Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 26

Tác giả: Quyết Tuyệt

Lại một năm nữa
Tuy đã biết trước chuyện người Nhung xâm lấn nhưng rốt cuộc sức chiến đấu của binh lính Đại Tần vẫn không thể so được với người Nhung, cho nên cái gọi là tin thắng trận, thật ra trong đó vẫn dính đầy máu và nước mắt của binh lính Đại Tần.
Dù là như vậy, nó vẫn là tin chiến thắng.
Khi tin chiến thắng truyền tới kinh thành, bá tánh kinh thành lập tức cao hứng không thôi. Trước đó ở kinh thành có không ít người oán trách Thái Bình đạo nhân, nhưng hiện tại những người này không còn một chút bất mãn nào với Thái Bình đạo nhân cả, thật ra tất cả bọn họ còn rất sùng bái là đằng khác.
Thì ra Thái Bình đạo nhân đã sớm cho người truyền tin đến biên cương, trước đó bọn họ thật sự đã trách lầm vị Thái Bình đạo nhân này.
Hiện giờ ở kinh thành có hai vị đạo sĩ vô cùng nổi danh, một người là Thanh Vân đạo trưởng, người còn lại chính là Thái Bình đạo nhân. Đối với người trước, rất nhiều người mắng hắn là yêu đạo, cực kỳ bất mãn với hắn, nhưng người sau… Hiện giờ, tất cả mọi người cảm thấy Thái Bình đạo nhân này hẳn là một cao nhân đắc đạo.
Vốn dĩ Vĩnh Thành Đế đang dùng đan dược, phát hiện thân thể mình trở nên rất cường tráng, thậm chí còn có thể lâm hạnh nữ tử hậu cung, vì vậy mà ông muốn phong Thanh Vân đạo trưởng làm quốc sư, nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một Thái Bình đạo nhân làm Vĩnh Thành Đế chần chừ. Ông cảm thấy bản lĩnh của Thanh Vân đạo trưởng kém hơn Thái Bình đạo nhân, nếu đã như thế ông lại phong Thanh Vân đạo trưởng làm quốc sư, có thể vì vậy mà khiến Thái Bình đạo nhân bất mãn với mình hay không?
Vì suy nghĩ này mà Vĩnh Thành Đế tạm gác ý định ban đầu của mình qua một bên.
-----
Bởi vì lò lửa ở phòng luyện đan ngày đêm không tắt, cho dù bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương thì nơi này vẫn luôn ấm áp như mùa xuân.
Vĩnh Thành Đế vẫn luôn là người mùa hè sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, rất khó hầu hạ. Hiện giờ ông dứt khoát ở trong phòng luyện đan cả ngày, không hề ra khỏi cửa. Ngửi được mùi hương nồng đậm của đan hương, ông luôn có loại cảm giác như mình đã thoát tục thành tiên.
Vì Vĩnh Thành Đế ở phòng luyện đan ấm áp nên mỗi ngày đều chỉ mặc áo choàng mỏng manh, mà lúc này, rét lạnh đã thổi quét toàn bộ kinh thành.
Hầu như ở kinh thành này năm sau lạnh hơn năm trước, mà năm nay đặc biệt lạnh hơn rất nhiều.
Với kiểu thời tiết rét lạnh như vậy, đầu tiên là đông lạnh một vài người, sau lại có trận tuyết lớn không ngừng rơi xuống, toàn bộ kinh thành tràn ngập trong màn tuyết trắng xóa, trở thành một kiểu thiên tai.
Hiện giờ những ngôi nhà được dựng từ gỗ hoặc bùn đất cũng được xem như vững chắc, nhưng nóc nhà……
Với những gia đình giàu có thì cây kèo trên nóc nhà được chống đỡ bởi những khối gỗ to, lại đắp mái ngói lên, rất vững chắc nên không dễ bị hư hao. Nhưng những nóc nhà của bá tánh khác, có không ít nhà được lợp bằng cỏ tranh phơi khô, thậm chí có vài nhà, cây kèo là khối gỗ đã được dùng hơn trăm năm qua, cũng không có tiền để thay mới. Bình thường chẳng qua chỉ chịu vài cơn mưa hay gió nên cũng không sao, nhưng hiện tại gặp phải trận tuyết lớn. Từng mảng tuyết chồng chất trên nóc nhà, có vài nóc nhà không đủ vững chắc nên đã sụp luôn cả ngôi nhà.
Tần Dục đã sớm biết chuyện này, thậm chí đã dùng thân phận của Thái Bình đạo nhân để tiên đoán, chỉ là tuy việc này cũng truyền theo tin đại thắng ở Tây Bắc, mọi người cũng đều biết nhưng không có bao nhiêu người để tâm đến việc này.
Không phải chỉ là tuyết rơi nhiều hơn một chút thôi sao? Có năm nào mà tuyết không rơi đâu chứ, dự trữ thêm một ít củi lửa là được rồi!
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, kết quả, nhà của bọn họ đều bị sập.
Ngay sau đó, trong kinh thành có rất nhiều bá tánh trôi dạt khắp nơi, may mắn là ít nhiều gì mọi người cũng đã chuẩn bị, dự trữ đủ củi lửa nên không bị lạnh đến mức đông ૮ɦếƭ người được.
Với kết quả này, Tần Dục tương đối hài lòng, dù sao thì ở kiếp trước, đừng nói là bá tánh bình thường, mà ngay cả những cử nhân lên kinh thành đi thi cũng có người bị đông đến ૮ɦếƭ kia kìa.
-----
Ở Vạn Thư Lâu.
Hà Diệp Đồng và những học sinh gia cảnh bần hàn như hắn đang nhìn ra sân tuyết dày đến đầu gối ngoài kia, trong lòng thổn thức không thôi.
Thật lòng bọn họ nên cảm tạ Đoan Vương điện hạ một chút, nếu như không có Đoan Vương thành lập Vạn Thư Lâu thu nhận bọn họ, thì không biết hiện tại cuộc sống của bọn họ khốn khổ thế nào.
Thật sự là thời tiết quá lạnh, có đến một phần ba số công tử nhà giàu đến thuê phòng ở Vạn Thư Lâu đã rời đi. Nhóm người rời đi này phần lớn đều là nhân sĩ trong kinh thành, sau khi bọn họ vào thành có thể thoải mái hơn ở đây nên quyết định rời khỏi Vạn Thư Lâu.
Mà những cử nhân có gia cảnh khá từ nơi khác đến kinh thành dự thi thì đều ở lại, hiện giờ trời lạnh như vậy, lúc này mà bọn họ rời đi cũng chưa chắc đã tìm được nơi nào tốt hơn nơi này.
Sau khi Tần Dục đã xác định sinh hoạt của nhóm cử nhân này không có vấn gì, hắn chuyển sang làm chuyện khác, chẳng hạn như bố thí cháo.
Đây là vì mua chuộc lòng người, cũng là hắn muốn cầu phúc cho mình. Đương nhiên, ngoại trừ việc bố thí cháo ra, Tần Dục cũng làm chuyện khác, chẳng hạn như xem sổ sách.
Năm nay hắn đã dự trữ một lượng lớn than củi, sau đó lại truyền tin thiên tai đại tuyết ra ngoài, lập tức kiếm được một khoản lời. Cùng lúc đó, hắn cho người đưa lương thực đến Tây Bắc để bán với giá cao.
Tuy nói người Nhung và Đại Tần đã kết mối thù một mất một còn, nhưng thật ra giữa hai bên vẫn làm một vài giao dịch.
Năm nay thời tiết thật sự quá lạnh, vô số dê bò của người Nhung bị lạnh ૮ɦếƭ, giá cả da thú [*] sụt, Tần Dục cử người ở đó thu mua rất nhiều da thú mang đến kinh thành, sang tay lại kiếm một khoản lời kha khá.
[*] Da lông của những con vật như dê, cừu.... dùng để may áo chống rét.
Số bạc trong tay Tần Dục đã càng ngày càng nhiều, nhưng hắn chi tiêu vẫn rất tiết kiệm, chẳng hạn như việc ngủ nghỉ, hắn vẫn ngủ trên chiếc giường gỗ chạm hoa, sau đó sai người đốt một vài chậu than đặt xung quanh để sưởi ấm, ở Vạn Thư Lâu thì xây giường sưởi trong phòng, để có thể ấm áp thêm một chút nên xây phòng ốc rất nhỏ.
Nhà ở như vậy vô cùng ấm áp, Tần Dục sai người chuyển bồn tắm lớn vào trong phòng, dứt khoát ngâm mình trong phòng luôn. Sau khi ngâm một canh giờ, để thái giám giúp mình mặc quần áo xong, Tần Dục liền lên giường đất, khoanh chân ngồi đó.
Mà lúc này Lục Di Ninh đang nướng khoai lang.
Đã nướng một lúc lâu nên khoai lang vừa thơm vừa mềm, Lục Di Ninh mắt thấy khoai lang nướng đã chín, liền đưa cho Tần Dục một củ.
Tần Dục đưa tay nhận lấy, không ngờ khoai lang quá nóng khiến hắn cầm không chắc, sau đó củ khoai lang kia rơi trên đùi hắn.
“Khoai lang này thật nóng, chân ta sắp bị bỏng luôn rồi.” Cảm giác được trên đùi mình có hơi đau, Tần Dục nói, sau đó vẻ mặt liền cứng lại.
Sau khi chân hắn bị củ khoai nóng rơi trúng, thế nhưng hắn cảm thấy có hơi đau.
Trước đó chân Tần Dục vẫn không có cảm giác, tuy rằng hắn cảm nhận được Lục Di Ninh truyền một luồng nhiệt vào trong thân thể hắn, cũng tận mắt nhìn thấy chân mình không những không hề héo rút mà ngược lại còn có thịt hơn một chút, nhưng trước đó trên đùi hắn vẫn không có cảm giác.
Nhưng hiện tại chân hắn đã biết đau!
Tần Dục vuốt ve chân mình, đôi tay run run, có chút kích động không thể kiềm chế được.
“Ngươi yên tâm, ngươi sẽ khá lên thôi.” Lục Di Ninh vỗ иgự¢ cam đoan.
“Đúng vậy, ta sẽ khá lên.” Tần Dục cười cười, đột nhiên cao giọng gọi Thọ Hỉ để hắn đem ít rượu tới đây.
Suy nghĩ cho thân thể của mình nên Tần Dục vẫn luôn không uống rượu, đời này số lần hắn uống rượu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cũng không thích uống rượu. Nhưng lúc này hắn lại vô cớ muốn uống chút.
Tần Dục muốn uống rượu, nhưng Thọ Hỉ cũng không dám đem rượu mạnh đến cho hắn, cuối cùng chỉ đem một ít rượu gạo lại đây.
Rượu gạo có nồng độ thấp, có uống cũng không dễ dàng ảnh hưởng đến thân thể, thực thích hợp để Tần Dục uống. Nhận được rượu, Tần Dục liền rót cho mình một ly, chậm rãi uống.
Lục Di Ninh ăn một củ khoai lang, có hơi khát, nhìn thấy Tần Dục đang uống “nước” nên cũng tự rót cho mình một ly.
Cái này…… Hình như không phải nước, cũng không phải thuốc…… Lục Di Ninh dùng cái mũi ngửi ngửi hương vị của ly rượu trước mặt mình, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cho dù là rượu gạo thì cũng là rượu, hương vị cũng không dễ uống, Lục Di Ninh lập tức nhíu nhíu mày, khiến Tần Dục nhịn không được cười khẽ. Thấy Tần Dục chê cười mình, Lục Di Ninh lại rót thêm một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trước đó đã uống một ly, hiện tại lại uống cũng không cảm thấy khó uống như vừa rồi, thậm chí Lục Di Ninh còn cảm thấy khá ngon, dứt khoát lại rót thêm cho mình một ly nữa.
Sau khi Tần Dục biết Lục Di Ninh bởi vì tu luyện nên thân thể đặc biệt khỏe thì không ngăn cấm nàng ăn uống thứ gì nữa, lúc này cũng không có cấm nàng uống rượu. Vì thế, Lục Di Ninh uống hết ly này đến ly khác, thoáng cái đã uống hơn nửa bầu rượu.
“Rượu không thể uống nhiều, sẽ say.” Tần Dục nói rồi ςướק lấy bầu rượu trên tay Lục Di Ninh.
“À.” Lục Di Ninh dùng sức gật đầu.
“Chúng ta ngủ đi thôi.” Tần Dục nói, thời gian không còn sớm, cũng đến giờ ngủ rồi.
“Ta có hơi nóng, ta muốn đi ra bên ngoài.” Lục Di Ninh đột nhiên nói.
Uống rượu xong trên người sẽ có chút ấm áp, nhưng cũng không đến mức nóng…… Tần Dục hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì Lục Di Ninh đã bất ngờ chạy ra ngoài.
“Người đâu!” Tần Dục kêu một tiếng, thuận tiện phủ thêm áo choàng cho mình, ngăn trở cơn gió lạnh ùa vào sau khi Lục Di Ninh mở cửa.
Bên ngoài lập tức có người đi vào, Tần Dục vội hỏi: “Vương phi đâu?”
“Hồi Vương gia, Vương phi đang đứng ở trong sân.” Người tới trả lời.
Biết Lục Di Ninh không đi loạn, Tần Dục không còn nóng nảy như vừa rồi, hắn sai người mặc thêm cho mình áo lông thật dày, áo dài đến đầu gối, sau đó liền cho người đẩy mình ra ngoài.
Hiện tại là mùa đông, trên người Lục Di Ninh ngoại trừ bộ trung y còn khoác thêm một cái áo choàng, nhưng dù vậy thì nàng mặc cũng quá ít.
“Di Ninh, trở về thôi.” Tần Dục nói.
“Không về, ta muốn đứng ở chỗ này.” Lục Di Ninh nói, nàng luôn luôn nghe lời mà lần này lại kiên trì theo ý mình.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, trạng thái mờ hồ, đây là…… Uống say rồi?
Chỉ nửa bầu rượu gạo đã say? Tửu lượng này……
Tần Dục không còn lời nào để nói, nhưng vẫn kêu người đẩy mình đến bên cạnh Lục Di Ninh: “Chúng ta cùng ngắm tuyết một lúc rồi vào ngủ.”
“Được.” Lục Di Ninh gật đầu.
Tần Dục nói muốn ngắm tuyết, mới đầu bất quá là nói bâng quơ mà thôi, nhưng khi nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, hắn có chút thích thú với cảnh sắc này.
Hôm nay ánh trăng thật đẹp, trên nóc nhà tuyết rơi trắng xóa, cây cối trong viện đều bị tuyết trắng phủ lấy cành, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp.
“Trước kia khi tuyết rơi, ta rất thích ở trên nóc nhà ngắm cảnh tuyết.” Tần Dục nói, thời điểm hồn phách của hắn không thể đầu thai mà phiêu lãng ở kinh thành, thường đứng ở trên nóc nhà nhìn xuống toàn bộ thế giới, đáng tiếc hiện tại ngay cả đứng dậy cũng không thể.
“Ta đưa ngươi đi lên!” Lục Di Ninh đột nhiên nói, sau đó ôm chặt Tần Dục từ trên xe lăn đứng lên.
Đột nhiên bị Lục Di Ninh bế lên khiến Tần Dục quá bất ngờ, đến tận lúc này tinh thần vẫn chưa phục hồi lại.
Hắn đường đường là một đại nam nhân, lại bị chính thê tử của mình dễ dàng ôm lên như hài tử...
Chuyện này không tính là gì, đáng ngạc nhiên hơn là sau khi ôm Tần Dục, Lục Di Ninh vác hắn trên vai, vừa vác vừa leo tường.
Trước đây khi nhìn thấy cảnh Lục Di Ninh vác Chiêu Dương leo qua tường rào một cách dễ dàng, hắn không ngờ rằng có một ngày chính bản thân cũng sẽ trải qua việc này.
Bị vác lên khiến Tần Dục lộ ra nét mặt dị thường rối rắm, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều vì chỉ một lúc sau Lục Di Ninh đã đưa hắn lên trên nóc nhà.
Trên nóc nhà tràn đầy tuyết đọng, Lục Di Ninh sơ ý sảy chân trượt ngã, cả người đập xuống mái nhà.
Nàng chống tay lên mái ngói để ổn định thân thể, một tiếng "Ầm" vang lên, chắc chắn cú ngã vừa rồi rất mạnh nhưng ngay cả một cái nhíu mày nàng cũng không để lộ, chỉ một lòng che chở cho Tần Dục.
"Di Ninh..." Tần Dục giật mình.
"Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ không để ngươi bị ngã." Lục Di Ninh vừa nói vừa xem xét tình trạng mái nhà, nàng ϲởí áօ ngoài của mình trải lên trên bề mặt ngói rồi mới cẩn thận đỡ Tần Dục ngồi xuống.
Tần Dục: "..."
Hắn vốn mặc kín mít, Vương phi lại chỉ mang vài lớp áo mỏng, bây giờ nàng còn thản nhiên đem áo ngoài làm thành đệm cho hắn ngồi, điều này... Tần Dục cảm thấy rất kỳ quái.
Hạ nhân làm việc trong sân cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Bọn họ đi theo Tần Dục và Lục Di Ninh đã một thời gian, cũng biết một số điểm đặc biệt của Lục Di Ninh, nhưng thấy Vương phi dễ dàng khiêng Vương gia lên nóc nhà như vậy thì bọn họ vẫn vô cùng kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi).
Giờ phút này người có kiến thức rộng rãi như Thọ Hỉ cũng đang phát ngốc.
"Mau đem áo choàng của Vương phi tới đây." Cuối cùng Tần Dục vẫn là người đầu tiên có phản ứng.
Thọ Hỉ thấy Tần Dục hết sức bình tĩnh, khuôn mặt không biểu cảm bất động như núi thì càng thêm bội phục Vương gia nhà mình.
Thật sự là hắn đã nhìn thấy một việc quá mức kinh ngạc, tại sao Vương phi lại lợi hại như vậy? Vương gia nhà hắn còn là vị Thái Bình đạo nhân thần bí cơ đấy!
Thọ Hỉ không chỉ mang áo choàng của Lục Di Ninh tới mà còn đem theo một tấm thảm da gấu rất dày -- Y phục Vương phi lót dưới người Vương gia quá mỏng, đổi thành tấm da gấu dày dặn sẽ tốt hơn.
Thọ Hỉ nhìn độ cao mái nhà rồi đem đồ giao cho thủ lĩnh thị vệ là Triệu Nam đưa lên, Triệu Nam đặt áo choàng và thảm da gấu trên vai, sau nhanh chóng nhảy lên tường.
Kết quả... Vì để phòng trộm nên tường rào được xây rất cao, nhất thời Triệu Nam không nhảy lên được.
Hắn là một đại nam nhân võ công không tệ, vậy mà thua kém Vương phi...
"Ngươi ném lên đây." Tần Dục thở dài.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam chỉ có thể ném quần áo lên.
Lục Di Ninh duỗi tay tiếp được tấm da gấu, trải lên trên nóc nhà rồi đỡ Tần Dục ngồi xuống, sau đó mới khoác áo choàng lên người mình.
"Có muốn Thọ Hỉ lấy thêm y phục lên đây không?" Tần Dục hỏi, áo choàng có thể chắn gió nhưng lúc này trên người Lục Di Ninh chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh bên trong, hắn thấy vậy vẫn không đủ.
"Không cần, ta không sợ lạnh." Lục Di Ninh nói: "Ngươi lạnh không?"
"Hơi lạnh." Tần Dục đáp. Trên nóc nhà rất lạnh nhưng phong cảnh không tồi.
"Ta đã quên cơ thể ngươi không khỏe..." Lục Di Ninh giữ chặt tay Tần Dục, sau đó Tần Dục lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt tiến vào thân thể mình, xua tan đi khí lạnh vốn có.
Có luồng nhiệt này khiến hắn không cảm thấy lạnh nữa.
Trước đây Tần Dục không có tâm tư nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ trong đầu bỗng dưng nổi lên một ý nghĩ -- bản thân hắn... Có thể luyện được nội công như vậy không?
Ý nghĩ này vừa mới dâng lên thì ngay sau đó đã bị Tần Dục gạt bỏ.
Hắn biết mình không thể tu luyện được.
Chân hắn kinh mạch không thông thì sao có thể tu luyện được loại công pháp tuyệt diệu như vậy?
Bỏ đi tâm tư này, Tần Dục bắt đầu thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng hắn chỉ vừa mới ngắm nhìn trong chốc lát đã phải dừng lại.
Trên bả vai bị đè rất nặng, hắn nhìn qua thì phát hiện Lục Di Ninh đã ngủ rồi.
Lục Di Ninh ngủ rồi, vậy hắn đi xuống bằng cách nào?
Cuối cùng Tần Dục vẫn phải đánh thức Lục Di Ninh để nàng đưa xuống, đồng thời hạ lệnh cho thuộc hạ giữ kín miệng không đem chuyện của Lục Di Ninh lộ ra bên ngoài.
Lục Di Ninh vừa lên giường liền ngủ, Tần Dục cầm tay nàng, chân mày hơi nhăn lại.
Hắn... Phải làm thế nào để che lấp sự đặc biệt của Lục Di Ninh?
Sau khi Lục Di Ninh say rượu, không biết vì sao lại trở nên cực kỳ thích uống, nhưng Tần Dục biết không thể cho nàng uống rượu.
Lục Di Ninh không tìm thấy rượu đành phải từ bỏ, qua mấy ngày thì không nhớ đến nữa, xem như đã hoàn toàn quên rượu.
Khi những trận tuyết lớn không còn nhiều nữa thì cũng là lúc tết đến.
Đây là lần thứ hai Tần Dục đón tết kể từ khi sống lại.
Tết năm trước Tần Dục rất được lòng thánh thượng, trước mặt Vĩnh Thành Đế luôn là người được yêu thích nhất, nhưng năm nay...
Vĩnh Thành Đế hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy Tần Dục, tết năm nay không cho Tần Dục tiến cung, vì thế một Vương gia ở tại Kinh thành như hắn mà cơ hội tiến cung tham gia Trừ tịch[1] yến cũng không có.
[1] Trừ tịch: đêm giao thừa
Điều may mắn là Vĩnh Thành Đế không muốn thấy Tần Dục nhưng không chán ghét hắn, trong lòng áy náy nên đã ban thưởng rất nhiều thứ.
Hiện nay vì luyện đan nên Vĩnh Thành Đế rất thiếu tiền, những thứ ban thưởng cho Tần Dục dĩ nhiên không phải vàng bạc châu báu mà chỉ là vài món đồ cổ.
Tất cả đều không đổi thành tiền được... Tần Dục có chút mất mát đem đồ vật đặt ở một bên rồi chuẩn bị đón tết cùng Lục Di Ninh.
Lễ trừ tịch này, Tần Dục và Lục Di Ninh ngồi trên giường đất dùng bếp lò nấu sủi cảo.
Để bếp lò lửa cháy rừng rực (biểu thị cho sự thịnh vượng), Tần Dục cho người bỏ thêm rất nhiều củi, có lẽ là thêm quá nhiều khiến cho giường đất càng ngày càng nóng... Cuối cùng không có cách nào ngồi tiếp.
Tuy nhiên hương vị sủi cảo rất ngon.
Tần Dục cảm thấy năm nay là quãng thời gian hắn được thoải mái nhất, dù sao ở trong cung có rất nhiều người, kẻ tới người đi sẽ không tránh khỏi gặp chuyện rắc rối phiền lòng, lúc này, Chiêu Dương gửi tin than phiền với hắn.
Chiêu Dương vào cung thăm Triệu Hoàng hậu, ở lại đó hai ngày, kết quả ở trong cung không những ăn không ngon mà ngủ cũng không yên.
Dĩ nhiên, mấy vị Quý nhân trong cung dù có ngày ngày gây chuyện đấu đá với nhau thì cuộc sống vẫn trôi qua rất tốt, mấy chuyện đói khổ linh tinh như cơm không đủ no, áo không đủ ấm thì không bao giờ phải nghĩ tới.
Thế nhưng dân chúng ở Trung Nguyên không giống vậy.
Bởi vì nạn hạn hán nên thu hoạch hoa màu ở Hà Tây năm nay rất kém, lương thương[2] còn không chịu bán lương thực...
[2]Lương thương: người buôn bán thóc, gạo
May mắn là vị khâm sai đại thần mới đến vẫn luôn nhận người đào đắp mương máng, chỉ cần đi làm việc thì có thể đổi lấy lương thực khiến cho bọn họ giữ được mạng sống.
Một năm này, hầu hết dân chúng Hà Tây đều vô cùng cực khổ nhưng vẫn còn chịu đựng được.
Tần Dục và Lục Di Ninh không thức suốt đêm đón giao thừa nên sáng mùng một tỉnh dậy từ rất sớm, sau đó liền sai người đi đốt pháo.
Đêm giao thừa phải đốt pháo, sáng mùng một tháng giêng cũng phải đốt, ở Đại Tần có rất nhiều người quan niệm rằng vào sáng ngày mùng một tháng giêng, nếu đốt pháo càng sớm thì cả nhà càng thêm thịnh vượng.
Vì vậy mà trời vừa tờ mờ sáng thì đã có rất nhiều người đi đốt pháo.
Tối qua, nhóm thư sinh ở Vạn Thư Lâu cùng nhau đón chào năm mới, cùng ăn sủi cảo, vốn hôm nay định dậy muộn một chút nhưng không nghĩ tới sáng sớm đã bị tiếng pháo nổ đánh thức.
Tuy nhiên bọn họ không tức giận.
Vì đi thi nên bọn họ chỉ có một mình ở Kinh thành, phần lớn thời gian đều cảm thấy cô đơn vắng vẻ, vào thời điểm đón tết thế này, họ chỉ ước được nghe thật nhiều tiếng pháo nổ để cảm thụ không khí đón mừng năm mới rộn ràng náo nhiệt.
Lục Di Ninh vô cùng thích thú việc đốt pháo, đốt hết dây này đến dây khác, chỉ trong chốc lát, tất cả chỗ pháo Thọ Hỉ mang đến đều đốt hết.
"Hết rồi." Lục Di Ninh mong đợi nhìn về phía Tần Dục, ánh mắt có chút đáng thương.
"Lần sau ta lại mua cho nàng." Tần Dục nói.
"Ừ." Lục Di Ninh gật đầu.
Trải qua đêm trừ tịch, ngày hôm sau tiết trời quang đãng hơn, tuy vẫn rất lạnh nhưng tuyết đọng đã tan bớt, để lộ ra mặt đất bị tuyết phủ từ lâu.
Thư sinh trong Vạn Thư Lâu càng thêm chăm chỉ đọc sách -- thi hội tổ chức vào tháng ba, cách lúc này chỉ còn ba tháng, vì thế bọn họ đều dốc lòng ôn luyện.
Những ngày đầu năm mới ở Kinh thành diễn ra rất nhiều hoạt động, Tần Dục cũng có thời gian xem người khác làm trò.
Chắc là do hắn không còn được như trước nên hiện giờ, Tần Diệu rất được Vĩnh Thành Đế yêu thích, mà Tần Nhạc cũng có dã tâm đối với ngôi vị Hoàng đế nên thấy cảnh Tần Diệu có thể trở thành Thái Tử thì đã nghĩ mọi cách để đâm sau lưng Tần Diệu.
Trước nay Tần Diệu luôn khoe khoang, phô trương thanh thế nên đắc tội không ít người, vì thế Tần Nhạc rất dễ dàng gây phiền toái cho hắn.
Đại thần trong triều trừ bỏ những người đã bị Tần Diệu lôi kéo từ trước thì số còn lại đều không thích Tần Diệu, hiện nay người dưới trướng Tần Diệu liên tiếp xảy ra chuyện, bản thân hắn cũng làm sai nhiều việc nên càng có nhiều người không ưa hắn.
Chỉ là Vĩnh Thành Đế hoàn toàn không coi những chuyện này ra gì.
Hiện giờ ông chỉ lo luyện đan, không quan tâm triều chính nên không biết những việc Tần Diệu gây ra.
"Mẫu phi, mấy tên quan đó thật đáng ghét, cả ngày chỉ tìm cách chống lại ta!" Tần Diệu tìm được Tiêu Quý Phi, nhịn không được cất tiếng oán hận.
Gần đây Vĩnh Thành Đế giao cho hắn xử lý tất cả sự vụ trong triều, kết quả là chính sự mà trước kia Tần Dục xử lý vô cùng tốt nay đến tay hắn lại luôn xảy ra vấn đề.
Chuyện này chắc chắn là do mấy tên quan lại kia cố tình gây phiền toái cho hắn nên mới thành ra như vậy!
"Yên tâm đi, sớm hay muộn cũng sẽ thu thập được bọn họ, chỉ là hiện nay con phải nhẫn nhịn một chút." Tiêu Quý Phi nói.
"Mẫu phi, còn phải chịu đựng bao lâu?" Tần Diệu lại hỏi.
"Không lâu đâu." Tiêu Quý Phi nói. Hiện nay bà rất được sủng ái, đây là một chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.
Kể từ khi được sủng ái, ngày nào Vĩnh Thành Đế cũng muốn bà bầu bạn bên người, còn thưởng cho bà một ít đan dược.
Những người khác cảm thấy đan dược là thứ tốt nên có thể vô cùng phấn khởi mà ăn, nhưng bà biết rất rõ đây chính là thứ thuốc độc đoạt mạng người.
Bà còn muốn làm Hoàng Thái Hậu để hưởng hết vinh hoa phú quý, bà không muốn ૮ɦếƭ sớm, cho nên...
Sợ nhi tử để lộ chuyện này nên Tiêu Quý Phi không nói gì, chỉ dừng một chút sau đó liền đuổi người đi.
Nếu trước kia không bị thất sủng thì có lẽ bà sẽ làm mọi việc cẩn thận hơn, đợi thêm một thời gian nữa mới hành động, nhưng mà bây giờ thì không thể chờ đợi thêm được.
Bà sợ có một ngày Vĩnh Thành Đế lại chán ghét rồi vứt bỏ bà hoặc nhi tử của bà.
Bên kia, Vĩnh Thành Đế ho khan dữ dội, sau đó khạc ra một 乃úng máu tươi, màu máu đỏ sậm có chút bất thường.
"Sao lại thế này?" Vĩnh Thành Đế sống từng ấy năm, số lần ho ra máu có thể đếm được trên đầu ngón tay, thấy vết máu như vậy đã bị dọa sợ, lập tức nổi lên nghi ngờ chất vấn Thanh Vân đạo trưởng.
"Bệ hạ, xin ngài cứ yên tâm, đây chỉ là mấy thứ dơ bẩn trong cơ thể bị đẩy ra ngoài mà thôi." Thanh Vân đạo trưởng lập tức nói, "Bệ hạ, thân thể người sẽ bị suy yếu một thời gian ngắn, tuy nhiên chỉ cần chờ những thứ dơ bẩn bị đẩy ra hết là có thể đạt được tiên thể, trường sinh bất lão."
Vĩnh Thành Đế thổ huyết chưa được bao lâu Tần Dục đã biết, sau khi biết thì trong lòng cả kinh.
Lần này mẫu tử Tiêu Quý Phi động thủ sớm hơn so với đời trước rất nhiều, thân thể Vĩnh Thành Đế cũng suy yếu nhanh hơn đời trước.
Trong lòng Tần Dục đột nhiên có chút buồn. Cả đời Vĩnh Thành Đế chưa bao giờ được tiêu sái tự tại, sợ là cũng chưa bao giờ nghĩ đến cuối cùng sẽ ૮ɦếƭ trong tay nữ nhân mình sủng ái nhất.
Năm mới, Tần Dục chưa từng rời khỏi Vạn Thư Lâu nửa bước, cho đến mười lăm tháng giêng.
Lục Di Ninh có ấn tượng sâu sắc với hội Nguyên Tiêu lần đó, lần này vẫn muốn đi xem đèn Ⱡồ₦g. Tần Dục liền dẫn Lục Di Ninh đi ngắm hội Nguyên Tiêu ở Kinh Thành, cùng nhau ngắm đèn Ⱡồ₦g.
Chuyện này hắn đã nói trước với Vĩnh Thành đế, Vĩnh Thành Đế cũng không ngăn cản.
Hội đèn Ⱡồ₦g lần này, Tần Dục vẫn ngồi trong kiệu như trước, nhưng Lục Di Ninh lại không mặc nữ trang mà cải trang thành nam nhân, khoác một cái áo choàng đen dày.
Do thời tiết hiện tại rất lạnh, Tần Dục muốn cho Lục Di Ninh chơi thật vui vẻ, cũng là vì...
Một chút tâm tư riêng, Tần Dục không muốn để người khác thấy được bề ngoài của Lục Di Ninh, càng không hy vọng chuyện lần trước có người chạy đến ve vãn Lục Di Ninh tái diễn lần nữa.
Lục Di Ninh của một năm trước trông nhỏ tuổi hơn so với hiện tại rất nhiều, rất dễ bị người khác hiểu nhầm là tiểu cô nương chưa lập gia đình. Nhưng hiện tại dung mạo mỹ lệ của Lục Di Ninh đã hoàn toàn lộ rõ, tuyệt đối có thể thu hút vô số ánh mắt.
Lục Di Ninh cũng không biết suy nghĩ này của Tần Dục, còn rất hài lòng với cách cải trang của mình, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thời tiết thật sự rất lạnh, trên đường cái có rất nhiều người ăn mặc giống nàng.
Nhưng nàng cảm thấy có chút nóng.
Lục Di Ninh rất sợ nóng, Tần Dục lại sợ lạnh. Nói cách khác là sợ bị lạnh cóng.
Cảm giác trước khi ૮ɦếƭ vừa lạnh lại đói thật sự rất không dễ chịu, huống chi lạnh quá thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể của hắn.
Vất vả lắm chân của hắn mới có cảm giác, không thể vì bị lạnh mà trở lại như cũ.
Trong lòng nghĩ thế nên hôm nay lúc ra cửa Tần Dục đặc biệt mặc nhiều một chút, không chỉ vậy còn phủ một kiện áo khoác dày lên chân, hai tay cũng đeo bao tay bằng da.
Dù thế nào hắn cũng không để mình chịu lạnh.
Đối với hội Nguyên tiêu, Tần Dục không thích cho lắm, cũng không muốn bị người khác vây xem nên chọn trước một ghế lô ở Phúc Mãn Lâu, định ngồi ở ghế lô trên lầu xem hội đèn Ⱡồ₦g.
Không bao lâu sau, đoàn người đã đến Phúc Mãn Lâu.
Hôm nay quá đông người, tất cả bàn ghế trong Phúc Mãn Lâu đều có người chen lấn khắp nơi. Tần Dục khẽ nhíu mày, sau đó hắn nhìn thấy Lục Di Ninh đang hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Vốn Lục Di Ninh muốn lên lầu ăn vịt nướng nhưng thấy ở họa đường có người vẽ tranh nên muốn bắt chước vẽ theo.
"Triệu Nam, ngươi sai người trông chừng Vương phi, ta lên lầu trước." Xung quanh người đến người đi, cỗ kiệu của hắn đỗ mãi trước cửa Phúc Mãn Lâu thì không tốt cho lắm, Tần Dục liền bảo Triệu Nam nói với Lục Di Ninh là hắn ở ghế lô chờ nàng, nàng có thể dẫn theo người đi xuống dưới dạo chơi, nghĩ rằng sau khi Lục Di Ninh xem vẽ tranh xong sẽ đi tìm hắn.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam lên tiếng, an bài hai người đi theo Lục Di Ninh.
Đến trước cửa Phúc Mãn Lâu, Tần Dục được thị vệ nâng xuống kiệu nhỏ, kết quả hắn còn chưa ngồi vững thì đã có người đột nhiên lao về phía hắn. Cùng lúc đó, rất nhiều tiếng pháo nổ đột ngột vang lên.
"Bảo vệ Đoan Vương!" Triệu Nam hô một tiếng, một đao chặn kẻ đang định đánh lén Tần Dục.
Thị vệ bên người Tần Dục được huấn luyện rất tốt, vốn dĩ có thể hoàn toàn bảo vệ Tần Dục không bị thương, nhưng người ở trước cửa Phúc Mãn Lâu quá nhiều.
Dân chúng xung quanh bị tiếng pháo làm kinh hãi, chạy khắp nơi, không ít người ᴆụng trúng thị vệ bên cạnh Tần Dục. Những người này thật sự vô tội, thời điểm bọn họ ᴆụng trúng nhóm thị vệ thì cũng chỉ ảnh hưởng đến việc hành động.
Nhưng có một số người ẩn núp ở đây là sát thủ!
Những người này thường canh chừng lúc họ bị va chạm sẽ động thủ.
Mới chỉ vô ý một chút liền có hai thị vệ bị thương. Đột nhiên có một phụ nhân trung niên giả vờ thất thố ngã về phía trước rồi rút dao găm lao về phía Tần Dục, Triệu Nam lập tức nhảy ra bảo vệ, cũng vì bảo hộ Tần Dục mà bị thương.
Tần Dục nhìn khắp nơi chung quanh, sắc mặt âm trầm.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi rời khỏi sẽ an toàn, nhưng những người đó... Không định buông tha hắn!
Nơi này có nhiều người như vậy, sợ là đã có người chuẩn bị chu đáo tất cả, chỉ chờ hắn xuất hiện.
Mặt sau cỗ kiệu của Tần Dục đã bị đâm nát, thị vệ của hắn cũng bị tách ra... Rút thanh kiếm treo trên xe, hắn bắt đầu đề phòng.
Đừng nhìn thân thể gầy yếu hiện tại của hắn mà coi thường, trước kia cũng từng học qua chút võ công, mấy năm nay không thể khôi phục thể lực nhưng ít nhiều cũng mài dũa được một chút kỹ xảo.
Thời điểm Tần Dục đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát thân, bên kia Lục Di Ninh đã sốt ruột.
Nàng chỉ xem người ta vẽ tranh thôi mà, sao đột nhiên lại loạn lên vậy?
Sạp vẽ tranh ở họa đường đã bị đám người thay phiên nhau dẫm nát, những người đó còn xô kéo Lục Di Ninh đi về phía xa...
Nàng không thể không đi gặp Tần Dục! Tần Dục có khả năng gặp nguy hiểm!
Quả thật Dục gặp nguy hiểm, vì né tránh công kích của người khác, hắn té xuống từ trên xe lăn.
Chút tri giác trên chân truyền đến cảm giác đau đớn, trước nay Tần Dục vẫn luôn hưởng thụ cảm giác này, nhưng hiện tại không rảnh để lo.
Hắn té trên mặt đất, chuyện này cực kì nguy hiểm. Người ta dẫm một chân lên hắn cũng đủ làm hắn mất mạng.
Mày Tần Dục nhăn lại, đang muốn lăn đến bên cạnh cỗ kiệu, đột nhiên phát hiện đám bá tánh trước mặt hắn nghiêng ngả chạy đi. Cùng lúc đó một người mặc áo choàng đen đi tới trước mặt hắn.
Đây là người mà Tần Dục quen nhất, Vương phi Lục Di Ninh của hắn.
Tần Dục đột nhiên nhớ đến chuyện hắn đã từng ૮ɦếƭ kiếp trước, trong lòng nhảy dựng.
Sao Lục Di Ninh lại lợi hại như vậy, cũng chỉ một thân một mình, nơi này lại có rất nhiều thích khách!
Tần Dục có chút sốt ruột, muốn bảo Lục Di Ninh rời đi, nhưng không đợi hắn mở miệng, Lục Di Ninh đã vung tay đẩy những người kinh hách chạy lung tung kia ra. Cùng lúc đó nàng kéo tay hắn lại, nắm rất chặt.
Lục Di Ninh có kinh nghiệm, lúc uống say từng dẫn hắn lên trên nóc nhà, nên lần này leo lên cũng không khó.
Sau khi được Lục Di Ninh kéo lên, Tần Dục biết tiếp theo sẽ xảy ra một chút... Chuyện làm người ta khi*p sợ.
Suy nghĩ của hắn rất chính xác, chuyện làm người ta kinh ngạc rất nhanh liền xảy ra... Lục Di Ninh mang theo hắn, thong thả bò lên trên, leo tới mái nhà Phúc Mãn Lâu.
Mặc kệ là thích khách hay là đám người đang tán loạn, tất cả đều ở phía dưới. Tần Dục nhìn thấy mọi thứ từ trên cao, còn có thể thấy khuôn mặt vô cùng khi*p sợ của họ.
"Ngươi không sao chứ?" Lục Di Ninh lo lắng nhìn về phía Tần Dục.
"Ta không sao." Tần Dục cười nói.
Lúc nãy thích khách công kích nhưng Tần Dục mặc rất nhiều y phục. Cho nên đám thích khách đó dùng kiếm cắt ngang qua y phục của hắn nhưng hắn không sao.
Nhờ đó khi hắn té xuống đất cũng không bị thương.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, hiện tại một cọng lông sợi tóc của hắn cũng không bị rớt, tốt đến mức không thể tốt hơn.
Nghe Tần Dục nói không có việc gì, Lục Di Ninh vui vẻ gật đầu: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Lục Di Ninh có chút đắc ý. Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tần Dục lại suy nghĩ một vấn đề.
"Di Ninh, nàng rất lợi hại. Nhưng không thể để người ta phát hiện... Trước tiên nàng mau rời khỏi đây." Tần Dục nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
"Không được." Lục Di Ninh nói. Nàng phải bảo vệ Tần Dục.
"Ta ở đây rất an toàn, nhưng còn nàng, thân phận của nàng không thể để cho người khác phát hiện." Tần Dục thở dài: "Nàng mau tìm chỗ trốn, sau đó ϲởí áօ choàng vứt đi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc lại đến tìm ta."
"Không được." Lục Di Ninh lại nói.
"Nghe lời đi." Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh thấy Tần Dục kiên quyết, cuối cùng phải nhảy từ trên mái nhà xuống.
Lần này chỉ còn lại một mình Tần Dục trên mái nhà.
Những vật như cung tên đã bị quản chế, ban ngày ban mặt mang theo cung tên rất dễ bị phát hiện. Cho nên trong tay các thích khách đó không hề có cung tên, Tần Dục nằm trên nóc nhà vô cùng an toàn.
Đương nhiên cho dù trên tay đám thích khách đó thật sự có cung tên, lúc này Tần Dục vẫn an toàn. Bởi vì đại đa số mọi người đều đang choáng váng, khi*p sợ nhìn nóc nhà.
Động tác của tên mặc áo choàng đen vừa rồi quá lưu loát! Quả thực... Không giống người thường!
"Nương, người lúc nãy là thần tiên sao?" Một thanh âm của nam hài tử đột nhiên vang lên, dường như do quá phấn khích nên tiếng tiếng la hét của nó đặc biệt vang dội.
Lúc Tần Dục đang cân nhắc phải làm thế nào để giải thích chuyện Lục Di Ninh bay nhảy loạn xạ, đột nhiên giật mình vì lời nói của tiểu hài tử đó.
Bá tánh phía dưới Phúc Mãn Lâu cũng nghe được, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Người nọ... Thật sự là thần tiên sao? Nếu không tại sao trong nháy mắt lại có thể mang một người lên mái nhà?
Mọi người đang ngây ngốc, bất chợt người của nha môn chạy đến.
Một số thích khách tham gia ám sát đã bị khống chế, cũng có vài tên chạy thoát. Nhưng mà bắt được thích khách không phải trọng điểm, làm thế nào để đưa Đoan Vương từ trên nóc nhà xuống dưới mới là việc cấp bách.
Cây thang cao như vậy thật sự khó tìm!
Mọi người tốn không ít công phu mới có thể leo lên được nóc nhà. Sau đó khoét một cái lỗ trên nóc, cẩn thận đưa Tần Dục xuống.
Lần này những người "đón" Đoan vương từ trên nóc nhà xuống bỏ ra rất nhiều công sức, cũng làm cho bọn họ và những người nhìn thấy một màn lúc trước cảm thấy người áo đen khi nãy thật lợi hại.
Đám người Triệu Nam Thọ Hỉ đều biết người kia là Vương phi của bọn họ, những người khác lại không hiểu được.
"Rốt cuộc người cứu Đoan Vương là ai?"
"Người kia là thần tiên thật sao?"
"Nói không chừng là yêu quái..."
...
"Điện hạ, sao ngài lại lên đó vậy? Thật sự có người mang ngài lên đó sao?" Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân không nhịn được mà hỏi. Hắn không biết tình hình cụ thể là thế nào, chỉ biết là chính mình bắt cây thang, bò lên trên nóc nhà còn cảm thấy rất khó khăn.
"Có người mang ta lên." Tần Dục nói.
"Người nọ lợi hại như vậy?" Trên mặt Phó thống lĩnh lộ vẻ kinh ngạc.
"Hắn quả thật rất lợi hại...... Hắn là Thái Bình đạo nhân."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc