Biến đổi cục diện Việc Tần Nhạc nói ra quá mức kinh người, ai ở đây nghe cũng bị bất ngờ.
Đúng lúc này, Vĩnh Thành Đế lại hộc máu, phun ra một ngụm máu đen.
"Hộ giá! Hộ giá!" Trần vương đột nhiên kêu lên.
Hôm nay Cấm vệ quân cũng có ở đây, nghe thấy tiếng kêu của Trần vương, thống lĩnh cấm vệ quân Kim Kỳ lập tức đưa người đến vây quanh Vĩnh Thành Đế, đồng thời cũng đề phòng nhìn Tiêu Quý phi và Tần Diệu, ngay sau đó, người của Cấm vệ quân bao vây toàn bộ đại điện.
Tiêu Quý phi vừa rồi bị kinh hoảng, lúc này lại lập tức khóc lên: "Hoàng thượng, thần thi*p oan uổng! Thần thi*p vốn không liên quan gì đến Thanh Vân đạo trưởng kia! Vinh vương điện hạ vu oan ta!"
Bà ta khóc một hồi, lại như đến chuyện gì đó: "Hoàng thượng, mấy thứ đan dược kia, thần thi*p cũng có ăn!"
Tiêu Quý phi càng khóc càng dữ dội, không ngừng biện giải cho mình, nhưng lúc này Vĩnh Thành Đế lại không rảnh mà để ý đến bà ta.
So với chuyện Thanh Vân đạo trưởng là người của Tiêu quý phi, Vĩnh Thành Đế càng quan tâm chuyện Tần Nhạc nói ông không còn sống được bao lâu hơn.
Ông muốn được trường sinh bất lão, sao có thể không sống được lâu nữa?
Vĩnh Thành Đế che иgự¢ mình lại, chỉ cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, thậm chí từng nhịp tim đó còn khiến ông thở không nổi, đồng thời tay cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Run tay là bệnh trạng của người già, mà đến nay ông cùng lắm cũng chỉ tròn bốn mươi tuổi.... Vĩnh Thành Đế cố gắng khống chế tay của mình, muốn nó không run rẩy nữa nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Tay ông vẫn run không ngừng như trước.
"Thái y... Thái y..." Vĩnh Thành Đế kêu lên, đột nhiên phát hiện bản thân ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát.
Ông... đúng là sắp ૮ɦếƭ rồi sao? Không, sẽ không, Thanh Vân đạo trưởng nói bây giờ ông hộc máu, thực chất chỉ là phun những thứ dơ bẩn trong cơ thể ra mà thôi.
Nhưng mà, cơ thể ông... Nhìn từng thớ thịt rũ xuống trên cánh tay mình, tận sâu trong lòng Vĩnh Thành Đế thật sự rất khó tin mình khỏe mạnh.
Thật ra cơ thể ông càng ngày càng kém, Vĩnh Thành Đế đã sớm có cảm giác như thế, nhưng ông không muốn tin, cho nên luôn mang những lời của Thanh Vân đạo trưởng ra để tự lừa gạt chính mình.
Thế nhưng vừa rồi, Tần Nhạc đã dứt khoát xé bỏ lớp ngụy trang kia, toàn bộ sự thật đều đã trần trụi ngay trước mắt.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn nữa là... Ông cảm giác được thân thể của mình rách nát rất rõ ràng.
Lúc Tô Minh Châu đang ồn ào Tần Nhạc có bệnh, đại nội tổng quản Phúc Quý đã cho người đi mời Thái y đến.
Hắn làm như vậy chỉ là muốn phòng ngừa chu đáo mà thôi, tránh để cho Vĩnh Thành Đế dạo gần đây làm việc càng ngày càng thiếu kiên nhẫn phải đợi lâu, kết quả bây giờ lại vừa vặn phải dùng tới.
Thái y đến rất nhanh.
Đã lâu rồi Vĩnh Thành Đế không để cho Thái y ở Thái Y viện bắt mạch, mà đám Thái y thấy vậy cũng cảm thấy may mắn không thôi.
Năm ngoái khi Vĩnh Thành Đế đến chùa Tần An, lúc đó thân thể ông đã không ổn rồi, không dưỡng cho tốt thì phỏng chừng sẽ gây trở ngại rất lớn cho tuổi thọ, nhưng bọn họ lại không dám nói ra, e sợ sẽ bị Vĩnh Thành Đế trách tội... Nếu đã như thế, đương nhiên bọn họ chỉ ước gì Vĩnh Thành Đế không tìm bọn họ.
Nhưng hiện tại, bọn họ tránh không thoát!
Thái y kia vừa nhìn đến sắc mặt khó coi của Vĩnh Thành Đế thì trong lòng liền cảm thấy lo lắng, đợi hắn bắt mạch cho Vĩnh Thành Đế xong, hỏi thêm tình trạng gần đây của Vĩnh Thành Đế thì sắc mặt càng lúc càng thêm trắng bệch.
Vĩnh Thành Đế... không ổn rồi!
"Trẫm, trẫm thế nào?" Vĩnh Thành Đế hỏi, trong khoang miệng đã nếm được mùi máu tươi, mùi máu tươi này còn mang theo cả vị đắng rất nồng đậm.
"Bệ hạ, người vạn lần không được làm việc vất vả nữa, nhất định phải tịnh dưỡng cho thật tốt... Người..." Thái y kia ấp úng, hoàn toàn không dám nói thật.
Trước kia Vĩnh Thành Đế đã giao tiếp với Thái y không ít lần, tất nhiên nhìn ra được Thái y đang muốn giấu giếm.
"Ngươi cứ nói rõ cho ta! Nếu dám giấu giếm... Khụ khụ!" Vĩnh Thành Đế lại ho ra máu.
Thái y kia cắn răng một cái, thật sự nói rõ: "Thân thể bệ hạ giờ bây giờ đã thế suy sức yếu, nếu không bảo dưỡng kĩ càng thì sợ là chỉ còn sống thêm được vài tháng." Thật ra, mấy tháng đó là hắn nói thêm vào.
Vĩnh Thành Đế, trước mắt đã sắp mất mạng!
Sợ Vĩnh Thành Đế trách tội mình, Thái y kia nói xong liền lập tức quỳ xuống đất: "Bệ hạ, thần cùng Vương đại nhân đều am hiểu điều dưỡng, nếu bệ hạ bảo dưỡng kĩ càng, không gần nữ sắc, không làm việc phí sức nữa thì vẫn có thể sống thêm được mấy năm."
Bảo dưỡng kĩ càng và không làm việc phí sức nữa mà cũng chỉ có thể sống thêm được mấy năm?
Vĩnh Thành Đế thích nhất là hưởng thụ, sao có thể chấp nhận được điều đó?
"Đi, gọi tiếp Thái y đến đây!" Vĩnh Thành Đế ra lệnh cho Kim Kỳ lần nữa: "Kim Kỳ, ngươi trói Thanh Vân đạo trưởng lại! Không, từ từ... vẫn nên giam lỏng hắn lại trước"
Nếu Thanh Vân đạo trưởng kia thật sự đang gạt người.... Vĩnh Thành Đế đã hận đến chỉ muốn thiên đao vạn quả[1] hắn, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn còn sót lại một tia hi vọng xa vời, hi vọng Thanh Vân đạo trưởng không hề gạt mình.
[1]Thiên đao vạn quả: Chém nghìn vạn nhát đao, ૮ɦếƭ không toàn thây.
Thấy rõ Vĩnh Thành Đế đang một lòng lo lắng cho mạng mình, Tiêu Quý phi nhìn Vĩnh Thành Đế một cái, cuối cùng đưa ra quyết định.
Bức vua thoái vị!
Xuất thân của Tiêu quý phi không tốt, tuy rằng sau này rất được Vĩnh Thành Đế sủng ái nhưng vì mẫu tộc không có mấy ai có thể dùng được, thế nên tốc độ phát triển thế lực của bà ta vô cùng chậm chạp.
Đừng thấy trên triều đình có nhiều đại thần đi theo Duệ vương mà phán xét, vì phần lớn vài đại thần kia đều người thực dụng, trừ bỏ biết đưa tiền gây phiền toái ra thì không thể mang đến cho Tần Diệu sự giúp đỡ nào quá lớn.
Cũng vì như thế nên Tiêu Quý phi rất xem nặng sự sủng ái của Vĩnh Thành Đế. Năm ngoái dù có thất sủng, bà ta cũng chưa bao giờ dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo[2] nào.
[2] Đại nghịch bất đạo: tội to ác lớn
Mà bọn người chống lưng cho bọn họ cũng sẽ không tán thành bất cứ ý nghĩ đại nghịch bất đạo nào... Những người đó chống đỡ cho bọn họ là vì Tần Diệu được sủng, là vì những ích lợi có được sau khi Tần Diệu đăng cơ. Nếu Tần Diệu không được Vĩnh Thành Đế sủng ái như Tần Dục, bọn người đó chắc chắn sẽ không muốn đi theo Tần Diệu, chuyện như bức vua thoái vị như vậy... Lợi ích còn chưa thấy, sao bọn họ có thể chấp nhận đi làm những chuyện mà chỉ cần vô ý một chút là có thể rơi đầu thế này được?
Trước kia đúng là không có ai, nhưng gần đây Vĩnh Thành Đế hoàn toàn bị Thanh Vân đạo trưởng mê hoặc nên giúp bà ta thu nạp được một ít nhân thủ.
Thật ra những người đó cũng không đáng tin lắm, nhưng đến giờ khắc này, Tiêu Quý phi chỉ còn con đường đó.
Bà ta không biết vì sao Tần Nhạc lại biết quan hệ giữa mình và Thanh Vân đạo trưởng, nhưng nếu Tần Nhạc đã dám vạch trần thì ít nhiều trong tay cũng đã nắm được chút chứng cứ.
Huống chi.... cứ coi như Tần Nhạc không có chứng cớ, dựa vào tính tình đa nghi của Vĩnh Thành Đế, chắc chắn bà cũng không trốn khỏi.
Tiêu Quý phi quyết định lựa chọn như thế, liền khóc lóc bổ nhào đến bên người Vĩnh Thành Đế.
"Cút!" Vĩnh Thành Đế lúc này rất chán ghét Tiêu quý phi, lập tức quát lên.
"Hoàng thượng..." Tiêu Quý phi khóc, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
"Mẫu phi!" Tần Diệu lo lắng nhìn mẫu thân của mình.
Vĩnh Thành Đế vốn đã khó chịu, nay còn bị hai người bọn họ ồn ào nên càng khó chịu hơn: "Kéo.... khụ khụ... kéo bọn họ ra ngoài!"
Tiêu Quý phi và Tần Diệu bị kéo ra ngoài, lúc này, tất cả Thái y trong Thái Y viện đều bị gọi ra trước mặt Vĩnh Thành Đế.
Thế nhưng chẩn đoán của đám Thái y cũng giống như vị Thái y kia, hơn nữa bọn họ cũng tỏ vẻ chính mình rất am hiểu điều dưỡng.
"Phúc Quý, ngươi nói, thân thể trẫm..." Vĩnh Thành Đế nhìn về phía Phúc Quý, có lẽ hắn sẽ nói như Thanh Vân đạo trưởng, chỉ là đang bài tiết độc mà thôi?
Không lâu trước đây, thân thể ông vẫn rất tốt, thậm chí còn có thể lâm hạnh phi tần, nếu như thế... sao thân thể ông đột nhiên lại trở nên rách nát như thế?
"Bệ hạ...." Phúc Quý lo lắng nhìn Vĩnh Thành Đế, hắn là người không hi vọng Vĩnh Thành Đế xảy ra chuyện nhất. Dù sao cũng là vua nào triều thần nấy, đổi người khác lên làm Hoàng đế thì không chắc hắn còn có thể làm tổng quản có quyền có thế trong cung nữa hay không.
"Cho người... Ngươi đi tìm tên Thái giám nào thân thể yếu kém tới đây." Vĩnh Thành Đế nói. Ông vốn muốn cho người đưa tử tù đến, nhưng cảm thấy như vậy rất phiền nên sửa lại.
Phúc Quý nhanh chóng tìm Thái giám bị bệnh đưa đến, Vĩnh Thành Đế bắt đầu bắt Thái giám kia ăn tiên đan mà mình thường ăn.
Vĩnh Thành Đế ăn đan dược nhưng không nhiều, bởi vì Thanh Vân đạo trưởng nói ăn nhiều thân thể không hấp thụ được, nhưng lần này ông lại bắt Thái giám kia nuốt hơn hai mươi viên tiên đan.
Thái giám kia vốn đã mang bệnh, vừa uống xong thì cả mệnh cũng không còn nữa.
Vĩnh Thành Đế siết chặt nắm đấm, đột nhiên ngửa mặt ngã xuống.
Lúc này nhóm Thái y vây quanh người Vĩnh Thành Đế hoàn toàn loạn cả lên.
Mà cùng lúc đó, Kinh thành cũng rung chuyển.
Sau khi Cấm vệ quân kéo Tiêu Quý phi ra, đáng nhẽ nên giam lỏng bà ta lại nhưng không biết vì sao rốt cuộc lại không làm vậy, mà điều đó không thể nghi ngờ chính là một cơ hội cho Tiêu quý phi.
"Đại Tần sắp gặp biến động." Tần Dục nói.
Tần Dục vốn nên đợi ngoại thành nhưng lúc này lại đang ở trong tòa nhà cách Hoàng cung không xa, trong tay hắn chính là những tờ giấy chứa tin tức đủ loại đủ màu.
Kế bên người Tần Dục là một chậu than, hắn vừa xem xong tờ nào sẽ ném tờ đó vào lửa để thiêu.
Mỗi tờ giấy đều chứa một tin tức, có vài tờ trùng lặp, có vài tờ lại không giống nhau, nhưng nhờ những tờ giấy như vậy mà giúp Tần Dục nắm được biết bao nhiêu sự tình đã xảy ra.
Chuyện lần này dù phát triển thành thế nào cũng đều có lợi cho hắn, cho nên Tần Dục không cảm thấy lo lắng.
Đã từng có một lần, hắn phải vô cùng hao tâm tổn sức mới có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, nhưng lần này hắn sớm đã biết được tất cả rồi, chỉ cần khiến bọn họ tự làm tự chịu là được.
Đương nhiên hắn vẫn luôn âm thầm thúc đẩy mọi chuyện tiến triển.
Giống như bây giờ, Tiêu Quý phi bức vua thoái vị.
Từ hướng Hoàng cung phát ra tiếng binh khí va chạm vào nhau, Tần Dục nhìn sang Triệu Nam: "Chúng ta đi thôi."
Ở Đại Tần, hội thi kéo dài suốt ba ngày liên tục, trong ba ngày này, cử nhân tham gia thi hội đều phải ở lại chỗ tổ chức thi cử.
Lúc nhóm cử nhân còn đang trầm tư suy nghĩ xem nên nộp bài thế nào là tốt nhất, Duệ vương bức vua thoái vị, hơn nữa rất nhanh sau đó đã thất bại.
Cùng lúc đó, một tiểu đồng bên người Thanh Vân đạo trưởng giao ra rất nhiều chứng cứ chứng minh Thanh Vân đạo trưởng cấu kết với Tiêu Quý phi cho Vĩnh Thành Đế.
Thân thể Vĩnh Thành Đế vốn đã rách nát không chịu nổi, sau khi trãi qua từng trận kích thích kéo đến liên tiếp, rốt cuộc chỉ còn có thể nằm một chỗ không nhúc nhích nổi. Đến lúc này, Vĩnh Thành Đế đột nhiên phát hiện ra bản thân ông ngay cả một người có thể dựa dẫm được cũng không có.
"Gọi Đoan vương trở về." Vĩnh Thành Đế ra lệnh.
Thời điểm Tần Dục đi vào hoàng cung, nơi này đã rối như tơ vò, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Phu thê Vinh Vương đang bị nhốt, Duệ Vương Tiêu Quý phi và Thanh Vân đạo trưởng bị bắt, những người này đều cần phải xử lý.
"Đưa Vinh Vương và Vinh Vương phi về vương phủ, canh giữ chặt chẽ vương phủ. Mặt khác, trong vương phủ chỉ có thể giữ lại mười hạ nhân, giữ lại người nào thì tùy Vinh Vương phi quyết định."
"Nhốt Tiêu Quý Phi và Duệ Vương cùng với Thanh Vân kia vào thiên lao."
"Người Tiêu gia khi thiên võng Thượng [1], xử trảm."
[1] Khi thiên võng Thượng: Dối trời lừa vua.
...
Những chuyện này Tần Dục đã từng đã làm qua một lần, bây giờ làm lại đương nhiên rất nhẹ nhàng.
Thậm chí ngay cả chứng cứ... Đã từng đi điều tra chứng cứ một lần, hiện tại muốn tra lần nữa, đương nhiên cũng không thành vấn đề.
Tần Dục dùng tốc độ cực nhanh hoàn thành xong mọi chuyện, ổn định triều chính.
Chỉ là, tốc độ của hắn nhanh nhưng cũng phải mất hết vài ngày. Mấy ngày nay Lục Di Ninh cũng không thế nào gặp được hắn.
Vài ngày trước đó ở Vạn Thư Lâu hai người giống như hình với bóng, bây giờ đột nhiên thấy không mặt, Lục Di Ninh đương nhiên rất không vui. May là nàng cũng đã vào cung, ở tại trong cung Triệu Hoàng Hậu, những lúc Tần Dục nhàn rỗi cũng có thể đến gặp nàng.
Ở trong hoàng cung có rất nhiều chuyện không thể làm, cả ngày Lục Di Ninh đều ngơ ngác nhìn ra cửa, chờ Tần Dục trở về.
Triệu Hoàng Hậu vẫn luôn không thích Lục Di Ninh cho lắm, nhưng những ngày gần đây chung ᴆụng với Lục Di Ninh cũng dần dần thay đổi mà thích nàng hơn. Đương nhiên bà làm như vậy vẫn là vì phát hiện kỳ thật Lục Di Ninh không hề không ngốc.
Cũng không biết vì sao Vinh Dương Trưởng Công chúa lại cảm thấy nàng là đứa ngốc. Đứa nhỏ này rõ ràng chỉ là đơn thuần một chút mà thôi.
"Hai màu sắc này phối chung với nhau có phải sẽ đẹp lắm không? Có thể dùng chúng nó để thêu đóa hoa này." Triệu Hoàng Hậu nói với Lục Di Ninh.
Theo lý lúc này Hoàng Hậu như bà phải là rất bận, nhưng Triệu Hoàng Hậu sớm đã thất vọng với Vĩnh Thành Đế, dứt khoát liền lấy cớ phải cầu phúc vì Vĩnh Thành Đế, một bên cấm túc tất cả mỹ nhân trong hậu cung, một bên thì chính mình cũng không ra khỏi cửa.
Nhưng Triệu Hoàng Hậu cũng không thích niệm kinh niệm Phật, nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát chọn thêu thùa. Bắt đầu lại công việc nữ hồng yêu thích nhất của mình lúc chưa xuất giá.
Trước kia tài nghệ thêu của Triệu Hoàng Hậu được rất nhiều người khen ngợi. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tay nghề, có thể thêu uyên ương cực kỳ sinh động như thật. Lục Di Ninh vốn là người tĩnh lặng, Triệu Hoàng Hậu thêu thùa, nàng liền im lặng ở bên cạnh nhìn.
Triệu Hoàng Hậu thấy bộ dáng này của nàng liền đưa ra ý định muốn dạy nàng thêu thùa, Lục Di Ninh gật đầu.
Sau đó... Triệu Hoàng Hậu đột nhiên phát hiện, cô con dâu nghe nói là ngốc tử này, học thêu thùa còn nhanh hơn nữ nhi của bà.
Triệu Hoàng Hậu càng dạy càng cao hứng. Hôm nay bắt đầu dạy Lục Di Ninh thêu hoa.
Triệu Hoàng Hậu đã thêu qua một lần, Lục Di Ninh bắt chước họa lại, rất nhanh đã thêu ra một nửa đoá hoa, làm Triệu Hoàng Hậu kinh ngạc cảm thán không thôi.
Cô con dâu này của bà chỉ mới học được vài ngày nhưng đã có bản lĩnh như vậy, tương lai nói không chừng có thể trở thành tú nương được mọi người kính nể!
Bản thân Triệu Hoàng Hậu nghĩ như vậy, chợt thấy Lục Di Ninh buông kim thêu xuống.
"Sao vậy?" Triệu Hoàng Hậu tò mò hỏi.
"Sắp tối rồi, chắc Tần Dục đã về, con muốn đi đón Tần Dục." Lục Di Ninh nói xong liền chạy nhanh về phía cửa, cứ như vậy biến thành hòn vọng phu.
Vừa thêu thùa vừa đợi người không được sao? Tâm Triệu Hoàng Hậu không biết vì sao có chút mất mát, nhưng đồng thời cũng thả lỏng lại.
Lục Di Ninh một lòng một dạ với Tần Dục khiến bà thật sự vui vẻ.
Nhi tử của bà là một phế nhân, lại nói tiếp, tìm một người như Lục Di Ninh còn tốt hơn tìm người khác.
Nghĩ như vậy Triệu Hoàng Hậu liền phân phó đầu bếp, sai cung nhân làm vịt quay cho Lục Di Ninh ăn.
Vĩnh Thành Đế sợ là không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó mọi người nhất định phải ăn chay, bây giờ ăn nhiều thịt một chút cho tốt.
Triệu Hoàng Hậu cảm thấy Vĩnh Thành Đế sống không được bao lâu nữa, những người khác cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả bản thân Vĩnh Thành Đế cũng đã biết điều này.
Thân thể ông vốn không tốt, lại phải chịu kích thích lớn, ban đầu còn có thể chống chọi thêm mấy tháng, hiện tại còn không thể gượng nổi.
Đối với kết quả này, Vĩnh Thành Đế cực kì lo lắng, cũng cực kì tức giận.
Ông cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, người khác ở độ tuổi này còn có thể sinh vài đứa con, thậm chí đang lúc mạnh khỏe, vậy mà ông lại phải ૮ɦếƭ!
Không! Ông sẽ không ૮ɦếƭ! Ông nhất định có thể sống sót, ông còn có thể trường sinh bất lão...
Hôm nay tinh thần của Vĩnh Thành Đế không tồi, liền suy nghĩ muốn gặp Thanh Vân đạo trưởng.
Tuy rằng sự thật đã bày ra trước mắt, Thanh Vân đạo trưởng kia căn bản là tên lừa đảo. Nhưng mắt thấy thân thể của mình càng ngày càng yếu đi, Vĩnh Thành Đế lại không nhịn được mà hy vọng vào Thanh Vân đạo trưởng, hy vọng bản thân mình có thể tốt lên.
"Bệ hạ..." Phúc Quý muốn khuyên vài câu, nhưng mà chỉ kêu một tiếng đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Vĩnh Thành Đế.
Cho dù bệnh tình của Vĩnh Thành Đế đã nguy kịch, nhưng chỉ cần một câu của ông, bản thân liền ૮ɦếƭ không có chỗ chôn. Phúc Quý không dám trì hoãn, lập tức sai người dẫn Thanh Vân đạo trưởng kia tới.
Thanh Vân đạo trưởng ở trong thiên lao đã rất nhiều ngày, những tên cai ngục kia cũng không tra tấn hắn. Nhưng mỗi ngày đều dẫn hắn đi xem người khác bị tra tấn như thế nào, nhiều ngày liên tiếp như vậy, lá gan của hắn cũng đã bị doạ cho nhỏ lại.
Bởi vậy vừa thấy Vĩnh Thành Đế, Thanh Vân đạo trưởng đã quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha mạng. Tiểu nhân không phải cố ý, là Quý Phi nương nương bắt tiểu nhân làm như vậy, tiểu nhân cũng không biết tiên đan có độc..."
"Đây... Thật sự là Thanh Vân đạo trưởng sao?" Vĩnh Thành Đế nhìn đạo sĩ nước mắt nước mũi đang thi nhau chảy trước mặt kia, sắc mặt một mảnh trắng bệch: "Người tới, lột quần áo của hắn!"
Rất nhanh liền có người đến lột quần áo của Thanh Vân đạo trưởng, Vĩnh Thành Đế cũng thấy được hình xăm ở đầu vai mà Thanh Vân đạo trưởng trước kia đã từng cho hắn xem qua.
Người này... Thật sự là Thanh Vân đạo trưởng.
Ông thật sự bị người ta lừa, ông thật sự không sống được lâu!
"Kéo hắn ra ngoài cho ta, lăng trì!" Vĩnh Thành Đế nói, trong cổ họng lại trào ra máu tươi.
Nhưng ông cố kìm chế để không bị ngất xỉu.
Sau khi hạ lệnh xử tử Thanh Vân đạo trưởng, Vĩnh Thành Đế lại hạ lệnh, gọi các tôn thất đại thần và Trần Vương Tề Vương tới gặp mình.
Vĩnh Thành Đế đã ngồi không nổi, những người này được đưa tới trước giường bệnh của hắn. Tần Dục nhận được tin tức cũng đến đây.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tần Dục đều đến thăm Vĩnh Thành Đế, cũng đã thương lượng qua chuyện người được chọn kế vị với Vĩnh Thành Đế.
Hắn là một phế nhân, bất luận như thế nào cũng không thể đăng cơ, thời điểm Vĩnh Thành Đế hỏi hắn, hắn liền tỏ vẻ: nếu theo lập trường, hẳn là đến phiên Tứ Hoàng tử Tần Uyên, nếu xem thân phận ai tôn quý, thì là nên đến phiên Ngũ Hoàng tử Tần Tề.
Đối với Tần Dục mà nói, trong hai người kia mặc kệ là ai đăng cơ cũng không có gì khác biệt. Đương nhiên hắn nghiêng về người sau.
Vĩnh Thành Đế cũng nghiêng về phía người sau, hai người bọn họ đối việc này liền ăn ý.
Lần này Vĩnh Thành Đế gọi người tới, chắc hẳn là vì tuyên bố chuyện này... Tần Dục đã sắp đặt nhiều thứ, Thục phi cũng là một nhân vật rất lợi hại, Tần Dục tin tưởng Ngũ Hoàng đệ của hắn nhất định có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế.
Đến mức thiên hạ Đại Tần này... Thiên tai nhân hoạ xảy ra rất nhiều là điều không thể tránh khỏi. Nói thật, Đại Tần cho đến hiện giờ, cho dù Đế Vương anh minh thần võ thượng vị ngôi vị Hoàng Đế, cũng khó có thể khôi phục thịnh thế như trước.
Cho nên, ngay từ đầu Tần Dục đã định trước không muốn khôi phục.
Hắn định phá rồi mới lập.
Vĩnh Thành Đế thật sự tuyên bố người được chọn kế vị, mà điều này đối với các đại thần tôn thất ở đây mà nói đều đã dự đoán được.
Không nghĩ tới, cuối cùng người tôn quý nhất Đại Tần lại là Ngũ Hoàng tử Tần Tề... Những người này đều có chút cảm khái, càng nghĩ càng thấy cực kì hối hận, hối hận trước kia không nghĩ cách giao hảo với Ngũ Hoàng tử.
Hai mắt Vĩnh Thành Đế đã mờ đi một chút, nhưng ông biết những người trước mặt ông. Hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ sẽ quy phục nhi tử của mình, tâm tình tức khắc trở nên cực kỳ không tốt.
"Trẫm... Còn có một chuyện muốn nói!" Vĩnh Thành Đế đột nhiên nói.
Những người ở đây đồng thời theo tiếng, chờ Vĩnh Thành Đế nói chuyện.
"Tất cả hoà thượng và đạo sĩ đó, đều là hạng người yêu ngôn hoặc chúng! Sau này không được giữ một ai!" Vĩnh Thành Đế nói, cũng không biết có phải là vì hận ý quá sâu hay không, câu này nói ra rất trơn tru không hề bị đứt quãng.
"Hòa thượng đạo sĩ, toàn bộ đều Gi*t!" Vĩnh Thành Đế lại bổ sung một câu. Hòa thượng chùa Tần An luôn luôn nói ông hồng phúc tề thiên, kết quả thì thế nào? Ông sẽ ૮ɦếƭ, còn có tên Thanh Vân đạo trưởng kia, càng không phải thứ tốt đẹp gì.
Những người này đều bất tài vô dụng, chỉ biết nói láo, ngay cả Thái Bình đạo nhân kia... Thật ra hắn ta có chút bản lĩnh, nhưng hắn ta lại mặc kệ ông.
Tiên đoán bí mật kia về ông, lại chỉ viết chuyện thi hội!
Hiện tại Vĩnh Thành Đế hận mọi người, trước khi ૮ɦếƭ hạ một mệnh lệnh cực kì không lý trí.
Tần Dục tự nhận đối với Vĩnh Thành Đế đã đủ hiểu biết, nhưng cũng không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy. Không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày.
Đại Tần đã tồn tại mấy trăm năm, mấy trăm năm này, người giàu thì càng giàu, người nghèo thì càng nghèo. Vì rất nhiều người giàu có đều rất tin tưởng quỷ thần, hòa thượng đạo sĩ cũng càng ngày càng nhiều.
Chỉ tính ở kinh thành, hòa thượng đạo sĩ tính ra cũng có một hai vạn. Phải biết rằng không nói đến chuyện tất cả chùa miếu ở gần kinh thành đều hương khói cường thịnh, rất nhiều phú quý nhân gia đều có sở thích nuôi dưỡng một ít đạo sĩ ni cô.
Muốn Gi*t sạch những người này, Đại Tần nhất định sẽ rung chuyển một phen, huống chi... Những người này vô tội đến nhường nào?
"Phụ hoàng, người cần phải suy nghĩ lại." Tần Dục khuyên nhủ.
"Không cần suy nghĩ lại!" Vĩnh Thành Đế nói: "Cứ như vậy mà làm!"
"Phụ hoàng, thế gian này có những người tài dị sĩ, nếu phụ hoàng chọc giận những người đó..." Tần Dục lại khuyên.
Vĩnh Thành Đế hơi hơi ngẩn người, đột nhiên hỏi Tần Dục: "Dục Nhi, con nói có phải có người có thể chữa trị cho ta hay không?"
"Nhi thần không biết." Tần Dục nói: "Nhưng mà Thái Bình đạo nhân kia, thực sự có chút bản lĩnh..."
"Dục Nhi đi hạ lệnh, ra lệnh Thái Bình đạo nhân đến chẩn trị cho ta, nếu trong vòng 3 ngày hắn không xuất hiện, ta sẽ Gi*t sạch hòa thượng và đạo sĩ ở Đại Tần!" Hai con mắt Vĩnh Thành Đế đột nhiên bừng tỉnh.
"Hắn nhất định có thể trị khỏi cho ta!" Vĩnh Thành Đế lại nói, ngay sau đó liền tê tâm phế liệt ho khan, phun ra ngụm máu đỏ sậm.
Vĩnh Thành Đế muốn Gi*t ૮ɦếƭ tất cả các hòa thượng, đạo sĩ, tuy nhiên có một biện pháp tốt hơn, đó là để cho những người đó hoàn tục[1].
[1]Hoàn tục: không tiếp tục tu hành, trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng có làm vậy thì chắc chắn cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Nếu không coi lời nói của Vĩnh Thành Đế ra gì...
Những gì Vĩnh Thành Đế nói vào lúc này giống như di chiếu, nếu bọn họ chối bỏ không thực hiện sẽ bị mọi người chỉ trích.
Dù cho thần trí Vĩnh Thành Đế đã mê muội đến mức không phân biệt được phải trái đúng sai nhưng ông vẫn là Hoàng đế của Đại Tần.
"Vương gia, bây giờ phải làm thế nào?" Vừa rời khỏi chỗ Vĩnh Thành Đế, mấy đại thần liền vây quanh Tần Dục, Trần Vương, Tề Vương cũng mong đợi nhìn về phía Tần Dục.
Bọn họ đều hy vọng Tần Dục có thể đưa ra giải pháp.
"Mệnh lệnh này không thể truyền xuống dưới!" Tần Dục nói: "Trước tiên ta sẽ cho người dán thông báo tìm kiếm Thái Bình đạo nhân, những việc còn lại... Phải bàn bạc kỹ lưỡng."
"Nên làm như vậy!" Đám quan viên sôi nổi tán đồng.
Lại nói tiếp, nếu trước kia Vĩnh Thành Đế đưa ra yêu cầu như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ can ngăn, nhưng bây giờ sức khỏe Vĩnh Thành Đế không ổn định... Bọn họ không gánh nổi tội danh làm Hoàng đế tức ૮ɦếƭ.
Mấy vị đại thần nói chuyện với Tần Dục xong thì rời đi, Tần Dục ngồi một lúc mới phân phó thị vệ: "Đi tới chỗ mẫu hậu."
Phải nán lại chỗ Vĩnh Thành Đế quá lâu nên lúc Tần Dục tới đã trễ giờ cơm.
Trước đó hắn đã nhận lời về ăn cơm với Lục Di Ninh, nhưng cuối cùng lại bị chậm một canh giờ.
"Di Ninh." Tần Dục liếc mắt một cái đã thấy Lục Di Ninh đứng dựa cửa chờ mình, trong lòng cảm thấy áy náy.
"Ngươi đã trở lại!" Lục Di Ninh vui vẻ nói.
"Dục Nhi, nếu lần sau con bận việc thì phải cho người trở về nói một tiếng." Triệu Hoàng hậu có chút bất mãn nhìn nhi tử. Bà vẫn luôn cảm thấy nhi tử của mình chỗ nào cũng tốt nhưng hôm nay... Đột nhiên bà thấy nhi tử không vừa mắt.
Lục Di Ninh đã đợi hắn nửa canh giờ, đến tận lúc này vẫn chưa ăn cơm.
"Mẫu hậu, là con sai." Tần Dục nói, lại giải thích thêm một câu: "Bên phụ hoàng xảy ra chút việc nên mới lâu như vậy."
"Ông ta lại gây chuyện gì?" Nghe Tần Dục nhắc tới Vĩnh Thành Đế, Triệu Hoàng hậu lập tức nhíu mày.
"Phụ hoàng quyết định truyền ngôi cho Ngũ hoàng đệ, người còn hạ lệnh phải Gi*t ૮ɦếƭ tất cả hòa thượng, đạo sĩ của Đại Tần." Tần Dục thở dài.
"Làm càn quá mức!" Triệu Hoàng hậu không nhịn được phải nói, bà sớm biết trước giờ trượng phu mình luôn làm điều xằng bậy, nhưng không ngờ ông ta đã sắp ૮ɦếƭ tới nơi còn giày vò con cháu như vậy!
"Đúng vậy..." Tần Dục cũng thở dài.
"Vậy giờ phải làm thế nào?" Triệu Hoàng hậu lo lắng hỏi, nếu làm ra chuyện này thì không chỉ một mình Vĩnh Thành Đế mang tiếng xấu, nhưng nếu không làm... Vĩnh Thành Đế vẫn chưa ૮ɦếƭ, nói không chừng ông ta sẽ trừng trị nhi tử mình tội khi quân!
Triệu Hoàng hậu càng thêm chán ghét Vĩnh Thành Đế, tại sao người này không ૮ɦếƭ sớm đi chứ?
"Mẫu hậu yên tâm, con sẽ không có việc gì." Tần Dục nói.
Lúc trước cố tình nhắc tới Thái Bình đạo nhân với Vĩnh Thành Đế, trong lòng Tần Dục đã có tính toán.
Ban đầu hắn muốn chờ đến lúc Vĩnh Thành Đế qua đời rồi mới tìm cơ hội đi Tây Bắc, nhưng với tình hình hiện giờ, sợ là muốn thoát thân cũng khó.
Cho nên cách tốt nhất vẫn là để Vĩnh Thành Đế hạ chỉ.
Ý định của Vĩnh Thành Đế là muốn hắn ở lại giúp đỡ Tần Tề ngồi yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế.
Đời trước vị trí Nhi*p Chính Vương của hắn là do Vĩnh Thành Đế ban cho trước lúc băng hà, mà hiện giờ... Đoán chừng Vĩnh Thành Đế lại muốn cho hắn chức danh này.
Trước kia hắn muốn mà không được, còn bây giờ, hắn không muốn ở lại Kinh thành một chút nào.
Cho nên... Để cho Thái Bình đạo nhân xuất hiện một lần sẽ là chủ ý không tồi.
Lần này Thái Bình đạo nhân xuất hiện không chỉ trừ bỏ nguy cơ, mà nếu xử lý tốt thì còn có thể khiến Vĩnh Thành Đế đưa ra quyết định.
Nhưng nếu làm như vậy thì hắn phải lợi dụng Lục Di Ninh.
Kể từ khi sống lại, Tần Dục luôn muốn bồi thường cho Vương phi của mình, nhưng thời gian trôi qua, hắn phát hiện bản thân chưa làm được gì cho nàng, ngược lại còn đòi hỏi từ nàng nhiều hơn.
Hắn hy vọng có thể lấy được tình yêu của nàng, hắn cần nàng chữa lành hai chân cho hắn, mà giờ... Hắn lại muốn nàng làm việc vì mình.
Lục Di Ninh rất quan trọng với hắn nên hắn không muốn lợi dụng nàng.
Mặc dù... Việc này không tính là lợi dụng, thậm chí có thể xem là việc tốt, nói không chừng về sau có thể để cho "Thái Bình đạo nhân" xuất hiện bên cạnh hắn một cách quang minh chính đại.
"Di Ninh, nàng có bằng lòng giúp ta một việc không?" Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh gật đầu không chút do dự, lại nói: "Ngươi cứ nói đi! Dù là việc gì ta cũng làm cho ngươi!"
Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh.
Tẩm cung của Hoàng đế rất lớn lại nguy nga tráng lệ, tuyệt đối là nơi lộng lẫy nhất Hoàng cung, cũng là nơi người người ao ước.
Nhưng hôm nay không một ai muốn tới nơi này.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc, bên trong là vị Hoàng đế thân thể suy yếu có thể tức giận bất cứ lúc nào.
"Thái Bình đạo nhân có tới không?" Vĩnh Thành Đế mở to mắt hỏi.
"Hoàng Thượng, lão nô đi hỏi ngay lập tức." Phúc Quý nói. Đoan Vương cùng các vị đại thần rời đi mới được hai canh giờ, ngay cả một tin tức của Thái Bình đạo nhân cũng chưa có, nhưng những lời này hắn không dám nói với Vĩnh Thành Đế.
"Đi nhanh lên." Vĩnh Thành Đế nói, lại ho khan.
Hiện giờ cả ngày Vĩnh Thành Đế đều mơ màng không tỉnh táo nhưng giấc ngủ không sâu, đến buổi tối cứ nửa canh giờ lại tỉnh một lần, mỗi khi tỉnh lại đều hỏi về Thái Bình đạo nhân.
Phúc Quý là người giỏi ăn nói, cộng thêm việc đã hầu hạ nhiều năm nên hiểu rõ tính tình Vĩnh Thành Đế, tuy nhiên lúc này hắn cũng khó lòng ứng phó được tình huống như vậy.
Vì trông coi Vĩnh Thành Đế nên cả đêm không được ngủ, tới ngày hôm sau, vị thái giám tổng quản này đau đầu không thôi.
Mà lúc này đã tới thời gian mọi người đi thỉnh an Vĩnh Thành Đế.
Vài vị Hoàng tử cùng với các đại thần đều tới tẩm cung của Hoàng thượng.
Bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng Vĩnh Thành Đế chỉ một lòng nhớ thương Thái Bình đạo nhân: "Thái Bình đạo nhân đâu? Hắn có tới không?"
Trong lòng tất cả mọi người đều "lộp bộp", bọn họ không tìm được bất cứ tin tức gì của Thái Bình đạo nhân.
Đúng lúc mọi người không biết phải trả lời Vĩnh Thành Đế thế nào cho ổn thỏa thì đột nhiên có một thanh âm từ xa truyền đến: "Bệ hạ, ta đã tới."
Đó là thanh âm của một nam tử trung niên, trầm thấp mà hùng hậu, kinh ngạc nhất chính là thanh âm này truyền từ bên ngoài vào nhưng bọn họ lại nghe được rất rõ ràng, tựa như âm thanh đó đang nói ngay bên tai họ.
Vĩnh Thành Đế đã nghĩ đến việc không gặp được Thái Bình đạo nhân, nào ngờ lại nghe được âm thanh như vậy nên ngay lập tức vừa mừng vừa sợ: "Mau! Mau mời người vào!"
Vĩnh Thành Đế vừa dứt lời đã có người ra ngoài tiếp đón, chỉ trong chốc lát mọi người đều nhìn thấy một nam tử cao gầy mặc áo choàng đen che kín người, một chút da thịt cũng không để lộ đang từ từ đi tới.
Những người ở đây đều nắm bắt tin tức vô cùng nhanh nhạy, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói có người tiến vào Hoàng cung.
Người này... Rốt cuộc là từ đâu ra?
Hắn thật sự là Thái Bình đạo nhân?
Mọi người kinh ngạc nhìn người kia, còn Vĩnh Thành Đế lại mừng rỡ như điên: "Tiên sư, tiên sư cứu ta!"
Vĩnh Thành Đế giơ đôi tay khô gầy về phía người nọ, người đó chậm rãi lại gần rồi cầm bàn tay kia.
Người không có lai lịch rõ ràng đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung của đế vương là vì mục đích gì? Kim Kỳ cùng tất cả Cấm vệ quân dưới trướng đều đề cao cảnh giác, tay đặt sẵn trên cán đao.
Nếu người áo đen này muốn gây bất lợi cho Vĩnh Thành Đế thì bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Có vẻ người áo đen không có ý định làm hại Vĩnh Thành Đế, sau khi cầm tay Vĩnh Thành Đế thì đứng yên không động đậy.
Tất cả đại thần cùng chư vị tôn thất đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết người kia muốn làm gì nhưng Vĩnh Thành Đế lại mừng rỡ như điên.
Ông đã bị lừa gạt một lần nên lúc kêu cứu mạng cũng không hy vọng nhiều, không ngờ sau khi được người kia cầm tay liền cảm thấy có một luồng nhiệt từ tay người đó tiến vào thân thể mình.
Trên người Vĩnh Thành đế chỗ nào cũng đau nhức, thân thể rách nát không chịu đựng nổi, nhưng khi luồng nhiệt đó tiến vào, Vĩnh Thành Đế cảm thấy tất cả đều thay đổi.
Đau đớn trên người dần dần biến mất, thân thể rách nát như đã chữa khỏi khiến Vĩnh Thành Đế đột nhiên có khí lực, sắc mặt cũng hồng nhuận lên.
Người này chính là thần tiên! Trên đời này thật sự có thần tiên!
Cả người Vĩnh Thành Đế tràn đầy hy vọng, ông khẩn thiết mong muốn luồng nhiệt này mạnh mẽ hơn nữa nhưng đúng lúc này người đó lại buông tay ra.
"Tiên sư!" Vĩnh Thành Đế hô lên một tiếng, sau đó bật dậy định cầm tay người trước mặt.
Đột nhiên Vĩnh Thành Đế ngồi dậy khiến tất cả mọi người hoảng sợ.
Vốn là người chỉ nằm chờ ૮ɦếƭ nay đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Là hồi quang phản chiếu[2], hay do người áo đen kia có bản lĩnh cải tử hồi sinh.
[2] Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
"Bần đạo Thái Bình gặp qua bệ hạ." Người áo đen khẽ gật đầu với Vĩnh Thành Đế, sống lưng thẳng tắp không cúi xuống.
Nhưng Vĩnh Thành Đế không để ý chút nào.
Trước kia Thanh Vân đạo trưởng chỉ toàn nói suông mà chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh trước mặt Vĩnh Thành Đế, còn Thái Bình đạo nhân không giống vậy.
Không cần nhắc đến những lời tiên đoán chính xác lúc trước, chỉ nhìn hiện tại...
Vĩnh Thành Đế nhận thấy luồng nhiệt mạnh mẽ rõ ràng khiến ông vui sướng suýt nữa không kìm được mà bật khóc.
"Tiên sư, tiên sư cứu ta, chỉ cần tiên sư có thể cứu ta thì chuyện gì ta cũng đồng ý!" Vĩnh Thành Đế nói, ngay cả "trẫm" cũng không dùng.
"Bệ hạ không nên kích động." Người áo đen nói: "Bần đạo tới đây để cứu bệ hạ."
"Tiên sư thật sự có thể cứu ta?" Vĩnh Thành Đế hỏi tiếp.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người áo đen.
Vĩnh Thành Đế đột nhiên khỏe lên rất nhiều... Người áo đen này rốt cuộc là thần thánh phương nào... Có thể cứu được Vĩnh Thành Đế hay sao?
Trên đời này thật sự có người thần kỳ như vậy?