Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 28

Tác giả: Quyết Tuyệt

Phong ba nổi lên
"Con đi tra thử, nhất định phải lôi được người tiết lộ đề thi ra, rõ ràng người này có ý hãm hại con, thật đáng giận." Vĩnh Thành đế nói với Tần Diệu.
Làm một phụ thân, ông rất hài lòng khi nhi tử nhận sai với mình, nhìn thấy Tần Diệu khóc đến đáng thương, Vĩnh Thành đế không hề nghĩ đến việc trách cứ Tần Diệu.
"Vâng, phụ hoàng!" Tần Diệu đáp một tiếng, trong lòng vô cùng hận người kia.
Tần Diệu ở cùng với Vĩnh Thành đế thật lâu rồi mới rời đi, vì để làm Vĩnh Thành đế vui, trước khi rời đi còn cùng Vĩnh Thành đế dùng một viên tiên đan, còn khen viên tiên đan kia thật tốt.
Sau khi rời khỏi chỗ của Vĩnh Thành đế, Tần Diệu liền đi qua chỗ của Tiêu Quý phi.
Ngửi được mùi đan dược nồng nặc trên người Tần Diệu, Tiêu Quý phi liền nhíu mày lại, chờ đến lúc bà ta phát hiện biểu tình của Tần Diệu giống như say say thì sắc mặt càng biến đổi: "Diệu nhi, con ăn tiên đan ư?"
"Đúng vậy, mẫu phi." Tần Diệu thừa nhận: "Thời điểm lần đầu tiên ăn tiên đan này con còn có chút không thoải mái, hiện tại ăn lâu dần lại có cảm giác không tệ."
Tần Dục từng bị Mẫu phi hắn nhắc nhở không thể ăn tiên đan kia quá nhiều, nhưng hắn cảm giác nếu như Vĩnh Thành đế có thể ăn thì hắn cũng có thể ăn một chút, không có gì to tát.
Sắc mặt của Tiêu Quý phi lại thay đổi.
Cái gọi là tiên đan kia bọn họ từng thử nghiệm, người ăn nhiều sẽ không còn mạng, nhi tử này của bà....
Trời đất, bà còn có thể nói thêm cái gì nữa đây, chỉ có thể dặn dò cho Tần Diệu chú ý nhiều một chút, lần sau đừng ăn tiếp nữa là được.
Nhi tử thiếu chút nữa bị trượng phu dẫn vào con đường lạc lối, trong lòng Tiêu Quý phi vô cùng tức giận, sau khi nghe nói có người cố ý thiết kế hãm hại Tần Diệu thì càng đem lửa hận phát tiết trên người của kẻ kia, bà liền phối hợp với Tần Diệu bắt đầu điều tra.
Mới đầu, cho dù là Tần Diệu hay là Tiêu Quý phi, đều nhận định người đối nghịch cùng với bọn họ chính là Tần Dục.
Nhưng mà, kết quả điều tra ra cùng với những gì bọn họ nghĩ khác nhau rất lớn.
Tần Nhạc! Hóa ra là Tần Nhạc!
Chuyện tra được việc đề thi bị tiết lộ là do thủ hạ của Tần Diệu tra ra, dựa vào một ít dấu vết để lại tìm được là người của Tần Nhạc.
Thời điểm người này đưa bằng chứng mà bản thân tự điều tra đến báo cho Tần Diệu biết, Tần Diệu không tin, hắn khó mà tin được Tần Nhạc - kẻ không được hắn để vào mắt kia, thế nhưng lại cho hắn một vố như vậy.
Nhưng khi hắn nghiêm hình tra tấn mấy người kia, lại hỏi ra được rất nhiều chuyện.
Tên Tần Nhạc kia ngoài mặt đối với hắn cung kính, nhưng trên thực tế vẫn nghĩ mọi cách đào góc tường của hắn!
Thật là buồn cười!
Thời điểm Tần Diệu điều tra việc này, Vĩnh Thành đế đã đem quan viên phụ trách khoa khảo gọi tới, sau đó đưa ra ý muốn đổi đề thi.
Mới đầu quan viên kia còn khó hiểu, sau này mới biết được hóa ra đề thi bị tiết lộ, nhất thời toát cả mồ hôi lạnh, sau đó dựa theo yêu cầu của Vĩnh Thành đế, lặng lẽ không một tiếng động đem đề thi đi đổi.
Nếu vụ án gian lận thi cử này bị mọi người biết, đoán chừng ngay cả mạng của hắn cũng chỉ có thể giữ được thêm vài ngày, hiện tại nguy cơ đã bị Ϧóþ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
---
Vĩnh Thành đế vừa mới đổi đề thi, ngày thi liền bắt đầu.
Rất nhiều người đều đã mua được "Đề thi", hoặc là tốn thời gian chuẩn bị sẵn bài làm, hoặc là tiêu tiền tìm người viết giùm mình, tóm lại rất nhiều người đã chuẩn bị bài thi kĩ càng rồi mới tiến vào trường thi.
Nhưng mà chờ đến khi đề thi được quan viên phát ra, bọn họ lại phát hiện đề thi này cùng với đề thi trước đó bọn họ mua hoàn toàn không giống nhau.
Này... Này... Vị đại nhân kia, vậy mà cũng bán đề thi giả ư?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều đem kẻ bán giả đề thi kia hận đến tận xương tủy, mà bọn họ cũng chỉ có thể hận trong lòng mà thôi.
Tóm lại bọn họ cũng không thể đem chuyện này công bố ra ngoài được? Nếu thật sự làm như vậy thì kẻ bán đề thi giả sẽ không được chỗ tốt, mà bản thân bọn họ mua đề thi giả cũng không chiếm được gì hay ho cả.
Cứ bình tĩnh chút, tuy rằng bị lừa một khoản tiền, nhưng rất nhanh đã bị họ ném ra sau đầu. Bọn họ bắt đầu cố gắng giải đề, hơn nữa bản thân cũng không có tài học cao siêu gì cho cam, mua đề thi là muốn đi đường tắt, kết quả lại là đề thi giả, lập tức vỡ mộng.
Trong trường thi, có người gào khóc đứng lên bỏ thi.
Quan viên giám thị nghe được tiếng khóc lại không nói một tiếng nào, làm như không nghe thấy, chỉ khi có người ngất đi, mắt thấy không ổn mới cho người tới kéo ra ngoài.
Sau khi giờ thi bắt đầu, Vạn Thư Lâu liền trở nên im ắng, lui tới cũng chỉ có vài tú tài ở Kinh Thành mà thôi.
Cũng chính ngay lúc này, Tần Dục tìm đến Ngô Thiên Dương, để cho hắn tuôn ra một tin tức.
Vạn Thư Lâu mở ra để phục vụ cho thư sinh khắp nơi, những thư sinh gia cảnh bần hàn nhưng có công danh có thể đến ở tại Vạn Thư Lâu, Vạn Thư Lâu sẽ cung cấp ăn mặc cho bọn họ.
Đương nhiên, không phải thư sinh gia cảnh bần hàn nào cũng có thể đến ở Vạn Thư Lâu.
Đoan vương ban ra vài quy tắc, đã thành thân sinh con, Vạn Thư Lâu không nhận, thư sinh là con trai độc nhất, có phụ mẫu già cả phải phụng dưỡng, dĩ nhiên là phải hiếu kính phụ mẫu, Vạn Thư Lâu cũng không nhận.
Đương nhiên, nếu những thư sinh trên xác thực gặp khó khăn, cũng có thể tiếp tế một chút.
"Vương gia, cứ như vậy, sợ có rất nhiều người sẽ không phục." Ngô Thiên Dương nói.
"Vì sao phải không phục? Rõ ràng có phụ mẫu thê nhi phải nuôi, còn vùi đầu khổ đọc không quản người nhà, với ta mà nói mấy người đó chính là loại không ra gì, bọn họ hoàn toàn không đáng được giúp." Tần Dục nói.
Ban đầu Ngô Thiên Dương sửng sốt, sau đó nghĩ lại thì không thể không thừa nhận Tần Dục nói không sai.
Trong nhà đã vô cùng nghèo khó, còn không quan tâm tới phụ mẫu thê nhi mà chỉ một lòng đọc sách....Tuy người như vậy học vấn không tồi, nhưng sau này làm quan hơn phân nửa cũng không quản tới khó khăn của dân chúng.
Ý tứ của Tần Dục rất nhanh đã được truyền đạt ra.
Mà cùng lúc đó, Tần Diệu tìm đến Vĩnh Thành đế.
Vừa vào cửa, Tần Diệu đã nức nở mà hô một tiếng: "Phụ hoàng!"
"Làm sao?" Vĩnh Thành đế hỏi, có chút lo lắng nhìn về phía nhi tử của mình.
"Phụ hoàng, người phải làm chủ cho con!" Tần Diệu khóc lóc nói với Vĩnh Thành đế: "Tần Nhạc kia thật đáng giận, hắn vậy mà đi hại con!"
"Tần Nhạc?" Vĩnh Thành đế sửng sốt, sau đó mới phản ứng với điều Tần Diệu nói, là đứa con thứ hai của mình, vị Vinh vương kia.
"Phụ hoàng, chính là hắn!" Tần Diệu nhìn Vĩnh Thành đế, sau đó liền nói đến những bằng chứng mấy ngày nay hắn tra ra được.
Trước kia tên thủ hạ của hắn không có tiếng tăm gì, lần này khi điều tra chuyện tình của Tần Nhạc lại biểu hiện vô cùng xuất sắc, đem được rất nhiều đồ vật mà Tần Nhạc cực lực che giấu đào ra được.
Ví như ngày Tết Nguyên Tiêu đó, chuyện người ám sát Tần Dục, chính là do Tần Nhạc phái đi.
"Phụ hoàng, Tần Nhạc này tuyệt đối là lòng lang dạ thú, một bên hắn vụng trộm đi hại Tần...Đại ca, một bên lại vụng trộm đi hại con, khiến cho con và đại ca ngày càng tranh đấu gay gắt, cuối cùng sau đó không phải chính hắn chiếm được tiện nghi ư?" Tần Diệu nói.
Sắc mặt Vĩnh Thành đế trở nên cực kì khó coi, dáng vẻ như là mưa gió bão bùng sắp đến.
Ông không nghĩ tới, bản thân mình vậy mà còn có một đứa con đáng hận như vậy!
"Người tới, đi đem Tần Nhạc bắt lại!" Vĩnh Thành đế không chút do dự hạ lệnh.
---
Vinh vương phủ.
Hôm nay không biết vì sao tâm tình Tần Nhạc lại có chút hoảng loạn.
Là vì đại sự đã thành?
Nghĩ đến chuyện lần này mình làm, Tần Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại.
Lần này đề thi có vấn đề, tất nhiên Vĩnh Thành đế sẽ giận dữ, đối với Tần Diệu hẳn cũng sẽ không còn tín nhiệm như trước, mà Tần Diệu, hắn sẽ cảm giác là do Tần Dục động tay.
Dưới loại tình huống này, Tần Diệu không thiếu được việc đấu đá cùng Tần Dục, sau đó hắn liền có thể ᴆục nước béo cò.
Tâm tình của Tần Nhạc có chút kích động.
"Vương gia, Vương phi đến đây." Có người đến báo.
Ánh mắt của Tần Nhạc lóe lóe, trong mắt chợt hiện ra một tia chán ghét.
Tần Nhạc đối xử với Tô Minh Châu vẫn luôn ôn nhu, nhưng chỉ có chính hắn biết, kỳ thật hắn vô cùng chán ghét Tô Minh Châu, cực kỳ không thích nàng ta.
Nữ nhân này đã từng thích Tần Dục, là Tần Diệu chướng mắt nên mới đưa cho hắn...
Đều là Hoàng tử, dựa vào cái gì hắn phải nhận nữ nhân mà người khác chướng mắt lại càng không cần chứ?
Tần Nhạc không thích Tô Minh Châu, nhưng hắn lại cần Tô thủ phụ nâng đỡ, huống chi hắn đã có thói quen đeo mặt nạ ôn nhu, nếu như thế đương nhiên cũng không thể đối xử tệ với Tô Minh Châu.
Cuối cùng hắn không chỉ đối tốt với Tô Minh Châu, thậm chí còn khiến nàng ta yêu hắn say đắm.
Chẳng qua Tô Minh Châu yêu hắn, hắn lại không thích Tô Minh Châu, thậm chí đã bắt đầu nghĩ phải làm sao để thoát khỏi Tô Minh Châu, sau đó cưới một nữ nhân mà mình tâm đầu ý hợp.
Có lẽ nữ tử hắn cưới sau này so ra còn kém Tô Minh Châu, nhưng không phải là hắn bị buộc cưới, như vậy đã là ngàn tốt vạn tốt rồi.
Đương nhiên, hiện tại hắn còn phải nhẫn nại, thậm chí vì Tô thủ phụ ở phía sau chống lưng cho Tô Minh Châu, không thể xé rách da mặt với nàng ta.
"Vương gia, ta cho người nấu canh." Tô Minh Châu bưng canh đi đến trước mặt Tần Nhạc.
Gần đây Tô Minh Châu luôn hầm canh, tự mình uống, cũng cho hắn uống, Tần Nhạc có chút không kiên nhẫn, nhưng dù vậy hắn vẫn mỉm cười đối với Tô Minh Châu, sau đó uống canh.
Nhìn cho đến khi hắn uống canh xong, Tô Minh Châu cười cười: "Vương gia, hôm nay ta nhìn thấy Hỉ Thước kêu ở bên cửa sổ phòng ta... Sợ là sẽ có tin tức tốt đấy!"
"Vương phi nói hôm nay sẽ có tin tức tốt, vậy nhất định là có tin tức tốt." Tần Nhạc cười cười.
"Phải." Tô Minh Châu cười vô cùng ôn nhu.
Tần Nhạc nhìn thê tử của mình tươi cười, tâm tình lo lắng chậm rãi trở nên bình tĩnh lại.
Nhưng mà ngay lúc Tần Nhạc nghĩ hôm nay có lẽ sẽ có một tin tức tốt, đột nhiên có người xông vào: "Vương gia, không hay rồi, Cấm vệ quân bao vây Vinh vương phủ lại rồi!"
"Cái gì?" Tần Nhạc không dám tin, đang êm đẹp sao Cấm vệ quân lại bao vây Vinh vương phủ?
"Vương gia, làm sao đây?" Người kia nói, mà lúc này âm thanh huyên náo cũng đã từ bên ngoài truyền vào.
Cấm vệ quân xông vào Vinh vương phủ!
Này... Đây là có chuyện gì?
Tần Nhạc còn đang nghi hoặc, liền nhìn thấy thống lĩnh Cấm vệ quân Kim Kỳ từ bên ngoài tiến vào: "Vương gia, bệ hạ cho mời."
"Phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?" Tần Nhạc chất vấn, tâm vừa mới bình tĩnh, giờ lại kịch liệt nhảy lên.
Kim Kỳ này, giống như không có ý đồ tốt mà tới đây.
"Vương gia có thể đi hỏi bệ hạ." Kim Kỳ cứng rắn nói.
Tần Nhạc càng trở nên bất an, đúng lúc này, đột nhiên hắn nghe được tiếng cười, quay đầu lại, Tần Nhạc nhìn về phía Vương phi của mình đang tươi cười như hoa, một bộ dáng vô cùng vui vẻ.
“Minh Châu…” Tần Nhạc cau mày nhìn biểu hiện kỳ lạ trên mặt Tô Minh Châu, nụ cười của nàng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Vương gia, bệ hạ có việc tìm người, người nên nhanh chóng vào cung mới phải.” Tô Minh Châu nở nụ cười châm biếm nhìn Tần Nhạc.
“Nàng thấy vui?” Tần Nhạc cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Đúng vậy.” Tô Minh Châu càng lộ vẻ vui mừng phấn khởi: “Ta đoán hôm nay sẽ có chuyện tốt.”
Nàng biết Tần Nhạc sẽ gặp xui xẻo nên lúc này không kiềm chế được mà bật cười.
Rõ ràng Kim Kỳ tới đây tức là có chuyện không lành, vậy sao coi là chuyện tốt được? Sắc mặt Tần Nhạc trở nên cực kỳ khó coi, hắn đột nhiên nhận thấy người trước mắt đã không còn là vị Vương phi lúc nào cũng nghe lời hắn như trước.
Đè thấp thanh âm, Tần Nhạc cắn răng nói: “Tô Minh Châu, ngươi vui mừng cái gì? Đừng quên ta với ngươi là một thể!”
“Dù sao ta cũng không gặp phải chuyện gì.” Tô Minh Châu lại cười.
Quách Phức cũng hận Tần Diệu nhưng nàng ta sẽ không xuống tay với Tần Diệu, thậm chí còn che giấu giúp hắn, đó là vì nàng ta vẫn an ổn ở vị trí Vương phi, tương lai hài tử của nàng còn phải dựa vào hắn.
Tuy Tần Diệu là người trầm mê nữ sắc không biết liêm sỉ nhưng dù không yêu thích Quách Phức, hắn cũng chưa bao giờ hạ độc thủ với nàng ta… Thậm chí thời gian trước Quách Phức còn truyền tin vui nói rằng mang thai đứa thứ hai.
Nếu nàng cũng có hài tử, hài tử của nàng và Tần Nhạc, dù lo cho con thì nàng vẫn sẽ không gây chuyện với Tần Nhạc, nhưng nàng… Chẳng phải nàng không thể mang thai sao?
Nàng với Tần Nhạc sao có thể xem là một thể?
Mặc dù Tần Nhạc làm chuyện trái phép nhưng dù sao cũng là nhi tử của Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế sẽ không Gi*t hắn, nhiều nhất là giam cầm hắn cả đời mà thôi, còn Vương phi như nàng cùng lắm thì sau này sẽ bị giam chung một chỗ với Tần Nhạc.
Nếu không có chuyện thì bản thân nàng sẽ không có cơ hội rời khỏi nơi này, không phải sao?
Nàng không còn nhiều thời gian tốt đẹp nữa.
“Tô Minh Châu!” Hai mắt Tần Nhạc gắt gao hiểm độc nhìn chằm chằm Tô Minh Châu, đúng lúc này Kim Kỳ đột nhiên vươn tay chế trụ hắn: “Vương gia, bệ hạ lệnh cho ngài nhanh chóng tiến cung.”
Tần Nhạc không thể thoát khỏi sự khống chế nên đành phải theo Kim Kỳ vào cung.
Tô Minh Châu nhìn theo bóng dáng hắn, sau đó nhìn sang quản gia đang vô cùng hoảng loạn: “Quản gia, ta đói bụng.”
Phòng bếp mang lên thức ăn cho cả nàng và Tần Nhạc, Tô Minh Châu chậm rãi thưởng thức từng món một.
Mà bên kia khi Tần Nhạc nhìn thấy những chứng cứ bị Vĩnh Thành Đế ném ra thì cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Những việc hắn làm đều hết sức bí mật, tại sao người khác biết được?
“Tần Nhạc, ta làm việc gì cũng suy nghĩ cho ngươi, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói muốn hại ta!” Tần Diệu xông lên đá Tần Nhạc, sau đó tiến về phía Vĩnh Thành Đế quỳ xuống: “Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần!”
Tần Nhạc thấy những chứng cứ trước mặt thì biết mình đã không còn khả năng thoát tội.
Hắn không biết tại sao ẩn nhẫn lâu như vậy mà bây giờ lại thất bại trong gang tấc, nhưng hắn phải cố gắng tìm một đường sống.
Tần Nhạc nhanh chóng quyết định, sau đó nhìn về phía Vĩnh Thành Đế: “Phụ hoàng, oan uổng cho nhi thần, là vì Tam hoàng đệ khinh người quá đáng nên nhi thần mới bị kích động làm ra chuyện như vậy.”
“Nói hươu nói vượn!” Tần Diệu định xông lên đánh Tần Nhạc, trong mắt hắn bỗng hiện lên ánh nhìn hoảng loạn sợ hãi.
Hắn đã làm một chuyện trái lương tâm, hắn khinh bạc Vương phi của Tần Nhạc.
“Phụ hoàng, Tam hoàng đệ đã vũ nhục Vương phi của nhi thần! Nếu không phải vậy thì nhi thần sẽ không bao giờ làm ra những chuyện đó! Nhi thần sai người đi ám sát Đại hoàng huynh quả thật là có lỗi với Đại hoàng huynh, nhưng mục đích của nhi thần không phải là đả thương huynh ấy, chỉ là muốn giá họa cho Tam hoàng đệ, mượn Đại hoàng huynh để ra tay báo thù mà thôi.” Tần Nhạc nói hiên ngang lẫm liệt rồi bật khóc: “Phụ hoàng, lúc trước Vương phi của nhi thần có thai, nó không phải của nhi thần…”
Việc Vĩnh Thành Đế triệu kiến Tần Nhạc có không ít người biết, tuy các đại thần không ở đây nhưng có rất nhiều cung nữ, thái giám, thị vệ, khi nghe thấy những lời Tần Nhạc nói ra thì trong lòng ai nấy đều sợ hãi.
Chuyện bí mật này… Sau khi bọn họ biết có lẽ sẽ khó giữ được tính mạng?
Trên thực tế thì khi Vĩnh Thành Đế nghe thấy những lời này cũng bị dọa sợ.
Trước nay ông luôn yêu thích nữ sắc nhưng chưa bao giờ phạm phải sai lầm, ít nhất ông biết người nào có thể chạm vào người nào không thể, ai ngờ Tần Diệu lại dám làm chuyện hèn hạ với cả tẩu tử…
Đoán chừng việc này không che giấu được, một khi chuyện xấu truyền ra ngoài thì Tần Diệu sao có thể thuận lợi đăng cơ?
Trong cung đang diễn ra một vở kịch còn bên phía Tần Dục cũng sôi trào ý chí chiến đấu.
Tần Diệu có thể tra ra nhiều chứng cứ phạm tội của Tần Nhạc đều là do Tần Dục hỗ trợ, mà người gặp chuyện tiếp theo sau Tần Nhạc chính là Tần Diệu.
Sau khi sống lại, Tần Dục chưa bao giờ có ý định buông tha hai người này, trước đó chưa ra tay vì đang đợi cơ hội, còn bây giờ cơ hội đã tới. Thậm chí cơ hội này còn tới nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Tần Diệu và Tần Nhạc hăng say bới móc nhau trước mặt Vĩnh Thành Đế, gần đây thân thể Vĩnh Thành Đế không khoẻ, nhìn thấy cảnh như vậy thì không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng, Tần Nhạc và Tần Diệu đều bị Vĩnh Thành Đế giam lỏng trong hoàng cung.
Tuy trong cung có người của Tần Nhạc nhưng không nhiều, chỉ là một vài tiểu cung nữ cùng với tiểu thái giám, Tần Diệu thì không giống như vậy, chuyện của hắn đã có Tiêu Quý Phi quan tâm.
Sau khi có sự tác động của Tiêu Quý Phi, mặc dù bị giam lỏng nhưng Tần Diệu vẫn được thu xếp hầu hạ cẩn thận nên trải qua rất tốt, Tần Nhạc thì khác hẳn, hắn bị giam ở đó, ngay cả người đưa cơm cũng không thấy tới.
Cùng lúc này, Tiêu Quý Phi phái người đi tìm Tô Minh Châu.
Tần Nhạc có thể đem chuyện của nàng với Tần Diệu ra để biện minh, việc này Tô Minh Châu đoán được từ trước.
Chỉ cần nàng liều ૮ɦếƭ không thừa nhận lời của Tần Nhạc thì có thể rửa sạch tội danh giữa mình với Tần Diệu, nhưng tại sao nàng phải làm như vậy?
Nàng hận Tần Nhạc, cũng hận cả Tần Diệu và Tiêu Quý Phi.
Vốn là sau khi từ hôn với Tần Dục, phụ thân nàng đã tìm được mấy nam nhân tài tuấn để gả nàng đi, sau đó trải qua cuộc sống êm ấm tốt đẹp, nếu không vì Tần Diệu và Tiêu Quý Phi gây chuyện thì sao nàng lại gả cho Tần Nhạc?
Còn lần đó… Tuy có sự dung túng của Tần Nhạc nhưng quả thật Tần Diệu đã hại nàng.
“Ta muốn gặp Tần Nhạc.” Tô Minh Châu nói.
“Vinh Vương phi, nương nương của chúng ta nói tốt nhất người nên suy nghĩ cho kỹ, Vinh Vương vốn không để người ở trong lòng, người cân nhắc xem hắn so với một nhà Tô thủ phụ thì bên nào nặng bên nào nhẹ.” Cung nữ bày ra vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Tô Minh Châu.
“Ta muốn gặp Tần Nhạc.” Tô Minh Châu nói tiếp.
Cung nữ kia nhíu mày, không ngờ đến việc bọn họ đã lấy cả nhà Tô thủ phụ ra để uy Hi*p nhưng Tô Minh Châu vẫn không bị dao động.
“Ngươi về nói cho nương nương các ngươi biết, Tần Nhạc ép ta phá thai, hại ta không thể mang thai được nữa, ta hận hắn nên sẽ không bao giờ giúp hắn, bây giờ ta chỉ muốn xem hắn thê thảm tới mức nào.” Tô Minh Châu nói xong liền nở nụ cười.
Tần Nhạc bị bắt nhưng Tô Minh Châu không có vẻ gì là thương tâm khổ sở… Cung nữ kia liếc mắt nhìn Tô Minh Châu rồi lập tức quay về truyền lời.
Sau đó không biết Tiêu Quý Phi làm thế nào nhưng Tô Minh Châu có thể vào cung gặp Tần Nhạc.
Kể từ khi bị nhốt, Tần Nhạc không gặp được bất cứ ai nên trong lòng tràn đầy nôn nóng sốt ruột, lúc Tô Minh Châu tới, con ngươi lập tức co rút lại.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tần Nhạc hỏi, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Minh Châu: “Là ngươi làm đúng không? Khiến ta ra nông nỗi này đều là ngươi?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Châu cười nói: “Ngươi hại ta, đương nhiên ta cũng phải hại ngươi, nếu không có ta thì bọn họ không thể điều tra ra chuyện ngươi làm dễ dàng như vậy, có qua có lại cả thôi.”
Tần Nhạc trông thấy Tô Minh Châu thế này, nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp, trước kia hắn giận dữ điều gì sẽ la hét quát tháo, những lúc như vậy Tô Minh Châu luôn yên lặng nghe lời, không ngờ nữ nhân này chính là người đẩy hắn tới thảm cảnh.
“Các ngươi có thể trói hắn lại không? Ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.” Tô Minh Châu đột nhiên nhìn về phía mấy người đi cùng của Tiêu Quý Phi.
Những người đó chần chờ một lúc rồi trói Tần Nhạc, sau đó rời khỏi chỗ này, khi bọn họ vừa đi thì bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tần Nhạc.
Bọn họ vẫn để ý tình huống trong phòng, lúc này nhìn từ cửa sổ vào thì thấy Tô Minh Châu dùng trâm đâm Tần Nhạc, đồng thời cười tủm tỉm nói chuyện gì đó.
Đột nhiên những người này cảm thấy sợ hãi Vinh Vương phi trước nay vốn mềm mại yếu đuối, bọn họ không cần xem nhiều, cũng không cần biết Tô Minh Châu nói chuyện gì, tất cả đều nhìn ra nàng muốn lấy mạng Tần Nhạc* (chỗ này tác giả để là Tần Diệu nhưng mình nghĩ phải là Tần Nhạc mới đúng).
“Vương gia, Thanh Vân đạo trưởng là người của Tần Diệu, ngươi biết không?”
“Mỗi ngày phụ hoàng đều dùng tiên đan, nhưng thật ra thứ đó là kịch độc, chắc ngươi không biết đâu nhỉ?”
“Phụ hoàng còn muốn thành tiên nhưng lại không biết chỉ một thời gian nữa, thiên hạ sẽ về tay Tần Diệu.”
……
“Sao ngươi biết?” Tần Nhạc khi*p sợ nhìn Tô Minh Châu, đột nhiên nghĩ tới một người: “Là Tần Dục!”
Trước đây hắn luôn cảm thấy Tần Dục quá vô dụng, chỉ dám trốn ra ngoại thành mà không dám cùng Tần Diệu tranh đấu, nhưng hiện tại xem ra chính Tần Dục mới là người thật sự lợi hại.
Vương phi của hắn… Sợ là từ lâu đã cấu kết với Tần Dục nên mới biết nhiều như vậy.
“Đúng vậy, hắn lợi hại hơn ngươi nhiều, mấy thủ đoạn vặt vãnh của ngươi hắn đều biết rõ.” Tô Minh Châu nói: “Ta đem chuyện Tần Diệu nói cho ngươi cũng là chủ ý của hắn… Bây giờ ngươi đã biết, đương nhiên có thể đi bám víu nhờ vả hắn, cứ việc thử đi, ta rất muốn biết cuối cùng ngươi sẽ có kết cục gì.”
Sắc mặt Tần Nhạc trở nên khó coi.
Hắn có thể nói tất cả mọi việc đều do Tần Dục sắp đặt nhưng hắn không có chứng cứ, hơn nữa hắn cũng sợ sau này bị Tần Dục tính sổ.
Cho dù hắn nói hay không thì cũng sẽ có người nói cho Vĩnh Thành Đế những việc mà Tần Diệu đã làm, chờ Tần Diệu sụp đổ, sợ là Tần Dục sẽ một tay che trời.
Tô Minh Châu vừa rời đi đã nói: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng, những lời lúc trước của Tần Nhạc đều là lời nói dối, hắn muốn phá hỏng thanh danh của ta! Từ trước tới nay Tô Minh Châu ta vẫn luôn trong sạch!”
Thuộc hạ của Tiêu Quý phi tận mắt thấy cảnh Tô Minh Châu xuống tay tàn nhẫn với Tần Nhạc, Tiêu Quý Phi cũng biết chuyện, nghe nàng nói vậy thì vui vẻ, sau đó lập tức đem việc này báo lên trên.
Vĩnh Thành Đế gặp Thanh Vân đạo trưởng, sau khi uống tiên đan cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều, biết được Tô Minh Châu muốn gặp mình, còn nói muốn giải oan, ông lập tức cho gọi Tô Minh Châu tới để tận mắt thấy nàng.
Cho dù Tần Diệu làm chuyện vô liêm sỉ nhưng Vĩnh Thành Đế vẫn có ý định đem Đại Tần giao cho hắn, nếu đã là vậy thì phải giũ sạch mọi tội danh cho Tần Diệu.
"Cho nàng ta vào." Nghe nói Tô Minh Châu đã đến đây, Vĩnh Thành Đế nhân tiện nói, đồng thời cũng cau mày lại.
Ông không thích Tô Minh Châu.
Lúc trước đính hôn với Tần Dục, Tần Dục xảy ra chuyện thì gả cho Tần Nhạc, sau hôn sự lại còn dính líu đến Tần Diệu... Nữ nhân lẳng lơ giống cây Dương[1] như nàng ta thật sự khiến người ta chán ghét.
[1]Cây Dương là 1 tên gọi khác của cây Dương Liễu.
Là một phụ thân, Vĩnh Thành Đế không thích ba nhi tử của mình dính líu đến Tô Minh Châu, mà thật ra Tô Minh Châu cũng không hề thích Vĩnh Thành Đế.
Lúc trước vì Vĩnh Thành Đế coi thường Tần Dục và Tần Nhạc nên nàng mới không thích ông ta, mà hiện tại...
Nhìn Vĩnh Thành Đế đang híp mắt ngồi ở phía trên, da mặt cực kỳ chảy xệ, khóe mắt ủ rũ, nụ cười trên khóe miệng của Tô Minh Châu có chút châm chọc.
Vĩnh Thành Đế vẫn chưa nhìn ra biểu cảm của Tô Minh Châu, gần đây thị lực của ông ta không được tốt, nhìn cũng không được rõ.
"Ngươi có gì muốn nói?" Nhìn thấy Tô Minh Châu vẫn không nói lời nào, Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Hoàng Thượng, chỉ cần nói với người là được sao?" Tô Minh Châu ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Thành Đế.
Tuy rằng lời nói của Tần Nhạc trước đây không gây ồn ào huyên náo ở Kinh thành nhưng vì lúc ấy có nhiều Cấm vệ quân ở đó, mấy Cấm vệ quân kia đều là con cháu của quan lại nên những người nên biết thì họ cũng biết.
Còn với tình huống này dù Tô Minh Châu có giải thích với Vĩnh Thành Đế thì dường như cũng không có tác dụng.
"Hoàng Thượng, Trần vương và Tề vương dẫn theo mấy vị Vương gia đến đây." Đúng lúc này, Phúc Quý đi đến bên cạnh Vĩnh Thành Đế, nói.
Trần vương là thúc thúc ruột của Vĩnh Thành Đế, Tề vương cũng là trưởng bối của Vĩnh Thành Đế, hai người họ được xem như là có trọng lượng nặng nhất trong Hoàng thất Đại Tần, nhất là Tề vương.
Đến nay Tề vương đã có bảy mươi người thừa kế, trông nom Tông Nhân phủ, dù Vĩnh Thành Đế làm vậy chỉ để mình có thể thoải mái làm Đế vương thì khi đối mặt với ông cũng phải kính trọng mấy phần.
Đương nhiên, Vĩnh Thành Đế tình nguyện làm như vậy là có nguyên nhân —— Tề vương chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, càng sẽ không dạy dỗ mình.
Nếu ông ta biết điều, thì tất nhiên Vĩnh Thành Đế sẽ tình nguyện cho ông ta chút mặt mũi.
Tề vương phủ cũng có vài người trẻ tuổi vào Cấm vệ quân, Vĩnh Thành Đế đoán Tề vương đã biết được hơn phân nửa những lời Tần Nhạc nói, có lẽ lần này đến đây cũng vì chuyện đó, ông cau mày lại rồi nói: "Để bọn họ vào."
Đám người này đến thật trùng hợp... Tô Minh Châu cười cười.
Nàng biết hơn phân nửa đám người này là do Tần Dục tìm đến.
Lúc trước, khi phát hiện trong phủ Tần Nhạc có người của Tần Dục đã đủ khiến nàng khi*p sợ rồi, không ngờ những chuyện xảy ra sau này, từng chuyện một đều khiến nàng sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Tần Dục... Hoàn toàn không phải người không màng danh lợi giống như hắn thể hiện.
Sau khi Tề vương và Trần vương đến đây, Tiêu Quý phi và Tần Diệu cũng đến.
Hai người vừa mới đến đã nhìn Tô Minh Châu với ánh mắt đầy uy Hi*p. Bọn họ vốn không có ý định đến đây, nhưng vì tránh cho Tô Minh Châu nói lung tung nên rốt cục vẫn đến.
"Vinh vương đâu?" Tề vương hỏi Tần Nhạc.
Không bao lâu sau Tần Nhạc cũng bị gọi tới, người nên đến đều đã đến đủ.
"Hoàng Thượng, chuyện Duệ vương vũ nhục tẩu tử của mình vẫn nên cho mọi người một lời giải thích." Chờ người đến đông đủ thì Tề vương liền nói.
"Hoàng Thượng, nhi tử ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này!" Tiêu Quý phi vội vàng nói: "Nhất định là có người muốn hãm hại nhi tử ta!"
Nói xong, Tiêu Quý phi hung tợn trừng mắt nhìn Tần Nhạc và Tô Minh Châu.
"Chuyện này để cho Vinh Vương phi nói nghe thử đi." Vĩnh Thành Đế nói.
Vĩnh Thành Đế vừa nói xong thì mọi người liền nhìn về phía Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu liếc nhìn người chung quanh một vòng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc rống lên: "Hoàng Thượng, dân nữ oan uổng!" Nàng vốn nên gọi Vĩnh Thành Đế là phụ hoàng, nhưng trong lòng nàng chán ghét ông ta nên không muốn gọi như vậy.
"Những gì lúc trước Vinh Vương nói đều là bậy bạ." Tô Minh Châu nói.
Nghe Tô Minh Châu nói vậy thì thái độ của Tiêu Quý phi và Tần Diệu đều thả lỏng, Tần Diệu càng có chút đắc ý nhìn Tần Nhạc.
Tần Nhạc muốn hại hắn, kết quả thì sao? Tô Minh Châu lại nói giúp hắn!
Lúc này Vĩnh Thành Đế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Tần Nhạc là âm u nhìn Tô Minh Châu.
"Vinh Vương nói là mình có tình thâm nghĩa trọng với dân nữ, thật ra tất cả đều là giả dối." Tô Minh Châu nói: "Vinh Vương chính là phế nhân, hoàn toàn không thể làm cho nữ tử có thai, ngoài mặt thì đối xử dịu dàng với dân nữ, nhưng thật ra tất cả đều là diễn trò, chỉ vì không muốn để cho người ngoài phát hiện hắn có bệnh thôi!"
Lúc Tô Minh Châu thốt ra những lời này có thể nói là long trời lở đất, mọi người ở đây đều mơ màng, mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng biết nhất định Tô Minh Châu sẽ nói lời bất lợi đối với Tần Nhạc, nhưng vẫn có chút thất thần.
Tô Minh Châu đang nói bậy bạ gì đó?
Tần Diệu nghe vậy thì nhịn không được liền nở nụ cười, Tần Nhạc còn có chuyện xấu này sao? Vậy không phải là giống Tần Dục ư?
"Vinh Vương phi, nếu thế thì cái thai lần trước của ngươi ở đâu ra?" Lúc tất cả mọi người đang ngây người thì Tề vương đột nhiên hỏi.
Lúc này mọi người mới nhớ ra chuyện lúc trước Tô Minh Châu có thai, thái độ lập tức thay đổi, ngay cả Tần Diệu đang cười cũng ngưng lại.
Vừa nãy Tô Minh Châu còn đang khóc, lúc này lại ngừng hẳn lại, nàng quỳ thẳng tắp trên mặt đất, lau nước mắt liền nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc biết mình không thể có con nên bắt đầu có tư tưởng lệch lạc, dẫn Duệ vương đến phòng của ta."
Tô Minh Châu vừa nói xong, khi nãy Tần Diệu còn đắc ý vì nghĩ Tô Minh Châu sẽ đứng về phía mình thì lúc này lập tức biến sắc, Tiêu Quý phi nhìn Tô Minh Châu, càng hận không thể đi lên xé xác nàng ra.
Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất vẫn là Tần Nhạc.
Tô Minh Châu hiểu rất rõ nếu một mực khẳng định mình và Tần Diệu trong sạch thì mới là điều có lợi nhất với nàng, nhưng nàng không muốn làm như vậy.
Nàng muốn những người này khó chịu.
"Duệ vương và ta tiếp xúc da thịt không chỉ một lần, hài tử lúc trước là của Duệ vương, đáng tiếc sau đó Tần Nhạc không vui nên liền ép ta bỏ nó." Tô Minh Châu nói: "Hoàng Thượng, ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ở trong Vương phủ vốn không hề có chỗ dựa nên chỉ có thể để mặc người ta đùa bỡn... Xin Hoàng Thượng làm chủ cho ta."
"Tô Minh Châu!" Tần Nhạc và Tần Diệu cùng nhìn Tô Minh Châu.
Tần Nhạc cực kỳ tức giận, sao hắn lại không nghĩ tới Tô Minh Châu sẽ bôi nhọ mình như vậy, còn về Tần Diệu, hắn cũng hận Tô Minh Châu đến ૮ɦếƭ.
Không cần biết nguyên nhân là gì, Tô Minh Châu thừa nhận có quan hệ với hắn, lại còn dùng hài tử lúc trước của nàng ta để vu oan cho hắn!
"Nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể để thái y bắt mạch cho Vinh vương, xem coi có phải thân thể Vinh vương đang có bệnh hay không." Tô Minh Châu lớn tiếng nói. Mới đầu nàng tính cho Tần Nhạc ăn một viên thuốc mà ngay cả thái y bắt mạch cũng sẽ không nhận ra được dược tính của nó, nhưng sau khi gặp Tần Dục thì nàng lại cho Tần Nhạc uống một thứ thuốc có dược tính mạnh gấp mấy lần.
Mấy ngày nay, ngay cả "cứng" Tần Nhạc cũng không "cứng" nổi.
"Ngươi hạ độc thủ với ta!" Tần Nhạc tức giận nhìn Tô Minh Châu, đột nhiên nhớ tới những chén canh mình đã uống.
"Vương gia, người đừng đổ oan cho ta." Tô Minh Châu nói: "Ta là Vương phi của người, sao có thể hạ độc người được? Hơn nữa... Nếu không phải như thế thì sao người lại cho Duệ vương vào hậu viện của Vinh Vương phủ?"
Rốt cuộc Tần Nhạc cũng không khống chế được nữa, vươn tay ra muốn đánh Tô Minh Châu, Tô Minh Châu đã sớm có chuẩn bị nên liền trốn ra sau lưng Tề vương.
Thật ra Tần Diệu cũng muốn ra tay, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc lời của Tô Minh Châu nói thì lại nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cũng hơi đồng tình với Tần Nhạc.
Có lẽ Tần Nhạc thật sự bị Tô Minh Châu hạ dược! Quả đúng là độc nhất lòng dạ nữ nhân!
"Tất cả im lặng cho ta!" Vĩnh Thành Đế hô lên một tiếng, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, còn muốn ói ra máu nữa.
Sao ông ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ, vốn cho rằng sẽ rửa sạch tội cho Tần Diệu, đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Tô Minh Châu thật sự không phải thứ gì tốt!
Lúc Vĩnh Thành Đế càng chán ghét Tô Minh Châu thì Tô Minh Châu lại cười với Tần Nhạc, rồi nói: "Hoàng Thượng, Tần Nhạc làm rất nhiều chuyện lòng lang dạ thú, dân nữ là Vương phi của hắn, bây giờ vì đại nghĩa diệt thân, còn có chuyện khác muốn nói!"
Tần Nhạc cũng muốn hộc máu.
Ánh mắt Tần Diệu nhìn Tô Minh Châu đầy phức tạp, Tô Minh Châu hại hắn, hắn rất tức giận, nhưng Tô Minh Châu lại dồn ép Tần Nhạc như vậy, hắn cũng thấy hơi... vui vẻ.
Lúc này hắn lại có chút chờ mong những chuyện xảy ra tiếp theo.
Tần Nhạc biết Tô Minh Châu đang ép mình.
Lúc trước hắn còn có chút chần chờ, chần chờ xem có nên nói ra chuyện Tần Diệu làm hay không, nhưng lúc này chút chần chờ đó đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Nếu hắn không kéo Tần Diệu xuống nước thì sợ là ngày mai khắp Kinh thành sẽ đồn đãi về hắn!
"Phụ hoàng!" Tần Nhạc đột nhiên quỳ xuống đất.
"Ngươi là tên khốn!" Vĩnh Thành Đế cầm một vật trang trí ở bên cạnh ném về phía Tần Nhạc, kết quả vật đó hoàn toàn không bị ném tới chỗ Tần Nhạc mà lại rơi xuống ngay bên cạnh chân ông ta, thiếu chút nữa là trúng chân rồi.
Tần Nhạc thấy cảnh tượng như vậy thì cũng biết có lẽ Vĩnh Thành Đế không chịu nổi nữa rồi.
Vì sao hắn không sớm phát hiện ra điều này chứ? Nếu hắn sớm biết tình trạng thân thể của Vĩnh Thành Đế thì cũng sẽ biết Thanh Vân đạo trưởng là người của Tiêu Quý phi, rồi sau đó mật báo với Vĩnh Thành Đế, nói không chừng bây giờ đã là Thái tử.
"Phụ hoàng, ngài phải bảo trọng thân thể, đừng để yêu phi và yêu đạo hại!" Tần Nhạc hô một tiếng: "Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng chính là người của Tiêu Quý phi, hắn động tay động chân vào tiên đan, muốn đoạt mạng của ngài, phụ hoàng!"
Lúc trước Tô Minh Châu dính líu đến Tần Diệu, tuy rằng Tiêu Quý phi tức giận nhưng cũng cảm thấy chuyện này không lớn.
Chung quy là vì... Vĩnh Thành Đế cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mà bà đã kêu Thanh Vân đạo trưởng nói Vĩnh Thành Đế viết chiếu thư truyền ngôi cho Tần Diệu.
Chỉ cần Tần Diệu có thể đăng cơ thì chút chuyện phong lưu này cũng chẳng là gì, nhiều lắm thì bị người ta nói vài câu, trong lịch sử, những Hoàng đế chiếm đoạt con dâu tiến cung cũng không vì vậy mà mất ngôi, không phải sao?
Kết quả... Tần Nhạc nói cái gì?
"Ngươi nói cái gì?" Ngay cả Vĩnh Thành Đế cũng phản ứng không kịp.
"Phụ hoàng, Thanh Vân đạo trưởng vốn chính là người mà Tiêu Quý phi bồi dưỡng để hại người, mấy viên tiên đan linh dược kia cũng đều là gạt người! Lúc trước ta còn nghe Tần Diệu vụng trộm nói với thuộc hạ là không bao lâu nữa phụ hoàng sẽ biến mất, đến lúc đó thiên hạ này chính là của hắn!"
Yết hầu của Vĩnh Thành Đế đã sớm có một ngụm máu nghẹn ở đó nên lập tức phun ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc