Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 24

Tác giả: Quyết Tuyệt

 Khoa cử tới
Nhìn thấy Vĩnh Thành đế, Tần Diệu càng khẳng định với suy đoán trước đó của mình.
Hắn vẫn cho rằng Tần Nhạc là một con chó hắn nuôi, hiện tại xem ra dù là chó, cũng là chó biết cắn người!
Nghĩ cũng đúng, có thể ra tay Gi*t ૮ɦếƭ hài tử của chính mình, tâm địa sao lại không ác?
Lúc trước, biết được chuyện Tô Minh Châu mang thai rồi sinh non, Tần Diệu hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì hắn chắc chắn hài tử mà Tô Minh Châu hoài thai không phải của mình, trước đó cũng đã có bảy tám tháng hắn không ᴆụng vào Tô Minh Châu rồi.
Thật ra hắn đối với Tô Minh Châu cũng không có nhiều yêu thích, thậm chí lúc trước chỉ cần có người ngăn cản một chút thì hắn cũng không đến mức làm ra loại chuyện này, nhưng lúc ấy rõ ràng trong Vinh vương phủ của Tần Nhạc không ai ngăn cản hắn...
Tần Diệu biết mình vô liêm sỉ với Tần Nhạc, đối với Tần Nhạc luôn mang tâm lý bồi thường, tìm cơ hội đề bạt Tần Nhạc một chút, đưa cho Tần Nhạc một ít cơ hội, mà lúc này hắn cảm thấy, hành động của mình đúng là ngu không tả được.
"Phụ hoàng!" Trong lòng Tần Diệu lóe lên rất nhiều ý niệm nhưng rất nhanh trấn định lại, hướng về Vĩnh Thành đế hành lễ.
"Diệu nhi." Vĩnh Thành đế vẫn chưa phát hiện ra sự kì lạ của Tần Diệu, đáp lại một tiếng, tâm tình cũng rất thoải mái.
"Phụ hoàng, người không sao chứ? Có bị thương không?" Tần Diệu quan tâm hỏi, hắn là nhi tử của Tiêu Quý phi, cùng Tiêu Quý phi mưa dầm thấm đất, đối với việc lấy lòng Vĩnh Thành đế rất quen thuộc.
Trước đó Vĩnh Thành đế bị cung nữ kia ᴆụng phải có chút đau, tuy nói không có gì trở ngại nhưng được nhi tử quan tâm cũng vui vẻ, liền vừa đi vừa trò chuyện với Tần Diệu.
Quan hệ giữa Quách Phức và Tần Diệu vô cùng kém, nhưng ở trước mặt Vĩnh Thành đế sẽ không biểu hiện ra, nàng ta cười nói với Vĩnh Thành đế, còn cố ý học hỏi về Đạo giáo khiến Vĩnh Thành đế càng ngày càng vui vẻ.
Bọn họ cứ như vậy mà rời khỏi Thiên Điện, đi một hồi lâu thì gặp được Lục Di Ninh đang vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Vĩnh Thành đế, Lục Di Ninh liền nhớ hình như là phải hành lễ, nàng liền hành lễ một cái với Vĩnh Thành đế, cũng không chạy đi, mà học theo mấy nữ quyến hôm nay chậm rãi đứng lên.
Bởi vì không dụng tâm, cho nên nàng có chút nghiêng ngã không vững.
"Hoàng tẩu..." Chiêu Dương từ Thiên Điện bên cạnh đuổi theo đến nơi, vốn là muốn kêu Lục Di Ninh, kết quả lại thấy Vĩnh Thành đế, lúc này đoan đoan chính chính hành lễ.
Có Chiêu Dương ở phía sau thì động tác hành lễ của Lục Di Ninh trước đó quả thật phải gọi là rối tinh rối mù, Vĩnh Thành đế nhìn cảm thấy cực kỳ nhức mắt.
Hơn nữa, Lục Di Ninh và Chiêu Dương đều ở đây, không chừng Tần Dục cũng vậy... Phất phất tay, Vĩnh Thành đế trực tiếp rời khỏi nơi này.
Tần Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đi với Vĩnh Thành đế và Thanh Vân đạo trưởng đến phòng luyện đan, một đường nói nói cười cười, cho đến khi cáo lui, sắc mặt mới âm trầm hẳn.
Tình huống vừa rồi, tuy Quách Phức không biết cụ thể nhưng cũng biết Tần Diệu bị người ta tính kế, tuy nhiên, nếu không phải Tần Diệu chay mặn không kỵ gì, người khác làm sao có thể dùng việc này để tính kế với hắn?
Tẩu tử của mình, vậy mà hắn cũng có thể xuống tay! Nếu không phải vạch trần chuyện này không có lợi lộc gì với bản thân, Quách Phức sớm đã mượn chuyện này mà giáo huấn hắn một trận rồi!
Nhìn Tần Diệu, Quách Phức liên tục cười lạnh, quay đầu rời đi.
Tần Diệu chỉ ước gì Quách Phức nhanh chóng rời đi, giờ thấy Quách Phức đi thì thoải mái hơn rất nhiều, sau đó hắn hỏi người bên cạnh: “Tần Nhạc ở đâu?”
Không bao lâu sau, Tần Nhạc được một thái giám dẫn tới trước mặt Tần Diệu: “Tam hoàng đệ tìm ta có việc gì?”
Sau khi an bài Chiêu Dương y phục không chỉnh tề ở nơi Thiên điện của Tần Diệu, trừ Quách Phức, hắn chưa an bài thêm ai khác.
Hắn chỉ muốn làm Tần Dục và Tần Diệu đối đầu nhau, không tính sẽ khiến cho Tần Diệu rơi đài vào lúc này.
Chỉ là... Hiện tại với tình huống này, sự tình đến cùng là thành hay là không thành?
Người trong tay Tần Nhạc không nhiều, cũng không biết tình huống cụ thể sau đó, đương nhiên hiện tại hắn phải làm ra vẻ cái gì cũng không liên quan đến mình.
“Ngươi giỏi thật đó Tần Nhạc, thế mà dám tính kế ta!” Chân Tần Diệu nhấc lên, hướng về phía Tần Nhạc đá một phát.
Tần Nhạc không trốn, trúng một cước, mờ mịt nhìn về phía Tần Diệu: "Tam hoàng đệ, đệ nói cái gì đấy?"
Biểu tình của Tần Nhạc phải nói là không chỗ nào sơ hở, Tần Diệu không hề nhìn thấy cái gì từ trên mặt của hắn: “Chuyện trước đó, có phải ngươi tính kế ta hay không?”
Tần Diệu hỏi, Tần Nhạc lại là làm bộ như không biết gì khiến Tần Diệu bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân đã trách nhầm hắn không.
Chung quy... Tần Nhạc vẫn rất nghe lời.
Nghĩ như vậy, Tần Diệu liền nói hết mọi chuyện lúc nãy.
Thì ra là Tần Dục phát hiện được Chiêu Dương, phá hư chuyện của mình...Trong lòng Tần Nhạc buồn bực, trên mặt vẫn không lộ ra chút gì: “Tam hoàng đệ, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì tới huynh, không nói gì khác, nói phụ hoàng đi, huynh sao có bản lĩnh khiến phụ hoàng vừa lúc đến đó chứ?”
Tần Diệu nghĩ cũng thấy đúng, bên người Vĩnh Thành đế là Thanh Vân đạo trưởng, mà Thanh Vân đạo trưởng lại là người của hắn, Tần Nhạc sao có bản lĩnh sai khiến bọn họ?
“Tam hoàng đế, theo huynh thấy, chuyện lần này không chừng là do Tần Dục thiết kế, muốn châm ngòi ly gián chúng ta!” Tần Nhạc vội vàng đem chuyện đẩy lên đầu Tần Dục.
Ngay từ đầu hắn đã muốn đem chuyện này đẩy hết lên đầu của Tần Dục, lý do cũng nghĩ xong --- Gần đầy Tần Dục được Vĩnh Thành đế ưu ái, liền tính toán hi sinh chính Vương phi ngốc của mình để hãm hại Tần Diệu...
Sau này hắn không thể động thủ với Lục Di Ninh, đổi thành Chiêu Dương, lý do này vẫn dùng được, hi sinh một muội muội để đả kích Tần Diệu cũng là chủ ý không tệ.
Bị Tần Nhạc nói như vậy, Tần Diệu bán tín bán nghi đứng lên. Lập tức tính toán tạm thời bỏ qua cho Tần Nhạc, sau đó cẩn thận đi thăm dò chuyện này, chí ít phải tra rõ thân phận của hai cung nữ kia.
Tần Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi rồi rời đi, cúi đầu nhìn y phục bên trên có vết giày, không kìm được siết chặt nắm đấm.
Chớ khinh người thấp hơn, một ngày nào đó, những khuất nhục hắn phải trải qua hôm nay đều sẽ trả lại hết cho Tần Diệu!
Hắn ở bên người Tần Diệu sống như một con chó, còn không phải bởi vì tương lai thành công ư?
Tần Nhạc vô cùng thống hận Tần Diệu, hận Tần Diệu không xem mình là con người, ngược lại là chưa từng suy nghĩ, nếu hắn không tự mình dâng lên, Tần Diệu cũng không đến mức khó xử là một huynh đệ mà mình xem như người tàn hình, cũng không có cơ hội mà nhục nhã hắn.
Ít nhất, Tần Diệu chưa bao giờ đi tìm vị Tứ Hoàng tử kia gây phiền toái.
Mà lúc này, Chiêu Dương đã đánh thức hai nha hoàn của mình đang hôn mê dậy.
Hai người này không bảo vệ được chủ, dĩ nhiên Tần Dục muốn giáo huấn các nàng: “Đợi sau khi trở về, các ngươi liền đến chỗ quản gia nhận phạt, mỗi người đánh hai mươi bản tử cho nhớ rõ!” Ban đầu hắn còn muốn điều hai người này đi, nhưng sau khi nghĩ nghĩ thì quyết định bỏ qua.
Hai người này sau khi nhận giáo huấn, về sau lúc ở cạnh Chiêu Dương hẳn là sẽ cảnh giác hơn chút.
Đương nhiên, tốt nhất là nên an bài thêm hai người cho Chiêu Dương...ở nơi an toàn như ngoại thành đã lâu, quả thật Chiêu Dương có hơi quá mức đơn thuần.
"Tạ Vương gia." Hai nha hoàn nghe được Tần Dục nói vậy, lúc này quỳ nói cảm tạ, xảy ra chuyện như vậy, mới đầu các nàng còn tưởng bản thân chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ, hiện tại chỉ có hai mươi bản tử, thật sự quá tốt rồi!
Chiêu Dương thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, Tần Dục không muốn ở lại yến hội, dẫn theo Chiêu Dương đến cung điện của Triệu Hoàng hậu nghỉ tạm, chờ yến hội chấm dứt.
Dọc đường đi, Tần Dục vẫn đang suy tư cuộc đối thoại trước đó của Quách Phức với Tần Diệu, lại liên tưởng thái độ của hai người đó, cùng với Tần Nhạc, hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không thích hợp.
Dù sao Tần Diệu cũng là trượng phu của Quách Phức, mặc dù hắn có chút trầm mê nữ sắc, Quách Phức đối với hắn hẳn cũng không đến mức chán ghét như vậy mới đúng…
Nghĩ đến Quách Phức, Tần Dục lại nhớ đến Tô Minh Châu, đời trước Tô Minh Châu hại Tần Nhạc như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?
Bên trong này khẳng định có chuyện gì đó... Tần Dục nghĩ nghĩ, dặn dò Thọ Hỉ sau khi xuất cung thì lập tức đi thăm dò việc này.
Tần Nhạc và Tần Diệu an bài người trong phủ hắn, hắn cũng có qua có lại, an bài nhân thủ trong phủ hai người kia để lấy một vài tin tức.
Hôm nay là Trung thu, Tần Dục ở trong cung không thoải mái mấy, mãi cho đến khi trở lại Đoan Vương phủ, để cho hạ nhân mang bánh trung thu lên, hắn mới có chút cảm giác Trung thu.
Bánh Trung thu là do đầu bếp của Đoan vương phủ tự mình làm, nhân thịt là thứ Lục Di Ninh thích ăn nhất, cho nên bánh trung thu kia chủ yếu là thịt, đương nhiên ngọt cũng có.
Tần Dục không thích ăn ngọt, cũng không ăn thịt nhiều, chỉ đem bánh trung thu mở ra, mỗi loại bánh nếm một phần tư, ăn bốn loại.
Lục Di Ninh thì không giống vậy, chỉ mình bánh trung thu nhân thịt heo, nàng một hơi ăn bốn cái, ăn đến nỗi trên tay bóng nhẫy dầu mỡ.
Tần Dục kéo tay nàng qua tự mình lau, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Chiêu Dương ngồi bên cạnh thấy một màn này, biểu tình có chút rối rắm, rốt cuộc cũng nói: “Hoàng huynh, huynh đừng khi dễ hoàng tẩu.” Buổi tối Hoàng tẩu nàng, thế nhưng bị... chuyện này không tốt lắm.
Tần Dục khó hiểu nhìn về phía Chiêu Dương, nhưng Chiêu Dương lại không nói gì nhiều.
Bởi vì tháng ba sang năm có một kì thi hội, sau Trung thu, các thư sinh khắp nơi ở Đại Tần lục tục đến Kinh Thành.
Nhóm thư sinh vô cùng để ý kỳ thi hội, khi Tần Dục làm Nhi*p chính vương, thuế thu của Giang Nam bên kia đã hoàn toàn không thu được, nhưng thời điểm cử hành thi hội, thư sinh bên kia vẫn ngàn dặm xa xôi đến đây.
Trước mắt Vạn Thư Lâu còn chưa xây xong, Tần Dục liền để cho Ngô Thiên Dương đi tiếp xúc với những thư sinh đó, mà đối với chuyện này, Ngô Thiên Dương làm vô cùng tốt, ra sức tuyên truyền một chút cho Tần Dục.
Thư sinh đến Kinh Thành hầu như đều biết chuyện Đoan Vương cải tiến kỹ thuật in ấn, còn có rất nhiều thư sinh đã hạ quyết tâm tương lai sẽ đến thôn trang của Đoan Vương, thuận tiện có thêm kiến thức từ Vạn Thư lâu.
Mà lúc này, Tần Dục để người đi thăm dò chuyện của Tần Diệu và Tần Nhạc, rốt cuộc cũng đã có manh mối.
Không quản chuyện gì, chỉ cần đã làm thì dù sao cũng lưu lại chút dấu vết.
Tư liệu điều tra giao cho Tần Dục cũng không viết tình huống cụ thể, nhưng Tần Dục nhìn tin Tần Diệu vài lần say rượu ở lại trong quý phủ của Tần Nhạc, lại xem tin tức sau khi Tần Diệu đi Vương phi liền sinh bệnh, trong lòng cả kinh.
Chuyện này... Thật có chút ngoài dự kiến của hắn.
Nếu điều hắn nghĩ là thật, dưới tình huống như vậy mà Tần Nhạc có thể chịu đựng không tìm Tần Diệu gây phiền toái, quả thật không phải là nam nhân.
Hoặc là, chuyện như vậy vốn dĩ là Tần Nhạc ngầm đồng ý? Chung quy thì biết được chuyện này, trên tay hắn lại có một thêm một thứ để dồn Tần Diệu vào chỗ ૮ɦếƭ, hơn nữa...
Người giống như Tần Nhạc, sợ là chưa bao giờ để ý đến Tô Minh Châu.
Đột nhiên phát hiện một bí mật như vậy, dù chưa biết chắc chắn là thật hay giả nhưng Tần Dục vẫn muốn lợi dụng nó một phen.
Người đến mà không chào hỏi thì quả là thất lễ, Tần Nhạc tặng hắn một phần đại lễ thì hắn cũng nên cấp lại Tần Nhạc một phần lễ hậu hĩnh.
"Theo dõi Vinh Vương phi, sau này hành tung của nàng phải báo cho ta đầu tiên." Tần Dục nói với Thọ Hỉ.
"Tuân mệnh." Thọ Hỉ đáp, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Tần Dục dựa vào những chuyện phát sinh kiếp trước mà suy tính, đưa ra kết luận có khả năng Tần Diệu ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Tô Minh Châu, Thọ Hỉ chỉ đơn thuần báo cáo mà không nghĩ đến việc đó.
Rốt cuộc... Người bình thường không thể làm được chuyện ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tẩu tẩu này.
Vĩnh Thành Đế tuy hay làm xằng bậy, nhưng cũng không bao giờ xuống tay với thê tử người khác.
Tuy rằng không hiểu cái gì nhưng Thọ Hỉ cũng không nói, nhanh chóng lĩnh mệnh rồi đi xuống.
Tần Dục chờ Thọ Hỉ đi mất mới đưa mắt nhìn về phía Lục Di Ninh: "Di Ninh, hôm nay muốn đi nơi nào?"
"Ăn vịt nướng!" Lục Di Ninh nói, nàng vẫn luôn trung thành với món này.
"Được." Tần Dục cười cười rồi dẫn Lục Di Ninh theo sau đi ra cửa.
Từ sau yến tiệc Trung thu, Vĩnh Thành Đế liền cho phép hắn ở phủ điều dưỡng thân thể thật tốt, không cần đi nội các xử lý chính vụ.
Đây xem như là đoạt lại quyền lực trong tay Tần Dục nhưng hắn cũng không để ý.
Cách làm hiện tại của Vĩnh Thành Đế so với đời trước có thể nói là nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi đó Vĩnh Thành Đế cũng không lấy cớ cho phép hắn dưỡng bệnh mà trực tiếp đưa hắn về Đoan Vương phủ, làm những ngày tháng sau này của hắn vô cùng khổ sở.
Hiện tại không giống lúc trước, Vĩnh Thành Đế không những tìm cho hắn cái cớ "dưỡng bệnh", lại còn bởi vì áy náy mà cho hắn toàn quyền phụ trách Vạn Thư Lâu, thế nên tuy rằng hắn xa triều chính nhưng ngày tháng sau này vẫn thoải mái hơn.
---
Tần Dục đưa Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, vẫn là quán Phúc Mãn Lâu.
Bọn họ vừa đi vào Phúc Mãn Lâu liền nhìn thấy sảnh lớn có rất nhiều thư sinh, bọn họ dều đang đứng trên đài tranh luận, đối thơ ngâm vịnh, cùng bàn về tình hình đời sống chính trị đương thời.
Tần Dục vẫn như hình với bóng với xe lăn nên rất khó che dấu hành tung của mình, mấy ngày nay hắn thường xuyên đến Phúc Mãn Lâu ăn vịt nướng nên đương nhiên thu hút sự chú ý của bá tánh.
Sau này bọn họ đều nghĩ thầm hắn đang thưởng thức người đọc sách liền tụ tập đến Phúc Mãn Lâu, hy vọng có thể gặp được hắn.
Tần Dục vừa xuất hiện, những thư sinh đó liền tăng thêm âm thanh, một đám giống như khổng tước mà đem mặt hoàn mỹ nhất đưa ra.
Tần Dục nhìn về phía bọn họ gật đầu. Hắn không nói chuyện cùng với những người này, nhưng Ngô Thiên Dương và vài mưu sĩ của hắn lại tiến đến chỗ đám thư sinh đó.
Lúc Tần Dục mang Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, cũng là lúc đám Ngô Thiên Dương tiếp xúc với những người đọc sách dưới lầu.
Tần Dục kêu hai con vịt nướng, những miếng thịt ngon đều bị Lục Di Ninh ăn hơn phân nửa còn hắn chỉ ăn một chút, nhưng món vịt luộc mềm cho vào cháo cùng rau xanh thì hắn ăn đến hai chén.
Ăn vịt nướng xong Tần Dục liền mang Lục Di Ninh đi dạo vòng quanh những sản nghiệp thuộc về Đoan Vương phủ.
Sản nghiệp giúp cho Đoan Vương phủ kiếm được nhiều tiền nhất chính là hiệu sách, những cửa tiệm khác tiền lời kiếm được cũng rất tốt, mỗi ngày gần đây Tần Dục đều sẽ chọn một cửa hàng rồi ghé xem, sau đó sắp xếp lại một chút.
Sau khi xem qua các cửa hàng, thời gian cũng không còn sớm, hắn liền mang Lục Di Ninh trở về Đoan Vương phủ, sau đó dạy Lục Di Ninh đọc sách.
Lục Di Ninh rất thông minh, bây giờ đã nhận biết được hơn hai ngàn chữ, những quyển sách tương đối khó thì không hiểu, những truyện đơn giản thì có thể hiểu, những truyện nàng xem đều được Tần Dục lựa chọn qua, chủ yếu là tạp thư, thể loại yêu đương thì một quyển cũng không có.
Sau khi Tần Dục xem qua tất cả các cửa hàng trong kinh thành, dạo chơi hơn hai mươi ngày liền dâng lên Vĩnh Thành Đế một quyển sổ nhỏ, tâu rằng muốn rời kinh thành ra ngoài suối nước nóng ở thôn trang dưỡng bệnh.
Hiện giờ Vĩnh Thành Đế tin chắc rằng mình cùng Tần Dục không cùng chí hướng, hận không thể đem Tần Dục tránh mình càng xa càng tốt, lập tức đồng ý yêu cầu của hắn.
Đằng nào về sau Tần Dục cũng rời đi. Vào thời điểm này đã là cuối tháng chín, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
---
Ngày 28 tháng 9 là ngày cháu trai đích tôn Tô phủ thành thân.
Sau khi Tô Minh Châu xuất giá vẫn qua lại thường xuyên với nhà mẹ đẻ, nay cháu của mình đón dâu nên đương nhiên nàng sẽ quay về phủ.
Nàng gả vào hoàng thất, ngay cả khi gả cho Vinh Vương không được sủng ái, người Tô gia cũng làm lễ nghi quân thần đối với nàng, chỉ là sau khi vào nội viện thì những nghi lễ đó không cần thiết nữa.
Thời điểm Tô phu nhân sinh hạ Tô Minh Châu thì đã hơn ba mươi tuổi, con trai lớn đã bắt đầu bàn chuyện thành thân, đối với đứa con gái đến muộn này chính là hết mực yêu thương, nếu không thì lúc trước cũng không vì Tần Dục xảy ra tai nạn mà hủy bỏ hôn sự.
"Minh Châu, con lại gầy." Tô phu nhân nắm tay Tô Minh Châu, hốc mắt nàng liền ửng đỏ.
"Nương, rõ ràng là gần đây con có béo lên một chút." Tô Minh Châu nói, đầu năm nàng quả thật gầy rất nhiều nhưng hiện tại đã béo lên một ít.
Chỉ là sinh non tổn hại thân thể, tuy rằng đã béo trở lại nhưng nàng vẫn cảm thấy rằng sức lực mình không còn như trước.
Tô phu nhân thở dài, lại hỏi: "Vinh Vương đối xử với con tốt không?"
"Tốt" Tô Minh Châu đáp, Vinh Vương đối với nàng rất tốt. Thậm chí sau khi thành thân cũng không chạm qua nữ tử khác, chính là... Sự tình đã xảy ra, cũng không ghét bỏ nàng.
Chỉ là cuộc sống trong Vinh Vương phủ thật sự quá gian nan, thế nên phu thê bọn họ đều phải chịu ủy khuất.
Sự cay đắng của Tô Minh Châu làm sao Tô phu nhân không thể không nhìn thấy, nhưng có rất nhiều chuyện Tô Minh Châu không muốn cùng bà nói nên bà cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
"Minh Châu, con phải uống thuốc bồi dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta là nữ nhân, vẫn nên sinh hài tử thật sớm, như vậy mới có thể đứng vững được." Tô phu nhân lại nói.
"Nương yên tâm, con vẫn luôn uống thuốc, đại phu nói qua vài tháng nữa thì thân thể con có thể hồi phục hoàn toàn." Tô Minh Châu nói.
Cùng Tô Minh Châu hàn huyên trong chốc lát Tô phu nhân liền rời đi, hôm nay là ngày đại hỷ của Tô phủ, bà có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tô Minh Châu có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục cùng các nữ quyến khác trò chuyện liền dứt khoát ở trong hoa viên Tô phủ nghỉ ngơi.
Trong hoa viên Tô gia có một núi giả rất thanh lịch, là nơi Tô Minh Châu yêu thích nhất, hôm nay nàng vô tình đi dạo gần núi giả liền quyết định tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kết quả ngồi xuống không được bao lâu liền có người đi đến núi giả ríu rít nói chuyện.
Nói chuyện chính là hai nữ tử, một người đoán chừng nhỏ tuổi hơn người còn lại, người trước xưng hô với người sau: “Tỷ tỷ."
Ngay từ đầu đề tài của hai người này đều không làm cho Tô Minh Châu hứng thú, nhưng về sau...
"Tỷ tỷ, tỷ cùng người nọ còn qua lại không?" Người muội muội kia đột nhiên hỏi.
"Vẫn còn." Người tỷ tỷ nhỏ giọng đáp.
"Tỷ tỷ, hắn cũng đã thành thân, tại sao tỷ còn lui tới cùng hắn?"
"Tuy rằng đã thành thân nhưng muội cũng biết, hắn và thê tử là bị ép cưới, hắn cũng không thích, hắn nói chỉ cần tỷ tỷ chờ hắn hai năm hắn liền cưới tỷ tỷ."
Tô Minh Châu ngồi ở góc tối nghe được liền nhăn mày lại, phi lễ chớ nghe, nàng cũng không muốn nghe những lời này nữa, nhưng nếu lúc này rời đi sẽ làm kinh động đến hai người phía sau núi giả.
Nhíu nhíu mày, Tô Minh Châu chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục nghe.
"Ở trước mặt người ngoài hắn cùng thê tử thật sự rất tốt, ai cũng nói hắn hết sức kính trọng thê tử, làm sao hắn lại hưu thê, lại làm sao có thể lấy tỷ?"
"Có biện pháp." Người tỷ tỷ kia nói: "Có chuyện này lúc trước tỷ vẫn chưa nói cùng muội... Thê tử của hắn không chỉ là do người khác ép cưới mà còn không giữ trinh tiết, cho nên hắn nhất định sẽ cùng thê tử hắn tách ra."
"Thật sao? Không có khả năng đi. Tô... Nàng ấy giống như tiên nữ, sao có thể không giữ trinh tiết?"
"Là thật, nếu không phải như vậy thì làm sao hắn có thể để nàng ta mang thai rồi mà còn vứt bỏ? Chính là lo lắng không biết đứa trẻ đó là con hoang của ai nên hắn mới có thể ra tay hạ thuốc. Hắn nói sẽ không để thê tử sinh ra hài tử, cho nên gần đây hắn vẫn động tay động chân vào thuốc của thê tử."
Bên kia hai người vẫn còn đang nói chuyện thì sắc mặt Tô Minh Châu đã trở nên trắng bệch.
Lúc Tô Minh Châu đến bên này tạm nghỉ nàng cũng dắt theo nha hoàn tin cậy nhất theo bên mình, lúc này nàng ngẩng mặt lên nhìn liền thấy bộ dáng của nha hoàn mình chính là lung lay sắp ngã.
Tay chân Tô Minh Châu lạnh ngắt, đã không thể cử động. Nàng nghĩ thầm muốn nhanh chóng đến bên sau núi giả xem hai người kia là ai nhưng ngay cả đứng dậy đều làm không nổi.
Mà lúc này hai người đang nói chuyện bên kia cũng rời đi.
Hai người kia đã đi xa nhưng Tô Minh Châu vẫn không động đậy được, nha hoàn nàng mang theo đã khóc nức nở gọi nàng: "Tiểu thư""
Nàng kêu chính là tiểu thư mà không phải vương phi.
Đột nhiên Tô Minh Châu liền có sức lực, nàng đứng dậy, nói với nha hoàn của mình: "Ngươi đi nói với mẫu thân ta một tiếng là thân thể ta không khỏe, nhờ người mời
i giúp ta đại phu."
Nói xong Tô Minh Châu cắn chặt răng, lưng thẳng tắp tiến về khuê phòng của mình ở Tô gia.
Hôm nay là ngày thành thân của trưởng tôn Tô gia, bởi vì sức khỏe Vinh Vương phi không tốt nên không chỉ không xuất hiện trước mặt người khác mà còn không trở về Vương phủ, ở lại Tô gia nghỉ ngơi.
Về sau hạ nhân đem chuyện này báo về Vinh Vương phủ, hắn liền sai ngươi cấp cho Vinh Vương phi một phần hoa tiên cùng một phần lễ vật, lại nói rằng hôm sau sẽ đón Vinh Vương phi.
Hạ nhân trong Tô phủ bàn tán sôi nổi rằng Vinh Vương thật sự rất quan tâm đến tiểu thư nhà bọn họ, nhưng Tô Minh Châu nằm trên giường lại nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn nắm chặt khiến lòng bàn tay đẫm máu, cuối cùng liền gãy cả móng tay.
Tô gia chưa từng có tiền lệ cho đại phu ở trong phủ nhưng trong nhà Tô thủ phụ có rất nhiều ngự y, có mối quan hệ rất tốt với Lâm gia nhị lão gia.
Tô Minh Châu muốn tìm đại phu, Tô phu nhân liền mời Lâm nhị lão gia đang uống rượu mừng tới khám cho Tô Minh Châu.
Lâm gia rất am hiểu phụ khoa, Lâm nhị lão gia càng là cao thủ, chỉ là không muốn tiến cung làm ngự y, mới ở ẩn bên ngoài gầy dựng một tay, thậm chí chỉ xem bệnh cho những phụ nhân thôn quê.
Mà sau khi Lâm nhị lão gia xem mạch cho Tô Minh Châu liền tỏ vẻ thân thể này của Tô Minh Châu ông cũng không thể dưỡng tốt được.
Nàng vốn rất khó hoài thai, chính mình không cẩn thận sảy thai, mặc dù có tổn hại thân thể cũng không quá mức nghiêm trọng, rốt cuộc thì hài tử kia vốn vô duyên cùng nàng, chỉ cần lần sau lưu ý thì muốn điều dưỡng thân thể tốt cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bản thân người nữ tử hoài thai cực vững chắc lại bị người khác sử biện pháp phá hư thai nhi trong bụng thì đối với tổn thương của cơ thể mẹ liền rất lớn, hơn nữa thai nhi càng lớn, cơ thể mẹ bị sảy thai gây ra tổn thương cũng càng lớn.
Lúc Tô Minh Châu sảy thai, thai nhi đã qua ba tháng, dưới tình huống còn dùng Tђยốς קђá tђคเ, nếu nói vô ý chính là kết cục một xác hai mạng!
Dựa theo ý tứ của Lâm nhị lão gia, Tô Minh Châu có thể sống sót chính là phúc lớn mạng lớn, bây giờ chuyện dưỡng tốt thân thể để lại có hài tử…… Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
“Cũng có những phụ nhân ở trên núi, thân thể cực kỳ cường tráng, khi đó hoài thai năm sáu tháng bị người ta đạp bụng làm sẩy thai cũng có thể dưỡng tốt rất nhanh, nhưng thân thể nha đầu Minh Châu vẫn luôn không tốt……” Nhìn Tô Minh Châu, Lâm nhị lão gia lắc đầu thở dài, đừng nói Tô Minh Châu không thể có lại hài tử mà tuổi thọ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
“Lâm thúc thúc, thuốc cháu uống có vấn đề không?” Tô Minh Châu đột nhiên hỏi.
“Vậy cháu đưa ta chén thuốc, sau khi xem ta mới có thể biết được.” Lâm nhị lão gia nói: “Bất quá hiện giờ thân thể cháu lạnh lẽo, không nên ăn nhiều đồ có tính hàn.” Trước khi xuất giá, tuy thân thể Tô Minh Châu không được cường tráng, nhưng tuyệt đối khoẻ mạnh, càng không có khí hàn trong cơ thể như vậy.
Tô Minh Châu nở nụ cười thê lương, sau đó lại thất thanh khóc rống.
Sau khi thành thân có rất nhiều việc khiến cho Tô Minh Châu khó chịu, khổ sở, hết việc này đến việc khác, có những lần nàng đã suýt không chịu đựng được.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên trì, vì nàng tin Tần Nhạc yêu nàng.
Tần Nhạc đối xử với nàng rất tốt. Nam nhân thời buổi này, tìm đâu ra người không tam thê tứ thi*p? Nhưng Tần Nhạc không như vậy.
Mỗi lần nàng bị bệnh, Tần Nhạc luôn tự mình chăm sóc nàng mà không cần người khác giúp đỡ.
Quan hệ của phụ mẫu nàng cũng rất tốt, có nhiều người ở Kinh thành hâm mộ mẫu thân nàng, nhưng nàng chưa từng thấy phụ thân săn sóc mẫu thân như vậy.
Thật ra lúc mới gả cho Tần Nhạc, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Từ khi biết mình sẽ đính hôn với Tần Dục, thêm vào đó hai người lại có cơ hội gặp mặt nhau, nàng đã gửi gắm tâm tư lên người Tần Dục. Tuy rằng lúc Tần Dục gặp chuyện không may, nàng nghe lời phụ mẫu hủy bỏ mối duyên này nhưng trong lòng vẫn còn bóng hình Tần Dục, mà Tần Nhạc... Vào thời điểm đó, Tần Nhạc không có chỗ nào sánh được với Tần Dục.
Chỉ là sau khi sống chung mới thấy được Tần Nhạc đối xử với nàng vô cùng tốt, so ra thì Tần Dục còn kém xa, vì vậy chỉ một thời gian ngắn nàng đã quên Tần Dục, trong lòng có một khoảng trống cho Tần Nhạc bước vào.
Cũng chính lúc này, nàng phát hiện Tần Nhạc sẽ ngẫu nhiên sẽ bộc lộ rất nhiều tài năng, nhưng vì mẫu phi có thân phận thấp kém nên không thể không giấu mình.
Biết điều này, nàng đau lòng thay Tần Nhạc, cũng làm nàng thích hắn nhiều hơn.
Có một lần Tần Diệu ở Vinh Vương phủ, sau khi uống say đã làm nhục nàng, nhưng Tần Nhạc không để trong lòng, hắn đối xử với nàng vẫn trước sau như một, nàng đối với hắn cũng là bách y bách thuận [1] nên khi hắn bảo bỏ hài tử, nàng đã đồng ý.
[1] Bách y bách thuận: trăm theo trăm thuận, chuyện gì cũng nghem theo người khác.
Lúc trước nàng luôn nghĩ những gì mình bỏ ra là đáng giá, đợi đến khi nàng cùng Tần Nhạc vượt qua thời điểm khó khăn thì sẽ được hạnh phúc bên nhau, nhưng bây giờ... Cuộc sống của nàng, tình yêu của nàng, từ đầu đến cuối chỉ là một câu chuyện cười, một lời nói dối mà thôi.
Tần Nhạc, sợ là từ trước đến nay chưa bao giờ yêu nàng, mà tương lai của nàng... Một nữ nhân không được trượng phu yêu thương, không có con cái, trượng phu còn nuôi cả nữ nhân bên ngoài. Số phận của nàng không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết được.
Sớm hay muộn thì nàng cũng phải nhường vị trí của mình cho người khác.
Vào lúc này, Tô Minh Châu vô cùng căm hận Tần Nhạc.
Nàng không biết phá thai lại khiến cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng như vậy nên khi đó mới uống thuốc, còn Tần Nhạc thì sao? Trước khi Tần Nhạc sai người nấu Tђยốς קђá tђคเ đem cho nàng, chẳng lẽ đại phu không nói cho hắn biết hậu quả?
Đến tận bây giờ, dù biết rõ nàng không thể mang thai nữa nhưng Tần Nhạc lại lừa nàng, bảo rằng chỉ một thời gian nữa thân thể nàng sẽ được điều dưỡng tốt, đúng là hắn che giấu quá tốt đến một giọt nước cũng không lọt.
Đại phu còn nói nàng ăn rất nhiều đồ ăn có tính hàn! Trước giờ nàng vẫn luôn chú ý chăm sóc sức khỏe của mình, trên cơ bản sẽ không ăn những đồ nguội lạnh, nói cách khác, có thể khiến thể chất nàng mang nhiều hàn khí như vậy, chắc chắn là do uống chén thuốc kia.
Còn có hai nữ tử ở gần núi giả... Cho đến giờ khắc này, Tô Minh Châu vẫn không muốn tin chuyện hai nàng nói là sự thật, bởi vì nếu chuyện đó là thật thì xem ra cuộc đời này của nàng quá mức đáng thương rồi.
Tô Minh Châu lau hết nước mắt cũng không thể nào cười nổi.
"Tô nha đầu, Vinh Vương..." Lâm Nhị lão gia nhìn nàng, nét mặt đầy phức tạp.
"Minh Châu của ta!" Tô phu nhân khóc lên.
Lâm Nhị lão gia giấu giếm mọi người tới xem bệnh cho Tô Minh Châu, hiện giờ trong khuê phòng này, ngoại trừ Tô Minh Châu và nha hoàn của nàng thì cũng chỉ có thêm Tô phu nhân và Lâm Nhị lão gia.
Lúc này, vẻ mặt của hai người đều vô cùng phức tạp.
Mặc dù Tô Minh Châu gả cho Vinh Vương đã một thời gian mà vẫn chưa có con, lại thêm việc sinh non, nhưng Vinh Vương đối xử với nàng rất tốt nên bọn họ luôn nghĩ cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái dễ chịu, nào ngờ đâu...
"Đứa ngốc này, sao con không nói cho nương biết!" Tô phu nhân bật khóc, bà vẫn cho rằng nữ nhi mình không cẩn thận nên mới dẫn tới việc sinh non, không nghĩ đến nguyên nhân là do uống Tђยốς קђá tђคเ.
Có thể khiến Tô Minh Châu uống thứ thuốc này, đoán chừng cũng chỉ có Vinh Vương, không thể tin Vinh Vương lại nhẫn tâm như vậy!
Lúc trước bà để cho Tô Minh Châu hủy hôn với Tần Dục là hy vọng sau này Tô Minh Châu sẽ có hài tử của mình, nhưng bây giờ thì hay rồi, cả đời này nữ nhi của bà không thể có con được nữa.
Sớm biết như vậy, lúc trước đã không từ hôn...
"Không ngờ Vinh Vương lại là kẻ mặt người dạ thú [2], chuyện như vậy mà cũng làm được." Lâm Nhị lão gia nói, ông không biết rõ hoàn cảnh của Tô Minh Châu, chỉ nghĩ là Vinh Vương không thích Tô Minh Châu nên mới không cho nàng sinh hài tử.
[2]Mặt người dạ thú: người có vẻ bề ngoài tử tế nhưng trong lòng lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ.
"Lâm thúc thúc, Minh Châu có việc muốn nhờ người." Đột nhiên Tô Minh Châu lên tiếng nói chuyện với Lâm Nhị lão gia.
"Nói đi Tô nha đầu." Lâm Nhị lão gia đáp lời.
"Lâm thúc thúc, chuyện hôm nay xin người giữ bí mật giúp Minh Châu." Tô Minh Châu nói.
Lâm Nhị lão gia chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng, sau đó nghĩ tới lúc trước Vinh Vương phi còn có thể khóc có thể cười, nhưng bây giờ trên mặt nàng chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt cùng tịch mịch[3].
[3]Tịch mịch: tĩnh lặng, yên ắng.
Lâm Nhị lão gia quay trở lại yến hội theo sự sắp xếp của Tô phu nhân, ông là người đã trải qua nhiều chuyện nên khi có người hỏi vừa mới đi đâu thì cũng chỉ lắc đầu, cười mà không nói.
Thật ra Tô phu nhân đã để lộ một chút dấu vết nhưng mọi người đều cho rằng bà lo lắng cho Vinh Vương phi nên không nghi ngờ gì.
Ngày hôm sau, đích thân Tần Nhạc tới Tô phủ đón người.
"Minh Châu, hôm qua thân thể nàng không khỏe, đã gọi đại phu tới xem bệnh chưa?" Tần Nhạc quan tâm hỏi.
"Không gọi, chàng cũng biết tình trạng hiện giờ của ta không thể để người ngoài biết được." Tô Minh Châu nói.
"Khiến nàng phải chịu uất ức rồi. Đợi khi về phủ, ta sẽ tìm đại phu khám bệnh cho nàng." Tần Nhạc cầm tay Tô Minh Châu.
"Phải kiểm tra thật kỹ, uống nhiều thuốc như vậy không tốt với thân thể, ngày hôm qua ta chóng mặt suýt chút nữa ngất xỉu... Nương ta tức giận la mắng một hồi, nói nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì sẽ đi mời ngự y tới xem bệnh." Tô Minh Châu nói.
"Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm nàng trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh." Tần Nhạc nói.
"Còn trắng trẻo mập mạp, chàng nghĩ mình đang nuôi heo à!" Tô Minh Châu trừng mắt nhìn Tần Nhạc.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng ấm áp, nhưng rốt cuộc trong lòng mỗi người nghĩ gì thì chỉ có chính bản thân họ biết mà thôi.
Sau khi Tô Minh Châu về Vinh Vương phủ, thân thể dần tốt lên, quan hệ giữa nàng với Vinh Vương càng thêm thân mật khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Cùng lúc này, một người luôn không thích giao thiệp với bên ngoài như Tô Minh Châu nay trở nên hoạt bát hơn, bắt đầu tham gia mấy buổi tụ hội của các quý phu nhân Kinh thành.
Tần Nhạc thấy việc này thì vô cùng ngạc nhiên, thậm chí hắn còn ủng hộ Tô Minh Châu, mà Tô Minh Châu cũng hồi báo cho hắn bằng cách mang về một vài tin tức sau khi ra ngoài.
Những tin tức đó đều là thật, vì thế mà Tần Nhạc đối xử ngày càng hòa nhã dịu dàng với Tô Minh Châu.
Đáp lại điều này, Tô Minh Châu cũng đối xử vô cùng tốt với Tần Nhạc, nàng là thiên kim tướng phủ nhưng không hề ngần ngại mà tự mình xuống bếp hầm canh bồi bổ cho hắn.
Tuy rằng tay nghề Tô Minh Châu không tốt nhưng lần nào Tần Nhạc cũng uống hết, còn có lòng khen ngợi nàng.
Hôm nay Tô Minh Châu hầm canh xương bò cho Tần Nhạc, chờ Tần Nhạc uống xong, nàng đưa chén canh cho nha hoàn của mình đem đi rửa.
Đợi nha hoàn ra ngoài, Tô Minh Châu mới lấy một tập giấy cất trong tráp ra xem.
Vào ngày rời khỏi Tô phủ, Tô Minh Châu đã nhờ mẫu thân nàng điều tra Tần Nhạc, cùng lúc đó, nàng âm thầm thu mua người làm trong Vinh Vương phủ để theo dõi hành tung của Tần Nhạc.
Cứ như vậy cũng đủ để Tô Minh Châu tra được một số chuyện.
Nàng không tra được hai nữ nhân xuất hiện ở Tô phủ là ai nhưng lại tra được thỉnh thoảng Tần Nhạc sẽ cùng bằng hữu đến thanh lâu, hoặc là vào lúc hắn cùng những người đó đàm luận thi từ ca phú thì sẽ gọi mấy nữ tử thanh lâu tới góp phần náo nhiệt.
Những lúc như vậy, Tần Nhạc sẽ cùng các nàng triền miên không dứt.
Ở trong phủ Tần Nhạc luôn thể hiện trong lòng chỉ có mình nàng nên không bao giờ chạm vào nữ nhân khác, thế nhưng bên ngoài lại ngấm ngầm quan hệ với nữ tử chốn thanh lâu...
Tô Minh Châu nôn khan vài tiếng, cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Nàng chưa bao giờ yêu cầu Tần Nhạc phải giữ mình vì nàng, nhưng một bên hắn nói yêu nàng, sẽ không chạm vào người khác, một bên lại nuôi nữ nhân ở ngoài khiến nàng vô cùng căm ghét khinh miệt.
Nhìn chằm chằm tập giấy trên tay cho đến khi ghi tạc những gì viết trên đó vào đầu, Tô Minh Châu mới đem chúng đi thiêu hủy giống như những lần trước.
Nàng không ngu ngốc, mấy ngày qua nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của Tần Nhạc, cũng biết vì sao hắn muốn làm như vậy.
Tần Nhạc... E là hắn cũng mơ tưởng ngôi vị hoàng đế.
Nhưng hắn đã hại nàng khổ sở như vậy, sao nàng có thể để hắn sống tốt?
Tần Nhạc không biết những việc Tô Minh Châu làm nhưng Tần Dục lại biết.
Hắn còn biết việc Tô Minh Châu sai nha hoàn của mình đi tìm Lâm Nhị lão gia hỏi về loại thuốc có thể khiến nam tử đoạn tử tuyệt tôn (không có con cái).
Tuyệt đối không thể xem thường nữ nhân, đây là sai lầm nghiêm trọng mà Tần Nhạc mắc phải.
Trước giờ Tần Dục vẫn luôn để ý tới Tần Nhạc nhưng suy cho cùng thì cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên người hắn.
Hiện giờ Vạn Thư Lâu đã xây dựng xong nên hắn không còn thời gian rảnh để quan tâm chuyện người khác.
Kể từ khi Tần Dục rời khỏi Kinh thành tới thôn trang thì đều dốc lòng vào việc xây dựng Vạn Thư Lâu, lúc này đã dứt khoát ở lại Vạn Thư Lâu.
Hắn đặt từng bản sách đơn lẻ vào Vạn Thư Lâu, tự mình xem qua từng căn phòng, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì thì mới cho mở cửa phục vụ thư sinh.
Vạn Thư Lâu khai trương vào cuối tháng mười, thời tiết lúc này cực kỳ rét lạnh, là thời điểm mà mọi người chỉ muốn nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa. Nhưng khi nghe tin Vạn Thư Lâu khai trương thì tất cả thư sinh ở Kinh thành đều rời khỏi giường ấm đệm êm đến báo cho nhau biết, có rất nhiều người không chờ nổi nên đã vội vàng rời khỏi Kinh thành chạy về phía Vạn Thư Lâu.
Nhóm đầu tiên đến Vạn Thư Lâu đều là những người có học thức, Ngô Thiên Dương cũng nằm trong số đó.
Bởi vì Đoan Vương sáng chế ra kỹ thuật in mới nên giá sách giảm xuống, giúp cho bọn họ mua được nhiều sách hơn, thế nhưng đối với những người hiếu học thì sách vở không bao giờ là đủ.
Vốn Ngô Thiên Dương phải ở lại Kinh thành để tuyên truyền cho Vạn Thư Lâu, nhưng hắn một lòng muốn xem hết chỗ thư tịch trong đó nên không thể nhịn được phải chạy ra ngoại thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc