Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 23

Tác giả: Quyết Tuyệt

Tiệc Trung thu 
Hôm nay là trung thu, trong cung theo thường lệ tổ chức cung yến.
Chẳng qua trung thu là ngày đoàn viên, cho nên số người tiến cung ít hơn một chút so với năm mới.
Hôm nay Tần Dục không xử lý chính vụ, phát hiện bản thân lại chiếm tiện nghi của Lục Di Ninh, sau khi hồn phách thất lạc rời giường, hắn bắt đầu chuẩn bị tiến cung, thuận tiện thưởng tiền cho hạ nhân ở Đoan vương phủ và thôn trang.
Chuyện này theo lý là do Vương phi Lục Di Ninh làm, nhưng Lục Di Ninh cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể nhờ Tần Dục lo thay.
Chiêu Dương đã trở về Kinh thành trước đó một ngày, trong phủ công chúa của nàng có rất nhiều đồ bị Tần Dục đề nghị bán đi, mà lúc này tại phủ Đoan vương phủ, Chiêu Dương khi còn ở ngoại thành dưỡng được thói quen dậy sớm nên đã chờ Lục Di Ninh và Tần Dục ở bên ngoài.
Trước kia Lục Di Ninh vẫn luôn chịu đói, cho nên nàng cố chấp một cách bất bình thường với đồ ăn, khẩu vị rất lớn, vì muốn chiều theo nàng, một người trước kia chỉ ăn đồ thanh đạm, sáng chỉ uống cháo như Tần Dục lại cho người chuẩn bị một bàn bữa sáng phong phú mỗi ngày.
Có điều, bữa sáng tuy phong phú nhưng những thứ Lục Di Ninh thích ăn không hề hiếm lạ nên số tiền chi tiêu không nhiều.
Chẳng hạn như hôm nay, bọn họ ăn canh gà, bánh bao nhân đậu xanh, đậu hũ kho, trứng chiên và cá kho, cùng với vài món dưa muối ăn kèm.
Tần Dục ăn một chén canh gà thanh đạm, bên trong chỉ có chút thịt gà, còn Lục Di Ninh thì ăn một bát to đầy, bên trong có hai cái chân gà bự.
Lục Di Ninh vừa ngồi xuống đã bưng bát lên ăn, khi đối mặt với ẩm thực, Chiêu Dương luôn phải tiết chế cho nên thấy như vậy thì không khỏi sửng sốt.
Lúc trước nàng và Lục Di Ninh chỉ có thể uống cháo, hiện tại...hiện tại nàng vẫn ăn ít, Lục Di Ninh thì lại ăn còn nhiều hơn so với trước kia.
Điều khiến nàng buồn bực là sao Lục Di Ninh ăn nhiều như vậy mà không hề béo?
Thật vất vả mới gầy xuống cho nên Chiêu Dương cứ hâm mộ nhìn Lục Di Ninh, mà lúc này Lục Di Ninh đã ăn không ít rồi, còn bắt đầu vừa uống canh vừa ăn bánh bao, rồi lại dùng đũa gắp một miếng cá lên ăn.
Miếng cá kia bình thường là cá mè, cá mè còn tươi được cắt thành đoạn, bỏ vào chảo dầu chiên sơ qua, sau đó vớt ra rồi thêm chút xì dầu, đường, dấm, đun cho đến khi cá thấm là được, hương vị cực kỳ ngon, Lục Di Ninh thích vô cùng.
Lúc này, Lục Di Ninh cứ một miếng rồi một miếng, Chiêu Dương nhìn cực kỳ hâm mộ.
Chẳng qua là hâm mộ thì hâm mộ, nàng cũng chỉ nếm một miếng nho nhỏ, hiện tại nàng không muốn béo lại đâu.
Ăn xong bữa sáng, ba người chuẩn bị tiến cung.
Bởi vì tiến cung cho nên y phục bọn họ mặc đều rất phức tạp, Tần Dục tự mình giúp Lục Di Ninh mang đồ xong thì phát hiện Vương phi của mình lại xinh đẹp lên nữa rồi.
Lục Di Ninh luyện được công pháp kia thì hiển nhiên vô cùng có lợi, nó không chỉ giúp thân thể nàng trở nên tốt hơn, khôi phục năng lực và sức mạnh mà còn giúp làn da nàng trở nên vô cùng mịn màng mê người.
Tần Dục nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, có xúc động muốn lại gần hôn một cái, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
“Được rồi, xuất phát thôi.” Tần Dục nói.
"Chờ một chút!" Lục Di Ninh cầm một túi gấm để điểm tâm để vào, giấu trong ống tay áo rồi mới nói: “Hiện tại được rồi!”
Cái này...Tuy trong cung không nhất định sẽ có nhiều đồ ăn ngon nhưng ít nhất cũng không bị đói, Hoàng tẩu của nàng, tiến cung dự tiệc còn phải vụng trộm mang theo đồ ăn sao? Chiêu Dương kinh ngạc đưa mắt nhìn Hoàng huynh mình, sau đó thì phát hiện vẻ mặt của Tần Dục vô cùng bình tĩnh.
Đương nhiên Tần Dục rất bình tĩnh, chỉ là giấu điểm tâm trong ống tay áo mà thôi, so với lúc Lục Di Ninh làm chuyện khác người thì chút chuyện nhỏ này không có gì đáng kể.
Lục Di Ninh... thậm chí nàng còn cố ý giấu đồ ăn dưới giường mà hai người nằm ngủ.
Cái giường kia làm từ gỗ cực kỳ trân quý, mấy chục thợ Hoàng gia điêu khắc một năm mới hoàn thành, giá trị nghìn vàng, vậy mà dưới giường giấu mấy túi gạo….Chuyện này nếu hắn nói ra ngoài, người khác cũng không tin.
Nhưng hắn vẫn dung túng.
Lục Di Ninh thích cất giấu lương thực thì cứ cất giấu đi, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì... Đời trước bọn họ còn dựa vào đống lương thực của Lục Di Ninh cất giấu mà sinh hoạt.
Tần Dục đối xử với Lục Di Ninh tốt như vậy, hạ nhân Đoan Vương phủ cũng không nói gì, sau khi Thọ An được Tần Dục đồng ý, còn đem chuyện này sửa lại một chút rồi bán lấy tiền.
Cũng không biết Tần Diệu và Tần Nhạc, hai người đó tốn rất nhiều tiền bạc chỉ mua được chút tin tức như vậy, trong lòng sẽ có cảm giác gì.
Việc lên xe ngựa đối với Tần Dục là vô cùng phiền toái, nhất định phải có người nâng hắn lên mới được, Lục Di Ninh nhìn vài thị vệ nâng Tần Dục lên, hơi hơi bĩu môi.
Thật ra nàng rất muốn làm, đáng tiếc Tần Dục không cho.
Đương nhiên Tần Dục sẽ không để cho Lục Di Ninh nâng mình, hắn đã phát hiện khí lực của Lục Di Ninh rất lớn, tuy nhiên điều này không thể để cho người khác phát hiện, còn có...bị Vương phi của mình nâng lên, hắn tự nhận da mặt rất dày cũng không chịu nổi.
Bận việc hồi lâu, thời điểm tiến cung đã là buổi trưa, đám người Tần Dục theo thường lệ đến Triệu Hoàng hậu trước, sau đó cùng Triệu Hoàng hậu cùng tới nơi tổ chức cung yến.
“Chiêu Dương, muội ngồi cùng chúng ta.” Trên đường, Tần Dục nói với Chiêu Dương.
“Vâng, Hoàng huynh!” Chiêu Dương gật đầu, cảm kích nhìn Tần Dục, nàng vẫn có chút sợ yến hội, Hoàng huynh muốn làm điểm tựa cho nàng sao?
“Chờ chút nữa nếu ta có rời đi, thì muội nhớ trông chừng Hoàng tẩu của muội.” Tần Dục lại nói.
Chiêu Dương: "..." Cho nên thật ra là muốn nàng chiếu cố Hoàng tẩu sao?
Tần Dục không quản tâm tình phức tạp của Chiêu Dương, dặn dò thêm vài câu, mà hắn dặn dò như vậy cũng có nguyên nhân.
Tuy trong Hoàng cung hắn có chút nhân thủ nhưng nói thật, nhân thủ trung thành không nhiều, không chắc có thể bảo vệ Lục Di Ninh hoặc là Chiêu Dương, tuy nhiên nếu hai người ở cùng một chỗ, thêm đám người hầu hạ bên cạnh các nàng, dù sao cũng an toàn hơn một chút.
Lúc này Lục Di Ninh vẫn đang nghe Tần Dục nói chuyện với Chiêu Dương, đồng thời lấy túi gấm ra, bắt đầu ăn điểm tâm. Chạy tới chạy lui lâu như vậy, nàng lại thấy đói bụng...
Dường như có ai đó từng nói, người luyện võ thường ăn nhiều cơm, cho nàng hẳn nên ăn nhiều một chút, Tần Dục luôn có thể làm ra rất nhiều đồ ăn, nếu vậy... nàng nghĩ mình ăn nhiều một chút cũng không có gì to tát.
Chiêu Dương nhìn thấy Lục Di Ninh ăn ngon như vậy thì có chút hâm mộ.
Yến hội này chắc chắn Vinh Dương trưởng công chúa sẽ tham dự, suy cho cùng thì bà vẫn luôn muốn cố gắng kéo gần quan hệ với Vĩnh Thành đế.
Bởi vậy, Tần Dục và Lục Di Ninh vừa đến thì lập tức nhìn thấy bà ta, bà ta cũng ngước mặt lên, liền thấy Tần Dục và Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh càng lớn càng giống bà ta, diễm lệ như nhau, nhưng dung mạo như vậy cũng không khiến Vinh Dương trưởng công chúa yêu thích, trái lại còn khiến bà ta thêm chán ghét Lục Di Ninh.
Gần đây vừa bị Đoan Vương cho một vố xong, bà ta càng không thích hai người này.
“Còn nhớ một năm trước, Hoàng huynh đã tứ hôn tiểu nữ nhi cho Đoan vương trong yến hội Trung thu, chớp mắt đã một năm trôi qua, thời gian trôi nhanh quá.” Vinh Dương trưởng công chúa cười nhạt một cái: “Ta vẫn nên cảm ơn Đoan vương một lần, nếu không phải có Đoan vương thì nữ nhi ngốc này của ta sợ là sau này khi ૮ɦếƭ đến nơi mai táng cũng không có.”
Ngoài mặt thì Vinh Dương trưởng công chúa đang cảm kích Đoan vương, nhưng trên thực tế... Bà ta lạnh lùng nói như vậy, lấy chỗ thiếu sót của Lục Di Ninh ra mà nói, rõ ràng là châm chọc Đoan vương, còn lấy chính nữ nhi của mình để đâm chọt hắn.
“Đúng vậy, vẫn phải cảm ơn Trưởng công chúa đã giúp ta cưới được Di Ninh.” Tần Dục cười nhìn Vinh Dương trưởng công chúa, tay cầm lấy tay của Lục Di Ninh.
Nhất thời, sắc mặt của Vinh Dương trưởng công chúa trầm xuống.
Cung yến vào bắt đầu vào buổi chiều, trước khi trời tối là sẽ kết thúc, dù sao thì Hoàng cung không dễ để ngủ lại.
Tần Dục cùng một ít người giao hảo hàn huyên, một lát sau Vĩnh Thành Đế cũng đến.
Thoạt nhìn mặt mày Vĩnh Thành đế hồng hào rất có tinh thần, nhưng thường xuyên ngáp một cái, không biết rốt cuộc là tinh lực dư thừa hay là tinh lực không có.
Mà thời điểm ông tới, bên người còn mang theo Tiêu Quý phi.
Sau khi xảy ra chuyện ở Tần An tự, mấy tháng nay Vĩnh thành đế không đến chỗ Tiêu Quý phi. Trong cung không thiếu mỹ nhân, mà Tiêu Quý phi tuổi đã lớn, trước kia bà thường lắc lư trước mặt ông, tâm sự nói chuyện tri kỉ cho nên ông vẫn còn yêu thích, tuy nhiên nếu không gặp thì cũng sẽ không nhớ tới bà.
Vậy nên, Tiêu Quý phi thất sủng rất lâu, hiện tại đột nhiên cùng xuất hiện với Vĩnh Thành Đế ở cung yến, đúng thật là khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Chẳng qua Tần Dục thì không, từ lần được hắn “chỉ điểm”, Phúc Quý đối với hắn rất tốt, chuyện cơ mật không thể nói nhưng một số việc Phúc Quý sẽ nói cho hắn, ví dụ như... Tiêu Quý phi tìm một cung nữ có vẻ ngoài tương tự mình, hai người cùng nhau hầu hạ Vĩnh Thành đế một đêm, lần nữa bà lại được sủng ái.
Chuyện như vậy, Tần Dục cảm thấy rất ghê tởm, nhưng hiển nhiên Vĩnh Thành Đế không hề để ý, thậm chí còn rất vừa lòng, không so đo chuyện Tiêu quý phi đã làm trước kia nữa.
Sau khi Vĩnh Thành đế mang theo Tiêu Quý phi ngồi xuống, cung yến liền bắt đầu, tầm mắt của Tần Dục cũng đặt lên người Lục Di Ninh.
Khẩu vị của Lục Di Ninh rất tốt, lúc này đã ăn mấy món trước mặt, nàng còn ăn rất nhanh khiến cho nhiều người chú ý, Duệ Vương phi Quách phức ngồi cách đó không xa nhìn Lục Di Ninh bằng một ánh mắt khinh thường.
Nhưng đến khi thấy Tần Dục vẫn chăm chú nhìn Lục Di Ninh thì trong mắt nàng ta lại có sự hâm mộ.
Từ lúc hạ sinh một nữ nhi, quan hệ giữa nàng ta với Tần Diệu càng ngày càng kém, nếu không phải Tiêu Quý phi thất sủng thì sợ là Tần Diệu sớm đã đưa mấy nữ nhân vào trong phủ rồi!
Lúc trước nàng ta còn muốn trấn áp Tần Diệu, nhưng hiện tại... nàng ta đã gả cho Tần Diệu rồi, mà Tần Diệu còn là Hoàng tử, sao nàng có thể trấn áp được Tần Diệu đây?
Nàng ta không thể hòa ly với Tần Diệu, hai người vinh sẽ cùng vinh, tổn hại sẽ cùng tổn hại, cho nên dù có nắm thóp Tần Diệu thì nàng ta cũng không thể nói cho người khác.
Nàng ta chỉ có thể chịu đựng sự ghê tởm và nghẹn khuất mà đi giúp Tần Diệu.
Quách Phức rất khó chịu, Tần Diệu lại hứng thú nhìn Lục Di Ninh đối diện, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Quách Phức. Quách Phức hiểu đạo lý, đương nhiên hắn cũng hiểu, cho nên hắn không sợ Quách Phức.
Ở phía trên, Tiêu Quý phi đang gắp đồ ăn cho Vĩnh Thành Đế thì thấy bên trong ly rượu trống không, thế là để cho cung nữ bên người Vĩnh Thành đế rót rượu.
Cung nữ kia rót được một nửa thì đột nhiên ngã lên người Vĩnh Thành Đế.
Tiết mục như vậy Vĩnh Thành đã gặp nhiều, mới đầu còn tưởng tiểu mỹ nhân muốn ôm ấp yêu thương, không ngờ cung nữ kia ngã cực kỳ nghiêm trọng, bầu rượu trên tay nàng ta văng ra, đổ đầy lên mặt Vĩnh Thành đế.
Vĩnh Thành đế cảm giác bản thân thật xui xẻo, sau đó ánh mắt không khỏi rơi xuống người Tần Dục.
Mà lúc này, không biết có phải đúng dịp hay không, bên kia Tần Dục cũng xảy ra chuyện như vậy, một cung nữ cầm rượu ngã lên người Tần Dục.
Mắt Vĩnh Thành đế híp lại, vốn định nói gì nhưng lại thôi, sai người đánh ૮ɦếƭ cung nữ kia rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Bởi vì không phải lần đầu tiên Vĩnh Thành đế nửa đường rời đi cho nên không ai cảm thấy kỳ lạ, Vĩnh Thành Đế đi rồi thì tất cả ánh mắt đều dừng lại ở Lục Di Ninh đang luống cuống tay chân giúp Tần Dục lau người.
“Người kia cố ý.” Lục Di Ninh ghé sát tai Tần Dục nói rồi trừng mắt với cung nữ đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tất nhiên Tần Dục biết cung nữ kia cố ý.
Cung nữ trong cung cũng được phân cấp bậc, cung nữ có thể phụ trách rót rượu trong cung yến thì đều được dạy bảo nhiều năm rồi, sao lại có thể dễ dàng phạm sai lầm?
Tuy biết điều này nhưng hắn sẽ không đi truy cứu một quân cờ, hoặc thậm chí là cứ tức giận bám lấy không chịu bỏ qua.
Bây giờ hắn thả cung nữ này đi thì nhất định người đứng sau lưng cũng sẽ Gi*t người diệt khẩu.
Cầm tay Lục Di Ninh đang tức giận, Tần Dục nói: "Đi thay đồ giúp ta." Tuy đã dặn dò Chiêu Dương chăm sóc Lục Di Ninh nhưng Tần Dục vẫn không yên lòng, lúc này hắn lại không thể không rời đi nên tính dẫn Lục Di Ninh theo.
"Hoàng huynh thật coi trọng Hoàng tẩu, đúng là một phút cũng không rời được." Tần Diệu châm chọc nói.
"Khi thê tử sắp lâm bồn mà còn không thèm liếc nhìn một cái thì đúng thật là bổn vương làm không được." Tần Dục cười với Tần Diệu, nắm tay Lục Di Ninh đi ra ngoài.
Lúc này sắc mặt Tần Diệu trở nên cực kì khó coi, trong lòng Quách Phức càng cảm thấy khó chịu hơn.
Còn một người khác cũng thấy khó chịu trong lòng, đó là Nhị Hoàng tử phi Tô Minh Châu.
Tuy rằng mối quan hệ giữa Quách Phức và Tần Diệu không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng sắp sinh hạ hài tử, còn hài tử của nàng thì ngay cả cơ hội nhìn thấy thế gian này cũng không có.
Cúi đầu nhìn bụng mình, trong mắt Tô Minh Châu đầy chua chát.
"Minh Châu, chúng ta rồi cũng sẽ có hài tử." Tần Nhạc khá mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nhìn thấy Tô Minh Châu cúi đầu không nói gì liền vươn tay cầm lấy tay Tô Minh Châu.
Trong lòng Tô Minh Châu ấm áp, cảm xúc đau thương vừa nãy biến không còn dấu vết.
Trấn an Tô Minh Châu xong, Tần Nhạc nhìn thoáng qua Tần Diệu đầy khí thế, lại cụp mí mắt xuống, che giấu hận ý.
Bình thường hắn luôn theo sau Tần Diệu, nghe lời đệ đệ này, nhưng thật ra người hắn hận nhất và chán ghét nhất cũng chính là đệ đệ này.
Tần Dục đã là phế nhân, không thể gây ra uy Hi*p gì, kẻ địch của hắn chỉ còn lại Tần Diệu.
Sau khi dọn về phủ đệ, hắn đã kết giao với rất nhiều quan viên cấp trung và cấp thấp, nhưng những tên quan viên kia hoàn toàn không có cách nào giúp hắn đối phó Tần Diệu.
Người có thể đối phó được Tần Diệu, sợ là chỉ có đại ca của hắn, nhưng trong một năm nay...
Nghĩ đến gần đây Tần Dục càng ngày càng yên tĩnh thì Tần Nhạc hơi nhíu mày.
Trước kia Tần Dục không buông tha Tần Diệu, hắn không cần làm gì cả thì hai người kia cũng đã đấu đến long trời lở đất, nhưng bây giờ Tần Dục thật sự không thèm để ý đến Tần Diệu.
Rốt cục Tần Dục muốn làm gì?
Bưng chén rượu lên uống một ngụm, Tần Nhạc nhìn về phía chỗ trống của Tần Dục thì hơi nhíu mày. Hắn muốn nhân cơ hội tiệc Trung thu để châm lửa giữa Tần Diệu và Tần Dục, mà mục tiêu hắn lựa chọn chính là vị Vương phi ngốc của Tần Dục.
Muốn động tay động chân với một người đầu óc có vấn đề thì rất đơn giản, mà nếu Tần Diệu thấy Lục Di Ninh ngồi một mình thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhưng hắn lại không ngờ là Tần Dục lại trông coi nàng ta kỹ như vậy, nếu đã như thế...
Tần Nhạc lại uống một ngụm rượu, hắn vừa uống xong thì cung nữ bên cạnh liền rót đầy ly rượu cho hắn.
Tần Nhạc nhìn cung nữ kia một cái rồi nói với Tô Minh Châu: "Chúng ta ra ngoài hóng gió được không?"
Vĩnh Thành Đế đã rời đi, bọn họ hoàn toàn có thể thả lỏng một chút... Tô Minh Châu cười gật đầu.
Chiêu Dương ngồi cách Tần Dục không xa.
Nàng luôn không thích những buổi yến hội như vậy, nhưng bây giờ đã gầy đi rồi nên không còn bị người ta khinh thường, bên cạnh cũng không còn những ánh mắt lạnh luôn nhìn Hoắc Thọ nên nàng cũng không thấy khó chịu như trước.
Đồ ăn trước mặt đã nguội, Chiêu Dương cũng chưa hề động đũa, chỉ ăn chút điểm tâm hoa quả.
Tiệc Trung thu là bữa tiệc chiêu đãi bách quan nên Ngự Thiện phòng cũng phải bận rộn chuẩn bị một bữa tiệc lớn, vì vậy tất cả đồ ăn đều được đầu bếp của Ngự Thiện phòng tỉ mỉ xào nấu. Thật ra mấy món ăn đã nguội kia có hương vị rất tốt, thậm chí những món điểm tâm mà Chiêu Dương ăn còn ngon hơn.
Cảm giác bơ đường tan trong miệng thật sự rất tuyệt! Chiêu Dương ăn một miếng rồi lại muốn ăn thêm một miếng, nhưng nghĩ đến tình trạng thân thể mình thì cuối cùng đành phải nhẫn nhịn dừng lại.
Hồ đại phu nói với nàng là nàng nên ăn với số lượng vừa phải, bất cứ loại đồ ăn nào cũng không thể ăn nhiều. Nếu không chỉ cần vô ý thì sẽ lại trở nên mập mạp.
"Công chúa, Đoan vương gọi người qua đó một chút." Chiêu Dương lột một trái cam, đang chuẩn bị ăn thì có cung nữ tới bên cạnh nàng.
"Hoàng huynh gọi ta làm gì?" Chiêu Dương khẽ nhíu mày.
"Bẩm công chúa, nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết là Vương gia đang chờ ở Thiên Điện." Cung nữ kia nói.
"Ta đi xem thử." Chiêu Dương đứng dậy rồi đi theo cung nữ kia ra ngoài, trước đó Hoàng huynh có dặn nàng chăm sóc tốt cho Lục Di Ninh, nói không chừng bây giờ muốn kêu nàng đến trông tỷ ấy.
"Công chúa..." Hai nha hoàn được Chiêu Dương dẫn theo đều nhíu mày kêu một tiếng —— lúc trước Đoan vương đã dặn là phải cẩn thận.
Chiêu Dương liếc nhìn nha hoàn vừa mới kêu mình, không biết vì sao nàng ta muốn nói rồi lại thôi, sau đó liền đi theo cung nữ kia ra ngoài.
Cung nữ kia không dẫn Chiêu Dương đi loạn xạ mà là đúng là theo hướng lúc nãy Tần Dục rời đi, nha hoàn bên cạnh Chiêu Dương cũng yên lòng.
Nhưng không ngờ là nàng ta lại yên tâm quá sớm.
Một lát sau, các nàng tới Thiên Điện rồi được dẫn vào một căn phòng: "Đoan vương kêu công chúa chờ Vương phi ở đây, Vương phi sẽ nhanh đến thôi." Cung nữ kia nói xong liền hành lễ lui ra ngoài.
Chiêu Dương tìm chỗ ngồi xuống để chờ Lục Di Ninh, không ngờ vừa ngồi thì đầu liền choáng váng...
Đồng thời cửa phòng lại bị mở ra một lần nữa.
Trong một tòa Thiên Điện khác cách đó không xa, Tần Dục đang thay quần áo cho mình.
Hắn cử động bất tiện, thay đồ cũng rất chậm nên phải kéo dài một lúc mới xong, khi hắn thay đồ xong... Lục Di Ninh lại nhìn chằm chằm hắn không rời.
"Nàng nhìn cái gì?" Tần Dục hỏi.
"Ngươi thật dễ nhìn!" Lục Di Ninh nói.
Trong mắt Lục Di Ninh đầy vẻ chân thành, nàng thật sự cảm thấy hắn rất dễ nhìn... Nhìn Lục Di Ninh như vậy, Tần Dục không khỏi bật cười.
Bộ dạng tàn phế này của hắn có chỗ nào dễ nhìn?
Nếu thật sự có thể khỏi hẳn thì tương lai hắn phải luyện tập một phen, như vậy thật sự sẽ có khả năng trở nên rất dễ nhìn, nhưng bây giờ thì không cần nghĩ đến.
"Chúng ta trở về đi." Tần Dục nói.
Lục Di Ninh gật đầu, đang muốn cùng Tần Dục rời đi thì đột nhiên nhíu mày.
"Làm sao vậy?" Tần Dục hỏi.
"Ta ngửi thấy một mùi hương không tốt, rất đáng ghét." Lục Di Ninh nói, nàng luôn mẫn cảm với những vị thuốc nên lúc này liền cảm nhận được mùi hương kỳ lạ đó.
"Truyền đến từ nơi nào?" Tần Dục nhíu mày hỏi, trong Hoàng cung này sao lại có mùi hương khiến Lục Di Ninh cảm thấy không tốt?
"Nơi đó." Lục Di Ninh chỉ vào một chỗ cách đó không xa.
Đó là một tòa Thiên Điện cách nơi này một bức tường, chỗ đó có mùi hương không tốt...
"Chúng ta đi xem thử." Tần Dục nói.
Những người đi thay đồ với Tần Dục trừ Lục Di Ninh ra còn có Thọ Hỉ, Thọ An, Tần Dục nói một tiếng, hai người kia liền đẩy hắn đến chỗ mà Lục Di Ninh chỉ.
Thiên Điện nên có rất nhiều người hầu hạ, nhưng bên này lại không có ai, cửa Thiên Điện cũng chỉ khép hờ... Tần Dục nói với Thọ Hỉ, Thọ An: "Các ngươi mở cửa vào xem thử."
Lúc này hai thái giám đi đến phía trước mở cửa, sau đó liền kinh hô: "Chiêu Dương công chúa!"
Tần Dục nghe thấy lời Thọ Hỉ nói thì sắc mặt lập tức biến đổi: "Chiêu Dương làm sao?"
Thọ Hỉ nhanh chóng tiến lên xem qua tình huống của Chiêu Dương, lập tức nói: "Công chúa ngất... Người... Y phục người không chỉnh tề."
Nghe nói Chiêu Dương không sao thì sắc mặt Tần Dục buông lỏng, nhưng nghe thấy câu nói sau thì lập tức trầm xuống.
Là ai tính kế Chiêu Dương?
"Mau chóng đưa Chiêu Dương đi." Tần Dục không chút nghĩ ngợi liền nói, y phục Chiêu Dương không chỉnh tề, không cần biết là nam nhân nào xông tới, hậu quả đều không thể tưởng tượng được.
Tần Dục nóng nảy hận người đứng phía sau màn, đang muốn đưa Chiêu Dương đi thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy tình hình lúc này của Chiêu Dương...
Thọ An, Thọ Hỉ không quan tâm hai nha hoàn nằm bên cạnh Chiêu Dương, lúc này hai người họ nhanh chóng khoác áo choàng của Tần Dục lên người Chiêu Dương rồi nâng nàng ra ngoài.
Nhưng mà một người sống như vậy muốn khiêng ra thì thật không dễ dàng, chứ đừng nói là bên ngoài còn có người đang đến...
"Muốn đưa Chiêu Dương đi sao?" Lục Di Ninh đột nhiên hỏi, thật ra nàng không hiểu tình hình trước mắt cho lắm, chỉ biết là Tần Dục đang rất tức giận.
"Ừ, chúng ta đang nghĩ cách đưa muội ấy đi, nếu thật sự không được..." Nếu thật sự không được thì hắn và Lục Di Ninh liền nghĩ cách để chặn người bên ngoài, hoặc tìm cách nào đó để đánh lạc hướng.
"Để ta làm cho!" Lục Di Ninh nói một tiếng, đột nhiên ôm lấy Chiêu Dương, sau đó chạy tới bức tường vây, rồi...
Mượn lực của một thân cây mọc sát tường, Lục Di Ninh ôm Chiêu Dương nhảy qua đầu tường rồi biến mất không thấy đâu!
Tần Dục: "..."
Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn sẽ làm vài chuyện ái muội với Lục Di Ninh, mượn cớ đuổi người bên ngoài đi, chuyện này...
Vương phi của hắn còn có bản lĩnh này sao?
Tần Dục đã sớm biết Lục Di Ninh lợi hại, nhưng thật không ngờ nàng có thể ôm Chiêu Dương dễ dàng trèo tường bỏ trốn như vậy.
Thọ Hỉ và Thọ An cũng không ngờ tới, tuy rằng Chiêu Dương công chúa gầy, nhưng chung quy đã từng có khoảng thời gian béo cho nên người rất đầy đặn, lúc nãy hai người bọn họ chỉ có thể nâng lên, nhưng bây giờ...
Vương phi thật lợi hại!
Tần Dục còn đang ngẩn ra thì người bên ngoài đã tiến vào.
Vĩnh Thành Đế đã đi, Quách Phức vẫn đang tự tìm phiền phức cho mình... Tần Diệu không còn kiên nhẫn tiếp tục ngồi ở yến hội nữa nên tính đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện đi gặp mấy người mình sắp đặt ở trong cung.
Hắn đang đi đến Thiên Điện của mình, kết quả vừa vào cửa liền thấy Tần Dục ngồi trên xe lăn.
"Tần Dục! Sao ngươi lại ở đây?" Tần Diệu cau mày nhìn Tần Dục, trong mắt đầy ý đề phòng.
Tần Dục nhìn thấy Tần Diệu thì lập tức đoán được người đứng sau bức màn chỉ có thể là Tần Nhạc —— Dù Tần Diệu không có não đến đâu thì cũng chắc chắn sẽ không náo loạn gây ra gièm pha lớn.
Gièm pha một chuyện không tốt như vậy sẽ hủy hoại Tần Diệu, mà không chừng Chiêu Dương cũng không còn mạng!
"Tần Dục, rốt cục ngươi muốn làm gì?" Tần Diệu lại hỏi.
"Bên trong có hai cung nữ y phục không chỉnh tề." Tần Dục nói, Chiêu Dương đi rồi nhưng người bên cạnh nàng vẫn còn ở bên trong.
Cũng không biết lần này có thể đưa hai người này ra ngoài không nữa.
"Ngươi tính kế ta!" Tần Diệu phẫn hận nhìn Tần Dục, cung nữ kia đều là người của Vĩnh Thành Đế, nếu hắn dính vào thì nhất định Vĩnh Thành Đế sẽ chán ghét hắn!
"Ta muốn tính kế ngươi mà còn xuất hiện ở đây sao?" Tần Dục cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà vận khí ta cũng thật không tốt, nghe thấy bên này có động tĩnh nên đến xem thử, đúng là giúp ngươi một tay."
Tần Diệu đang muốn nói gì đó nhưng bên ngoài lại có người đến, mà người đó chính là Vương phi Quách Phức của Tần Diệu.
Nhìn thấy Quách Phức, Tần Diệu liền nhíu mày: "Sao ngươi lại đến đây?!" Chuyện này tuyệt đối là có người muốn tính kế hắn! Nếu không thì sao lại dẫn Quách Phức đến đây!
Quách Phức nghe được một tin tức khiến nàng ghê tởm nên mới đến, không ngờ Tần Dục cũng ở đây nên sắc mặt dịu xuống một chút.
Cùng lúc đó, Lục Di Ninh đã ôm Chiêu Dương đi tới chỗ lúc nãy Tần Dục thay y phục.
Nhìn Chiêu Dương, nàng cau mày suy tư một lúc, sau đó vân vê bộ иgự¢ đầy đặn của Chiêu Dương.
Gần đây иgự¢ nàng lớn hơn rất nhiều, nhưng không thể so với Chiêu Dương.
Lúc choáng váng sắp bất tỉnh, Chiêu Dương biết mình chắc chắn đã mắc mưu người khác, vạn phần hối hận.
Mà trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người đang cởi y phục của mình thì càng hận không thể ૮ɦếƭ đi. Khi đó cả người nàng vô lực, căn bản không có biện pháp phản kháng.
Sau đó trong cảm xúc tức giận và nôn nóng, nàng ngất đi.
Lúc này, Chiêu Dương vì đau mà tỉnh lại, mà sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cảm thấy trên người có mấy chỗ như bị kim đâm, vậy mà nàng còn cảm giác được… có người đang sờ иgự¢ nàng?!
Nơi đó không phải nơi người khác có thể sờ! Chiêu Dương vừa tức vừa gấp, mở to mắt ra, trở tay tát một cái vào người đang khinh bạc mình.
Cái tát của nàng mang theo hận ý mãnh liệt, nhưng cả người lại không có chút sức lực cho nên trong mắt người khác cũng chỉ là một cái tát nhẹ như bông.
Lục Di Ninh gắn lại cây trâm vừa dùng để đâm Chiêu Dương lên đầu, ghen ghét nhéo người Chiêu Dương một chút, sau đó nhìn Chiêu Dương mở mắt ra.
Lúc Chiêu Dương mở mắt, hận không thể băm người đã khinh bạc mình thành trăm mảnh, sau đó... nàng lại thấy Hoàng tẩu của nàng đang dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn nàng.
Đây là chuyện gì? Chiêu Dương ngẩn người, thử thăm dò gọi một tiếng: “Hoàng tẩu?”
“Ừ.” Lục Di Ninh nhàn nhạt đáp lại, lau huyệt vị vì bị đâm vào mà chảy máu của Chiêu Dương.
“Hoàng tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chiêu Dương hỏi theo bản năng.
“Không biết.” Lục Di Ninh nói, duỗi tay giúp Chiêu Dương quấn chặt áo choàng.
Chiêu Dương nhìn động tác của Lục Di Ninh, đột nhiên ý thức được người khinh bạc mình vừa rồi hình như chính là Hoàng tẩu: "Hoàng tẩu, lúc nãy là người nhéo muội?”
“Ừ.” Lục Di Ninh gật gật đầu, lại hỏi: “Sao của ngươi lớn thế?”
Chiêu Dương: “...” Nàng cũng không biết mà!
“Tần Dục rất thích Ϧóþ chỗ đó của ta, ta cũng muốn nó lớn hơn.” Lục Di Ninh nói tiếp. Tuy bình thường là nàng cầm tay Tần Dục để lên иgự¢ mình, nhưng chỉ cần để lên, Tần Dục lập tức sẽ Ϧóþ không tha, rõ ràng là rất thích Ϧóþ chỗ đó.
Nàng vẫn luôn hiếu kì với chuyện này, lúc trước còn hỏi qua Hồ phu nhân, vì sao иgự¢ nàng sẽ sưng lên, đau nhức rồi lớn hơn, nhưng Hồ phu nhân chỉ nói một chút, còn nói chuyện này không thể hỏi người khác. Đương nhiên, nếu đều là nữ nhân, quan hệ tốt thì vẫn có thể nói về chuyện này một chút.
Chiêu Dương là nữ nhân, quan hệ cũng tốt, có thể nói chuyện.
Lúc trước trong lòng Chiêu Dương toàn là sợ hãi và phẫn nộ, nhưng bị Lục Di Ninh lăn qua lộn lại như vậy, cảm xúc đã biến mất vô tung vô tích, chỉ còn lại có sự "câm nín".
Hoàng tẩu, người nói chuyện này với ta, Hoàng huynh có biết không?
Còn Hoàng huynh của nàng... Nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng huynh là một người đứng đắn, hiện giờ xem ra... trước kia là nàng nhìn lầm Hoàng huynh rồi.
“Hoàng tẩu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Chiêu Dương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hỏi.
Lục Di Ninh bình tĩnh lại, lời ít ý nhiều nói về chuyện đã xảy ra lúc trước, cuối cùng nói: “Hoàng huynh ngươi bảo ta mang ngươi đi, ta liền mang ngươi tới nơi này. Hồ phu nhân nói ngoại trừ tắm rửa và ngủ nghỉ, không thể không mặc đồ, ngươi muốn mặc đồ không?”
Vẻ mặt của Lục Di Ninh đơn thuần, nhưng giờ khắc này, Chiêu Dương lại không nhịn được hiểu lầm... Hoàng tẩu, lúc người ngủ, đều không mặc đồ sao?
Qua một lúc lâu, Chiêu Dương mới thu lại suy nghĩ của mình, tỏ vẻ muốn mặc y phục.
“Được rồi.” Lục Di Ninh gật đầu rồi ra cửa.
Nàng đi quá nhanh, Chiêu Dương không kịp ngăn lại, chỉ kịp nhìn hướng nàng rời đi, trợn tròn mắt lên.
Hoàng tẩu vậy mà lại đi rồi, nàng phải làm sao bây giờ?
Hoàng cung thật sự rất lớn, Hoàng tẩu của nàng chạy đi có biết dường về không, có thể gặp phiền toái gì không?
Tuy Chiêu Dương từng bị người bên cạnh xúi giục ăn uống đến nỗi trở thành một cô nương mập mạp, nhưng bởi vì nàng là nữ tử, Triệu hoàng hậu gạt nàng rất nhiều chuyện, thế nên nàng vẫn có chút đơn thuần, không cảm thấy trong hoàng cung có nhiều nguy hiểm.
Nếu không thì lúc trước nàng cũng không đến mức chỉ nghe một cung nữ truyền lời là đã đi theo.
Nhưng lúc này, nàng đã gặp nạn rồi, Chiêu Dương nghĩ nhiều, càng nghĩ càng sợ.
Sau đó, nàng còn chưa lo sợ được bao lâu thì Lục Di Ninh đã trở lại, còn mang về một bộ y phục. Còn là bộ mà nàng đã mặc lúc trước.
“Hoàng tẩu, người lấy y phục từ đâu vậy?” Chiêu Dương kinh hỉ hỏi. Nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mượn y phục của người khác để mặc. Dù sao y phục dự phòng của nàng cũng đang đặt trong cung của Triệu Hoàng hậu.
“Nhặt được ở ngoài.” Lục Di Ninh nói. Bộ y phục này bị người khác tiện tay ném ra. Nàng ngửi được mùi hương liền nhặt nó về.
Chiêu Dương lại câm nín nhưng không dám trì hoãn, cầm y phục lên mặc vào nhanh như bay.
Nàng sống ở ngoại thành lâu rồi, đã có thể tự mặc quần áo, còn có thể tự chỉnh trang cho bản thân rất nhanh. Nàng hỏi tiếp: “Hoàng tẩu, mấy người hầu hạ bên cạnh ta như thế nào? Các nàng không có việc gì chứ?”
Lục Di Ninh quen Chiêu Dương, nhưng cũng không phải cực kỳ thân thiết. Vừa rồi nàng để ý tới Chiêu Dương, hiện tại lại không muốn nói chuyện liền không trả lời, chỉ ra hiệu cho Chiêu Dương đi theo mình.
Nếu Chiêu Dương lo lắng cho hai người kia thì thử đi xem sao cũng được.
Chiêu Dương sửng sốt, vội vàng đi theo.
Lúc này, bên phía Tần Dục, Tần Diệu đã phái thái giám mà hắn tín nhiệm điều tra tình hình—— Tần Dục nói bên trong có hai nha hoàn y phục xốc xếch nhưng hắn không tin hoàn toàn.
Thái giám nọ nhìn sơ qua, trở về gật đầu với Tần Diệu, Tần Diệu càng đen mặt: “Rốt cuộc là ai tính kế ta?”
“Ngươi nghĩ xem vì sao ngươi lại đến đây, và việc ngươi đến nơi này có những ai biết?” Tần Dục hỏi, rồi nhìn về phía Quách Phức: “Hỏi Vương phi của ngươi đến đây làm gì.”
Tần Diệu lập tức nhìn về phía Vương phi của mình.
Quách Phức liếc Tần Dục một cái, nói: “Thi*p thấy Đoan Vương, Đoan Vương phi và Vinh Vương, Vinh Vương phi đều đã đi, lại có người nói với thi*p chàng ở đây nên đến xem, người nói với thi*p là một thái giám lạ mặt, không biết đi đâu rồi.”
Lời Quách Phức, người bình thường sẽ không thấy có gì lạ, nhưng Tần Diệu lại chú ý một chỗ, đó là “Vinh Vương, Vinh Vương phi đã đi”.
Mà hắn nhạy bén như vậy là có nguyên nhân, thật ra… Quách Phức gần như giày vò hắn cả năm nay, vì có một lần nàng bắt được hắn vũ nhục Tô Minh Châu.
Hắn vừa hận vừa đố kị Tần Dục, cũng từng có tình cảm khác thường với Tô Minh Châu, lúc trước Tô Minh Châu từ hôn Tần Dục, hắn thậm chí còn muốn cưới Tô Minh Châu nhưng Tiêu Quý Phi không cho hắn cưới, gả Tô Minh Châu cho Tần Nhạc.
Trong lòng hắn ấm ức, không những không quên Tô Minh Châu mà còn ngày càng thương nhớ,sau này có một lần đến chỗ Tần Nhạc uống rượu, hắn động thủ với Tô Minh Châu nhằm nếm qua hương vị nữ nhân Tần Dục từng thích, hắn đã làm nhục nàng.
Tần Nhạc không nói gì, sau này hắn còn tìm Tô Minh Châu vài lần, nhưng từ khi đính thân với Quách Phức thì không còn qua lại. Sau đó, có một lần gặp Tô Minh Châu mà xung quanh không có ai, hắn muốn đùa giỡn nàng một lúc, không ngờ lại bị Quách Phức nhìn thấy.
Chỉ sợ là Quách Phức sẽ không tha cho hắn và Tô Minh Châu.
Người biết chuyện của hắn không nhiều, nhưng trong đó có Tần Nhạc, phải chăng lần này là Tần Nhạc tính kế hắn?
Hắn và Tần Nhạc quan hệ cũng không tốt, thậm chí hắn còn giở trò với Tô Minh Châu, Tần Nhạc hận hắn cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hai cung nữ kia… Chuyện này là sao? Hay là… hai cung nữ kia thật ra là người của phụ hoàng?
Nghĩ đến đây, Tần Diệu cảm thấy mình đã rõ hết mọi chuyện, lúc trước hắn còn thắc mắc hai cung nữ kia là ai, nhưng bây giờ…
“Ha ha, Hoàng huynh, ngươi đã tới đây thì ta đành đi nơi khác vậy.” Tần Diệu nói, kéo Quách Phức ra ngoài.
Tần Diệu mới vừa bước ra đã gặp Vĩnh Thành đế và Thanh Vân đạo trưởng.
Vĩnh Thành Đế gặp xui xẻo ở tiệc trung thu, bắt đầu hoài nghi Tần Dục xung khắc với mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà đi hỏi Thanh Vân đạo trưởng.
Thanh Vân đạo trưởng bày kế lâu như vậy, mua người bên cạnh Vĩnh Thành đế làm nhiều việc như vậy, chính là vì ngày này, hắn đương nhiên vô cùng cao hứng.
Chỉ là, sau thời gian bên cạnh Vĩnh Thành Đế, Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên phát hiện Vĩnh Thành Đế không hoàn toàn ghét bỏ Tần Dục.
Nếu Vĩnh Thành Đế thật sự nghe lời hắn, sủng ái Tiêu Quý Phi và Tần Diệu đồng thời lạnh nhạt Tần Dục, thì hắn đã có thể diệt hết bè phái của Tần Dục, nhưng cả ba vấn đề này chưa có cái nào hoàn thành.
Thanh Vân đạo trưởng có thể gạt Vĩnh Thành Đế đến mức này, hiển nhiên rất giỏi đoán lòng người, hắn biết hiện giờ nếu liên tục bôi đen Tần Dục không chừng sẽ phản tác dụng, vừa lúc nghe được Vĩnh Thành Đế nói vừa rồi bên Tần Dục cũng xảy ra chuyện, không biết vì sao cũng bị hắt rượu như ông thì liền nảy ra một kế: “Hoàng Thượng, bần đạo đã gặp qua Đoan Vương, hắn long chương phượng tư, tướng mạo cực tốt, vốn không nên là một phế nhân, bần đạo đã từng thắc mắc chuyện này rất lâu, cuối cùng đã có câu trả lời.”
“Là gì?” Vĩnh Thành Đế hỏi.
“Bệ hạ và Đoan Vương đều vận khí đầy người nhưng lại xung khắc, chỉ sợ là vì vậy nên mới……” Thanh Vân đạo trưởng thở dài: “Đoan Vương lúc nhỏ vận khí chưa rõ ràng, sau lớn lên vận khí bộc phát, xung khắc càng mạnh, nhưng hắn lại không bì được long khí của bệ hạ, nên……”
Thanh Vân đạo trưởng nói ấp a ấp úng, nhưng vừa hay nói đúng những gì Vĩnh Thành Đế nghi ngờ, khiến Vĩnh Thành Đế tin hắn thêm vài phần.
Ông và Tần Dục sợ là thật sự xung khắc, Tần Dục mới phải trở thành phế nhân, còn ông gặp xui xẻo.
“Vậy trẫm nên làm thế nào?” Vĩnh Thành Đế hỏi.
“Sau này bệ hạ nên hạn chế gặp Đoan Vương, tốt nhất hoàng cung này cũng đừng để Đoan Vương tới thường xuyên.” Thanh Vân đạo trưởng nói, rồi nhắc tới Tần Diệu: “Tam hoàng tử tuy vận khí bình thường nhưng vừa hay có thể hỗ trợ cho bệ hạ, giữ Tam hoàng tử bên cạnh bệ hạ thật ra rất tốt, còn có Ngũ hoàng tử, cũng giúp ích cho bệ hạ.”
Thanh Vân đạo trưởng không nói xấu Tần Dục quá nhiều, cũng không phải chỉ khen một mình Tần Diệu nên khiến Vĩnh Thành Đế càng tin tưởng, sau đó thì cùng hắn đi dạo.
Thanh Vân đạo trưởng muốn tăng hảo cảm cho Tần Diệu đối với Vĩnh Thành Đế nên đưa ông đến đây.
Bởi vậy, Tần Diệu không khỏi lại càng hoảng sợ hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc