết kiệm, ba là phải gần biên quan. Thủ hạ của Tần Dục dựa theo yêu cầu của hắn mua mảnh đất to gần biên quan rồi dùng bùn đất xây thành những bức tường cao. Tường vây xây cao bất thường dẫn tới sự chú ý của quân đội Tây Bắc. Bên quân dội phái người tới thăm dò, phát hiện người xây dựng tường là người Đại Tần lập tức mặc kệ. Bọn họ không đoán ra được kẻ dở hơi nào lại đến biên quan xây nhà còn xây tường rõ cao, đào chiến hào nhưng chắc chắn không phải người Nhung thì quản nhiều làm gì.
Một thời gian sau lại có người nhìn thấy khu bên trong tường đất xây nhiều phòng ở, có cả người đúc gạch xây nhà. Mọi người đều cho ràng chủ nhân của mảnh đất là một thương nhân.
Người này chắc là sợ ૮ɦếƭ lắm nên mới xây tường vây cao vậy.
Không ai đoán được mảnh đất kia tương lai sẽ thành vương phủ, quan viên Tây Bắc chỉ cần nghĩ tới chỗ ở của Đoan Vương là nhức đầu.
Đất phong của Tần Dục là phủ Quảng Ninh. Ở Tây Bắc có rất ít quan viên nhưng vẫn gọi là có. Lúc này tri phủ Quảng Ninh đang mở tiệc chiễu đãi đồng liêu để thương lượng về việc sắp xếp chỗ ở cho Đoan Vương.
"Tây Bắc có một vương phủ nhưng cũ kỹ, tồi tàn. Không lẽ Đoan Vương muốn chúng ta xây vương phủ mới sao?"
"Nơi này hoang vu, nghèo khó, không thu được thuế thì đào đâu ra bạc?"
"Nghe nói có rất nhiều người theo Đoan Vương tới đây, chi tiêu của bọn họ tính thế nào đây?"
......
Bọn họ càng bàn càng lo lắng, thật ra bọn họ ở Tây Bắc làm quan cũng có chút tiền. Tây Bắc là cửa khẩu, dược liệu, gia súc từ nơi khác tới đây buôn bán nhiều nên quan viên cấu kết với nhau kiếm được không ít. Nhưng đó là tiền riêng của bọn họ, đương nhiên không muốn chi cho người ngoài, đặc biệt là người không có tiền đồ như Đoan Vương.
Quan viên phủ Quảng Ninh bàn tán về Tần Dục, người của quân đội Tây Bắc cũng bàn tán về Tần Dục.
"Đoan Vương ở kinh thành không phải tốt sao, đang êm đẹp chạy tới Tây Bắc làm gì chứ? Thật là phiền phức, chúng ta đánh giặc không kịp còn phải chi người bảo vệ hắn." "Cẩn thận cái mồm của huynh đấy, có khi Đoan Vương cũng không muốn tới nơi này."
"Ta thèm quản hắn nghĩ gì. Mấy tên quan viên nhát gan đó nghe lời hắn thì kệ, chúng ta không cần... nhưng nếu chỉ gặp mặt một chút thì không có vấn đề gì."
Với tướng sĩ Tây Bắc, Đoan Vương là người xa lạ, bọn họ chỉ biết vị vương gia này là một phế nhân, bị "sung quân" tới Tây Bắc, tất nhiên là người không cần coi trọng.
Bọn họ vừa ngừng bàn tán về Đoan Vương thì một tiểu tướng chạy vào, la lớn:
"Tướng quân, tại hạ vừa nghe được một chuyện lớn!"
Lý Sùng An lập tức đứng lên, nhìn tiểu tướng mới chạy vào:
"Xảy ra chuyện gì? Không lẽ người Nhung tập kích?"
"Không phải, tại hạ nghe được tin tức của Thái Bình đạo nhân. Nghe nói Thái Bình đạo nhân xuất hiện ở huyện Vạn Sơn cứu Đoan Vương, còn giúp Đoan Vương thu phục bá tánh huyện Vạn Sơn!" Tiểu tướng mặt đầy kích động "Tướng quân nói xem, có khi nào đạo nhân cũng tới Tây Bắc."
"Có thể lắm..." Lý Sùng An nghe được tin tức, ánh mắt liền sáng lên, người mà quân Tây Bắc bọn họ phục nhất chính là Thái Bình đạo nhân!
Người lúc trước ghét bỏ Tần Dục vội vàng nói: "Tướng quân, có cần tôi đến chào hỏi Đoan Vương không?"
"Đoan Vương chưa đến phủ Quảng Ninh, các ngươi sốt ruột cái gì?" Lý Sùng An nói: "Mấy người rảnh thế không bằng đi tập luyện đi!"
Hiện giờ Lý Sùng An không phải thủ lĩnh quân Tây Bắc nhưng quân Tây Bắc gần như đã nằm trong tay hắn... còn vị thủ lĩnh thật sự của quân Tây Bắc là tổng binh phủ Quảng Ninh. Người này không thích quyền lực, không thích làm việc, còn nhát gan sợ ૮ɦếƭ. Người này có nhiều khuyết điểm nhưng cũng có một cái ưu điểm, đó chính là tự biết mình có bao nhiêu phân lượng. Biết chính mình không bản lĩnh đánh giặc, hắn lập tức không đánh, đem cơ hội lập công cho thủ hạ...
Tuy vị tổng binh này không lập được công lớn nhưng vẫn sống sót, hơn nữa hắn sinh ra ở gia đình không tồi, gia cảnh thực tốt, khi tuổi lớn lúc mới chấp chưởng quân Tây Bắc. Chính vì tổng binh đã có tuổi nên càng ngày càng sợ ૮ɦếƭ, mấy năm nay càng hiếm khi xuất hiện ở biên quan... Nếu không phải trước kia Thái Bình đạo nhân đưa tin tức tới, Lý Sùng An cũng không có biện pháp tự tiện hành động.
Quân Tây Bắc cực kỳ mong đợi Tần Dục tới nhưng vị vương gia này vẫn đi tới tốc độ chậm như cũ. Từ lúc Vương huyện lệnh rời khỏi, mất hai ngày, Tần Dục mới tới phủ Quảng Ninh.
Lúc này, Tần Dục đã liên lạc được với người của mình, tình hình Tây Bắc cũng nắm được vài phần.
Tần Dục không thích tri phủ Quảng Ninh, người này tư tâm quá nặng, quá tham tiền. Còn tổng binh Trương Giám, Tần Dục không biết nên nhận xét người này thế nào. Người này tham sống sợ ૮ɦếƭ nhưng không thông đồng với địch bán nước, thích thu tiền nhưng không tham lam, nói chung là kiểu quan viên Đại Tần tầm thường. Quan viên như thế ở Đại Tần quá nhiều, Tần Dục nhìn mãi thành quen, không quá chán ghét nhưng chắc chắn không thích.
Trương Giám lại khác, Tần Dục không thích người này, hắn đối xử với Tần Dục rất nhiệt tình. Khi đi qua tri phủ Quảng Ninh, Tần Dục chưa tới gõ cửa nhà, hắn đã mang theo mấy mỹ nữ tới cửa. Người bình thường lên làm tổng binh Quảng Ninh, quyền cao chức trọng, nhất định sẽ luyến tiếc quyền lực nhưng Trương Giám lại khác.
Người này tham sống sợ ૮ɦếƭ, nếu không phải người trong nhà gây áp lực, hắn tìm biện pháp về kinh thành làm quan. Tuổi tác của Trương Giám cao, hiện giờ còn không tính về kinh thành làm quan, ngược lại còn một lòng muốn từ quan hồi hương.
Theo như Tần Dục nhớ, hai năm sau Trương Giám mượn cớ bệnh nặng từ quan rồi trở về kinh thành, không quan tâm việc thế gian.
Khi Tần Nhạc bao vây kinh thành, người này cũng không có động tĩnh, nhưng khi đánh hơi được tin tức người Nhung sắp tới kinh thành thì chạy rõ nhanh.
Trương Giám trốn khỏi kinh thành tới Giang Nam an hưởng tuổi già. Nếu ban đầu người Nhung dùng thủ đoạn ác liệt hơn đe dọa, có khi con cháu của Trương Giám sẽ đầu hàng người Nhung.
Tần Dục đoán được sẽ Trương Giám tới cửa bái phỏng nhưng không ngờ hắn còn mang theo mỹ nữ. Nếu Tần Dục là người bình thường, Trương Giám dâng mỹ nữ còn hiểu được nhưng hắn...
Đương nhiên Tần Dục không thể biết được, Trương Giám nghe Đoan Vương vô cùng sủng ái Vương phi nên nghĩ nam nhân dù không thể ɠเασ ɦợρ cũng là nam nhân, cũng thích mỹ nhân, không phải còn thái giám cưới thê tử sao? Lấy bản thân làm ví dụ, hắn hơn sáu mươi tuổi, không còn dùng được vẫn thích ôm tiểu thi*p ngủ. Nghĩ như vậy, Trương Giám ngàn chọn vạn tuyển tìm ra bốn mỹ nữ dâng Tần Dục.
"Mời Trương tổng binh tiến vào." Tần Dục nói, dừng một chút lại thêm một câu: "Những người còn lại ở bên ngoài."
"Vâng, Vương gia." Triệu Nam nhanh chóng mời Trương Giám vào.
Trương Giám là một lão nhân béo tốt phúc hậu lại không mặc áo giáp, nhìn thế nào cũng không giống quân nhân, giống thương nhân hơn.
"Thần Trương Giám gặp qua Đoan Vương, Đoan Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Nhìn thấy Tần Dục, Trương Giám lập tức hành lễ, biểu hiện vô cùng cung kính.
"Trương tổng binh mau đứng lên." Tần Dục vội vàng ngăn cản.
Thân phận của Trương Giám không thấp, dù ở trước mặt Tần Dục cũng có thể ngồi xuống. Tần Dục cho người dọn ghế dựa, mời hắn ngồi xuống nói chuyện, tích thủy bất lậu[1], một chút tin tức hữu dụng cũng không lộ ra nhưng âm thầm hỏi thăm sự tình Tây Bắc.
[1] Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt, ý nói người kín miệng không để lộ tin tức.
Trương Giám chủ động tìm Tần Dục chẳng qua là muốn dựa vào để nhanh chóng từ quan, nhưng cùng Tần Dục hàn huyên một lát lại không kìm được mà đổ mồ hôi. Hắn thực sự không nghĩ tới Đoan Vương hiểu rõ tình huống ở Tây Bắc như vậy!
Kỳ thật, Trương Giám chỉ nghĩ từ quan là có nguyên nhân... Hắn ngờ ngợ cảm giác được đám người Nhung sẽ không an phận. Hơn nữa, hắn cảm thấy những người Nhung quá mạnh...
Trương Giám không có năng lực bình định biên quan, lập tưc tính cách chạy. Nhưng giờ, Tần Dục đã hỏi đến thì...
Trương Giám do dự một lát rồi nhìn thẳng vào Tần Dục nói: "Vương gia, những người Nhung không dễ đối phó."
Hắn một hơi hít sâu, nói thật với Tần Dục: "Vương gia, thần ngồi không ăn bám, thực sự không có biện pháp đối phó người Nhung nhưng dưới trướng có thuộc hạ tên là Lý Sùng An. Đây là người có chút bản lĩnh, ngoài ra còn Thượng Hoành, Triệu Kim Ngưu, Chu Khánh... Những người này đều có chút chỗ hơn người."
Tần Dục không ngờ Trương Giám sẽ thẳng thắn đến thế nên sửng sốt, hắn liền cùng người này ngồi lại nói chuyện kỹ hơn.
Lục Di Ninh ngồi lâu trong phòng cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài. Nàng tới cửa đã thấy bốn nữ nhân ngồi tụ bên ngoài nói chuyện.
"Không biết Đoan Vương trông như thế nhỉ?"
"Các ngươi nói xem Đoan Vương sẽ thích chúng ta sao?"
"Đi theo Đoan Vương, về sau có thịt ăn sao?"
"Ta nghe nói Đoan Vương là một phế nhân..."
"Dù Đoan vương là phế nhân cũng không sao, chỉ cần hắn đối xử tốt với chúng ta là được." Một nữ nhân có vẻ ngoài mỹ mạo nói.
Lại nói, sau khi Trương Giám quyết định đưa vài nữ nhân đến cho Tần Dục, hắn liền chọn lựa vô cùng cẩn thận.
Không xinh đẹp không được, không sạch sẽ không được, không tự nguyện cũng không được... Cuối cùng, từ đám nha hoàn quý phủ của mình cùng nữ tử bình dân chỉ tuyển ra được bốn người.
Bốn nữ nhân này trước kia sống không được tốt lắm, tất cả đều thật lòng muốn được sống những ngày tháng tốt đẹp cùng Tần Dục, còn về phần Tần Dục là một phế nhân không thể có con nối dòng, các nàng không quan tâm.
Đặc biệt là vị cô nương có mỹ mạo xinh đẹp nhất trong bốn vị kia, nàng xuất thân từ gia đình nông dân bình thường, tuy rằng có phụ mẫu cùng vài vị ca ca tẩu tẩu sủng ái, từ nhỏ không phải làm việc gì, thậm chí phụ mẫu còn lo lắng dung mạo của nàng sẽ khiến kẻ khác thèm muốn nên không cho nàng ra khỏi cửa, nhưng cuộc sống của nàng rất khổ. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ được ăn bữa cơm no, càng khỏi bàn đến gà vịt thịt cá.
Trương Giám tìm đến nàng, sau vài ngày cho nàng ăn ngon uống say, nàng liền một lòng muốn được ở lại sống ngày tháng tốt đẹp.
Không cần nói điều gì khác, chỉ cần mỗi ngày cho nàng ấy chút thịt. Dù Tần Dục có là lão tử bảy mươi tuổi đi nữa, nàng cũng sẽ khăng khăng một mực đòi ở lại.
Nữ nhân đó nói xong, ba người còn lại gật gật đầu, không ngờ đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên truyền tới: "Tần Dục sẽ không đối xử tốt với các ngươi đâu!"
Cùng với giọng nói kia, một nữ tử xinh đẹp mặc nam trang xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lục Di Ninh không thích giao tiếp với ai khác ngoài Tần Dục, cũng không thích nói chuyện, nhưng bây giờ trên người nàng đang mặc nguyên bộ đồ quốc sư, nàng sẵn sàng nói chuyện một chút.
Tuy nàng không muốn nói, nhưng hiện tại có người mơ ước tới Tần Dục, nàng phải đứng ra phản bác.
Sau khi Lục Di Ninh nói câu đó xong liền tức giận nhìn bốn nữ nhân kia, đôi mắt trừng lớn hết cỡ.
Bốn nữ nhân này có xuất thân rất thấp, tuy Trương Giám đã cho người trang điểm kỹ càng, nhưng cũng không khiến cho dung mạo của các nàng khá hơn, với lại khí chất các nàng... thật sự rất kém.
Lục Di Ninh lại khác.
Y phục Lục Di Ninh mặc là của Tần Dục, không phải là hàng kém chất lượng, vừa nhìn liền biết không tầm thường, càng quan trọng hơn chính là khí chất của nàng rất tốt, quý khí đầy người, bộ dáng còn vô cùng xinh đẹp.
Bốn nữ nhân kia nhìn thấy Lục Di Ninh, lập tức đoán được thân phận của nàng không phải bình thường.
Các nàng đều có xuất thân thấp kém, trước khi đến đây cũng được dạy dỗ qua, ở Đoan vương phủ này đến một người các nàng cũng không thể đắc tội được, lúc này các nàng bị hoảng sợ, vội vã quỳ xuống dập đầu.
Trước đó Lục Di Ninh vô cùng tức giận, nhưng sau khi thấy họ quỳ xuống, nàng lại nhíu mày... họ định làm gì đây?
"Vương phi." Đúng lúc này, hai ma ma bên cạnh Lục Di Ninh đến đây.
Bốn nữ nhân đang quỳ nghe hai ma ma kia gọi Lục Di Ninh như thế liền thấy bất ngờ, cư nhiên người này lại là vị Vương phi ngốc trong lời đồn.
Tuy Vương phi là kẻ ngốc nhưng nghe nói Vương gia rất sủng ái nàng, hơn nữa nàng còn là nữ nhi của công chúa, là một quận chúa. Các nàng đã được dặn dò, tuyệt đối không thể đắc tội với vị Vương phi này.
Nhìn chúng nữ nhân sợ hãi, Lục Di Ninh cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nàng vẫn nói: "Đuổi tất cả ra ngoài, ta không muốn bọn họ ở đây."
Tuy Lục Di Ninh không nói nhưng Tần Dục đã sớm ra lệnh, người trong phủ ai cũng phải nghe theo nàng.
Bởi vậy Lục Di Ninh vừa mở miệng liền lập tức có người đến, không chút do dự kéo bốn nữ nhân kia ra ngoài.
Lục Di Ninh thấy người đã bị đuổi đi mới hài lòng gật đầu, lại đi tìm Tần Dục.
Lúc Lục Di Ninh tìm đến Tần Dục, Trương Giám đã bị Tần Dục đoạt lấy không ít thứ.
Vị Vương gia này đúng là không đơn giản.... Đầu Trương Giám đầy hắc tuyến, thời điểm hắn thấy Lục Di Ninh tiến vào, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn vốn cho rằng vị Đoan vương này là bị đày đến Tây Bắc. Không ngờ là hắn ta có ý đồ với quân đội Tây Bắc!
Dù vậy quân Tây Bắc cũng không nghe theo lời một Vương gia như hắn ta.
Nhưng chuyện đó không liên quan tới Trương Giám hắn, hắn chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình.
Trương Giám lập tức mượn cơ hội cáo từ, Tần Dục cười cười, chủ động đưa Trương Giám ra ngoài.
"Vương gia, lần này thần đến còn mang theo vài người nữa, tặng cho ngài làm nha hoàn." Vừa ra khỏi cửa, Trương Giám nhân cơ hội nói. Hắn đã hỏi thăm trong kinh rồi, nghe nói bên người Đoan vương ngay cả một nha hoàn cũng không có.
Nói xong, Trương Giám liền nhìn ra ngoài, hắn vì muốn tỏ ra thiện ý nên không mang đại đội hộ vệ của mình vào, chỉ dẫn theo bốn nữ tử kia, nhưng bây giờ.... người đâu rồi?
"Trương tổng binh, bổn vương không cần nha hoàn." Tần Dục nói.
Hai người đang nói chuyện, Tiểu Tư bên người Trương Giám bỗng chạy đến, nơm nớp lo sợ nói: "Đại nhân, Đoan vương phi hạ lệnh đuổi tất cả bốn cô nương ra ngoài."
Bị đuổi ra? Mặt Trương Giám cứng đờ, sau đó theo bản năng nhìn sang Lục Di Ninh bên cạnh Tần Dục.
Lục Di Ninh vô tội nhìn lại hắn.
"Trương tổng binh, Vương phi của bổn vương thường thích quậy phá, hy vọng Trương tổng binh sẽ không để trong lòng." Tần Dục nói với Trương Giám, nhưng thực chất lại không có một chút áy náy, thậm chí hắn còn cười cười liếc nhìn Lục Di Ninh một cái.
"Vương phi chỉ đơn thuần nghịch ngợm một chút thôi, sao có thể nói là người quậy phá được?" Trương Giám cười tủm tỉm nói, hắn tặng người là vì muốn lấy lòng Tần Dục, nếu Tần Dục không thích, vậy hắn sẽ không bức ép.
Trước khi đi hắn còn trao đổi thêm với Tần Dục, Trương Giám đã có được tin hồi kinh chính xác, sau khi trở về hắn vui mừng khôn xiết. Trước nay hắn vốn không thích đến quân doanh, nay lại phá lệ đến quân doanh bên đó.
Hắn muốn rời đi thì phải sắp xếp mọi thứ cho tốt, lúc này hắn đi bàn giao công việc cho bọn họ.
Đương nhiên, quan trọng nhất là... bây giờ trời đã vào hè, thực vật trên thảo nguyên đang rất phong phú, người Nhung sẽ bận đi chăn thả, không thể đến công kích biên quan.
Trương Giám quyết định vậy xong liền chuẩn bị mọi thứ, kết quả ngay ngày hôm sau, hắn vừa bắt đầu xuất phát thì bị người của Đoan vương phủ đến ngăn cản.
"Trương tổng binh, Vương gia chúng ta muốn đi cùng người." Kim Nham giục ngựa đi đến bên cạnh Trương Giám.
"Vương gia không đi Quảng Ninh sao?" Trương Giám sửng sốt.
Đoan vương hẳn là phải đi Quảng Ninh mới đúng.... cái Vương phủ cũ ở Quảng Ninh mà!
Hơn nữa, bên thành Quảng Ninh kia phỏng chừng còn một đống người đang chờ đợi Đoan vương.
"Vương gia chúng ta nhận lời mời của Trương tổng binh, sẽ đi xem thử quân Tây Bắc bên kia." Kim Nham nghiêm trang nói.
Hắn mời Đoan vương đi Tây Bắc lúc nào chứ?! Trương Giám cảm thấy mình thật oan uổng.
Tuy Trương Giám tham sống sợ ૮ɦếƭ, nhưng vẫn rất thông minh. Vừa nghe Kim Nham nói liền biết Tần Dục không muốn đi Quảng Ninh mà muốn đi cùng hắn.
Đoan vương cũng thật là, sao không ngẫm xem mình có thân phận gì, nếu bị người Nhung biết được một Vương gia như hắn đến Tây Bắc, nói không chừng bọn họ sẽ lập tức đến trói người mang đi.
Bây giờ bọn họ càng ngày càng thông minh, hoàn toàn không còn ngu ngốc như vài năm trước nữa.
Tuy Trương Giám không tán thành việc Tần Dục đi biên quan, nhưng cũng không từ chối. Hắn còn ngóng trông Tần Dục có thể giúp hắn sớm ngày được hồi kinh nữa là.
Vì thế Đoan vương vốn phải đi về phía Quảng Ninh nay lại đi biên quan.
Tri phủ ở Quảng Ninh đã chuẩn bị xong mọi thứ để nghênh đón Đoan vương, kết quả lại không thấy được mặt hắn.
"Rốt cuộc Đoan vương này có ý gì?" Tri phủ nhịn không được xoay sang hỏi phụ tá của mình: "Chẳng lẽ... thật sự nhận lời mời của Trương Giám sao?"
"E là Trương tổng binh không có mời Đoan vương đi Tây Bắc, mà ngược lại... nói không chừng là Đoan vương muốn nhúng tay vào quân Tây Bắc." Phụ tá kia nói.
Lúc này tri phủ chợt nhíu mày: "Đoan vương chỉ là một phế nhân." Là một phế nhân còn muốn nhúng tay vào quân quyền, như vậy có khác nào đang hỏi tại sao mạng mình quá dài đâu chứ?
"Quan gia, chúng ta xem Đoan vương là phế nhân, nhưng e là hắn không nghĩ mình như vậy." Với tình huống hiện giờ, dù Đoan vương là phế nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là người, hắn cũng có dã tâm.
Tri phủ sửng sốt, nhưng vẫn không đặt Tần Dục vào mắt.
Cùng lắm thì cũng chỉ là một phế nhân mà thôi.
Bên Tây Bắc đất rộng người thưa, diện tích một cái thị trấn ở đây còn lớn hơn diện tích thị trấn ở Giang Nam.
Tần Dục mang theo nhiều thủ hạ nên đi rất chậm.
Vì thế sau khi lên đường với Trương Giám, bọn họ phải đi mất hai ngày mới tới gần được quân doanh Tây Bắc.
Mà trong hai ngày này, thường thường sẽ có tướng sĩ quân Tây Bắc đến gửi cho họ các loại tin tức khác nhau, đồng thời cũng tìm hiểu tin tức từ bọn họ.
Bọn họ rất chú ý tới đội ngũ của Tần Dục, ánh mắt còn như đang tìm kiếm gì đó.
Tần Dục biết nguyên nhân khiến bọn họ hiếu kỳ hơn phân nửa là vị quốc sư nửa đường mất tích kia, nên cũng không để trong lòng. So sánh đám thủ hạ cấm vệ quân của mình với quân Tây Bắc, hắn không khỏi có hảo cảm với quân Tây Bắc.
Hắn phải tốn chút công phu mới huấn luyện được cấm vệ quân từ chó nhà thành chó săn, nhưng quân Tây Bắc thì khác, ai cũng đều là sói đói!
Bất quá, quân Tây Bắc cũng không phải là giỏi hết, trong bọn họ chỉ có vài tay là binh lính tinh nhuệ mà thôi. Thậm chí phần lớn quân Tây Bắc chỉ là ăn no chờ ૮ɦếƭ.
Đại Tần không có chỗ nào là không có vấn đề.
Đến gần biên quan, Tần Dục liền thấy Lý Sùng An tiến lại nghênh đón mình cùng Trương Giám.
Hắn không biết Lý Sùng An, sau khi Trương Giám giới thiệu mới biết nam tử mặc chiếc giáp cũ nhưng lại sạch sẽ và còn hơn ba mươi tuổi kia là Lý Sùng An.
Lý Sùng An rất cung kính với Tần Dục cùng Trương Giám, hàn huyên qua lại vài câu mới chần chờ nói: "Vương gia, bên trong quân doanh cực kì đơn sơ, không có chỗ nào để Vương gia ở được."
"Không sao, ta có chỗ ở rồi." Tần Dục cười nói.
Nơi này đã là biên quan, không phải đơn giản quơ tay là tìm được phòng như ở thành Quảng Ninh. Đoan vương nói hắn ta có thể xoay sở ra chỗ ở… Nơi này có chỗ nào ở được?
Lý Sùng An còn may, đi theo hắn chỉ có hai mươi tiểu tướng, hắn nhìn đội ngũ, hừ một tiếng.
Một trong những tiểu tướng này là người Trương Giám từng đề cử với Tần Dục, Chu Khánh.
Chu Khánh không có ác cảm gì với Đoan vương, nhưng lại thấy người này vô cùng phiền toái. Làm vương gia không làm đột nhiên chạy tới biên quan làm gì? Sợ thế gian yên bình quá sao?
Chu Khánh tuy hừ một tiếng, nhưng rất nhỏ, xung quanh lại đông người, không ai chú ý hành động vừa rồi của hắn, hắn càng đắc ý quay trái quay phải nhìn ngó khắp nơi.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một người quen đang tiến đến cùng vài người khác.
Người quen này của Chu Khánh, là thương nhân hàng da đã mua mảnh đất to gần quân doanh xây nhà.
Ở Tây Bắc, những người giao dịch với người Nhung đa phần đều không phải là người đứng đắn, Đại Tần có quy định cấm bán muối và thiết cho người Nhung, nhưng luôn có những thương nhân chạy theo đồng tiền mà bỏ luật lệ ngoài tai. Chu Khánh từng hoài nghi thương nhân hàng da này cũng nằm trong số đó, từng phái người theo dõi một thời gian, kết quả người này kinh doanh không có gì để trách, một cân muối một miếng thiết cũng không bán cho người Nhung.
Từ đó, Chu Khánh sinh ra hảo cảm với người này, lúc trong người có tiền, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ hắn mua dê về đãi huynh đệ.
“Du chưởng quầy sao lại tới đây?” Thấy người đi về hướng Đoan vương, Chu Khánh theo bản năng gọi một tiếng, sau bị Lý Sùng An liếc, lập tức ngậm miệng.
“Là Chu giáo úy à. Ta tới đón chủ nhân của chúng ta.” Du chưởng quầy cười tủm tỉm nói, sau đó tiến lên, khom lưng hành lễ với Tần Dục: “Vương gia, vương phủ đã chuẩn bị xong, đủ chỗ cho mọi người ở.”
Vương phủ? Vương phủ nào? Mọi người vô cùng khó hiểu, quay đầu lại thấy Đoan vương gật gật đầu đi tới hướng ‘Tiểu thành’ mà Du chưởng quầy tốn một năm mới xây nên.
Tường viện kia được xây dựng dựa theo kiến trúc tường thành biên quan, chiếm diện tích đặc biệt lớn tại địa phương này, là vương phủ của Đoan vương?
Trương Giám nhìn tường viện màu xám cách đó không xa, kinh ngạc.
Hắn từ kinh thành tới, khi đến nơi thì chướng mắt toàn bộ phòng ở đây, sau vì để bản thân thoải mái, hắn còn cho người xây riêng cho hắn một phủ đệ.
Hắn nghĩ Đoan vương thế nào cũng ở trong một vương phủ bên ngoài bề thế bên trong lộng lẫy, không ngờ Đoan vương, sớm đã xây một biệt viện bằng bùn đắp ở biên cảnh…
Trương Giám ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Vương gia, lão thần đưa tiễn người.”
Nói xong, hắn liền vội leo lên xe ngựa hướng ‘bùn viện’ kia mà đi.
Vương phủ của Tần Dục, từ xa nhìn đổ nát, nhưng đến gần, lại thấy như một mãnh thú hung tợn.
Chẳng những tường viện kia sừng sững như tường thành, mà bên ngoài ‘tường thành’ này còn có rất nhiều người cầm νũ кнí đi tới đi lui, canh phòng nghiêm ngặt.
Những người này đều mặc áo giáp, tay cầm trường mâu lạnh lẽo, không nói đến sức chiến đấu, chỉ so trang bị đã hơn quân Tây Bắc quá nhiều.
Nếu ngay từ khi xây dựng đã có những người này, có lẽ Lý Sùng An đã không cho rằng vương gia chỉ quan tâm quân Tây Bắc bỏ mặc bọn họ.
“Tướng quân, những người này từ đâu chui ra vậy!” Chu Khánh khi*p sợ nhìn Lý Sùng An, Lý Sùng An cũng nhíu mày.
Đoan vương này, tại sao lại xây vương phủ ở đây? Còn những người kia, là người của Đoan vương sao?
Những người này thật sự là người của Tần Dục, trong đó có cả người vận chuyển ngân lượng cho Tần Dục, mà thật ra thì họ cũng vừa mới tới nơi này.
“Vương gia!” Thấy Tần Dục, những người này đồng loạt hành lễ, thanh thế uy nghiêm. Cùng lúc đó, đại môn cũng từ từ được mở.
Mọi người chậm rãi vào trong, lúc này mới phát hiện vương phủ không chỉ có bức tường lớn bên ngoài, bên trong còn một bức tường nhỏ, chia thành ngoại thành và nội thành. Hơn nữa, ở ngoại thành phòng ốc có vẻ rất chỉnh tề, kiến trúc này, có thể nói khá hơn phủ Quảng Ninh nhiều.
Sau khi vào ngoại thành, thủ hạ của Tần Dục theo lệnh, chỉ huy những người đã theo hắn đến đây tìm một nơi để trú ngụ, còn Tần Dục tiếp tục đi vào trong nội thành.
Ngoại thành lớn vô cùng, chia làm tám quảng trường, đương nhiên, nội thành phải nhỏ hơn nhiều.
Men theo tường nội thành có thể thấy rất nhiều phòng ở, chính giữa nội thành là hai căn nhà nhỏ xây cạnh nhau.
Nhìn qua cả hai đều không lớn, một treo biển Đoan vương phủ, một treo là biển Quốc sư phủ.
Quốc sư phủ? Trương Giám kinh sợ, lập tức nhìn Tần Dục: “Vương gia, quốc sư cũng tới biên quan sao?”
“Phải.” Tần Dục gật đầu thừa nhận: “Đến biên quan, vốn dĩ là quyết định của quốc sư. Nơi này, cũng là quốc sư đến tìm ta, ta mới cho người xây cất.”
Thì ra là thế! Khó trách Đoan vương mới được tiên đế ban đất phong rõ ràng mấy tháng trước mà đã bắt đầu xây vương phủ được một năm.
Trương Giám nhất thời vừa mừng vừa sợ, đám người Lý Sùng An cũng vô cùng chờ mong quốc sư, Tần Dục lại nói: “Trương tổng binh, Lý tướng quân, nếu đã tới vương phủ của ta, không bằng ăn cơm ở đây?”
- ----
Trương Giám và đám người Lý Sùng An ăn cơm ở vương phủ.
Ở Tây Bắc cái gì cũng thiếu, không gạch không rơm, dù Tần Dục đã mang theo đầu bếp tài giỏi ở Đoan vương phủ nhưng đồ ăn vẫn đạm bạc, thịt chỉ có thịt dê.
Nhưng đạm bạc với Tần Dục lại là vô cùng phong phú với đám người Lý Sùng An. Bọn họ chưa từng thấy, thịt dê còn có thể chế biến thành như vậy. Trước kia họ chỉ luộc rồi ăn thôi.
Tần Dục mời bọn họ ăn cơm, đã ước lượng khẩu phần, chuẩn bị rất nhiều cơm canh cho đám người Lý Sùng An, bọn họ thô lỗ há to mồm ăn lấy ăn để. So sánh với họ, Tần Dục ăn rất ít, thịt dê kia chỉ gắp qua mấy miếng.
Hắn không thích ăn thịt, thịt dê lại tanh nên càng ăn ít.
Tần Dục thấy Tây Bắc không có thứ gì để ăn, Lục Di Ninh thì ngược lại.
Sau khi chia phần ăn, Tần Dục đưa Lục Di Ninh, sau đó, đám Lý Sùng An ngạc nhiên phát hiện Đoan vương chỉ động đũa cho có, còn vị Đoan vương phi bên cạnh gắp lia lịa, phong cách ăn uống của nàng cũng không thua gì đám hảo hán bọn họ.
Món thịt dê nướng cắt lát sốt mật ong, Vương phi gắp một lần là kẹp mấy miếng.
Đừng xem thường Chu Khánh tuổi không lớn, hắn đã từng lập không ít chiến công, cũng có chỗ đứng trong mắt Đoan vương, thấy Đoan vương phủ chiêu đãi hào phóng, hắn lập tức buông thả không kiêng nể ai. Thịt dê của Đoan vương phủ, thật sự quá ngon!
Ở kinh thành, có dịp gì mọi người tụ lại ăn cơm, bình thường ăn phải hơn một canh giờ, nhưng hôm nay…
Chỉ trong nháy mắt, đám người Lý Sùng An đã xử gọn đồ ăn trước mặt. Thậm chí, Chu Khánh giáo úy còn lấy màn thầu quét qua bát canh, ăn không chừa lại gì.
Trương Giám mất mặt thay đám thuộc hạ, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Chu Khánh mấy lần, sau đó lúc Tần Dục buông đũa, hắn lập tức buông đũa theo.
Đồ ăn trước mặt hắn không nhiều, nhưng hắn chỉ ăn không đến một nửa.
“Mọi người nếu đã ăn xong tiếp chỉ đi.” Chờ những người này ăn xong, Tần Dục mới cười nói, hắn lấy ra một cuộn thánh chỉ, sau đó sai Thọ Hỉ đẩy hắn ra chỗ đất trống bên ngoài.
Thánh chỉ này sau khi hắn xuất phát, Vĩnh Thành Đế nghe theo quốc sư viết nên.
Nội dung thánh chỉ này là giả vờ thăng chức Trương Giám nhưng thật ra giáng chức hắn để tống hắn đi Binh Bộ dưỡng lão, đưa Lý Sùng An lên làm Đại tổng binh tạm thời, đồng thời giao cho Tần Dục hổ phù của quân Tây Bắc, tỏ vẻ từ nay quân Tây Bắc thuộc sự quản lý của Tần Dục.
Trương Giám nghe vậy, mừng rỡ không thôi, hắn vẫn luôn chờ một ngày được về kinh dưỡng lão… Nhưng, Đoan vương rõ ràng đang giữ thánh chỉ như thế, mấy hôm trước còn dùng cái này để lừa hắn, này…
Trương Giám rất cao hứng, nhưng thuộc hạ của hắn lại nghĩ khác.
Một phế nhân đi không được, dựa vào cái gì được quản lý quân Tây Bắc? Thằng nhãi Lý Sùng An, dựa vào cái gì được làm tổng binh? Ở đây những kẻ không phục Lý Sùng An đều tức giận không thôi.
Còn người của Lý Sùng An, tất cả đều vui mừng.
Tướng quân của bọn họ không ngờ có thể làm tổng binh, thật tốt quá!
Còn chuyện Đoan vương quản lý quân Tây Bắc… Đoan vương dù sao cũng không có khả năng theo bọn họ đi đánh giặc, đến lúc đó vẫn chính bọn họ tự đánh, không vấn đề gì.
Dù mọi người nghĩ gì thì lúc này vẫn sôi nổi lãnh chỉ tạ ơn.
“Bổn vương mới đến, còn có rất nhiều việc phải làm, không tiện tiếp mọi người, mấy ngày nữa ta sẽ tới quân doanh.” Tần Dục nói, lại nhìn về phía Trương Giám: “ Việc bàn giao quân Tây Bắc, phải phiền toái Trương tổng binh.”
Trương Giám không nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.
Quân Tây Bắc nhanh chóng rời đi, sau đó, Tần Dục gọi người hắn đã an bài tới, sai thuộc hạ dọn dẹp vương phủ để ở lâu dài.
Mọi người trở nên bận rộn.
Bá tánh huyện Vạn Sơn hung ác đều bị Tần Dục cho đi tù, những người dịu ngoan thì được Tần Dục sắp xếp chỗ ở tại ngoại thành, còn người Đoan vương phủ hắn đưa theo, cô nhi hắn từng thu lưu, thợ thủ công của Công bộ và những thi sĩ bị hắn bắt trói đều được an bài ở lại nội thành.
Trong vương phủ, hắn chỉ để lại những người thân tín nhất.
Loay hoay bận rộn hai ngày, Tần Dục mới dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, sau đó tới quân doanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc