Hạn hán xuất hiện
"Mẫu phi, Thái Bình đạo nhân thật sự lợi hại. Người nói xem, trên đời này thật sự có những đạo pháp thần kỳ đó không?" Tần Tề kích động nhìn Thục phi, muốn tìm được đáp án từ chỗ mẫu phi mình.
"Đừng suy nghĩ nhiều. Trên đời này đúng thật là có đạo nhân bản lãnh, nhưng phần lớn là vô tích sự." Thục Phi vỗ nhẹ đầu nhi tử của mình.
"Vậy Thanh Vân đạo trưởng thì sao?" Tần Tề hỏi, hắn chưa từng được xuất cung, Thanh Vân đạo trưởng ở tại trong cung cho nên hắn mới lén đi gặp qua, cảm thấy đối phương rất có bản lĩnh.
"Thanh Vân đạo trưởng?" Trên mặt Thục Phi lộ ra chút khinh thường, nhưng rất nhanh đã thu hồi, ngược lại nói: "Tề nhi, mau đến xem tranh mấy vị quý nữ thế gia, trong bọn họ chọn ra một người làm Vương Phi của con."
"Mẫu phi, con không cần!" Tần Tề lập tức nói, hắn chỉ mới mười lăm, không nghĩ sẽ thành thân! "Con không cần? Con không lo chọn cho mình từ sớm, để tương lai phụ hoàng con lại ban cho con một đứa ngốc?" Thục phi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Tề một cái.
Tần Tề rụt cổ, ủy khuất cúi đầu xem bức họa mấy nữ tử đó. Thục phi thấy hắn cuối cùng cũng nhìn, lại nói: "Ta muốn thuận tay tuyển cho Tứ hoàng huynh của con một thê tử, bằng không hắn không thành thân, con cũng không thể thành thân."
Trước mắt Vĩnh Thành Đế có sáu Hoàng tử, mà vị Tứ Hoàng tử kia, địa vị không cao không thấp, có điều mẫu thân Vương Tần của hắn thật sự quá mức yếu đuối.
Vương Tần cả ngày trốn ở địa bàn của mình, không tranh thì không nói, còn không cho Tứ Hoàng tử ra khỏi, làm cho Tứ Hoàng tử trở nên sợ hãi rụt rè, thậm chí có chút cà lăm...
Vĩnh Thành Đế xưa nay thích mĩ nhân, Tứ Hoàng tử như vậy đương nhiên không thích nổi. Tứ Hoàng tử này ngày ngày triệt để ở trong cung, hiện giờ cũng đã mười sáu tuổi, nhưng không có ai xem mắt, cũng không ai an bài hôn sự cho hắn.
"Mẫu phi, nhi tử còn nhỏ......" Tần Tề đối với mẫu thân mình thật sự không còn gì để nói, hắn mới bao nhiêu tuổi? Mẫu phi cần gì sốt ruột ép hắn thành thân như vậy?
"Con không nhỏ, hơn nữa, thành thân sớm mới có thể phong Vương sớm. Nếu có thể có đất phong sớm một chút, vậy thì càng tốt." Thục phi thở dài.
Đất phong? Tần Tề nghe đến hai chữ đó thì bắt đầu chờ mong.
Ở kinh thành hắn muốn làm gì đều rất khó khăn, ngay cả việc xuất cung tìm Đại Hoàng huynh, bàn chuyện những binh lính trở về từ biên quan cũng không được, nhưng nếu có đất phong của mình...
Tần Tề nghe được tin tức từ Thái Sơn, chỉ nghĩ Thái Bình đạo nhân kia có thật sự lợi hại như vậy sao, nhưng những người khác lại không nghĩ đơn giản như hắn.
Theo những gì bài thơ đó viết, trên đỉnh núi Thái Sơn có cự thạch lăn xuống đến kinh thành, vùng Hà Tây Trung Nguyên Hà đã hai tháng không mưa, chỉ sợ lương thực năm nay sẽ giảm sản lượng. Nạn hạn hán cũng không phải Thái Bình đạo nhân nói bậy. Một khi đã vậy thì nạn hạn hán vùng Hà Tây, bọn họ phải xử lý thế nào?
Nếu quốc khố Đại Tần vẫn còn chất đầy bạc vàng giống trăm năm trước, hiện tại đương nhiên cái gì cũng không cần lo nghĩ. Nhưng điểm mấu chốt là, hiện tại quốc khố Đại Tần thiếu hụt. Nếu tai họa thật sự đã xảy ra, Đại Tần không có tiền cứu tế, cũng không có khả năng còn tích ngân lượng dự phòng.
Nhưng nếu không nghĩ cách giải quyết việc này, có khi nào tình hình Trung Nguyên sẽ càng ngày càng tệ không? Hôm nay lại đến ngày thượng triều. Ngày thường Vĩnh Thành Đế không thượng triều, nhưng sẽ tham gia đại triều hội.
Hôm nay ông đến, chủ đề mọi người thảo luận lần này chính là nạn hạn hán ở Trung Nguyên. Mặc kệ phiền toái lớn cỡ nào, trước tiên phải tìm cách thu hẹp đống phiền toái kia lại một chút, mọi người trong triều thi nhau đưa ra rất nhiều biện pháp đề phòng nạn hạn hán. Kêu gọi bá tánh tích trữ lương thực và nước, chuyện này được đề cập rất nhiều lần.
Dù là quốc khố thiếu hụt, lần đi Trung Nguyên xử lý hạn hán vẫn sẽ mang rất nhiều ngân lượng, cho nên rất nhiều người muốn nổi lên tranh đoạt vị trí này. Nhưng Tần Dục thì không, hắn đi đứng khó khăn, đi Trung Nguyên thật sự bất tiện, Vĩnh Thành Đế nhất định sẽ không đồng ý.
Tần Diệu cũng không tranh. Từ khi xảy ra chuyện ở chùa Tần An, Vĩnh Thành Đế luôn lãnh đạm Tiêu Quý Phi, cũng lãnh đạm luôn với hắn. Hiện tại hắn một lòng một dạ muốn lần nữa đạt được sủng ái của Vĩnh Thành Đế, nào có rảnh rỗi để nghĩ mấy chuyện này?
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện gánh vác thay phụ hoàng." Nhị Hoàng tử Tần Nhạc đột nhiên quỳ xuống đất chờ lệnh. Có lẽ trước khi Tần Nhạc chờ lệnh đã thông báo với Tần Diệu, nhìn thấy Tần Nhạc quỳ xuống đất chờ lệnh, trong mắt Tần Diệu lập tức hiện lên sự vừa lòng.
Trung Nguyên xảy ra hạn hán, phái một vị Hoàng tử đi xử lí quả thật không tồi. Vĩnh Thành Đế liếc mắt nhìn Tần Diệu một cái, đang muốn đồng ý thì đột nhiên tiếp tục có người quỳ xuống đất chờ lệnh: "Hoàng Thượng, thần nguyện ý vì Hoàng Thượng gánh vác, không cần một phân tiền của quốc khố!"
Vốn Vĩnh Thành Đế đã định để Tần Diệu đi xử lí nạn hạn hán, không nghĩ tới sẽ có người khác chờ lệnh. Liếc mắt nhìn mới phát hiện là một đại thần trẻ tuổi mà ông không biết.
Người này ông không nhận ra, tất nhiên không nghĩ sẽ thành toàn cho hắn, nhưng câu nói "không cần một phân tiền của quốc khố", đối với Vĩnh Thành Đế mà nói thật sự là \'mồi ngon\'.
Đại Tần hiện tại quá nghèo!
"Bệ hạ, vị này chính là Vương Kỳ Khai - tám năm trước đứng đầu bảng nhãn, năm trước làm khâm sai đi Giang Nam, ở bên đó xử lý phản loạn, thu được rất nhiều tiền của phi pháp, nên đã thăng làm Hộ Bộ Thị Lang." Phúc Quý ở bên cạnh Vĩnh Thành Đế nói, Vĩnh Thành Đế có thể đối với vị đại thần này không có ấn tượng, nhưng hắn phải ghi tạc những người này vào lòng, đôi khi nhắc nhở Vĩnh Thành Đế một chút cũng tốt.
"Hửm, là ai đề bạt hắn?" Vĩnh Thành Đế lại hỏi. "Vương Kỳ Khai sau mấy năm đạt được vị trí đầu bảng, là do Đoan Vương đề bạt." Thì ra là Đoan Vương đề bạt...
Tần Dục vì đi đứng không tiện nên không thể đăng cơ, chỉ cần hắn không gây phiền toái cho mình, Vĩnh Thành Đế đối với hắn sẽ rất khoan dung, cũng nguyện ý dùng người của hắn. Bây giờ biết Vương Kỳ Khai là người của hắn, liền nói: "Vậy thì chuyến đi Trung Nguyên lần này, cứ để cho Vương đại nhân phụ trách."
Từ đầu Tần Nhạc và Tần Diệu đã thông qua với nhau, đám đại thần phe cánh của Tiêu Quý Phi tất cả đều tán thành, vốn cho rằng chuyện này nhất định sẽ nắm chắc, nào ngờ cuối cùng lại bị người khác cắt đứt.
Hắn giấu tài đã lâu, vẫn luôn muốn tìm thời điểm thích hợp thể hiện, ai biết sẽ gặp chuyện như vậy, hiện tại không khỏi buồn bực, cắn răng một cái, hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn đi Trung Nguyên."
"Nhị Hoàng đệ không cách xa được kinh thành, trước kia giúp phụ hoàng giám quốc cũng mắc sai lầm. Nếu lần này đi Trung Nguyên, nói không chừng sẽ gây thêm phiền toái cho Vương đại nhân." Tần Dục không khách khí nói.
Suy nghĩ của Vĩnh Thành Đế cũng giống với Tần Dục, theo ông thấy đứa con thứ hai này của ông không làm được gì. Hiện tại ở Trung Nguyên có nạn hạn hán, nếu hắn lại tranh giành, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó...
Suy bụng ta ra bụng người, Vĩnh Thành Đế căn bản không cảm thấy Tần Nhạc muốn đi là thật. Vĩnh Thành Đế không để ý đến Tần Nhạc, cuối cùng vẫn quyết định cho Vương Kỳ Khai làm Khâm sai, để hắn đi Trung Nguyên.
Mà hôm nay, Tần Dục vừa trở lại Đoan Vương phủ đã có người báo Vương Kỳ Khai đang ở chờ hắn. Vương Kỳ Khai là người của Tần Dục.
Sau khi đạt được vị trí đầu bảng, vì đắc tội người ta nên hắn phải chịu tra tấn. Tính tình hắn ma quái, nhưng trong lòng lại có một phần kiên trì. Đời trước khi Tần Dục làm Nhi*p Chính Vương mới có thể đào được hắn ra.
Đời này việc đầu tiên là đi tìm hắn, sau đó bàn chuyện bảo hắn làm Khâm sai đi Giang Nam. Trước khi Vương Kỳ Khai đi Giang Nam, Tần Dục dặn dò một chút chuyện, mà Vương Kỳ Khai cũng không phụ lòng hắn, tất cả đều giúp Tần Dục làm xong.
"Lần này đi Hà Tây, ngươi tranh thủ di dời các bá tánh đến Tây Bắc. Bổn Vương ở bên Tây Ninh, sẽ an bài mọi người tiếp nhận bá tánh." Tần Dục nói. Tây Bắc thiếu người, cho nên hắn đã sớm nghĩ đến việc di dời bá tánh ở Hà Tây.
"Dạ, Vương gia." Vương Kỳ Khai đồng ý. Tần Dục hàn huyên với Vương Kỳ Khai hồi lâu, lúc này mới để hắn rời đi. Tuy rằng nhất định sẽ tốn rất nhiều bạc, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện thu những người ở Tây Bắc, tâm trạng Tần Dục liền tốt lên, Tần Nhạc lại hoàn toàn tương phản.
Mới vừa về Vinh Vương phủ, Tần Nhạc đã tìm đám mưu sĩ của mình thương thảo việc này, nhưng chuyện đã định, bọn họ cũng không còn cách nào khác. "Vương gia yên tâm, Vương Kỳ Khai kia không cần bạc cứu tế, tất nhiên không thể hoàn thành chuyện này. Vương gia cứ chờ một lúc, nhất định sẽ còn có cơ hội đến đó." Có người khuyên nhủ nói.
Hiện tại Tần Nhạc cần phải lập được một ít công trạng, nhưng cũng không thể biểu hiện quá xuất sắc, càng không thể tranh đoạt công lao với người khác, bằng không... Thế lực mà bọn họ cực khổ dựng nên, nói không chừng sẽ bị Đoan Vương hoặc Duệ Vương làm hỏng!
"Cũng phải.... " Tần Nhạc thở dài một hơi, chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn đã nhẫn lâu như vậy, hiện tại khẳng định cũng có thể tiếp tục nhẫn.
"Vương gia, Vương phi thỉnh ngài qua đi dùng bữa." Có nha hoàn đi đến trước mặt Tần Nhạc, khom lưng hành lễ.
Nghe được hai chữ "Vương phi", Tần Nhạc nhíu mày, nhưng biểu tình rất nhanh hòa hoãn, đi theo nha hoàn đến chỗ Tô Minh Châu.
Thai nhi xuất hiện từ tháng Giêng đã thành hình, mấy tháng nay Tô Minh Châu luôn nằm trên giường bệnh, bộ dáng tiều tụy. Hôm nay tuy có trang điểm, nhưng vẫn không che được sự mệt mỏi.
"Vương gia." Nhìn thấy Tần Nhạc, Tô Minh Châu lộ ra tươi cười.
"Minh Châu, thân thể nàng thế nào?" Tần Nhạc quan tâm hỏi.
"Vương gia, thần thi*p không sao." Tô Minh Châu nói, giúp Tần Nhạc gắp thức ăn. Hai người chậm rãi nói mấy chuyện trong phủ, hàn huyên một lát, Tô Minh Châu đột nhiên nói: "Mấy tháng qua Vương gia vẫn luôn ngủ ở thư phòng không đến hậu viện, có cần thần thi*p an bài vài người cho Vương gia không?"
Ở hậu viện Vinh Vương phủ, trừ bỏ Vương Phi Tô Minh Châu ra, còn có hai nha hoàn thông phòng, là cung nữ mà lúc trước Tần Nhạc dạy dỗ. Hậu viện này so với những người khác, quả thực là có hơi trống trải.
"Không cần! Minh Châu, ta có lỗi nàng. Nàng như vậy sao ta có thể đi tìm nữ nhân khác, ta chờ nàng bình phục." Tần Nhạc nắm tay Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu bật khóc, dựa vào lòng của Tần Nhạc.
"Tần Dục suốt ngày đối nghịch với bổn vương, một ngày nào đó bổn vương sẽ cho hắn đẹp mặt!" Tần Diệu ngồi trong phủ mình tức giận.
Tần Nhạc đi xử lý nạn hạn hán, trong tay hắn có bao nhiêu bạc? Tuyệt đối là muốn kiếm chác một chút rồi đề bạt người nhà, vậy mà Tần Dục còn cố tình quấy rối!
Tần Diệu quả thực chán ghét Tần Dục đến cùng cực, đáng tiếc là không có biện pháp đối phó hắn. Tuy bây giờ không có biện pháp đối phó Tần Dục, nhưng sau này chắc sẽ không thành vấn đề.
Nghĩ đến Thanh Vân đạo trưởng, trên mặt Tần Diệu tỏ ra vui mừng.
Sợ Phụ Hoàng phát hiện Thanh Vân đạo trưởng có quan hệ với Tiêu gia, tạm thời Thanh Vân đạo trưởng không thể nói giúp mẫu phi hắn được, nhưng cũng đã bắt đầu ám chỉ phụ hoàng và Tần Dục tương khắc, bọn họ còn tìm vài chứng cớ để chứng minh việc này, sớm muộn gì cũng có một ngày phụ hoàng chán ghét Tần Dục.
Tần Diệu và mưu sĩ của mình thương lượng một lúc, khi trở lại hậu viện thì gọi quản gia về để hỏi tình huống của Đoan Vương phủ.
Hắn có sắp xếp người ở Đoan Vương phủ, người đó còn mua chuộc thái giám bên cạnh Tần Dục, hắn ta sẽ báo cáo tất cả hành động của Đoan Vương cho hắn biết, đáng tiếc Tần Dục lại giống như một người tu khổ hạnh vậy, thật sự rất khó nắm được nhược điểm.
Sau khi quản gia báo lại chuyện của Đoan vương phủ thì Tần Diệu đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể cho Tần Dục ăn vài thứ không nên ăn không?" Hắn thật sự muốn trực tiếp hạ độc Gi*t Tần Dục...
Quản gia nghe Tần Diệu nói thì hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Vương gia, đồ ăn của Đoan Vương đều được người hắn tín nhiệm kiểm tra, xuống tay rất khó, hơn nữa cho dù có tìm được cơ hội xuống tay thì người mà chúng ta mua chuộc nhất định cũng không muốn làm." Bọn họ mua chuộc thái giám Thọ An bên cạnh Tần Dục, người kia nguyện ý nói cho bọn họ chút tin tức, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng như hạ độc thì tuyệt đối không chịu làm.
Tần Diệu nghe thấy quản gia nói vậy thì có chút mất mát.
Mà ở Đoan Vương phủ, Tần Dục đang xem sổ sách Thọ Hỉ dâng lên lại nhịn không được có chút buồn cười.
Lần trước ở chùa Tần An, hắn tương kế tựu kế thiết kế ngược lại Tiêu Quý phi, vốn tưởng rằng sau chuyện đó Thọ An không thể kiếm thêm tiền từ Duệ Vương phủ được, không ngờ sau này mọi chuyện rối loạn, Tần Diệu vẫn không phát hiện ra Thọ An có vấn đề, chỉ cho rằng vận khí của mình không tốt.
Vận khí của hắn ta thật sự không tốt lắm... Tần Dục cười thu tiền lại, rồi tìm người lấy giấy 乃út đến, bắt đầu viết thư cho tên quan viên mình sắp xếp ở Trung Nguyên, kêu hắn phối hợp với Vương Kỳ Khai.
Lần này Vương Kỳ Khai đến Trung Nguyên không cần một đồng tiền từ quốc khố, nhìn qua thì có vẻ thiệt thòi nhưng cũng không phải không có lợi.
Một khi Vương Kỳ Khai cầm tiền từ quốc khố, tất nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lúc làm việc Vĩnh Thành Đế cũng trách móc nặng nề hơn rất nhiều, đương nhiên điều quan trọng là tiền lấy từ quốc khố phát xuống dưới, mặc dù có Vương Kỳ Khai giám sát nhưng qua tay rất nhiều quan viên, cuối cùng số bạc có thể dùng cho dân chúng chỉ sợ còn không đến một nửa.
Hiện tại Vương Kỳ Khai không lấy một đồng nào từ quốc khố, sau khi đến đó thì có thể tùy cơ ứng biến, ví dụ như nhìn thấy quan viên tham ô hối lộ, dù Vương Kỳ Khai bắt hắn lại thì chắc hẳn Vĩnh Thành Đế cũng sẽ không nói gì.
Vương Kỳ Khai không có tiền, chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền, không phải sao? Nói không chừng Vĩnh Thành Đế còn cảm thấy Vương Kỳ Khai rất thông minh.
Mà sau khi Vương Kỳ Khai Gi*t ૮ɦếƭ mấy con sâu mọt thì tất nhiên quan viên bên Trung Nguyên sẽ thuận theo ít nhiều, về sau mặc kệ hắn làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tần Dục chuẩn bị một chút rồi không quan tâm đến nạn hạn hán nữa, nghĩ đến một chuyện khác.
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Chiêu Dương công chúa.
Cuối năm ngoái, sau khi đến điền trang ở ngoại thành thì Chiêu Dương đã ở đó mấy tháng không trở về, Triệu Hoàng hậu nhớ nàng không chịu được nên có nói chuyện này với Tần Dục vài lần.
Tần Dục cảm thấy Chiêu Dương ở ngoại thành rất tốt, nhưng không thể để nàng ở mãi ngoài đó được. Đến nay chuyện Hoắc gia ở Kinh thành đã không còn ai nói đến nữa, cũng không có ai muốn giúp Hoắc gia, bây giờ đã là lúc để Chiêu Dương hòa ly (ly hôn) với Hoắc Thọ.
Nghĩ vậy, Tần Dục liền phái người đến điền trang ở ngoại thành đón Chiêu Dương trở về.
Ngày hôm sau Chiêu Dương đã trở lại, mang theo rất nhiều đặc sản từ điền trang, từ các loại rau dưa đến gà vịt thịt cá, có thể nói là cái gì cũng có, thậm chí trong đó còn bao gồm hai con gà mà nàng tự tay nuôi lớn, đặc biệt mang về cho Tần Dục ăn.
Tần Dục biết chuyện này thì vừa buồn cười vừa cảm động, để Chiêu Dương xử lý xong thì tới gặp hắn.
Có lẽ vì gần đây trời nóng gay gắt, Chiêu Dương trước mặt Tần Dục không chỉ gầy đi một chút mà còn đen hơn.
Đại Tần luôn đề cao làn da trắng, mà trước nay Chiêu Dương có màu da ngăm đen, nên không được người ta thích, Tần Dục thì lại cảm thấy như vậy không tệ, trông rất khỏe mạnh.
Hơn nữa có đen thì bây giờ Chiêu Dương cũng xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
"Hoàng huynh..." Chiêu Dương dùng tay kéo quần áo của mình, có chút ngượng ngùng nhìn Tần Dục, nàng để mình trở nên đen như vậy, hoàng huynh của nàng... Sợ là sẽ không vui.
"Chiêu Dương nhìn khoẻ mạnh hơn nhiều, rất tốt." Tần Dục lại khen ngợi Chiêu Dương.
Mắt Chiêu Dương lấp lánh, ngẩng đầu lên nhìn Tần Dục, bị Lục Di Ninh đang luyện chữ bên cạnh Tần Dục trừng một cái.
"Qua sáu ngày nữa chính là sinh nhật Chiêu Dương, ta đã giúp muội dọn dẹp sạch sẽ phủ công chúa rồi, đến lúc đó, muội mời vài người đến phủ công chúa dự sinh nhật, thuận tiện lộ mặt luôn." Tần Dục lại nói.
"Phủ công chúa?" Chiêu Dương sửng sốt, đối với nàng phủ công chúa chính là một cái lao tù, những ngày ở phủ công chúa lúc nào cũng cực kỳ đau khổ, bây giờ nàng không muốn trở về đó nữa.
"Chỉ là một buổi yến hội thôi, ngày thường muội vẫn ở trong Đoan Vương phủ, về sau muốn ra ngoại thành thì cứ việc đi." Tần Dục nhìn ra tâm tư của Chiêu Dương, hoàng tử bọn họ muốn xuất cung ra khỏi thành thì phải nhận được phê chuẩn, nhưng Chiêu Dương là công chúa thì không cần, về sau nàng có thể ra ngoại thành vui chơi bất cứ lúc nào.
Nghe Tần Dục nói vậy, Chiêu Dương mừng rỡ ra mặt, rồi tiếp tục bị Lục Di Ninh trừng mắt một cái.
Chiêu Dương công chúa trở lại!
Từ khi Chiêu Dương phân phát rất nhiều thiệp mời ra ngoài, tin tức này liền truyền khắp mọi nơi trong Kinh thành.
Năm ngoái sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện thì Chiêu Dương công chúa không hề lộ diện, ngay cả yến Trừ Tịch cũng không tham dự, nhất định là cực kỳ đau lòng, hiện tại nàng lại xuất hiện ở Kinh thành lần nữa, chắc là cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên.
Nhưng không biết nàng có đưa người Hoắc gia nghèo túng về phủ công chúa không.
Tính tình Chiêu Dương công chúa yếu đuối, quả thực là một người đơn giản, rất nhiều người không hề coi trọng nàng, nhưng vì phía sau nàng còn có Triệu Hoàng hậu và Đoan vương, người khác không thể khinh thường.
Bởi vậy ít nhất mọi người đều tỏ vẻ cung kính với Chiêu Dương công chúa, nhận được thiệp mời thì ai ai cũng phải chuẩn bị để tham gia tiệc sinh nhật.
Trước khi tổ chức tiệc sinh nhật, Tần Dục đã dẫn Chiêu Dương vào cung.
Hai người đến gặp Triệu Hoàng hậu trước, Triệu Hoàng hậu vừa thấy nữ nhi đã khóc: "Chiêu Dương của mẫu hậu, con chịu khổ rồi..." Nữ nhi trắng trắng mập mập của bà trở nên đen gầy như vậy, Triệu Hoàng hậu cực kỳ đau lòng, thậm chí còn oán thầm Tần Dục —— sao nhi tử của bà lại ném Chiêu Dương ở ngoài thành không quan tâm vậy chứ?
"Mẫu hậu, con không sao." Chiêu Dương vội vàng nói, mấy tháng nay, nàng không hề thấy khổ mà ngược lại còn thấy rất vui vẻ.
"Chiêu Dương..." Triệu Hoàng hậu lại nghĩ nữ nhi đang an ủi mình nên càng đau lòng.
Triệu Hoàng hậu cảm thấy Chiêu Dương chịu khổ, đương nhiên Vĩnh Thành Đế cũng cảm thấy như vậy.
Lúc Tần Dục dẫn Chiêu Dương đến gặp Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế nhìn chằm chằm Chiêu Dương một hồi lâu mới nói: "Chiêu Dương, Hoắc Thọ kia không biết tốt xấu, đừng đưa hắn về nữa." Nữ nhi này của ông đã gầy đến mức ông thể nhận ra rồi...
"Dạ, phụ hoàng." Chiêu Dương đồng ý. Thời gian trôi qua lâu như vậy, bây giờ nàng đã không nhớ rõ bộ dáng của Hoắc Thọ nữa, chung quy cũng vì khi đó nàng không dám nhìn chằm chằm Hoắc Thọ.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nhờ." Tần Dục đột nhiên nói.
"Chuyện gì?" Vĩnh Thành Đế hỏi.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn xin phụ hoàng cho Chiêu Dương một đạo thánh chỉ, cho phép Chiêu Dương và Hoắc Thọ hòa ly." Tần Dục nói.
"Hòa ly?" Vĩnh Thành Đế nhướn mày.
Hòa ly? Chiêu Dương kinh hỉ nhìn Tần Dục.
Hoàng huynh đã sắp xếp người bên cạnh nàng, nói nàng thân là hoàng nữ thì có thể không đưa phò mã về nhà, nàng cũng quyết định sau này không đưa Hoắc Thọ về nữa, nhưng không ngờ còn có thể hợp cách.
"Phụ hoàng, lúc trước Hoắc Thọ có nữ nhân ở ngoài, đến nay vẫn ở chung với nhau, còn sinh cho hắn một nhi tử." Tần Dục nói, tỏ vẻ rất tức giận, hiện tại người Hoắc gia đều chán ghét Hoắc Thọ, càng chán ghét nữ nhân kia, Hoắc Thọ ở bên ngoài chịu uất ức, thậm chí còn đánh chửi nàng ta.
Vốn dĩ Vĩnh Thành Đế đã cảm thấy hòa ly cũng không thành vấn đề, bây giờ nghe đến chuyện này thì lập tức nói: "Phúc Quý, đi làm một thánh chỉ để Chiêu Dương công chúa hòa ly với Hoắc Thọ."
Trước khi Chiêu Dương tiến cung vẫn là thê tử của Hoắc Thọ, sau khi xuất cung đã là người tự do.
"Hoàng huynh, đa tạ." Ra khỏi cung, Chiêu Dương cảm kích nhìn Tần Dục.
"Muội là muội muội của ta, không cần nói cảm ơn." Tần Dục nói: "Sau này muội muốn sống thế nào thì sống thế ấy, coi trọng nam tử nào thì cứ nói với ta."
Chiêu Dương đỏ mặt, nhất thời cúi đầu.
Tần Dục thấy Chiêu Dương như vậy thì lại có chút nhớ Lục Di Ninh, ở trước mặt hắn, từ xưa đến nay Di Ninh đều to gan, sẽ không tỏ vẻ xấu hổ như vậy...
Chớp mắt đã đến sinh nhật Chiêu Dương.
Triệu Hoàng hậu thưởng rất nhiều thứ, có lẽ vì thương tiếc cho làn da của nữ nhi nên còn tặng riêng một cung nữ am hiểu trang điểm, kêu nàng ấy mang theo rất nhiều son phấn đến trang điểm cho Chiêu Dương.
Chiêu Dương từng rất mập, cái đó có muốn che cũng không che được, nhưng giờ nàng chỉ có làn da đen, tô son trát phấn xong thì đã che được, 乃úi một kiểu tóc xinh đẹp, vẽ lông mày, son môi thì như biến thành một người khác.
Thậm chí còn cực kỳ xinh đẹp.
Lúc Triệu Hoàng hậu còn trẻ là mỹ nhân, diện mạo Vĩnh Thành Đế lại càng không tệ, tất nhiên Chiêu Dương không hề xấu, trước kia nàng rất béo nên khiến cho sắc đẹp của mình bị che lấp, bây giờ thì không như vậy nữa rồi.
Trang điểm xong, dung mạo của Chiêu Dương chỉ kém dung mạo của Lục Di Ninh lúc này một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không thua hai vị Hoàng tử phi kia.
Lúc ở ngoại thành, ngày nào Chiêu Dương cũng dạy mấy đứa nhỏ kia đọc sách, còn tự mình trồng vài thứ và nuôi dưỡng đám gà vịt, cực kỳ bận rộn nên đã lâu không chú ý đến diện mạo của mình, hiện tại đột nhiên thấy mỹ nhân trong gương, thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.
Nói đến phủ công chúa nổi danh nhất kinh thành, người ta sẽ nói đến phủ đệ của Vinh Dương trưởng công chúa.
Mỗi năm trong phủ Vinh Dương trưởng công chúa tổ chức rất nhiều yến hội, vì thân phận cao quý nên bà có thể mời khá nhiều người, ngay cả các hoàng tử cũng tham gia, vậy nên nữ quyến trong kinh thành sẽ rất vinh dự nếu được Vinh Dương trưởng công chúa gửi thiệp mời.
Còn nói đến phủ công chúa không được người để ý nhất trong kinh thành, không thể nghi ngờ chính là phủ đệ của Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công chúa đã lập phủ được ba năm, nhưng chưa bao giờ mời người khác đến phủ làm khách.
Không ngờ hôm nay, trước cửa phủ Chiêu Dương công chúa, bốn phía vây đầy xe ngựa.
Chiêu Dương lớn như vậy nhưng chưa bao giờ tự mình chủ trì yến hội, lúc này không khỏi có chút hoang mang lo sợ, may mắn nhà mẹ đẻ Triệu Hoàng hậu là Triệu gia đã an bài hai nàng dâu tới giúp nàng, sự tình cuối cùng cũng trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Không chỉ vậy, Đại tiểu thư đã xuất giá của Triệu gia là Triệu Đình còn mang theo hài tử, đặc biệt đến bồi Chiêu Dương, nhân tiện chỉ bảo nàng.
Triệu Đình là cháu gái Triệu Hoàng hậu, khi còn nhỏ thường xuyên vào cung, cũng thân quen với Chiêu Dương, trước khi Tần Dục xảy ra chuyện, nàng đã đính hôn với trưởng tôn (cháu đích tôn) nhà Công Bộ Thượng Thư, sau khi Tần Dục xảy ra chuyện thì nàng đã thành thân, vì thế không thể gặp mặt Chiêu Dương và Tần Dục.
“Chiêu Dương, rất nhiều chuyện chỉ cần làm nhiều lần sẽ trở nên quen thuộc, muội không cần quá lo lắng.” Triệu Đình ôm nhi tử vừa tròn ba tuổi của mình nói chuyện với Chiêu Dương, từ khi nàng thành thân đã sinh hai đứa trẻ, đại nhi tử ba tuổi là đứa bé đang được nàng ôm, còn tiểu nữ nhi một tuổi vì quá nhỏ nên ở nhà.
“Vâng.” Chiêu Dương gật đầu nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Triệu Đình không nhắc tới yến hội nữa, quyết định nói lảng sang chuyện khác: “Chiêu Dương, mấy tháng không gặp, không nghĩ tới muội gầy hơn trước rất nhiều, trở thành đại mỹ nhân rồi, muội làm thế nào vậy? Hiện giờ eo ta lớn hơn vài vòng, thật là hận không thể lấy thanh đao cắt bớt mấy khối thịt trên bụng.”
Từ khi Triệu Đình sinh ra hai đứa nhỏ, quả thật béo lên một vòng, tuy không nghiêm trọng bằng Chiêu Dương khi trước, nhưng cả mặt lẫn eo đều tròn.
Vốn nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy Chiêu Dương trở nên xinh đẹp như vậy, ngay lập tức cảm thấy bản thân cực kỳ xấu xí.
“Chỉ là ta vận động nhiều hơn mà thôi, đúng rồi, hoàng huynh không cho ta ăn quá nhiều thức ăn.” Chiêu Dương nói, ban đầu mỗi ngày đều không thể ăn no, nàng cảm thấy rất khổ sở, nhưng qua một thời gian, dần dần trở thành thói quen, đến khi nàng biết đồ ăn của những đứa bé sống ở thôn trang, về mặt ăn uống của mình càng thêm khắc chế.
“Chính là ta không quản được miệng mình…” Triệu Đình thở dài, đem những lời mình vừa nói ra thu lại.
Qua buổi trưa, bắt đầu có khách khứa tới, Triệu Đình hướng về phía Chiêu Dương giới thiệu từng người một, đồng thời nhắc tới Đoan Vương phi: “Chiêu Dương, nghe nói Đoan Vương với Đoan Vương phi sống chung rất tốt?”
“Đúng vậy, Hoàng huynh rất thích Hoàng tẩu.” Chiêu Dương nói, nàng nhìn ra được, Hoàng huynh thật sự thích Hoàng tẩu, đến nỗi Hoàng tẩu… Hoàng tẩu thậm chí hận không thể đem chính mình dán lên người Hoàng huynh, hẳn là cũng thích Hoàng huynh nhỉ?
“Vậy thì tốt, không biết hôm nay ta có thể gặp được Đoan Vương phi không?” Triệu Đình nói, trước kia nàng rất chán ghét người mà Vĩnh Thành Đế ép buộc đưa cho Tần Dục làm Vương phi, nhưng sau đó thấy Tần Dục hết sức yêu thích, bảo vệ nàng ấy, thậm chí nhắc nhở Triệu gia để cho bọn họ không nhằm vào Lục Di Ninh, nên đã buông xuống thành kiến.
Chính bản thân Đoan Vương coi trọng, bọn họ còn có thể nói gì?
“Có thể, Hoàng huynh nói sẽ mang Hoàng tẩu đến.” Chiêu Dương trả lời, khi nhắc tới Tần Dục, đôi mắt nàng liền trở nên lấp lánh.
Triệu Đình nghe vậy thì cao hứng, bắt đầu hỏi Đoan Vương phi là người thế nào, Chiêu Dương chọn mấy điểm chính nói ra, tỷ như Lục Di Ninh bắt được con thỏ, liền mặc kệ người khác, chỉ một lòng hưng phấn xách theo con thỏ chạy về đưa cho Tần Dục.
“Nàng với Bảo Nhi nhà ta không khác nhau lắm!” Triệu Đình nghe vậy thì vui vẻ, nàng nói Bảo Nhi, chính là đứa bé đang được ôm trong иgự¢, mấy ngày hôm trước nhi tử của nàng nhặt được một con giun, cũng hứng thú hừng hực chạy tới đưa cho nàng, nàng không thể không trái lương tâm khen vài câu…
“Cũng có chút.” Chiêu Dương nói.
“Vương phi như vậy ngược lại không tệ, cũng không phải loại người thấy lợi ích liền quên hết tình nghĩa.” Triệu Đình nói, sắc mặt lạnh xuống.
Triệu Đình nhớ tới Tô Minh Châu. Tô Minh Châu bằng tuổi nàng, cũng là bạn khuê mật của nàng, lúc trước Triệu Hoàng hậu chọn Tô Minh Châu cho Tần Dục, tuy nàng có chút ghen ghét nhưng vẫn chúc phúc cho họ, còn giúp Tô Minh Châu gặp mặt Tần Dục ở Triệu gia một lần.
Sau này Tần Dục gặp chuyện không may, Tô gia muốn từ hôn, nàng không cảm thấy gì, thậm chí có chút đồng tình với Tô Minh Châu, dù sao trải qua một lần như vậy, về sau sợ là Tô Minh Châu khó gả cho nhà tốt được.
Kết quả… Vậy mà Tô Minh Châu gả cho Tần Nhạc!
Từ hôn với ca ca, ngay sau đó gả cho đệ đệ, đây là chuyện gì? Khi hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra, tình cảm trước giờ giữa Triệu Đình và Tô Minh Châu tan vỡ.
Cũng không biết có phải là nghiệt duyên hay không, Triệu Đình vừa định nhắc đến việc này, đã có người tới báo, nói là Vinh Vương phi tới.
Sắc mặt Triệu Đình khó coi thêm vài phần, nhưng vẫn nói: “Chiêu Dương, chúng ta đi nghênh đón Vinh Vương phi.” Bây giờ Tô Minh Châu là Hoàng tử phi, nếu nói đến thân phận, quả thật cao hơn bọn họ rất nhiều.
Từ lần sinh non, đã mấy tháng Tô Minh Châu không ra ngoài, lần này xuất hiện ăn diện lộng lẫy, nhưng vẫn có chút tiều tụy.
Tuy nhiên, bộ dáng mỹ nhân ốm yếu này lại khiến nàng thêm phần thướt tha thùy mị.
Triệu Đình không thích Tô Minh Châu, dù không thể hiện ra mặt nhưng trừ mấy lời xã giao, nàng không nói chuyện cùng Tô Minh Châu nữa, Tô Minh Châu chỉ có thể ngồi yên.
Tô Minh Châu tới được một lúc thì Duệ Vương phi sai người đến tặng lễ, không tự mình tham dự, nói là thân thể khó chịu nên ở nhà nghỉ ngơi.
Người khắp kinh thành không ai không biết chuyện Duệ Vương phi có thai, nàng không tới là bình thường, không ai cảm thấy kỳ quái, ngược lại Đoan Vương dẫn Đoan Vương phi tới, khiến cho tất cả nữ quyến ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Đoan Vương tới chúc thọ muội muội là điều hiển nhiên, nhưng sao hắn lại dẫn cả vị Vương phi đầu óc có vấn đề kia cùng đến?
Lục Di Ninh chỉ lộ mặt vài lần khi theo Tần Dục ra ngoài, mà vài lần kia không phải trong cung thì cũng là hành cung ở núi Tần An, tuy người trong hoàng thất biết Lục Di Ninh, nhưng quan viên trong triều đa số là nghe danh mà chưa bao giờ thấy mặt nàng, lúc này người nào người nấy hết sức tò mò.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Đoan Vương ngồi trên xe lăn dẫn theo một mỹ nữ trang phục lộng lẫy đang chậm rãi đi tới.
Dáng dấp nàng cực kỳ giống với tiểu quận chúa nhà Vinh Dương trưởng công chúa, chỉ là tuổi tác lớn hơn một chút, vì đã trưởng thành nên càng xinh đẹp.
Chỉ là, mỹ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng chỉ cần để ý sẽ thấy nàng đang dùng cặp mắt lấp lánh trong suốt tò mò nhìn khắp nơi, dù sao thì vẫn không giống tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Quả thật là đầu óc có vấn đề… Trong đầu những người không thích Đoan Vương và Đoan Vương phi đều hiện lên ý nghĩ này.
Triệu Đình thì lại rất thích Lục Di Ninh, bộ dạng Đoan Vương phi đích thị đẹp hơn nhiều so với Tô Minh Châu… Nghĩ như vậy, nàng có chút đắc ý liếc nhìn Tô Minh Châu một cái.
Tô Minh Châu cũng chú ý tới điểm đó, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.
Yến hội này, ban đầu nàng không muốn đi, nhưng Tần Nhạc nói không thể đắc tội Tần Dục nên đành phải tới.
Lúc mới gả cho Tần Nhạc, nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dần dần mệt mỏi, rồi đến chuyện sảy thai càng khiến nàng khổ sở vạn phần.
Hầu như khắp phòng đều là nữ quyến, Tần Dục tùy ý nói hai câu rồi dẫn Lục Di Ninh đi nghỉ ngơi.
So với ở bên ngoài xã giao, hắn thấy dạy Lục Di Ninh viết chữ còn tốt hơn.
Cho đến bây giờ Lục Di Ninh vẫn giống trẻ nhỏ tập viết chữ, cứ như vẽ ra, không cần biết là chữ nào, chỉ cần hắn viết mấy lần trước mặt nàng, ngay lập tức Lục Di Ninh có thể viết lại giống như đúc chữ mà hắn vừa viết.
Đây quả thật là gian lận.
Tần Dục khi thì dùng tay trái viết chữ, khi thì dùng tay phải, khiến Lục Di Ninh cũng học được cách viết chữ bằng cả hai tay, quan trọng nhất là, có mấy chữ nàng biết viết, nhưng không nhận biết được mặt chữ.
Tần Dục viết một bài thơ để Lục Di Ninh viết lại, còn mình đi tìm một quyển sách.
Mà lúc này, bên ngoài phủ Chiêu Dương công chúa, Hoắc Thọ đang ngơ ngẩn nhìn cảnh ngựa xe như nước trước cửa.
Sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện, Hoắc Thọ luôn muốn gặp mặt Chiêu Dương để nàng giúp hắn cầu tình, nhưng hắn không tìm thấy tung tích Chiêu Dương.
Ban đầu hắn căm phẫn Chiêu Dương, cảm thấy nữ nhân này thật sự đáng giận, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, nhưng cho tới bây giờ, những cảm xúc đó đã hoàn toàn biến mất.
Mấy tháng trải nghiệm cuộc sống nghèo khó, khổ sở khiến hắn không thể kiêu ngạo được nữa, thậm chí bắt đầu hối hận… Nếu lúc trước hắn đối xử với Chiêu Dương tốt hơn, Hoắc gia sao có thể đến nông nỗi này?
Không phải bộ dáng xấu xí sao? Nhịn một chút là được… Nếu hắn có thể khiến cho Chiêu Dương sinh hạ hài tử vì hắn, thì Đoan Vương không thể sử dụng thủ đoạn hiểm độc với Hoắc gia như vậy.
Nhưng trên thế gian này, làm gì có thuốc hối hận? Hiện tại dù Hoắc Thọ có muốn đối xử tốt với Chiêu Dương cũng không tìm thấy người.
Thậm chí đến cả yến tiệc mừng sinh nhật Chiêu Dương, hắn cũng nghe người khác nói mới biết.
Chọn cho mình bộ quần áo tốt nhất, Hoắc Thọ đi tới trước cửa phủ công chúa: “Ta là Phò mã của Chiêu Dương công chúa, ta muốn vào.”
Lúc Hoắc Thọ ở bên ngoài chờ, Chiêu Dương đang tiếp đón nữ khách.
Những người hôm nay nàng mời đến, có người trước kia đã từng gặp, có người chưa thấy bao giờ, mà hiện tại, tất cả mọi người đều đang khen ngợi nàng.
Trước kia Chiêu Dương quá mức hướng nội nên một người bạn cũng không có, cũng bởi vậy mà chưa bao giờ đắc tội với ai, không xung đột lợi ích với họ, những người ở đây mặc dù không quá thích nàng, nhưng cũng sẽ không tỏ ra chán ghét hay nói xấu trước mặt.
Đương nhiên, quan trọng hơn là không ai dám tùy tiện nói xấu một vị công chúa.
Được nhiều người tâng bốc như vậy, trong lòng Chiêu Dương có chút rung rinh, trước kia ở Hoắc gia bị người người xa lánh ghét bỏ, thật giống như tất cả đều là ảo giác của nàng.
Chính lúc này, bên ngoài có người vào báo, nói là Phò mã của nàng tới.
Hoắc Thọ tới? Chiêu Dương sửng sốt, có chút không biết làm sao — nàng không hy vọng yến tiệc tốt đẹp mừng sinh nhật của mình bị Hoắc Thọ làm hỏng.
Hoắc Thọ tới? Nữ quyến ở đây tiếp tục tò mò, Chiêu Dương công chúa gióng trống khua chiêng trở về, không biết có phải vì Hoắc gia không?
“Các vị chưa biết gì sao? Mấy ngày trước Bệ hạ đã hạ chỉ để cho công chúa hòa ly với Phò mã.” Triệu Đình cười nói: “Hoắc Thọ đã không còn là Phò mã, đuổi hắn ra ngoài là được.”
Vì chuyện này mà yến hội chậm lại một nhịp, sau đó náo nhiệt trở lại, mọi người vẫn khen ngợi Chiêu Dương, chuyện nàng hòa ly, từ đầu đến cuối không ai nhắc đến một lời.