Thu phục lòng ngườiĐa số Đại Nho[1] ở Đại Tần đều có gia thế tốt.
[1]: Đại Nho (大儒) - Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao, hay người theo Khổng học và có sức học to rộng.
Muốn trở thành Đại nho thì nhất định phải có đầy đủ thanh danh, nhưng nếu không có tiền, nổi danh liệu có dễ dàng như vậy?
Tiền triều có một vị tài tử thi họa đều vô song nhưng phải sống một cuộc đời nghèo túng và khốn đốn, sau khi ૮ɦếƭ, có một vị Đại nho khen ngợi tài họa của ông, lúc này mọi người mới chú ý tới, tranh vẽ của ông liền trở nên ngàn vàng khó kiếm.
Đương nhiên chỉ gia thế thôi thì không thể làm Đại nho được, căn bản bọn họ đều có tư tưởng, chủ trương và lý luận của riêng mình.
Chính vì vậy, Tần Dục đã từng rất vui vẻ khi giao tiếp với Đại nho, học tập theo bọn họ, còn Tần Diệu thì luôn ghen tỵ với việc hắn có thể được vài vị Đại nho kia coi trọng.
Nhưng hiện tại...khi tận mắt chứng kiến cảnh nước mất nhà tan, những tư tưởng Tần Dục từng theo đuổi cũng phai nhạt dần, hắn còn cảm thấy rất nhiều tư tưởng và chính sách hoàn toàn là nói hươu nói vượn.
Chẳng qua dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt của hắn vẫn không biểu lộ gì ra, hơn nữa còn cùng với mấy người đó trò truyện với nhau thật vui vẻ, thế nên cho tới lúc mấy người đó rời đi, vẻ mặt đều rất đáng tiếc.
Đoan vương học thức uyên bác, quan niệm độc đáo, đáng tiếc là một người tàn tật.
Thời điểm Tần Dục cùng nói chuyện với đám Đại nho kia, Lục Di Ninh vẫn luôn trốn ở trong phòng, bọn họ vừa đi thì nàng liền ra, nhăn mi nhìn những người đó --- những người này nói gì, một câu nàng cũng không hiểu.
"Sao vậy? Nhàm chán hả?" Tần Dục hỏi.
Lục Di Ninh vội vàng lắc đầu, một chút cũng không nhàm chán, thậm chí nàng còn cảm thấy hiện tại mỗi ngày đều trôi qua hạnh phúc vô cùng.
"Ta mang nàng ra ngoài chơi." Tần Dục lại nói.
Lục Di Ninh lập tức kinh hỉ nhìn qua.
Tần Dục thấy thế thì cười cười, kêu Thọ Hỉ đi chuẩn bị kiệu.
Hắn biết sau này sẽ có rất nhiều chuyện, cũng biết có những người bây giờ rất tầm thường nhưng tương lai sẽ nở rộ hào quang chói mắt, thực ra thì hắn có lòng kết giao, chỉ là hai chân bất tiện, làm gì cũng khó khăn.
Nhưng mà người nên mời chào thì vẫn phải mời chào, hôm nay Tần Dục muốn tự mình đi gặp riêng một người.
Đời trước, sau khi Kinh thành bị chiếm đóng, người Nhung đốt Gi*t ςướק bóc không từ bất cứ việc xấu nào, dân chúng trong Kinh ai ai cũng bất an, đúng lúc này, vài người lập ra một hội bảo vệ người dân, chuyên chặn Gi*t những người Nhung riêng lẻ.
Mới đầu người Nhung hoàn toàn không xem con dân Đại Tần là người, nhưng một thời gian sau khi có nhiều người ૮ɦếƭ ở trên tay hội bảo vệ người dân, dần dần bọn họ không dám làm quá mức, e sợ bị trả thù.
Sau này người Nhung muốn yên ổn giang sơn, cho nên còn trấn an dân chúng Kinh thành thật tốt một phen.
Dân chúng có ngày lành trôi qua, nên không muốn liều mạng với đám người đó. Sau đó mấy năm, hội bảo vệ người dân sụp đổ, vài thủ lĩnh rời khỏi Kinh thành đến phương Nam.
Thực ra đối với Tần Dục, hội bảo vệ người dân này cũng không phải quá mức khiến người ta kinh diễm gì, nhưng họ vẫn luôn được chú ý, chí ít thì cách bọn họ ẩn trốn rất đáng để học tập.
Người Nhung từng dùng tiền mua chuộc một ít người của hội bảo vệ người dân, vì tiêu diệt tổ chức này mà làm rất nhiều chuyện nhưng vẫn không thể bắt được các thủ lĩnh, chỉ có thể tra ra được vài chuyện, ví dụ như một trong những thủ lĩnh của hội bảo vệ người dân là Ngô Thiên Dương, người đã từng thi Tú Tài nhiều lần nhưng không đậu.
Tần Dục nhớ kỹ cái tên này, cho nên lúc nghe chưởng quầy Nghi Mặc nói đến thì không khỏi có chút kinh ngạc, dâng lên suy nghĩ muốn nhìn thấy đối phương.
Tần Dục định ngày hẹn gặp Ngô Thiên Dương ở Phúc Mãn Lâu.
Vốn để cho Lục Di Ninh có thể ăn được đồ ngon, hắn cố ý đi sớm hơn một canh giờ, gọi vài món đặc sắc của Phúc Mãn Lâu cho Lục Di Ninh, đương nhiên cũng không quên vịt nướng mà Lục Di Ninh yêu thích.
Kết quả, Lục Di Ninh vừa bắt đầu ăn, Ngô Thiên Dương đã đến, rất hiển nhiên đối với lần gặp mặt này, Ngô Thiên Dương cũng vô cùng coi trọng, cho nên mới tới sớm hơn thời gian đã hẹn.
Tần Dục nghĩ nghĩ, để người mời Ngô Thiên Dương lại đây.
Người trên tay hắn hiện tại không thiếu, nhưng tâm phúc thì lại không nhiều, nếu Ngô Thiên Dương thực sự không tồi thì hắn muốn đem đối phương thu làm tâm phúc, còn việc năng lực của Ngô Thiên Dương hiện tài còn quá mức non nớt...Hắn vẫn còn vài năm để bồi dưỡng hắn ta, không phải sao?
Sau khi chưởng quầy Nghi Mặc báo cho Ngô Thiên Dương biết Đoan vương muốn gặp hắn, trong lòng Ngô Thiên Dương vẫn luôn bị hưng phấn vây quanh, hôm qua hắn tắm rửa hơn một canh giờ, hôm nay lấy bộ quần áo tốt nhất để mặc lên người, sau đó sớm đi tới Phúc Mãn Lâu.
Hắn tính toán đứng chờ Đoan vương ở cửa, không ngờ bản thân vừa chờ không bao lâu thì đã có một thị vệ đi đến bên người, nói muốn dẫn hắn đi gặp Đoan vương.
Đoan vương đã đến đây rồi ư? Ngô Thiên Dương vô vùng khẩn trương, nhưng tốt xấu gì cũng duy trì được biểu tình, lên lầu cùng thị vệ kia rồi vào một phòng bao.
Phòng bao ở một tiểu lâu độc lập, vô cùng yên tĩnh nhưng cũng rất lớn, bên trong chỉ bày một cái bàn, bên cạnh chiếc bàn kia, có hai người đang ngồi.
Hai người kia, một người ngồi ở trên xe lăn, cả người đầy quý khí, hẳn chính là Đoan vương, mà một người khác...Người kia mặc nam trang, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn rất thanh tú, vừa nhìn đã biết là nữ nhân rồi...
Ngô Thiên Dương không dám nhìn nhiều, vừa vào đã hành lễ với Tần Dục.
"Không cần đa lễ, bổn vương vốn định mang Vương phi ăn chút đồ, sau mới nói chuyện với ngươi, không ngờ ngươi đến sớm như vậy...Ngươi cũng ngồi xuống ăn chút gì đi."
Ngô Thiên Dương cũng chỉ là một Tú Tài mà thôi, nghe được Tần Dục nói với vẻ mặt ôn hòa như vậy thì nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, liền nói không dám.
"Không sao." Tần Dục nói.
Lần này, Ngô Thiên Dương không cự tuyệt nữa, ngồi đối diện với Tần Dục.
Tần Dục cầm miếng lá sen, gói vịt nướng cho Lục Di Ninh, sau đó liền bắt chuyện với Ngô Thiên Dương, thuận tiện quan sát luôn hắn ta.
Khi Tần Dục quan sát Ngô Thiên Dương, thì Ngô Thiên Dương cũng quan sát Đoan Vương.
Đoan vương gần gũi bình dị, mỗi một câu nói đều là lời ngàn vàng, hắn ở trên phố nghe được vài lời khen dành cho Đoan vương, hiển nhiên không phải là nói dối, điều làm hắn kinh ngạc hơn nữa chính là thái độ của Đoan vương đối với Vương phi của mình.
Đoan Vương phi một bộ dáng ngây thơ, dường như chỉ biết ăn thôi, nhưng Đoan vương vẫn ôn nhu chiếu cố nàng như cũ.
Trước đây hắn từng nghe người ta nói, Đoan vương cưới Đoan vương phi hoàn toàn chỉ vì ra vẻ, nhưng thấy một màn như vậy...hắn biết chuyện kia tuyệt đối không phải là sự thật.
Quả nhiên Đoan vương là người tốt!
Vẻ mặt Ngô Thiên Dương nhìn Tần Dục đầy sùng bái, dưới sự dẫn dắt của Tần Dục, lá gan cũng dần dần trở nên lớn hơn, nói càng ngày càng nhiều.
Tần Dục mỉm cười nhìn hắn, trong lòng có chút mất mát.
Ngô Thiên Dương này không phải loại thư sinh một lòng muốn thi đậu khoa cử, hắn có tri thức, hiển nhiên là người đọc rất nhiều sách nhưng lại vô cùng non nớt, so với trong tưởng tượng của Tần Dục về thủ lĩnh dẫn đầu hội bảo vệ người dân thì hoàn toàn khác nhau.
Chẳng qua điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Hiện tại Ngô Thiên Dương là một thiếu niên mười tám tuổi, đối với tương lai tràn ngập hy vọng của một Tú Tài, không phải là Ngô Thiên Dương – người bị Gi*t ૮ɦếƭ cả nhà, một lòng báo thù.
Với tuổi của Ngô Thiên Dương, có thể biểu hiện như vậy trước mặt Tần Dục đã là không tệ, hắn cũng không bất kính Lục Di Ninh, hoàn toàn chưa từng dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng, khiến cho Tần Dục coi trọng hắn hơn một chút.
Về phần chưa từng trải việc đời...
Tần Dục tìm chút việc để hắn ta làm không được sao?
Lúc đầu Tần Dục gặp Ngô Thiên Dương là có tâm muốn Ngô Thiên Dương giúp mình phát triển tổ chức tình báo, nhưng hiện tại sau khi cùng tiếp xúc với Ngô Thiên Vương, hắn biết Ngô Thiên Dương chưa làm được chuyện đó, lập tức nhân tiện nói: "Ngô tiên sinh quả thật là người văn chương sâu rộng, có muốn vì bổn vương phân ưu?"
"Thuộc hạ nguyện ý vì Đoan vương cống hiến sức lực!" Ngô Thiên Dương không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Sĩ tử luôn muốn cống hiến hết sức lực, Đoan vương coi trọng hắn như vậy, tất nhiên là hắn nguyện ý.
Tần Dục cười cười, cho Ngô Thiên Dương một nhiệm vụ là đến tàng thư của Đoan vương phủ, tìm ra vài bản khắc thích hợp, giao tới xưởng in để in ấn.
"Thuở nhỏ, Bổn vương đã đọc rất nhiều sách hiếm, mỗi khi đọc xong đều thấy vô cùng đáng tiếc, những quyển sách này đều là sách tốt nhưng trên đời không mấy ai đọc được... Đến nay bổn vương cải tiến được kỹ thuật in, dĩ nhiên cũng chỉ hy vọng những quyển sách này không còn là sách hiếm nữa."
Trong Kinh, rất nhiều người có thói quen tích trữ sách hiếm, trước kia Tần Dục cũng có, sau đó người Nhung đánh vào Kinh thành, mạng quan trọng hơn cả, căn bản không ai mang theo sách cho nên rất nhiều sách cứ bị chà đạp như vậy, thật đáng tiếc.
Đương nhiên, hắn làm như vậy chủ yếu là vì thu phục lòng người, thậm chí hắn còn đang hạ một bàn cờ rất lớn.
Ngô Thiên Dương không ngờ Tần Dục lại cho hắn đi làm một việc như vậy, trong lúc nhất thời kích động vạn phần, chỉ cảm thấy Đoan Vương quả nhiên là người tốt.
Hắn vừa kích động nhìn Tần Dục, Đoan Vương phi bên cạnh liền trừng mắt nhìn hắn.
Đoan vương phi còn giơ chân vịt dính nước tương trên tay, đưa tới bên miệng của Tần Dục: "Tần Dục, ăn thịt vịt."
Đoan Vương cười cắn một miếng chân vịt nướng.
Đột nhiên Ngô Thiên Dương cũng có chút muốn ăn vịt nướng.
Thời điểm Tần Dục ăn vịt nướng thì Vĩnh Thành đế ngẫu nhiên gặp được nhi tử nhỏ nhất của mình - Tần Diễn.
Bởi vì Tần Diễn được nuôi dưỡng bên người Triệu Hoàng hậu, trước kia còn thường xuyên được Tần Dục mang ra ngoài lắc lư, Vĩnh Thành đế đối với hắn vẫn có ấn tượng nên mở miệng hỏi vài câu.
Tần Diễn đều rất cung kính đáp lại, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Vĩnh Thành đế: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn nhờ ạ."
"Ngươi muốn cầu cái gì?" Vĩnh Thành đế hỏi.
"Nhi thần muốn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần xuất cung, tới học hỏi một phen về việc thay đổi thuật in ấn của Đại Hoàng huynh." Tần Diễn nói, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Vĩnh Thành đế.
Vĩnh Thành đế đã mấy ngày không vào triều, cũng không biết chuyện ở bên ngoài, suy nghĩ một hồi mới nhớ tới trước đây lúc Tần Dục gặp ông, hình như là để nói chuyện thay đổi kỹ thuật in ấn.
Lúc này Tần Diễn nói tiếp: "Phụ hoàng, hiện tại người đọc sách trong Kinh thành đều khen ngợi Đại Hoàng huynh, còn có vài Đại nho vì thuật in ấn mà tới cầu gặp mặt Đại Hoàng huynh, nhi thần cũng muốn đi xem."
"Muốn đi thì đi đi." Vĩnh Thành đế phất tay nói.
Tần Diễn nhất thời sửng sốt, phụ hoàng của hắn vậy mà không truy hỏi chuyện kỹ thuật in ấn, đối với việcTần Dục nhận được vô số tán tụng cũng không chút để ý?
Tần Diễn tìm Vĩnh Thành Đế, nói chuyện Tần Dục mượn kỹ thuật in ấn nhằm thu mua lòng người khiến cho Vĩnh Thành Đế không an lòng với Tần Dục.
Tuy Vĩnh Thành Đế ngu ngốc nhưng rất để ý ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên không hy vọng nhi tử của mình được những người đọc sách ủng hộ khen ngợi.
Hơn nữa ông không được những nhà Đại nho yêu thích, cho nên không muốn nhìn thấy nhi tử của mình lấy chuyện kia nhằm mưu cầu danh lợi.
Ngoài ra, hai chân Tần Dục đã bị gãy, tiền đồ phía trước không còn nên ông thêm phần chán ghét.
Chỉ là gần đây tâm tư của Vĩnh Thành Đế đều đặt vào việc luyện đan, Tần Diễn không nói rõ ràng, Tần Dục lại báo việc này trước nên ông mới không suy nghĩ sâu xa, chỉ xem như Tần Diễn thật sự muốn ra ngoài tìm hiểu kỹ thuật in.
Tần Diễn bị Vĩnh Thành Đế phất tay đuổi khỏi cung, im lặng không biết nói gì, nhưng nếu đã xuất cung, hắn rất muốn đến xem rốt cuộc Đoan Vương phủ đang suy tính chuyện gì.
Tần Dục không biết Tần Diễn đến, sau khi hắn gặp Ngô Thiên Dương thì ngay lập tức dẫn Ngô Thiên Dương đến thôn trang ở ngoài thành.
Thôn trang suối nước nóng đã thay đổi rất nhiều so với thời điểm năm trước, từng dãy phòng ở cùng đường xá được xây lên, Tần Dục có cảm giác như đã cách một đời.
Tất cả những thứ này đều có thể thay đổi được, thật tốt.
Tần Dục đã thông báo từ trước, cũng cho người tới thôn trang chào hỏi, cho nên xe ngựa của hắn mới đến phụ cận, còn chưa tiến vào thôn đã có người ra đón.
Mấy thị vệ to khỏe đỡ Tần Dục từ trên xe ngựa xuống, đặt xe lăn trên những phiến đá xanh trải dài dọc đường.
Ở Đại Tần, đường xá đi lại phần lớn đắp bằng bùn, dù sao dùng đá phiến lót đường thì quá lãng phí tiền tài sức lực, chẳng qua đây là thôn trang của hắn, để làm việc thuận tiện hắn mới dùng đá tảng làm đường.
Lục Di Ninh đẩy Tần Dục đi trước, hứng thú bừng bừng nhìn xung quanh, phía sau bọn họ, Ngô Thiên Dương cũng không ngừng nhìn ngó khắp nơi.
Chuyện Đoan Vương thu nhận cô nhi, rất nhiều người trong Kinh thành biết được, hầu hết mọi người đều cho rằng Đoan Vương làm vậy không phải vì lòng tốt, thậm chí suy đoán hắn thu nhận những cô nhi đó để làm mấy thứ chuyện mờ ám hèn hạ.
Nhưng lúc này Ngô Thiên Dương nhìn hết một lượt thì biết những suy đoán kia đều là gạt người.
Ở phía xa đều là những hài tử y phục chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hăng hái, chỉ nhìn qua cũng biết bọn nhỏ được chăm sóc rất tốt.
Tần Dục đến xưởng in trước, nơi này có hơn trăm người đang không ngừng làm việc, trong đó có rất nhiều hài tử khoảng mười tuổi trở lên.
Thấy cảnh này, Ngô Thiên Dương lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên không phải vì Tần Dục để cho đám trẻ làm việc, những hài tử trong gia đình bình thường mười mấy tuổi đã được người lớn sai bảo, làm chút việc là chuyện bình thường. Hắn kinh ngạc là bởi trong số những người làm việc ở đây có rất nhiều nữ nhân.
Đoan Vương, vậy mà để cho nữ nhân cùng đến xưởng làm việc?
Ngô Thiên Dương vẫn đang kinh ngạc, không nghĩ đến chỉ một lúc sau, còn có chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn!
Hắn nhìn thấy có nữ hài tử một tay cầm sách, một tay cầm hộp gỗ dùng để khắc chữ, lựa chọn từng cái chữ khắc một, sau đó đem những thứ đó sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng.
Trong lúc sắp xếp, nếu gặp phải chữ không biết, nàng còn lôi kéo người bên cạnh để hỏi, sau đó hai người cùng nhau tìm chữ cần dùng.
“Vương gia, những hài tử này biết chữ?” Ngô Thiên Dương hỏi, những hài tử làm việc ở đây có vẻ đều biết chữ, còn những người trưởng thành thì lại làm những công việc mà không cần phải biết chữ.
“Sau khi thu nhận bọn nhỏ, ta tìm hai lão tú tài dạy chúng học chữ, bọn chúng nhận biết được vài chữ, cũng được học một ít bản lĩnh, cuộc sống sau này sẽ trải qua dễ dàng hơn.” Tần Dục nói.
Ngô Thiên Dương không biết phải nói gì, hắn cho rằng Đoan Vương nhiều nhất cũng chỉ để cho bọn trẻ không phải chịu đói khổ, không nghĩ tới Đoan Vương còn cho người dạy chúng học chữ!
Lúc đám người Tần Dục đến không gây ra tiếng động gì, lại kín đáo đứng cạnh cửa cho nên trừ quản sự thì không ai phát hiện ra, nhưng vì đã ở đây được một lúc nên không ít người trông thấy.
Sau khi thấy Tần Dục, tất cả hài tử đều quỳ rạp xuống đất hành lễ, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Tần Dục cười nói vài câu rồi để bọn họ tiếp tục làm việc, sau đó, mọi người vốn đang dốc sức làm việc, nay lại càng dốc sức hơn.
Chỉ là, bọn họ mới làm không bao lâu, quản sự xưởng in đã tới: “Thay ca, thay ca.” Quản sự dẫn một nhóm trẻ khác đến để thay cho bọn trẻ đang làm việc. (Thỏ: Làm ca như hiện đại ^.^)
“Những hài tử này một ngày làm việc hai canh giờ, hết hai canh giờ sẽ đổi ca, xưởng này mỗi ngày hoạt động sáu canh giờ, chia làm ba ca.” Tần Dục nói với Ngô Thiên Dương.
“Vương gia đối xử với những hài tử này thật tốt!” Ngô Thiên Dương cảm thấy dùng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt để khen ngợi thì giống như giả bộ nên chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
“Không, không phải ta có lòng tốt, ta phải trông cậy vào việc cho bọn họ học tập để biết thêm nhiều kiến thức, tương lai còn có thể giúp ta làm việc.” Tần Dục cười nói.
“Có thể giúp Vương gia làm việc, đó là vinh hạnh của bọn họ!” Ngô Thiên Dương cảm thấy có thể giúp Tần Dục làm việc, cũng là niềm vinh hạnh của mình.
Tần Dục rất thích lời khen tặng của Ngô Thiên Dương, sau đó nói với hắn mấy chuyện mình sắp làm.
Tần Dục muốn xây Vạn Thư Lâu[2]
[2]Vạn Thư Lâu: nhà lầu, có nhiều tầng chuyên để cất giữ sách – giống như thư viện bây giờ.
Hắn định sửa chữa, thay đổi một thôn trang của mình ở ngoài thành rồi đem các loại sách để vào, cho thư sinh mượn đọc miễn phí, hơn nữa, thôn trang của hắn còn cung cấp cả chỗ ở cùng đồ ăn miễn phí.
“Trước mỗi kỳ thi hội, có rất nhiều thư sinh vào Kinh thành, những người gia cảnh khá giả có thể trải qua thuận lợi, nhưng những ai gia cảnh bần hàn thì chỉ có thể ở nhờ trong chùa miếu, đôi khi dựa vào sự trợ giúp kín đáo của các phú thương hoặc quan viên trong triều, trước kia có năm kỳ thi hội diễn ra vào mùa đông quá lạnh, thậm chí có người bị ૮ɦếƭ cóng vì rét, quả thật vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.” Tần Dục nói, “Cho nên, bổn vương muốn tìm một thôn trang để những thư sinh đó có nơi ăn ở, tránh cho bọn họ phải chịu đói chịu rét.”
Tần Dục nói chuyện đường đường chính chính, nhưng suy cho cùng, hắn chỉ là muốn lôi kéo nhân tài mà thôi, thậm chí, hắn còn có ý muốn sâu xa khác.
Hắn muốn dẫn một nhóm cử nhân đi Tây Bắc.
“Vương gia, việc này phải báo trước với bệ hạ.” Ngô Thiên Dương suy nghĩ một lúc rồi nói, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với mấy chuyện trên quan trường nhưng dù sao cũng ở Kinh thành, đối với những việc của hoàng gia ít nhiều vẫn có phần hiểu biết, hắn thích đọc sử sách, cho nên việc sử dụng mưu kế không xa lạ gì.
“Đương nhiên là bản vương sẽ trình lên bệ hạ, Vạn Thư Lâu, còn phải dùng danh nghĩa của bệ hạ để xây lên.” Tần Dục nói, lại cười cười: “Chỉ là Vạn Thư Lâu này không thể để cho bệ hạ quản lý, đến lúc đó còn phải để cho ngươi tốn nhiều tâm sức (tâm tư + sức lực).”
Lúc Tần Dục nói chuyện luôn nhìn Ngô Thiên Dương khiến Ngô Thiên Dương kích động không thôi, đồng thời cũng có chút mờ mịt.
Đoan Vương muốn để cho hắn quản lý Vạn Thư Lâu? Hắn có tài đức gì mà có thể làm chuyện như vậy?
Phải biết rằng, những người lên Kinh dự thi đều là cử nhân, mà hắn chỉ mới là một tú tài!
Ngô Thiên Dương hơi choáng váng mơ hồ, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên sáng tỏ, thậm chí còn chủ động hỏi Tần Dục một vài chuyện.
Tần Dục rất vừa lòng với biểu hiện của hắn, đang muốn thảo luận về cách bố trí sắp xếp trong Vạn Thư Lâu sao cho thật tốt thì lại có người tiến vào, báo rằng bên ngoài thôn trang xuất hiện một đám người đến gây chuyện.
“Là chuyện gì?” Tần Dục hỏi.
“Là những người ở gần thôn trang, tụ tập một chỗ nói chúng ta bắt cóc nữ nhi của bọn họ.” Quản sự thôn trang nói, lại thêm một câu: “Những người đó là người trong thôn trang của Vinh Dương trưởng công chúa.”
“Đưa ta đi xem.” Tần Dục nói.
Rõ ràng Vinh Dương trưởng công chúa là nhạc mẫu của hắn nhưng lại để cho người ta tìm hắn gây phiền toái, đời trước như vậy, đời này cũng như vậy.
Lúc Tần Dục đến cửa thôn trang, ở đó đã sắp đánh nhau tới nơi.
Có khoảng mấy chục người đứng trước cửa, đều rất cường tráng, vài người nhìn như hung thần ác sát (người hung ác, nguy hiểm), lúc này, bọn họ đang xô đẩy hộ vệ của thôn trang, rõ ràng là tới để gây sự.
Mà những hộ vệ của thôn trang bị đối đãi như vậy đã dâng lên hỏa khí, rất muốn động thủ, đã có người không nhịn được đẩy đám người kia ra, cũng may là vẫn chưa dùng vũ lực.
Tần Dục an bài rất nhiều hộ vệ ở thôn trang, muốn thu thập những người này thì quả thực dễ dàng, nhưng nếu hắn thật sự thu thập những người này, để cho hộ vệ ở đây đánh trả… Nói không chừng vừa đúng ý bọn họ!
“Các ngươi muốn thế nào?” Tần Dục nhìn về đám người phía xa, nháy mắt một cái, ngay lập tức Thọ Hỉ đi ra nói chuyện.
Thanh âm của Thọ Hỉ sắc nhọn, vừa nghe đã biết là thái giám, ánh mắt những người đó né tránh, có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đầy tự tin. Trong đó có một nam nhân tầm bốn mươi, năm mươi tuổi lớn tiếng nói: “Lời này phải là ta hỏi mới đúng! Các ngươi dựa vào gì mà bắt cóc nữ nhi của ta.”
“Còn có nữ nhi của ta, cũng bị các ngươi bắt cóc, các ngươi phải giao người ra đây!”
“Dù các ngươi là người của Vương gia thì cũng không thể bắt cóc nữ nhi của chúng ta được!”
-----
Những người này càng nói càng kích động, hùng hổ muốn đánh nhau, hộ vệ vương phủ lập tức rút νũ кнí đề phòng mới khiến bọn họ yên tĩnh một chút.
“Ngươi nói chúng ta bắt cóc nữ nhi của ngươi, có chứng cứ không?” Thọ Hỉ chỉ vào một nam nhân trung niên nói.
“Muốn chứng cứ gì? Nữ nhi của ta đang ở trong thôn trang của các người chứ ở đâu!” Người này nói.
Chân mày Tần Dục hơi nhăn lại, nói với quản sự ở bên cạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi đã điều tra chưa?”
“Vương gia, chuyện là như vậy…” Quản sự từ từ kể rõ sự tình.
Những nữ tử ở nông thôn đều có mệnh khổ, có khi vừa mới sinh ra đã không được nuôi lớn mà bị phụ mẫu Gi*t ૮ɦếƭ, cho nên, từ khi thôn trang bắt đầu thu nhận cô nhi, thường có người đem nữ hài tử mới sinh bỏ trước cửa.
Ngoài những hài tử này, còn có người đem nữ nhi tầm năm sáu tuổi để lại đây.
“Mùa đông năm ngoái quá lạnh, có nhiều nhà không có đủ lương thực để dùng nên vứt nữ hài trước cửa thôn trang, người bọn họ nói đến hẳn là những nữ hài đó, nhưng bây giờ làm loạn như vậy…” Những người này dám đến gây chuyện, sợ là phía sau có người sai khiến.
Quản sự vừa nhìn đã biết, đương nhiên Tần Dục cũng vậy, hắn biết rõ hơn phân nửa chuyện này là do Vinh Dương trưởng công chúa mượn cơ hội gây phiền toái
"Vậy những nữ hài đó hiện tại thế nào rồi?" Tần Dục suy nghĩ rồi hỏi quản sự.
"Vương gia, mấy nữ hài nhỏ tuổi hoàn toàn không nhớ rõ phụ mẫu, còn những nữ hài lớn hơn thì... Các nàng đi tìm ta, nói là không muốn trở về." Quản sự đáp.
Những người ở gần thôn trang suy tính thật giỏi, lúc thiếu lương thực thì đưa nữ nhi mình đến đây, chờ vài ngày trôi qua, không thiếu lương thực nữa thì lại muốn đưa chúng trở về, đương nhiên cũng có người hoàn toàn không muốn đưa bọn chúng về.
Tuy rằng nuôi hài tử đến một độ tuổi nhất định là có thể bán, nhưng nhà giàu muốn mua những hài tử từ mười tuổi trở lên thì không nói, còn đòi hỏi nếu vẻ ngoài không đẹp thì không cần...
Bọn họ ném hài tử đến gần thôn trang trong tình trạng không biết chút gì về bên trong, rõ ràng là thái độ không coi trọng con cái của mình, tất nhiên những hài tử bị ném đến đây lúc sống trong nhà cũng không tốt đẹp gì.
Thời điểm vừa tới đây, đám hài tử này rất sợ hãi, cũng không thể tránh được nỗi nhớ nhà, nhưng thời gian trôi qua thì dần không nhớ nữa, ngược lại còn coi thôn trang là nhà của mình, lúc này có đuổi về nhà thì bọn chúng cũng không muốn về.
Thật ra trước ngày hôm nay, đã xuất hiện vài người đến để gặp mấy hài tử, hôm qua còn có người muốn đón một nữ hài mười lăm tuổi.
Nữ hài mười lăm tuổi kia vì sinh bệnh nên mới bị ném đến gần thôn trang, lúc nàng vừa tới thôn trang thì một lòng muốn trở về, nhưng hiện tại... Hôm qua khi hắn đến gặp nàng thì nàng liền khóc "Oa" một tiếng, bởi vì nàng không muốn trở về.
Ở thôn trang có thể ăn no mặc ấm, nàng đọc sách, nhận được mặt chữ là có thể làm việc ở xưởng in ấn, làm tốt thì xưởng còn cho nàng mười văn tiền thưởng mỗi ngày...
Tuy phụ mẫu có công dưỡng dục nhưng Đoan vương lại chữa bệnh, cho nàng ăn cơm, còn cho nàng đọc sách... Nàng không thể vong ân phụ nghĩa.
Đương nhiên nàng có ý nghĩ như vậy cũng có liên quan đến việc Tần Dục thường xuyên cho thái giám ở phủ mình đến chỉ bảo bọn họ.
Những thái giám, cung nữ mới vào cung đều rất đồng lòng, lại dốc sức chỉ bảo đám hài tử này nên tất nhiên bọn chúng mang ơn Đoan vương.
"Nữ hài tử kia khóc xong thì thông suốt, nói muốn ở lại, còn về phần phụ mẫu... thì nàng sẽ cố gắng làm việc ở xưởng in ấn, chờ để dành được chút tiền sẽ đưa cho phụ mẫu xem như là công dưỡng dục." Quản sự nói với Tần Dục.
Tần Dục gật đầu, lập tức nói với hắn: "Ngươi đi báo quan."
"Báo quan?" Quản sự sửng sốt. Tuy rằng những người đó tìm đến đây gây phiền phức cho bọn họ, nhưng báo quan... Nữ nhi những người đó thật sự ở trong thôn trang, báo quan có bất hợp lý quá không?
"Ngươi cứ việc đi báo quan là được, đúng rồi, kêu mấy nhóm hộ vệ trở về, đừng xung đột với những người đó." Tần Dục nói tiếp, vì muốn an toàn nên thôn trang này được xây tường vây lại.
Tuy vách tường vây này chỉ dùng bùn đất và đá để xây nên, không thể nói là quá chắc chắn nhưng có nhóm hộ vệ luôn đứng phòng thủ bên trong, bên ngoài cũng có mấy chục người, tuyệt đối không có khả năng bị tấn công vào.
"Nhưng Vương gia, những thứ bên ngoài tường vây..." Quản sự hơi chần chờ. Thôn trang của bọn họ đúng là có tường vây, nhưng chỉ vây quanh nơi bọn họ ở, những mảnh ruộng đất rộng lớn bên ngoài thì không được vây lại.
Sau khi tới thôn trang, đám người đến làm loạn kia không ngừng phá hư vài mảnh hoa màu.
Nếu không thì nhóm hộ vệ trong thôn trang cũng không tức giận đến mức ấy.
"Không phải chỉ là một ít hoa màu thôi sao? Đợi một lát sẽ có người đến bồi thường." Tần Dục nói. Vinh Dương trưởng công chúa hẳn đang hi vọng hộ vệ trong thôn trang hắn sẽ đả thương những người đó, nói không chừng bà ta còn sắp xếp vài người ૮ɦếƭ nữa, như vậy thì Đoan vương hắn sẽ gánh trên lưng tội danh lừa bán nữ nhân nhà lành, còn thêm tội đánh ૮ɦếƭ người nhà những nữ nhân đó.
Làm lớn chuyện thì không chừng ngay cả thôn trang hắn cũng không thể bảo đảm.
Nếu Tần Dục không ở đây thì có lẽ quản sự sẽ cho hộ vệ đi xua đuổi những người đó thật, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng không biết được, nhưng hiện tại...
Tần Dục ra lệnh một tiếng, đám hộ vệ nhanh chóng thối lui vào phòng thủ bên trong tường vây.
Cửa lớn tường vây khép lại trước mặt đám nông dân đang cầm nông cụ đuổi theo, vài nông dân nhìn nhau rồi trợn tròn mắt.
Chuyện này... Sao lại không giống với những gì mà bên trên đã nói với bọn họ? Lúc này bọn họ nên làm gì mới tốt đây?
Những người này thật sự bị người khác sai tới tìm Tần Dục gây phiền phức, thậm chí trong số họ còn có mấy kẻ "Bán mạng ".
Cái gọi là "Bán mạng " chính là ý trên mặt chữ, bán tính mạng của mình.
Người có tiền có quyền sau khi phạm tội thì có thể tìm một kẻ "Bán mạng " gánh tội thay, những người có tâm tư không tốt, muốn hại người khác cũng có thể tìm kẻ "Bán mạng " để giúp mình làm việc...
Trước kia trong Kinh đã từng xảy ra chuyện như vậy, một viên quan đắc tội với đồng liêu (người cùng làm quan), vị đồng liêu kia liền Gi*t một kẻ "Bán mạng " rồi ném vào trong nhà viên quan đó, đồng thời tố cáo viên quan đó Gi*t người, rơi vào đường cùng, vì để thoát tội nên viên quan đó cũng vung tiền mua một kẻ "Bán mạng " gánh tội thay cho mình...
Lần này người phía trên cũng tìm mấy tên "Bán mạng ", kêu bọn họ khơi dậy xung đột sau đó ૮ɦếƭ ở chỗ này để gây phiền phức cho Tần Dục, kết quả... Xung đột còn chưa diễn ra đám hộ vệ đã bỏ chạy hết là sao? Như vậy mấy tên "Bán mạng" sao có thể ૮ɦếƭ được?
Đám người đó nhìn nhau, cuối cùng đứng ngoài tường vây mắng chửi, có người bắt đầu hủy hoại hoa màu bên ngoài tường vây.
Người của thôn trang thấy thế thì tức giận không thôi, còn có một vài người trẻ tuổi đến xin Tần Dục ra lệnh đuổi những người đó đi.
Bọn họ tức đến mức không nhịn được, nhưng Tần Dục lại rất bình tĩnh.
Lúc hắn làm Nhi*p Chính Vương cũng bị mắng rất dữ dội, những người đó vẫn luôn nhắm vào thiếu sót của hắn mà mắng... So với trước kia, đám người chửi loạn trước mắt không là gì cả.
Hắn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể lãng phí thời gian vào mấy việc nhỏ này.
Bên cạnh tường vây có xây một cái tiểu lầu, Tần Dục ngồi trên lầu các, kêu quản sự thôn trang và quản sự xưởng in đến báo cáo tình hình cho hắn nghe.
Hai quản sự thấy động tĩnh bên ngoài cũng có chút không yên lòng, nhưng Tần Dục lại không hề quan tâm, chỉ nghiêm túc nghe thông báo tình hình thôn trang.
Ngô Thiên Dương thấy Tần Dục như vậy thì bội phục đến dập đầu sát đất, đồng thời mặt cũng đầy thương tiếc.
Nếu Đoan vương không xảy ra chuyện thì tốt rồi!
Nhưng dù hiện tại Đoan vương là phế nhân trong mắt nhiều người thì hắn vẫn nguyện ý làm việc cho Đoan vương.
Nghĩ như vậy, Ngô Thiên Dương tĩnh tâm lại, bắt đầu nghiêm túc nghe Tần Dục và mấy vị quản sự nói chuyện.
Ngô Thiên Dương hoàn toàn không biết gì về chuyện của thôn trang, tuy rằng nghe rất nghiêm túc nhưng có nhiều chỗ không hiểu, nghe được một lúc thì thở phào nhẹ nhõm, tính toán thả lỏng một chút.
Sau đó... Hắn nhìn thấy cái gì?!
Đoan vương chuẩn bị một ít táo cho Đoan vương phi ăn, mà vị Đoan vương phi mặc nam trang kia sau khi ăn táo thì liền ném hạt ra bên ngoài, trúng vào đám người bên dưới.
Lầu các của bọn họ nằm sát tường vây, cao hơn tường vây một chút, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên ngoài, cũng có thể ngồi trong này ném đá xuống đám người kia, nhưng với sức của một nữ nhân thì dù ném đá cũng không thể làm người ta bị thương, chứ đừng nói chi là hạt táo.
Nhưng Đoan vương phi cố tình ném trúng! Người kia cũng bị ném rất đau!
"Ai đánh ta?" Bên ngoài có một nam nhân trung niên đang mắng sôi nổi, đột nhiên che chân kêu lên.
Ngô Thiên Dương không dám tin nhìn về phía Đoan vương phi, sau đó thấy Đoan vương phi trừng mắt nhìn mình rồi tiếp tục cắn táo.
Ngô Thiên Dương đột nhiên cảm thấy quả táo có chút đáng sợ.
"Hoàng huynh, nghe nói bên ngoài có người náo loạn?" Tần Dục đang nói chuyện với quản sự thì Chiêu Dương đột nhiên đến.
Nàng đã sớm biết Tần Dục tới đây, nhưng vì Tần Dục dẫn theo ngoại nam nên không đi ra nghênh đón, thậm chí còn cố ý né tránh.
Nhưng đến nay biết được có người náo loạn không chịu đi thì nàng phải cắn răng đến đây.
"Đúng vậy." Tần Dục gật đầu, lại nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì."
"Hoàng huynh, huynh cứ để bọn họ tùy tiện mắng huynh vậy sao?" Chiêu Dương khó hiểu.
"Ta cũng không mất đi miếng thịt nào." Tần Dục cười.
Chiêu Dương nhìn thấy người bên ngoài phá hư đồ đạc và hoa màu của thôn trang thì tức đến không chịu được, sau đó đột nhiên thấy xa xa có một chiếc xe ngựa được Cấm Vệ quân bảo hộ chạy tới đây, cuối cùng dừng lại bên ngoài tường vây.
Có thể khiến cho Cấm Vệ quân bảo vệ thì người này nhất định không tầm thường, mọi người không nói gì thêm mà quay đầu bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy một nam tử mặc y phục Hoàng tử bước từ trên xe ngựa xuống.
Chiêu Dương nhận ra nam tử kia: "Tần Diễn?" Vị đệ đệ này của nàng không hề ra khỏi cung, sao đột nhiên lại đến nơi này?
Chiêu Dương ở ngoài thành rất lâu nên không biết Triệu Hoàng Hậu và Tần Dục đã thất vọng về Tần Diễn, cho nên lúc này nhìn thấy đệ đệ thì vẫn cao hứng: "Hoàng huynh, Lục hoàng đệ đến tìm huynh sao?"
"Không cần quan tâm đến hắn." Tần Dục nhíu mày.
Ngoài tường vây, Tần Diễn vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy cửa lớn đang đóng chặt cùng với đám người đang náo loạn ở bên ngoài.
Hắn cho người đi đến phía trước gọi cửa, chính mình thì lại nhìn đám người đang náo loạn kia.
Bởi vì Tần Dục đã dặn dò không cần để ý tới Tần Diễn, vậy nên Tần Diễn cho người kêu thì không ai ra mở cửa.
Chiêu Dương cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao Tần Dục lại làm như vậy thì đã nhìn thấy Tần Diễn bắt chuyện với một vài người đang náo loạn ở bên ngoài, một lát sau thì Tần Diễn tự mình đi tới phía dưới tường vây: "Ta là Lục Hoàng tử Tần Diễn, mở cửa cho ta."
"Điện hạ, Vương gia chúng ta có lệnh, không thể mở cửa." Tần Diễn nói ra thân phận của mình, người trông cửa lại xem như không nghe thấy lời hắn nói, đặt một cái thang bò lên trên tường vây rồi trả lời.
"Ngươi muốn ngăn ta?" Tần Diễn cau mày nhìn người kia: "Các ngươi muốn phá hư danh tiếng của Đại hoàng huynh ta, làm xằng làm bậy như vậy sao? Dụ bắt nhi nữ người khác chưa tính, còn muốn ngăn ta vào cửa?"
Giọng Tần Diễn rất vang, ngồi trên lầu các cũng có thể nghe được một ít, mà khi nghe được lời hắn nói thì Chiêu Dương trợn tròn mắt, Ngô Thiên Dương cũng hiểu ra vì sao Tần Dục không muốn để ý tới tên đệ đệ này.
Về phần Lục Di Ninh... Nàng lại ném một hạt táo xuống.
"Ai đánh ta?" Chân có chút đau nên Tần Diễn cũng kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu các cách đó không xa.
Nhưng lầu các có cửa sổ che, hắn lại nhìn từ dưới lên nên rốt cục không thấy được gì cả.