Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 22

Tác giả: Quyết Tuyệt

Vạn Thư Lâu
Tần Diễn không tìm thấy người ám toán mình nên nhìn đám hộ vệ đang nằm sấp trên tường vây, nói: "Các ngươi nhanh mở cửa cho ta vào!"
"Lục hoàng tử, ngài chờ một lát đi. Những người đó không có ý tốt, bây giờ chúng ta không thể mở cửa." Hộ vệ ôn tồn nói, người đi báo quan đã xuất phát được một lúc rồi, chắc không bao lâu nữa nha dịch sẽ đến đây.
"Chỉ là một ít hộ nông dân muốn tìm nhi nữ bị bắt cóc về thôi, sao lại trở thành không có ý tốt chứ?" Tần Diễn cau mày nhìn đám người trên tường vây.
"Lục hoàng tử, chúng ta không có bắt cóc nhi nữ của bọn họ." Hộ vệ kia nói, vẻ mặt vẫn cung kính như trước nhưng trong lòng đã có chút mất hứng, cảm thấy rất bất mãn với Tần Diễn——Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với vị Lục hoàng tử này vậy? Sao vừa đến đã định tội bọn họ chứ?
"Nếu không bắt cóc nhi nữ bọn họ thì sao các ngươi không ra ngoài nói rõ ràng?" Tần Diễn lớn tiếng nói: "Còn nữa, ta phụng mệnh phụ hoàng đến xem xưởng in ấn, các ngươi để cho ta vào..."
Nói được một nửa thì Tần Diễn sợ hãi kêu một tiếng —— hắn lại bị thứ gì đó đánh.
Là Tần Dục sắp xếp người núp ở đâu đó đánh hắn sao? Khuôn mặt Tần Diễn lập tức đen lại.
Tần Diễn vẫn luôn không thích Tần Dục.
Lúc hắn còn nhỏ, ở chỗ Triệu hoàng hậu bao giờ cũng giống như người trong suốt, luôn bị người ta xem nhẹ, Tần Dục thì ngược lại, luôn là trung tâm của mọi người.
Ngay cả người hầu hạ bên cạnh hắn cũng khuyên hắn đi lấy lòng Tần Dục, đối xử với Tần Dục còn nhiệt tình hơn đối xử với hắn.
Đều là Hoàng tử, dựa vào cái gì mà muốn hắn phải đi lấy lòng Tần Dục?
Khi đó, hắn chỉ có thể nhìn ba người Triệu hoàng hậu, Tần Dục, Tần Nhạc ấm áp ngồi chung một chỗ trò chuyện, còn hắn thì lại không thể tham gia vào, vừa lúng túng vừa đau lòng.
Có trời mới biết hắn hâm mộ Tần Dục cỡ nào, thậm chí còn ghen tị, cho nên sau khi Tần Dục xảy ra chuyện, thật ra hắn không hề quá đau lòng, ngược lại còn có chút cao hứng.
Tần Dục xảy ra chuyện, về sau ánh mắt của mọi người sẽ đặt trên người hắn đúng không?
Hắn nghĩ không sai, sau khi Tần Dục xảy ra chuyện, đúng là ánh mắt mọi người đều đặt trên người hắn, nhưng tất cả lại không giống như hắn tưởng tượng.
Tần Dục và Triệu Hoàng hậu đối xử thân thiết với hắn, nhưng hai người họ lại bắt hắn làm thế này thế kia, đúng là sai khiến hắn không chút khách sáo, giống như hắn là con chó mà bọn họ nuôi dưỡng ra vậy, bọn họ muốn hắn làm thế nào thì hắn phải làm thế ấy.
Tần Dục còn tỏ vẻ cao cao tại thượng răn dạy hắn.
Rõ ràng Tần Dục đã là phế nhân, dựa vào cái gìmà suốt ngày ra vẻ tự cao tự đại trước mặt hắn?
Trong lòng Tần Diễn vẫn luôn cảm thấy bất mãn, mà sau khi thái độ của Tần Dục đối với hắn thay đổi thì cảm xúc này lập tức bạo phát ra. Nhưng hắn hề không ngẫm lại, hắn không phải con ruột của Triệu hoàng hậu, dựa vào cái gì muốn Triệu hoàng hậu đối xử tốt với hắn giống như con ruột của mình?
Sau đó dù cho Tần Dục là phế nhân thì cũng là huynh trưởng của hắn, sao lại không thể sai bảo hắn?
Tần Diễn đứng bên ngoài bức tường vây tức giận đến giơ chân, Tần Dục lại không rảnh quan tâm đến hắn mà chỉ kinh ngạc nhìn thê tử của mình: "Di Ninh, chuyện này là nàng làm sao?"
Lực đạo và độ chính xác của thê tử hắn hình như rất không tệ?
"Ừ." Lục Di Ninh có chút lo lắng liếc nhìn Tần Dục.
"Làm không tệ." Tần Dục cười, vươn tay sờ đầu Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh lập tức trở nên đắc ý, cao hứng nheo mắt lại.
Ngô Thiên Dương đứng bên cạnh lại không biết nói gì... Không ngờ Đoan vương lại còn có một mặt như vậy! Nhưng quả thật Lục hoàng tử kia không biết gì cả.
Những người sinh sự thấy Tần Diễn kêu người bên trong mở cửa, kết quả bên trong vẫn không ai đi ra nên ánh mắt nhìn Tần Diễn không được tốt lắm.
Lúc nãy bọn họ còn tưởng tượng người này ra lệnh mở cửa, sau đó bọn họ xông vào thì sẽ để mấy tên "Bán mạng " bỏ mạng ở bên trong, nhưng hiện tại...
Hai thủ lĩnh nhìn nhau, đột nhiên có chủ ý.
Lúc Trưởng công chúa kêu bọn họ đến náo loạn nói tốt nhất là phải biết rõ xem bên trong thôn trang có cái gì, nếu không biết được rõ tình huống trong thôn trang thì gây phiền phức cho Đoan vương, hiện tại bọn họ không vào được thôn trang, người của Đoan vương lại không đi ra, mọi chuyện rơi vào cục diện bế tắc, vậy có phải là nên đổi một cách khác hay không?
"Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ kêu Hoàng huynh cho các ngươi công đạo." Tần Diễn nói với đám người đến gây sự.
"Điện hạ, quan hệ giữa ngài và Đoan vương rất tốt ư?" Thủ lĩnh trung niên nói.
"Tất nhiên." Tần Diễn đáp.
Hai thủ lĩnh là người của phủ Trưởng công chúa nên cũng hiểu tình hình Hoàng gia.
Lục hoàng tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, xác thực là gắn bó với Đoan vương, nếu đã như vậy...
"Đoan vương bắt nữ nhi của chúng ta, cũng không biết cho các nàng đi làm cái gì, ngươi là đệ đệ hắn thì cũng không phải là thứ tốt đẹp!" Một thủ lĩnh đột nhiên hô lên, bi phẫn nhìn Tần Diễn.
"Chư vị, ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo, các ngươi đừng kích động." Tần Diễn nói, bất mãn nhíu mày, vừa rồi hắn đã nhìn ra đám người này đến tìm Tần Dục gây phiền phức, nhưng không ngờ bọn họ còn kéo cả hắn vào.
"Các ngươi tránh ra!" Vài Cấm vệ quân nói, vây quanh người Tần Diễn để bảo vệ hắn.
"Các ngươi muốn bức tử chúng ta! Bắt cóc nữ nhi chúng ta còn muốn Gi*t người!" Một tên thủ lĩnh hô lên, mà hai chữ "Gi*t người" của hắn vừa ra khỏi miệng thì đã có vài lão già hoặc người bệnh tật khóc lóc nhào về phía Tần Diễn.
"Các ngươi muốn làm gì?!" Tần Diễn hoảng sợ, vội vàng kêu lên, sau đó liền nhìn thấy mấy tên lúc nãy vọt tới bên cạnh hắn bị Cấm Vệ quân chém ૮ɦếƭ trong cơn kinh hoảng.
Cấm Vệ quân chém người dùng sức không nhỏ, trong lúc nhất thời máu tanh văng ra khắp nơi, nhưng cũng không thật sự chém ૮ɦếƭ ai, những người không nhào về phía Tần Diễn lại hô to: "Gi*t người! Gi*t người!"
Trong lúc vô ý Tần Diễn cũng bị dính một ít máu, đang cảm thấy sợ hãi thì nhìn thấy vài tên gây chuyện hô to "Gi*t người" rồi chạy đi, sắc mặt hắn nhất thời âm trầm hẳn.
Đến lúc này hắn còn có gì không rõ nữa? Hiển nhiên là đám người gây sự này đang đẩy hết mọi toan tính đối với Tần Dục lên trên người hắn.
Hắn muốn giúp đỡ đám người này nhưng bọn họ lại lấy oán trả ơn!
Tần Diễn tức không chịu được, đúng lúc này, cách đó không xa lại có một đám nha dịch cưỡi ngựa chạy tới bên này.
Lúc này Tần Dục nắm chặt tay thành quyền, hắn cho người đi báo quan, quan viên Kinh thành lập tức phái nha dịch ra roi thúc ngựa đến đây giúp bắt người, kết quả lại thấy một màn như vậy.
Mọi chuyện nhanh chóng chấm dứt.
Có vài người trong đám người đến gây sự nhất định phải ૮ɦếƭ, nhưng cũng có vài người "thật lòng" muốn tìm nữ nhi về, sau khi gây chuyện thì hai tên thủ lĩnh kia lập tức chạy trốn.
Đại Tần lớn như vậy, bọn họ gây sự xong liền cầm tiền chạy trốn, ai có thể bắt được bọn họ?
Nhưng bọn họ không ngờ khi muốn thừa dịp đám Cấm Vệ quân đang lơ mơ để chạy trốn thì nha dịch lại đến đây, mấy tên nha dịch cưỡi ngựa bắt được tất cả bọn họ.
Tần Dục ở trên lầu nhìn rõ ràng tất cả mọi chuyện, không nhịn được nở nụ cười rồi nói với quản sự: "Ngươi phái người đi tìm mấy tên nha dịch đó, nói là chúng ta tình nguyện phối hợp với bọn họ để tra án, về phần đám nữ hài ở thôn trang... Đối với đám người ồn ào muốn tìm nữ nhi thì hãy nói rõ ràng tình huống của nữ nhi bọn họ, những hài tử còn nhỏ tuổi thì cho bọn họ nhận nhau, còn những hài tử trưởng thành rồi thì... Ngươi đi nói tốt với đám nữ hài tử đó, kêu chúng ký khế ước rồi để chúng ở lại thôn trang làm việc."
Đối với Tần Dục, việc đưa đám nữ hài tử kia trở về là tuyệt đối không có khả năng, hắn muốn giữ các nàng ở lại, so với việc che che lấp lấp thì không bằng thoải mái mở rộng cửa ra cho người khác xem.
Gần đây Kinh thành có chuyện rất ồn ào.
Một đám người tung tin Đoan vương bắt cóc nữ nhi bọn họ, bọn họ đi đến thôn trang của Đoan vương náo loạn thì kết quả không cẩn thận bị Lục hoàng tử Tần Diễn Gi*t ૮ɦếƭ...
Sau khi nha môn bắt được đám người này còn điều tra ra là Vinh Dương Trưởng công chúa kêu bọn họ làm như vậy...
Mọi chuyện rất phức tạp, Tần Dục và Tần Diễn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng so với Tần Diễn và Vinh Dương Trưởng công chúa thì Tần Dục chịu ảnh hưởng ít nhất, bởi vì Tần Dục đã làm vài chuyện.
Chuyện đầu tiên hắn làm là kêu quản sự dẫn theo bảy tám nữ hài tử ba bốn tuổi đến cửa nha môn, sau đó đứng giữa vòng vây của dân chúng trong Kinh thành gọi người đã tố cáo Đoan vương bắt nữ nhi mình ra nhận diện xem đâu là nữ nhi của hắn.
Người kia... Không nhận ra.
Tiểu hài tử vốn trưởng thành rất nhanh, nữ hài kia ở trong thôn trang của Tần Dục hơn nửa năm đã sớm thay đổi nhiều, hơn nữa cách ăn mặc cũng không giống với trước kia nên càng khó nhận ra.
Đương nhiên, nếu để cho đám nữ hài này đến nhận mẫu thân thì không chừng vẫn sẽ nhận ra được, nhưng mấu chốt là mẫu thân của mấy nữ hài này không đến.
Vì thế mọi người liền nhìn ra mấy tên nam nhân vẫn nói mình nhớ thương nữ nhi vốn không nhận ra được đâu là nữ nhi của mình, mấy hài tử kia cũng không hề thân cận với bọn họ.
Quản sự thôn trang của Đoan vương còn đứng bên cạnh nói: "Dựa theo manh mối ngươi cung cấp, thôn trang đã dẫn những nữ hài tử phù hợp đến đây, xin hỏi rốt cục đâu là nữ nhi của ngươi?"
Người kia nói không nên lời.
Một tên khác đến tìm nữ nhi, lúc trước cũng đến thôn trang tìm quản sự và Tần Dục nói là nữ hài tử đó giờ đã mười lăm tuổi.
Nữ nhân này đến cửa nha môn, nàng nhận người kia là phụ thân mình, sau đó liền khóc sướt mướt, lúc trước nàng sinh bệnh nặng, người trong nhà không muốn nàng ở lại nên nàng đã ký khế ước để làm việc ở thôn trang của Đoan vương, bạc bán mình thì đã dùng để chữa bệnh.
Đoan vương tuyệt đối không có bắt nàng, nàng chỉ ở trong thôn trang làm công mà thôi.
Hiện tại phụ mẫu nàng như vậy...
Nữ nhân này khóc lóc cầu xin quan viên bỏ qua cho phụ thân mình, sau đó đưa hết tất cả tiền công của mình cho phụ thân trước mặt mọi người, làm đủ trách nhiệm hiếu thảo của một nữ nhi đối với phụ thân nên không thể trách nàng.
Nữ nhân này sinh ra ở hộ nông dân, tướng mạo bình thường, Đoan vương không hề ép nàng, mà nhìn cách ăn mặc của nàng thì liền biết bây giờ nàng sống không tệ, hiển nhiên Đoan vương không hề bạc đãi nàng. Nếu đã như thế thì hơn phân nửa điều nàng nói đều là sự thật.
Mọi người vốn tin tưởng lời nữ nhân này nói, nàng cũng cho thấy mình biết chữ ngay tại đây, sau khi nói là do Chiêu Dương công chúa dạy thì mọi người càng cảm thấy lời nói của nàng có thể tin.
Đoan vương... Không đến mức phải đi bắt nữ nhi trong thôn đến thôn trang của mình để cho ăn cho uống, còn dạy nàng biết chữ đi?
Huống chi sau đó quản sự thôn trang của Đoan vương còn nói rằng bọn họ hoan nghênh học trò trong Kinh đến thôn trang để nhìn tình hình cụ thể, bởi vì bên trong thôn trang không chỉ dưỡng một ít hài tử mà còn có xưởng in ấn của Đoan vương.
Tần Dục giao cho thủ hạ cố ý làm lớn chuyện này, cũng bởi vậy mà hắn mới nổi danh, còn có thể khiến Tần Diễn và Vinh Dương trưởng công chúa không được dễ chịu.
Những người đó không chịu được cực hình, ở trong nha môn nhận tội, khai là do chịu sự sai bảo của Vinh Dương trưởng công chúa mới đi tìm Đoan Vương gây phiền toái.
Người ở trong Kinh thành khi nhắc tới Vinh Dương trưởng công chúa khẩu khí đều trở nên kỳ quái. Dưới mưu kế của Tần Dục, thậm chí nha môn ở bên kia còn chuyên đi tìm trưởng công chúa để đòi bồi thường.
Từ xưa đến nay Tần Dục được danh là vắt chày ra nước đòi từng đồng, Trưởng công chúa phái người đi làm hư hoa màu của hắn, hắn liền muốn cạo một tầng thịt trên người trưởng Công chúa.
Cho nên...
Hoa màu ở thôn trang kia, rất nhiều là do tự tay Chiêu Dương công chúa trồng, thậm chí nàng còn tự trồng một số ít loại hoa cỏ quý báu, không thiếu việc phải bồi thường hai vạn mấy, mà bởi vì sợ hãi và hốt hoảng cho nên xưởng in ấn của Đoan vương vẫn chưa thể khởi công, cũng tổn thất hai vạn mấy.
Ai cũng biết Tần Dục có công phu sư tử ngoạm, nhưng Vinh Dương trưởng công chúa cũng không thể không ngoan ngoãn đáp ứng hắn. Nếu không để cho hắn truy cứu ra, xui xẻo cũng chỉ có Vinh Dương trưởng công chúa.
Phải biết rằng vì việc này mà Lục Quốc công và Vinh Dương Trưởng trưởng công chúa cãi nhau rất nhiều lần.
Về phần Tần Diễn...Ngược lại thì Tần Dục không tìm hắn gây phiền toái, nhưng bản thân hắn đã bị phiền toái quấn thân rồi.
Tuy những người đó là do Vinh Dương trường công chúa phái tới gây phiền toái cho Đoan vương, nhưng người của Tần Diễn Gi*t người lại là sự thật.
Tóm lại, mọi người không biết Vinh Dương trưởng công chúa còn tìm người "Bán mạng".
Cửa lớn của Đoan vương đóng chặt rồi báo quan, không cùng những người bên ngoài gây xung đột, nhưng đúng lúc này Lục Hoàng tử Tần Diễn lại nổ ra tranh chấp, sau đó Gi*t người....
Dưới sự chỉ dẫn của người có tâm, dân chúng trong Kinh thành gắn biệt danh cho Tần Diễn là "phóng túng, ngạo mạn, ngang bướng, coi mạng người như cỏ rác."
Bọn họ không thể làm gì Tần Diễn nhưng có thể ở trong lòng chán ghét Tần Diễn.m
Mọi chuyện phát triển hết thảy đều vô cùng thuận lợi, nhiều quan viên đã ngầm kết giao với Tần Dục, mượn sức một số ít người có liên quan, cũng có liên quan đến Ngô Thiên Dương.
Tuy Ngô Thiên Dương chỉ là một tú tài nhưng tiên sinh của hắn lại rất có tiếng tăm, là một trong những người đứng đầu giới thư sinh nghèo ở Kinh thành.
Ngày đó, sau khi Ngô Thiên Dương trở về từ thôn trang ngoài thành của Tần Dục đã lập tức tìm đến tiên sinh của mình, đem tất cả những gì mình chứng kiến và nghe thấy kể hết ra.
Vì thế, việc thay đổi kỹ thuật in vốn đã giúp Đoan Vương có tiếng tốt trong giới thư sinh nghèo ở Kinh thành, bây giờ ấn tượng càng tốt hơn, cũng nguyện ý vì Đoan vương nói chuyện.
Mà đôi khi, việc dẫn đường dư luận còn phải vào những thư sinh nghèo đó. Người trong thế gia đều được dạy dỗ ở trong gia tộc, dẫn đường không tốt, bọn họ cũng khinh thường việc giao tiếp với dân chúng trong Kinh thành, nhưng với thư sinh nghèo thì không giống như vậy.
Liền nói đến Ngô Thiên Dương, thi thoảng hắn sẽ đem sách của tiên sinh viết về những chuyện xưa đi bán trong Kinh thành.
Việc này, Tần Dục đều giao cho thủ hạ đi làm, đến nay việc hắn để ý vẫn là chuyện của Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh thế mà có thể dùng hột táo đánh người xa như vậy...Tần Dục không thể tránh được mà nhớ tới một số chuyện của bản thân lúc ở kiếp trước.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy Lục Di Ninh thân thủ linh hoạt, nhưng hiện tại ngẫm lại...quả thật bản lĩnh của Lục Di Ninh có chút không tầm thường.
Ít nhất đối với nữ tử bình thường, tuyệt đối không có khả năng giống như nàng, ngay cả chim chóc bay trên trời cũng có thể bắt để ăn no bụng được.
Vương phi của hắn rất thần kỳ, nhưng như vậy... cũng không phải chuyện tốt gì.
Tần Dục hơi lo lắng nhưng rất nhanh lại yên lòng, tuy Lục Di Ninh có chút bản lĩnh nhưng đến cùng vẫn là người thường, bằng không thì đời trước cũng không ૮ɦếƭ thê thảm như vậy, chỉ cần hắn để ý chút thì người khác sẽ không phát hiện ra.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Dục liền buông lỏng hỏi Lục Di Ninh: "Trừ việc nàng có thể dùng hạt táo đánh người, còn có cái gì nữa?"
Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi đã nói: "Ta có thể chữa bệnh!"
Thật ra nàng không thích tu luyện, chung quy thì trước kia luyện ra một thân bản lĩnh, ngược lại càng mang cho nàng nhiều thống khổ, khiến cho nàng có một đoạn thời gian muốn ૮ɦếƭ cũng không ૮ɦếƭ được.
Nhưng thân thể Tần Dục không tốt, cần nàng hỗ trợ chữa bệnh...mấy ngày nay nàng mỗi ngày đều rất cố gắng luyện công.
"Di Ninh của ta thật lợi hại." Tần Dục cười nói: "Đúng rồi, chuyện này không thể để cho người khác biết, hiểu chưa?"
"Được." Lục Di Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn dĩ Tần Dục chờ nàng hỏi vì sao, chưa từng nghĩ đến Lục Di Ninh hoàn toàn không hề hỏi, chỉ có thể giải thích nói: "Nàng rất lợi hại, so với rất nhiều người thì lợi hại hơn, nếu để người khác biết nàng lợi hại như vậy, bọn họ sẽ sợ hãi nàng, cho nên không thể để cho người khác biết."
Lục Di Ninh nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong liền nhíu mày: "Tần Dục sẽ sợ hãi sao?"
"Ta không sợ." Tần Dục cười nói.
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, vui sướng trong mắt phảng phất như muốn tràn ra ngoài.
"Ta không sợ nàng, ta thích nàng." Tần Dục thở dài nói, có chút đau lòng sờ sờ khóe miệng Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh của hắn thường thường không thể biểu đạt chính xác cảm xúc của bản thân, luôn luôn cười không nổi...
"Ta cũng thích người, ta thích nhất ngươi." Lục Di Ninh nói, đi đến thế giới này gần một năm, nàng đã học được việc trao đổi giữa người với người, cũng biết thích là sao.
Nàng thích đồ ăn, thích ăn thịt, thích vịt nướng, nhưng thích nhất là Tần Dục.
Trong lòng Tần Dục run lên, Lục Di Ninh nói thích, có lẽ là hoàn toàn không giống với từ thích của hắn, nhưng nghe được Lục Di Ninh thổ lộ, tâm hắn vẫn rung động không ngừng như cũ.
Tần Dục trò chuyện với Lục Di Ninh xong thì vào cung.
Chuyện thuật in ấn và Vạn Thư lâu, hắn đều phải báo cho Vĩnh Thành đế một phen mới được.
Đoạn thời gian này, Vĩnh Thành đế càng ngày càng trầm mê luyện đan, muốn gặp ông cũng càng ngày càng không dễ dàng, chẳng qua tốt xấu gì Tần Dục vẫn có thể gặp được.
Bị đưa đến phía sau điện nơi Vĩnh Thành đế đang ở, tổng quản thái giám Phúc Quý bên người Vĩnh Thành đế báo cho Tần Dục biết: "Vương gia, Vinh Dương trưởng công chúa đến đây, đang nói chuyện với bệ hạ, đành phải để Vương gia chờ một lát rồi."
"Không sao." Tần Dục nói, đột nhiên nhìn về phía Phúc Quý: "Nghe nói công công lại ở bên ngoài mua thêm hai tòa nhà? Bổn vương chưa đưa lễ mừng qua, đã sơ sót rồi."
Ánh mắt Phúc Quý lóe lóe, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười chuẩn mực: "Vương gia đây là giễu cợt nô tài đấy à, chẳng qua nô tài chỉ mua cho mình nhà để dưỡng già, sao có thể thu lễ mừng?"
"Tòa nhà công công dùng để dưỡng già hơi lớn, lai lịch cũng bất phàm, Ngự Sử ở phía dưới đều dâng sổ con lên." Tần Dục nói, đè thấp âm thanh xuống: "Phụ hoàng theo đuổi thuật Trường Sinh, những người đó lại không ngăn được cho nên nhìn chằm chằm người bên cạnh phụ hoàng."
Nghe được Tần Dục nói vậy, Phúc Quý không khỏi lo lắng đứng lên.
Thời điểm Tần Dục vừa bắt đầu nói chuyện với hắn, hắn có chút không hiểu ý của Tần Dục, mà hiện tại xem ra...Tần Dục đây là đang chỉ điểm cho hắn?
Vĩnh Thành đế có hoang đường ra sao thì vẫn là Hoàng đế, vài Ngự sử kia không thể động đến ông, nhưng người bên cạnh Vĩnh Thành để thì bọn họ lại có thể đối phó, ví như hắn.
Trước kia Hoàng thượng tín trọng hắn, đến nay thì tín nhiệm vị Thanh Vân đạo trưởng kia hơn, nếu bị Hoàng Thượng biết được hắn có bao nhiêu gia tài...
Phúc Quý đã ở bên người Vĩnh Thành đế hầu hạ đã lâu, vô cùng hiểu rõ Vĩnh Thành đế, chính bởi vì hiểu rõ, hắn dám để cho Vĩnh Thành đế biết hắn ăn hối lộ làm trái luật, cũng không dám để cho Vĩnh Thành đế biết hắn có bao nhiêu tiền được.
Tuy nếu Vĩnh Thành đế biết, hắn đem cả gia tài cả của mình dâng lên thì hẳn sẽ không sao, nhưng hắn luyến tiếc số tiền tài kia...
Nghĩ như vậy, Phúc Quý này liền quyết định đem hai tòa nhà mình vừa có bán ra, đổi thành bạc cất trong ngân khố của mình.
Hắn phải khiêm tốn một chút mới được...Dù sao hắn cũng chỉ yêu thích tiền tài mà thôi, so với tòa nhà lớn quá mức gây chú ý thì bạc trắng bóng bẩy thực ra càng hợp ý hắn hơn.
Tần Dục nhìn thấy biểu tình của Phúc Quý, liền đoán được suy nghĩ của hắn.
Vị đại thái giám bên người Vĩnh Thành đế này yêu nhất là tiền tài, trước đây sau khi người Nhung tấn công Kinh thành, từ trong một tòa nhà của hắn đào ra hai ngàn vạn tiền, chỉ có điều không biết làm thế nào mà hắn có được nhiều bạc như vậy.
Đời trước đống bạc kia giúp người Nhung có tiền tiếp tục đánh nhau, đến nay...
Biết được vị trí ngân khố khiến tâm tình của Tần Dục cực kỳ tốt.
"Hoàng huynh, người nhất định phải đề phòng Đoan vương một chút, đến nay trong Kinh thành đều đang nói Đoan vương nhân nghĩa, cứ tiếp tục như vậy, còn ai nhớ rõ bên trên Đoan vương có người?"
"Thuật in ấn kia khiến cho vài người đọc sách trong Kinh thành ai ai cũng ca tụng Đoan vương, còn Hoàng huynh, đúng là không có ai nhắc tới."
"Hoàng huynh, Đoan vương ở ngoại thành nuôi nhiều người như vậy, cũng không biết hắn có ý gì."
---
Ước chừng vì cảm tạ Tần Dục "chỉ điểm" bản thân, Phúc Quý mang theo Tần Dục đi vào bên trong một đoạn, sau đó Tần Dục mơ hồ nghe được Vinh Dương trưởng công chúa đang cáo trạng mình.
Mà Vĩnh Thành đế, hẳn còn đang tiếp thu.
Đương nhiên, ông không biểu hiện ta ngoài, sau khi nghe Vinh Dương trưởng công chúa oán giận xong thì phất phất tay, để cho Vinh Dương trưởng công chúa rời đi.
Sau đó, Tần Dục nhìn thấy Vinh Dương trưởng công chúa hùng hùng hổ hổ đi ra từ trong phòng, nhìn thấy hắn xong không chỉ không chột dạ, ngược lại còn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Vinh Dương trưởng công chúa tin chắc hắn là một phế nhân, không có khả năng ngồi lên ngôi vua, đối với hắn chưa bao giờ giả vờ giả vẻ.
Sau khi Vinh Dương trưởng công chúa rời đi, Tần Dục cho người đẩy hắn đến trước mặt Vĩnh Thành đế.
Vĩnh Thành đế đang không ngừng ngáp, ánh mắt nhìn Tần Dục có chút không tốt.
Tần Dục cũng không để ý, chỉ là đem chuyện cải tiến thuật in ấn và việc muốn tu sửa Vạn Thư lâu nói ra.
Trước đó có Tần Diễn "chỉ điểm" qua, hôm nay lại nghe Vinh Dương trưởng công chúa châm ngòi, Vĩnh Thành đế vốn đã không cao hứng mấy, hiện tại Tần Dục còn chủ động nói ra, càng thêm không vui.
Nhưng mà Tần Dục chuyển lời, nói tiếp: "Phụ hoàng, nếu Vạn Thư lâu có thể kinh doanh thật tốt là có thể lưu truyền trăm năm, nhi thần cho rằng đây là công đức to lớn, hi vọng phụ hoàng vì vậy mà có thể giúp đỡ, cũng khiến cho người đọc sách trong thiên hạ đối với phụ hoàng càng tôn thờ yêu mến."
Ngay sau đó Tần Dục càng nói tốt, mà những lời này đều chỉ có một ý tứ, đó là đem tất cả công lao đều quy về Vĩnh Thành đế.
Cuối cùng, Tần Dục còn nói: "Nhi thần chỉ là phế nhân, tương lai ngay cả con nối dõi cũng không có, muốn công lao cũng vô dụng, cho nên vốn muốn cho Lục hoàng đệ nhìn Vạn Thư lâu một chút, chưa từng nghĩ tới Lục hoàng đệ gặp phải chuyện..."
Mặt Tần Dục đầy vẻ đáng tiếc, mà lời này của hắn vừa nói ra, bao nhiêu hoài nghi vừa dâng lên của Vĩnh Thành đế đều triệt để tiêu tán, thậm chí còn đồng tình với nhi tử xui xẻo này.
Chỉ là đồng tình này cũng không tồn tại lâu lắm.
Sau khi Tần Dục rời đi, Vĩnh Thành đế liền đi ra ngoài, không ngờ mới đi không xa, sơ ý trượt chân suýt nữa té ngã.
Nếu không phải có thái giám đỡ, không chừng ông sẽ ngã bị thương mất!
Nhất thời sắc mặt Vĩnh Thành đế thay đổi, lại nhớ tới chuyện phát sinh sau khi gặp Tần Dục lần trước ---- Lần đó gặp Tần Dục không bao lâu, ông đột nhiên bị tiêu chảy.
Vĩnh Thành Đế có chút hoài nghi, nhớ lại những chuyện từ rất lâu về trước, cũng đột nhiên nghĩ đến... Sau khi ông gặp Tần Dục thì thường thường xảy ra chuyện không tốt!
Gần đây thì không nói, ngay cả trước kia... Mỗi lần nhìn thấy Tần Dục thì tâm trạng ông cũng kém hơn một lúc lâu.
Nghĩ như vậy, Vĩnh Thành Đế nhớ lúc trước Thanh Vân đạo trưởng đã từng nói qua có người gây cản trở số mệnh ông, chẳng lẽ... Ông và Tần Dục thật sự tương khắc?
Vĩnh Thành Đế càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, lập tức nổi lên ý niệm sau này sẽ hạn chế gặp mặt Tần Dục.
Mà lúc này, sợ là Tần Dục cũng đã biết bản thân sắp gặp vận hạn rồi.
Kiếp trước lúc Thanh Vân đạo trưởng khiến cho Vĩnh Thành Đế cảm nhận mình tương khắc với hắn thì Vĩnh Thành Đế càng ngày càng chán ghét hắn, lần này hẳn là cũng không ngoài ý muốn.
Dù sao thì hắn là nhi tử của Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế sẽ không đến mức Gi*t hắn, nhưng phỏng chừng sau này sẽ không gặp hắn nữa... Có trời mới biết kiếp trước Vĩnh Thành Đế đã đổ toàn bộ những điều xui xẻo mà mình gặp phải lên người hắn.
Tần Dục biết bản thân mình bị oan uổng, nhưng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt, thậm chí hiện tại còn đang cân nhắc buông bỏ quyền thế trong tay.
Năm ngoái lúc vừa trở về, hắn khẩn cấp nghĩ cách cầm quyền là vì có quá nhiều chuyện phải làm, cần phải sắp xếp, mà hiện tại, chuyện hắn cần phải làm đều đã hoàn thành rồi, nên có cầm quyền hành thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, so ra thì ngược lại hắn càng muốn dọn dẹp toàn bộ triều đình một phen hơn.
Mà muốn dọn dẹp triều đình thì không thể không khiến những người đó phạm vào sai lầm, như vậy sẽ có được lý do tốt để đối phó...
Tần Dục nghĩ không sai, Thanh Vân đạo trưởng thật sự đã làm một vài chuyện khiến Vĩnh Thành Đế không thích hắn.
Chờ khi Vĩnh Thành Đế tiếp tục tìm Thanh Vân đạo trưởng lý giải một ít chuyện liên quan đến số mệnh, biết được nếu không có số mệnh thì con người làm cái gì cũng đều sẽ không thuận lợi, mà sau khi biết số mệnh của mình vẫn sẽ bị người chung quanh gây trở ngại thì lại càng chán ghét Tần Dục.
Ai mà đi thích một kẻ gây trở ngại cho mình được?
Vĩnh Thành Đế không muốn gặp Tần Dục, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Tần Dục.
Ngày đó sau khi gặp Vĩnh Thành Đế thì Tần Dục liền bắt đầu bận rộn nhiều việc, vội vàng thành lập Vạn Thư Lâu.
Đất ở Kinh thành có giá rất cao, Tần Dục cũng không tính toán xây dựng Vạn Thư Lâu ở nội thành mà chọn cách tu sửa thôn trang ở ngoại thành, nhưng mà dù vậy cũng phải tốn rất nhiều tiền.
Vĩnh Thành Đế cũng biết việc thành lập Vạn Thư Lâu phải tiêu nhiều tiền, nhưng ông không muốn tiêu tiền vào một chỗ như vậy nên làm bộ như không biết, thế cho nên việc thành lập Vạn Thư Lâu đều do Tần Dục tự bỏ tiền của mình ra.
Đúng lúc vừa mới lấy được một khoản tiền từ chỗ Vinh Dương trưởng công chúa, Tần Dục suy nghĩ rồi chi số tiền đó vào đây.
Thật ra hắn có thể mượn cớ xây Vạn Thư Lâu để đòi tiền phú thương[1] trong Kinh, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên chờ xây xong rồi mới đòi sẽ tốt hơn.
[1]Phú thương: người buôn bán giàu có
Tất cả phòng trong thôn trang đó đều được tân trang lại, xây thành những căn phòng nhỏ, tính toán sau này sẽ làm nơi cư trú cho những thí sinh lên Kinh thành tham gia thi cử, trừ điều này ra thì cũng muốn xây dựng thành nơi lưu trữ sách...
Tần Dục đã biết được lợi ích của công tượng (công nhân) nên đến Công bộ [2] để mượn rất nhiều công tượng giúp mình xây phòng.
[2] Công bộ: Công bộ có thể xem như tương đương với Bộ Xây dựng, Bộ Giao thông Vận tải ngày nay
Thượng Thư Tôn Văn Nghĩa của Công bộ cấp tốc đến gặp Tần Dục, sau khi Tần Dục đề nghị thì liền đưa công tượng cho Tần Dục mượn, sau này lúc Tần Dục trả trở về dù thiếu hẳn một nửa công tượng thì hắn cũng không lên tiếng.
Sau đó, người đã lừa gạt lấy mấy một nửa số công tượng của hắn tìm đến, hi vọng có thể mua lại số công tượng kia, hắn cũng đồng ý.
Lúc trước hắn đã được Thái Bình đạo nhân nhắc nhở, khi phát hiện Hoàng lăng có vấn đề thì không biết phải bắt đầu giải quyết từ đâu và làm như thế nào, cuối cùng là do Đoan vương giúp hắn tra ra kẻ đã vơ vét tiền là ai, rồi lấy lại tiền thì chuyện này mới được giải quyết, phần nhân tình hắn nhất định phải thừa nhận.
Nếu như thế thì việc Đoan vương lấy đi công tượng của Công bộ, hắn cũng dứt khoát mắt nhắm mắt mở.
Tốc độ xây dựng Vạn Thư Lâu rất nhanh, mà trước khi nó được xây dựng xong thì Tần Dục đã dùng những cô nhi mà mình thu dưỡng để in ấn sách cho thôn trang, vén bức màn bí ẩn lên cho các học trò ở Kinh thành biết.
Lúc trước Tần Dục nói sẽ cho người đến tham quan thì chắc chắn sẽ giữ lời, vì vậy nên đã sớm tiếp đãi tốt các học trò trong Kinh rồi, nhóm đầu tiên đến thôn trang của hắn tham quan chính là Ngô Thiên Dương cùng với rất nhiều bạn tốt của hắn.
Thôn trang này của Tần Dục cũng đẹp, tuy là thôn trang có ôn tuyền nhưng không có nhiều cột trạm trổ, núi giả đá thạch xa hoa lộng lẫy như những thôn trang khác, ngược lại xây dựng rất nhiều phòng ở thực dụng thu lưu cô nhi.
Ở trong này, đại hài tử sẽ được tiếp thu giáo dục, tiểu hài tử sẽ được chăm sóc, mỗi người trên mặt đều đầy nụ cười...
Ngô Thiên Dương nhìn thấy thì liền sửng sốt, chờ khi hắn nói chuyện với một lão bà đang chăm sóc mấy hài tử khoảng hai ba tuổi xong thì lòng đầy cảm khái: "Ta vẫn luôn hướng về một chốn bồng lai, không ngờ lại thật sự có thể nhìn thấy một chốn bồng lai như vậy."
Tiên sinh (Thầy giáo) của Ngô Thiên Dương xuất thân nghèo hèn, từng làm quan trong triều, sau này chịu không nổi cảnh tham ô bẩn thỉu nên mới từ quan, cuối cùng làm một tiên sinh dạy chữ, rất nhiều năm trước cũng là một nhà Nho tri thức.
Mà thân là một người tôn sùng đạo Nho, Ngô Thiên Dương cũng có chủ trương chính trị của mình --hi vọng có thể thành lập sự bình đẳng giữa người với người, người già được ૮ɦếƭ yên lành, người khỏe mạnh có chỗ để dùng, điều kiện của hài tử tốt hơn, trong xã hội, mọi người thân nhau như người một nhà.
Mà mọi thứ trước mắt có chút tương tự với những gì hắn đã tưởng tượng.
Lão bà vừa rồi trò chuyện với hắn là dân chạy nạn đến Kinh thành, chồng con không phải đã ૮ɦếƭ thì là thất lạc, bà vốn tưởng rằng chính mình cũng chỉ có một con đường ૮ɦếƭ đói, chưa từng nghĩ đến thôn trang của Đoan vương sẽ thu lưu bà.
Điều bà phải làm chỉ là chăm sóc hài tử trong thôn Trang mà thôi, đối với bà thì không hề khó.
Tiên sinh của Ngô Thiên Dương họ Vương, tên Thanh Khoát, rộng rãi phóng khoáng. Hắn nhìn thấy Đoan vương thật lòng chăm sóc đám hài tử đó thì tâm trạng có chút kích động, chờ sau khi nhìn thấy xưởng in ấn thì càng cảm khái liên tục.
Đương nhiên cũng không phải mọi người đều tán đồng việc làm của Đoan vương giống hắn, đại đệ tử của Vương Thanh Khoát đã hơn bốn mươi tuổi, sau khi vào xưởng in ấn thì rất bất mãn -- trong xưởng in này lại có nữ tử, quả thực không ra gì cả!
Nữ tử thì nên ở nhà giúp phu dạy con mới đúng, sao có thể xuất đầu lộ diện ở trong xưởng để làm việc?
Người này có chút cổ hủ, trong lòng nghĩ vậy nên cũng nói như vậy.
Vương Thanh Khoát khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
"Chư vị, cái này không trách được Vương gia chúng ta, thật sự người có thể dùng được quá ít." Quản sự nói: "Nếu không có những nữ tử này giúp đỡ thì sản lượng sách mỗi ngày xưởng có thể in ấn sẽ giảm đi ít nhất một nửa."
Cho đến nay, nữ nhân làm việc trong xưởng in ấn, ngoại trừ vài nữ tử cô nhi khá trưởng thành ra thì còn có Chiêu Dương công chúa và nha hoàn bên cạnh, cùng với một vài nữ nhi xuất thân nhà nông mà Chiêu Dương công chúa chọn ra từ thôn trang. Mới đầu quản sự cũng cảm thấy để các nàng đến làm việc có chút không thỏa đáng, nhưng dùng lâu thì lại cảm giác dùng những nữ tử này thật sự rất tốt.
Không nói cái khác, chỉ riêng tính cẩn thận thì nữ nhân đã hơn nam nhân rồi.
"Tiên sinh, đa số nữ tử đều là Chiêu Dương công chúa tự mình dạy chữ, cũng vì công chúa muốn góp một phần sức lực cho học trò trong thiên hạ." Ngô Thiên Dương nói, hắn vốn có ấn tượng vô cùng tốt với Chiêu Dương công chúa, sau lần trước gặp mặt thì càng ngưỡng mộ Chiêu Dương công chúa hơn.
Đương nhiên cảm giác ngưỡng mộ của hắn rất đơn thuần, không phải là tình cảm nam nữ với Chiêu Dương công chúa, thậm chí sự ngưỡng mộ với Chiêu Dương công chúa còn ít hơn đối với Đoan vương.
"Đây vốn là thôn trang của Đoan vương, có nữ tử làm việc bên trong cũng là bình thường." Vương Thanh Khoát nói, vài nhà giàu cũng giao một ít việc nhỏ cho nha hoàn, vừa nghĩ như vậy hắn liền không cảm thấy nơi này kỳ quái nữa.
Vương Thanh Khoát nói ra thì không còn ai truy cứu nữa, lực chú ý của mọi người đều nhanh chóng bị các loại sách hấp dẫn.
Nơi này in ấn rất nhiều sách, đều là những loại trước kia bọn họ chưa nghe bao giờ, chưa bao giờ gặp qua!
Nhóm học trò này đột nhiên đứng im không động đậy.
Sau này Tần Dục biết được có người có ý kiến với việc nữ tử làm công, bấy giờ mới phát hiện ra mình sơ sót.
Hắn không ngại để nữ tử làm việc nhưng lại có vài người để ý... Nhưng tuy hắn đã biết điều này thì cũng không tính thay đổi.
Sau khi đám người Vương Thanh Khoát xem thôn trang của Tần Dục xong, không bao lâu thì lại có người khác đến đây, bên trong cũng không thiếu người của Duệvương, Vinh vương.
Bọn họ phái người tới đây là vì muốn bắt thóp Tần Dục, nhưng Tần Dục lại hoàn toàn không có cái thóp nào để bọn họ bắt, ngược lại còn khiến bọn họ quay về tay không.
Về phần kỹ thuật in ấn... Tần Dục vốn cũng không tính dấu giếm nên thoải mái để bọn họ nhìn.
Không bao lâu sau đã đến Trung thu, Tần Dục trở về đã được một năm.
Mùa hè của quá khứ, Tần Dục đều rất đau khổ. Thân thể suy yếu cho nên hắn rất sợ nhiệt, nhưng cũng không chịu nổi lạnh, chỉ cần dùng nhiều đá một chút là sinh bệnh ngay.
Người hắn đầy mồ hôi, không bao lâu thì kêu người hầu hạ mình thay quần áo, đừng nói người khác cảm thấy hắn phiền phức mà ngay cả hắn cũng cảm thấy bối rối.
Nhưng mùa hè năm nay hắn lại trôi qua không tệ.
Giấc ngủ của hắn trở nên rất tốt, trên người không đau, thân thể lại có sức lực...
Mỗi ngày hắn đều cảm nhận được mình khỏe lên từng chút một, khiến hắn tràn ngập hi vọng với tương lai, thần thái cả người sáng láng.
Đương nhiên, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ cảm nhận được một chút đau khổ, là đau khổ ngọt ngào.
Lục Di Ninh thật sự rất thân cận với hắn, mùa hè lại mặc quá ít.
"Gần đây trời lạnh, về sau nàng mặc áo lót đi ngủ đi." Tần Dục sớm đã cho người chuẩn bị tốt một chiếc áo lót và tiết khố dày.
Lúc trước, tuy Lục Di Ninh ngủ có mặc y phục nhưng vì trời nóng, y phục đều là tơ lụa cho nên dây lưng luôn lơ đãng bị tuột ra, thậm chí đôi lúc sau khi tỉnh lại thì không biết y phục đã biến đi đâu, mặc cũng như không mặc.
Hiện tại thời tiết lạnh, rốt cuộc có thể bắt nàng mặc dày thêm một chút.
"A..." Lục Di Ninh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc nhận y phục thì rõ ràng có chút mất hứng.
Nàng không muốn mặc y phục, nàng thích không mặc gì rồi cùng ôm Tần Dục ngủ.
Trên người Tần Dục lành lạnh, ôm rất thoải mái, thậm chí nàng chán ghét vị thuốc, nhưng vì nó tỏa ra từ người Tần Dục nên nàng cũng thích.
Chỉ cần ôm Tần Dục nàng liền cảm giác thật cao hứng, cũng sẽ không nhớ tới những chuyện trước kia nữa...
Nhưng mà Tần Dục lại bắt nàng mặc y phục, nàng không mặc thì Tần Dục sẽ không vui...
Vì để Tần Dục vui vẻ nên nàng chỉ có thể ép chính mình mất hứng một chút.
Mặc xong y phục thì Lục Di Ninh bắt đầu làm chuyện mà ngày nào trước khi ngủ cũng phải làm -- đó là trị thương cho Tần Dục.
Nàng rót toàn bộ nội lực của mình vào trong cơ thể Tần Dục, sau đó liền cảm thấy thân thể không còn hơi sức, cả người rất buồn ngủ... Lục Di Ninh cũng không gắng gượng mà trực tiếp ngã ra phía sau.
Tần Dục đã sớm chuẩn bị tốt, vươn tay đỡ được nàng nên mới để nàng ngủ trên cánh tay mình.
"Di Ninh, nàng cảm thấy thế nào?" Tần Dục nhìn Lục Di Ninh, sau đó liền thấy tẩm y của nàng trượt xuống, lộ ra bả vai mượt mà.
Do nửa khuôn mặt bị che nên càng mê người.
Tần Dục hít sâu một hơi, cảm thấy đồng tình với mấy tên thái giám, cũng có chút đồng tình với mình không khác gì thái giám.
Kéo y phục của Lục Di Ninh lại đàng hoàng, cột dây lưng cho chặt, lúc này Tần Dục mới an tâm nằm xuống.
Buổi tối trước khi ngủ hắn vốn sẽ uống chén thuốc an thần, hơn nữa nhờ Lục Di Ninh trị liệu nên gần đây hắn ngủ rất ngon, hôm nay cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ thì Lục Di Ninh lại không ngủ, nàng còn đang tu luyện.
Luyện hai canh giờ, nội lực của nàng trở lại, đồng thời, tuy nàng chưa từng ngủ nhưng cả người không hề mệt, rất có tinh thần.
Xoay người rót toàn bộ nội lực của mình vào trong cơ thể Tần Dục, ngay sau đó, Lục Di Ninh liền bắt đầu cởi vạt áo của mình.
Nàng cởi y phục xong lại nằm vào trong lòng Tần Dục, thuận tiện cũng kéo bớt y phục của Tần Dục ra, cuối cùng còn kéo tay Tần Dục đặt lên иgự¢ mình.
Làm xong thì Lục Di Ninh mới an tâm ngủ. Lúc nàng làm điều này cực kỳ cẩn thận, đúng là Tần Dục không hề hay biết, thậm chí còn ôm chặt người trong lòng theo bản năng...
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tần Dục phát hiện tay mình đang đặt ở nơi không nên đặt, nửa người trên của Lục Di Ninh còn không mặc áo, trần trụi nằm ở trong lòng hắn.
Nhìn Lục Di Ninh ngủ say sưa, hắn không nhịn được cười khổ.
Hắn đã sống rất nhiều năm, tự nhận đã sớm xem nhạt nữ sắc, ngay cả Thiên tiên đứng ở trước mặt cũng không đáng lo, nhưng thực tế...
Ở cạnh Lục Di Ninh, hắn lại giống như một tên tiểu tử, tim sẽ nhịn không được mà đập nhanh, buổi tối còn chiếm tiện nghi người ta.
Yên lặng rụt tay về, Tần Dục hít sâu một hơi.
Lục Di Ninh... Càng lúc càng lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc